Độc Gia Sủng Hôn
Chương 119: Phạm boss toàn năng (1)
Singapore, nhà lớn họ Phạm
Mười giờ sáng, rèm cửa sổ phòng ngủ chính vẫn đang đóng kín, bên trong im lặng như tờ.
Bên ngoài, quản gia đã gõ cửa đến lần thứ ba nhưng bên trong vẫn im phăng phắc. Ông đang do dự xem có nên gõ cửa lần nữa không thì đã thấy Lý Triết bước đến.
'Boss còn chưa dậy sao?'
Trong tay hắn đang có mấy phần văn kiện khẩn cấp, mười một giờ còn có một cuộc họp, chẳng lẽ đại Boss trước giờ công việc luôn trên hết của hắn hôm nay lại trốn việc sao?
Lý Triết không thể tưởng tượng nổi tình huống này là như thế nào.
'Có lẽ là do quá mệt sau chuyến hành trình.' Quản gia chỉ đành giúp chủ mình tìm đại một cái cớ.
Lý Triết không nói gì, mệt mỏi đúng là một cái cớ hay! Hắn đã từng theo Boss trong những chuyến bay dài hơn hai mươi tiếng sau đó lập tức vào họp, có bao giờ nghe Boss của hắn nói mệt đâu chứ?
Hai người họ tối qua bảy giờ về đến Singapore, nghỉ ngơi mười mấy tiếng rồi còn chưa đủ sao?
Mệt mỏi, chắc không phải bởi vì ngồi máy bay quá lâu, nhưng Phạm phu nhân đang mang thai, còn chịu được triền miên lâu như vậy sao?
Hai người đứng trước cửa phfong ngủ, ai nấy đuổi theo suy nghĩ của riêng mình nhưng không ai gõ cửa nữa cả.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng, vẫn là Lý Triết gõ cửa lần thứ tư.
Phạm Trọng Nam sớm đã thức khi quản gia lên gõ cửa lần thứ nhất, tiếng gõ cửa làm hắn có chút bực dọc, cúi đầu nhìn cô gái vốn đang ngủ thật say trong lòng mình lúc này đã mở đôi mắt còn mơ ngủ, thấy hắn còn ở đây, cô chừng như có chút không tin vào mắt mình.
Cô nhấp nháy mắt, mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn hắn nhưng không nói gì.
'Còn muốn ngủ sao?' Hắn trầm giọng hỏi.
'Anh còn chưa dậy sao?' Nghe tiếng hắn hỏi, lúc này cô mới chắc chắn là mình không nằm mơ. Mà vì mới vừa thức giấc, giọng của cô nghe mềm mại đáng yêu cực kỳ, khiến người đàn ông không chống cự được dụ hoặc, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nóng rực.
Vốn còn mơ ngủ nhưng bị người đàn ông hôn đến toàn thân vô lực, cô đẩy hắn ra, cười ngọt ngào, 'Đáng ghét, đáng ghét... không cho hôn...'
'Không thích anh hôn?' Hắn rốt cuộc cũng ngừng lại, nhìn cô vợ nhỏ bị hôn đến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, giọng mềm như nước, 'Hay là, anh hôn quá dùng sức?'
'Hôm nay anh nghỉ sao?' Đáng ghét thật, sao cứ thích hỏi những vấn đề đó nhỉ.
'Anh cũng muốn lắm...' Hắn thở dài một tiếng, 'Ngày mai, anh nghỉ một ngày ở nhà với em.' Hắn cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn của cô, từng nụ hôn nhỏ vụn nối tiếp nhau rơi xuống, luyến tiếc không nỡ rời.
Không cần nghĩ cũng biết, vừa nãy quản gia ở ngoài gõ cửa, chắc chắn là vì công ty có chuyện muốn tìm rồi.
Giờ hắn rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao rất nhiều vị vua thời cổ đại chẳng thà bỏ buổi chầu sáng cũng không nỡ rời khỏi mỹ nhân.
'Không cần đâu.' Giang Tâm Đóa chợt nhớ ra hôm nay bác sĩ sẽ đến nhà khám thai cho cô nên huých mạnh vào ngực hắn, 'Đừng cứ áp lên người em như vậy, em phải dậy rồi.'
'Hôm nay có việc gì?' Hắn hơi dịch người khỏi cô, dịu giọng hỏi.
'Bác sĩ nói hôm nay đến khám thai cho em. Giờ là mấy giờ rồi?'
'Mười giờ.' Hắn trả lời một cách tùy ý. Vừa nãy lúc cô chưa thức thì đã sắp mười giờ rồi, hai người thức dậy còn ở trên giường triền miên một lúc, chắc giờ cũng không sai biệt mấy.
'Mười giờ?' Giang Tâm Đóa rầu rĩ lặp lại.
Sau khi mang thai cô rất hay buồn ngủ, tối qua sau khi tan học lại theo hắn đến Chinatown ăn khuya, trở về còn bị hắn giằng co thật lâu mới được ngủ, tuy biết giờ chắc chắn không còn sớm nhưng cũng không ngờ là đã mười giờ.
Cô hẹn với bác sĩ chín giờ đến khám thai, tuy rằng khám ở nhà nhưng đã hẹn trước rồi, giờ lại lỡ hẹn thì không tốt lắm.
'Hôm nay có hẹn khám thai, dậy mau lên.' Cô nhỏm dậy xuống giường, vội vã đi rửa mặt chải đầu.
Nhưng đang đánh răng thì cơn nôn nghén buổi sáng lại đến. Giang Tâm Đóa bò rạp nơi bồn rửa tay nôn khan mấy trận mới xem như đỡ lại một chút.
Mà ở ngoài phòng Phạm Trọng Nam nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt thật khó coi, nếu như không phải Giang Tâm Đóa kéo tay hắn lại không cho đi thì chắc là hắn sớm đã bước ra bảo quản gia gọi bác sĩ lên đây rồi.
Xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của cô, hắn lo lắng hỏi, 'Không phải nói đỡ nhiều rồi sao? Sao lại còn ói đến như vậy?'
'Giờ không phải đỡ rồi đó sao?' Cô dựa vào ngực hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, 'Ôm em ra đi!'
Một giây sau, cả người cô đã được bế bổng trên đôi tay rắn chắc của hắn. Mà lúc này ở dưới lầu, Lý Triết và vị bác sĩ khoa sản được đặc biệt mời tới đã đợi thật lâu.
Để Giang Tâm Đóa xuống lầu ăn sáng trước còn Phạm Trọng Nam và Lý Triết thì vào thư phòng dưới lầu bận rộn xử lý công việc.
Haizz, người này, ngay cả buổi sáng cũng không ăn đã vội đi bận việc rồi. Giang Tâm Đóa biết công việc của hắn luôn rất bận rộn nhưng bận đến đâu cũng phải chú ý sức khỏe chứ, như vậy làm sao được?
Nhưng nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của hắn và Lý Triết, câu gọi lại của cô bị chặn nơi cổ họng.
Hắn chịu trách nhiệm về cả một tập đoàn lớn như vậy, gánh nặng trên vai nặng như vậy, mỗi ngày lượng công việc cần hắn xử lý, thảo luận và ra quyết định nhiều đến nỗi hắn chỉ hận không thể có thuật phân thân.
Dù bận rộn như vậy nhưng mỗi ngày hắn đều tranh thủ gọi điện cho cô, lại bởi vì một câu “nhớ hắn” của cô mà vội vàng xử lý hết công việc ở Luân Đôn rồi quay về thăm cô, thậm chí còn định sắp xếp nghỉ một ngày ở nhà với cô...
Giang Tâm Đóa chợt cảm thấy mình trở nên thật tùy hứng!
Lúc mới kết hôn, không phải cô nói sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ sao? Nhưng xem cô hiện giờ này, suy nghĩ trở thành một người vợ hiểu chuyện, làm hết trách nhiệm của một người vợ bởi vì sự yêu chiều của hắn mà đã quên sạch cả rồi!
Hắn vì sao lại đối xử với cô tốt như vậy chứ? Tốt đến nỗi cô quên mất bổn phận, quên hết chừng mực.
Nhưng, sự cưng chiều của hắn khiến cô rất cảm động, chỉ muốn trân trọng cất nó vào tận đáy lòng.
Giang Tâm Đóa, sau này không được tùy hứng như vậy nữa! Cho dù có cục cưng, mày cũng phải chăm sóc tốt bản thân, không được để hắn lo lắng nữa!
Vừa nhấm nháp buổi sáng nhưng không cảm nhận được mùi vị gì, Giang Tâm Đóa vừa tự nhủ với mình như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Giang Tâm Đóa đi theo bác sĩ vào gian phòng đặt những thiết bị y tế mà Phạm Trọng Nam đã đặt mua về để bà giúp cô khám thai.
Giờ cô đã mang thai gần bốn tháng, tuần trước cũng đã khám thai một lần rồi, giờ ngoại trừ nôn nghén vào buổi sáng, còn lại mọi thứ đều ổn.
Nhưng vì Phạm Trọng Nam yêu cầu bác sĩ mỗi tuần đều đến khám nên cô cũng chỉ đành nghe theo ý hắn.
Sau khi tiến hành khám thai theo lệ thường, thấy không có gì khác lạ, bác sĩ dặn thêm vài điều cần lưu ý rồi rời đi.
Giang Tâm Đóa đứng ở cửa phòng khám, hai tay chống eo, phát hiện vòng eo quả thực đã tròn trịa hơn nhiều, nếu như không phải vừa nãy bác sĩ giúp cô cân trọng lượng và đo vòng bụng, cộng thêm sau khi biết cô mang thai, Phạm Uyển Viện đã đặt làm rất nhiều y phục dành cho bà bầu cho cô thì chắc cô cũng không để ý.
Không chỉ là vòng eo to lên, ngay cả bộ ngực cũng to lên không ít, bác sĩ nói đó là điều bình thường bởi người mẹ sau này cần có sữa để nuôi con, thế nên cái thai càng lớn thì bộ ngực càng lớn...
Chẳng trách tối qua hắn...
Nghĩ tới tình cảnh đáng thẹn ấy, mặt cô chợt đỏ ửng!
Không biết hắn đã xong việc với Lý Triết chứ? Nhớ tới sáng nay hắn còn chưa ăn sáng, Giang Tâm Đóa định đến bếp lấy một ít thức ăn mang lên cho hắn. Haizz, công việc bận mấy thì cũng phải ăn mới có sức chứ!
Khi cô đích thân bê khay thức ăn lên, vừa đến cửa thư phòng, chưa kịp gõ thì cánh cửa đang đóng chặt chợt mở ra, cô tưởng hắn đã xong công việc, nào ngờ người đi ra lại là Lý Triết.
'Phạm phu nhân?' Lý Triết nhìn chiếc khay trên tay cô, mỉm cười, 'Boss đang sắp có một cuộc họp video.' Vốn là nên đến công ty con để gặp các vị quản lý cao cấp ở đó nhưng vì không muốn lãng phí thời gian đi lại cho nên quyết định ở nhà nghe họ báo cáo, còn Lý Triết chỉ cần đem những văn kiện đã ký xong chuyển phát đến các công ty con là được.
'Tôi chỉ mang chút thức ăn lên thôi.'
Lời cô vừa dứt thì Phạm Trọng Nam ở bên trong nghe động tĩnh đã đi ra, 'Có chuyện gì?'
'Boss, phu nhân...' Lý Triết mới nói được mấy tiếng thì đã bị Phạm Trọng Nam ngắt lời, 'Cậu về trước đi.'
'Vậy tôi xin phép cáo từ.' Lý Triết nhìn hai người khẽ gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
'Người làm đâu cả rồi?' Phạm Trọng Nam mặt tối sầm nhìn Giang Tâm Đóa đang bê khay thức ăn, vừa nói một cách không vui vừa đưa tay đón lấy, 'Đưa cho anh!'
Giang Tâm Đóa đưa chiếc khay cho hắn, giọng nhỏ xíu như sợ có ai nghe thấy, 'Ăn nhanh cho xong rồi hẵng làm việc, được không?'
Thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của cô, chẳng có điểm nào giống một người sắp làm mẹ cả khiến lòng Phạm Trọng Nam chợt rung động, 'Vào với anh.'
'Không phải anh còn có cuộc họp sao?' Giang Tâm Đóa không muốn quấy rầy hắn, lại nhớ đến lần trước ở Moscow, cô cũng ngồi bên cạnh hắn nhưng nghe một hồi lại ngủ mất, thật sự mất mặt quá sức.
Phạm Trọng Nam mặc kệ cô nghĩ thế nào, một tay bê khay thức ăn, một tay vòng qua eo cô dìu cô vào phòng, dùng khuỷu tay đẩy cửa đóng lại.
Giang Tâm Đóa nhìn màn hình tinh thể lỏng thật lớn treo trên tường, tất cả các thành viên dự họp đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi boss của họ lên tiếng bắt đầu.
'Anh ăn sandwitch với uống sữa đi, em ra ngoài trước, không quấy rầy anh làm việc.' Giang Tâm Đóa nói nhỏ bên tai hắn.
'Ngồi xuống đây với anh.' Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, đứng lên kéo người đang đứng bên cạnh vào lòng, ấn cô ngồi lên đùi mình. Giang Tâm Đóa xấu hổ đến nỗi vội dấu mặt vào trong ngực hắn.
Trời ạ, chắc là không ai nhìn thấy đó chứ?!
Mười giờ sáng, rèm cửa sổ phòng ngủ chính vẫn đang đóng kín, bên trong im lặng như tờ.
Bên ngoài, quản gia đã gõ cửa đến lần thứ ba nhưng bên trong vẫn im phăng phắc. Ông đang do dự xem có nên gõ cửa lần nữa không thì đã thấy Lý Triết bước đến.
'Boss còn chưa dậy sao?'
Trong tay hắn đang có mấy phần văn kiện khẩn cấp, mười một giờ còn có một cuộc họp, chẳng lẽ đại Boss trước giờ công việc luôn trên hết của hắn hôm nay lại trốn việc sao?
Lý Triết không thể tưởng tượng nổi tình huống này là như thế nào.
'Có lẽ là do quá mệt sau chuyến hành trình.' Quản gia chỉ đành giúp chủ mình tìm đại một cái cớ.
Lý Triết không nói gì, mệt mỏi đúng là một cái cớ hay! Hắn đã từng theo Boss trong những chuyến bay dài hơn hai mươi tiếng sau đó lập tức vào họp, có bao giờ nghe Boss của hắn nói mệt đâu chứ?
Hai người họ tối qua bảy giờ về đến Singapore, nghỉ ngơi mười mấy tiếng rồi còn chưa đủ sao?
Mệt mỏi, chắc không phải bởi vì ngồi máy bay quá lâu, nhưng Phạm phu nhân đang mang thai, còn chịu được triền miên lâu như vậy sao?
Hai người đứng trước cửa phfong ngủ, ai nấy đuổi theo suy nghĩ của riêng mình nhưng không ai gõ cửa nữa cả.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cuối cùng, vẫn là Lý Triết gõ cửa lần thứ tư.
Phạm Trọng Nam sớm đã thức khi quản gia lên gõ cửa lần thứ nhất, tiếng gõ cửa làm hắn có chút bực dọc, cúi đầu nhìn cô gái vốn đang ngủ thật say trong lòng mình lúc này đã mở đôi mắt còn mơ ngủ, thấy hắn còn ở đây, cô chừng như có chút không tin vào mắt mình.
Cô nhấp nháy mắt, mở to đôi mắt nhập nhèm nhìn hắn nhưng không nói gì.
'Còn muốn ngủ sao?' Hắn trầm giọng hỏi.
'Anh còn chưa dậy sao?' Nghe tiếng hắn hỏi, lúc này cô mới chắc chắn là mình không nằm mơ. Mà vì mới vừa thức giấc, giọng của cô nghe mềm mại đáng yêu cực kỳ, khiến người đàn ông không chống cự được dụ hoặc, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn nóng rực.
Vốn còn mơ ngủ nhưng bị người đàn ông hôn đến toàn thân vô lực, cô đẩy hắn ra, cười ngọt ngào, 'Đáng ghét, đáng ghét... không cho hôn...'
'Không thích anh hôn?' Hắn rốt cuộc cũng ngừng lại, nhìn cô vợ nhỏ bị hôn đến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của mình, giọng mềm như nước, 'Hay là, anh hôn quá dùng sức?'
'Hôm nay anh nghỉ sao?' Đáng ghét thật, sao cứ thích hỏi những vấn đề đó nhỉ.
'Anh cũng muốn lắm...' Hắn thở dài một tiếng, 'Ngày mai, anh nghỉ một ngày ở nhà với em.' Hắn cúi đầu nhìn gương mặt xinh xắn của cô, từng nụ hôn nhỏ vụn nối tiếp nhau rơi xuống, luyến tiếc không nỡ rời.
Không cần nghĩ cũng biết, vừa nãy quản gia ở ngoài gõ cửa, chắc chắn là vì công ty có chuyện muốn tìm rồi.
Giờ hắn rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao rất nhiều vị vua thời cổ đại chẳng thà bỏ buổi chầu sáng cũng không nỡ rời khỏi mỹ nhân.
'Không cần đâu.' Giang Tâm Đóa chợt nhớ ra hôm nay bác sĩ sẽ đến nhà khám thai cho cô nên huých mạnh vào ngực hắn, 'Đừng cứ áp lên người em như vậy, em phải dậy rồi.'
'Hôm nay có việc gì?' Hắn hơi dịch người khỏi cô, dịu giọng hỏi.
'Bác sĩ nói hôm nay đến khám thai cho em. Giờ là mấy giờ rồi?'
'Mười giờ.' Hắn trả lời một cách tùy ý. Vừa nãy lúc cô chưa thức thì đã sắp mười giờ rồi, hai người thức dậy còn ở trên giường triền miên một lúc, chắc giờ cũng không sai biệt mấy.
'Mười giờ?' Giang Tâm Đóa rầu rĩ lặp lại.
Sau khi mang thai cô rất hay buồn ngủ, tối qua sau khi tan học lại theo hắn đến Chinatown ăn khuya, trở về còn bị hắn giằng co thật lâu mới được ngủ, tuy biết giờ chắc chắn không còn sớm nhưng cũng không ngờ là đã mười giờ.
Cô hẹn với bác sĩ chín giờ đến khám thai, tuy rằng khám ở nhà nhưng đã hẹn trước rồi, giờ lại lỡ hẹn thì không tốt lắm.
'Hôm nay có hẹn khám thai, dậy mau lên.' Cô nhỏm dậy xuống giường, vội vã đi rửa mặt chải đầu.
Nhưng đang đánh răng thì cơn nôn nghén buổi sáng lại đến. Giang Tâm Đóa bò rạp nơi bồn rửa tay nôn khan mấy trận mới xem như đỡ lại một chút.
Mà ở ngoài phòng Phạm Trọng Nam nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt thật khó coi, nếu như không phải Giang Tâm Đóa kéo tay hắn lại không cho đi thì chắc là hắn sớm đã bước ra bảo quản gia gọi bác sĩ lên đây rồi.
Xoa nhẹ gương mặt tái nhợt của cô, hắn lo lắng hỏi, 'Không phải nói đỡ nhiều rồi sao? Sao lại còn ói đến như vậy?'
'Giờ không phải đỡ rồi đó sao?' Cô dựa vào ngực hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, 'Ôm em ra đi!'
Một giây sau, cả người cô đã được bế bổng trên đôi tay rắn chắc của hắn. Mà lúc này ở dưới lầu, Lý Triết và vị bác sĩ khoa sản được đặc biệt mời tới đã đợi thật lâu.
Để Giang Tâm Đóa xuống lầu ăn sáng trước còn Phạm Trọng Nam và Lý Triết thì vào thư phòng dưới lầu bận rộn xử lý công việc.
Haizz, người này, ngay cả buổi sáng cũng không ăn đã vội đi bận việc rồi. Giang Tâm Đóa biết công việc của hắn luôn rất bận rộn nhưng bận đến đâu cũng phải chú ý sức khỏe chứ, như vậy làm sao được?
Nhưng nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của hắn và Lý Triết, câu gọi lại của cô bị chặn nơi cổ họng.
Hắn chịu trách nhiệm về cả một tập đoàn lớn như vậy, gánh nặng trên vai nặng như vậy, mỗi ngày lượng công việc cần hắn xử lý, thảo luận và ra quyết định nhiều đến nỗi hắn chỉ hận không thể có thuật phân thân.
Dù bận rộn như vậy nhưng mỗi ngày hắn đều tranh thủ gọi điện cho cô, lại bởi vì một câu “nhớ hắn” của cô mà vội vàng xử lý hết công việc ở Luân Đôn rồi quay về thăm cô, thậm chí còn định sắp xếp nghỉ một ngày ở nhà với cô...
Giang Tâm Đóa chợt cảm thấy mình trở nên thật tùy hứng!
Lúc mới kết hôn, không phải cô nói sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ sao? Nhưng xem cô hiện giờ này, suy nghĩ trở thành một người vợ hiểu chuyện, làm hết trách nhiệm của một người vợ bởi vì sự yêu chiều của hắn mà đã quên sạch cả rồi!
Hắn vì sao lại đối xử với cô tốt như vậy chứ? Tốt đến nỗi cô quên mất bổn phận, quên hết chừng mực.
Nhưng, sự cưng chiều của hắn khiến cô rất cảm động, chỉ muốn trân trọng cất nó vào tận đáy lòng.
Giang Tâm Đóa, sau này không được tùy hứng như vậy nữa! Cho dù có cục cưng, mày cũng phải chăm sóc tốt bản thân, không được để hắn lo lắng nữa!
Vừa nhấm nháp buổi sáng nhưng không cảm nhận được mùi vị gì, Giang Tâm Đóa vừa tự nhủ với mình như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Giang Tâm Đóa đi theo bác sĩ vào gian phòng đặt những thiết bị y tế mà Phạm Trọng Nam đã đặt mua về để bà giúp cô khám thai.
Giờ cô đã mang thai gần bốn tháng, tuần trước cũng đã khám thai một lần rồi, giờ ngoại trừ nôn nghén vào buổi sáng, còn lại mọi thứ đều ổn.
Nhưng vì Phạm Trọng Nam yêu cầu bác sĩ mỗi tuần đều đến khám nên cô cũng chỉ đành nghe theo ý hắn.
Sau khi tiến hành khám thai theo lệ thường, thấy không có gì khác lạ, bác sĩ dặn thêm vài điều cần lưu ý rồi rời đi.
Giang Tâm Đóa đứng ở cửa phòng khám, hai tay chống eo, phát hiện vòng eo quả thực đã tròn trịa hơn nhiều, nếu như không phải vừa nãy bác sĩ giúp cô cân trọng lượng và đo vòng bụng, cộng thêm sau khi biết cô mang thai, Phạm Uyển Viện đã đặt làm rất nhiều y phục dành cho bà bầu cho cô thì chắc cô cũng không để ý.
Không chỉ là vòng eo to lên, ngay cả bộ ngực cũng to lên không ít, bác sĩ nói đó là điều bình thường bởi người mẹ sau này cần có sữa để nuôi con, thế nên cái thai càng lớn thì bộ ngực càng lớn...
Chẳng trách tối qua hắn...
Nghĩ tới tình cảnh đáng thẹn ấy, mặt cô chợt đỏ ửng!
Không biết hắn đã xong việc với Lý Triết chứ? Nhớ tới sáng nay hắn còn chưa ăn sáng, Giang Tâm Đóa định đến bếp lấy một ít thức ăn mang lên cho hắn. Haizz, công việc bận mấy thì cũng phải ăn mới có sức chứ!
Khi cô đích thân bê khay thức ăn lên, vừa đến cửa thư phòng, chưa kịp gõ thì cánh cửa đang đóng chặt chợt mở ra, cô tưởng hắn đã xong công việc, nào ngờ người đi ra lại là Lý Triết.
'Phạm phu nhân?' Lý Triết nhìn chiếc khay trên tay cô, mỉm cười, 'Boss đang sắp có một cuộc họp video.' Vốn là nên đến công ty con để gặp các vị quản lý cao cấp ở đó nhưng vì không muốn lãng phí thời gian đi lại cho nên quyết định ở nhà nghe họ báo cáo, còn Lý Triết chỉ cần đem những văn kiện đã ký xong chuyển phát đến các công ty con là được.
'Tôi chỉ mang chút thức ăn lên thôi.'
Lời cô vừa dứt thì Phạm Trọng Nam ở bên trong nghe động tĩnh đã đi ra, 'Có chuyện gì?'
'Boss, phu nhân...' Lý Triết mới nói được mấy tiếng thì đã bị Phạm Trọng Nam ngắt lời, 'Cậu về trước đi.'
'Vậy tôi xin phép cáo từ.' Lý Triết nhìn hai người khẽ gật đầu chào rồi xoay người rời đi.
'Người làm đâu cả rồi?' Phạm Trọng Nam mặt tối sầm nhìn Giang Tâm Đóa đang bê khay thức ăn, vừa nói một cách không vui vừa đưa tay đón lấy, 'Đưa cho anh!'
Giang Tâm Đóa đưa chiếc khay cho hắn, giọng nhỏ xíu như sợ có ai nghe thấy, 'Ăn nhanh cho xong rồi hẵng làm việc, được không?'
Thấy vẻ ngây thơ đáng yêu của cô, chẳng có điểm nào giống một người sắp làm mẹ cả khiến lòng Phạm Trọng Nam chợt rung động, 'Vào với anh.'
'Không phải anh còn có cuộc họp sao?' Giang Tâm Đóa không muốn quấy rầy hắn, lại nhớ đến lần trước ở Moscow, cô cũng ngồi bên cạnh hắn nhưng nghe một hồi lại ngủ mất, thật sự mất mặt quá sức.
Phạm Trọng Nam mặc kệ cô nghĩ thế nào, một tay bê khay thức ăn, một tay vòng qua eo cô dìu cô vào phòng, dùng khuỷu tay đẩy cửa đóng lại.
Giang Tâm Đóa nhìn màn hình tinh thể lỏng thật lớn treo trên tường, tất cả các thành viên dự họp đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi boss của họ lên tiếng bắt đầu.
'Anh ăn sandwitch với uống sữa đi, em ra ngoài trước, không quấy rầy anh làm việc.' Giang Tâm Đóa nói nhỏ bên tai hắn.
'Ngồi xuống đây với anh.' Hắn đặt khay thức ăn lên bàn, đứng lên kéo người đang đứng bên cạnh vào lòng, ấn cô ngồi lên đùi mình. Giang Tâm Đóa xấu hổ đến nỗi vội dấu mặt vào trong ngực hắn.
Trời ạ, chắc là không ai nhìn thấy đó chứ?!
Tác giả :
Thịnh Hạ Thái vi