Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân Ái
Chương 34
Tác giả: Chọn kẻ địch cho tốt vào, đây là chuyện cả đời
.
Cái từ bốn năm này cứ quanh quẩn trong đầu Đỗ Trạch, cậu mãi vẫn không nghĩ ra, rõ ràng cậu mới đi vào có một tí mà bên ngoài đã trôi qua… bốn năm?
.
Thông tin quá tải!
.
Trong ánh mắt mờ mịt ngây ngốc của Đỗ Trạch, Tu đứng lên, có thể thấy rõ một vệt đỏ sẫm trên khóe miệng hắn. Tu tựa hồ cũng nhận ra điều này, hắn liếm liếm khóe miệng, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào, giống như một đứa trẻ ăn được cây kẹo mà nó thích nhất, tỏa ra mùi hương ngọt lịm.
.
Tim Đỗ Trạch đập nhanh dữ dội, cậu nhìn Tu vươn tay xoa nhẹ lên cổ mình, cẩn thận vuốt ve từng chút một. Trước kia, Đỗ Trạch cũng thường bị Tu sờ như vậy, nhưng chưa lần nào có cảm giác mãnh liệt bằng lúc này. Cậu có thể cảm nhận được đầu ngón tay Tu đang chạm vào da mình, lẫn trong đó là một chút run rẩy.
.
Có gì đó không đúng lắm… Đỗ Trạch khó khăn nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động dưới ngón tay của Tu. Ngay lúc này đây, nhân vật chính cho cậu một cảm giác như núi lửa sắp bùng nổ, mà cậu chết kiểu gì không chết lại mắc ngay trên miệng núi lửa. Được rồi, bất cứ nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết YY nào mà kiềm nén chờ đợi em trai mình trong bốn năm, thì cơn giận nhất định sẽ bùng nổ. Nhưng phải bình tĩnh, tác giả chẳng phải đã nói rồi à, bốn năm nhoáng một cái đã trôi qua. Cho nên nhân vật chính à, anh có muốn bùng nổ thì cứ đi tìm cái tên tác giả khốn nạn luôn “ha ha” mà không bao giờ chịu sửa đổi đấy, chứ đừng trút giận lên vị độc giả vô tội lúc nào cũng bị trúng đạn là tôi nha!
.
Đỗ Trạch cảm thấy tay Tu vòng ra sau gáy, ấn đầu cậu về phía hắn. Thiếu niên dán sát trán mình vào, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Ngươi có điều gì muốn nói không?”
.
Tiểu sinh thật sự không biết chuyện gì cả, hu hu ——
.
“Nếu không có điều gì để nói thì hãy lắng nghe lời ta.” Tiếng nói mềm mại của Tu toát ra chút gì đó như đang kiềm chế. “Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
.
“Ầm ——! ! !”
.
Một tiếng nổ rất lớn phát ra từ phía Tây, quảng trường “trí tuệ” ở di tích Chu Nho bốc lên những dải khói đen. John cau mày, âm thanh trầm ấm lẫn một chút khó chịu: “Có người xông vào, trẻ nhỏ bây giờ đều bạo lực như thế sao… Họ đang tới.”
.
Ngã tư vang lên nhiều tiếng bước chân dồn dập, càng ngày càng gần, Đỗ Trạch theo bản năng ngồi dậy kéo Tu về phía sau. Nhân vật chính hiện đang trong hình thái Chu Nho nên không tiện ra mặt.
.
Tốc độ hành động của đối phương rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Trạch. Đó là một tiểu đội lính đánh thuê, dẫn đầu là một tên đạo tặc có mái tóc nhạt màu gọn gàng. Tên đạo tặc đó thấy Đỗ Trạch và John thì tức tốc phanh lại, một đồng bạn phía sau suýt va vào gã la lên.
.
“Ây! Enoch, sao tự dưng ngừng lại!”
.
Một tráng hán phát ra tiếng rên bực tức, trên tay hắn là một thanh đại kiếm. Có một cô bé ngồi trên vai hắn, nó vỗ tay cười khanh khách: “Enoch là tên ngốc ~ là tên ngốc!”
.
Đạo tặc được gọi là Enoch bất mãn quay đầu lại, gã chỉ vào John và Đỗ Trạch đang đứng ở quảng trường “thấu hiểu” rồi gào lên: “Các ngươi có thấy ai đứng đó không!”
.
Đỗ Trạch nhìn trừng trừng đám người đó, không cần phải nhớ lại, tên của họ đã tự khắc xuất hiện trong đầu cậu: đạo tặc Enoch, chiến sĩ Bart, ma pháp sư hệ hỏa Mier và… Tim Đỗ Trạch đập nhanh hơn, cậu nhìn chăm chăm thân ảnh đang bước ra. Đó là một thanh niên tóc vàng mắt xanh mang một bộ giáp bạc, khuôn mặt anh tuấn khí thế bức người và có một đôi mắt sáng như sao trời. Đỗ Trạch nhìn y, trong đầu như có một kẻ bỉ ổi đang hát ca khúc《Hỗn huyết》.
.
Nhân vật chính gia nhập một tiểu đội lính đánh thuê.
.
Trong đó có một đạo tặc tên là Enoch, gã rất thích dẫn đầu đội.
.
Trong đó có một cô bé thích ngâm nga hát tên là Mier, một ma đạo sĩ hệ hỏa nhỏ tuổi.
.
Trong đó có một đại kiếm chiến sĩ tên là Bart, ai ai cũng biết hắn là vệ sĩ của Mier.
.
Họ chỉ vào thánh kỵ sĩ và nói với nhân vật chính rằng, đây là tiểu đội trưởng của bọn ta.
.
Tên của y là Eric.
.
Thánh kỵ sĩ Eric.
.
—— Anh trai túc địch, xin chào!
.
Trong YY văn, túc địch là một nhân vật rất quan trọng, y và pháo hôi đều có nhiệm vụ đưa kinh nghiệm, đưa trang bị, đưa em gái, đưa em trai cho nhân vật chính. Nhưng túc địch khác pháo hôi ở chỗ là đồ bền độc nhất. Trong khi pháo hôi chỉ được lên sân khấu một lần rồi thôi thì túc địch phải đu theo nhân vật chính cả đời, thời lượng lên sóng thậm chí còn nhỉnh hơn cả hậu cung của nhân vật chính. Cho nên các tác giả viết văn ngựa đực thường có một câu nói phổ biến: chọn cho nhân vật chính một túc địch thật tốt, đây là việc trọng đại.
.
Nhất Diệp Tri Khâu cũng vì thế mới chọn cho nhân vật chính một túc địch môn đăng hộ đối (?). Đầu tiên, túc địch có được thiên phú không kém nhân vật chính (Nhân tộc), nguyên tố hệ ánh sáng đạt cấp SS, lực tương tác nguyên tố ánh sáng đạt cấp SS, có thực lực ngang với nhân vật chính. Tiếp theo, túc địch có bối cảnh thân thế xán lạn, y là thánh tử đại nhân của thần điện Quang Minh, dưới một người trên vạn người, có quan hệ mờ ám với thánh nữ Vivian. Vì thế bất luận từ mặt nào, nhân vật chính cũng đều có cớ để bóp chết y.
.
Lần đầu tiên nhân vật chính gặp gỡ túc địch, y đang giấu diếm thân phận thánh tử đại nhân của mình để du lịch khắp đại lục, các độc giả hoàn toàn không ngờ đây là một việc đã được định sẵn. Khi đó, nhóm độc giả đều khờ dại cho rằng nhân vật chính đã gia nhập một tiểu đội đánh thuê siêu cấp tầm thường, nhao nhao ngồi xem nhân vật chính khí phách làm thế nào dẫn được đội đó đến phó bản di tích Chu Nho. Mặt khác, đội trưởng của tiểu đội đánh thuê thoạt nhìn rất khá, nhân vật chính cân nhắc cân nhắc thu hoạch đi ~
.
Sau này, nhóm độc giả biết được Enoch là truyền nhân của đạo vương Jack.
.
Sau này, nhóm độc giả biết được Mier là cháu gái của pháp thần Antonio.
.
Sau này, nhóm độc giả biết được Eric là thánh tử đại nhân của thần điện Quang Minh.
.
Sau này, không có sau này.
.
Eric vĩnh viễn không quên người bạn tinh linh đó sau khi biết được thân phận của y đã trực tiếp kéo y vào vũng bùn. Họ bắt đầu dây dưa với nhau cả đời.
.
Đối với túc địch Eric, Đỗ Trạch cảm thấy rất phức tạp. Nhất Diệp Tri Khâu miêu tả Eric thế này: tóc vàng, chói lóa, đẹp trai, tương lai rộng mở, sở hữu những phẩm chất tốt đẹp nhất — có phải rất bất công không! Hoàn toàn giống như nhân vật chính lúc chưa bị hắc hóa! Túc địch càng tốt đẹp thì nhân vật chính càng bị hắc hóa, tác giả anh cố ý đúng không! Anh rất muốn độc giả khóc hả, tiểu sinh sẽ khóc cho mà xem! QAQ
.
Mỗi lần thấy túc địch trong《Hỗn huyết》, Đỗ Trạch đều máu mặt nghĩ: nếu cậu không vào chỗ bình luận mà to tiếng thì dáng dấp nhân vật chính có phải sẽ giống như túc địch không? Hơn nữa tác giả thật sự không có tính người: trong tiểu thuyết YY《Hỗn huyết》, nhân vật chính luôn mưu đồ hủy diệt thế giới, túc địch thì luôn ngăn cản nhân vật chính.
.
Nhóm độc giả nhốn nháo trong gió.
.
Mẹ nó, rốt cuộc ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phản diện!
.
Đối với nhân vật chính và túc địch khác hẳn với thường văn, kẻ sung sướng nhất chắc phải là đám em gái thục nữ kia. Đỗ Trạch chuyển tầm mắt, tuy nhân vật trong cuốn đồng nhân khác xa người thật, nhưng vừa nghĩ tới túc địch trong đó đang thở dốc hô to “Muốn ra ~”, tên ngốc cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào mặt túc địch.
.
Người bước ra cuối cùng là một Tinh Linh đang cầm cung, Đỗ Trạch nhìn sinh linh xinh đẹp như lời đồn kia, đột nhiên cảm thấy đại thần tình tiết rất chuyên nghiệp: vì nhân vật chính vắng mặt cho nên đã tìm một Tinh Linh đến điền vào chỗ trống, tái hiện năm thành viên trong tiểu đội đánh thuê của《Hỗn huyết》.
.
Mier ngồi trên vai Bart chợt trông thấy Tu với mái tóc màu cây đay đứng sau Đỗ Trạch.
.
“Ở đó có một đứa nhỏ kìa ~” Cô bé hưng phấn vẫy tay: “Mau nhìn mau nhìn!”
.
Eric quét mắt qua một lần, khi nhìn thấy Đỗ Trạch, ánh mắt y sáng ngời, sau đó lộ ra một nụ cười tỏa nắng.
.
“Bọn ta là tiểu đội đánh thuê báu vật, ta là đội trưởng Eric.” Eric tra kiếm vào vỏ, ngụ ý rằng mình không có ý xấu: “Xin hỏi các ngươi là?”
.
John không nói gì, nó đang chờ Tu ra lệnh; Tu không nói gì, hắn trầm mặc nằm trên lưng Đỗ Trạch; Đỗ Trạch không nói gì, tên ngốc nào đó lại bị vướng rào cản xã giao.
.
Đối mặt với đội quân trầm lặng, Eric mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng y không hề nổi giận, chỉ tiến một bước sang hướng Đỗ Trạch, kiên trì hỏi: “Có thể cho ta biết tên của ngươi không?”
.
Lần này, phạm vi thu nhỏ lại thành “ngươi”, Đỗ Trạch nhìn Eric, nghĩ đến việc Tu bị y ngăn cản, trong lòng sinh ra một sự kính nể sâu sắc: cái loại năng lực phát hiện được nhân vật chính đang ở đâu này, thật không hổ là túc địch sẽ dây dưa cả đời với nhân vật chính.
.
Độc giả ngốc nghếch đột nhiên cảm thấy mình y hệt vương mẫu nương nương đang ngăn cản ngưu lang chức nữ đoàn tụ. Đây rõ ràng là cuộc gặp gỡ lịch sử giữa nhân vật chính và túc địch, cậu mà chen ngang vào thì thật không ổn. Nhưng vào lúc này, Đỗ Trạch cảm thấy lưng mình nhẹ hẫng, một đôi tay ôm lấy cổ cậu từ đằng sau, dùng sức ép cậu vào ngực.
.
Tu ôm Đỗ Trạch, nhìn thẳng về phía thanh niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh đối diện. “Tại sao phải nói cho ngươi biết.”
.
Giọng nói lộ ra sự bất mãn mãnh liệt, nhưng với bề ngoài trắng nõn kia thì lại như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tu, người của tiểu đội đánh thuê đều sửng sốt. Enoch dụi dụi mắt, lại dụi dụi. “Ta, ta ta không ngờ lại thấy được Chu Nho trong truyền thuyết.”
.
“Enoch ngu ngốc! Bây giờ Ma tộc cũng đã xuất hiện, thêm một Chu Nho thì có gì kỳ quái đâu.” Sự chú ý của Mier chuyển sang một hướng kỳ quái, nó ôm mặt, ánh mắt nấn ná trên người Tu một hồi rồi mới dời đi. “Hắn thật đáng yêu ~ nhỏ nhỏ, mềm mềm, nộn nộn ~ Chu Nho đều đáng yêu như thế sao ~” Cô bé vuốt vai người ở dưới: “Ta tuyên bố, bổn tiểu thư yêu rồi.”
.
Bart bất đắc dĩ cười khổ, nói với Mier: “Tiểu thư, Chu Nho tuy bề ngoài nhỏ nhắn, nhưng tuổi cũng phải gấp hai lần người đấy.”
.
Tinh Linh nhìn lướt qua Tu và Đỗ Trạch, lại nhìn chiếc nhẫn lóe sáng rồi trầm mặc.
.
Khuôn mặt Eric cũng hiện vẻ kinh ngạc, nhận ra người trước mắt hơi phát ra địch ý, y cười ấm áp.”Ta chỉ muốn kết bạn…”
.
“Bọn ta không muốn quen biết với ngươi.” Tu cắt ngang Eric, ngữ điệu toát ra một áp lực: “Ngay bây giờ, các ngươi có một khắc để rời khỏi đây.” (một khắc = 15 phút)
.
Eric giật mình, Chu Nho có mái tóc màu cây đay ôm chặt lấy thanh niên tóc đen, như một đứa nhỏ sợ bị người ta cướp đi món đồ chơi mình thích nhất, dốc sức đuổi kẻ đó khỏi địa bàn của mình. Eric còn chưa kịp nói câu nào, Enoch đã xoắn tay áo lên. “Chu Nho này thật khiến người ta khó chịu, gia muốn dạy dỗ hắn!”
.
Trước mọi ánh nhìn, Tu nở nụ cười, cặp mắt hắn cong lại như trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền nho nhỏ trên má cho cảm giác dị thường ngọt ngào.
.
“Còn năm phút, các ngươi có thể chết được rồi.”
.
******
.
******
.
Tu lấy giấy chứng nhận lính đánh thuê từ tay người tiếp đón, hắn dợm bước rời khỏi công hội, chợt nghe phía sau có tiếng ồn ào.
.
“Hắc! Nhanh lên, Tinh Linh này cũng nhận nhiệm vụ di tích Chu Nho đó!” Giọng nói càng lúc càng gần.”Vị Tinh Linh phía trước xin đợi một chút!”
.
Tu phớt lờ tiếp tục đi tới cho đến khi một tên đạo tặc nhảy ra trước mắt mình. Tên đạo tặc đó vừa thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng của Tu đã lập tức hóa đá. Tu định vượt qua gã thì lại có thêm hai người chắn trước mặt hắn. Đó là một tráng hán và một cô bé, cô bé thoạt trông khoảng mười hai tuổi đó ôm mặt nhìn Tu.
.
“Ngươi thật xinh đẹp ~ Tinh Linh đều xinh đẹp như thế sao ~” Cô bé kéo góc áo tráng hán: “Ta tuyên bố, bổn tiểu thư yêu rồi.”
.
Tráng hán cười khổ: “Tiểu thư, Tinh Linh tuy xinh đẹp thật nhưng cũng phải hơn người đến mấy lần tuổi đấy.”
.
Tu lạnh lùng nhìn đám người đó. Lúc này, một thanh niên tóc vàng mắt xanh bước tới, y ngắm nghía Tu đang bị ngăn lại, cặp mắt rõ vẻ tán thưởng.
.
“Thật sự xin lỗi, đồng đội của ta đã quá kích động.” Thanh niên tóc vàng có vẻ hối lỗi, y nở một nụ cười tỏa nắng. “Ta tên là Eric, đây là tiểu đội đánh thuê của ta. Bọn ta cũng đang thám hiểm di tích Chu Nho, ngươi có đồng ý gia nhập nhóm này không?”
.
—— Trích《 Hỗn huyết 》
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Từ giờ trở đi, ngươi chính là túc địch của ta. (chộp lấy độc giả)
.
Độc giả: … Có cái gì đó không đúng?!
.
Nhân vật chính: Chúng ta mau chém giết đi. (tha về giường)
.
Tác giả: Chọn kẻ (lão) địch (bà) cho thật tốt, đây là chuyện cả đời = =+
.
***
Tính tình nhân vật chính (Chu Nho) hiện giờ rất bất ổn, Đỗ Tiểu Trạch xin hãy kiềm chế ╮(╯▽╰)╭
.
Cái từ bốn năm này cứ quanh quẩn trong đầu Đỗ Trạch, cậu mãi vẫn không nghĩ ra, rõ ràng cậu mới đi vào có một tí mà bên ngoài đã trôi qua… bốn năm?
.
Thông tin quá tải!
.
Trong ánh mắt mờ mịt ngây ngốc của Đỗ Trạch, Tu đứng lên, có thể thấy rõ một vệt đỏ sẫm trên khóe miệng hắn. Tu tựa hồ cũng nhận ra điều này, hắn liếm liếm khóe miệng, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào, giống như một đứa trẻ ăn được cây kẹo mà nó thích nhất, tỏa ra mùi hương ngọt lịm.
.
Tim Đỗ Trạch đập nhanh dữ dội, cậu nhìn Tu vươn tay xoa nhẹ lên cổ mình, cẩn thận vuốt ve từng chút một. Trước kia, Đỗ Trạch cũng thường bị Tu sờ như vậy, nhưng chưa lần nào có cảm giác mãnh liệt bằng lúc này. Cậu có thể cảm nhận được đầu ngón tay Tu đang chạm vào da mình, lẫn trong đó là một chút run rẩy.
.
Có gì đó không đúng lắm… Đỗ Trạch khó khăn nuốt nước miếng, hầu kết chuyển động dưới ngón tay của Tu. Ngay lúc này đây, nhân vật chính cho cậu một cảm giác như núi lửa sắp bùng nổ, mà cậu chết kiểu gì không chết lại mắc ngay trên miệng núi lửa. Được rồi, bất cứ nhân vật chính trong quyển tiểu thuyết YY nào mà kiềm nén chờ đợi em trai mình trong bốn năm, thì cơn giận nhất định sẽ bùng nổ. Nhưng phải bình tĩnh, tác giả chẳng phải đã nói rồi à, bốn năm nhoáng một cái đã trôi qua. Cho nên nhân vật chính à, anh có muốn bùng nổ thì cứ đi tìm cái tên tác giả khốn nạn luôn “ha ha” mà không bao giờ chịu sửa đổi đấy, chứ đừng trút giận lên vị độc giả vô tội lúc nào cũng bị trúng đạn là tôi nha!
.
Đỗ Trạch cảm thấy tay Tu vòng ra sau gáy, ấn đầu cậu về phía hắn. Thiếu niên dán sát trán mình vào, giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Ngươi có điều gì muốn nói không?”
.
Tiểu sinh thật sự không biết chuyện gì cả, hu hu ——
.
“Nếu không có điều gì để nói thì hãy lắng nghe lời ta.” Tiếng nói mềm mại của Tu toát ra chút gì đó như đang kiềm chế. “Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
.
“Ầm ——! ! !”
.
Một tiếng nổ rất lớn phát ra từ phía Tây, quảng trường “trí tuệ” ở di tích Chu Nho bốc lên những dải khói đen. John cau mày, âm thanh trầm ấm lẫn một chút khó chịu: “Có người xông vào, trẻ nhỏ bây giờ đều bạo lực như thế sao… Họ đang tới.”
.
Ngã tư vang lên nhiều tiếng bước chân dồn dập, càng ngày càng gần, Đỗ Trạch theo bản năng ngồi dậy kéo Tu về phía sau. Nhân vật chính hiện đang trong hình thái Chu Nho nên không tiện ra mặt.
.
Tốc độ hành động của đối phương rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện trong tầm mắt Đỗ Trạch. Đó là một tiểu đội lính đánh thuê, dẫn đầu là một tên đạo tặc có mái tóc nhạt màu gọn gàng. Tên đạo tặc đó thấy Đỗ Trạch và John thì tức tốc phanh lại, một đồng bạn phía sau suýt va vào gã la lên.
.
“Ây! Enoch, sao tự dưng ngừng lại!”
.
Một tráng hán phát ra tiếng rên bực tức, trên tay hắn là một thanh đại kiếm. Có một cô bé ngồi trên vai hắn, nó vỗ tay cười khanh khách: “Enoch là tên ngốc ~ là tên ngốc!”
.
Đạo tặc được gọi là Enoch bất mãn quay đầu lại, gã chỉ vào John và Đỗ Trạch đang đứng ở quảng trường “thấu hiểu” rồi gào lên: “Các ngươi có thấy ai đứng đó không!”
.
Đỗ Trạch nhìn trừng trừng đám người đó, không cần phải nhớ lại, tên của họ đã tự khắc xuất hiện trong đầu cậu: đạo tặc Enoch, chiến sĩ Bart, ma pháp sư hệ hỏa Mier và… Tim Đỗ Trạch đập nhanh hơn, cậu nhìn chăm chăm thân ảnh đang bước ra. Đó là một thanh niên tóc vàng mắt xanh mang một bộ giáp bạc, khuôn mặt anh tuấn khí thế bức người và có một đôi mắt sáng như sao trời. Đỗ Trạch nhìn y, trong đầu như có một kẻ bỉ ổi đang hát ca khúc《Hỗn huyết》.
.
Nhân vật chính gia nhập một tiểu đội lính đánh thuê.
.
Trong đó có một đạo tặc tên là Enoch, gã rất thích dẫn đầu đội.
.
Trong đó có một cô bé thích ngâm nga hát tên là Mier, một ma đạo sĩ hệ hỏa nhỏ tuổi.
.
Trong đó có một đại kiếm chiến sĩ tên là Bart, ai ai cũng biết hắn là vệ sĩ của Mier.
.
Họ chỉ vào thánh kỵ sĩ và nói với nhân vật chính rằng, đây là tiểu đội trưởng của bọn ta.
.
Tên của y là Eric.
.
Thánh kỵ sĩ Eric.
.
—— Anh trai túc địch, xin chào!
.
Trong YY văn, túc địch là một nhân vật rất quan trọng, y và pháo hôi đều có nhiệm vụ đưa kinh nghiệm, đưa trang bị, đưa em gái, đưa em trai cho nhân vật chính. Nhưng túc địch khác pháo hôi ở chỗ là đồ bền độc nhất. Trong khi pháo hôi chỉ được lên sân khấu một lần rồi thôi thì túc địch phải đu theo nhân vật chính cả đời, thời lượng lên sóng thậm chí còn nhỉnh hơn cả hậu cung của nhân vật chính. Cho nên các tác giả viết văn ngựa đực thường có một câu nói phổ biến: chọn cho nhân vật chính một túc địch thật tốt, đây là việc trọng đại.
.
Nhất Diệp Tri Khâu cũng vì thế mới chọn cho nhân vật chính một túc địch môn đăng hộ đối (?). Đầu tiên, túc địch có được thiên phú không kém nhân vật chính (Nhân tộc), nguyên tố hệ ánh sáng đạt cấp SS, lực tương tác nguyên tố ánh sáng đạt cấp SS, có thực lực ngang với nhân vật chính. Tiếp theo, túc địch có bối cảnh thân thế xán lạn, y là thánh tử đại nhân của thần điện Quang Minh, dưới một người trên vạn người, có quan hệ mờ ám với thánh nữ Vivian. Vì thế bất luận từ mặt nào, nhân vật chính cũng đều có cớ để bóp chết y.
.
Lần đầu tiên nhân vật chính gặp gỡ túc địch, y đang giấu diếm thân phận thánh tử đại nhân của mình để du lịch khắp đại lục, các độc giả hoàn toàn không ngờ đây là một việc đã được định sẵn. Khi đó, nhóm độc giả đều khờ dại cho rằng nhân vật chính đã gia nhập một tiểu đội đánh thuê siêu cấp tầm thường, nhao nhao ngồi xem nhân vật chính khí phách làm thế nào dẫn được đội đó đến phó bản di tích Chu Nho. Mặt khác, đội trưởng của tiểu đội đánh thuê thoạt nhìn rất khá, nhân vật chính cân nhắc cân nhắc thu hoạch đi ~
.
Sau này, nhóm độc giả biết được Enoch là truyền nhân của đạo vương Jack.
.
Sau này, nhóm độc giả biết được Mier là cháu gái của pháp thần Antonio.
.
Sau này, nhóm độc giả biết được Eric là thánh tử đại nhân của thần điện Quang Minh.
.
Sau này, không có sau này.
.
Eric vĩnh viễn không quên người bạn tinh linh đó sau khi biết được thân phận của y đã trực tiếp kéo y vào vũng bùn. Họ bắt đầu dây dưa với nhau cả đời.
.
Đối với túc địch Eric, Đỗ Trạch cảm thấy rất phức tạp. Nhất Diệp Tri Khâu miêu tả Eric thế này: tóc vàng, chói lóa, đẹp trai, tương lai rộng mở, sở hữu những phẩm chất tốt đẹp nhất — có phải rất bất công không! Hoàn toàn giống như nhân vật chính lúc chưa bị hắc hóa! Túc địch càng tốt đẹp thì nhân vật chính càng bị hắc hóa, tác giả anh cố ý đúng không! Anh rất muốn độc giả khóc hả, tiểu sinh sẽ khóc cho mà xem! QAQ
.
Mỗi lần thấy túc địch trong《Hỗn huyết》, Đỗ Trạch đều máu mặt nghĩ: nếu cậu không vào chỗ bình luận mà to tiếng thì dáng dấp nhân vật chính có phải sẽ giống như túc địch không? Hơn nữa tác giả thật sự không có tính người: trong tiểu thuyết YY《Hỗn huyết》, nhân vật chính luôn mưu đồ hủy diệt thế giới, túc địch thì luôn ngăn cản nhân vật chính.
.
Nhóm độc giả nhốn nháo trong gió.
.
Mẹ nó, rốt cuộc ai là nhân vật chính, ai là nhân vật phản diện!
.
Đối với nhân vật chính và túc địch khác hẳn với thường văn, kẻ sung sướng nhất chắc phải là đám em gái thục nữ kia. Đỗ Trạch chuyển tầm mắt, tuy nhân vật trong cuốn đồng nhân khác xa người thật, nhưng vừa nghĩ tới túc địch trong đó đang thở dốc hô to “Muốn ra ~”, tên ngốc cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào mặt túc địch.
.
Người bước ra cuối cùng là một Tinh Linh đang cầm cung, Đỗ Trạch nhìn sinh linh xinh đẹp như lời đồn kia, đột nhiên cảm thấy đại thần tình tiết rất chuyên nghiệp: vì nhân vật chính vắng mặt cho nên đã tìm một Tinh Linh đến điền vào chỗ trống, tái hiện năm thành viên trong tiểu đội đánh thuê của《Hỗn huyết》.
.
Mier ngồi trên vai Bart chợt trông thấy Tu với mái tóc màu cây đay đứng sau Đỗ Trạch.
.
“Ở đó có một đứa nhỏ kìa ~” Cô bé hưng phấn vẫy tay: “Mau nhìn mau nhìn!”
.
Eric quét mắt qua một lần, khi nhìn thấy Đỗ Trạch, ánh mắt y sáng ngời, sau đó lộ ra một nụ cười tỏa nắng.
.
“Bọn ta là tiểu đội đánh thuê báu vật, ta là đội trưởng Eric.” Eric tra kiếm vào vỏ, ngụ ý rằng mình không có ý xấu: “Xin hỏi các ngươi là?”
.
John không nói gì, nó đang chờ Tu ra lệnh; Tu không nói gì, hắn trầm mặc nằm trên lưng Đỗ Trạch; Đỗ Trạch không nói gì, tên ngốc nào đó lại bị vướng rào cản xã giao.
.
Đối mặt với đội quân trầm lặng, Eric mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng y không hề nổi giận, chỉ tiến một bước sang hướng Đỗ Trạch, kiên trì hỏi: “Có thể cho ta biết tên của ngươi không?”
.
Lần này, phạm vi thu nhỏ lại thành “ngươi”, Đỗ Trạch nhìn Eric, nghĩ đến việc Tu bị y ngăn cản, trong lòng sinh ra một sự kính nể sâu sắc: cái loại năng lực phát hiện được nhân vật chính đang ở đâu này, thật không hổ là túc địch sẽ dây dưa cả đời với nhân vật chính.
.
Độc giả ngốc nghếch đột nhiên cảm thấy mình y hệt vương mẫu nương nương đang ngăn cản ngưu lang chức nữ đoàn tụ. Đây rõ ràng là cuộc gặp gỡ lịch sử giữa nhân vật chính và túc địch, cậu mà chen ngang vào thì thật không ổn. Nhưng vào lúc này, Đỗ Trạch cảm thấy lưng mình nhẹ hẫng, một đôi tay ôm lấy cổ cậu từ đằng sau, dùng sức ép cậu vào ngực.
.
Tu ôm Đỗ Trạch, nhìn thẳng về phía thanh niên anh tuấn tóc vàng mắt xanh đối diện. “Tại sao phải nói cho ngươi biết.”
.
Giọng nói lộ ra sự bất mãn mãnh liệt, nhưng với bề ngoài trắng nõn kia thì lại như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tu, người của tiểu đội đánh thuê đều sửng sốt. Enoch dụi dụi mắt, lại dụi dụi. “Ta, ta ta không ngờ lại thấy được Chu Nho trong truyền thuyết.”
.
“Enoch ngu ngốc! Bây giờ Ma tộc cũng đã xuất hiện, thêm một Chu Nho thì có gì kỳ quái đâu.” Sự chú ý của Mier chuyển sang một hướng kỳ quái, nó ôm mặt, ánh mắt nấn ná trên người Tu một hồi rồi mới dời đi. “Hắn thật đáng yêu ~ nhỏ nhỏ, mềm mềm, nộn nộn ~ Chu Nho đều đáng yêu như thế sao ~” Cô bé vuốt vai người ở dưới: “Ta tuyên bố, bổn tiểu thư yêu rồi.”
.
Bart bất đắc dĩ cười khổ, nói với Mier: “Tiểu thư, Chu Nho tuy bề ngoài nhỏ nhắn, nhưng tuổi cũng phải gấp hai lần người đấy.”
.
Tinh Linh nhìn lướt qua Tu và Đỗ Trạch, lại nhìn chiếc nhẫn lóe sáng rồi trầm mặc.
.
Khuôn mặt Eric cũng hiện vẻ kinh ngạc, nhận ra người trước mắt hơi phát ra địch ý, y cười ấm áp.”Ta chỉ muốn kết bạn…”
.
“Bọn ta không muốn quen biết với ngươi.” Tu cắt ngang Eric, ngữ điệu toát ra một áp lực: “Ngay bây giờ, các ngươi có một khắc để rời khỏi đây.” (một khắc = 15 phút)
.
Eric giật mình, Chu Nho có mái tóc màu cây đay ôm chặt lấy thanh niên tóc đen, như một đứa nhỏ sợ bị người ta cướp đi món đồ chơi mình thích nhất, dốc sức đuổi kẻ đó khỏi địa bàn của mình. Eric còn chưa kịp nói câu nào, Enoch đã xoắn tay áo lên. “Chu Nho này thật khiến người ta khó chịu, gia muốn dạy dỗ hắn!”
.
Trước mọi ánh nhìn, Tu nở nụ cười, cặp mắt hắn cong lại như trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền nho nhỏ trên má cho cảm giác dị thường ngọt ngào.
.
“Còn năm phút, các ngươi có thể chết được rồi.”
.
******
.
******
.
Tu lấy giấy chứng nhận lính đánh thuê từ tay người tiếp đón, hắn dợm bước rời khỏi công hội, chợt nghe phía sau có tiếng ồn ào.
.
“Hắc! Nhanh lên, Tinh Linh này cũng nhận nhiệm vụ di tích Chu Nho đó!” Giọng nói càng lúc càng gần.”Vị Tinh Linh phía trước xin đợi một chút!”
.
Tu phớt lờ tiếp tục đi tới cho đến khi một tên đạo tặc nhảy ra trước mắt mình. Tên đạo tặc đó vừa thấy khuôn mặt tuấn mỹ lạnh băng của Tu đã lập tức hóa đá. Tu định vượt qua gã thì lại có thêm hai người chắn trước mặt hắn. Đó là một tráng hán và một cô bé, cô bé thoạt trông khoảng mười hai tuổi đó ôm mặt nhìn Tu.
.
“Ngươi thật xinh đẹp ~ Tinh Linh đều xinh đẹp như thế sao ~” Cô bé kéo góc áo tráng hán: “Ta tuyên bố, bổn tiểu thư yêu rồi.”
.
Tráng hán cười khổ: “Tiểu thư, Tinh Linh tuy xinh đẹp thật nhưng cũng phải hơn người đến mấy lần tuổi đấy.”
.
Tu lạnh lùng nhìn đám người đó. Lúc này, một thanh niên tóc vàng mắt xanh bước tới, y ngắm nghía Tu đang bị ngăn lại, cặp mắt rõ vẻ tán thưởng.
.
“Thật sự xin lỗi, đồng đội của ta đã quá kích động.” Thanh niên tóc vàng có vẻ hối lỗi, y nở một nụ cười tỏa nắng. “Ta tên là Eric, đây là tiểu đội đánh thuê của ta. Bọn ta cũng đang thám hiểm di tích Chu Nho, ngươi có đồng ý gia nhập nhóm này không?”
.
—— Trích《 Hỗn huyết 》
.
——————————————-
Tác giả có điều muốn nói:
.
Nhân vật chính: Từ giờ trở đi, ngươi chính là túc địch của ta. (chộp lấy độc giả)
.
Độc giả: … Có cái gì đó không đúng?!
.
Nhân vật chính: Chúng ta mau chém giết đi. (tha về giường)
.
Tác giả: Chọn kẻ (lão) địch (bà) cho thật tốt, đây là chuyện cả đời = =+
.
***
Tính tình nhân vật chính (Chu Nho) hiện giờ rất bất ổn, Đỗ Tiểu Trạch xin hãy kiềm chế ╮(╯▽╰)╭
Tác giả :
Đồi