Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 74: Kế hoạch không cản nổi biến hóa!
Lái xe vào bãi, đỗ xe xong xuôi, Quý Tiêu Dương nghiêng người giúp Quý Thần Quang tháo dây an toàn. Rồi sau đó vươn tay ôm người đang có tâm trạng không tốt vào lòng, tựa trán vào trán cậu, mũi đối mũi, môi dán môi “Thần Thần ngoan, ăn một bữa cơm rồi chúng ta lập tức trở về công ty. Nếu em không thích thì đợi lúc về chúng ta đi Hương Hương quá mua một ít điểm tâm ngọt về được không?” Khi nói chuyện, môi Quý Tiêu Dương thường đụng vào môi Quý Thần Quang. Xúc cảm mềm mại kia làm ôn nhu nơi đáy mắt Quý Tiêu Dương càng thêm sâu!
“Anh hai!” Vươn tay ôm cổ Quý Tiêu Dương. Cậu thật sự rất không muốn cùng ông nội ăn cơm, cậu cũng không thích gặp ba và mẹ, nhất là mẹ, mỗi lần nhìn thấy cậu, ánh mắt của mẹ giống như là cậu thiếu nợ bà ấy vậy!
“Ngoan. Thần Thần! Có anh hai ở đây, đừng sợ. Thần Thần, hiện tại anh hai đã có năng lực bảo hộ em, em phải tin tưởng anh hai!” Thần Thần, anh hai vì em, từ nhỏ đã cố gắng từng bước một làm cho chính mình trở nên cường đại! Tuy rằng hiện tại căn cơ còn chưa ổn nhưng là bảo hộ em thì cũng đủ rồi! Thần Thần, anh hai sẽ không để em bị đối đãi giống lúc nhỏ nữa. Cho dù có là ba mẹ ruột cũng tuyệt đối không có khả năng! Thần Thần, anh hai đã từng nói sẽ nhất định gắt gao bảo vệ em! Bảo hộ em cả đời!
“Anh hai!” Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương cọ cọ, môi lại gần bên tai Quý Tiêu Dương, đôi mắt long lanh sáng ngời lóe lên ánh sáng nhu hòa “Em tin tưởng anh!”
Loại cảm giác toàn thân toàn tâm ỷ lại của Thần Thần làm cho Quý Tiêu Dương mê luyến. Hắn thích nhất là trong mắt Thần Thần chỉ có hắn tồn tại. “Ân. Xuống xe đi. Anh hai sẽ tận lực làm cho bữa ăn nhanh chóng kết thúc!” Vươn tay vuốt những sợi tóc mềm mại của Quý Thần Quang, khóe miệng cười càng thêm ôn nhu. Thần Thần của hắn thực ngoan! Bộ dáng nhu thuận làm cho hắn vừa thích vừa đau lòng!
“Được ạ!” Thời điểm buông Quý Tiêu Dương ra, Quý Thần Quang nghịch ngợm cúi đầu, khóe miệng cười vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút. Trong ánh mắt sáng ngời lóe lên ánh sáng giảo hoạt làm cho cả người Quý Thần Quang hoạt bát không ít!
“Thần Thần, em đúng là tiểu quỷ!” Nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang, trong lòng Quý Tiêu Dương có chút buồn bực. Thực nhớ Thần Thần lúc còn nhỏ mập mạp nhiều thịt, sờ lên thật thoải mái, mềm mềm. Bây giờ Thần Thần lớn rồi một chút cũng không thấy có thịt! Nhưng lại tràn ngập một loại cảm giác dụ hoặc làm cho hắn nhộn nhạo không thôi!
“Xuống xe đi. Bữa ăn chắc sắp bắt đầu rồi!” Mở cửa xe, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đi về phía ‘Mỹ Thực Lâu’.
Khi bọn họ đi rồi, từ bên cạnh sường xe có một người con gái đi ra, lúc này trên mặt cô hiện lên lửa giận, tay cầm túi gắt gao nắm chặt! Người này không phải ai khác chính là Ngô Tĩnh! Chết tiệt…… Quý Thần Quang! Ánh mắt như rắn độc nhìn theo hướng Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vừa đi khỏi. Trong đầu nghĩ đến những gì mình vừa thấy, lửa giận của Ngô Tĩnh lại bắt đầu bốc lên mãnh liệt. Lại sờ, lại ôm, lại liếm…… Còn cười ngọt ngào như vậy…… Còn thân thiết như vậy…… So với người yêu còn thân thiết hơn! Nếu không phải sớm biết Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang là anh em ruột thì Ngô Tĩnh tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một đôi đồng tính đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Ngô Tĩnh đứng tại chỗ hít sâu gần ba phút mới áp chế lửa giận nơi đáy lòng, lấy gương từ trong túi xách ra trang điểm lại. Đối với gương luyện tập một chút nụ cười ôn nhu. Thế này mới vừa lòng đi về phía ‘Mỹ Thực Lâu’.
“Ông nội, bà nội, ba mẹ, ông nội Ngô, bà nội Ngô!” QUý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vừa vào phòng đặt trước, ánh mắt Quý Tiêu Dương nhìn quét một vòng quanh bàn ăn, trong lòng nhất thời có một thanh âm vang lên, nhìn trận thế…… Trong lòng mặc dù kinh ngạc nhưng Quý Tiêu Dương vẫn là hoàn mỹ đem tất cả cảm xúc cất dấu, khóe miệng mang theo nụ cười đạm chất thương mại, nhất nhất lễ phép chào hỏi từng người trên bàn ăn! Quý Thần Quang theo ở phía sau cũng nhu thuận chào hỏi từng người trong phòng!
“Thần Thần, con không cần đến trường sao?” Khi Lục Dao nhìn thấy Quý Thần Quang bên cạnh Quý Tiêu Dương, trong lòng liền mất hứng. Có Quý Thần Quang ở đây, tiệc xem mắt lần này cũng đừng nghĩ đến việc thành công! Đối với Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương chính là sủng thành tính, động tác gắp thức ăn là chuyện thường ngày, hơn nữa còn có thể giúp Thần Quang lau miệng, hoặc gỡ xương cá linh tinh! Việc này rõ ràng là những đôi yêu nhau đang trong tình yêu cuồng nhiệt hay làm. Thật không biết Tiêu Dương sao lại đối với Quý Thần Quang cũng làm những chuyện này! Bọn họ nhìn lâu cũng thành thói quen nhưng lần này không giống vậy…… Bên cạnh còn có Ngô bá phụ và Ngô bá mẫu!
Vừa nghe cậu hỏi của Lục Dao, hơi thở quanh người Quý Thần Quang liền thay đổi, trở thành trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo giống như lúc ở trường học. Long lanh sáng người trong đôi mắt cùng ánh sáng ôn nhu cũng đã biến mất, trở nên đạm mạc “Con từ trước đến nay vẫn luôn cùng ăn cơm với anh hai!” Thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ, không nhanh không chậm trả lời.
“Đến đây ngồi xuống đi. Hôm nay là ngày anh hai cháu cùng Tĩnh Tĩnh chính thức gặp mặt!” Ngụ ý của Quý phụ chính là hai đứa quy củ một chút cho ta, những động tác thân thiết khi ăn cơm cũng không cần diễn ra trên bàn ăn! Ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương mang theo ý cảnh cáo thực nghiêm túc!
Đối với cháu trai yêu quý của mình, cái gì cũng làm Quý phụ vừa lòng, chỉ có là không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà sự quan tâm của Tiêu Dương đối với đứa cháu nhỏ kia thật đúng là làm người ta kinh ngạc! Quan tâm thì cứ quan tâm đi, tốt xấu gì hai đứa cũng là anh em, có nói ra ngoài thì Quý gia bọn họ cũng càng thêm nổi tiếng, anh em trong nhà tương thân tương ái! Nhưng có đôi khi thái độ của Tiêu Dương đối với Thần Quang có chút quá mức thân mật…… Nhớ năm đó ông cùng với vợ mình yêu nhau cũng không buồn nôn như vậy……
Quý phụ vừa lên tiếng, Quý Tiêu Dương liền rất tự nhiên dắt tay Quý Thần Quang ngồi xuống bàn ăn! Nhìn thấy động tác này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi! Bọn họ không biết Quý Thần Quang sẽ tới. Tất cả mọi người đều phi thường có ăn ý để lại hai vị trí cạnh nhau cho hai người trẻ tuổi ngồi. Hơn nữa vì để ngừa vạn nhất mà còn để người phục vụ đem hết ghế thừa ra ngoài, sắp xếp lại ghế không nhiều không ít vừa vặn tám chỗ ngồi! Làm xong hết thảy mọi người, mấy ‘lão hồ ly’ đều nhìn nhau cười. Nhưng cái cái gọi là người định không bằng trời định chính là kế hoạch không cản nổi biến hóa. Quý Thần Quang cũng đến đây……
Hiện tại Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ngồi vào hai chỗ trống còn thừa kia cũng có nghĩa là khi Ngô Tĩnh đến đây. Phải đứng……
Ánh mắt Lục Dao tức giận nhìn thoáng qua Quý Thần Quang. Cô chỉ biết, có Quý Thần Quang ở đây, bữa cơm này không được an ổn! Mọi thứ còn chưa bắt đầu đã xảy ra chuyện không hay này! Tiêu Dương cũng thật là, bữa cơm quan trong như vậy mang cái tên này đến đây làm gì, để cho hiện tại có trường hợp lúng ta lúng túng này! May là Tĩnh Tĩnh chưa tới.
Tâm tư Lục Dao vừa mới hạ xuống chỉ thấy cửa đột nhiên mởi ra. Khóe miệng Ngô Tĩnh mang theo nụ cười ôn nhu kết hợp với bộ dáng tao nhã đi vào phòng. Ánh mắt hàm chứa nét cười ôn nhu, thanh âm ngọt ngào nhất nhất chào hỏi từng bị trưởng bối đang ngồi “Ông nội, bà nội, ông nội Quý, bà nội Quý, bác trai, bác giá. Con xin lỗi vì đã đến muộn! Trên đường có chút kẹt xe!” Đôi mắt ôn nhu lộ ra thần sắc có lỗi!
Ách…… Vừa nghe thấy thanh âm Ngô Tĩnh, mọi người đều im lặng, không khí trong phòng nhất thời có điểm kỳ quái.
Bước chân Ngô Tĩnh nhẹ nhàng, ánh mắt hơi chuyển rồi dừng lại trên người Quý Tiêu Dương, trên khuôn mặt trắng nỗn lộ ra một tầng ửng đỏ “Tiêu Dương.” Rồi khi nhìn thấy Quý Thần Quang ở bên cạnh, tay cầm túi xách không tự giác gia tăng lực, nụ cười trên mặt có điểm cứng ngắc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, giây tiếp theo khóe miệng cười càng thêm vài phần diễm lệ “Thần Quang cũng ở đây a!”
Nói xong rồi thì nên ngồi xuống. Lúc này nụ cười trên mặt Ngô Tĩnh nhất thời muốn giả bộ cũng không nổi nữa. Trên bàn cơm cư nhiên không còn chỗ trống……
“Khụ…… Tĩnh Tĩnh đến đây!” Quý phụ có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói một cậu, vẫy người phục vụ bên cạnh “Thêm một cái ghế ngồi!” Khóe mắt liếc Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang một cái, khóe miệng có chút run rẩy. Tiêu Dương thật là không biết hay là giả vờ không biết! Này…… A……
Ngô Tĩnh vừa nghe lời này, trên mặt liền hiện vẻ lo lắng! Cục diện hiện tại thật rõ ràng, cô chính là người dư thừa! Đây không phải là bữa ăn của cô với Tiêu Dương sao? Tại sao nhân vật chính là cô cư nhiên biến thành một người dư thừa, còn phải gọi thêm một ghết ngồi! Tay cầm túi xách của Ngô Tĩnh càng siết chặt thêm!
Ngô phụ cũng xấu hổ, đem tất cả ghế thừa ra ngoài là chủ ý của ông…… Không nghĩ tới đứa cháu nhỏ của Quý gia sẽ theo đến. Thật đúng là cầm đá đập chân mình! Làm cho cháu gái của chính mình chịu ủy khuất……
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vẫn như cũ lạnh nhạt ngồi, giống như là đối với hết thảy mọi việc đều không quan tâm! Đương nhiên trong nội tâm Quý Thần Quang cũng không bình tĩnh như biểu hiện ra ngoài. Trong lòng cậu hiện tại cao hứng sắp chết rồi. Hắc hắc…… Cho cô ta tức chết! Cậu không thích cô ta! Buồn cười chết mất…… Kỳ thật, nội tâm Quý Tiêu Dương cũng không bình tĩnh như vẻ mặt. Trong lòng hắn cũng quanh quẩn sự cao hứng!
Người phục động tác thật ra rất nhanh, lập tức đem ghế dựa đến. Nhưng để vào đâu lại trở thành vấn đề! Ánh mắt người phục vụ nhìn về phía Quý phụ. Quý phụ hôm nay đúng thật là muốn tức đến hộc máu, sao lại có người phục vụ ngu ngốc như vậy a…… Còn có Tiêu Dương hôm nay sao cũng ngốc thế. Chẳng lẽ nó khong biết thể hiện một chút sao? Việc này vốn là nó phải tự làm, ít ra cũng phải nói một chút gì đi chứ. Sao lại để Tĩnh Tĩnh phải lúng túng xấu hổ như vậy!
Ngô Tĩnh vẻ mặt lo lắng hết tím lại xanh. Nếu là bữa ăn bình thường, đại tiểu thư là cô đã sớm bỏ đi! Nhưng hôm nay lại khác!
“Tiêu Dương!” Ánh mắt Lục Dao mang ý cười nhìn về phía Quý Tiêu Dương, dùng mắt ra hiệu. Ý tứ thực rõ ràng! Quý phụ cũng vươn tay, ở dưới bàn đẩy đẩy Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương lúc này mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, vội đứng lên tiếp nhận ghế người phục vụ đưa đến, đặt ở bên cạnh mình.
“Tình Tĩnh ngồi đi, chắc cũng đói bụng rồi đi. Chúng ta lập tức đưa đồ ăn lên!” Quý phụ cười nói với Ngô Tĩnh.
“Cám ơn ông nội Quý!” Ngô Tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Quý Tiêu Dương. Mấy người trên bàn ăn đều là ‘lão hồ ly thành tinh’, ở thời điểm Quý Tiêu Dương thêm ghế vào liền làm bộ như không quan tâm dịch ghế vào không chừa chút khe hở nào. Hiện tại Ngô Tĩnh cùng Quý Tiêu Dương ngồi sát nhau, quần áo cũng dán vào nhau, vị trí này thực tốt để gắp thức ăn cho nhau a!
Tâm tình của Ngô Tĩnh lúc này mới tốt hơn một chút. Có thể cùng Quý Tiêu Dương ăn cơm gần gũi như vậy, cô thật sự rất cao hứng. Khoảng cách gần như vậy làm cô có thể ngửi được hương vị từ người Tiêu Dương truyền đến. Có một loại cảm giác làm cho người ta an tâm! Khuôn mặt trắng nõn của Ngô Tĩnh càng thêm ửng đỏ.
“Dọn đồ ăn lên đi!” Ngô phụ nhìn cháu gái của mình lộ ra biểu tình e lệ, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, giơ tay nói với người phục vụ bên cạnh!
Người phục vụ lần lượt dọn lên những bát đĩa tinh xảo với những món ăn thơm ngon mỹ vị. Quý Thần Quang nhìn thức ăn trên bàn, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, không có món ngọt……
Quý Tiêu Dương hiển nhiên cũng phát hiện chuyện này, rất tự nhiên gọi lại người phục vụ đi cuối cùng “Đưa thực đơn lên đây!”
“Tiêu Dương còn muốn ăn cái gì sao?” Ngô Tĩnh rõ ràng đã tìm hiểu rõ ràng. Đây đều là những món Tiêu Dương thích ăn nhất. Còn cố ý nói cho ông bà nội mình ngày mai khi gọi món ăn phải nhớ rõ những món này! Chẳng lẽ cô còn quên cái gì?……
“Không có. Là Thần Thần, em ấy thích ăn món ngọt!” Tiếp nhận thực đơn, Quý Tiêu Dương nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt mang tính thương mại.
Lại là Quý Thần Quang…… Trong mắt Lục Dao gần như là phát hỏa! Cô chỉ biết, có Quý Thần Quang ở đây, bữa cơm này không cần ăn nữa! Tiêu Dương cũng thật là, trước mặt Tĩnh Tĩnh sao có thể làm những việc đó……
Đáy mắt Quý phu jcũng lóe lên sự mất hứng. Không phải vừa mới nhắc nhở Quý Tiêu Dương sao? Như thế nào lại tái phát…… Khóe mắt khẽ dừng trên mặt Ngô Tĩnh, phát hiện biểu tình trên mặt cô vẫn mang nụ cười ôn nhu, trong lòng Quý phụ càng thêm vừa lòng! Ân. Tĩnh Tĩnh thật là một cô gái rộng lượng!
Trong lòng Ngô Tĩnh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng là…… Cũng hiểu được hiện tại cô không thể lộ ra biểu tình tức giận. “Vậy Thần Thần thích ăn cái gì thì gọi đi! Em không ngờ Thần Thần cũng tới đây! Sớm biết vậy đã nói cho ông nội một tiếng, Thần Thần chung tình với món ngọt!” Lời này nói thực cẩn thận, thực hoàn mỹ làm cho mọi người đều biết người dư thừa chính là Quý Thần Quang!
Cơm còn chưa bắt đầu ăn, trên bàn cơm đã nổi lên mưa gió……
“Anh hai!” Vươn tay ôm cổ Quý Tiêu Dương. Cậu thật sự rất không muốn cùng ông nội ăn cơm, cậu cũng không thích gặp ba và mẹ, nhất là mẹ, mỗi lần nhìn thấy cậu, ánh mắt của mẹ giống như là cậu thiếu nợ bà ấy vậy!
“Ngoan. Thần Thần! Có anh hai ở đây, đừng sợ. Thần Thần, hiện tại anh hai đã có năng lực bảo hộ em, em phải tin tưởng anh hai!” Thần Thần, anh hai vì em, từ nhỏ đã cố gắng từng bước một làm cho chính mình trở nên cường đại! Tuy rằng hiện tại căn cơ còn chưa ổn nhưng là bảo hộ em thì cũng đủ rồi! Thần Thần, anh hai sẽ không để em bị đối đãi giống lúc nhỏ nữa. Cho dù có là ba mẹ ruột cũng tuyệt đối không có khả năng! Thần Thần, anh hai đã từng nói sẽ nhất định gắt gao bảo vệ em! Bảo hộ em cả đời!
“Anh hai!” Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương cọ cọ, môi lại gần bên tai Quý Tiêu Dương, đôi mắt long lanh sáng ngời lóe lên ánh sáng nhu hòa “Em tin tưởng anh!”
Loại cảm giác toàn thân toàn tâm ỷ lại của Thần Thần làm cho Quý Tiêu Dương mê luyến. Hắn thích nhất là trong mắt Thần Thần chỉ có hắn tồn tại. “Ân. Xuống xe đi. Anh hai sẽ tận lực làm cho bữa ăn nhanh chóng kết thúc!” Vươn tay vuốt những sợi tóc mềm mại của Quý Thần Quang, khóe miệng cười càng thêm ôn nhu. Thần Thần của hắn thực ngoan! Bộ dáng nhu thuận làm cho hắn vừa thích vừa đau lòng!
“Được ạ!” Thời điểm buông Quý Tiêu Dương ra, Quý Thần Quang nghịch ngợm cúi đầu, khóe miệng cười vươn đầu lưỡi khẽ liếm một chút. Trong ánh mắt sáng ngời lóe lên ánh sáng giảo hoạt làm cho cả người Quý Thần Quang hoạt bát không ít!
“Thần Thần, em đúng là tiểu quỷ!” Nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang, trong lòng Quý Tiêu Dương có chút buồn bực. Thực nhớ Thần Thần lúc còn nhỏ mập mạp nhiều thịt, sờ lên thật thoải mái, mềm mềm. Bây giờ Thần Thần lớn rồi một chút cũng không thấy có thịt! Nhưng lại tràn ngập một loại cảm giác dụ hoặc làm cho hắn nhộn nhạo không thôi!
“Xuống xe đi. Bữa ăn chắc sắp bắt đầu rồi!” Mở cửa xe, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đi về phía ‘Mỹ Thực Lâu’.
Khi bọn họ đi rồi, từ bên cạnh sường xe có một người con gái đi ra, lúc này trên mặt cô hiện lên lửa giận, tay cầm túi gắt gao nắm chặt! Người này không phải ai khác chính là Ngô Tĩnh! Chết tiệt…… Quý Thần Quang! Ánh mắt như rắn độc nhìn theo hướng Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vừa đi khỏi. Trong đầu nghĩ đến những gì mình vừa thấy, lửa giận của Ngô Tĩnh lại bắt đầu bốc lên mãnh liệt. Lại sờ, lại ôm, lại liếm…… Còn cười ngọt ngào như vậy…… Còn thân thiết như vậy…… So với người yêu còn thân thiết hơn! Nếu không phải sớm biết Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang là anh em ruột thì Ngô Tĩnh tuyệt đối sẽ cho rằng đây là một đôi đồng tính đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Ngô Tĩnh đứng tại chỗ hít sâu gần ba phút mới áp chế lửa giận nơi đáy lòng, lấy gương từ trong túi xách ra trang điểm lại. Đối với gương luyện tập một chút nụ cười ôn nhu. Thế này mới vừa lòng đi về phía ‘Mỹ Thực Lâu’.
“Ông nội, bà nội, ba mẹ, ông nội Ngô, bà nội Ngô!” QUý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vừa vào phòng đặt trước, ánh mắt Quý Tiêu Dương nhìn quét một vòng quanh bàn ăn, trong lòng nhất thời có một thanh âm vang lên, nhìn trận thế…… Trong lòng mặc dù kinh ngạc nhưng Quý Tiêu Dương vẫn là hoàn mỹ đem tất cả cảm xúc cất dấu, khóe miệng mang theo nụ cười đạm chất thương mại, nhất nhất lễ phép chào hỏi từng người trên bàn ăn! Quý Thần Quang theo ở phía sau cũng nhu thuận chào hỏi từng người trong phòng!
“Thần Thần, con không cần đến trường sao?” Khi Lục Dao nhìn thấy Quý Thần Quang bên cạnh Quý Tiêu Dương, trong lòng liền mất hứng. Có Quý Thần Quang ở đây, tiệc xem mắt lần này cũng đừng nghĩ đến việc thành công! Đối với Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương chính là sủng thành tính, động tác gắp thức ăn là chuyện thường ngày, hơn nữa còn có thể giúp Thần Quang lau miệng, hoặc gỡ xương cá linh tinh! Việc này rõ ràng là những đôi yêu nhau đang trong tình yêu cuồng nhiệt hay làm. Thật không biết Tiêu Dương sao lại đối với Quý Thần Quang cũng làm những chuyện này! Bọn họ nhìn lâu cũng thành thói quen nhưng lần này không giống vậy…… Bên cạnh còn có Ngô bá phụ và Ngô bá mẫu!
Vừa nghe cậu hỏi của Lục Dao, hơi thở quanh người Quý Thần Quang liền thay đổi, trở thành trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo giống như lúc ở trường học. Long lanh sáng người trong đôi mắt cùng ánh sáng ôn nhu cũng đã biến mất, trở nên đạm mạc “Con từ trước đến nay vẫn luôn cùng ăn cơm với anh hai!” Thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ, không nhanh không chậm trả lời.
“Đến đây ngồi xuống đi. Hôm nay là ngày anh hai cháu cùng Tĩnh Tĩnh chính thức gặp mặt!” Ngụ ý của Quý phụ chính là hai đứa quy củ một chút cho ta, những động tác thân thiết khi ăn cơm cũng không cần diễn ra trên bàn ăn! Ánh mắt nhìn về phía Quý Tiêu Dương mang theo ý cảnh cáo thực nghiêm túc!
Đối với cháu trai yêu quý của mình, cái gì cũng làm Quý phụ vừa lòng, chỉ có là không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà sự quan tâm của Tiêu Dương đối với đứa cháu nhỏ kia thật đúng là làm người ta kinh ngạc! Quan tâm thì cứ quan tâm đi, tốt xấu gì hai đứa cũng là anh em, có nói ra ngoài thì Quý gia bọn họ cũng càng thêm nổi tiếng, anh em trong nhà tương thân tương ái! Nhưng có đôi khi thái độ của Tiêu Dương đối với Thần Quang có chút quá mức thân mật…… Nhớ năm đó ông cùng với vợ mình yêu nhau cũng không buồn nôn như vậy……
Quý phụ vừa lên tiếng, Quý Tiêu Dương liền rất tự nhiên dắt tay Quý Thần Quang ngồi xuống bàn ăn! Nhìn thấy động tác này, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi! Bọn họ không biết Quý Thần Quang sẽ tới. Tất cả mọi người đều phi thường có ăn ý để lại hai vị trí cạnh nhau cho hai người trẻ tuổi ngồi. Hơn nữa vì để ngừa vạn nhất mà còn để người phục vụ đem hết ghế thừa ra ngoài, sắp xếp lại ghế không nhiều không ít vừa vặn tám chỗ ngồi! Làm xong hết thảy mọi người, mấy ‘lão hồ ly’ đều nhìn nhau cười. Nhưng cái cái gọi là người định không bằng trời định chính là kế hoạch không cản nổi biến hóa. Quý Thần Quang cũng đến đây……
Hiện tại Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang ngồi vào hai chỗ trống còn thừa kia cũng có nghĩa là khi Ngô Tĩnh đến đây. Phải đứng……
Ánh mắt Lục Dao tức giận nhìn thoáng qua Quý Thần Quang. Cô chỉ biết, có Quý Thần Quang ở đây, bữa cơm này không được an ổn! Mọi thứ còn chưa bắt đầu đã xảy ra chuyện không hay này! Tiêu Dương cũng thật là, bữa cơm quan trong như vậy mang cái tên này đến đây làm gì, để cho hiện tại có trường hợp lúng ta lúng túng này! May là Tĩnh Tĩnh chưa tới.
Tâm tư Lục Dao vừa mới hạ xuống chỉ thấy cửa đột nhiên mởi ra. Khóe miệng Ngô Tĩnh mang theo nụ cười ôn nhu kết hợp với bộ dáng tao nhã đi vào phòng. Ánh mắt hàm chứa nét cười ôn nhu, thanh âm ngọt ngào nhất nhất chào hỏi từng bị trưởng bối đang ngồi “Ông nội, bà nội, ông nội Quý, bà nội Quý, bác trai, bác giá. Con xin lỗi vì đã đến muộn! Trên đường có chút kẹt xe!” Đôi mắt ôn nhu lộ ra thần sắc có lỗi!
Ách…… Vừa nghe thấy thanh âm Ngô Tĩnh, mọi người đều im lặng, không khí trong phòng nhất thời có điểm kỳ quái.
Bước chân Ngô Tĩnh nhẹ nhàng, ánh mắt hơi chuyển rồi dừng lại trên người Quý Tiêu Dương, trên khuôn mặt trắng nỗn lộ ra một tầng ửng đỏ “Tiêu Dương.” Rồi khi nhìn thấy Quý Thần Quang ở bên cạnh, tay cầm túi xách không tự giác gia tăng lực, nụ cười trên mặt có điểm cứng ngắc, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, giây tiếp theo khóe miệng cười càng thêm vài phần diễm lệ “Thần Quang cũng ở đây a!”
Nói xong rồi thì nên ngồi xuống. Lúc này nụ cười trên mặt Ngô Tĩnh nhất thời muốn giả bộ cũng không nổi nữa. Trên bàn cơm cư nhiên không còn chỗ trống……
“Khụ…… Tĩnh Tĩnh đến đây!” Quý phụ có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, có chút mất tự nhiên nói một cậu, vẫy người phục vụ bên cạnh “Thêm một cái ghế ngồi!” Khóe mắt liếc Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang một cái, khóe miệng có chút run rẩy. Tiêu Dương thật là không biết hay là giả vờ không biết! Này…… A……
Ngô Tĩnh vừa nghe lời này, trên mặt liền hiện vẻ lo lắng! Cục diện hiện tại thật rõ ràng, cô chính là người dư thừa! Đây không phải là bữa ăn của cô với Tiêu Dương sao? Tại sao nhân vật chính là cô cư nhiên biến thành một người dư thừa, còn phải gọi thêm một ghết ngồi! Tay cầm túi xách của Ngô Tĩnh càng siết chặt thêm!
Ngô phụ cũng xấu hổ, đem tất cả ghế thừa ra ngoài là chủ ý của ông…… Không nghĩ tới đứa cháu nhỏ của Quý gia sẽ theo đến. Thật đúng là cầm đá đập chân mình! Làm cho cháu gái của chính mình chịu ủy khuất……
Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang vẫn như cũ lạnh nhạt ngồi, giống như là đối với hết thảy mọi việc đều không quan tâm! Đương nhiên trong nội tâm Quý Thần Quang cũng không bình tĩnh như biểu hiện ra ngoài. Trong lòng cậu hiện tại cao hứng sắp chết rồi. Hắc hắc…… Cho cô ta tức chết! Cậu không thích cô ta! Buồn cười chết mất…… Kỳ thật, nội tâm Quý Tiêu Dương cũng không bình tĩnh như vẻ mặt. Trong lòng hắn cũng quanh quẩn sự cao hứng!
Người phục động tác thật ra rất nhanh, lập tức đem ghế dựa đến. Nhưng để vào đâu lại trở thành vấn đề! Ánh mắt người phục vụ nhìn về phía Quý phụ. Quý phụ hôm nay đúng thật là muốn tức đến hộc máu, sao lại có người phục vụ ngu ngốc như vậy a…… Còn có Tiêu Dương hôm nay sao cũng ngốc thế. Chẳng lẽ nó khong biết thể hiện một chút sao? Việc này vốn là nó phải tự làm, ít ra cũng phải nói một chút gì đi chứ. Sao lại để Tĩnh Tĩnh phải lúng túng xấu hổ như vậy!
Ngô Tĩnh vẻ mặt lo lắng hết tím lại xanh. Nếu là bữa ăn bình thường, đại tiểu thư là cô đã sớm bỏ đi! Nhưng hôm nay lại khác!
“Tiêu Dương!” Ánh mắt Lục Dao mang ý cười nhìn về phía Quý Tiêu Dương, dùng mắt ra hiệu. Ý tứ thực rõ ràng! Quý phụ cũng vươn tay, ở dưới bàn đẩy đẩy Quý Tiêu Dương.
Quý Tiêu Dương lúc này mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, vội đứng lên tiếp nhận ghế người phục vụ đưa đến, đặt ở bên cạnh mình.
“Tình Tĩnh ngồi đi, chắc cũng đói bụng rồi đi. Chúng ta lập tức đưa đồ ăn lên!” Quý phụ cười nói với Ngô Tĩnh.
“Cám ơn ông nội Quý!” Ngô Tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Quý Tiêu Dương. Mấy người trên bàn ăn đều là ‘lão hồ ly thành tinh’, ở thời điểm Quý Tiêu Dương thêm ghế vào liền làm bộ như không quan tâm dịch ghế vào không chừa chút khe hở nào. Hiện tại Ngô Tĩnh cùng Quý Tiêu Dương ngồi sát nhau, quần áo cũng dán vào nhau, vị trí này thực tốt để gắp thức ăn cho nhau a!
Tâm tình của Ngô Tĩnh lúc này mới tốt hơn một chút. Có thể cùng Quý Tiêu Dương ăn cơm gần gũi như vậy, cô thật sự rất cao hứng. Khoảng cách gần như vậy làm cô có thể ngửi được hương vị từ người Tiêu Dương truyền đến. Có một loại cảm giác làm cho người ta an tâm! Khuôn mặt trắng nõn của Ngô Tĩnh càng thêm ửng đỏ.
“Dọn đồ ăn lên đi!” Ngô phụ nhìn cháu gái của mình lộ ra biểu tình e lệ, nụ cười trên mặt càng thêm sâu, giơ tay nói với người phục vụ bên cạnh!
Người phục vụ lần lượt dọn lên những bát đĩa tinh xảo với những món ăn thơm ngon mỹ vị. Quý Thần Quang nhìn thức ăn trên bàn, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại, không có món ngọt……
Quý Tiêu Dương hiển nhiên cũng phát hiện chuyện này, rất tự nhiên gọi lại người phục vụ đi cuối cùng “Đưa thực đơn lên đây!”
“Tiêu Dương còn muốn ăn cái gì sao?” Ngô Tĩnh rõ ràng đã tìm hiểu rõ ràng. Đây đều là những món Tiêu Dương thích ăn nhất. Còn cố ý nói cho ông bà nội mình ngày mai khi gọi món ăn phải nhớ rõ những món này! Chẳng lẽ cô còn quên cái gì?……
“Không có. Là Thần Thần, em ấy thích ăn món ngọt!” Tiếp nhận thực đơn, Quý Tiêu Dương nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt mang tính thương mại.
Lại là Quý Thần Quang…… Trong mắt Lục Dao gần như là phát hỏa! Cô chỉ biết, có Quý Thần Quang ở đây, bữa cơm này không cần ăn nữa! Tiêu Dương cũng thật là, trước mặt Tĩnh Tĩnh sao có thể làm những việc đó……
Đáy mắt Quý phu jcũng lóe lên sự mất hứng. Không phải vừa mới nhắc nhở Quý Tiêu Dương sao? Như thế nào lại tái phát…… Khóe mắt khẽ dừng trên mặt Ngô Tĩnh, phát hiện biểu tình trên mặt cô vẫn mang nụ cười ôn nhu, trong lòng Quý phụ càng thêm vừa lòng! Ân. Tĩnh Tĩnh thật là một cô gái rộng lượng!
Trong lòng Ngô Tĩnh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng là…… Cũng hiểu được hiện tại cô không thể lộ ra biểu tình tức giận. “Vậy Thần Thần thích ăn cái gì thì gọi đi! Em không ngờ Thần Thần cũng tới đây! Sớm biết vậy đã nói cho ông nội một tiếng, Thần Thần chung tình với món ngọt!” Lời này nói thực cẩn thận, thực hoàn mỹ làm cho mọi người đều biết người dư thừa chính là Quý Thần Quang!
Cơm còn chưa bắt đầu ăn, trên bàn cơm đã nổi lên mưa gió……
Tác giả :
L linh