Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 36: Không cần rời bỏ thần thần!
Quý Tiêu Dương nghe lời nói của Quý Thần Quang thì hơi sửng sốt. Sau đó lại có điểm dở khóc dở cười, vươn tay xoa đầu Quý Thần Quang “Thần Thần, anh hai hôn nhẹ em vì em là bảo bối của anh hai. Không thể gọi là vợ chồng son.”
“Vì cái gì không thể gọi là vợ chồng son? Thần Thần cùng anh hai hôn nhẹ, rõ ràng là cũng giống bọn họ” Bàn tay mập mạp của Quý Thần Quang chỉ đôi tình nhân đang hôn môi, thanh âm có điểm gấp gáp. Cậu muốn cùng anh hai ở bên nhau mỗi ngày…….. Đôi mắt to tròn bắt đầu nhiễm một tầng hơi nước.
“Ngoan, Thần Thần, không khóc!” Quý Tiêu Dương hôn nhẹ lên khóe mắt Quý Thần Quang “Vợ chồng son là dùng để gọi những người đang yêu nhau. Chúng ta không phải thế! Cho nên không thể gọi là vợ chồng son.”
Người yêu?…… Cậu biết từ này. Anh hai vừa mới nói là người yêu thì có thể ở bên nhau mỗi ngày “Anh hai, chúng ta cũng yêu nhau được không?” Đôi mắt to tròn vụt sáng nhìn về phía Quý Tiêu Dương, bên trong chứa đầy sự hi vọng. Cùng anh hai yêu nhau là có thể ở bên anh hai mỗi ngày…… Cậu thích anh hai. Cậu muốn mỗi ngày đều có thể ở trong lòng anh hai. Đôi tay nhỏ bé gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương. Anh hai là của cậu. Cậu là của anh hai!
Nghe lời nói ngây thơ của em trai, Quý Tiêu Dương trong nháy mắt cảm giác đầu óc trống rỗng…… Trong đầu lặp đi lặp lại thanh âm non nớt của em trai: Anh hai, chúng ta yêu nhau được không…..
“Thần Thần, vì cái gì muốn cùng anh hai yêu nhau?” Quý Tiêu Dương còn chưa có phản ứng lại, không tự giác thốt ra một câu.
“Bởi vì Thần Thần muốn cùng anh hai ở bên nhau mỗi ngày!” Thanh âm nhỏ nhẹ, mềm mềm nhưng thực rõ ràng. Rất êm tai.
Những lời này Quý Tiêu Dương không chỉ mới được nghe một lần nhưng không biết vì sao lần này trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái. Cảm giác toàn thân đều nóng rực lên. Tâm tình lâng lâng giống như đang bay…..
“Thần Thần, em cùng anh hai không thể làm người yêu!” Cố gắng khắc chế cảm giác kích động kỳ quái. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi lại lên ghế dài phía sau. Để Quý Thần Quang ngồi thoải mái trong lòng mình, mặt đối mặt với nhau.
“Vì sao ạ?” Thanh âm Quý Thần Quang bắt đầu mang theo tiếng khóc. Vì sao lại không thể làm người yêu?……. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng. Đôi mắt to tròn ướt át giống như tùy thời đều có thể rơi nước mắt “Anh hai. Anh hai không thích Thần Thần, không muốn cùng Thần Thần ở bên nhau mỗi ngày……”
Anh hai có thể hay không cũng có một ngày giống ba mẹ, không thích cậu…… Không ôm cậu, không nói chuyện với cậu, không chơi cùng cậu, không mỗi ngày ở cùng cậu…..
“Thần Thần, sao vậy? Ngoan, không khóc, không khóc! Anh hai đau lòng!” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang đột nhiên rơi lệ, trong lòng liền quặn đâu. Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt đầy nước mắt của Quý Thần Quang. Tâm giống như là bị dao cắt, rất đau, kịch liệt đau đớn.
“Thần Thần, anh hai sao lại có thể không thích Thần Thần chứ. Thần Thần là bảo bối của anh hai. Là bảo bổi mà anh hai dùng cả trái tim để yêu thương.” Tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt mập mạp của Quý Thần Quang. Mềm mềm, mang theo nước mắt ướt át. Thần Thần của hắn kỳ thật vẫn đều cảm nhận được tất cả đi…… Thái độ của ba mẹ đối với em ấy…….
Đáng giận….. Ở nơi Quý Thần Quang không nhin thấy, Quý Tiêu Dương nắm chặt tay, đáy mắt lo lắng lặng lẽ thêm phần âm trầm.
“Ô ô ô ô………” Quý Thần Quang chui đầu vào lòng Quý Tiêu Dương, lớn tiếng khóc. Cậu sợ hãi…… Anh hai sẽ không cần cậu…… Nếu ngay cả anh hai cũng không cần cậu thì cậu……. “Anh hai, đừng không cần Thần Thần. Thần Thần sẽ ngoan ngoãn…….” Đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương.
Cậu sợ anh hai sẽ không cần một đứa ngốc như cậu……. Cậu sợ hãi anh hai sẽ rời bỏ cậu…… Ở nơi không có anh hai, cậu sợ hãi mọi thứ…….
Những ánh mắt, những lời nói, những cử chỉ……. Cậu rất sợ……
“Sẽ không. Thần Thần ngoan, không khóc. Anh hai vĩnh viễn sẽ ôm chặt lấy Thần Thần. Thần Thần không sợ.” Quý Tiêu Dương gắt gao ôm Quý Thần Quang, đôi mắt hơi hơi đỏ…….
Bây giờ hắn mới phát hiện, Thần Thần của hắn, cái gì cũng biết, cái gì cũng biết nói….. Hắn đau lòng vì Thần Thần của hắn! Bây giờ hắn mới phát hiện, những sự bảo vệ từ xa của hắn hoàn toàn không đủ. Ở những nơi mà hắn không nhìn thấy, Thần Thần đã phải chịu không biết bao nhiêu ủy khuất. Thần Thần…… Thần Thần…… Gắt gao ôm chặt. Hắn cần phải cường đại hơn. Mà quan trọng hơn tất cả là phải hai mươi tư giờ đều ôm chặt Thần Thần của hắn……
Nghe bên tai vang lên tiếng khóc của Thần Thần, Quý Tiêu Dương cảm giác tâm của mình như bị người nào đó bóp nát rồi đặt vào lò thiêu. Nóng rực đau đớn, rất đau……
“Anh hai, không cần rời bỏ Thần Thần! Không cần rời bỏ Thần Thần….. Thần Thần có thể ngoan ngoãn. Anh hai không cần rời bỏ Thần Thần!” Thanh âm Quý Thần Quang có chút khàn khan. Đây là lần đầu tiên cậu nói ra những sợ hãi trong lòng. Trước kia cậu vẫn nghĩ, chỉ có ở bên cạnh anh hai, cậu mới là một đứa nhỏ hạnh phúc. Những cái khác cậu đều không cần. Cậu chỉ cần anh hai. Nhưng là hôm nay ngoài ý muốn gặp chuyện này, Quý Thần Quang mới biết một chuyện mà mình chưa từng nghĩ tới. Sẽ có một ngày, anh hai sẽ rời khỏi cậu……
“Vì cái gì không thể gọi là vợ chồng son? Thần Thần cùng anh hai hôn nhẹ, rõ ràng là cũng giống bọn họ” Bàn tay mập mạp của Quý Thần Quang chỉ đôi tình nhân đang hôn môi, thanh âm có điểm gấp gáp. Cậu muốn cùng anh hai ở bên nhau mỗi ngày…….. Đôi mắt to tròn bắt đầu nhiễm một tầng hơi nước.
“Ngoan, Thần Thần, không khóc!” Quý Tiêu Dương hôn nhẹ lên khóe mắt Quý Thần Quang “Vợ chồng son là dùng để gọi những người đang yêu nhau. Chúng ta không phải thế! Cho nên không thể gọi là vợ chồng son.”
Người yêu?…… Cậu biết từ này. Anh hai vừa mới nói là người yêu thì có thể ở bên nhau mỗi ngày “Anh hai, chúng ta cũng yêu nhau được không?” Đôi mắt to tròn vụt sáng nhìn về phía Quý Tiêu Dương, bên trong chứa đầy sự hi vọng. Cùng anh hai yêu nhau là có thể ở bên anh hai mỗi ngày…… Cậu thích anh hai. Cậu muốn mỗi ngày đều có thể ở trong lòng anh hai. Đôi tay nhỏ bé gắt gao ôm cổ Quý Tiêu Dương. Anh hai là của cậu. Cậu là của anh hai!
Nghe lời nói ngây thơ của em trai, Quý Tiêu Dương trong nháy mắt cảm giác đầu óc trống rỗng…… Trong đầu lặp đi lặp lại thanh âm non nớt của em trai: Anh hai, chúng ta yêu nhau được không…..
“Thần Thần, vì cái gì muốn cùng anh hai yêu nhau?” Quý Tiêu Dương còn chưa có phản ứng lại, không tự giác thốt ra một câu.
“Bởi vì Thần Thần muốn cùng anh hai ở bên nhau mỗi ngày!” Thanh âm nhỏ nhẹ, mềm mềm nhưng thực rõ ràng. Rất êm tai.
Những lời này Quý Tiêu Dương không chỉ mới được nghe một lần nhưng không biết vì sao lần này trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ quái. Cảm giác toàn thân đều nóng rực lên. Tâm tình lâng lâng giống như đang bay…..
“Thần Thần, em cùng anh hai không thể làm người yêu!” Cố gắng khắc chế cảm giác kích động kỳ quái. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang ngồi lại lên ghế dài phía sau. Để Quý Thần Quang ngồi thoải mái trong lòng mình, mặt đối mặt với nhau.
“Vì sao ạ?” Thanh âm Quý Thần Quang bắt đầu mang theo tiếng khóc. Vì sao lại không thể làm người yêu?……. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lại, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng. Đôi mắt to tròn ướt át giống như tùy thời đều có thể rơi nước mắt “Anh hai. Anh hai không thích Thần Thần, không muốn cùng Thần Thần ở bên nhau mỗi ngày……”
Anh hai có thể hay không cũng có một ngày giống ba mẹ, không thích cậu…… Không ôm cậu, không nói chuyện với cậu, không chơi cùng cậu, không mỗi ngày ở cùng cậu…..
“Thần Thần, sao vậy? Ngoan, không khóc, không khóc! Anh hai đau lòng!” Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang đột nhiên rơi lệ, trong lòng liền quặn đâu. Cúi đầu hôn nhẹ lên khóe mắt đầy nước mắt của Quý Thần Quang. Tâm giống như là bị dao cắt, rất đau, kịch liệt đau đớn.
“Thần Thần, anh hai sao lại có thể không thích Thần Thần chứ. Thần Thần là bảo bối của anh hai. Là bảo bổi mà anh hai dùng cả trái tim để yêu thương.” Tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt mập mạp của Quý Thần Quang. Mềm mềm, mang theo nước mắt ướt át. Thần Thần của hắn kỳ thật vẫn đều cảm nhận được tất cả đi…… Thái độ của ba mẹ đối với em ấy…….
Đáng giận….. Ở nơi Quý Thần Quang không nhin thấy, Quý Tiêu Dương nắm chặt tay, đáy mắt lo lắng lặng lẽ thêm phần âm trầm.
“Ô ô ô ô………” Quý Thần Quang chui đầu vào lòng Quý Tiêu Dương, lớn tiếng khóc. Cậu sợ hãi…… Anh hai sẽ không cần cậu…… Nếu ngay cả anh hai cũng không cần cậu thì cậu……. “Anh hai, đừng không cần Thần Thần. Thần Thần sẽ ngoan ngoãn…….” Đôi tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy áo trước ngực Quý Tiêu Dương.
Cậu sợ anh hai sẽ không cần một đứa ngốc như cậu……. Cậu sợ hãi anh hai sẽ rời bỏ cậu…… Ở nơi không có anh hai, cậu sợ hãi mọi thứ…….
Những ánh mắt, những lời nói, những cử chỉ……. Cậu rất sợ……
“Sẽ không. Thần Thần ngoan, không khóc. Anh hai vĩnh viễn sẽ ôm chặt lấy Thần Thần. Thần Thần không sợ.” Quý Tiêu Dương gắt gao ôm Quý Thần Quang, đôi mắt hơi hơi đỏ…….
Bây giờ hắn mới phát hiện, Thần Thần của hắn, cái gì cũng biết, cái gì cũng biết nói….. Hắn đau lòng vì Thần Thần của hắn! Bây giờ hắn mới phát hiện, những sự bảo vệ từ xa của hắn hoàn toàn không đủ. Ở những nơi mà hắn không nhìn thấy, Thần Thần đã phải chịu không biết bao nhiêu ủy khuất. Thần Thần…… Thần Thần…… Gắt gao ôm chặt. Hắn cần phải cường đại hơn. Mà quan trọng hơn tất cả là phải hai mươi tư giờ đều ôm chặt Thần Thần của hắn……
Nghe bên tai vang lên tiếng khóc của Thần Thần, Quý Tiêu Dương cảm giác tâm của mình như bị người nào đó bóp nát rồi đặt vào lò thiêu. Nóng rực đau đớn, rất đau……
“Anh hai, không cần rời bỏ Thần Thần! Không cần rời bỏ Thần Thần….. Thần Thần có thể ngoan ngoãn. Anh hai không cần rời bỏ Thần Thần!” Thanh âm Quý Thần Quang có chút khàn khan. Đây là lần đầu tiên cậu nói ra những sợ hãi trong lòng. Trước kia cậu vẫn nghĩ, chỉ có ở bên cạnh anh hai, cậu mới là một đứa nhỏ hạnh phúc. Những cái khác cậu đều không cần. Cậu chỉ cần anh hai. Nhưng là hôm nay ngoài ý muốn gặp chuyện này, Quý Thần Quang mới biết một chuyện mà mình chưa từng nghĩ tới. Sẽ có một ngày, anh hai sẽ rời khỏi cậu……
Tác giả :
L linh