Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 236: Bảo bảo ký 2
Buổi tối, đêm yên tĩnh càng sâu trăng tròn treo cao, cửa sổ thủy tinh nhẹ mở ra một cái khe nhỏ, rèm cửa sổ bị gió đêm phiên phiên vén lên, hào quang màu xanh sáng ngời của ánh trăng, lộ ra rèm cửa sổ màu lam nhạt, tái chiếu vào trong nhà thời điểm, nhiều hơn vài phần kiều diễm cùng ám muội.
Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang trên mặt cười, theo thời gian trôi qua càng ngày càng cứng ngắc, thân thể vì không dám nhúc nhích mơ hồ có mấy cảm giác phần tê dại “Anh hai ”
“Thần Thần……” Rất là bất đắc dĩthở dài. Nửa đêm ngủ hảo hảo, tiểu tử thúi sát vách kia, cư nhiên khóc kinh thiên địa quỷ khiếp thần sầu, kinh sợ tản đi một phòng ấm áp cùng mộng đẹp.
Quý Thần Quang bất đắc dĩ đành phải vuốt mặt, hướng về sát vách đi đến. Quý Tiêu Dương bởi vì chuyện ban ngày, đối với Tiểu Hạo Thiên hận đến nghiến răng. Bởi vậy, liền ở tại trong phòng ngủ chờ Quý Thần Quang, nhưng mà, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, nửa tiếng đã qua, Quý Thần Quang vẫn chưa về……
Chờ đến không nhịn được Quý Tiêu Dương đành phải sang sát vách nhìn. Một màn này thực là nhìn không nổi, tiểu tử thúi Tiểu Hạo Thiên này, cư nhiên đang ăn đậu hủ non của Thần Thần nhà hắn……
Trong cơn tức giận, Quý Tiêu Dương trực tiếp đem Tiểu Hạo Thiên ném lên trên giường, ôm Quý Thần Quang trở về gian phòng của mình. Nói cũng kỳ quái, Tiểu Hạo Thiên không khóc nháo, trái lại cười ha hả cắn ngón tay cái của mình, nhìn hai người rời đi.
“Nó chỉ là trẻ con.” Thấy Quý Tiêu Dương nói chuyện, Quý Thần Quang liền biết nguy cơ đã được giải trừ, vòng vo nằm ở trong ngực của hắn.
“Ngày mai ta đi tìm bảo mẫu đến.” Vuốt mặt Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ đột kích, Quý Thần Quang ngáp một cái gật gật đầu “Được. Nhanh chóng tìm đi, tốt nhất tìm một người cường hãn một chút.” Nghĩ đến các loại hành vi của Tiểu Hạo Thiên, Quý Thần Quang liền đau đầu. Lúc này mới ngày đầu tiên, ăn một bữa cơm hai người liền đuổi theo nó đến một tiếng, trong lúc nó quăng vỡ hai cái bát một cái muôi, nát một cái gạt tàn thuốc một cái cốc. Còn có, uống vô số lần nước, tha vô số lần mà…… Vân vân, phiền toái đếm không hết.
Lúc trước, hai người bọn họ vì thế giới hai người của mình, cho nên mới không có thuê người giúp việc, mà gian nhà không phải quá lớn, chính bọn họ cũng có thể quét tước, lại nói hai người đều có chút khiết phích, không muốn người xa lạ ra ra vào vào. Cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp đang yên đang lành, từ lúc này Tiểu Hạo Thiên vừa đến, liền toàn bộ không còn. Thật không biết, ông bà nội nuôi đứa nhỏ này thế nào, làm sao mà lại vô pháp vô thiên như vậy.
Dù có tức giận như thế nào, đánh là không thể đánh, hơn nữa, cho dù đánh đứa nhỏ này cũng không sợ, một bộ ăn chắc hai anh em Quý gia không dám nặng tay. Liền ngay cả đối mặt với gương mặt lạnh lẽo giống như Tu La của Quý Tiêu Dương, đứa nhỏ này vẫn như trước cười vui mừng……
Nghe Quý Thần Quang nói, Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút chuyện của Tiểu Hạo Thiên ngày hôm nay. Đột nhiên cảm giác, huyệt thái dương rất đau rất đau……
Nguyệt dần thiên về, nửa đêm, cả nhà đều ngủ say, trong thiên địa xem như là hoàn toàn an tĩnh.
Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang hai người ngủ rất quen. Cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng vang lên một tiếng động nhỏ, đón nguyệt quang mông lung, có thể nhìn thấy một đứa nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh, người nhanh nhẹn bò về phía giường lớn.
Đứa nhỏ mặc một thân áo ngủ bằng bông khả ái, trên sàn nhà trơn bóng, không phát ra nửa điểm tiếng vang nào. Không tới một phút, đứa nhỏ này liền bò đến trước giường, đỡ bên giường run rẩy đứng lên, thân thể nhỏ bé vừa vặn cao bằng giường, hai mắt sáng lấp lánh vội vã nhìn hai người đang ngủ trên giường, khóe miệng nứt ra một nụ cười, nhìn rất là quái lạ, cười đến quá hả hê nước dãi không khống chế được theo khóe miệng chảy xuống.
Đứa nhỏ nhìn một hồi, đôi mắt mới chuyển nhìn bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dừng trên tủ thấp nhỏ ở một bên, con mắt hiện ra càng thêm sáng, bò a bò leo lên tủ, sau đó, động tác run rẩy bò a bò, lập tức liền vượt lên giường lớn……
“Ha ha ha……” Tiếng cười trẻ con thanh linh, ban ngày nghe thì như là một bài ca khúc, thế nhưng, buổi tối……
Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ánh mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Quý Thần Quang.
Quý Thần Quang trên mặt cười, theo thời gian trôi qua càng ngày càng cứng ngắc, thân thể vì không dám nhúc nhích mơ hồ có mấy cảm giác phần tê dại “Anh hai ”
“Thần Thần……” Rất là bất đắc dĩthở dài. Nửa đêm ngủ hảo hảo, tiểu tử thúi sát vách kia, cư nhiên khóc kinh thiên địa quỷ khiếp thần sầu, kinh sợ tản đi một phòng ấm áp cùng mộng đẹp.
Quý Thần Quang bất đắc dĩ đành phải vuốt mặt, hướng về sát vách đi đến. Quý Tiêu Dương bởi vì chuyện ban ngày, đối với Tiểu Hạo Thiên hận đến nghiến răng. Bởi vậy, liền ở tại trong phòng ngủ chờ Quý Thần Quang, nhưng mà, mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, nửa tiếng đã qua, Quý Thần Quang vẫn chưa về……
Chờ đến không nhịn được Quý Tiêu Dương đành phải sang sát vách nhìn. Một màn này thực là nhìn không nổi, tiểu tử thúi Tiểu Hạo Thiên này, cư nhiên đang ăn đậu hủ non của Thần Thần nhà hắn……
Trong cơn tức giận, Quý Tiêu Dương trực tiếp đem Tiểu Hạo Thiên ném lên trên giường, ôm Quý Thần Quang trở về gian phòng của mình. Nói cũng kỳ quái, Tiểu Hạo Thiên không khóc nháo, trái lại cười ha hả cắn ngón tay cái của mình, nhìn hai người rời đi.
“Nó chỉ là trẻ con.” Thấy Quý Tiêu Dương nói chuyện, Quý Thần Quang liền biết nguy cơ đã được giải trừ, vòng vo nằm ở trong ngực của hắn.
“Ngày mai ta đi tìm bảo mẫu đến.” Vuốt mặt Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương nhàn nhạt nói.
Tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ đột kích, Quý Thần Quang ngáp một cái gật gật đầu “Được. Nhanh chóng tìm đi, tốt nhất tìm một người cường hãn một chút.” Nghĩ đến các loại hành vi của Tiểu Hạo Thiên, Quý Thần Quang liền đau đầu. Lúc này mới ngày đầu tiên, ăn một bữa cơm hai người liền đuổi theo nó đến một tiếng, trong lúc nó quăng vỡ hai cái bát một cái muôi, nát một cái gạt tàn thuốc một cái cốc. Còn có, uống vô số lần nước, tha vô số lần mà…… Vân vân, phiền toái đếm không hết.
Lúc trước, hai người bọn họ vì thế giới hai người của mình, cho nên mới không có thuê người giúp việc, mà gian nhà không phải quá lớn, chính bọn họ cũng có thể quét tước, lại nói hai người đều có chút khiết phích, không muốn người xa lạ ra ra vào vào. Cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp đang yên đang lành, từ lúc này Tiểu Hạo Thiên vừa đến, liền toàn bộ không còn. Thật không biết, ông bà nội nuôi đứa nhỏ này thế nào, làm sao mà lại vô pháp vô thiên như vậy.
Dù có tức giận như thế nào, đánh là không thể đánh, hơn nữa, cho dù đánh đứa nhỏ này cũng không sợ, một bộ ăn chắc hai anh em Quý gia không dám nặng tay. Liền ngay cả đối mặt với gương mặt lạnh lẽo giống như Tu La của Quý Tiêu Dương, đứa nhỏ này vẫn như trước cười vui mừng……
Nghe Quý Thần Quang nói, Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút chuyện của Tiểu Hạo Thiên ngày hôm nay. Đột nhiên cảm giác, huyệt thái dương rất đau rất đau……
Nguyệt dần thiên về, nửa đêm, cả nhà đều ngủ say, trong thiên địa xem như là hoàn toàn an tĩnh.
Trên giường lớn màu xanh nhạt xa hoa, Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quang hai người ngủ rất quen. Cửa phòng ngủ, nhẹ nhàng vang lên một tiếng động nhỏ, đón nguyệt quang mông lung, có thể nhìn thấy một đứa nhỏ, hai mắt sáng lấp lánh, người nhanh nhẹn bò về phía giường lớn.
Đứa nhỏ mặc một thân áo ngủ bằng bông khả ái, trên sàn nhà trơn bóng, không phát ra nửa điểm tiếng vang nào. Không tới một phút, đứa nhỏ này liền bò đến trước giường, đỡ bên giường run rẩy đứng lên, thân thể nhỏ bé vừa vặn cao bằng giường, hai mắt sáng lấp lánh vội vã nhìn hai người đang ngủ trên giường, khóe miệng nứt ra một nụ cười, nhìn rất là quái lạ, cười đến quá hả hê nước dãi không khống chế được theo khóe miệng chảy xuống.
Đứa nhỏ nhìn một hồi, đôi mắt mới chuyển nhìn bốn phía, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, ánh mắt dừng trên tủ thấp nhỏ ở một bên, con mắt hiện ra càng thêm sáng, bò a bò leo lên tủ, sau đó, động tác run rẩy bò a bò, lập tức liền vượt lên giường lớn……
“Ha ha ha……” Tiếng cười trẻ con thanh linh, ban ngày nghe thì như là một bài ca khúc, thế nhưng, buổi tối……
Tác giả :
L linh