Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 194
Sáng sớm hôm sau Trần Nhã liền vội vội vàng vàng rời đi, ba Nam Cung thì đi làm, mẹ Nam Cung thì ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà cũng chỉ còn lại hai người Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ, trầm mặc ngồi trên sô pha xem ti vi, người không biết còn tưởng rằng hai đứa trẻ này cãi nhau! Trong im lặng lộ ra cảm giác áp lực làm người ta cảm thấy kỳ quái……
“Kỳ, ảnh chụp tôi đưa còn không?” Suy nghĩ trong chốc lát, Nam Cung Cửu cũng không biết nên làm gì để đánh vỡ cục diện im lặng này, chỉ có thể thuận miệng hỏi một câu! Hắn không thích loại không khí này…… Đây không phải điều mà hắn muốn!
Nam Cung Kỳ gật gật đầu, khóe miệng giơ lên một nụ cười yếu ớt, tâm tình tựa hồ rất tốt!
Nam Cung Cửu nhìn nụ cười đó mà hơi hơi ngây ngốc! Kỳ cười lên thật là đẹp a!
“Sao vậy? Muốn xem à?” Đợi trong chốc lát cũng không thấy Nam Cung Cửu nói gì, tầm mắt của Nam Cung Kỳ từ trên ti vi chuyển qua người Nam Cung Cửu. Đột nhiên quay đầu lại, Nam Cung Cửu không kịp thu hồi tầm mắt, vì thế Nam Cung Kỳ thấy được đáy mắt tiểu đường đệ lãnh khốc của mình có một chút vui sướng thật nhạt. Trong lòng có chút nghi hoặc. “Nhìn anh làm cái gì?” Tâm tình tiểu đường đệ tựa hồ còn rất tốt!
Trong lòng Nam Cung Cửu có chút khẩn trương, khẽ hạ mi mắt. Môi hơi giật giật, nửa ngày mới thốt ra một chữ “Không!”
Nam Cung Kỳ nghe xong, quay đầu tiếp tục vô vị xem ti vi. Rõ ràng có việc lại không chịu nói cho mình!
“Kỳ, chúng ta, xem ảnh chụp đi!” Đem cảm xúc khẩn trương của mình lắng đọng lại, Nam Cung Cửu một lần nữa ngẩng đầu nói với Nam Cung Kỳ. Hắn thật sự không thích cùng Kỳ ở một chỗ mà lại có loại không khí trầm mặc áp lực như thế này.
“Nga!” Nam Cung Kỳ không chút để ý đáp lại một tiếng, sau đó đứng lên tắt ti vi! Nam Cung Cửu vẫn như thường không nhanh không chậm gắt gao đi theo sau Nam Cung Kỳ. Nhìn thân ảnh của anh, trong con ngươi đen lộ ra u quang rõ ràng!
Nam Cung Kỳ đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, anh xoay người nhìn tiểu đường đệ đứng sau lưng mình, vẻ mặt rối rắm “Tiểu Cửu, vì cái gì em luôn thích đi theo sau lưng anh?”
Nam Cung Cửu không chút nghĩ ngợi liền thốt lên “Bảo vệ anh!”
Nam Cung Kỳ nghe xong hơi hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nhạt vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình lên, tiếp theo lại so sánh chiều cao của hai người. Ý tứ kia không cần nói cũng có thể dễ dàng hiểu được.
Nam Cung Cửu thấy vậy liền hạ mắt, mím môi không nói gì nữa. Chính là trong lòng có một cỗ niệm lực! Một ngày nào đó hắn sẽ làm Kỳ tin tưởng! Chính mình thiếu Kỳ ba chữ!
“Tiểu thí hài!” Nhìn bộ dáng của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ cười xoa xoa đầu hắn. Hờn dỗi trong lòng tựa hồ đã tiêu tán một ít! Tuy rằng biết rõ lời này không thể tin, nhưng nghe vào tai vẫn là làm cho người ta cao hứng! “Đi thôi, không phải muốn xem ảnh sao?” Cứ tự nhiên như vậy mà dắt tay Nam Cung Cửu đi vào phòng. Anh là anh trai, phải bảo vệ của em trai mới đúng!
Nam Cung Cửu nhìn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, đôi môi đang mím lộ ra một độ cong nho nhỏ, đó là tươi cười phát ra từ nội tâm! “Kỳ……”
“Cái gì?” Nam Cung Kỳ một bên đẩy cửa ra một bên hỏi Nam Cung Cửu ở phía sau!
“Nắm chặt cả đời được không?” Khi nói lời này, Nam Cung Cửu cố ý dùng sức nắm chặt tay Nam Cung Kỳ!
Ách?…… Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt, cảm giác tâm của mình giống như bị cái gì đó gãi gãi! Rồi sau đó cười cười “Đứa ngốc!” Nói xong liền tránh khỏi cái nắm tay của Nam Cung Cửu, mở ngăn kéo ra, lấy ảnh chụp ở bên trong đưa tới trước mặt Nam Cung Cửu. “Xem đi, anh đều hảo hảo cất giữ này!”
Nam Cung Cửu cũng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ảnh chụp! Có một số việc không thể quá nhanh! Lưu lại dấu vết là được! “Nơi này có một rừng phong rất đẹp!” Một lát sau Nam Cung Cửu chỉ vào ảnh chụp một trấn nhỏ nói với Nam Cung Kỳ.
“Thật sao? Vậy sao không chụp lại?” Nam Cung Kỳ cầm ảnh chụp của trấn nhỏ cẩn thận nhìn, sau đó dường như không có việc gì hỏi một câu. Trong đầu cũng mường tượng bộ dáng của rừng phong……
“Quên mất!” Thanh âm Nam Cung Cửu có điểm tiếc nuối! Nơi này thật sự là rất đẹp, lúc ấy hắn đã nghĩ nếu có một ngày hắn có thể cùng Kỳ tay trogn tay đi dạo rừng phòng thì khẳng định là không khí sẽ đặc biệt yên tĩnh duy mỹ……
Nam Cung Kỳ nghe vậy, nhìn ảnh chụp trong tay có điểm thất thần, lúng ta lúng túng đáp lại “Đáng tiếc!”
“Anh muốn đi sao?” Nghe lời nói của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu có điểm cao hứng. Nếu có thể cùng Kỳ đi đến đó thì cũng là một sự kiện khởi đầu!
“Không có thời gian!” Cầm ảnh chụp trong tay đặt lên bàn, Nam Cung Kỳ đứng lên pha hai chén trà, một chén đặt trước mặt Nam Cung Cửu, một chén thì tự cầm, thản nhiên nói!
“Chờ bao giờ rảnh thì đi!” Nam Cung Cửu thu lại đống ảnh chụp, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng Nam Cung Kỳ, nhẹ nhàng nói một câu.
Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt. Không biết vì cái gì mỗi lần nói chuyện với Tiểu Cửu, anh đều cảm thấy dường như mình đang nói chuyện phiếm với một người lớn thành hthục…… Trong yên tĩnh lộ ra sự bình tĩnh không nói nên lời! Làm cách nói chuyện của anh cũng trở nên ngắn gọn lưu loát! “Có đói không? Mẹ anh làm điểm tâm đó!” Hiên nhiên, Nam Cung Kỳ không muốn nói tiếp đề tài này, anh đoán không ra tính tình của Tiểu Cửu, nếu anh đối với đứa nhỏ này thật tâm, mà nó lại đối với anh như một người bạn cùng chơi bình thường thì đến lúc đó anh lại phải trải qua một đoạn thời gian thực rối rắm! Tựa như lần chia tay lúc trước vậy…… Tư vị kia thực sự là khổ sở……
“Được!” Nam Cung Cửu đứng lên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, hai người lại lần nữa trở về trên sô pha! Trầm mặc ăn điểm tâm, trầm mặc xem ti vi……
Mẹ Nam Cung sau khi trở về liền nhìn thấy một màn như vậy. Nàng nhịn không được xì một tiếng bật cười! “Kỳ nhi, Tiểu Cửu, hai con đây là làm sao vậy? Xem ti vi mà không mở tiếng là sao……”
Lúc này, hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình mới phát hiện ra ti vi không có mở tiếng…… Nhất thời đều xấu hổ tự cúi đầu! Trong lòng lại suy nghĩ đối phương bây giờ đang nghĩ cái gì?……
“Cũng không nói chuyện? Nào nào nào, mẹ quên mua muối rồi. Hai đứa chạy nhanh ra siêu thị mua hai túi về đây cho mẹ! Bài tập đều làm xong hết rồi thì ra ngoài dạo một chút đi, ở nhà buồn quá sẽ hỏng mất đấy!” Mẹ Nam Cung có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của hai người, một bên nói một bên từ trong túi lấy tiền ra đưa đến trước mặt Nam Cung Kỳ. “Nhìn thấy có cái gì muốn ăn thì mua về biết không?” Mẹ Nam Cung vươn tay sờ sờ đầu hai người rồi nói một câu “Hai đứa ngốc” Nói xong liền xoay người vào phòng bếp!
Nam Cung Kỳ cầm tiền nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ở bên cạnh, “Đi thôi!” Nam Cung Cửu trầm mặc đứng lên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, một đường trầm mặc đi đến siêu thị……
Nam Cung Kỳ ở trong lòng rối rắm. Sao mà khi mình ở cùng với tiểu đường đệ không khí lại trở nên kỳ quái thế này?……
Trong lòng Nam Cung Cửu cũng rối rắm, khi nào thì Kỳ mới có thể nói nói cười cười với hắn đây? Ta nghĩ Nam Cung Cửu hoàn toàn sẽ không biết, kỳ thật vấn đề là ở trên chính người hắn……
Đến siêu thị, hai người một trước một sau trầm mặc cầm hai túi muối, Nam Cung Kỳ ở trên đường đi đến quầy thu ngân thì nhớ tới lời mẹ mình nói, dừng bước quay đầu hỏi Nam Cung Cửu ở phía sau “Tiểu Cửu, em muốn ăn gì không?”
“Anh thì sao?” Nam Cung Cửu ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ! Hắn cũng không ăn đồ ăn vặt…… Trừ phi là món hắn thích!
Nam Cung Kỳ ngốc lăng. Sao lại hỏi lại mình? “Anh không quá thích ăn!”
Nam Cung Cửu thùy mắt trầm mặc…… Cùng Nam Cung Cửu ngốc lâu ngày rồi Nam Cung Kỳ liền biết, tiểu đường đệ của mình lộ ra loại vẻ mặt này chính là tỏ vẻ nó càng không thích ăn! “Vậy chúng ta về nhà đi!” Nam Cung Cửu lẳng lặng đi theo, bước chân không nhanh không chậm, thân thể nho nhỏ lộ ra một loại kiên cường cùng cứng cỏi không nói nên lời!
Thanh toán tiền xong liền ra khỏi siêu thị, hai đứa trẻ một trước một sau đi về nhà! Mở khóa nhà đi vào, thay dép đi trong nhà, Nam Cung Kỳ đưa muối và tiền còn thừa cho mẹ mình! Mẹ Nam Cung nhìn tiền trong tay có chút kinh ngạc “Kỳ nhi, sao hai đứa không mua gì mà ăn?”
“Ân. Tiểu Cửu nói không muốn ăn, mà con cũng không có gì thích ăn nên không mua!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu chậm rì rì nói!
“Được rồi, hai đứa ra phòng khách ngồi chơi đi, sắp ăn cơm được rồi.” Mẹ Nam Cung nhận lại tiền, nói với Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu, trong lòng lại âm thầm nghĩ. Hai đứa nhỏ này như thế nào mà lại không được tự nhiên như trước nữa……
Nghe mẹ Nam Cung nói, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu lại lần nữa trở lại ngồi trên sô pha. Hai người tiếp tục xem ti vi……
Trong lòng Nam Cung Kỳ cực kỳ không được tự nhiên! Xem ti vi này rất nhàm chán…… “Tiểu Cửu, ngày mai anh đến nhà bạn chơi!” Ý tứ chính là em một mình ở nhà thì ngoan một chút!
“Nga!” Nam Cung Cửu nhẹ nhàng nga một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Nếu thực nhàm chán thì để anh bảo ba mua hai bộ phim hoạt hình về cho em xem!” Nam Cung Kỳ nhìn bộ dáng Nam Cung Cửu, nói một câu. Kỳ thật cũng biết trước là đứa nhỏ này khẳng định sẽ không xem……
“Vì sao?” Lúc này Nam Cung Cửu mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ. Có chút kỳ quái hỏi một câu.
Nam Cung Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình! “Ngày mai anh đi chơi, một mình em trong nhà chẳng lẽ không sợ nhàm chán?”
Nam Cung Cửu nghe xong thì chớp chớp hai mắt của mình. “Tôi không phải nhàm chán. Tôi đi theo anh! Anh ở đâu thì tôi ở đó!”
Nghe lời này, trong lòng Nam Cung Kỳ dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái…… Làm cho anh có chút mất tự nhiên dời khỏi tầm mắt của Nam Cung Cửu, đứa trẻ này hoàn toàn không có cẩn thận nghe lời anh nói! Thật là……
Tiếng vang ngắn ngủi qua đi, phòng khách lại là một mảnh im lặng……
“Kỳ, ảnh chụp tôi đưa còn không?” Suy nghĩ trong chốc lát, Nam Cung Cửu cũng không biết nên làm gì để đánh vỡ cục diện im lặng này, chỉ có thể thuận miệng hỏi một câu! Hắn không thích loại không khí này…… Đây không phải điều mà hắn muốn!
Nam Cung Kỳ gật gật đầu, khóe miệng giơ lên một nụ cười yếu ớt, tâm tình tựa hồ rất tốt!
Nam Cung Cửu nhìn nụ cười đó mà hơi hơi ngây ngốc! Kỳ cười lên thật là đẹp a!
“Sao vậy? Muốn xem à?” Đợi trong chốc lát cũng không thấy Nam Cung Cửu nói gì, tầm mắt của Nam Cung Kỳ từ trên ti vi chuyển qua người Nam Cung Cửu. Đột nhiên quay đầu lại, Nam Cung Cửu không kịp thu hồi tầm mắt, vì thế Nam Cung Kỳ thấy được đáy mắt tiểu đường đệ lãnh khốc của mình có một chút vui sướng thật nhạt. Trong lòng có chút nghi hoặc. “Nhìn anh làm cái gì?” Tâm tình tiểu đường đệ tựa hồ còn rất tốt!
Trong lòng Nam Cung Cửu có chút khẩn trương, khẽ hạ mi mắt. Môi hơi giật giật, nửa ngày mới thốt ra một chữ “Không!”
Nam Cung Kỳ nghe xong, quay đầu tiếp tục vô vị xem ti vi. Rõ ràng có việc lại không chịu nói cho mình!
“Kỳ, chúng ta, xem ảnh chụp đi!” Đem cảm xúc khẩn trương của mình lắng đọng lại, Nam Cung Cửu một lần nữa ngẩng đầu nói với Nam Cung Kỳ. Hắn thật sự không thích cùng Kỳ ở một chỗ mà lại có loại không khí trầm mặc áp lực như thế này.
“Nga!” Nam Cung Kỳ không chút để ý đáp lại một tiếng, sau đó đứng lên tắt ti vi! Nam Cung Cửu vẫn như thường không nhanh không chậm gắt gao đi theo sau Nam Cung Kỳ. Nhìn thân ảnh của anh, trong con ngươi đen lộ ra u quang rõ ràng!
Nam Cung Kỳ đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại, anh xoay người nhìn tiểu đường đệ đứng sau lưng mình, vẻ mặt rối rắm “Tiểu Cửu, vì cái gì em luôn thích đi theo sau lưng anh?”
Nam Cung Cửu không chút nghĩ ngợi liền thốt lên “Bảo vệ anh!”
Nam Cung Kỳ nghe xong hơi hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nhạt vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình lên, tiếp theo lại so sánh chiều cao của hai người. Ý tứ kia không cần nói cũng có thể dễ dàng hiểu được.
Nam Cung Cửu thấy vậy liền hạ mắt, mím môi không nói gì nữa. Chính là trong lòng có một cỗ niệm lực! Một ngày nào đó hắn sẽ làm Kỳ tin tưởng! Chính mình thiếu Kỳ ba chữ!
“Tiểu thí hài!” Nhìn bộ dáng của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ cười xoa xoa đầu hắn. Hờn dỗi trong lòng tựa hồ đã tiêu tán một ít! Tuy rằng biết rõ lời này không thể tin, nhưng nghe vào tai vẫn là làm cho người ta cao hứng! “Đi thôi, không phải muốn xem ảnh sao?” Cứ tự nhiên như vậy mà dắt tay Nam Cung Cửu đi vào phòng. Anh là anh trai, phải bảo vệ của em trai mới đúng!
Nam Cung Cửu nhìn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ, đôi môi đang mím lộ ra một độ cong nho nhỏ, đó là tươi cười phát ra từ nội tâm! “Kỳ……”
“Cái gì?” Nam Cung Kỳ một bên đẩy cửa ra một bên hỏi Nam Cung Cửu ở phía sau!
“Nắm chặt cả đời được không?” Khi nói lời này, Nam Cung Cửu cố ý dùng sức nắm chặt tay Nam Cung Kỳ!
Ách?…… Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt, cảm giác tâm của mình giống như bị cái gì đó gãi gãi! Rồi sau đó cười cười “Đứa ngốc!” Nói xong liền tránh khỏi cái nắm tay của Nam Cung Cửu, mở ngăn kéo ra, lấy ảnh chụp ở bên trong đưa tới trước mặt Nam Cung Cửu. “Xem đi, anh đều hảo hảo cất giữ này!”
Nam Cung Cửu cũng không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn ảnh chụp! Có một số việc không thể quá nhanh! Lưu lại dấu vết là được! “Nơi này có một rừng phong rất đẹp!” Một lát sau Nam Cung Cửu chỉ vào ảnh chụp một trấn nhỏ nói với Nam Cung Kỳ.
“Thật sao? Vậy sao không chụp lại?” Nam Cung Kỳ cầm ảnh chụp của trấn nhỏ cẩn thận nhìn, sau đó dường như không có việc gì hỏi một câu. Trong đầu cũng mường tượng bộ dáng của rừng phong……
“Quên mất!” Thanh âm Nam Cung Cửu có điểm tiếc nuối! Nơi này thật sự là rất đẹp, lúc ấy hắn đã nghĩ nếu có một ngày hắn có thể cùng Kỳ tay trogn tay đi dạo rừng phòng thì khẳng định là không khí sẽ đặc biệt yên tĩnh duy mỹ……
Nam Cung Kỳ nghe vậy, nhìn ảnh chụp trong tay có điểm thất thần, lúng ta lúng túng đáp lại “Đáng tiếc!”
“Anh muốn đi sao?” Nghe lời nói của Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu có điểm cao hứng. Nếu có thể cùng Kỳ đi đến đó thì cũng là một sự kiện khởi đầu!
“Không có thời gian!” Cầm ảnh chụp trong tay đặt lên bàn, Nam Cung Kỳ đứng lên pha hai chén trà, một chén đặt trước mặt Nam Cung Cửu, một chén thì tự cầm, thản nhiên nói!
“Chờ bao giờ rảnh thì đi!” Nam Cung Cửu thu lại đống ảnh chụp, đôi con ngươi đen láy nhìn thẳng Nam Cung Kỳ, nhẹ nhàng nói một câu.
Nam Cung Kỳ hơi hơi sửng sốt. Không biết vì cái gì mỗi lần nói chuyện với Tiểu Cửu, anh đều cảm thấy dường như mình đang nói chuyện phiếm với một người lớn thành hthục…… Trong yên tĩnh lộ ra sự bình tĩnh không nói nên lời! Làm cách nói chuyện của anh cũng trở nên ngắn gọn lưu loát! “Có đói không? Mẹ anh làm điểm tâm đó!” Hiên nhiên, Nam Cung Kỳ không muốn nói tiếp đề tài này, anh đoán không ra tính tình của Tiểu Cửu, nếu anh đối với đứa nhỏ này thật tâm, mà nó lại đối với anh như một người bạn cùng chơi bình thường thì đến lúc đó anh lại phải trải qua một đoạn thời gian thực rối rắm! Tựa như lần chia tay lúc trước vậy…… Tư vị kia thực sự là khổ sở……
“Được!” Nam Cung Cửu đứng lên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, hai người lại lần nữa trở về trên sô pha! Trầm mặc ăn điểm tâm, trầm mặc xem ti vi……
Mẹ Nam Cung sau khi trở về liền nhìn thấy một màn như vậy. Nàng nhịn không được xì một tiếng bật cười! “Kỳ nhi, Tiểu Cửu, hai con đây là làm sao vậy? Xem ti vi mà không mở tiếng là sao……”
Lúc này, hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình mới phát hiện ra ti vi không có mở tiếng…… Nhất thời đều xấu hổ tự cúi đầu! Trong lòng lại suy nghĩ đối phương bây giờ đang nghĩ cái gì?……
“Cũng không nói chuyện? Nào nào nào, mẹ quên mua muối rồi. Hai đứa chạy nhanh ra siêu thị mua hai túi về đây cho mẹ! Bài tập đều làm xong hết rồi thì ra ngoài dạo một chút đi, ở nhà buồn quá sẽ hỏng mất đấy!” Mẹ Nam Cung có chút bất đắc dĩ nhìn bộ dáng của hai người, một bên nói một bên từ trong túi lấy tiền ra đưa đến trước mặt Nam Cung Kỳ. “Nhìn thấy có cái gì muốn ăn thì mua về biết không?” Mẹ Nam Cung vươn tay sờ sờ đầu hai người rồi nói một câu “Hai đứa ngốc” Nói xong liền xoay người vào phòng bếp!
Nam Cung Kỳ cầm tiền nhìn thoáng qua Nam Cung Cửu ở bên cạnh, “Đi thôi!” Nam Cung Cửu trầm mặc đứng lên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, một đường trầm mặc đi đến siêu thị……
Nam Cung Kỳ ở trong lòng rối rắm. Sao mà khi mình ở cùng với tiểu đường đệ không khí lại trở nên kỳ quái thế này?……
Trong lòng Nam Cung Cửu cũng rối rắm, khi nào thì Kỳ mới có thể nói nói cười cười với hắn đây? Ta nghĩ Nam Cung Cửu hoàn toàn sẽ không biết, kỳ thật vấn đề là ở trên chính người hắn……
Đến siêu thị, hai người một trước một sau trầm mặc cầm hai túi muối, Nam Cung Kỳ ở trên đường đi đến quầy thu ngân thì nhớ tới lời mẹ mình nói, dừng bước quay đầu hỏi Nam Cung Cửu ở phía sau “Tiểu Cửu, em muốn ăn gì không?”
“Anh thì sao?” Nam Cung Cửu ngẩng đầu, đôi con ngươi đen láy lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ! Hắn cũng không ăn đồ ăn vặt…… Trừ phi là món hắn thích!
Nam Cung Kỳ ngốc lăng. Sao lại hỏi lại mình? “Anh không quá thích ăn!”
Nam Cung Cửu thùy mắt trầm mặc…… Cùng Nam Cung Cửu ngốc lâu ngày rồi Nam Cung Kỳ liền biết, tiểu đường đệ của mình lộ ra loại vẻ mặt này chính là tỏ vẻ nó càng không thích ăn! “Vậy chúng ta về nhà đi!” Nam Cung Cửu lẳng lặng đi theo, bước chân không nhanh không chậm, thân thể nho nhỏ lộ ra một loại kiên cường cùng cứng cỏi không nói nên lời!
Thanh toán tiền xong liền ra khỏi siêu thị, hai đứa trẻ một trước một sau đi về nhà! Mở khóa nhà đi vào, thay dép đi trong nhà, Nam Cung Kỳ đưa muối và tiền còn thừa cho mẹ mình! Mẹ Nam Cung nhìn tiền trong tay có chút kinh ngạc “Kỳ nhi, sao hai đứa không mua gì mà ăn?”
“Ân. Tiểu Cửu nói không muốn ăn, mà con cũng không có gì thích ăn nên không mua!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu chậm rì rì nói!
“Được rồi, hai đứa ra phòng khách ngồi chơi đi, sắp ăn cơm được rồi.” Mẹ Nam Cung nhận lại tiền, nói với Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu, trong lòng lại âm thầm nghĩ. Hai đứa nhỏ này như thế nào mà lại không được tự nhiên như trước nữa……
Nghe mẹ Nam Cung nói, Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu lại lần nữa trở lại ngồi trên sô pha. Hai người tiếp tục xem ti vi……
Trong lòng Nam Cung Kỳ cực kỳ không được tự nhiên! Xem ti vi này rất nhàm chán…… “Tiểu Cửu, ngày mai anh đến nhà bạn chơi!” Ý tứ chính là em một mình ở nhà thì ngoan một chút!
“Nga!” Nam Cung Cửu nhẹ nhàng nga một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Nếu thực nhàm chán thì để anh bảo ba mua hai bộ phim hoạt hình về cho em xem!” Nam Cung Kỳ nhìn bộ dáng Nam Cung Cửu, nói một câu. Kỳ thật cũng biết trước là đứa nhỏ này khẳng định sẽ không xem……
“Vì sao?” Lúc này Nam Cung Cửu mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ. Có chút kỳ quái hỏi một câu.
Nam Cung Kỳ thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình! “Ngày mai anh đi chơi, một mình em trong nhà chẳng lẽ không sợ nhàm chán?”
Nam Cung Cửu nghe xong thì chớp chớp hai mắt của mình. “Tôi không phải nhàm chán. Tôi đi theo anh! Anh ở đâu thì tôi ở đó!”
Nghe lời này, trong lòng Nam Cung Kỳ dâng lên một cỗ cảm giác kỳ quái…… Làm cho anh có chút mất tự nhiên dời khỏi tầm mắt của Nam Cung Cửu, đứa trẻ này hoàn toàn không có cẩn thận nghe lời anh nói! Thật là……
Tiếng vang ngắn ngủi qua đi, phòng khách lại là một mảnh im lặng……
Tác giả :
L linh