Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 189: Vì cái gì kề cận tôi?
Ba ngày sau, cơ hồ là tất cả mọi người trong Nam Cung gia đều biết một sự kiện! Nam Cung Cửu hai tuổi sau một hồi bệnh nặng, không chỉ có tính cách trở nên lạnh lùng thản nhiên mà ngay cả thanh âm nói chuyện cũng không mềm mềm nữa, mà là một loại cứng rắn lạnh lùng nói không nên lời! Kỳ quái nhất chính là đứa nhỏ này cư nhiên sống chết kề cận Nam Cung Kỳ! Liền ngay cả ngủ cũng không buông tha!
Nam Cung Kỳ từ nhỏ đã một mình một người thành thói quen, đối mặt với tiểu đường đệ giống như một cái đuôi nhỏ gắt gao đi theo phía sau mình, cậu liền cảm thấy đau đầu đến lợi hại! Đứa nhỏ này vừa mới bệnh nặng một hồi, không thể mắng cũng không thể đánh, hơn nữa nó cũng không có làm chuyện xấu gì, chỉ là trầm mặc đi theo cậu. Cậu đi đến đâu, nó liền theo đến đó!
“Tiểu Cửu, thân thể em vừa mới tốt lên, mau nằm trên giường ngủ đi!” Nam Cung Kỳ buông quyển sách trên tay, nhìn thoáng qua tiểu đường đệ đang im lặng ngồi bên người mình.
Đôi mắt đen bóng của Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, sau đó tiếp tục hạ mắt. Rất là rõ ràng cự tuyệt đề nghị của Nam Cung Kỳ!
Nam Cung Kỳ không nói gì, thật sự là có loại cảm giác muốn phát điên. Đứa nhỏ này, như thế nào sai khi bị bệnh liền trở nên kỳ kỳ quái quái…… Trước kia nhu thuận biết bao nhiêu, cậu nói cái gì thì chính là cái đó!
“Sao không đọc nữa?” Nam Cung Cửu bên cạnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Bộ dáng cậu đọc sách phi thường đẹp! Lẳng lặng, thản nhiên, lộ ra một cỗ cảm giác yên tĩnh nói không nên lời, làm cho tâm linh của hắn bị buộc chặt hơn ba mươi năm nay cảm giác được sự thoải mái trước nay chưa từng có!
Ách…… Nam Cung Kỳ sửng sốt mộ chút, thật không ngờ là tiểu đường đệ của mình lại mở miệng nói chuyện, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, thản nhiên nói một câu “Không muốn đọc nữa!” Ném sách sang một bên! Đứng lên, đi pha một ly trà cho bản thân.
Nam Cung Cửu không nói nữa, chỉ trầm mặc đem quyển sách bị ném sang một bên đặt lên giá sách. Nam Cung Kỳ đang uống trà liếc mắt thấy động tác của Nam Cung Cửu, trong lòng có cảm giác khác thường. Chính mình vừa rồi hình như có điểm quá đáng……
“Đói không? Anh mang em đi ăn cái gì đó!” Buông chén trà trong tay, Nam Cung Kỳ nói với Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu gật gật đầu, không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Nam Cung Kỳ! Trong nháy mắt đó, Nam Cung Kỳ muốn bỏ ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu đường đệ ở bên cạnh, cậu lại bỏ quên ý nghĩ của mình. Nắm thì cứ nắm đi, dù sao tiểu đường đệ còn nhỏ, đã thế còn vừa mới khỏi bệnh, nếu lại ngã bị thương một cái liền thảm!
“Tiểu Kỳ chuẩn bị mang Tiểu Cửu đi đâu vậy?” Mẹ Nam Cung nhìn Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đi từ trong phòng ra, cười hỏi một câu.
“Con thấy Tiểu Cửu có vẻ nhàm chán, chuẩn bị dẫn em ấy đi ăn vài thứ!” Nam Cung Kỳ cười đến ôn hòa, nhẹ nhàng thản nhiên!
Mẹ Nam Cung vừa nghe liền nở nụ cười “Đừng đi, mẹ đang chuẩn bị nấu cơm đây! Ra phòng khách ăn chút hoa quả đi!”
“Được ạ!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu nắm tay Nam Cung Cửu đi vào phòng khách. Ngồi xuống ghế sô pha, Nam Cung Kỳ tự nhiên buông lỏng tay ra, chẳng qua là Nam Cung Cửu ở một bên lại vẫn gắt gao nắm chặt tay cậu. Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút “Tiểu Cửu, chúng ta không đi ra ngoài nữa, có thể buông tay ra rồi!”
Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, đôi con ngươi màu đen thoạt nhìn lộ ra quang mang thâm thúy “Thời điểm đi đường là có thể nắm sao?”
A?…… Nam Cung Kỳ vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của Nam Cung Cửu. Sau khi lấy lại tinh thần, liền cảm thấy tiểu hài tử như thế nào lại biến thông minh?…… “A, ăn hoa quả trước đi!” Không đáp lại vấn đề của Nam Cung Cửu, chỉ cười cười tránh khỏi tay hắn, cầm một miếng dưa hấu đưa tới trước mặt hắn “Ăn đi, ngọt lắm!”
Nam Cung Cửu nhận lấy miếng dưa hấu, lẳng lặng ăn, nhẹ đem thần sắc không yên che lấp. Phải làm thế nào để Kỳ thích hắn? Đó là một vấn đề…… Hiện tại nhìn Kỳ giống như có chút chán ghét hắn? Có lẽ là không có thói quen cùng người khác thân mật như vậy……
“Này, Tiểu Cửu, sao em lại ăn cả vỏ như thế?” Nam Cung Kỳ xem ti vi một hồi, thấy quảng cáo liền liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu ở bên cạnh, phát hiện hắn cư nhiên đang cầm vỏ dưa hấu mà ăn! Lập tức vươn tay lấy miếng vỏ dưa hấu đi. “Chỗ này còn có rất nhiều, vỏ dưa hấu là không thể ăn! Ăn táo đi này!”
Nam Cung Cửu yên lặng gật gật đầu, tiếp nhận miếng táo Nam Cung Kỳ đưa cho. Nhìn ánh mắt của cậu, đánh giá như vậy chắc là sợ hắn lại ăn vỏ cho nên mới đưa táo cho hắn ăn! Nam Cung Cửu đột nhiên có chút muốn cười. Kỳ quan tâm hắn như vậy, luôn làm cho hắn cảm giác được sự cao hứng dị thường! Thực ấm áp thực ấm áp……
“Em cười ngây ngô cái gì? Đang cầm táo sao lại không ăn?” Thời điểm Nam Cung Kỳ lấy hoa quả ăn, nhìn thấy tiểu đường đệ của mình đang cầm miếng táo nhìn cậu ngây ngốc cười, cảm giác là lạ……
“Vẫn sẽ luôn đối xử với tôi như vậy được không?” Con ngươi đen của Nam Cung Cửu lóe lóe nhìn Nam Cung Kỳ!
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Cửu, Nam Cung Kỳ cảm giác sao ngữ khí của tiểu đường đệ lại thoạt nhìn có vẻ thành thục như vậy?…… Suy nghĩ lung tung một lúc, Nam Cung Kỳ vươn tay cười xoa xoa đầu Nam Cung Cửu “Đương nhiên, em là tiểu đường đệ của anh!”
Nam Cung Cửu cầm miếng táo yên lặng ăn…… Trong phòng khách im lặng trừ bỏ tiếng của ti vi ra chỉ còn tiếng cắn táo thanh thúy của Nam Cung Cửu! Kỳ, tôi không phải tiểu đường đệ của em! Em còn có thể đối xử ôn nhu như vậy với tôi không?……
“Ăn cơm thôi!” Qua ước chừng nửa giờ sau, mẹ Nam Cung gọi Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu.
Nam Cung Kỳ tắt ti vi, đứng lên nói với Nam Cung Cửu ở bên cạnh một câu “Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi!”
Nam Cung Cửu cố gắng dùng đôi chân nhỏ của mình đuổi kịp bước chân của Nam Cung Kỳ, vươn tay cố chấp nắm lấy tay cậu! Bước chân Nam Cung Kỳ hơi hơi tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục làm như không có việc gì tiêu sái bước đi!
Ăn cơm xong, Nam Cung Kỳ ở phòng khác xem ti vi một lúc liền đi vào phòng mình, Nam Cung Cửu lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, ngay cả giày đều không kịp đi liền thí điên thí điên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, chen vào trong phòng cậu! Mẹ Nam Cung cùng với ba Nam Cung ở một bên nhìn, cười ha ha!
“Tiểu Cửu này thật là, bệnh nặng một thời gian quả thực trở thành một cái đuôi nhỏ!”
“Ân, anh cảm thấy thế này cũng rất tốt, Tiểu Kỳ đứa nhỏ này có chút quá mức lãnh đạm, tuy nói chuyện lúc nào cũng ôn hòa nhưng lại luôn lộ ra sự xa cách. Hiện tại bị tiểu gia hỏa Tiểu Cửu này quấn quít, xem có thể cải thiện được một chút hay không!”
……
Trong phòng, Nam Cung Kỳ nhìn tiểu đường đệ lại ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt buồn bực. Rõ ràng thời điểm cậu đi, tiểu gia hỏa này vẫn còn đang ngủ trên sô pha, như thế nào chỉ trong chớp mắt liền đi theo cậu vào phòng vậy? “Tiểu Cửu, không phải em đang ngủ sao?”
“Anh muốn bỏ rơi tôi?” Đôi con ngươi đen bóng của Nam Cung Cửu thản nhiên nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ có chút xấu hổ! Tiểu đường đệ của mình có phải bị cái gì hay không? Như thế nào lại…… “Không, không có! Chính là thấy thời gian không sai biệt lắm, nghĩ muốn trở về phòng ngủ!”
Nam Cung Cửu nghe xong, có chút gian nan trèo lên giường của Nam Cung Kỳ, thân thể nho nhỏ ở trên giường lăn một cái, chuyển vào bên trong giường, bỏ quần áo ngoài ra, tự nhiên là chuẩn bị đi ngủ. Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn, dở khóc dở cười…… Cậu vừa mới nhìn thấy, tiểu gia hỏa Tiểu Cửu này là chân trần đi vào, chân còn rất bẩn, hơn nữa, hình như nó còn chưa có tắm rửa……
“Tiểu Cửu, em còn chưa có tắm rửa đâu đó!” Nam Cung Kỳ ngồi xuống bên giường, vươn tay nhéo nhéo hai má Nam Cung Cửu. Phát hiện bộ dáng của Tiểu Cửu nhà cậu thật đúng là tư thế oai hùng hiên ngang, sau khi lớn lên khẳng định sẽ là một gã rất dễ nhìn!
“Không tắm!” Nam Cung Cửu lấy tay ôm chặt lấy quần áo. Chờ tắm xong lại ngủ quên mất, sau đó sẽ bị Nam Cung Kỳ ôm đi chỗ khác! Thân thể nho nhỏ này rất dễ dàng mỏi mệt, trong đầu hắn suy nghĩ không muốn ngủ nhưng cũng không thể nào chống lại được thân thể buồn ngủ!
Nhìn bộ dáng trẻ con mười phần này, Nam Cung Kỳ nở nụ cười “Được rồi, tôi hôm nay ca ca sẽ không đem em ôm đi chỗ khác. Chúng ta cùng nhau ngủ! Ngoan, đứng lên tắm rửa đã!”
Nam Cung Cửu nhắm mắt lại trầm mặc một chút, sau đó từ trong ổ chăn chui ra, trực tiếp ôm lấy cổ Nam Cung Kỳ chui vào lòng cậu! Thân thể nho nhỏ này có một ưu điểm duy nhất chính là có thể hưởng thụ ôm ấp ấm áp của Kỳ!
Tắm rửa xong, Nam Cung Kỳ ôm Nam Cung Cửu đã ngủ vào trong ổ chăn. Sau khi tắt đèn, Nam Cung Kỳ ở trong bóng đêm nhìn Nam Cung Cửu ở bên cạnh “Ngủ chưa?”
Thân thể Nam Cung Cửu giật giật. Xem như là trả lời câu hỏi của Nam Cung Kỳ!
“Như thế nào đột nhiên lại gần gũi anh như vậy?” Đây là chuyện mà cậu vẫn không nghĩ ra. Trước đó tiểu đường đệ rõ ràng là không dính người, sau khi bệnh nặng một hồi, quả thực tựa như thay đổi thành một người khác……
Nam Cung Cửu nghe Nam Cung Kỳ nói. Trong đầu còn thật sự tự hỏi. Vì cái gì lại gần gũi Nam Cung Kỳ? Bởi vì thích ấm áp trên người Nam Cung Kỳ, hay muốn có được sự quan tâm của Nam Cung Kỳ…… Hắn đã sợ sự cô độc cùng vắng lặng khi cô đơn một mình lắm rồi!
Cách hồi lâu sau, Nam Cung Kỳ nghĩ Nam Cung Cửu đã ngủ mất rồi thì Nam Cung Cửu mới mở miệng nói một chữ “Sợ!”
Nam Cung Kỳ nghe xong hơi hơi sửng sốt! Trong lòng dâng lên một cỗ thương tiếc, vươn tay đem thân thể nho nhỏ của Nam Cung Cửu ôm vào trong ngực. Nam Cung Kỳ nghĩ đến Nam Cung Cửu là vì lần này sinh bệnh mà sinh ra cảm xúc sợ hãi…… Nói đến đây, kỳ thật việc này cũng có chút liên quan đến cậu. Tiểu đường đệ muốn cậu chơi cùng nó, nhưng trong lòng cậu lại đang suy nghĩ chuyện bài tập, chơi nhưng không chú ý, sau đó tiểu đường liền nổi giận mà chạy! Cậu cũng không yên tâm, nhưng vẫn quay trở về phòng làm bài. Kết quả, bên ngoài trời mưa, tiểu đường đệ vẫn chưa trở về, thời điểm này cậu mới có chút nóng nảy vội vàng, đem chuyện này nói cho ba mẹ biết. Bọn họ tìm được tiểu đường đệ ở trong hồ nước……
Tình huống lúc đó dọa hỏng cậu, cho nên sau khi tiểu đường đệ hết bệnh, cậu mới không muốn tiếp xúc nhiều với nó…… Bởi vì trong lòng có khúc mắc, nhưng là không nghĩ tới tiểu đường đệ của mình sau khi tỉnh lại, không chỉ có không trách cậu, ngược lại càng thêm dính cậu. Điều này làm cho cậu trăm tư không thể giải! Đồng thời khúc mắc trong lòng cũng càng thêm sâu……
Nam Cung Kỳ từ nhỏ đã một mình một người thành thói quen, đối mặt với tiểu đường đệ giống như một cái đuôi nhỏ gắt gao đi theo phía sau mình, cậu liền cảm thấy đau đầu đến lợi hại! Đứa nhỏ này vừa mới bệnh nặng một hồi, không thể mắng cũng không thể đánh, hơn nữa nó cũng không có làm chuyện xấu gì, chỉ là trầm mặc đi theo cậu. Cậu đi đến đâu, nó liền theo đến đó!
“Tiểu Cửu, thân thể em vừa mới tốt lên, mau nằm trên giường ngủ đi!” Nam Cung Kỳ buông quyển sách trên tay, nhìn thoáng qua tiểu đường đệ đang im lặng ngồi bên người mình.
Đôi mắt đen bóng của Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, sau đó tiếp tục hạ mắt. Rất là rõ ràng cự tuyệt đề nghị của Nam Cung Kỳ!
Nam Cung Kỳ không nói gì, thật sự là có loại cảm giác muốn phát điên. Đứa nhỏ này, như thế nào sai khi bị bệnh liền trở nên kỳ kỳ quái quái…… Trước kia nhu thuận biết bao nhiêu, cậu nói cái gì thì chính là cái đó!
“Sao không đọc nữa?” Nam Cung Cửu bên cạnh đột nhiên mở miệng nói chuyện, ánh mắt lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ. Bộ dáng cậu đọc sách phi thường đẹp! Lẳng lặng, thản nhiên, lộ ra một cỗ cảm giác yên tĩnh nói không nên lời, làm cho tâm linh của hắn bị buộc chặt hơn ba mươi năm nay cảm giác được sự thoải mái trước nay chưa từng có!
Ách…… Nam Cung Kỳ sửng sốt mộ chút, thật không ngờ là tiểu đường đệ của mình lại mở miệng nói chuyện, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, thản nhiên nói một câu “Không muốn đọc nữa!” Ném sách sang một bên! Đứng lên, đi pha một ly trà cho bản thân.
Nam Cung Cửu không nói nữa, chỉ trầm mặc đem quyển sách bị ném sang một bên đặt lên giá sách. Nam Cung Kỳ đang uống trà liếc mắt thấy động tác của Nam Cung Cửu, trong lòng có cảm giác khác thường. Chính mình vừa rồi hình như có điểm quá đáng……
“Đói không? Anh mang em đi ăn cái gì đó!” Buông chén trà trong tay, Nam Cung Kỳ nói với Nam Cung Cửu.
Nam Cung Cửu gật gật đầu, không nói gì, chỉ nắm chặt lấy tay Nam Cung Kỳ! Trong nháy mắt đó, Nam Cung Kỳ muốn bỏ ra, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu đường đệ ở bên cạnh, cậu lại bỏ quên ý nghĩ của mình. Nắm thì cứ nắm đi, dù sao tiểu đường đệ còn nhỏ, đã thế còn vừa mới khỏi bệnh, nếu lại ngã bị thương một cái liền thảm!
“Tiểu Kỳ chuẩn bị mang Tiểu Cửu đi đâu vậy?” Mẹ Nam Cung nhìn Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu đi từ trong phòng ra, cười hỏi một câu.
“Con thấy Tiểu Cửu có vẻ nhàm chán, chuẩn bị dẫn em ấy đi ăn vài thứ!” Nam Cung Kỳ cười đến ôn hòa, nhẹ nhàng thản nhiên!
Mẹ Nam Cung vừa nghe liền nở nụ cười “Đừng đi, mẹ đang chuẩn bị nấu cơm đây! Ra phòng khách ăn chút hoa quả đi!”
“Được ạ!” Nam Cung Kỳ gật gật đầu nắm tay Nam Cung Cửu đi vào phòng khách. Ngồi xuống ghế sô pha, Nam Cung Kỳ tự nhiên buông lỏng tay ra, chẳng qua là Nam Cung Cửu ở một bên lại vẫn gắt gao nắm chặt tay cậu. Nam Cung Kỳ sửng sốt một chút “Tiểu Cửu, chúng ta không đi ra ngoài nữa, có thể buông tay ra rồi!”
Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, đôi con ngươi màu đen thoạt nhìn lộ ra quang mang thâm thúy “Thời điểm đi đường là có thể nắm sao?”
A?…… Nam Cung Kỳ vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của Nam Cung Cửu. Sau khi lấy lại tinh thần, liền cảm thấy tiểu hài tử như thế nào lại biến thông minh?…… “A, ăn hoa quả trước đi!” Không đáp lại vấn đề của Nam Cung Cửu, chỉ cười cười tránh khỏi tay hắn, cầm một miếng dưa hấu đưa tới trước mặt hắn “Ăn đi, ngọt lắm!”
Nam Cung Cửu nhận lấy miếng dưa hấu, lẳng lặng ăn, nhẹ đem thần sắc không yên che lấp. Phải làm thế nào để Kỳ thích hắn? Đó là một vấn đề…… Hiện tại nhìn Kỳ giống như có chút chán ghét hắn? Có lẽ là không có thói quen cùng người khác thân mật như vậy……
“Này, Tiểu Cửu, sao em lại ăn cả vỏ như thế?” Nam Cung Kỳ xem ti vi một hồi, thấy quảng cáo liền liếc mắt nhìn Nam Cung Cửu ở bên cạnh, phát hiện hắn cư nhiên đang cầm vỏ dưa hấu mà ăn! Lập tức vươn tay lấy miếng vỏ dưa hấu đi. “Chỗ này còn có rất nhiều, vỏ dưa hấu là không thể ăn! Ăn táo đi này!”
Nam Cung Cửu yên lặng gật gật đầu, tiếp nhận miếng táo Nam Cung Kỳ đưa cho. Nhìn ánh mắt của cậu, đánh giá như vậy chắc là sợ hắn lại ăn vỏ cho nên mới đưa táo cho hắn ăn! Nam Cung Cửu đột nhiên có chút muốn cười. Kỳ quan tâm hắn như vậy, luôn làm cho hắn cảm giác được sự cao hứng dị thường! Thực ấm áp thực ấm áp……
“Em cười ngây ngô cái gì? Đang cầm táo sao lại không ăn?” Thời điểm Nam Cung Kỳ lấy hoa quả ăn, nhìn thấy tiểu đường đệ của mình đang cầm miếng táo nhìn cậu ngây ngốc cười, cảm giác là lạ……
“Vẫn sẽ luôn đối xử với tôi như vậy được không?” Con ngươi đen của Nam Cung Cửu lóe lóe nhìn Nam Cung Kỳ!
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tiểu Cửu, Nam Cung Kỳ cảm giác sao ngữ khí của tiểu đường đệ lại thoạt nhìn có vẻ thành thục như vậy?…… Suy nghĩ lung tung một lúc, Nam Cung Kỳ vươn tay cười xoa xoa đầu Nam Cung Cửu “Đương nhiên, em là tiểu đường đệ của anh!”
Nam Cung Cửu cầm miếng táo yên lặng ăn…… Trong phòng khách im lặng trừ bỏ tiếng của ti vi ra chỉ còn tiếng cắn táo thanh thúy của Nam Cung Cửu! Kỳ, tôi không phải tiểu đường đệ của em! Em còn có thể đối xử ôn nhu như vậy với tôi không?……
“Ăn cơm thôi!” Qua ước chừng nửa giờ sau, mẹ Nam Cung gọi Nam Cung Kỳ và Nam Cung Cửu.
Nam Cung Kỳ tắt ti vi, đứng lên nói với Nam Cung Cửu ở bên cạnh một câu “Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi!”
Nam Cung Cửu cố gắng dùng đôi chân nhỏ của mình đuổi kịp bước chân của Nam Cung Kỳ, vươn tay cố chấp nắm lấy tay cậu! Bước chân Nam Cung Kỳ hơi hơi tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục làm như không có việc gì tiêu sái bước đi!
Ăn cơm xong, Nam Cung Kỳ ở phòng khác xem ti vi một lúc liền đi vào phòng mình, Nam Cung Cửu lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, ngay cả giày đều không kịp đi liền thí điên thí điên đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, chen vào trong phòng cậu! Mẹ Nam Cung cùng với ba Nam Cung ở một bên nhìn, cười ha ha!
“Tiểu Cửu này thật là, bệnh nặng một thời gian quả thực trở thành một cái đuôi nhỏ!”
“Ân, anh cảm thấy thế này cũng rất tốt, Tiểu Kỳ đứa nhỏ này có chút quá mức lãnh đạm, tuy nói chuyện lúc nào cũng ôn hòa nhưng lại luôn lộ ra sự xa cách. Hiện tại bị tiểu gia hỏa Tiểu Cửu này quấn quít, xem có thể cải thiện được một chút hay không!”
……
Trong phòng, Nam Cung Kỳ nhìn tiểu đường đệ lại ngồi xuống bên cạnh mình, vẻ mặt buồn bực. Rõ ràng thời điểm cậu đi, tiểu gia hỏa này vẫn còn đang ngủ trên sô pha, như thế nào chỉ trong chớp mắt liền đi theo cậu vào phòng vậy? “Tiểu Cửu, không phải em đang ngủ sao?”
“Anh muốn bỏ rơi tôi?” Đôi con ngươi đen bóng của Nam Cung Cửu thản nhiên nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ có chút xấu hổ! Tiểu đường đệ của mình có phải bị cái gì hay không? Như thế nào lại…… “Không, không có! Chính là thấy thời gian không sai biệt lắm, nghĩ muốn trở về phòng ngủ!”
Nam Cung Cửu nghe xong, có chút gian nan trèo lên giường của Nam Cung Kỳ, thân thể nho nhỏ ở trên giường lăn một cái, chuyển vào bên trong giường, bỏ quần áo ngoài ra, tự nhiên là chuẩn bị đi ngủ. Nam Cung Kỳ ở một bên nhìn, dở khóc dở cười…… Cậu vừa mới nhìn thấy, tiểu gia hỏa Tiểu Cửu này là chân trần đi vào, chân còn rất bẩn, hơn nữa, hình như nó còn chưa có tắm rửa……
“Tiểu Cửu, em còn chưa có tắm rửa đâu đó!” Nam Cung Kỳ ngồi xuống bên giường, vươn tay nhéo nhéo hai má Nam Cung Cửu. Phát hiện bộ dáng của Tiểu Cửu nhà cậu thật đúng là tư thế oai hùng hiên ngang, sau khi lớn lên khẳng định sẽ là một gã rất dễ nhìn!
“Không tắm!” Nam Cung Cửu lấy tay ôm chặt lấy quần áo. Chờ tắm xong lại ngủ quên mất, sau đó sẽ bị Nam Cung Kỳ ôm đi chỗ khác! Thân thể nho nhỏ này rất dễ dàng mỏi mệt, trong đầu hắn suy nghĩ không muốn ngủ nhưng cũng không thể nào chống lại được thân thể buồn ngủ!
Nhìn bộ dáng trẻ con mười phần này, Nam Cung Kỳ nở nụ cười “Được rồi, tôi hôm nay ca ca sẽ không đem em ôm đi chỗ khác. Chúng ta cùng nhau ngủ! Ngoan, đứng lên tắm rửa đã!”
Nam Cung Cửu nhắm mắt lại trầm mặc một chút, sau đó từ trong ổ chăn chui ra, trực tiếp ôm lấy cổ Nam Cung Kỳ chui vào lòng cậu! Thân thể nho nhỏ này có một ưu điểm duy nhất chính là có thể hưởng thụ ôm ấp ấm áp của Kỳ!
Tắm rửa xong, Nam Cung Kỳ ôm Nam Cung Cửu đã ngủ vào trong ổ chăn. Sau khi tắt đèn, Nam Cung Kỳ ở trong bóng đêm nhìn Nam Cung Cửu ở bên cạnh “Ngủ chưa?”
Thân thể Nam Cung Cửu giật giật. Xem như là trả lời câu hỏi của Nam Cung Kỳ!
“Như thế nào đột nhiên lại gần gũi anh như vậy?” Đây là chuyện mà cậu vẫn không nghĩ ra. Trước đó tiểu đường đệ rõ ràng là không dính người, sau khi bệnh nặng một hồi, quả thực tựa như thay đổi thành một người khác……
Nam Cung Cửu nghe Nam Cung Kỳ nói. Trong đầu còn thật sự tự hỏi. Vì cái gì lại gần gũi Nam Cung Kỳ? Bởi vì thích ấm áp trên người Nam Cung Kỳ, hay muốn có được sự quan tâm của Nam Cung Kỳ…… Hắn đã sợ sự cô độc cùng vắng lặng khi cô đơn một mình lắm rồi!
Cách hồi lâu sau, Nam Cung Kỳ nghĩ Nam Cung Cửu đã ngủ mất rồi thì Nam Cung Cửu mới mở miệng nói một chữ “Sợ!”
Nam Cung Kỳ nghe xong hơi hơi sửng sốt! Trong lòng dâng lên một cỗ thương tiếc, vươn tay đem thân thể nho nhỏ của Nam Cung Cửu ôm vào trong ngực. Nam Cung Kỳ nghĩ đến Nam Cung Cửu là vì lần này sinh bệnh mà sinh ra cảm xúc sợ hãi…… Nói đến đây, kỳ thật việc này cũng có chút liên quan đến cậu. Tiểu đường đệ muốn cậu chơi cùng nó, nhưng trong lòng cậu lại đang suy nghĩ chuyện bài tập, chơi nhưng không chú ý, sau đó tiểu đường liền nổi giận mà chạy! Cậu cũng không yên tâm, nhưng vẫn quay trở về phòng làm bài. Kết quả, bên ngoài trời mưa, tiểu đường đệ vẫn chưa trở về, thời điểm này cậu mới có chút nóng nảy vội vàng, đem chuyện này nói cho ba mẹ biết. Bọn họ tìm được tiểu đường đệ ở trong hồ nước……
Tình huống lúc đó dọa hỏng cậu, cho nên sau khi tiểu đường đệ hết bệnh, cậu mới không muốn tiếp xúc nhiều với nó…… Bởi vì trong lòng có khúc mắc, nhưng là không nghĩ tới tiểu đường đệ của mình sau khi tỉnh lại, không chỉ có không trách cậu, ngược lại càng thêm dính cậu. Điều này làm cho cậu trăm tư không thể giải! Đồng thời khúc mắc trong lòng cũng càng thêm sâu……
Tác giả :
L linh