Độc Gia Chuyên Sủng
Chương 152: Muốn……
Đôi mắt phát ra lục quang (ánh sáng xanh) có chút dại ra nhìn trần nhà tinh mỹ, lẳng lặng nhìn. Một phút, hai phút, ba phút…… Mắt đều không có chớp lấy một lần. Tựa hồ là đang lâm vào tự hỏi. Cho đến lúc thời gian trôi qua gần sáu phút, Duy tổng hơi khẽ chớp mí mắt một chút. Sau đó thân thể từ trên dường nhẹ nhàng nhảy một cái, mạnh mẽ đứng trên mặt đất. Ngây người nửa giây, Duy tổng ngồi xuống sô pha ở một bên, từ trong túi quần lấy ra một bao thuốc lá, châm một điếu, hút một ngụm thật sâu, chậm rãi một ra một vòng khói nhỏ.
Hút hết một điếu thuốc, Duy tổng cong vẹo nằm trên sô pha đơn, vạt áo trước ngực mở lớn lộ ra cơ ngực rắn chắc của anh ta, lộ ra một cỗ tuấn mỹ dã tính! (hoang dã)
“Quý, Tiêu, Dương……” Duy tổng vươn tay trái của mình để dưới ánh đèn, mở bàn tay ra, miệng không chút để ý phun ra ba chữ. Một đôi bích nhãn (mắt xanh) híp lại, từ đôi mắt hẹp dài hiện lên quang mang tình thế bắt buộc, nhìn qua hơn vài phần tà khí bá đạo!
“Kỷ Nguyên!” Duy tổng trầm mặc gần hai phút đồng hồ, liền từ trong túi quần lấy di động ra, trực tiếp ấn số điện thoại gọi cho Kỷ Nguyên.
“Ngươi hiện tại gọi điện thoại tới làm gì?” Kỷ Nguyên vừa văn không ngủ được, liền đạp lên ánh trăng ở trong sân tản bộ. Nghe được tiếng di động vang lên, nhìn cái tên trên màn hình, hơi có chút giật mình!
(): vì không rõ quan hệ và tuổi tác của Kỷ Nguyên cùng Duy tổng nên mình sẽ để xưng hô ‘ta ngươi’. giống như bình thường Kỷ Nguyên nói chuyện với thủ hạ cũng vậy
“Ta muốn Quý Tiêu Dương!” Duy tổng dùng ngữ khí khẳng định bình tĩnh nói. Trên khuôn mặt thô cuồng hiện lên một tia lửa nóng!
Thanh âm Duy tổng vừa hạ xuống, ở một nơi khác trong điện thoại thật lâu không có đáp lại……
Kỷ Nguyên tùy ý ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, cầm di động, nhìn lên mặt trăng tròn trên đỉnh đầu. Khóe miệng giơ lên một nụ cười nhạt quái dị……
“Không đáp ứng?” Cách một phút đồng hồ sau, Duy tổng nhẹ nhàng nói một câu. Trong giọng nói hơn một chút lo lắng!
“Không, ta không sao cả!” Kỷ Nguyên nhìn ánh trăng sáng trong, thản nhiên nói một câu. “Mục tiêu của ta, là Quý Thần Quang!”
Nghe lời nói của Kỷ Nguyên, trong đầu Duy tổng hiện lên thân ảnh của Quý Thần Quang. Một đứa bé tinh xảo xinh đẹp, rất ngây thơ trong sáng…… Anh ta không có hứng thú!
“Muốn nghe một chuyện hay không?” Kỷ Nguyên đột nhiên mở miệng nói, khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh. “Bọn họ là người yêu!” Thanh âm Kỷ Nguyên rất nhẹ, rất nhẹ…… Nghe ra có một loại âm trầm mao cốt tủng nhiên! (lông tóc dựng đứng)
Biểu tình Duy tổng rõ ràng sửng sốt một chút, dại ra tầm nửa giây mới lấy lại tinh thần “Ngươi là đang nói Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang?” Lời này nói ra rất cấp bách!
“Ân!” Kỷ Nguyên nhẹ nhàng trả lời một câu.
Duy tổng trầm mặc cầm di động……
Kỷ Nguyên cười khẽ ngắt điện thoại. Sau đó một lần nữa bỏ điện thoại vào trong túi quần, đứng lên vươn cái eo lười, hướng về phía phòng ngủ của mình. Bây giờ thì không cần gã thúc giục, Duy tổng cũng sẽ làm việc hết sức……
Nghe được bên tai truyền đến tiếng tút tút, Duy tổng mới lấy lại tinh thần, ném di động lên giường. Trong bích nhãn hiện lên một tia lo lắng! Anh ta đột nhiên nhớ tới lúc vừa rồi uống rượu, những trao đổi trong lúc đó giữa Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang! Anh ta nguyên bản nghĩ tình cảm anh em bọn họ rất tốt, hiện tại xem ra……
Khó trách Quý Tiêu Dương lại cười đến ôn nhu như vậy! Duy tổng lại lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, châm thuốc, không chút để ý hút…… Nhìn làn sương khói bay giữa không trung, miệng của hắn xuất hiện một nụ cười âm trầm. Không bao lâu nữa, nam nhân kia, sẽ trở thành người của anh ta!
……
Quý Thần Quang đỡ Quý Tiêu Dương vào phòng, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) đặt anh hai lên giường, vừa mới chuẩn bị thay người giúp anh thay dép thì thân thể đột nhiên gã lên giường.
“Anh, anh hai……” Quý Thần Quang có chút hồi hộp nhìn Quý Tiêu Dương gần trong gang tấc. Cậu nhìn thấy trong đôi con ngươi đen lấy của anh hai nguyên bản còn mê ly vì say rượu giờ này lại là thần sắc tỉnh táo…… Anh hai không có say?
“Thần Thần, để cho anh hai ôm một chút!” Quý Tiêu Dương tựa đầu gối lên vai Quý Thần Quang, có chút hư thoát nói. Uống rượu nhiều quá, trong dạ dày đều quay cuồng khó chịu……
Quý Thần Quang ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người Quý Tiêu Dương, đáy mắt hiện lên lo lắng, “Anh hai, anh rất khó chịu sao?”
“Ân. Có chút!” Thanh âm Quý Tiêu Dương có chút hư nhược, hữu khí vô lực (bất lực) nói!
“Anh hai, để em đi lấy khăn ấm cho anh lau mặt!” Nghe ngữ khí nói chuyện của Qusy Tiêu Dương, đáy mắt Quý Thần Quang là đua lòng cùng lo lắng! Tối hôm nay, anh hai cũng chưa ăn uống hẳn hoi, đều bị Duy tổng kia lôi kéo cùng uống rượu. Uống hết nhiều rượu mạnh như vậy, dạ dày khẳng định sẽ khó chịu!
“Không, không cần, Thần Thần chỉ cần để cho anh hai ôm một chút là tốt rồi!” Cách nửa phút sau, thanh âm Quý Tiêu Dương mới mơ mơ màng màng vang lên!
Quý Thần Quang thấy Quý Tiêu Dương như vậy, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng mặc hắn ôm.
Thời gian lẳng lặng trôi qua…… Mười phút sau, Quý Thần Quang ngắm ngắm khuôn mặt anh hai, cảm giác giống như anh đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi một câu, “Anh hai, anh đã khá hơn chút nào chưa?”
Đợi một hồi cũng không thấy Quý Tiêu Dương trả lời. Hẳn là ngủ rồi! Quý Thần Quang ở trong lòng thầm nghĩ, sau đó tiểu tâm dực dực dời Quý Tiêu Dương từ trên người mình xuống.
Đây là một chuyên tương đối khó khăn, không thể làm Quý Tiêu Dương tỉnh, cho nên chỉ có thể mềm nhẹ, chầm chập di chuyển. Chờ cho đến lúc Quý Thần Quang mồ hôi ướt đẫm, rốt cục cũng đưa Quý Tiêu Dương dời khỏi người mình đặt xuống giường. Lúc chuẩn bị đứng dậy, thân thể vừa được tự do lại gắt gao bị giữ chặt trong một khuôn ngực quen thuộc! Trán Quý Thần Quang một trận hắc tuyến…… Ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương vẫn như trước nhắm mắt, trong lòng có chút không xác định, “Anh hai, anh không ngủ à?”
“Ngoan, để cho anh hai ôm!” Quý Tiêu Dương ôm thật chặt lấy Quý Thần Quang, nói thầm một câu.
“Được rồi……” Quý Thần Quang lẳng lặng nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, bất đắc dĩ nói một câu. Cậu còn muốn giúp anh hai lau người, còn có cậu cũng chưa có tắm rửa! Hộc…… Bất quá xem anh hai như vậy, việc này là không thể làm rồi! Quý Thần Quang nằm trong ngực Quý Tiêu Dương thản nhiên nghĩ.
Được Quý Tiêu Dương ôm chặt trong ngực, hô hấp của Quý Thần Quang tràn ngập hương rượu nồng đậm, suy nghĩ càng ngày càng mê ly…… Bất tri bất giác liền tiến vào mộng đẹp!
……
Vương Tử Dật năm trên ghế ở ban công, một đầu tóc ánh vàng rực rỡ dưới ánh trăng càng có vẻ phá lệ chói mắt, ánh mắt có chút thất thần nhìn về phía bóng đêm vô tận ở phương xa! Tay phải máy móc thưởng thức di động tinh xảo. Trên bàn thủy tinh bên cạnh là một chai rượu vang đỏ cùng hai ly rượu!
Bức màn nhẹ nhàng bị gió đêm thổi bay lên, cảm giác mát lạnh đột nhiên làm cho Vương Tử Dật từ trong cảm xúc phục hồi tinh thần lại. Cúi đầu nhìn thời gian trên di động, bất tri bất giác, cư nhiên đã mười một rưỡi đêm rồi……
Lăng lăng nhìn thời gian trên di động, khóe miệng Vương Tử Dật xuất hiện nụ cười đắng chát cực nhạt! Còn không đến nửa tiếng nữa…… Trong lòng Vương Tử Dật thản nhiên nghĩ, ánh mắt từ từ chuyển lên bàn thủy tinh bên cạnh! Trong nụ cười đắng chát tựa hồ còn có một ít trào phúng……
Từ khi nhận được điện thoại của boss, đã gần qua ba ngày rồi. Do dự một ngày, sáng hôm qua mới gọi điện thoại cho tam đương gia của Tam Giác Vàng! Nguyên bản muốn gặp mặt hắn, hảo hảo trao đổi một chút chuyện boss đã phân phó, nhưng không có nghĩ đến, người nọ trực tiếp đáp lại anh một câu, trừ phi địa điểm là nhà hắn. Bằng không hết thảy đều không cần bàn nữa. Đương nhiên, nếu em nguyện ý thì đừng quên mang theo rượu vang đỏ. Tôi nghĩ, em hẳn là biết tôi thích uống năm bao nhiêu……
Cuối cùng, lúc anh cực độ tức giận, chuẩn bị ngắt điện thoại thì người nọ lại cuồng ngạo bỏ thêm một câu: Thời gian của tôi có hạn, đêm mai trước mười hai giờ đêm, nếu không có hồi âm. Vậy thì, không, cần, nói, gì, nữa……
Mấy chữ cuối cùng kia, người nọ dùng ngữ khí cực nhẹ cực nhạt, từng chữ từng chữ nói ra. Đến bây giờ Vương Tử Dật hồi tưởng lại, vẫn cảm giác được tựa hồ bên tai còn quanh quẩn thanh âm từ tính mang chút trầm thấp của hắn. Không thể phủ nhận, thanh âm của hắn thực mê người! Bất quá, tính cách của hắn lại quá giả dối!
Vừa nghĩ đến tính cách của người nọ, khí chất nho nhã quanh thân Vương Tử Dật liền hoàn toàn biến mất, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi! Hận không thể đập nát người nọ, ném xuống biển cho cá mập ăn!
Ngay tại lúc Vương Tử Dật lâm vào trong những suy nghĩ loạn thất bát tao, di động trên tay đột nhiên kịch liệt chấn động, theo rung động của di động, một tiếng chuông điện thoại trong trẻo truyền đến……
“A lô, tôi là Vương Tử Dật!” Vương Tử Dật thu hồi cảm xúc, ấn nút nhận điện thoại. Nhưng không có nghĩ đến lúc này ở đầu bên kai chậm rãi truyền đến một thanh âm mà anh không muốn nghe thấy nhất.
“Vợ ơi, còn có nửa giờ nữa, suy nghĩ thế nào rồi? Mười hai giờ anh phải lên máy bay đến nước M rồi!”
Vương Tử Dật cầm di động, mặt hiện lên vẻ lo lắng……
“Không nói lời nào?”
Vương Tử Dật trầm mặc không nói…… Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời. Có chút hoảng hốt……
Anh là một cô nhi có cha mẹ! Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ có nhà mới, ba ba có nhà mới, duy độc chỉ có anh là biến thành người không nhà…… Rõ ràng song thân sinh ra anh vẫn hảo hảo sống trên đời này, lại làm cho anh biến thành một đứa nhỏ không có người nuôi dưỡng!
Thời điểm mười lăm tuổi, anh gặp được Quý Tiêu Dương lúc đó mười tám tuổi! Ngày đó, anh vừa mới đánh nhau cùng với sáu người! Anh thắng thảm! Khi trở về nhà liền té xỉu trong một ngõ nhỏ……
Thời điểm tỉnh lại, anh nhìn thấy Quý Tiêu Dương đứng trước mặt mình. Bộ dáng ngọc thụ lâm phong, cười ôn hòa nhìn anh! Hắn nói: Theo tôi đi, tôi sẽ làm cho cậu trở nên cường đại! Nhưng cậu phải tuyệt đối trung thành với tôi!
(): “cây ngọc đón gió”. Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. ” Ngọc thụ lâm phong” trong tướng học là một tướng quí.
Không biết có phải nụ cười của hắn rất ôn hòa, hay là bộ dáng của hắn quá mức đẹp hay không, hay là do cái khác…… Tóm lại là anh đần độn, không chút do dự liền đáp ứng……
Sau đó, tên tiểu lưu manh như anh, trở thành chủ sự của Huyết Minh mà mỗi người đều sợ hãi.
Sau đó, một người xấu như anh anh, theo dinh dưỡng gia tăng, theo quần áo thay đổi, theo tri thức phong phú, trở thành kim cương vương lão ngũ trong miệng mọi người.
(): Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Túm lại như bên mình thường nói là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các cô gái, “con rể vàng” trong mắt bố mẹ vợ (nguồn: )
Sau đó, anh có địa vị, có tiền tài, có danh dự.
Tất cả những thứ đó, đều là Quý Tiêu Dương cho……
Không ai biết được, anh cũng từng chỉ là một tên tiểu lưu manh xen lẫn ở mọi nơi mà thôi……
Không có người nào biết. Kỳ thật những thứ này cũng không phải là những thứ mà anh muốn, thứ mà anh muốn là……
……
“Rượu đã mang lên rồi!” Vương Tử Dật trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng nói chuyện. Thanh âm có điểm khàn khàn nhàn nhạt, nghe ra có hơn một chút mê tình không nói nên lời!
Vừa dứt lời, Vương Tử Dật liền ngắt điện thoại. Đặt điện thoại lên bàn thủy tinh, ánh mắt sâu xa nhìn ánh trăng bàng bạc trên bầu trời cao cao……
Không đến một phút đồng hồ, một nam tử cao lớn, mặc một thân quần áo hưu nhàn màu đen nhảy một cái, xuất hiện ở ban công……
Hút hết một điếu thuốc, Duy tổng cong vẹo nằm trên sô pha đơn, vạt áo trước ngực mở lớn lộ ra cơ ngực rắn chắc của anh ta, lộ ra một cỗ tuấn mỹ dã tính! (hoang dã)
“Quý, Tiêu, Dương……” Duy tổng vươn tay trái của mình để dưới ánh đèn, mở bàn tay ra, miệng không chút để ý phun ra ba chữ. Một đôi bích nhãn (mắt xanh) híp lại, từ đôi mắt hẹp dài hiện lên quang mang tình thế bắt buộc, nhìn qua hơn vài phần tà khí bá đạo!
“Kỷ Nguyên!” Duy tổng trầm mặc gần hai phút đồng hồ, liền từ trong túi quần lấy di động ra, trực tiếp ấn số điện thoại gọi cho Kỷ Nguyên.
“Ngươi hiện tại gọi điện thoại tới làm gì?” Kỷ Nguyên vừa văn không ngủ được, liền đạp lên ánh trăng ở trong sân tản bộ. Nghe được tiếng di động vang lên, nhìn cái tên trên màn hình, hơi có chút giật mình!
(): vì không rõ quan hệ và tuổi tác của Kỷ Nguyên cùng Duy tổng nên mình sẽ để xưng hô ‘ta ngươi’. giống như bình thường Kỷ Nguyên nói chuyện với thủ hạ cũng vậy
“Ta muốn Quý Tiêu Dương!” Duy tổng dùng ngữ khí khẳng định bình tĩnh nói. Trên khuôn mặt thô cuồng hiện lên một tia lửa nóng!
Thanh âm Duy tổng vừa hạ xuống, ở một nơi khác trong điện thoại thật lâu không có đáp lại……
Kỷ Nguyên tùy ý ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, cầm di động, nhìn lên mặt trăng tròn trên đỉnh đầu. Khóe miệng giơ lên một nụ cười nhạt quái dị……
“Không đáp ứng?” Cách một phút đồng hồ sau, Duy tổng nhẹ nhàng nói một câu. Trong giọng nói hơn một chút lo lắng!
“Không, ta không sao cả!” Kỷ Nguyên nhìn ánh trăng sáng trong, thản nhiên nói một câu. “Mục tiêu của ta, là Quý Thần Quang!”
Nghe lời nói của Kỷ Nguyên, trong đầu Duy tổng hiện lên thân ảnh của Quý Thần Quang. Một đứa bé tinh xảo xinh đẹp, rất ngây thơ trong sáng…… Anh ta không có hứng thú!
“Muốn nghe một chuyện hay không?” Kỷ Nguyên đột nhiên mở miệng nói, khóe miệng hàm chứa nụ cười lạnh. “Bọn họ là người yêu!” Thanh âm Kỷ Nguyên rất nhẹ, rất nhẹ…… Nghe ra có một loại âm trầm mao cốt tủng nhiên! (lông tóc dựng đứng)
Biểu tình Duy tổng rõ ràng sửng sốt một chút, dại ra tầm nửa giây mới lấy lại tinh thần “Ngươi là đang nói Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang?” Lời này nói ra rất cấp bách!
“Ân!” Kỷ Nguyên nhẹ nhàng trả lời một câu.
Duy tổng trầm mặc cầm di động……
Kỷ Nguyên cười khẽ ngắt điện thoại. Sau đó một lần nữa bỏ điện thoại vào trong túi quần, đứng lên vươn cái eo lười, hướng về phía phòng ngủ của mình. Bây giờ thì không cần gã thúc giục, Duy tổng cũng sẽ làm việc hết sức……
Nghe được bên tai truyền đến tiếng tút tút, Duy tổng mới lấy lại tinh thần, ném di động lên giường. Trong bích nhãn hiện lên một tia lo lắng! Anh ta đột nhiên nhớ tới lúc vừa rồi uống rượu, những trao đổi trong lúc đó giữa Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang! Anh ta nguyên bản nghĩ tình cảm anh em bọn họ rất tốt, hiện tại xem ra……
Khó trách Quý Tiêu Dương lại cười đến ôn nhu như vậy! Duy tổng lại lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra, châm thuốc, không chút để ý hút…… Nhìn làn sương khói bay giữa không trung, miệng của hắn xuất hiện một nụ cười âm trầm. Không bao lâu nữa, nam nhân kia, sẽ trở thành người của anh ta!
……
Quý Thần Quang đỡ Quý Tiêu Dương vào phòng, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) đặt anh hai lên giường, vừa mới chuẩn bị thay người giúp anh thay dép thì thân thể đột nhiên gã lên giường.
“Anh, anh hai……” Quý Thần Quang có chút hồi hộp nhìn Quý Tiêu Dương gần trong gang tấc. Cậu nhìn thấy trong đôi con ngươi đen lấy của anh hai nguyên bản còn mê ly vì say rượu giờ này lại là thần sắc tỉnh táo…… Anh hai không có say?
“Thần Thần, để cho anh hai ôm một chút!” Quý Tiêu Dương tựa đầu gối lên vai Quý Thần Quang, có chút hư thoát nói. Uống rượu nhiều quá, trong dạ dày đều quay cuồng khó chịu……
Quý Thần Quang ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người Quý Tiêu Dương, đáy mắt hiện lên lo lắng, “Anh hai, anh rất khó chịu sao?”
“Ân. Có chút!” Thanh âm Quý Tiêu Dương có chút hư nhược, hữu khí vô lực (bất lực) nói!
“Anh hai, để em đi lấy khăn ấm cho anh lau mặt!” Nghe ngữ khí nói chuyện của Qusy Tiêu Dương, đáy mắt Quý Thần Quang là đua lòng cùng lo lắng! Tối hôm nay, anh hai cũng chưa ăn uống hẳn hoi, đều bị Duy tổng kia lôi kéo cùng uống rượu. Uống hết nhiều rượu mạnh như vậy, dạ dày khẳng định sẽ khó chịu!
“Không, không cần, Thần Thần chỉ cần để cho anh hai ôm một chút là tốt rồi!” Cách nửa phút sau, thanh âm Quý Tiêu Dương mới mơ mơ màng màng vang lên!
Quý Thần Quang thấy Quý Tiêu Dương như vậy, cũng không mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lẳng lặng mặc hắn ôm.
Thời gian lẳng lặng trôi qua…… Mười phút sau, Quý Thần Quang ngắm ngắm khuôn mặt anh hai, cảm giác giống như anh đã ngủ rồi, mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi một câu, “Anh hai, anh đã khá hơn chút nào chưa?”
Đợi một hồi cũng không thấy Quý Tiêu Dương trả lời. Hẳn là ngủ rồi! Quý Thần Quang ở trong lòng thầm nghĩ, sau đó tiểu tâm dực dực dời Quý Tiêu Dương từ trên người mình xuống.
Đây là một chuyên tương đối khó khăn, không thể làm Quý Tiêu Dương tỉnh, cho nên chỉ có thể mềm nhẹ, chầm chập di chuyển. Chờ cho đến lúc Quý Thần Quang mồ hôi ướt đẫm, rốt cục cũng đưa Quý Tiêu Dương dời khỏi người mình đặt xuống giường. Lúc chuẩn bị đứng dậy, thân thể vừa được tự do lại gắt gao bị giữ chặt trong một khuôn ngực quen thuộc! Trán Quý Thần Quang một trận hắc tuyến…… Ngẩng đầu nhìn Quý Tiêu Dương vẫn như trước nhắm mắt, trong lòng có chút không xác định, “Anh hai, anh không ngủ à?”
“Ngoan, để cho anh hai ôm!” Quý Tiêu Dương ôm thật chặt lấy Quý Thần Quang, nói thầm một câu.
“Được rồi……” Quý Thần Quang lẳng lặng nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, bất đắc dĩ nói một câu. Cậu còn muốn giúp anh hai lau người, còn có cậu cũng chưa có tắm rửa! Hộc…… Bất quá xem anh hai như vậy, việc này là không thể làm rồi! Quý Thần Quang nằm trong ngực Quý Tiêu Dương thản nhiên nghĩ.
Được Quý Tiêu Dương ôm chặt trong ngực, hô hấp của Quý Thần Quang tràn ngập hương rượu nồng đậm, suy nghĩ càng ngày càng mê ly…… Bất tri bất giác liền tiến vào mộng đẹp!
……
Vương Tử Dật năm trên ghế ở ban công, một đầu tóc ánh vàng rực rỡ dưới ánh trăng càng có vẻ phá lệ chói mắt, ánh mắt có chút thất thần nhìn về phía bóng đêm vô tận ở phương xa! Tay phải máy móc thưởng thức di động tinh xảo. Trên bàn thủy tinh bên cạnh là một chai rượu vang đỏ cùng hai ly rượu!
Bức màn nhẹ nhàng bị gió đêm thổi bay lên, cảm giác mát lạnh đột nhiên làm cho Vương Tử Dật từ trong cảm xúc phục hồi tinh thần lại. Cúi đầu nhìn thời gian trên di động, bất tri bất giác, cư nhiên đã mười một rưỡi đêm rồi……
Lăng lăng nhìn thời gian trên di động, khóe miệng Vương Tử Dật xuất hiện nụ cười đắng chát cực nhạt! Còn không đến nửa tiếng nữa…… Trong lòng Vương Tử Dật thản nhiên nghĩ, ánh mắt từ từ chuyển lên bàn thủy tinh bên cạnh! Trong nụ cười đắng chát tựa hồ còn có một ít trào phúng……
Từ khi nhận được điện thoại của boss, đã gần qua ba ngày rồi. Do dự một ngày, sáng hôm qua mới gọi điện thoại cho tam đương gia của Tam Giác Vàng! Nguyên bản muốn gặp mặt hắn, hảo hảo trao đổi một chút chuyện boss đã phân phó, nhưng không có nghĩ đến, người nọ trực tiếp đáp lại anh một câu, trừ phi địa điểm là nhà hắn. Bằng không hết thảy đều không cần bàn nữa. Đương nhiên, nếu em nguyện ý thì đừng quên mang theo rượu vang đỏ. Tôi nghĩ, em hẳn là biết tôi thích uống năm bao nhiêu……
Cuối cùng, lúc anh cực độ tức giận, chuẩn bị ngắt điện thoại thì người nọ lại cuồng ngạo bỏ thêm một câu: Thời gian của tôi có hạn, đêm mai trước mười hai giờ đêm, nếu không có hồi âm. Vậy thì, không, cần, nói, gì, nữa……
Mấy chữ cuối cùng kia, người nọ dùng ngữ khí cực nhẹ cực nhạt, từng chữ từng chữ nói ra. Đến bây giờ Vương Tử Dật hồi tưởng lại, vẫn cảm giác được tựa hồ bên tai còn quanh quẩn thanh âm từ tính mang chút trầm thấp của hắn. Không thể phủ nhận, thanh âm của hắn thực mê người! Bất quá, tính cách của hắn lại quá giả dối!
Vừa nghĩ đến tính cách của người nọ, khí chất nho nhã quanh thân Vương Tử Dật liền hoàn toàn biến mất, vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi! Hận không thể đập nát người nọ, ném xuống biển cho cá mập ăn!
Ngay tại lúc Vương Tử Dật lâm vào trong những suy nghĩ loạn thất bát tao, di động trên tay đột nhiên kịch liệt chấn động, theo rung động của di động, một tiếng chuông điện thoại trong trẻo truyền đến……
“A lô, tôi là Vương Tử Dật!” Vương Tử Dật thu hồi cảm xúc, ấn nút nhận điện thoại. Nhưng không có nghĩ đến lúc này ở đầu bên kai chậm rãi truyền đến một thanh âm mà anh không muốn nghe thấy nhất.
“Vợ ơi, còn có nửa giờ nữa, suy nghĩ thế nào rồi? Mười hai giờ anh phải lên máy bay đến nước M rồi!”
Vương Tử Dật cầm di động, mặt hiện lên vẻ lo lắng……
“Không nói lời nào?”
Vương Tử Dật trầm mặc không nói…… Ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời. Có chút hoảng hốt……
Anh là một cô nhi có cha mẹ! Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ có nhà mới, ba ba có nhà mới, duy độc chỉ có anh là biến thành người không nhà…… Rõ ràng song thân sinh ra anh vẫn hảo hảo sống trên đời này, lại làm cho anh biến thành một đứa nhỏ không có người nuôi dưỡng!
Thời điểm mười lăm tuổi, anh gặp được Quý Tiêu Dương lúc đó mười tám tuổi! Ngày đó, anh vừa mới đánh nhau cùng với sáu người! Anh thắng thảm! Khi trở về nhà liền té xỉu trong một ngõ nhỏ……
Thời điểm tỉnh lại, anh nhìn thấy Quý Tiêu Dương đứng trước mặt mình. Bộ dáng ngọc thụ lâm phong, cười ôn hòa nhìn anh! Hắn nói: Theo tôi đi, tôi sẽ làm cho cậu trở nên cường đại! Nhưng cậu phải tuyệt đối trung thành với tôi!
(): “cây ngọc đón gió”. Người con trai có nét kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà không hể bị đổ, lại càng đẹp hơn nữa. ” Ngọc thụ lâm phong” trong tướng học là một tướng quí.
Không biết có phải nụ cười của hắn rất ôn hòa, hay là bộ dáng của hắn quá mức đẹp hay không, hay là do cái khác…… Tóm lại là anh đần độn, không chút do dự liền đáp ứng……
Sau đó, tên tiểu lưu manh như anh, trở thành chủ sự của Huyết Minh mà mỗi người đều sợ hãi.
Sau đó, một người xấu như anh anh, theo dinh dưỡng gia tăng, theo quần áo thay đổi, theo tri thức phong phú, trở thành kim cương vương lão ngũ trong miệng mọi người.
(): Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Túm lại như bên mình thường nói là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các cô gái, “con rể vàng” trong mắt bố mẹ vợ (nguồn: )
Sau đó, anh có địa vị, có tiền tài, có danh dự.
Tất cả những thứ đó, đều là Quý Tiêu Dương cho……
Không ai biết được, anh cũng từng chỉ là một tên tiểu lưu manh xen lẫn ở mọi nơi mà thôi……
Không có người nào biết. Kỳ thật những thứ này cũng không phải là những thứ mà anh muốn, thứ mà anh muốn là……
……
“Rượu đã mang lên rồi!” Vương Tử Dật trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng nói chuyện. Thanh âm có điểm khàn khàn nhàn nhạt, nghe ra có hơn một chút mê tình không nói nên lời!
Vừa dứt lời, Vương Tử Dật liền ngắt điện thoại. Đặt điện thoại lên bàn thủy tinh, ánh mắt sâu xa nhìn ánh trăng bàng bạc trên bầu trời cao cao……
Không đến một phút đồng hồ, một nam tử cao lớn, mặc một thân quần áo hưu nhàn màu đen nhảy một cái, xuất hiện ở ban công……
Tác giả :
L linh