Độc Chung
Chương 15: Biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn bị mê hoặc, ngoại trừ chung tình, còn vì lún sâu vào dục vọng không thể tự kiềm chế
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Zaza ú ù x Beta: Red de Ed
“Kiều Uyên… Trong phủ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ừ?” Đường Kiều Uyên vừa trở lại phòng, vén mành lên, còn chưa đến gần đã nghe Phương Tố hỏi, cười cười đi tới, “Không có gì quan trọng đâu.”
Phương Tố bán tín bán nghi, chờ hắn ngồi lại bên giường, mới nghiêng đầu hỏi: “Hình như có người đến?”
Người ấy khẽ khàng bật cười, nhướng mày vuốt ve gương mặt ngập tràn quan tâm của y. Trong khoảnh khắc có hơi thất thần mà nghĩ, thật ra Phương Tố của hắn bẩm sinh đã thông minh, trực giác cực kì nhạy bén, chỉ là tính tình hướng nội, không phải lúc nào cũng bộc lộ những ưu điểm này ra.
Có lẽ xưa nay đã quen chịu thiệt nên Phương Tố luôn duy trì cảnh giác một cách đúng mực, nhưng với những người có thiện ý, y có thể nhanh chóng gỡ bỏ tất cả phòng bị, hoàn toàn tin cậy người ta. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng Đường Kiều Uyên lại thấu hiểu sâu sắc nguyên nhân. Là vì cho dù trước đây vô cùng thiếu thốn, nhưng Phương Tố vẫn luôn hi vọng rằng sẽ có người đối xử thật lòng với y, có người bằng lòng dành trọn cho y tất cả quan tâm và lo lắng.
Bây giờ ở chung, Đường Kiều Uyên nhận ra rằng, không phải rốt cuộc Phương Tố cũng gặp được hắn, mà là hắn đã may mắn trở thành người độc nhất vô nhị, kết tóc thành thân với y.
Vì vậy, Đường Kiều Uyên thoả mãn, từ nay ước nguyện cả đời, chỉ là bầu bạn đến hết quãng đời còn lại mà thôi.
Thành ra sau cùng, không chỉ dốc hết tất cả dành cho Phương Tố, mà Đường Kiều Uyên còn mong chuyện của hai người sẽ không bị bất kì kẻ ngoài cuộc nào quấy rầy. Tất nhiên nếu như có kẻ phiền toái tự tìm đến cửa, vậy để hắn cản lại là được, Phương Tố không cần nghĩ nhiều, thậm chí ngốc nghếch một chút cũng không sao.
Tâm tư Đường Kiều Uyên lan man hơi xa, sau khi hồi thần mới bất đắc dĩ thở dài, cười nói: “Tố Tố không cần để ý, là một người em họ xa tới, tính nàng ngang ngược kiêu ngạo, khó gần, ngươi không cần để ý tới nàng.”
Phương Tố nghe mà khó hiểu, tuy là họ hàng xa, nhưng giữa anh em họ với nhau hẳn phải có tình cảm thân thích. Thế mà giọng điệu người ấy rõ ràng chẳng hề quan tâm, làm y mơ hồ nhận ra bất thường tế nhị, không kìm được hỏi: “Dù sao người đến cũng là khách… Cứ không để ý như vậy liệu có ổn không?”
Người trước mặt nghe xong tức thì lộ ra khuôn mặt hết sức vui vẻ, cũng không trả lời lo lắng của y, khẽ cười kéo y vào vòng tay mình, đắc ý nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kĩ câu ngươi vừa nói, nàng ta tới đây là khách. Ngươi thì khác, ngươi là chủ nhân của nơi này.”
Phương Tố ngẩn người, lập tức đỏ mặt rũ mắt.
Y vốn không hề có ý như thế, chẳng qua cảm thấy vị biểu tiểu thư kia đã đến Đường phủ thì cũng là khách tới nhà, đâu có ý nói mình là chủ nhân Đường phủ chứ. Từ khi y và Đường Kiều Uyên thành thân đến nay, mới chỉ qua nửa tháng ngắn ngủi, nhưng y đã coi hắn là người quan trọng nhất rồi, ngoài ra chẳng còn gì khác. Thế nên cho dù không có Đường phủ, chỉ cần một mình Đường Kiều Uyên thôi cũng đủ rồi. Y tuyệt không cảm thấy tiếc nuối, càng không hề tồn tại bất kì ý nghĩ nào khác.
Lúc này Đường Kiều Uyên nói đùa như vậy, cố ý trêu ghẹo, muốn nhìn bộ dáng y thẹn thùng, y cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào, đành ngậm miệng không nói gì nữa.
Đường Kiều Uyên biết y ngại, không đùa nữa, tiếp tục chủ đề vừa rồi, nghiêm chỉnh nói: “Nếu nàng có thể tự coi mình là khách, thì ta phải cảm tạ trời đất rồi. Nói chung nàng không phải người hiền lành gì, ngươi không gặp nàng là tốt nhất, nếu đụng mặt thật, thì cứ không để ý là được.”
Phương Tố nghe ra vài phần ẩn ý trong đó, đoán được người ấy cực kì không thích cô nương kia, bèn không phản bác, gật đầu với hắn.
Nhìn bộ dáng dịu dàng của y, lòng Đường Kiều Uyên yêu thích vô cùng, vươn tay nhéo má y một cái, sau đó một mình rời khỏi giường đi tới giá sách, nói rằng: “Lát nữa còn phải ăn cơm chiều, trời tối rồi, Tố Tố cũng không có sức ra ngoài tản bộ, hay là tướng công ta đây đọc sách cho ngươi nghe nhé?”
Hỏi xong quay đầu lại, thấy Phương Tố đang sững sờ ôm gò má bị nhéo, nghe hắn nói xong, vành tai ửng đỏ, nom dáng vẻ khiến người ta rất muốn ăn hiếp.
Vừa nghĩ thế, Đường Kiều Uyên chọn ra một quyển sách, quyết định kể thêm cho y mấy chuyện về yêu ma quỷ quái.
“Lần trước kể chuyện yêu ma, hình như Tố Tố thích thú lắm, lần này kể tiếp những chuyện ‘truyền kỳ dị chí’ nhé?” Hắn lắc lắc quyển sách trong tay.
Phương Tố không thích lựa chọn, hơn nữa đúng là rất thích những truyền thuyết thú vị này, cong môi mỉm cười.
Đường Kiều Uyên trở về bên giường, cởi giày ngồi lên, dựa lưng vòng tay ôm Phương Tố, lật lật quyển sách quen thuộc, tìm đến trang cần tìm, nghiêm túc nói: “Câu chuyện này kể về yêu tinh biến hình đi giết người.”
Phương Tố tràn ngập hăng hái, gật đầu, vừa nghe hắn kể truyện, vừa nghiêng đầu ngó vào sách, cố gắng nhìn hiểu mấy chữ phức tạp trong đó, tâm tình hết sức thoải mái.
“…Mấy yêu tinh này đa phần là động vật thường gặp ở nhân gian, như con mèo dưới mái hiên, con cáo ở trong rừng, hoặc là con thỏ núp trong lùm cây. Chúng tu luyện qua trăm ngàn năm, toàn thân có pháp lực, có thể tự mình biến thành hình người, con nào con nấy quyến rũ hớp hồn, dung mạo diễm lệ. Để hút lấy hồn phách con người, chúng qua lại nhân gian, chuyên chọn những thanh niên trai tráng mà quyến rũ, mây mưa cùng nhau, đến khi đối phương ‘tinh tẫn nhân vong’, dương khí bị hút khô toàn bộ mới thôi.”
Phương Tố nghe đến mê mẩn, hỏi rằng: “Vì sao con người cứ luôn bị lừa? Đa số yêu tinh xuất hiện hết sức kì lạ, những người này không biết phòng bị sao?”
“Bởi vì thích.” Nghe y hỏi vậy, Đường Kiều Uyên hết sức vui vẻ, trả lời, “Biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn bị mê hoặc, ngoại trừ chung tình, còn vì lún sâu vào dục vọng không thể tự kiềm chế.”
Phương Tố không hiểu lắm, y cho rằng vẻ ngoài dù xấu hay đẹp thì cũng chỉ là lớp da mà thôi, nếu như bên trong xương tuỷ là yêu quái hại người, cũng chẳng thật lòng qua lại, chi bằng sớm tách ra thì hơn.
Đang nghĩ đến nhập tâm, bỗng nhiên người bên cạnh ghé mặt tới gần, chạm chóp mũi với y, ra vẻ mờ ám hỏi thăm: “Không biết Tố Tố là loài gì biến thành, mà quyến rũ ta đến mức điên đảo thần hồn…”
Phương Tố tức thì không biết ứng đối ra sao, vẻ mặt ngơ ngác nhưng không chỉ xấu hổ bối rối, dường như còn đang tự hỏi điều gì đó. Chẳng đợi y trả lời, Đường Kiều Uyên tiếp tục cười hỏi: “Cáo? Mèo? Hay là thỏ đây…”
Ánh mắt Phương Tố sáng lên, ngoài dự kiến của hắn, y bỗng lên tiếng, hỏi ngược lại: “Kiều Uyên, ngươi… Vì sao lại thích ta?”
Vấn đề quen thuộc này, Đường Kiều Uyên nhớ mình đã từng nghe một lần. Hắn thu lại vui đùa, vẻ mặt trở nên dịu dàng mà nghiêm túc, đáp: “Không rõ nữa, chỉ là thích thôi.”
Phương Tố tỏ ra ngạc nhiên, cảm xúc khó lòng diễn tả thành lời.
Đường Kiều Uyên lo y càng nghĩ càng phức tạp, lại nghiêm túc nói: “Thật ra vì sao lại thích, đến giờ không quan trọng nữa, thích là thích thôi, ta chỉ biết sau khi thích ngươi, thì không thể thích được ai khác nữa.”
Nghe xong, Phương Tố trầm ngâm một lát, ngẫm nghĩ cảm thấy đúng là như vậy, là y tự đâm đầu vào ngõ cụt, vì thế không băn khoăn tiếp nữa, khẽ cười với hắn.
Đường Kiều Uyên gấp sách lại, hai tay rảnh rang ôm lấy y, cười sâu hồi lâu.
Cuộc nói chuyện vừa rồi, người ấy không hề cảm thấy khó chịu, trái lại còn thấy sung sướng không gì sánh bằng, bởi vì Phương Tố nghĩ gì hỏi nấy, không còn giữ khư khư trong lòng nữa.
Phương Tố chẳng cần nói gì thêm, chỉ một câu “vì sao” thôi, đã đủ chứng minh tấm lòng y rồi…
Đường Kiều Uyên vui vẻ thoải mái.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, tất cả đều là chuyện vui.
Ý nghĩ chỉ chợt hiện lên trong đầu Phương Tố nháy mắt đã bị bỏ quên. Từ lúc ở bên Đường Kiều Uyên chưa từng gặp phải bất cứ chuyện gì bất mãn, nên cũng tự nhiên quên mất chuyện trong phủ đang có một vị khách không mời mà đến.
Hai ngày nháy mắt trôi qua. Hai ngày nay Phương Tố không ra khỏi phủ, thậm chí không chỉ vậy, ngay cả chủ viện y cũng không rời. Đường Kiều Uyên vẫn luôn ở bên cạnh y, tựa hồ như hình với bóng. Dần dần, y muốn rời viện đi dạo, nhưng thấy dường như người bên cạnh không có ý định đó, nên không đề cập tới nữa, chỉ thỉnh thoảng trông ra ngoài viện mà thôi.
Đến chạng vạng hôm nay, hai người vừa ăn xong bữa tối, thấy tâm tình y không tệ, rốt cuộc Đường Kiều Uyên cũng chủ động mở lời hỏi: “Muốn ra ngoài à?”
“Ừm”, Phương Tố gật đầu ngay, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, trả lời, “Muốn đi dạo vườn hoa, hai hôm nay cứ ở trong viện mãi rồi.”
Lúc nói ra lời này y không hề nghĩ tới gì khác, Đường Kiều Uyên vừa tự hỏi thì nghĩ đến Tần Mi Uyển vẫn ở trong phủ, không khỏi buồn bực.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, vị tiểu thư kia chưa bao giờ chủ động rời đi, cũng không thể để Tần Mi Uyển một ngày chưa đi thì Phương Tố một ngày không ra khỏi viện được. Hơn nữa còn có mình bên cạnh, dù sao đi nữa thì cũng không xảy ra vấn đề gì. Nói cho cùng thì Tần Mi Uyển chỉ là một cô gái, hình như hắn phòng ngừa hơi quá rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Kiều Uyên không băn khoăn nữa, tâm tình cực tốt nắm tay Phương Tố ra ngoài.
Chẳng biết là trùng hợp hay Tần Mi Uyển nghe được tin tức từ nha hoàn, quả nhiên hai người Đường Kiều Uyên vẫn gặp nàng ta ở vườn hoa.
Tần Mi Uyển đã thấy họ từ lâu, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn lại. Đợi tới khi hai người trông thấy nàng thì mới bình tĩnh, ra vẻ hoà nhã phúc thân*, rất có phong độ tiểu thư khuê các.
*Phúc thân:
Khi Tần Mi Uyển xoay người rời đi, Phương Tố mới muộn màng hồi thần, ngoảnh nhìn Đường Kiều Uyên hỏi: “Người đó là em họ của ngươi à? Thoạt nhìn không hề khó gần, còn rất xinh đẹp nữa…”
Đường Kiều Uyên trầm ngâm gật đầu, trong lòng lại ngờ vực cử chỉ hoàn toàn không giống xưa kia của Tần Mi Uyển. Lát sau hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ là cứ tiếp tục đề phòng nàng ta, dẫn Phương Tố đi dạo tiếp.
Lúc này người ấy không hề suy nghĩ sâu xa về điều dị thường trong đó, càng chẳng ngờ được hôm sau, rốt cuộc Tần Mi Uyển không còn an phận nữa.
Đúng sáng sớm hôm sau, một thị nữ bưng canh nấm tuyết** vào phòng ngủ. Một mảnh giấy được để bên dưới đáy chén nhỏ nhắn, Phương Tố mở ra xem, ánh mắt không kìm được sự kinh ngạc.
**Canh nấm tuyết:
Y nghiêng đầu nhìn về phía Đường Kiều Uyên đang ở sau bức bình phong, lặng lẽ giấu tờ giấy kia vào vạt áo.
Trên tờ giấy viết hai chữ “Tình độc”, tựa như có thứ gì đó sắp sửa đập tan nghi ngờ chôn sâu dưới đáy lòng y…
Trans: Zaza ú ù x Beta: Red de Ed
“Kiều Uyên… Trong phủ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ừ?” Đường Kiều Uyên vừa trở lại phòng, vén mành lên, còn chưa đến gần đã nghe Phương Tố hỏi, cười cười đi tới, “Không có gì quan trọng đâu.”
Phương Tố bán tín bán nghi, chờ hắn ngồi lại bên giường, mới nghiêng đầu hỏi: “Hình như có người đến?”
Người ấy khẽ khàng bật cười, nhướng mày vuốt ve gương mặt ngập tràn quan tâm của y. Trong khoảnh khắc có hơi thất thần mà nghĩ, thật ra Phương Tố của hắn bẩm sinh đã thông minh, trực giác cực kì nhạy bén, chỉ là tính tình hướng nội, không phải lúc nào cũng bộc lộ những ưu điểm này ra.
Có lẽ xưa nay đã quen chịu thiệt nên Phương Tố luôn duy trì cảnh giác một cách đúng mực, nhưng với những người có thiện ý, y có thể nhanh chóng gỡ bỏ tất cả phòng bị, hoàn toàn tin cậy người ta. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng Đường Kiều Uyên lại thấu hiểu sâu sắc nguyên nhân. Là vì cho dù trước đây vô cùng thiếu thốn, nhưng Phương Tố vẫn luôn hi vọng rằng sẽ có người đối xử thật lòng với y, có người bằng lòng dành trọn cho y tất cả quan tâm và lo lắng.
Bây giờ ở chung, Đường Kiều Uyên nhận ra rằng, không phải rốt cuộc Phương Tố cũng gặp được hắn, mà là hắn đã may mắn trở thành người độc nhất vô nhị, kết tóc thành thân với y.
Vì vậy, Đường Kiều Uyên thoả mãn, từ nay ước nguyện cả đời, chỉ là bầu bạn đến hết quãng đời còn lại mà thôi.
Thành ra sau cùng, không chỉ dốc hết tất cả dành cho Phương Tố, mà Đường Kiều Uyên còn mong chuyện của hai người sẽ không bị bất kì kẻ ngoài cuộc nào quấy rầy. Tất nhiên nếu như có kẻ phiền toái tự tìm đến cửa, vậy để hắn cản lại là được, Phương Tố không cần nghĩ nhiều, thậm chí ngốc nghếch một chút cũng không sao.
Tâm tư Đường Kiều Uyên lan man hơi xa, sau khi hồi thần mới bất đắc dĩ thở dài, cười nói: “Tố Tố không cần để ý, là một người em họ xa tới, tính nàng ngang ngược kiêu ngạo, khó gần, ngươi không cần để ý tới nàng.”
Phương Tố nghe mà khó hiểu, tuy là họ hàng xa, nhưng giữa anh em họ với nhau hẳn phải có tình cảm thân thích. Thế mà giọng điệu người ấy rõ ràng chẳng hề quan tâm, làm y mơ hồ nhận ra bất thường tế nhị, không kìm được hỏi: “Dù sao người đến cũng là khách… Cứ không để ý như vậy liệu có ổn không?”
Người trước mặt nghe xong tức thì lộ ra khuôn mặt hết sức vui vẻ, cũng không trả lời lo lắng của y, khẽ cười kéo y vào vòng tay mình, đắc ý nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kĩ câu ngươi vừa nói, nàng ta tới đây là khách. Ngươi thì khác, ngươi là chủ nhân của nơi này.”
Phương Tố ngẩn người, lập tức đỏ mặt rũ mắt.
Y vốn không hề có ý như thế, chẳng qua cảm thấy vị biểu tiểu thư kia đã đến Đường phủ thì cũng là khách tới nhà, đâu có ý nói mình là chủ nhân Đường phủ chứ. Từ khi y và Đường Kiều Uyên thành thân đến nay, mới chỉ qua nửa tháng ngắn ngủi, nhưng y đã coi hắn là người quan trọng nhất rồi, ngoài ra chẳng còn gì khác. Thế nên cho dù không có Đường phủ, chỉ cần một mình Đường Kiều Uyên thôi cũng đủ rồi. Y tuyệt không cảm thấy tiếc nuối, càng không hề tồn tại bất kì ý nghĩ nào khác.
Lúc này Đường Kiều Uyên nói đùa như vậy, cố ý trêu ghẹo, muốn nhìn bộ dáng y thẹn thùng, y cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào, đành ngậm miệng không nói gì nữa.
Đường Kiều Uyên biết y ngại, không đùa nữa, tiếp tục chủ đề vừa rồi, nghiêm chỉnh nói: “Nếu nàng có thể tự coi mình là khách, thì ta phải cảm tạ trời đất rồi. Nói chung nàng không phải người hiền lành gì, ngươi không gặp nàng là tốt nhất, nếu đụng mặt thật, thì cứ không để ý là được.”
Phương Tố nghe ra vài phần ẩn ý trong đó, đoán được người ấy cực kì không thích cô nương kia, bèn không phản bác, gật đầu với hắn.
Nhìn bộ dáng dịu dàng của y, lòng Đường Kiều Uyên yêu thích vô cùng, vươn tay nhéo má y một cái, sau đó một mình rời khỏi giường đi tới giá sách, nói rằng: “Lát nữa còn phải ăn cơm chiều, trời tối rồi, Tố Tố cũng không có sức ra ngoài tản bộ, hay là tướng công ta đây đọc sách cho ngươi nghe nhé?”
Hỏi xong quay đầu lại, thấy Phương Tố đang sững sờ ôm gò má bị nhéo, nghe hắn nói xong, vành tai ửng đỏ, nom dáng vẻ khiến người ta rất muốn ăn hiếp.
Vừa nghĩ thế, Đường Kiều Uyên chọn ra một quyển sách, quyết định kể thêm cho y mấy chuyện về yêu ma quỷ quái.
“Lần trước kể chuyện yêu ma, hình như Tố Tố thích thú lắm, lần này kể tiếp những chuyện ‘truyền kỳ dị chí’ nhé?” Hắn lắc lắc quyển sách trong tay.
Phương Tố không thích lựa chọn, hơn nữa đúng là rất thích những truyền thuyết thú vị này, cong môi mỉm cười.
Đường Kiều Uyên trở về bên giường, cởi giày ngồi lên, dựa lưng vòng tay ôm Phương Tố, lật lật quyển sách quen thuộc, tìm đến trang cần tìm, nghiêm túc nói: “Câu chuyện này kể về yêu tinh biến hình đi giết người.”
Phương Tố tràn ngập hăng hái, gật đầu, vừa nghe hắn kể truyện, vừa nghiêng đầu ngó vào sách, cố gắng nhìn hiểu mấy chữ phức tạp trong đó, tâm tình hết sức thoải mái.
“…Mấy yêu tinh này đa phần là động vật thường gặp ở nhân gian, như con mèo dưới mái hiên, con cáo ở trong rừng, hoặc là con thỏ núp trong lùm cây. Chúng tu luyện qua trăm ngàn năm, toàn thân có pháp lực, có thể tự mình biến thành hình người, con nào con nấy quyến rũ hớp hồn, dung mạo diễm lệ. Để hút lấy hồn phách con người, chúng qua lại nhân gian, chuyên chọn những thanh niên trai tráng mà quyến rũ, mây mưa cùng nhau, đến khi đối phương ‘tinh tẫn nhân vong’, dương khí bị hút khô toàn bộ mới thôi.”
Phương Tố nghe đến mê mẩn, hỏi rằng: “Vì sao con người cứ luôn bị lừa? Đa số yêu tinh xuất hiện hết sức kì lạ, những người này không biết phòng bị sao?”
“Bởi vì thích.” Nghe y hỏi vậy, Đường Kiều Uyên hết sức vui vẻ, trả lời, “Biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn bị mê hoặc, ngoại trừ chung tình, còn vì lún sâu vào dục vọng không thể tự kiềm chế.”
Phương Tố không hiểu lắm, y cho rằng vẻ ngoài dù xấu hay đẹp thì cũng chỉ là lớp da mà thôi, nếu như bên trong xương tuỷ là yêu quái hại người, cũng chẳng thật lòng qua lại, chi bằng sớm tách ra thì hơn.
Đang nghĩ đến nhập tâm, bỗng nhiên người bên cạnh ghé mặt tới gần, chạm chóp mũi với y, ra vẻ mờ ám hỏi thăm: “Không biết Tố Tố là loài gì biến thành, mà quyến rũ ta đến mức điên đảo thần hồn…”
Phương Tố tức thì không biết ứng đối ra sao, vẻ mặt ngơ ngác nhưng không chỉ xấu hổ bối rối, dường như còn đang tự hỏi điều gì đó. Chẳng đợi y trả lời, Đường Kiều Uyên tiếp tục cười hỏi: “Cáo? Mèo? Hay là thỏ đây…”
Ánh mắt Phương Tố sáng lên, ngoài dự kiến của hắn, y bỗng lên tiếng, hỏi ngược lại: “Kiều Uyên, ngươi… Vì sao lại thích ta?”
Vấn đề quen thuộc này, Đường Kiều Uyên nhớ mình đã từng nghe một lần. Hắn thu lại vui đùa, vẻ mặt trở nên dịu dàng mà nghiêm túc, đáp: “Không rõ nữa, chỉ là thích thôi.”
Phương Tố tỏ ra ngạc nhiên, cảm xúc khó lòng diễn tả thành lời.
Đường Kiều Uyên lo y càng nghĩ càng phức tạp, lại nghiêm túc nói: “Thật ra vì sao lại thích, đến giờ không quan trọng nữa, thích là thích thôi, ta chỉ biết sau khi thích ngươi, thì không thể thích được ai khác nữa.”
Nghe xong, Phương Tố trầm ngâm một lát, ngẫm nghĩ cảm thấy đúng là như vậy, là y tự đâm đầu vào ngõ cụt, vì thế không băn khoăn tiếp nữa, khẽ cười với hắn.
Đường Kiều Uyên gấp sách lại, hai tay rảnh rang ôm lấy y, cười sâu hồi lâu.
Cuộc nói chuyện vừa rồi, người ấy không hề cảm thấy khó chịu, trái lại còn thấy sung sướng không gì sánh bằng, bởi vì Phương Tố nghĩ gì hỏi nấy, không còn giữ khư khư trong lòng nữa.
Phương Tố chẳng cần nói gì thêm, chỉ một câu “vì sao” thôi, đã đủ chứng minh tấm lòng y rồi…
Đường Kiều Uyên vui vẻ thoải mái.
Ngày ngày cứ thế trôi qua, tất cả đều là chuyện vui.
Ý nghĩ chỉ chợt hiện lên trong đầu Phương Tố nháy mắt đã bị bỏ quên. Từ lúc ở bên Đường Kiều Uyên chưa từng gặp phải bất cứ chuyện gì bất mãn, nên cũng tự nhiên quên mất chuyện trong phủ đang có một vị khách không mời mà đến.
Hai ngày nháy mắt trôi qua. Hai ngày nay Phương Tố không ra khỏi phủ, thậm chí không chỉ vậy, ngay cả chủ viện y cũng không rời. Đường Kiều Uyên vẫn luôn ở bên cạnh y, tựa hồ như hình với bóng. Dần dần, y muốn rời viện đi dạo, nhưng thấy dường như người bên cạnh không có ý định đó, nên không đề cập tới nữa, chỉ thỉnh thoảng trông ra ngoài viện mà thôi.
Đến chạng vạng hôm nay, hai người vừa ăn xong bữa tối, thấy tâm tình y không tệ, rốt cuộc Đường Kiều Uyên cũng chủ động mở lời hỏi: “Muốn ra ngoài à?”
“Ừm”, Phương Tố gật đầu ngay, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, trả lời, “Muốn đi dạo vườn hoa, hai hôm nay cứ ở trong viện mãi rồi.”
Lúc nói ra lời này y không hề nghĩ tới gì khác, Đường Kiều Uyên vừa tự hỏi thì nghĩ đến Tần Mi Uyển vẫn ở trong phủ, không khỏi buồn bực.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, vị tiểu thư kia chưa bao giờ chủ động rời đi, cũng không thể để Tần Mi Uyển một ngày chưa đi thì Phương Tố một ngày không ra khỏi viện được. Hơn nữa còn có mình bên cạnh, dù sao đi nữa thì cũng không xảy ra vấn đề gì. Nói cho cùng thì Tần Mi Uyển chỉ là một cô gái, hình như hắn phòng ngừa hơi quá rồi.
Nghĩ đến đây, Đường Kiều Uyên không băn khoăn nữa, tâm tình cực tốt nắm tay Phương Tố ra ngoài.
Chẳng biết là trùng hợp hay Tần Mi Uyển nghe được tin tức từ nha hoàn, quả nhiên hai người Đường Kiều Uyên vẫn gặp nàng ta ở vườn hoa.
Tần Mi Uyển đã thấy họ từ lâu, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn lại. Đợi tới khi hai người trông thấy nàng thì mới bình tĩnh, ra vẻ hoà nhã phúc thân*, rất có phong độ tiểu thư khuê các.
*Phúc thân:
Khi Tần Mi Uyển xoay người rời đi, Phương Tố mới muộn màng hồi thần, ngoảnh nhìn Đường Kiều Uyên hỏi: “Người đó là em họ của ngươi à? Thoạt nhìn không hề khó gần, còn rất xinh đẹp nữa…”
Đường Kiều Uyên trầm ngâm gật đầu, trong lòng lại ngờ vực cử chỉ hoàn toàn không giống xưa kia của Tần Mi Uyển. Lát sau hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ là cứ tiếp tục đề phòng nàng ta, dẫn Phương Tố đi dạo tiếp.
Lúc này người ấy không hề suy nghĩ sâu xa về điều dị thường trong đó, càng chẳng ngờ được hôm sau, rốt cuộc Tần Mi Uyển không còn an phận nữa.
Đúng sáng sớm hôm sau, một thị nữ bưng canh nấm tuyết** vào phòng ngủ. Một mảnh giấy được để bên dưới đáy chén nhỏ nhắn, Phương Tố mở ra xem, ánh mắt không kìm được sự kinh ngạc.
**Canh nấm tuyết:
Y nghiêng đầu nhìn về phía Đường Kiều Uyên đang ở sau bức bình phong, lặng lẽ giấu tờ giấy kia vào vạt áo.
Trên tờ giấy viết hai chữ “Tình độc”, tựa như có thứ gì đó sắp sửa đập tan nghi ngờ chôn sâu dưới đáy lòng y…
Tác giả :
Đỗ Mạo Thái