Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc
Chương 10: Thuốc có vấn đề?
Trương Vân Nguyệt phản ứng khiến Triệu Khải Hâm vô cùng ngạc nhiên, nhắc tới trong cung nữ nhân xấu hổ cũng có, nhưng là những lúc các nữ nhân xấu hổ đều là một bộ dạng thẹn thùng, thế nào cũng là đem mặt mũi xinh đẹp của mình cho biểu hiện ra, nhưng giờ phút này Trương Vân Nguyệt biểu hiện tuyệt đối chỉ có thể dùng từ ngu si để hình dung.
Chỉ là bộ dáng ngây ngốc này của Trương Vân Nguyệt cũng coi là tương đối đặc biệt, Triệu Khải Hâm cũng không còn cảm thấy có cái gì không tốt.
Chỉ là sao Triệu Khải Hâm cũng không nghĩ thật lãng phí thời gian, nếu phi tử bất động, vậy hắn liền tự mình động thủ thôi.
"A!" Trương Vân Nguyệt trong đầu còn đang suy nghĩ một chút ngổn ngang, kết quả là cảm giác tầm mắt vòng vo của mọi người, theo bản năng liền hét lên một tiếng.
"Ái phi thế nào?" Triệu Khải Hâm cười ha hả nhìn Trương Vân Nguyệt, ánh mắt kia dịu dàng hình như có thể chảy ra nước, nếu không phải trí nhớ của thân thể này nói cho Trương Vân Nguyệt, vị hoàng đế trước mắt này là nhân vật có ý định thâm trầm, nàng đều thiếu chút nữa cho là vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này thích nhất nàng rồi.
Trương Vân Nguyệt vào giờ khắc này, lần đầu tiên hiểu vì sao nữ nhân trong hậu cung đều mơ tưởng trước mắt vị hoàng đế này trở thành nữ nhân được để ý nhất, cũng hiểu vì sao những nữ nhân kia đều oán hận mỗi lần vị Hoàng đế này nhìn chăm chú nữ nhân khác.
Trước mắt vị hoàng đế này ánh mắt thật sự quá mức có tính chất lừa gạt rồi, chỉ cần cùng hắn nhìn thẳng vào mắt liền giống như mình là duy nhất của hắn, loại cảm giác đó làm cho nữ nhân mê muội.
"Ái phi đang suy nghĩ gì? Thật không ngờ là không chuyên tâm?" Triệu Khải Hâm cúi người ở bên tai Trương Vân Nguyệt thổi hơi, vừa hai tay trêu trọc trên người Trương Vân Nguyệt. Trương Vân Nguyệt giật nảy mình run rẩy, phát hiện, nàng không biết từ lúc nào đã bị người đàn ông trước mắt này cho lột sạch......
"Hoàng, hoàng thượng......" Trương Vân Nguyệt thật lòng khẩn trương, thân thể này mặc dù có cái kinh nghiệm đó, nhưng là Trương Vân Nguyệt nàng nhưng thật sự chung sống a! Không có kinh nghiệm! Tất cả tất cả cũng là ở trong sách, căn bản không có thực tế qua!
Trương Vân Nguyệt khẩn trương Triệu Khải Hâm cảm nhận được, hắn không nói gì, nghĩ đến lần trước hắn phỏng đoán cảm thấy Trương Vân Nguyệt có kinh nghiệm, hơn nữa phản ứng của người này, cảm thấy lần trước có thể là bởi vì dược vật cho nên mới đưa đến cảm giác không ra là mình, thiếu nữ trước mắt này nơi nào là có vẻ có kinh nghiệm?
Trương Vân Nguyệt nhất định không biết hôm nay nàng có phản ứng khẩn trương này lại để cho nàng tránh thoát một kiếp, ít nhất khiến Triệu Khải Hâm tin tưởng nàng đang cùng Hoàng đế gặp nhau lần trước không có cùng những người khác từng
"Ái phi buông lỏng, đừng sợ, có trẫm." Triệu Khải Hâm ôn hòa nói, thanh âm bởi vì căng thẳng mà có vẻ khàn khàn, khống chế âm thanh, Trương Vân Nguyệt trực tiếp bị mê chặt rồi. Bản năng thư giãn thân thể dựa vào Triệu Khải Hâm.
Cảm thấy phía dưới đã hoàn toàn buông lỏng, hơn nữa sau khi chuẩn bị xong, Triệu Khải Hâm quyết định không hề đè nén của mình nữa.
Ngoài cửa kính sự phòng công công ở một bên ghi chép.
Bên trong cửa tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc vẫn kéo dài đến quá nửa đêm, ngày thứ hai Triệu Khải Hâm sau khi tỉnh lại khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, trong lòng suy nghĩ tư vị Trương thị càng ngày càng tốt rồi.
Trương Vân Nguyệt cho đến lúc mười giờ mới miễn cưỡng đứng dậy, cảm thụ thân thể truyền tới cảm giác đau đớn chua xót, Trương Vân Nguyệt thật lòng cảm thấy vị hoàng đế này thật sự là cái mãnh nam. Hoàn hảo hoàn hảo nữ nhân hậu cung đủ nhiều, như vậy nàng không cần mỗi ngày đều kinh nghiệm loại chuyện như vậy, nếu không chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.
"Tiểu chủ, ngoài cửa Trương ma ma cầu kiến." Cúc Hoa bê điểm tâm đến bên giường, Trương Vân Nguyệt một thân lười nhác, trong lòng cảm thấy dáng dấp Trương tiểu chủ thật là tốt.
"Trương ma ma?" Trương Vân Nguyệt nghi ngờ, người nào à?
"Ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nói là Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho tiểu chủ."
Trương Vân Nguyệt nghe câu nói này cau mày, hoàng hậu nương nương ban thưởng? Trương Vân Nguyệt đầu óc mới nghĩ như vậy một đoạn trí nhớ khắc sâu liền xông ra. Đây là lúc thân thể này làm cung nữ ở trong cung Huệ phi.
"Mau mời Trương ma ma đi vào." Vô luận trí nhớ kia có phải thật vậy hay không, nàng bây giờ không có tư cách cự tuyệt hoàng hậu ban thưởng.
Trương ma ma từ ngoài cửa đi vào, "Gặp qua Trương tiểu chủ."
Trương Vân Nguyệt đối với Trương ma ma là người bên cạnh hoàng hậu nương nương quả nhiên so người bên cạnh Huệ phi biết làm người, đang đối mặt với một tiểu chủ một không có phẩm cấp đều có thể khiêm nhường lễ độ.
"Ma ma đứng dậy nhanh." Trương Vân Nguyệt cười thận trọng với Trương ma ma, đưa tay hư đỡ một cái. "Ma ma mời ngồi, Cúc Hoa dâng trà cho ma ma."
"Nô tài không dám, nô tỳ đây là tới là đưa ban thưởng cho Trương tiểu chủ. Hoàng hậu nương nương nhớ tới Trương tiểu chủ đêm qua hầu hạ hoàng thượng cực khổ, cho nên cho nương nương chuẩn bị một chút canh thuốc." Trương ma ma nói qua làm cho người ta đem dược thiện đưa lên, sau Trương ma ma cũng không có đi trông nom Trương Vân Nguyệt ăn chưa ăn, trực tiếp là được rồi.
Trương Vân Nguyệt nhìn canh thuốc kia, rốt cuộc là ăn hay không ăn đây? Trương Vân Nguyệt khó xử rồi.
Chỉ là bộ dáng ngây ngốc này của Trương Vân Nguyệt cũng coi là tương đối đặc biệt, Triệu Khải Hâm cũng không còn cảm thấy có cái gì không tốt.
Chỉ là sao Triệu Khải Hâm cũng không nghĩ thật lãng phí thời gian, nếu phi tử bất động, vậy hắn liền tự mình động thủ thôi.
"A!" Trương Vân Nguyệt trong đầu còn đang suy nghĩ một chút ngổn ngang, kết quả là cảm giác tầm mắt vòng vo của mọi người, theo bản năng liền hét lên một tiếng.
"Ái phi thế nào?" Triệu Khải Hâm cười ha hả nhìn Trương Vân Nguyệt, ánh mắt kia dịu dàng hình như có thể chảy ra nước, nếu không phải trí nhớ của thân thể này nói cho Trương Vân Nguyệt, vị hoàng đế trước mắt này là nhân vật có ý định thâm trầm, nàng đều thiếu chút nữa cho là vị hoàng đế Triệu Khải Hâm này thích nhất nàng rồi.
Trương Vân Nguyệt vào giờ khắc này, lần đầu tiên hiểu vì sao nữ nhân trong hậu cung đều mơ tưởng trước mắt vị hoàng đế này trở thành nữ nhân được để ý nhất, cũng hiểu vì sao những nữ nhân kia đều oán hận mỗi lần vị Hoàng đế này nhìn chăm chú nữ nhân khác.
Trước mắt vị hoàng đế này ánh mắt thật sự quá mức có tính chất lừa gạt rồi, chỉ cần cùng hắn nhìn thẳng vào mắt liền giống như mình là duy nhất của hắn, loại cảm giác đó làm cho nữ nhân mê muội.
"Ái phi đang suy nghĩ gì? Thật không ngờ là không chuyên tâm?" Triệu Khải Hâm cúi người ở bên tai Trương Vân Nguyệt thổi hơi, vừa hai tay trêu trọc trên người Trương Vân Nguyệt. Trương Vân Nguyệt giật nảy mình run rẩy, phát hiện, nàng không biết từ lúc nào đã bị người đàn ông trước mắt này cho lột sạch......
"Hoàng, hoàng thượng......" Trương Vân Nguyệt thật lòng khẩn trương, thân thể này mặc dù có cái kinh nghiệm đó, nhưng là Trương Vân Nguyệt nàng nhưng thật sự chung sống a! Không có kinh nghiệm! Tất cả tất cả cũng là ở trong sách, căn bản không có thực tế qua!
Trương Vân Nguyệt khẩn trương Triệu Khải Hâm cảm nhận được, hắn không nói gì, nghĩ đến lần trước hắn phỏng đoán cảm thấy Trương Vân Nguyệt có kinh nghiệm, hơn nữa phản ứng của người này, cảm thấy lần trước có thể là bởi vì dược vật cho nên mới đưa đến cảm giác không ra là mình, thiếu nữ trước mắt này nơi nào là có vẻ có kinh nghiệm?
Trương Vân Nguyệt nhất định không biết hôm nay nàng có phản ứng khẩn trương này lại để cho nàng tránh thoát một kiếp, ít nhất khiến Triệu Khải Hâm tin tưởng nàng đang cùng Hoàng đế gặp nhau lần trước không có cùng những người khác từng
"Ái phi buông lỏng, đừng sợ, có trẫm." Triệu Khải Hâm ôn hòa nói, thanh âm bởi vì căng thẳng mà có vẻ khàn khàn, khống chế âm thanh, Trương Vân Nguyệt trực tiếp bị mê chặt rồi. Bản năng thư giãn thân thể dựa vào Triệu Khải Hâm.
Cảm thấy phía dưới đã hoàn toàn buông lỏng, hơn nữa sau khi chuẩn bị xong, Triệu Khải Hâm quyết định không hề đè nén của mình nữa.
Ngoài cửa kính sự phòng công công ở một bên ghi chép.
Bên trong cửa tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc vẫn kéo dài đến quá nửa đêm, ngày thứ hai Triệu Khải Hâm sau khi tỉnh lại khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, trong lòng suy nghĩ tư vị Trương thị càng ngày càng tốt rồi.
Trương Vân Nguyệt cho đến lúc mười giờ mới miễn cưỡng đứng dậy, cảm thụ thân thể truyền tới cảm giác đau đớn chua xót, Trương Vân Nguyệt thật lòng cảm thấy vị hoàng đế này thật sự là cái mãnh nam. Hoàn hảo hoàn hảo nữ nhân hậu cung đủ nhiều, như vậy nàng không cần mỗi ngày đều kinh nghiệm loại chuyện như vậy, nếu không chỉ sợ chết cũng không biết chết như thế nào.
"Tiểu chủ, ngoài cửa Trương ma ma cầu kiến." Cúc Hoa bê điểm tâm đến bên giường, Trương Vân Nguyệt một thân lười nhác, trong lòng cảm thấy dáng dấp Trương tiểu chủ thật là tốt.
"Trương ma ma?" Trương Vân Nguyệt nghi ngờ, người nào à?
"Ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương, nói là Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho tiểu chủ."
Trương Vân Nguyệt nghe câu nói này cau mày, hoàng hậu nương nương ban thưởng? Trương Vân Nguyệt đầu óc mới nghĩ như vậy một đoạn trí nhớ khắc sâu liền xông ra. Đây là lúc thân thể này làm cung nữ ở trong cung Huệ phi.
"Mau mời Trương ma ma đi vào." Vô luận trí nhớ kia có phải thật vậy hay không, nàng bây giờ không có tư cách cự tuyệt hoàng hậu ban thưởng.
Trương ma ma từ ngoài cửa đi vào, "Gặp qua Trương tiểu chủ."
Trương Vân Nguyệt đối với Trương ma ma là người bên cạnh hoàng hậu nương nương quả nhiên so người bên cạnh Huệ phi biết làm người, đang đối mặt với một tiểu chủ một không có phẩm cấp đều có thể khiêm nhường lễ độ.
"Ma ma đứng dậy nhanh." Trương Vân Nguyệt cười thận trọng với Trương ma ma, đưa tay hư đỡ một cái. "Ma ma mời ngồi, Cúc Hoa dâng trà cho ma ma."
"Nô tài không dám, nô tỳ đây là tới là đưa ban thưởng cho Trương tiểu chủ. Hoàng hậu nương nương nhớ tới Trương tiểu chủ đêm qua hầu hạ hoàng thượng cực khổ, cho nên cho nương nương chuẩn bị một chút canh thuốc." Trương ma ma nói qua làm cho người ta đem dược thiện đưa lên, sau Trương ma ma cũng không có đi trông nom Trương Vân Nguyệt ăn chưa ăn, trực tiếp là được rồi.
Trương Vân Nguyệt nhìn canh thuốc kia, rốt cuộc là ăn hay không ăn đây? Trương Vân Nguyệt khó xử rồi.
Tác giả :
Mèo Bị Cá Ăn