Độc Chiếm Người Tình Ngọt Ngào
Chương 1
Quốc lộ Ngưỡng Đức là đường chủ yếu dẫn đến núi Dương Minh ở Đài Loan, biệt thư nhà họ Chu nằm ở đoạn đường đó, đêm nay nơi này rất náo nhiệt, khách mời đứng đầy ở đại sảnh.
Chủ tịch Chu Thế Nghiêu đã đưa xí nghiệp "quốc tế Thượng Hoa" ra thị trường thế giới đang mở tiệc đãi khách trong khu nhà cao cấp của mình, để mừng tiệc sinh nhật cho hai đứa con gái sinh đôi mới đi du học từ Pháp về.
Chủ nhân ở nơi này là vợ chồng nhà họ Chu, trên người họ mặc một bộ quần áo sang trọng xuất hiện trong đại sảnh, trên tay họ bưng một ly rượu, khuôn mặt tươi cười vui vẻ đi qua chào hỏi mọi người. Lúc này, mọi người đều hướng về phía người quan trọng nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay, con gái bé nhỏ của nhà họ Chu - Chu Thiểu Đình, nét mặt cô toả sáng, cô khoác trên người bộ lễ phục màu hồng nhạt được làm bằng vải chiffon do đích thân nhà thiết kể nổi tiếng ở Paris may cho, cô vui vẻ tán gẫu cùng mấy người bạn của mình.
"Thiểu Đình, tại sao không thấy chị của cậu đâu?" Một người bạn trong số đó hỏi.
"Chị tớ ý hả, bởi vì người chị ấy thầm thương trộm nhớ một người nhưng người ấy không tới cho nên tâm tình không tốt, bây giờ chắc chị ấy đang ở trên lầu!" Chu Thiểu Đình cười trả lời.
Con gái đầu của nhà họ Chu - Chu Thiểu Tịnh, khi còn đi du học ở nước ngoài, vô tình gặp được tổng giám đốc tập đoàn "Lôi Đình" - Lôi Ngự Phong. Sau này khi Lôi Ngự Phong về nước thừa kế gia sản của ba để lại, một người luôn luôn ham thích cuộc sống ở nước ngoài như Chu Thiểu Tịnh lại trở về theo, người sáng suốt bao giờ cũng có thể đoán ra được tâm tư hiện tại của đại tiểu thư nhà họ Chu này, đáng tiếc vị tổng giám đốc kia luôn thờ ơ với cô ấy.
"Thiểu Đình, ba cậu đối xử với cậu thật tốt nha, đặc biệt tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn như vậy cho cậu, thật sự phải khiến người ta hâm mộ đó!" Một cô gái mặc lễ phục màu tím với vẻ mặt hâm mộ nói.
"Đúng đó, Phỉ Phỉ nói đúng, nếu tớ cũng có được một người ba như cậu thì tốt biết mấy." Một cô gái mặc quần áo nữ sinh bình thường chen miệng vào nói.
"A. . ." Chu Thiểu Đình cười không nói, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ kiêu ngạo đắc ý không che giấu được.
"Amy, không có một người ba giàu có, về sau vẫn có thể lấy một người chồng thật giàu mà." Cô gái có tên Phỉ Phỉ trêu ghẹo nói.
"Liệu con rùa có mắc mưu không?" Nữ sinh có tên Amy cười hì hì nói: "Tớ nói này, gả cho một người giàu có chẳng bằng gả cho một người hoàn mỹ, có thể đem đến cho nhân loại những thành tựu lớn, giống như ba ba của Thiểu Đình ấy, hai người cùng nhau hợp lại thành một giang sơn. . ." Miu.dღđ☆L☆qღđ
"Nói cũng đúng." Chu Thiểu Đình cười cười, quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Bị tỏ ra lạnh nhạt mấy người đều trừng mắt nhìn Amy, ai mà chẳng biết Chu phu nhân bây giờ là vợ hai của ba ba Thiểu Đình, khi mẹ cô mất thì bà ta mới bước vào cửa, như vậy thì làm sao Thiểu Đình có thể thích người phụ nữ này được đây?
Đang ở trong bầu không khí lúng túng khó xử, bỗng nhiên ở cửa có môt người đàn ông trẻ tuổi bước vào làm rời đi tầm mắt của mọi người.
Anh cao to tuấn dật, ánh mắt hời hợt, chiếc mũi cao thẳng đỡ lấy cái gọng kính đang đeo, mơ hồ tản ra hơi thở lạnh lùng. Trên người anh khoác một bộ tây trang hiệu Armani, thắt caravat màu xanh đậm, đi một đôi giày da sáng bóng, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách, lại có vài phần cao nhã.
Người mới đến có năng lực lớn khiến mọi người phải chú ý, giống như tất cả mọi ánh mắt đều đặt trên người anh.
"Anh ta là ai vậy?" Chu Thiểu Đình không di chuyển ánh mắt, nhẹ giọng thì thầm với Phỉ Phỉ.
"Cậu vừa từ nước ngoài trở về nên không biết, đó là Lạc Dịch - Giám đốc điều hành tập đoàn Lôi Đình, anh ta là mẫu người lý tưởng của mọi người đó, anh ta vẫn còn độc thân đấy! Không ngờ ở ngoài đời anh ta còn đẹp hơn ở trên báo!"
"Chính là anh ta sao? Anh ta không chỉ là giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất hiện nay, hơn nữa còn là giám đốc điều hành ' tập đoàn Lôi Đình'. Ngẫm lại xem, tuổi trẻ như vậy lại có thể ngồi vào vị trí này, còn có khuôn mặt đẹp trai, ở trên đời này, loại đàn ông có chất lượng như vậy sắp tuyệt chủng hết rồi ấy!" Nữ sinh bên cạnh cũng không che dấu nổi cảm giác kích động..
"Tớ rất muốn có một mối quan hệ với anh ta !"
"Cậu là đồ háo sắc! Khà khà. . ."
Một đám tiểu thư thì thầm với nhau, xì xào bàn tán, ánh mắt ái mộ không ngừng lưu chuyển trên người đàn ông kia, Chu Thiểu Đình hé miệng cười, đem những lời nói này thu hết vào trong tai.dღđ☆L☆qღđ
"Giám đốc Lạc bớt chút thời gian quý báu để tới chơi, thật sự đã làm vẻ vang mặt mũi cho kẻ nghèo hèn này rồi." Vẻ mặt Chu Thế Nghiêu vui sướng, vội vàng dắt bà xã ra nghênh đón.
Tuy rằng có gửi thiếp mời đến 'Tập đoàn Lôi Đình', nhưng ông không bao giờ nghĩ Lạc Dịch sẽ đến tham dự bữa tiệc này, tuy rằng Chu Thế Nghiêu cũng là người giàu có, nhưng so với 'Tập đoàn Lôi Đình' lừng lẫy, muốn có một mối quan hệ, cũng phải có tôn ti trật tự.
"Chu tiên sinh khách khí rồi, hiện tại tổng giám đốc Lôi đang ở nước ngoài, không thể trực tiếp đến chúc mừng, đặc biệt căn dặn tôi mang chút quà mọn đến đây, mong Chu tiên sinh thứ lỗi." Lạc Dịch khách sáo bắt tay đối phương.
"Vừa rồi Thiểu Tịnh mới nhắc tới tổng giám đốc Lôi." Chu phu nhân cười nói: "Hiện tại có thể nhận được quà của tổng giám đốc Lôi, nhất định nó sẽ rất vui, tôi phải đi gọi nó ngay mới được."
Sau khi Chu phu nhân rời đi, lập tức tất các nhân vật có tiếng trong thương trường đi lại chào hỏi Lạc Dịch, mọi người nói chuyện nhao nhao như đi buôn bán.dღđ☆L☆qღđ
"Ba ba, vị này là. . ." Chu Thiểu Đình đi tới, cánh tay khéo léo để trên vai Chu Thế Nghiêu.
"À, ba ba giới thiệu với con, vị này là giám đốc Lạc ." Chu Thế Nghiêu ân cần nói: "Giám đốc Lạc, đây là Thiểu Đình - đứa con gái thứ hai của tôi, vừa mới lưu học từ nước Pháp trở về."
"Tiểu thư Chu, hạnh ngộ. (may mắn được gặp nhau)" Lạc Dịch lễ phép gật gật đầu.
"Ngài khoẻ, Lạc tiên sinh." Chu Thiểu Đình nâng lên nụ cười rực rỡ.
Yến hội tiếp tục, kèm theo những khúc nhạc duyên dáng, mọi người thoải mái chè chén, hưởng thụ thời gian nhàn nhã này.
Vì không muốn nói chuyện phiếm với tiểu thư Chu nên anh lấy lí do đi tiếp chuyện để tránh, Lạc Dịch bưng ly rượu, lễ phép cự tuyệt vị tiểu thư xinh đẹp đang bắt chuyện với mình, đi vào một góc.dღđ☆L☆qღđ
Nơi này khá thanh tĩnh, hơn nữa ở đây cạnh cửa sổ có rèm che làm ẩn đi bóng dáng cao lớn của anh, nếu người khác nhìn vào sẽ thấy anh không hề hợp với đám người đang nhảy múa, ca hát ngoài kia.
Nếu không phải Boss ra lệnh, anh sẽ không tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để đi dự party sinh nhật nhàm chán.
"Đi chơi đi! Kiếm lấy mấy cô, kể cả có xảy ra tình một đêm cũng không có gì sai, Giám đốc Lạc của chúng ta đã là người cô đơn lâu lắm rồi, cứ như vậy mãi sẽ tổn hại bản thân đó!"
Trong điện thoại, Lôi Ngự Phong giảng giải đạo lý như một người bạn thân lâu năm, tỉ mỉ quan tâm hoạt động cá nhân của cấp dưới, làm cho người khác không biết nên mừng hay nên lo.dღđ☆L☆qღđ
Kỳ thật cái gọi là xã hội thượng lưu, nói toạc ra, chẳng qua ngoài mặt luôn luôn êm dịu, sau lưng lại luôn bàn luận chuyện thị phi của cuộc đời, bóc hết vết sẹo của người ta ra, cũng giống như hai người đàn ông đứng cách anh không xa đây.dღđ☆L☆qღđ
Ăn mặc đẹp, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, nhìn hai người đàn ông này có phần quen thuộc, không biết nghe được mấy chuyện lung tung lặt vặt ở đâu, chạy tới đây tán gẫu. Theo lời nói thì đề tài chỉ đơn giản xoay quanh chuyện một người nổi tiếng kia bao vợ bé, vị quý phu nhân nọ lén nuôi chó con chứ chẳng có gì mới mẻ.
Hai người nói qua nói lại, nhưng đề tài lại nằm ở trên người bà chủ của ngôi nhà này.
"Tôi nghe nói trước kia Chu phu nhân là một nhân viên trong quán cà phê nào đó, thật hay giả?"
"Xem như ông hỏi đúng người, chuyện này tôi biết rất rõ."
"Đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói nghe đi."
"Có phải ông cho rằng Chu phu nhân là người vợ độc nhất vô nhị của Chu tiên sinh đúng không?"dღđ☆L☆qღđ
"Đúng, tôi còn nghe nói bà ấy có mệnh vượng phu (Có nghĩa là nếu ai lấy được người phụ nữ này thì người chồng đó công danh thành đạt), sau khi Chu tiên sinh cưới bà ấy, lập tức tiền vào như nước."
"Ừ, không sai, nhưng chắc hẳn ông không biết vị Chu phu nhân này đã từng kết hôn chứ?" dღđ☆L☆qღđ
"Có chuyện đó sao?"
"Chứ sao, nhớ năm đó, thời điểm vị Chu phu nhân này đang còn làm việc ở quán cà phê, đã kết hôn cùng một vị cảnh sát , sau đó sinh một đứa con gái. Đứa con gái mới được mấy tuổi thì lúc đó cũng là lúc Chu phu nhân gặp Chu tiên sinh, hai người chỉ hận không được gặp nhau sớm hơn, không bao lâu Chu phu nhân ly hôn với vị cảnh sát đó, đầu tiên là theo Chu tiên sinh vài năm, sau này vị Chu phu nhân trước kia bị ốm chết, lập tức Chu tiên sinh cưới Chu phu nhân bây giờ vào cửa luôn."
"A! Hoá ra tin đồn này là có thật?"
"Chính tai tôi nghe đại tiểu thư nhà họ Chu nói thì có thể là giả sao? Hai vị tiểu thư nhà họ Chu không hề biểu hiện sắc mặt gì trước mặt mẹ kế. Nhưng mà ông xem đi, năm nay Chu phu nhân đã bốn mươi tuổi mà vẫn còn trẻ đẹp như vậy nói gì ngày trước đang còn hấp dẫn mê người, nếu không làm sao Chu tiên sinh lại đồng ý cưới một người đã có con về làm vợ?"
"Ha ha, đàn ông mà, đều vì nhan sắc của đàn bà cả thôi! Đứa con gái của Chu phu nhân thật đáng thương, bây giờ chắc cũng đã là người trưởng thành rồi!
"Ai biết. . ."
Chủ tịch Chu Thế Nghiêu đã đưa xí nghiệp "quốc tế Thượng Hoa" ra thị trường thế giới đang mở tiệc đãi khách trong khu nhà cao cấp của mình, để mừng tiệc sinh nhật cho hai đứa con gái sinh đôi mới đi du học từ Pháp về.
Chủ nhân ở nơi này là vợ chồng nhà họ Chu, trên người họ mặc một bộ quần áo sang trọng xuất hiện trong đại sảnh, trên tay họ bưng một ly rượu, khuôn mặt tươi cười vui vẻ đi qua chào hỏi mọi người. Lúc này, mọi người đều hướng về phía người quan trọng nhất trong bữa tiệc ngày hôm nay, con gái bé nhỏ của nhà họ Chu - Chu Thiểu Đình, nét mặt cô toả sáng, cô khoác trên người bộ lễ phục màu hồng nhạt được làm bằng vải chiffon do đích thân nhà thiết kể nổi tiếng ở Paris may cho, cô vui vẻ tán gẫu cùng mấy người bạn của mình.
"Thiểu Đình, tại sao không thấy chị của cậu đâu?" Một người bạn trong số đó hỏi.
"Chị tớ ý hả, bởi vì người chị ấy thầm thương trộm nhớ một người nhưng người ấy không tới cho nên tâm tình không tốt, bây giờ chắc chị ấy đang ở trên lầu!" Chu Thiểu Đình cười trả lời.
Con gái đầu của nhà họ Chu - Chu Thiểu Tịnh, khi còn đi du học ở nước ngoài, vô tình gặp được tổng giám đốc tập đoàn "Lôi Đình" - Lôi Ngự Phong. Sau này khi Lôi Ngự Phong về nước thừa kế gia sản của ba để lại, một người luôn luôn ham thích cuộc sống ở nước ngoài như Chu Thiểu Tịnh lại trở về theo, người sáng suốt bao giờ cũng có thể đoán ra được tâm tư hiện tại của đại tiểu thư nhà họ Chu này, đáng tiếc vị tổng giám đốc kia luôn thờ ơ với cô ấy.
"Thiểu Đình, ba cậu đối xử với cậu thật tốt nha, đặc biệt tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn như vậy cho cậu, thật sự phải khiến người ta hâm mộ đó!" Một cô gái mặc lễ phục màu tím với vẻ mặt hâm mộ nói.
"Đúng đó, Phỉ Phỉ nói đúng, nếu tớ cũng có được một người ba như cậu thì tốt biết mấy." Một cô gái mặc quần áo nữ sinh bình thường chen miệng vào nói.
"A. . ." Chu Thiểu Đình cười không nói, nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ kiêu ngạo đắc ý không che giấu được.
"Amy, không có một người ba giàu có, về sau vẫn có thể lấy một người chồng thật giàu mà." Cô gái có tên Phỉ Phỉ trêu ghẹo nói.
"Liệu con rùa có mắc mưu không?" Nữ sinh có tên Amy cười hì hì nói: "Tớ nói này, gả cho một người giàu có chẳng bằng gả cho một người hoàn mỹ, có thể đem đến cho nhân loại những thành tựu lớn, giống như ba ba của Thiểu Đình ấy, hai người cùng nhau hợp lại thành một giang sơn. . ." Miu.dღđ☆L☆qღđ
"Nói cũng đúng." Chu Thiểu Đình cười cười, quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Bị tỏ ra lạnh nhạt mấy người đều trừng mắt nhìn Amy, ai mà chẳng biết Chu phu nhân bây giờ là vợ hai của ba ba Thiểu Đình, khi mẹ cô mất thì bà ta mới bước vào cửa, như vậy thì làm sao Thiểu Đình có thể thích người phụ nữ này được đây?
Đang ở trong bầu không khí lúng túng khó xử, bỗng nhiên ở cửa có môt người đàn ông trẻ tuổi bước vào làm rời đi tầm mắt của mọi người.
Anh cao to tuấn dật, ánh mắt hời hợt, chiếc mũi cao thẳng đỡ lấy cái gọng kính đang đeo, mơ hồ tản ra hơi thở lạnh lùng. Trên người anh khoác một bộ tây trang hiệu Armani, thắt caravat màu xanh đậm, đi một đôi giày da sáng bóng, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt xa cách, lại có vài phần cao nhã.
Người mới đến có năng lực lớn khiến mọi người phải chú ý, giống như tất cả mọi ánh mắt đều đặt trên người anh.
"Anh ta là ai vậy?" Chu Thiểu Đình không di chuyển ánh mắt, nhẹ giọng thì thầm với Phỉ Phỉ.
"Cậu vừa từ nước ngoài trở về nên không biết, đó là Lạc Dịch - Giám đốc điều hành tập đoàn Lôi Đình, anh ta là mẫu người lý tưởng của mọi người đó, anh ta vẫn còn độc thân đấy! Không ngờ ở ngoài đời anh ta còn đẹp hơn ở trên báo!"
"Chính là anh ta sao? Anh ta không chỉ là giám đốc điều hành trẻ tuổi nhất hiện nay, hơn nữa còn là giám đốc điều hành ' tập đoàn Lôi Đình'. Ngẫm lại xem, tuổi trẻ như vậy lại có thể ngồi vào vị trí này, còn có khuôn mặt đẹp trai, ở trên đời này, loại đàn ông có chất lượng như vậy sắp tuyệt chủng hết rồi ấy!" Nữ sinh bên cạnh cũng không che dấu nổi cảm giác kích động..
"Tớ rất muốn có một mối quan hệ với anh ta !"
"Cậu là đồ háo sắc! Khà khà. . ."
Một đám tiểu thư thì thầm với nhau, xì xào bàn tán, ánh mắt ái mộ không ngừng lưu chuyển trên người đàn ông kia, Chu Thiểu Đình hé miệng cười, đem những lời nói này thu hết vào trong tai.dღđ☆L☆qღđ
"Giám đốc Lạc bớt chút thời gian quý báu để tới chơi, thật sự đã làm vẻ vang mặt mũi cho kẻ nghèo hèn này rồi." Vẻ mặt Chu Thế Nghiêu vui sướng, vội vàng dắt bà xã ra nghênh đón.
Tuy rằng có gửi thiếp mời đến 'Tập đoàn Lôi Đình', nhưng ông không bao giờ nghĩ Lạc Dịch sẽ đến tham dự bữa tiệc này, tuy rằng Chu Thế Nghiêu cũng là người giàu có, nhưng so với 'Tập đoàn Lôi Đình' lừng lẫy, muốn có một mối quan hệ, cũng phải có tôn ti trật tự.
"Chu tiên sinh khách khí rồi, hiện tại tổng giám đốc Lôi đang ở nước ngoài, không thể trực tiếp đến chúc mừng, đặc biệt căn dặn tôi mang chút quà mọn đến đây, mong Chu tiên sinh thứ lỗi." Lạc Dịch khách sáo bắt tay đối phương.
"Vừa rồi Thiểu Tịnh mới nhắc tới tổng giám đốc Lôi." Chu phu nhân cười nói: "Hiện tại có thể nhận được quà của tổng giám đốc Lôi, nhất định nó sẽ rất vui, tôi phải đi gọi nó ngay mới được."
Sau khi Chu phu nhân rời đi, lập tức tất các nhân vật có tiếng trong thương trường đi lại chào hỏi Lạc Dịch, mọi người nói chuyện nhao nhao như đi buôn bán.dღđ☆L☆qღđ
"Ba ba, vị này là. . ." Chu Thiểu Đình đi tới, cánh tay khéo léo để trên vai Chu Thế Nghiêu.
"À, ba ba giới thiệu với con, vị này là giám đốc Lạc ." Chu Thế Nghiêu ân cần nói: "Giám đốc Lạc, đây là Thiểu Đình - đứa con gái thứ hai của tôi, vừa mới lưu học từ nước Pháp trở về."
"Tiểu thư Chu, hạnh ngộ. (may mắn được gặp nhau)" Lạc Dịch lễ phép gật gật đầu.
"Ngài khoẻ, Lạc tiên sinh." Chu Thiểu Đình nâng lên nụ cười rực rỡ.
Yến hội tiếp tục, kèm theo những khúc nhạc duyên dáng, mọi người thoải mái chè chén, hưởng thụ thời gian nhàn nhã này.
Vì không muốn nói chuyện phiếm với tiểu thư Chu nên anh lấy lí do đi tiếp chuyện để tránh, Lạc Dịch bưng ly rượu, lễ phép cự tuyệt vị tiểu thư xinh đẹp đang bắt chuyện với mình, đi vào một góc.dღđ☆L☆qღđ
Nơi này khá thanh tĩnh, hơn nữa ở đây cạnh cửa sổ có rèm che làm ẩn đi bóng dáng cao lớn của anh, nếu người khác nhìn vào sẽ thấy anh không hề hợp với đám người đang nhảy múa, ca hát ngoài kia.
Nếu không phải Boss ra lệnh, anh sẽ không tranh thủ thời gian rảnh rỗi này để đi dự party sinh nhật nhàm chán.
"Đi chơi đi! Kiếm lấy mấy cô, kể cả có xảy ra tình một đêm cũng không có gì sai, Giám đốc Lạc của chúng ta đã là người cô đơn lâu lắm rồi, cứ như vậy mãi sẽ tổn hại bản thân đó!"
Trong điện thoại, Lôi Ngự Phong giảng giải đạo lý như một người bạn thân lâu năm, tỉ mỉ quan tâm hoạt động cá nhân của cấp dưới, làm cho người khác không biết nên mừng hay nên lo.dღđ☆L☆qღđ
Kỳ thật cái gọi là xã hội thượng lưu, nói toạc ra, chẳng qua ngoài mặt luôn luôn êm dịu, sau lưng lại luôn bàn luận chuyện thị phi của cuộc đời, bóc hết vết sẹo của người ta ra, cũng giống như hai người đàn ông đứng cách anh không xa đây.dღđ☆L☆qღđ
Ăn mặc đẹp, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, nhìn hai người đàn ông này có phần quen thuộc, không biết nghe được mấy chuyện lung tung lặt vặt ở đâu, chạy tới đây tán gẫu. Theo lời nói thì đề tài chỉ đơn giản xoay quanh chuyện một người nổi tiếng kia bao vợ bé, vị quý phu nhân nọ lén nuôi chó con chứ chẳng có gì mới mẻ.
Hai người nói qua nói lại, nhưng đề tài lại nằm ở trên người bà chủ của ngôi nhà này.
"Tôi nghe nói trước kia Chu phu nhân là một nhân viên trong quán cà phê nào đó, thật hay giả?"
"Xem như ông hỏi đúng người, chuyện này tôi biết rất rõ."
"Đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói nghe đi."
"Có phải ông cho rằng Chu phu nhân là người vợ độc nhất vô nhị của Chu tiên sinh đúng không?"dღđ☆L☆qღđ
"Đúng, tôi còn nghe nói bà ấy có mệnh vượng phu (Có nghĩa là nếu ai lấy được người phụ nữ này thì người chồng đó công danh thành đạt), sau khi Chu tiên sinh cưới bà ấy, lập tức tiền vào như nước."
"Ừ, không sai, nhưng chắc hẳn ông không biết vị Chu phu nhân này đã từng kết hôn chứ?" dღđ☆L☆qღđ
"Có chuyện đó sao?"
"Chứ sao, nhớ năm đó, thời điểm vị Chu phu nhân này đang còn làm việc ở quán cà phê, đã kết hôn cùng một vị cảnh sát , sau đó sinh một đứa con gái. Đứa con gái mới được mấy tuổi thì lúc đó cũng là lúc Chu phu nhân gặp Chu tiên sinh, hai người chỉ hận không được gặp nhau sớm hơn, không bao lâu Chu phu nhân ly hôn với vị cảnh sát đó, đầu tiên là theo Chu tiên sinh vài năm, sau này vị Chu phu nhân trước kia bị ốm chết, lập tức Chu tiên sinh cưới Chu phu nhân bây giờ vào cửa luôn."
"A! Hoá ra tin đồn này là có thật?"
"Chính tai tôi nghe đại tiểu thư nhà họ Chu nói thì có thể là giả sao? Hai vị tiểu thư nhà họ Chu không hề biểu hiện sắc mặt gì trước mặt mẹ kế. Nhưng mà ông xem đi, năm nay Chu phu nhân đã bốn mươi tuổi mà vẫn còn trẻ đẹp như vậy nói gì ngày trước đang còn hấp dẫn mê người, nếu không làm sao Chu tiên sinh lại đồng ý cưới một người đã có con về làm vợ?"
"Ha ha, đàn ông mà, đều vì nhan sắc của đàn bà cả thôi! Đứa con gái của Chu phu nhân thật đáng thương, bây giờ chắc cũng đã là người trưởng thành rồi!
"Ai biết. . ."
Tác giả :
Hạ Vũ