Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
Chương 65: Trạch sáu mươi lăm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Diêu Diêu
——————–
Thương Am bị gọi về nhà bởi một tin sốc.
Vào đến nhà thì thấy Du Dữu đang đeo tạp dề với các cạnh xếp ly,làm Okonomiyaki [1]trên kệ nướng trong nhà ăn mới.
Thành thật mà nói, từ khi Thương Am mời nhiều đầu bếp về nhà thì Du Dữu đã chìm đắm trong cuộc sống cá ướp muối*. Khả năng bếp núc cũng bị phong ấn bởi căn bệnh ung thư lười biếng, đã từ lâu không còn tự mình xuống bếp. Thỉnh thoảng muốn ăn đồ tự nấu, tự làm nộm dưa chuột[2] thì Thương Am phải nhớ kỹ công thức để đầu bếp chế biến lại, nên Du Dữu không có lý do tự làm nữa.
*Cá ướp muối: ngôn ngữ mạng, những người không muốn làm gì, không di chuyển, không có ước mơ.
Du Dữu để chân lên rocking chair hình trứng[3], miệngvừa lẩm bẩm giai điệu nào đó, vừa tận hưởng món ngon trên tay mới xem như là trạng thái bình thường.
Nhưng với việc đột ngột nấu ăn này…
Ngoại trừ tạp dề cũng chỉ mang bít tất mới là điểm khiến người khác chú ý nhất.
“Chú đã về rồi à!”
Thương Am ừ một tiếng mà đầu cứ ong ong, bỗng nghĩ đến hai ngày nay mình có làm việc gì hay không, đổi lại Du Dữu đột nhiên xà nẹo thành dạng này để trả đũa.
Dù sao thì đẳng cấp này…không thể làm cuồn cuộn nhanh như thế được.
Hắn bước từng bước qua rồi ôm người vào trong ngực, nén giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chắc chắn là có chuyện gì xảy ra cho nên mới có xảy ra chuyện khác thường này.
Ví như tin tức với giọng điệu kỳ lạ, ví như đột nhiên xuống bếp, ví như play tạp dề.
Du Dữu tắt bếp, quay đầu lại, mở miệng muốn nói lại thôi.
Muốn nói mà lại không muốn nói.
Muốn nói mà lại không…
“Ah…”
Thương Am chờ cậu trả lời, nhìn vào đôi mắt đột nhiên mơ hồ vì vài giây do dự mà trở nên khẩn trương.
Du Dữu bỗng nhiên quay đầu, bịt miệng bịt mũi, khẽ run:
“A — xì! Xì ~ xì ~ xì ~!”
Ồ.
Một chuỗi hắt xì liên hoàn thật to.
Du Dữu xoa xoa mũi, mình thật là lợi hại.
Khóe mắt ươn ướt.
Quay đầu lại lần nữa: “Chú vừa nói gì thế?”
Thương Am: “…”
Nói cái gì cũng vô dụng.
Thương Am trực tiếp mang người về phòng ngủ nhét vào chăn rồi bọc lại kín kẽ bày vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Bị cảm à?”
Du Dữu chớp mắt, hoàn toàn không nghĩ lần câu dẫn đầu tiên đã hoàn toàn thất bại lại là thua ở chuyện này nên bướng bỉnh lắc đầu:
“Không bị cảm mà! Không tin ngài hỏi yêu linh linh đi!”
Hệ thống 100: “Ừm. Ngốc thì làm sao mà cảm được.”
451 hiếm khi không chơi game, cũng không có làm trò ngu ngốc, nhàn nhã ở bên cạnh bổ một đao:
“Thế nhưng yêu linh linh, sao mà chúng ta ốm cho được.”
Thương Am vẫn không yên lòng định gọi bác sĩ riêng đến thì bị Du Dữu ngăn cản.”Chỉ là cảm cúm mà thôi! Không cần gọi bác sĩ đâu!”
“Em mới vừa nói là không phải cảm cúm” Thương Am mặt không đổi sắc phản bác: “Nhưng vẫn nên kiểm tra xem còn có bệnh nào nữa không.”
“Là cảm cúm là cảm cúm, em sai rồi em sẽ uống thuốc!” mong muốn sống sót của Du Dữu tăng cao, kéo tay Thương Am không hề định buông ra: “Uống nhiều nước nóng sẽ ổn thôi!”
Thương Am lấy ra hai bộ quần áo, tháo tạp dề của Du Dữu xuống, thay áo lót và quần soóc nhỏ: “Vận động đổ nhiều mồ hôi sẽ ổn hơn.”
Du Dữu: “Có thể, nhưng không cần thiết lắm đâu …”
Sau đó, đồ ăn cay cho bữa tối là tôm om cũng bị thủ tiêu,đầu bếp lại đổi menu thành cháo, bắp cải Càn Long[4], cà tím nướng[5], gà luộc, tứ hỉ khảo phu[6] với vài món ăn nhẹ khác.
Ban đầu Du Dữu không bằng lòng lắm, cậu vừa làm một phần Okonomiyaki nhỏ,tính toán ăn cùng Takoyaki[7], Sashimi[8] cùng với lươn nướng, kết quả lại không được ăn.
Sự miễn cưỡng này tiếp tục kéo dài đến khi bữa tối được dọn lên, không thể không nói, quá mỹ vị…
Món ăn thanh đạm bình thường nếu như làm đủ tốt cũng sẽ cho người ta thèm ăn nhỏ dãi. Du Dữu vốn không kén ăn, lúc này càng ăn như hổ đói.
Mặc dù thỉnh thoảng có hắt xì hơi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Em không làm gì cả… Có lẽ là do thay đổi thời tiết nhỉ?”
Mặt mày Du Dữu rất vô tội, còn hơi xấu hổ.
Dù sao chắc chắn cũng không phải vì mù quáng, trong phòng trống để mông trần mới bị cảm.
Thương Am hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Hình như trong nhà quá yên tĩnh, hai hệ thống không nói nhau ầm ĩ như trước hoặc là chơi game cũng không yên. Thiết Khắc cực kỳ yên tĩnh, thoạt nhìn như không bị điều khiển bởi bất cứ hệ thống nào cả.
Dường như Du Dữu đang giấu hắn chuyện gì đó.
“Hôm nay trong tin nhắn em có bảo muốn cùng tôi…”
“Kết hôn ~ ”
Du Dữu cười khì khì hôn Thương Am: “Em không đùa đâu.”
Thương Am xoa cằm cậu: “Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy.”
Du Dữu: “Em cảm thấy không tốn thời gian đâu!”
Im lặng mấy giây, Thương Am nín cười rồi nhích tới gần cậu thì bị Du Dữu dùng tay chặn lại: “Sẽ bị lây đó!”
Thương Am hôn chụp một cái lên trán: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Có chút bất ngờ hì hì hì…” Du Dữu ghé sát tai hắn thì thầm, rằng bây giờ có thể tùy thích playxyz rồi, là buff mới được bí mật đưa ra thị trường.
Lý do thực sự chính là hệ thống cung cấp năng lượng gì tất nhiên sẽ không nói đến.Đây chính là bất ngờ cuối cùng cực lớn, rất hồi hộp!
Nhưng mà Thương Am không quá mức ngạc nhiên mà thay vào đó là vẫm im lặng như thường.
Du Dữu buồn bực: “Chú không vui sao?”
Thương Am bóp má cậu: “Người bị cảm thì không được nghịch ngợm.”
Ầy, chú kiên trì như vậy… Không phải từ ngạc nhiên thành tra tấn.
Hai người nhìn nhau một lúc, Du Dữu nhịn không được ôm chăn lăn lộn cười khúc khích: “Ha ha ha ha Đây có lẽ là định mệnh đó!!”
Định mệnh chú không thể vui thích thỏa thuê!
Nhưng không đợi cậu cười đủ đã nghe thấy một đòn chí mạng.
“Đúng là cả ngày buồn chán ở nhà nên sức miễn dịch bị giảm,hay là sau này mỗi ngày theo tôi ra ngoài đi dạo nhé.”
Thương Am xoa đầu Du Dữu mà hoàn toàn không nhận ra lời nói của mình gây sốc đến mức nào, đôi mắt vẫn tràn ngập dịu dàng. Chỉ cảm thấy đứa nhỏ cần vận động nhiều hơn, thân thể tốt hơn, có sức khỏe hơn thì mới chịu đựng được bị giày vò.
Tất nhiên ý định ban đầu vẫn là vì sức khỏe chứ không phải vì để giày vò.
Du Dữu không cười nổi, ngồi trên giường khoanh chân: “Đi bộ nhiều rất chán đó… Chú, chúng ta có thể thay bằng một phương pháp vận động kịch liệt hơn không.”
Thương Am: “Ví dụ?”
Du Dữu sờ sờ, điên cuồng nháy mắt ám chỉ: “Khoa học chỉ ra rằng, một lần play tiêu tốn rất nhiều Calories, ngang với chạy cự li dài!”
Thương Am suýt nữa thì động lòng.
Nhưng cái hắt xì của Du Dữu đã mau chóng gọi lý trí của Thương Am trở về.
“Không được, chuyện này… Không hợp làm mỗi ngày đâu.” Thương Am rất thực tế, hoàn toàn không bị lừa: “Lỡ như làm em mệt thì lại phải nghỉ ngơi một vài hôm, còn phải kiêng ăn như vậy sẽ rất khó chịu.”
Du Dữu định nói không sao, nhưng lại sau đó lại nghĩ đến ngày hôm sau không ăn được món chua cay.
Tủi thân.
Thương Am xoa đầu cậu an ủi: “Thời biết bây giờ cũng không nóng lắm, không phải phợi nắng.”
Du Dữu lấy cái tay đang sờ đầu cậu xuống rồi thả lên bụng mình, bắt đầu hối lộ: “Mùa này có rất nhiều người bị cúm giống em. Nếu ra ngoài lại lây nhiễm chéo cho nhau, không chừng em sẽ bị cúm mùa mất thôi.”
Nói hay lắm, rất có đạo lý. Du Dữu cũng sắp bị chính mình làm cho cảm động, quả thực là rất nguy hiểm.
Thương Am hơi hoang mang, nhưng nghĩ kỹ thì hiện tại sức đề kháng của Du Dữu rất kém, nói như vậy… Cũng không phải là không có khả năng.
“Chuyện này…”
“Chú!” Du Dữu đột nhiên nói sang chuyện khác: “Ừm, chuyện lần trước chú hỏi. Em nghĩ rồi, chúng ta dùng xe dã ngoại có được không? Thời gian chuẩn bị mất bao lâu thế?”
“Ừm… Không vội.” Thương Am hơi lo lắng: “Làm gì thì cũng phải chờ em khỏe lại, rèn luyện thân thể đã. Tôi vừa mới hỏi bác sĩ Từ, ông ấy đề nghị chuyện để em làm quen một chút với hoạt động bên ngoài, sau đó mới tính đến chuyện đi du lịch. Nếu không quen với khí hậu, hoặc ở bên ngoài bị nhiễm virus vậy thì em sẽ rất khổ.”
Mặc dù hệ thống cũng có loại buff nâng cao thể chất, nhưng xem xét bộ dạng hiện nay của Du Dữu thì biết rằng không nên quá ỷ lại vào nó, chỉ có thể sử dụng tạm thời.
Trong tương lai sớm muộn gì cũng phải tách khỏi hệ thống, sinh hoạt độc lập.
“Thói quen… Ra ngoài?!”
Nghiêm túc hả?!
Du Dữu hít một ngụm khí lạnh, ngã rầm xuống giường.
“Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Ừm… Cơ thể đau nhức, tay chân không còn sức lực, còn buồn ngủ nữa.”
“Lại đây đo nhiệt độ cơ thể nào.”
Du Dữu không biết phải đối mặt thế nào với thói quen ra ngoài, chuyện này quá đột ngột, sự sợ hãi khủng khiếp thế nào cậu còn không rõ ràng được. Dù sao đêm đó cậu cũng phát sốt.
Cũng không có triệu chứng nào khác, chỉ là nhiệt độ cơ thể không ổn, hắt hơi nhẹ, ngứa mũi, ngay cả đau đầu sơ sơ cũng không ảnh hưởng đến việc cậu chơi game.
Bác sĩ được gọi đến kê thuốc cho Du Dữu, dặn dò nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống thanh đạm, cũng không biết nguyên nhân là gì, có khả năng là mệt hoặc bị dọa sợ.
Thương Am cảm thấy đó là do mệt mỏi mà lòng đau như cắt.
“Mấy ngày nay nghỉ ngơi đã, chăm sóc bản thân thật tốt. Thời tiết mưa gió đừng đi ra ngoài.”
Hai mắt Du Dữu sáng lên.
Trong họa gặp phúc!
Mình không muốn khỏi bệnh! Bị bệnh thật tốt!
Thương Am lấy đi que cay[9] cậu giấu ở đầu giường.
Du Dữu: “Không chịu đâu –!”
Thương Am: “Ăn cái này sẽ làm đau cổ họng em đấy.”
Du Dữu: “… Hừ.”
Chẳng lẽ đây chính là… Có được sẽ có mất, có mất sẽ có được, họa hay phúc dựa vào chỗ này à.
Đợi Thương Am đi khỏi, Du Dữu nghiêm túc thuyết phục yêu linh linh cùng giống như múa eo, lại dặn dò bọn nó gần đây cẩn thận một chút, đừng tiết lộ chuyện bọn nó âm thầm hỗ trợ chuyện thừa hưởng năng lượng hệ thống.
451 ngây thơ hỏi: Vì sao, đây không phải là tốt chuyện hả, tại sao phải lừa gạt làm gì?
Du Dữu: Cậu cảm thấy nếu như chú đột nhiên phát hiện ra chuyện hôm nay tui cảm mạo nóng sốt, là do đột nhiên được hai ngươi cho năng lượng, dùng năng lượng làm quá nhiều chuyện dẫn đến thân thể không thích ứng được mớibị bệnh. Nói cách khác, hai ngươi là nguyên nhân khiến tuibị bệnh, dẫn đến việc không thể hôn hôn, không thể play này nọ… Chú sẽ làm gì?
451 trầm mặc, 100 cũng trầm mặc.
Du Dữu: Thế mà cũng không trả lời được? Tất nhiên là bị nỗi khổ tâm của tui làm cảm động khiến giá trị hắc hóa về không trong nháy mắt, đạp đất cầu hôn một đêm bảy lần liên tục bảy ngày nha! Cho nên bất ngờ lớn như vậy nhất định phải để đến cuối cùng mới được bật mí!
Suy nghĩ của tác giả:
100: Không, tôi cảm thấy sẽ trực tiếp format tui và 451.
[1] Okonomiyaki [2] Nộm dưa chuột
[3] Rocking chair hình trứng [4] Bắp cải Càn Long
[5] Cà tím nướng [6] Tứ hỉ khảo phu
[7] Takoyaki [9] Sashimi
[9] Que cay
Editor: Diêu Diêu
——————–
Thương Am bị gọi về nhà bởi một tin sốc.
Vào đến nhà thì thấy Du Dữu đang đeo tạp dề với các cạnh xếp ly,làm Okonomiyaki [1]trên kệ nướng trong nhà ăn mới.
Thành thật mà nói, từ khi Thương Am mời nhiều đầu bếp về nhà thì Du Dữu đã chìm đắm trong cuộc sống cá ướp muối*. Khả năng bếp núc cũng bị phong ấn bởi căn bệnh ung thư lười biếng, đã từ lâu không còn tự mình xuống bếp. Thỉnh thoảng muốn ăn đồ tự nấu, tự làm nộm dưa chuột[2] thì Thương Am phải nhớ kỹ công thức để đầu bếp chế biến lại, nên Du Dữu không có lý do tự làm nữa.
*Cá ướp muối: ngôn ngữ mạng, những người không muốn làm gì, không di chuyển, không có ước mơ.
Du Dữu để chân lên rocking chair hình trứng[3], miệngvừa lẩm bẩm giai điệu nào đó, vừa tận hưởng món ngon trên tay mới xem như là trạng thái bình thường.
Nhưng với việc đột ngột nấu ăn này…
Ngoại trừ tạp dề cũng chỉ mang bít tất mới là điểm khiến người khác chú ý nhất.
“Chú đã về rồi à!”
Thương Am ừ một tiếng mà đầu cứ ong ong, bỗng nghĩ đến hai ngày nay mình có làm việc gì hay không, đổi lại Du Dữu đột nhiên xà nẹo thành dạng này để trả đũa.
Dù sao thì đẳng cấp này…không thể làm cuồn cuộn nhanh như thế được.
Hắn bước từng bước qua rồi ôm người vào trong ngực, nén giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chắc chắn là có chuyện gì xảy ra cho nên mới có xảy ra chuyện khác thường này.
Ví như tin tức với giọng điệu kỳ lạ, ví như đột nhiên xuống bếp, ví như play tạp dề.
Du Dữu tắt bếp, quay đầu lại, mở miệng muốn nói lại thôi.
Muốn nói mà lại không muốn nói.
Muốn nói mà lại không…
“Ah…”
Thương Am chờ cậu trả lời, nhìn vào đôi mắt đột nhiên mơ hồ vì vài giây do dự mà trở nên khẩn trương.
Du Dữu bỗng nhiên quay đầu, bịt miệng bịt mũi, khẽ run:
“A — xì! Xì ~ xì ~ xì ~!”
Ồ.
Một chuỗi hắt xì liên hoàn thật to.
Du Dữu xoa xoa mũi, mình thật là lợi hại.
Khóe mắt ươn ướt.
Quay đầu lại lần nữa: “Chú vừa nói gì thế?”
Thương Am: “…”
Nói cái gì cũng vô dụng.
Thương Am trực tiếp mang người về phòng ngủ nhét vào chăn rồi bọc lại kín kẽ bày vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Bị cảm à?”
Du Dữu chớp mắt, hoàn toàn không nghĩ lần câu dẫn đầu tiên đã hoàn toàn thất bại lại là thua ở chuyện này nên bướng bỉnh lắc đầu:
“Không bị cảm mà! Không tin ngài hỏi yêu linh linh đi!”
Hệ thống 100: “Ừm. Ngốc thì làm sao mà cảm được.”
451 hiếm khi không chơi game, cũng không có làm trò ngu ngốc, nhàn nhã ở bên cạnh bổ một đao:
“Thế nhưng yêu linh linh, sao mà chúng ta ốm cho được.”
Thương Am vẫn không yên lòng định gọi bác sĩ riêng đến thì bị Du Dữu ngăn cản.”Chỉ là cảm cúm mà thôi! Không cần gọi bác sĩ đâu!”
“Em mới vừa nói là không phải cảm cúm” Thương Am mặt không đổi sắc phản bác: “Nhưng vẫn nên kiểm tra xem còn có bệnh nào nữa không.”
“Là cảm cúm là cảm cúm, em sai rồi em sẽ uống thuốc!” mong muốn sống sót của Du Dữu tăng cao, kéo tay Thương Am không hề định buông ra: “Uống nhiều nước nóng sẽ ổn thôi!”
Thương Am lấy ra hai bộ quần áo, tháo tạp dề của Du Dữu xuống, thay áo lót và quần soóc nhỏ: “Vận động đổ nhiều mồ hôi sẽ ổn hơn.”
Du Dữu: “Có thể, nhưng không cần thiết lắm đâu …”
Sau đó, đồ ăn cay cho bữa tối là tôm om cũng bị thủ tiêu,đầu bếp lại đổi menu thành cháo, bắp cải Càn Long[4], cà tím nướng[5], gà luộc, tứ hỉ khảo phu[6] với vài món ăn nhẹ khác.
Ban đầu Du Dữu không bằng lòng lắm, cậu vừa làm một phần Okonomiyaki nhỏ,tính toán ăn cùng Takoyaki[7], Sashimi[8] cùng với lươn nướng, kết quả lại không được ăn.
Sự miễn cưỡng này tiếp tục kéo dài đến khi bữa tối được dọn lên, không thể không nói, quá mỹ vị…
Món ăn thanh đạm bình thường nếu như làm đủ tốt cũng sẽ cho người ta thèm ăn nhỏ dãi. Du Dữu vốn không kén ăn, lúc này càng ăn như hổ đói.
Mặc dù thỉnh thoảng có hắt xì hơi.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Em không làm gì cả… Có lẽ là do thay đổi thời tiết nhỉ?”
Mặt mày Du Dữu rất vô tội, còn hơi xấu hổ.
Dù sao chắc chắn cũng không phải vì mù quáng, trong phòng trống để mông trần mới bị cảm.
Thương Am hơi nhíu mày, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Hình như trong nhà quá yên tĩnh, hai hệ thống không nói nhau ầm ĩ như trước hoặc là chơi game cũng không yên. Thiết Khắc cực kỳ yên tĩnh, thoạt nhìn như không bị điều khiển bởi bất cứ hệ thống nào cả.
Dường như Du Dữu đang giấu hắn chuyện gì đó.
“Hôm nay trong tin nhắn em có bảo muốn cùng tôi…”
“Kết hôn ~ ”
Du Dữu cười khì khì hôn Thương Am: “Em không đùa đâu.”
Thương Am xoa cằm cậu: “Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian đấy.”
Du Dữu: “Em cảm thấy không tốn thời gian đâu!”
Im lặng mấy giây, Thương Am nín cười rồi nhích tới gần cậu thì bị Du Dữu dùng tay chặn lại: “Sẽ bị lây đó!”
Thương Am hôn chụp một cái lên trán: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
“Có chút bất ngờ hì hì hì…” Du Dữu ghé sát tai hắn thì thầm, rằng bây giờ có thể tùy thích playxyz rồi, là buff mới được bí mật đưa ra thị trường.
Lý do thực sự chính là hệ thống cung cấp năng lượng gì tất nhiên sẽ không nói đến.Đây chính là bất ngờ cuối cùng cực lớn, rất hồi hộp!
Nhưng mà Thương Am không quá mức ngạc nhiên mà thay vào đó là vẫm im lặng như thường.
Du Dữu buồn bực: “Chú không vui sao?”
Thương Am bóp má cậu: “Người bị cảm thì không được nghịch ngợm.”
Ầy, chú kiên trì như vậy… Không phải từ ngạc nhiên thành tra tấn.
Hai người nhìn nhau một lúc, Du Dữu nhịn không được ôm chăn lăn lộn cười khúc khích: “Ha ha ha ha Đây có lẽ là định mệnh đó!!”
Định mệnh chú không thể vui thích thỏa thuê!
Nhưng không đợi cậu cười đủ đã nghe thấy một đòn chí mạng.
“Đúng là cả ngày buồn chán ở nhà nên sức miễn dịch bị giảm,hay là sau này mỗi ngày theo tôi ra ngoài đi dạo nhé.”
Thương Am xoa đầu Du Dữu mà hoàn toàn không nhận ra lời nói của mình gây sốc đến mức nào, đôi mắt vẫn tràn ngập dịu dàng. Chỉ cảm thấy đứa nhỏ cần vận động nhiều hơn, thân thể tốt hơn, có sức khỏe hơn thì mới chịu đựng được bị giày vò.
Tất nhiên ý định ban đầu vẫn là vì sức khỏe chứ không phải vì để giày vò.
Du Dữu không cười nổi, ngồi trên giường khoanh chân: “Đi bộ nhiều rất chán đó… Chú, chúng ta có thể thay bằng một phương pháp vận động kịch liệt hơn không.”
Thương Am: “Ví dụ?”
Du Dữu sờ sờ, điên cuồng nháy mắt ám chỉ: “Khoa học chỉ ra rằng, một lần play tiêu tốn rất nhiều Calories, ngang với chạy cự li dài!”
Thương Am suýt nữa thì động lòng.
Nhưng cái hắt xì của Du Dữu đã mau chóng gọi lý trí của Thương Am trở về.
“Không được, chuyện này… Không hợp làm mỗi ngày đâu.” Thương Am rất thực tế, hoàn toàn không bị lừa: “Lỡ như làm em mệt thì lại phải nghỉ ngơi một vài hôm, còn phải kiêng ăn như vậy sẽ rất khó chịu.”
Du Dữu định nói không sao, nhưng lại sau đó lại nghĩ đến ngày hôm sau không ăn được món chua cay.
Tủi thân.
Thương Am xoa đầu cậu an ủi: “Thời biết bây giờ cũng không nóng lắm, không phải phợi nắng.”
Du Dữu lấy cái tay đang sờ đầu cậu xuống rồi thả lên bụng mình, bắt đầu hối lộ: “Mùa này có rất nhiều người bị cúm giống em. Nếu ra ngoài lại lây nhiễm chéo cho nhau, không chừng em sẽ bị cúm mùa mất thôi.”
Nói hay lắm, rất có đạo lý. Du Dữu cũng sắp bị chính mình làm cho cảm động, quả thực là rất nguy hiểm.
Thương Am hơi hoang mang, nhưng nghĩ kỹ thì hiện tại sức đề kháng của Du Dữu rất kém, nói như vậy… Cũng không phải là không có khả năng.
“Chuyện này…”
“Chú!” Du Dữu đột nhiên nói sang chuyện khác: “Ừm, chuyện lần trước chú hỏi. Em nghĩ rồi, chúng ta dùng xe dã ngoại có được không? Thời gian chuẩn bị mất bao lâu thế?”
“Ừm… Không vội.” Thương Am hơi lo lắng: “Làm gì thì cũng phải chờ em khỏe lại, rèn luyện thân thể đã. Tôi vừa mới hỏi bác sĩ Từ, ông ấy đề nghị chuyện để em làm quen một chút với hoạt động bên ngoài, sau đó mới tính đến chuyện đi du lịch. Nếu không quen với khí hậu, hoặc ở bên ngoài bị nhiễm virus vậy thì em sẽ rất khổ.”
Mặc dù hệ thống cũng có loại buff nâng cao thể chất, nhưng xem xét bộ dạng hiện nay của Du Dữu thì biết rằng không nên quá ỷ lại vào nó, chỉ có thể sử dụng tạm thời.
Trong tương lai sớm muộn gì cũng phải tách khỏi hệ thống, sinh hoạt độc lập.
“Thói quen… Ra ngoài?!”
Nghiêm túc hả?!
Du Dữu hít một ngụm khí lạnh, ngã rầm xuống giường.
“Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Ừm… Cơ thể đau nhức, tay chân không còn sức lực, còn buồn ngủ nữa.”
“Lại đây đo nhiệt độ cơ thể nào.”
Du Dữu không biết phải đối mặt thế nào với thói quen ra ngoài, chuyện này quá đột ngột, sự sợ hãi khủng khiếp thế nào cậu còn không rõ ràng được. Dù sao đêm đó cậu cũng phát sốt.
Cũng không có triệu chứng nào khác, chỉ là nhiệt độ cơ thể không ổn, hắt hơi nhẹ, ngứa mũi, ngay cả đau đầu sơ sơ cũng không ảnh hưởng đến việc cậu chơi game.
Bác sĩ được gọi đến kê thuốc cho Du Dữu, dặn dò nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống thanh đạm, cũng không biết nguyên nhân là gì, có khả năng là mệt hoặc bị dọa sợ.
Thương Am cảm thấy đó là do mệt mỏi mà lòng đau như cắt.
“Mấy ngày nay nghỉ ngơi đã, chăm sóc bản thân thật tốt. Thời tiết mưa gió đừng đi ra ngoài.”
Hai mắt Du Dữu sáng lên.
Trong họa gặp phúc!
Mình không muốn khỏi bệnh! Bị bệnh thật tốt!
Thương Am lấy đi que cay[9] cậu giấu ở đầu giường.
Du Dữu: “Không chịu đâu –!”
Thương Am: “Ăn cái này sẽ làm đau cổ họng em đấy.”
Du Dữu: “… Hừ.”
Chẳng lẽ đây chính là… Có được sẽ có mất, có mất sẽ có được, họa hay phúc dựa vào chỗ này à.
Đợi Thương Am đi khỏi, Du Dữu nghiêm túc thuyết phục yêu linh linh cùng giống như múa eo, lại dặn dò bọn nó gần đây cẩn thận một chút, đừng tiết lộ chuyện bọn nó âm thầm hỗ trợ chuyện thừa hưởng năng lượng hệ thống.
451 ngây thơ hỏi: Vì sao, đây không phải là tốt chuyện hả, tại sao phải lừa gạt làm gì?
Du Dữu: Cậu cảm thấy nếu như chú đột nhiên phát hiện ra chuyện hôm nay tui cảm mạo nóng sốt, là do đột nhiên được hai ngươi cho năng lượng, dùng năng lượng làm quá nhiều chuyện dẫn đến thân thể không thích ứng được mớibị bệnh. Nói cách khác, hai ngươi là nguyên nhân khiến tuibị bệnh, dẫn đến việc không thể hôn hôn, không thể play này nọ… Chú sẽ làm gì?
451 trầm mặc, 100 cũng trầm mặc.
Du Dữu: Thế mà cũng không trả lời được? Tất nhiên là bị nỗi khổ tâm của tui làm cảm động khiến giá trị hắc hóa về không trong nháy mắt, đạp đất cầu hôn một đêm bảy lần liên tục bảy ngày nha! Cho nên bất ngờ lớn như vậy nhất định phải để đến cuối cùng mới được bật mí!
Suy nghĩ của tác giả:
100: Không, tôi cảm thấy sẽ trực tiếp format tui và 451.
[1] Okonomiyaki [2] Nộm dưa chuột
[3] Rocking chair hình trứng [4] Bắp cải Càn Long
[5] Cà tím nướng [6] Tứ hỉ khảo phu
[7] Takoyaki [9] Sashimi
[9] Que cay
Tác giả :
Túy Thư Nam Phi