Độc Chiếm Em, Để Em Trạch
Chương 25: Trạch hai năm
Từ sau hôm đó sinh hoạt của Du Dữu không có gì thay đổi, chỉ có càng ngày càng tốt.
Mà hiệu suất công việc của Thương Am, lại càng ngày càng thấp.
Bình thường hết giờ làm thì sẽ xong việc, nhưng hôm nay lại phải làm thêm giờ.
Đến tận lúc tan làm, nhân viên của cả công ty đã nhấp nhổm, vô số ánh mắt vụng trộm nhìn văn phòng của hắn. Họ đều mong rằng hắn sẽ về nhà đúng giờ như mấy hôm trước, thậm chí còn tan làm sớm. Thương Am thì thở dài, nhắn tin cho Du Dữu báo rằng tối nay mới về, bảo cậu tự ăn cơm trước.
Nhắn tin xong hắn còn mở màn hình giám sát, nhìn chằm chằm Du Dữu xem lúc nào cậu mới dừng chơi và thấy tin nhắn của mình.
Không biết qua bao lâu, trợ lý đến gõ cửa, cầm biên bản hội nghị đi vào. Thương Am nhấc mắt nhìn rồi trong nửa giây thu nhỏ màn hình theo dõi, ra vẻ nghiêm túc như bình thường.
Đến lúc hắn nhận ra mình vừa giấu và thu nhỏ màn hình theo dõi theo bản năng, Thương Am ngẩng lên nhìn mặt trợ lý và cuối cùng cũng hiểu lý do khiến mình có hiệu suất làm việc thấp.
Hắn vuốt mi tâm, vẻ mặt hơi đổi khiến trợ lý đứng đối diện hồi hộp đứng thẳng.
“Thương tiên sinh, dưới tầng có một shipper giao đồ ăn cho ngài. Có để cậu ta lên không ạ?”
“Đồ ăn ngoài?”
Thương Am sững người, lập tức nghĩ đến Du Dữu đang ở nhà.
“Để cậu ta lên đi.”
Nếu là trước kia hắn sẽ để trợ lý mang vào nhưng lần này hắn đi ra khỏi văn phòng, quyết định tự mình đến lấy.
Shipper giao đồ mặc đồng phục dễ thấy, trong tay cầm túi to to nhỏ nhỏ, mùi đồ ăn nóng rất hấp dẫn, có thể ngửi thấy từ xa.
“Thương tiên sinh?”
Thương Am vẻ mặt ấm áp, ánh mắt nhìn một vòng những túi cậu ta cầm “Là tôi. Xin hỏi túi nào là của tôi vậy?”
“Tất cả.”
“…”
Thương Am hít sâu một hơi, ổn định lại.
“Người gọi đồ ăn có phải họ Du không?”
“Không phải” shipper nhìn đơn rồi lắc đầu.
Thương Am rũ mắt xuống, hơi thất vọng. Bình thường người muốn nhờ hắn leo lên quyền thế cũng nhiều. Nếu không phải cậu ấy gọi thì ném là được.
Shipper cầm điện thoại lên kiểm tra lại, vẻ mặt kỳ lạ “Người đặt đồ ăn tên là… Nữu Hỗ Lộc • Cầu Yoyo.”
“… Được, cảm ơn. Đưa tôi đi.”
Thương Am xem đồ ăn.
Một phần món chính, là cơm tối. Còn một phần là đồ ngọt tráng miệng, một cốc trà không đường có thể dưỡng dạ dày. Còn có một hộp hoa quả kèm theo một tờ giấy nhắn nhỏ.
Trên tờ giấy có hàng chữ.
[Chú! Đừng ăn hết! Đồ ngọt và hộp hoa quả khi nào chú về thì cầm về nhà ăn nhé. Cháu đặt cùng đơn đến chỗ chú để tiết kiệm phí ship!]
… Thực ra việc của hắn cũng không nhiều, không nhất thiết phải ở công ty hoàn thành trong hôm nay.
Bên kia, Du Dữu cũng xong việc, trò chơi cũng đã hoàn thành được những yếu tố ban đầu. Cậu đăng lên diễn đàn chuyên môn, kêu gọi hùn vốn, bên cạnh đó tìm người thiết kế và nhà đầu tư.
Giữa trưa cậu cũng đăng lên phiên bản thử nghiệm chỉ có ký tự. Tuy rằng mới là bản ban đầu, nội dung chưa nhiều nhưng đã nói lên được cách chơi chính và đã tung ra phần hấp dẫn người chơi nhất. Dựa nào bản thử nghiệm này cũng coi như một lần quảng cáo và cũng có những người đồng ý tham gia cũng như giục hoàn thiện hơn.
Cậu dám gọi nhiều đồ ăn ngoài như thế cũng bởi vì có chút tiền tiêu vặt rồi, tuy không nhiều nhưng dùng vẫn thoải mái.
Trong lúc chờ đơn đặt hàng được xác nhận hoàn thành thì có cuộc gọi đến. Du Dữu vô thức nghĩ rằng đồ ăn ngoài có vấn đề nên cũng không nhìn mà nghe luôn.
“Alo?”
“Du Dữu, em đi đâu vậy? Sao tự dưng không lên lớp?”
Du Dữu nghe thấy tiếng thì sững người, bỏ điện thoại ra nhìn màn hình mới phát hiện là điện thoại từ Tiêu học trưởng.
Vụng trộm xin nghỉ không lên lớp, trạch trong nhà sống thoải mái, cuối cùng bị người trong trường gọi hỏi nguyên nhân… Giờ phút này, tình huống này cực kì quen thuộc, như chồng lên ký ức trong kiếp trước.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra thân phận hiện tại của mình – Du Dữu đây còn chưa tốt nghiệp.
Cậu vẫn phải học, phải lên lớp, phải thi. Tuy rằng đã nhẹ nhàng hơn người khác nhưng vẫn là mệnh không thoát được.
“Học trưởng, anh đến giục em giao bài tập ạ? Anh đừng nghe bọn họ nói mò, thầy giáo đồng ý cho em không cần nộp bài tập rồi!”
“… Thế mà em còn không nộp bài tập đã chạy rồi? Du Dữu, em sao vậy?”
“…”
Xong, cậu suýt thì quên trong mắt các nhân vật khác thì thiết lập học bá gắng sức học tập vẫn chưa nát.
“Du Dữu, vì sao em không muốn đi học nữa?” Bên kia điện thoại tiếng Tiêu Triết tràn ngập đau lòng, thương xót và lo lắng. Cực kì giống thầy chủ nhiệm mong trò lên người “Thành tích của em tốt như thế, có thể được đề cử lên nghiên cứu sinh. Bây giờ lại…”
“Bởi vì em muốn kiếm tiền.” Du Dữu đưa ra phương án hợp với thiết lập của cậu nhất “Hơn nữa trường cũng đồng ý rồi, sẽ không ảnh hưởng việc tốt nghiệp của em. Học trưởng, anh yên tâm đi, kể cả em không đi học nữa thì chúng ta vẫn luôn luôn là bạn tốt.”
Ting, friend-zone.
“Anh không tin, em không phải người như thế.” Tiêu Triết đau xót nói “Em nói thật với anh, có phải vì anh không?”
“Tại sao lại là vì học trưởng??”
“Vì trên mạng…” Tiêu Triết hít sâu một hơi sau đó nhận ra “Em… chẳng nhẽ em không biết?”
Du Dữu nghĩ nghĩ thì nhớ đến nguyên tác.
Các chi tiết có liên quan đến Tiêu Triết đều là các kiểu chi tiết hiểu lầm, trợ công gì đó. Trong đó có một cái vì quan hệ bạn bè nên Tiêu Triết bị bạn học trong trường hiểu nhầm thành đối tượng thầm mến của Du Dữu.
Sau đó mọi người bắt đầu truyền tin đồn nhảm. Phần lớn đều là giễu cợt, chửi bới, cảm thấy gay chết tiệt này vừa ngu vừa độc. Người như thế còn dám nghĩ đến nam thần. Tiêu Triết là ai? Nam thần, người mà cả gia thế, ngoại hình, năng lực học tập, EQ đều cực cao. Đó là thịt thiên nga. Nữ sinh cả trường đều mong có được anh ta còn chưa được kìa, nào đến phiên thằng gay đó nhúng tay? Còn gì mà lấy cớ làm bạn, tâm cơ…
Nói cho cùng thì tin đồn kiểu này người bình thường đều không chịu được. Nhưng mà lấy việc nghỉ học để chứng minh thì cũng quá lỗ, não thiếu máu rồi.
Du Dữu lắc đầu, màn hình chưa hiển thị được giao diện diễn đàn. Cậu suy đoán rồi hỏi trước “Trên mạng nói em thế nào? Nói em thích thầm với quyến rũ anh?”
Đầu điện thoại bên kia im lặng vài giây.
“Thích thầm anh?”
“Dùng chân nghĩ cũng biết em không thể thích thầm anh nha. Học trưởng, anh không được tin mấy chuyện tào lao đó. Du Dữu em đây là loại ra tay với người quen hả?”
Nói hết xong cậu lại thấy nhân thiết của mình bị vỡ, ho khan hai tiếng “Mặc kệ họ nói gì, học trưởng đừng để tâm. Anh cứ học giỏi rồi tốt nghiệp là được, không cần để ý đến em đâu.”
“Anh không để tâm chuyện đó mà anh lo em vì những thứ đó mà bỏ lỡ tiền đồ của mình.” Tiêu Triết nói chân thành, chỉ kém việc bắt cậu đi học lại.
“Hơn nữa những tin đồn nhảm đó cũng không nói em… em thích anh nhưng đúng là có quan hệ với anh. Hiện tại em bảo không phải vì cái này thì anh cũng yên tâm hơn rồi.”
“Cho nên rút cục là cái gì? Em phải vào trang nào xem?”
“Weibo.”
“Học trưởng, em phải đi ăn tối.” Du Dữu vào weibo trong điện thoại, thấy gọi điện ảnh hưởng đến tốc độ mạng “Trong lòng em quyết định rồi, không quay lại trường đâu. Anh đừng khuyên em nữa. Được rồi, em cúp trước nhé.”
Cậu cúp điện thoại.
Du Dữu mở weibo ra, dựa vào từ khóa để tìm.
Nhiệt độ cũng không cao, nội dung không nhiều thậm chí còn không thể gọi là hot search được. Nhưng với một sinh viên bình thường thì như này cũng hơi nhiều rồi.
Bên trong chia thành hai nhóm, nhóm dùng ảnh chụp cậu, video hay ảnh chụp màn hình cũng không nhiều, phần lớn là truyện tự viết. Xem qua thì cũng không có ác ý, chỉ không giống như tưởng tượng của cậu lắm, comment đều là giục gì mà nhanh kết hôn đi.
Ấy? Nét vẽ nhìn không tồi nha, tui thích. Tui muốn tìm người đó giúp vẽ đồ họa cho trò chơi.
Du Dữu follow người này, tiện tay inbox nói ý định của mình xong chờ phản hồi.
Xem đến đoạn dưới thì cậu thấy một fic ngắn.
Tên fic còn rất văn nghệ, gọi là “Hi vọng xa vời và bố thí”, nghe có mùi hơi ngược.
Nhân vật chính trong truyện dùng Du Dữu cùng người đàn ông thần bí đi xe sang làm hình mẫu.
Theo lý thuyết thì yy cp người thật đều hơi không đủ tỉnh táo, dễ ràng quấy rầy đến người thật nên Du Dữu cũng không chú ý nhiều.
Nhưng truyện này lại gần với bản gốc, hơn nữa người viết lại tưởng tượng thành cp nên mới bị để ý rồi mọi người xem nhiều hơn.
Bên dưới cũng có nhiều người suy đoán, hỏi rằng đây có phải đồng nhân của cp kia không nhưng tác giả chưa từng trả lời. Người đó chỉ đăng weibo nói rằng độc giả có thể tùy ý suy đoán nhưng mong rằng yy vừa phải, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường.
Du Dữu không nhịn được tò mò nên ấn vào xem, phát hiện người này viết văn không tồi. Quan trọng nhất là thiết lập của công có hình bóng của Thương Am, chó ngáp phải ruồi viết rất giống.
Cố sự quanh co khúc khuỷu, lôi cuốn lòng người. Du Dữu xem một chút đã sắp bị kéo vào hố rồi.
Mấy cô gái tưởng tượng kinh thật, thấy rất sinh động, cũng rất tốt. Còn tốt hơn lúc cậu đọc kịch bản ban đầu luôn!
Điều thực sự ngăn cản cậu gia nhập đại quân cp là phần sau của truyện tự nhiên có thịt.
… thơm thật.
Du Dữu để điện thoại xuống, yên lặng che mặt, bỗng có cảm giác kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cậu vất vả, dùng thời gian dài ơi là dài tẩy não bản thân, quên nội dung kia khỏi đầu. Giờ thì hay rồi, lại có kịch bản mới khó quên…
Chẳng nhẽ đây là sức mạnh hormone của con trai 20 tuổi thần thánh sao?
Thế nhưng sao người để tưởng tượng của là chú vậy???
Lúc Thương Am về đến nhà thì Du Dữu đang trốn trong nhà vệ sinh.
Bình thường lúc cậu tắm rửa gội đầu đều rên gì mà ‘tôi yêu bọt xà phòng tắm’ nhưng lần này lại không hát gì cả.
Có bất thường.
Thương Am để đồ ngọt, hoa quả lên bàn; hiếm khi không vào thư phòng làm việc tiếp mà ngồi trước bàn, kiên nhẫn chờ.
Hắn xem màn hình theo dõi thấy được có người gọi điện thoại cho Du Dữu, sau cuộc điện thoại đó vẻ mặt Du Dữu bắt đầu hơi sai sai.
Cười với điện thoại, ngây người, đỏ mặt thậm chí hô hấp nhanh hơn.
Sau đó thì ra khỏi phòng khách, nhào lên lăn lộn trên giường phòng ngủ, làm ga trải giường lộn xộn. Sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh uống một cốc coca đá to.
Nhưng cuối cùng vẫn dùng vẻ mặt kì lạ đi vào phòng vệ sinh.
Trước khi hắn lái xe về nhà thì Du Dữu đã trong phòng vệ sinh, giờ hắn về nhà rồi cậu vẫn chưa ra.
Hơn nữa còn không hát.
Tình huống hình như hơi nghiêm trọng.
Thương Am kiên nhẫn ngồi chờ ba mươi giây, sau đó lấy điện thoại ra tra, mặt tối sầm lại.
Cùng lúc đó, giá trị hắc hóa trên đầu bắt đầu nhảy.
Bấy giờ Du Dữu với đôi mắt ướt át, vẻ mặt lười biếng, cả người lại sảng khoái trùm khăn tắm đi ra.
Trong miệng đang rên một bản tình ca ngọt ngào nào đó.
“Hửm? Chú, chú về sớm vậy, không tăng ca ạ?”
Du Dữu thấy hắn ngồi trước bàn, vẻ mặt không được tự nhiên. Cậu có tật giật mình giấu điện thoại trong tay.
Thương Am vẻ mặt hiền lành, ngoắc tay “Đang nhìn cái gì hay à? Cho tôi xem cùng được không?”
“Không, không được. Cái này ngây thơ lắm, là thứ cho trẻ con xem thôi…”
Thương Am mỉm cười bước qua, nắm chặt cổ tay cậu rồi kéo về đằng trước.
Hắn cho rằng Du Dữu sẽ phản kháng hoặc liều chết không theo. Kết quả thì tay còn không dùng lực, chỉ có cảm giác ấm áp.
Màn hình đã tắt rồi, Du Dữu thấy sống không bằng chết mà mở khóa. Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là một hình vẽ trắng đen, một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, lời thoại là…
Bé cưng, thả lỏng chút.
Thương Am cầm điện thoại, cười như không cười “Đây là thứ trẻ con xem?”
Màn hình quay về bìa truyện, lộ ra tiêu đề là:
[Nhiều phần] Cp tổng tài thần bí x Du Dữu. Món thập cẩm mỹ vị thật nhiều thịt thịt thịt.
“Đây là ai?”
“Cháu.”
“Tôi hỏi người còn lại.”
“…”
“Nói chuyện.”
“Nói.”
Mà hiệu suất công việc của Thương Am, lại càng ngày càng thấp.
Bình thường hết giờ làm thì sẽ xong việc, nhưng hôm nay lại phải làm thêm giờ.
Đến tận lúc tan làm, nhân viên của cả công ty đã nhấp nhổm, vô số ánh mắt vụng trộm nhìn văn phòng của hắn. Họ đều mong rằng hắn sẽ về nhà đúng giờ như mấy hôm trước, thậm chí còn tan làm sớm. Thương Am thì thở dài, nhắn tin cho Du Dữu báo rằng tối nay mới về, bảo cậu tự ăn cơm trước.
Nhắn tin xong hắn còn mở màn hình giám sát, nhìn chằm chằm Du Dữu xem lúc nào cậu mới dừng chơi và thấy tin nhắn của mình.
Không biết qua bao lâu, trợ lý đến gõ cửa, cầm biên bản hội nghị đi vào. Thương Am nhấc mắt nhìn rồi trong nửa giây thu nhỏ màn hình theo dõi, ra vẻ nghiêm túc như bình thường.
Đến lúc hắn nhận ra mình vừa giấu và thu nhỏ màn hình theo dõi theo bản năng, Thương Am ngẩng lên nhìn mặt trợ lý và cuối cùng cũng hiểu lý do khiến mình có hiệu suất làm việc thấp.
Hắn vuốt mi tâm, vẻ mặt hơi đổi khiến trợ lý đứng đối diện hồi hộp đứng thẳng.
“Thương tiên sinh, dưới tầng có một shipper giao đồ ăn cho ngài. Có để cậu ta lên không ạ?”
“Đồ ăn ngoài?”
Thương Am sững người, lập tức nghĩ đến Du Dữu đang ở nhà.
“Để cậu ta lên đi.”
Nếu là trước kia hắn sẽ để trợ lý mang vào nhưng lần này hắn đi ra khỏi văn phòng, quyết định tự mình đến lấy.
Shipper giao đồ mặc đồng phục dễ thấy, trong tay cầm túi to to nhỏ nhỏ, mùi đồ ăn nóng rất hấp dẫn, có thể ngửi thấy từ xa.
“Thương tiên sinh?”
Thương Am vẻ mặt ấm áp, ánh mắt nhìn một vòng những túi cậu ta cầm “Là tôi. Xin hỏi túi nào là của tôi vậy?”
“Tất cả.”
“…”
Thương Am hít sâu một hơi, ổn định lại.
“Người gọi đồ ăn có phải họ Du không?”
“Không phải” shipper nhìn đơn rồi lắc đầu.
Thương Am rũ mắt xuống, hơi thất vọng. Bình thường người muốn nhờ hắn leo lên quyền thế cũng nhiều. Nếu không phải cậu ấy gọi thì ném là được.
Shipper cầm điện thoại lên kiểm tra lại, vẻ mặt kỳ lạ “Người đặt đồ ăn tên là… Nữu Hỗ Lộc • Cầu Yoyo.”
“… Được, cảm ơn. Đưa tôi đi.”
Thương Am xem đồ ăn.
Một phần món chính, là cơm tối. Còn một phần là đồ ngọt tráng miệng, một cốc trà không đường có thể dưỡng dạ dày. Còn có một hộp hoa quả kèm theo một tờ giấy nhắn nhỏ.
Trên tờ giấy có hàng chữ.
[Chú! Đừng ăn hết! Đồ ngọt và hộp hoa quả khi nào chú về thì cầm về nhà ăn nhé. Cháu đặt cùng đơn đến chỗ chú để tiết kiệm phí ship!]
… Thực ra việc của hắn cũng không nhiều, không nhất thiết phải ở công ty hoàn thành trong hôm nay.
Bên kia, Du Dữu cũng xong việc, trò chơi cũng đã hoàn thành được những yếu tố ban đầu. Cậu đăng lên diễn đàn chuyên môn, kêu gọi hùn vốn, bên cạnh đó tìm người thiết kế và nhà đầu tư.
Giữa trưa cậu cũng đăng lên phiên bản thử nghiệm chỉ có ký tự. Tuy rằng mới là bản ban đầu, nội dung chưa nhiều nhưng đã nói lên được cách chơi chính và đã tung ra phần hấp dẫn người chơi nhất. Dựa nào bản thử nghiệm này cũng coi như một lần quảng cáo và cũng có những người đồng ý tham gia cũng như giục hoàn thiện hơn.
Cậu dám gọi nhiều đồ ăn ngoài như thế cũng bởi vì có chút tiền tiêu vặt rồi, tuy không nhiều nhưng dùng vẫn thoải mái.
Trong lúc chờ đơn đặt hàng được xác nhận hoàn thành thì có cuộc gọi đến. Du Dữu vô thức nghĩ rằng đồ ăn ngoài có vấn đề nên cũng không nhìn mà nghe luôn.
“Alo?”
“Du Dữu, em đi đâu vậy? Sao tự dưng không lên lớp?”
Du Dữu nghe thấy tiếng thì sững người, bỏ điện thoại ra nhìn màn hình mới phát hiện là điện thoại từ Tiêu học trưởng.
Vụng trộm xin nghỉ không lên lớp, trạch trong nhà sống thoải mái, cuối cùng bị người trong trường gọi hỏi nguyên nhân… Giờ phút này, tình huống này cực kì quen thuộc, như chồng lên ký ức trong kiếp trước.
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra thân phận hiện tại của mình – Du Dữu đây còn chưa tốt nghiệp.
Cậu vẫn phải học, phải lên lớp, phải thi. Tuy rằng đã nhẹ nhàng hơn người khác nhưng vẫn là mệnh không thoát được.
“Học trưởng, anh đến giục em giao bài tập ạ? Anh đừng nghe bọn họ nói mò, thầy giáo đồng ý cho em không cần nộp bài tập rồi!”
“… Thế mà em còn không nộp bài tập đã chạy rồi? Du Dữu, em sao vậy?”
“…”
Xong, cậu suýt thì quên trong mắt các nhân vật khác thì thiết lập học bá gắng sức học tập vẫn chưa nát.
“Du Dữu, vì sao em không muốn đi học nữa?” Bên kia điện thoại tiếng Tiêu Triết tràn ngập đau lòng, thương xót và lo lắng. Cực kì giống thầy chủ nhiệm mong trò lên người “Thành tích của em tốt như thế, có thể được đề cử lên nghiên cứu sinh. Bây giờ lại…”
“Bởi vì em muốn kiếm tiền.” Du Dữu đưa ra phương án hợp với thiết lập của cậu nhất “Hơn nữa trường cũng đồng ý rồi, sẽ không ảnh hưởng việc tốt nghiệp của em. Học trưởng, anh yên tâm đi, kể cả em không đi học nữa thì chúng ta vẫn luôn luôn là bạn tốt.”
Ting, friend-zone.
“Anh không tin, em không phải người như thế.” Tiêu Triết đau xót nói “Em nói thật với anh, có phải vì anh không?”
“Tại sao lại là vì học trưởng??”
“Vì trên mạng…” Tiêu Triết hít sâu một hơi sau đó nhận ra “Em… chẳng nhẽ em không biết?”
Du Dữu nghĩ nghĩ thì nhớ đến nguyên tác.
Các chi tiết có liên quan đến Tiêu Triết đều là các kiểu chi tiết hiểu lầm, trợ công gì đó. Trong đó có một cái vì quan hệ bạn bè nên Tiêu Triết bị bạn học trong trường hiểu nhầm thành đối tượng thầm mến của Du Dữu.
Sau đó mọi người bắt đầu truyền tin đồn nhảm. Phần lớn đều là giễu cợt, chửi bới, cảm thấy gay chết tiệt này vừa ngu vừa độc. Người như thế còn dám nghĩ đến nam thần. Tiêu Triết là ai? Nam thần, người mà cả gia thế, ngoại hình, năng lực học tập, EQ đều cực cao. Đó là thịt thiên nga. Nữ sinh cả trường đều mong có được anh ta còn chưa được kìa, nào đến phiên thằng gay đó nhúng tay? Còn gì mà lấy cớ làm bạn, tâm cơ…
Nói cho cùng thì tin đồn kiểu này người bình thường đều không chịu được. Nhưng mà lấy việc nghỉ học để chứng minh thì cũng quá lỗ, não thiếu máu rồi.
Du Dữu lắc đầu, màn hình chưa hiển thị được giao diện diễn đàn. Cậu suy đoán rồi hỏi trước “Trên mạng nói em thế nào? Nói em thích thầm với quyến rũ anh?”
Đầu điện thoại bên kia im lặng vài giây.
“Thích thầm anh?”
“Dùng chân nghĩ cũng biết em không thể thích thầm anh nha. Học trưởng, anh không được tin mấy chuyện tào lao đó. Du Dữu em đây là loại ra tay với người quen hả?”
Nói hết xong cậu lại thấy nhân thiết của mình bị vỡ, ho khan hai tiếng “Mặc kệ họ nói gì, học trưởng đừng để tâm. Anh cứ học giỏi rồi tốt nghiệp là được, không cần để ý đến em đâu.”
“Anh không để tâm chuyện đó mà anh lo em vì những thứ đó mà bỏ lỡ tiền đồ của mình.” Tiêu Triết nói chân thành, chỉ kém việc bắt cậu đi học lại.
“Hơn nữa những tin đồn nhảm đó cũng không nói em… em thích anh nhưng đúng là có quan hệ với anh. Hiện tại em bảo không phải vì cái này thì anh cũng yên tâm hơn rồi.”
“Cho nên rút cục là cái gì? Em phải vào trang nào xem?”
“Weibo.”
“Học trưởng, em phải đi ăn tối.” Du Dữu vào weibo trong điện thoại, thấy gọi điện ảnh hưởng đến tốc độ mạng “Trong lòng em quyết định rồi, không quay lại trường đâu. Anh đừng khuyên em nữa. Được rồi, em cúp trước nhé.”
Cậu cúp điện thoại.
Du Dữu mở weibo ra, dựa vào từ khóa để tìm.
Nhiệt độ cũng không cao, nội dung không nhiều thậm chí còn không thể gọi là hot search được. Nhưng với một sinh viên bình thường thì như này cũng hơi nhiều rồi.
Bên trong chia thành hai nhóm, nhóm dùng ảnh chụp cậu, video hay ảnh chụp màn hình cũng không nhiều, phần lớn là truyện tự viết. Xem qua thì cũng không có ác ý, chỉ không giống như tưởng tượng của cậu lắm, comment đều là giục gì mà nhanh kết hôn đi.
Ấy? Nét vẽ nhìn không tồi nha, tui thích. Tui muốn tìm người đó giúp vẽ đồ họa cho trò chơi.
Du Dữu follow người này, tiện tay inbox nói ý định của mình xong chờ phản hồi.
Xem đến đoạn dưới thì cậu thấy một fic ngắn.
Tên fic còn rất văn nghệ, gọi là “Hi vọng xa vời và bố thí”, nghe có mùi hơi ngược.
Nhân vật chính trong truyện dùng Du Dữu cùng người đàn ông thần bí đi xe sang làm hình mẫu.
Theo lý thuyết thì yy cp người thật đều hơi không đủ tỉnh táo, dễ ràng quấy rầy đến người thật nên Du Dữu cũng không chú ý nhiều.
Nhưng truyện này lại gần với bản gốc, hơn nữa người viết lại tưởng tượng thành cp nên mới bị để ý rồi mọi người xem nhiều hơn.
Bên dưới cũng có nhiều người suy đoán, hỏi rằng đây có phải đồng nhân của cp kia không nhưng tác giả chưa từng trả lời. Người đó chỉ đăng weibo nói rằng độc giả có thể tùy ý suy đoán nhưng mong rằng yy vừa phải, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường.
Du Dữu không nhịn được tò mò nên ấn vào xem, phát hiện người này viết văn không tồi. Quan trọng nhất là thiết lập của công có hình bóng của Thương Am, chó ngáp phải ruồi viết rất giống.
Cố sự quanh co khúc khuỷu, lôi cuốn lòng người. Du Dữu xem một chút đã sắp bị kéo vào hố rồi.
Mấy cô gái tưởng tượng kinh thật, thấy rất sinh động, cũng rất tốt. Còn tốt hơn lúc cậu đọc kịch bản ban đầu luôn!
Điều thực sự ngăn cản cậu gia nhập đại quân cp là phần sau của truyện tự nhiên có thịt.
… thơm thật.
Du Dữu để điện thoại xuống, yên lặng che mặt, bỗng có cảm giác kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cậu vất vả, dùng thời gian dài ơi là dài tẩy não bản thân, quên nội dung kia khỏi đầu. Giờ thì hay rồi, lại có kịch bản mới khó quên…
Chẳng nhẽ đây là sức mạnh hormone của con trai 20 tuổi thần thánh sao?
Thế nhưng sao người để tưởng tượng của là chú vậy???
Lúc Thương Am về đến nhà thì Du Dữu đang trốn trong nhà vệ sinh.
Bình thường lúc cậu tắm rửa gội đầu đều rên gì mà ‘tôi yêu bọt xà phòng tắm’ nhưng lần này lại không hát gì cả.
Có bất thường.
Thương Am để đồ ngọt, hoa quả lên bàn; hiếm khi không vào thư phòng làm việc tiếp mà ngồi trước bàn, kiên nhẫn chờ.
Hắn xem màn hình theo dõi thấy được có người gọi điện thoại cho Du Dữu, sau cuộc điện thoại đó vẻ mặt Du Dữu bắt đầu hơi sai sai.
Cười với điện thoại, ngây người, đỏ mặt thậm chí hô hấp nhanh hơn.
Sau đó thì ra khỏi phòng khách, nhào lên lăn lộn trên giường phòng ngủ, làm ga trải giường lộn xộn. Sau đó dùng vẻ mặt bình tĩnh uống một cốc coca đá to.
Nhưng cuối cùng vẫn dùng vẻ mặt kì lạ đi vào phòng vệ sinh.
Trước khi hắn lái xe về nhà thì Du Dữu đã trong phòng vệ sinh, giờ hắn về nhà rồi cậu vẫn chưa ra.
Hơn nữa còn không hát.
Tình huống hình như hơi nghiêm trọng.
Thương Am kiên nhẫn ngồi chờ ba mươi giây, sau đó lấy điện thoại ra tra, mặt tối sầm lại.
Cùng lúc đó, giá trị hắc hóa trên đầu bắt đầu nhảy.
Bấy giờ Du Dữu với đôi mắt ướt át, vẻ mặt lười biếng, cả người lại sảng khoái trùm khăn tắm đi ra.
Trong miệng đang rên một bản tình ca ngọt ngào nào đó.
“Hửm? Chú, chú về sớm vậy, không tăng ca ạ?”
Du Dữu thấy hắn ngồi trước bàn, vẻ mặt không được tự nhiên. Cậu có tật giật mình giấu điện thoại trong tay.
Thương Am vẻ mặt hiền lành, ngoắc tay “Đang nhìn cái gì hay à? Cho tôi xem cùng được không?”
“Không, không được. Cái này ngây thơ lắm, là thứ cho trẻ con xem thôi…”
Thương Am mỉm cười bước qua, nắm chặt cổ tay cậu rồi kéo về đằng trước.
Hắn cho rằng Du Dữu sẽ phản kháng hoặc liều chết không theo. Kết quả thì tay còn không dùng lực, chỉ có cảm giác ấm áp.
Màn hình đã tắt rồi, Du Dữu thấy sống không bằng chết mà mở khóa. Hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là một hình vẽ trắng đen, một người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, lời thoại là…
Bé cưng, thả lỏng chút.
Thương Am cầm điện thoại, cười như không cười “Đây là thứ trẻ con xem?”
Màn hình quay về bìa truyện, lộ ra tiêu đề là:
[Nhiều phần] Cp tổng tài thần bí x Du Dữu. Món thập cẩm mỹ vị thật nhiều thịt thịt thịt.
“Đây là ai?”
“Cháu.”
“Tôi hỏi người còn lại.”
“…”
“Nói chuyện.”
“Nói.”
Tác giả :
Túy Thư Nam Phi