Đoạt Xá Thành Thê
Chương 56
Editor: Voicoi08
Có thể giờ phút này còn chưa có nhiều người đi làm, hơn nữa người có tiền thì mua xe máy, người không có tiền thì luyến tiếc không mua xe, cho nên số lượng nhỏ xe ba bánh vẫn chiếm ưu thế, ít nhất Tống Trường Lâm cảm thấy không kém, sau một tháng anh cũng kiếm được hơn hai nghìn. Không chỉ anh, Lưu Hải Sơn cũng kiếm được nhiều hơn bình thường ba trăm, bốn trăm.
Không nói đến chuyện trong lòng Lưu Hải Sơn cảm kích thế nào? Nói đến Tống Trường Lâm, anh đang cộng lại chút tiền trong nhà có, cảm giác không kém bao nhiêu, anh lại lái xe kéo vợ anh đi chợ mua ti vi. Lúc mua xe anh không mang theo Trương Xảo Phương, nhưng đó là vì cô cũng không hiểu gì về xe, cô cũng không có hứng thú, nhưng lúc này mua ti vi là vợ anh muốn xem, đương nhiên anh phải mua cái vợ anh vừa lòng mới tốt.
Bây giờ ti vi cũng không phải thứ đồ mới lạ, nhưng bình thường đa số mọi người đều dùng ti vi đen trắng, dù sao cái này muốn dùng cũng phải được mười mấy năm, có rất ít người nửa đường đã thay thế.
Hai vợ chồng đi hai vòng quanh chợ, tính đến tính đi, cuối cùng mất 2500 đồng, mua một chiếc ti vi 21 tấc Anh, là sản phẩm của Cầu Vồng, ti vi trong nước, thật ra tốt nhất ở đây hẳn là ti vi của Nhật Bản, nhưng ai bảo Tống Trường Lâm là người từng đi lính, trong khung xương của anh vẫn kiến quyết chống lại hàng hóa của người Nhật, cho nên Trương Xảo Phương chỉ có thể từ bỏ cái tốt nhất, ngược lại mua một cái hàng trong nước.
Tuy rằng không phải cái tốt nhất, nhưng Trương Xảo Phương vẫn cảm thấy thỏa mãn, đây chính là chiếc ti vi chồng cô kiếm tiền mua về cho cô, hơn nữa ti vi này còn lớn hơn cái ở nhà chị hai cô nhiều.
Tham khảo ý kiến của người bán hàng xong, hai người lại mua thêm một cái dây anten, nghe nói có thể làm tăng thêm số kênh, sau đó hai người vô cùng cao hứng về nhà.
Hai người vừa về đến nhà, thấy vợ chồng Lưu Hải Sơn đang đứng ở cổng chờ, ngày hôm qua Tống Trường Lâm cũng nói với anh hôm nay buổi sáng không chạy xe, muốn đưa vợ đi mua tivi, Lưu Hải Sơn nghĩ mua tivi cũng là việc vui, lqd, hơn nữa anh cũng muốn giúp người ta mắc dây anten, vậy nên anh dẫn vợ đến.
Vợ Lưu Hải Sơn là Mã Ngọc Trân, cô cũng muốn đến gặp vợ chồng anh Tống trong miệng chồng cô từ sớm, không nói đến nhờ Tống Trường Lâm mua xe mà chồng cô thêm việc, kiếm thêm nhiều tiền, lại nói, tháng này chồng cô ăn không biết bao nhiêu bữa cơm ở nhà người ta? Hơn nữa, thường xuyên ăn cơm ở nhà người ta khiến lương thực trong nhà cũng giảm hơn .
“Thật ra em cũng nghĩ đến thăm chị dâu từ sớm, nhưng vẫn luôn phải đi làm không có thời gian, tan tầm về nhà tắm rửa xong cũng đã muộn, lâu vậy mới đến, chị dâu cũng đừng trách em nha.” Mã Ngọc Trân lần đầu tiên tới cửa cũng không muốn đi tay không đến, cô cắn răng mua hai con gà mái ở chợ mang đến.
Cô vốn muốn mua chút sữa bột, thực phẩm dinh dưỡng linh tinh, tuy rằng có chút quý, nhưng chồng cô còn phải nhờ người ta nhiều, cũng chỉ là chạy người lấy tình, kết quả Lưu Hải Sơn nói, không cần mua những thứ không thiết thực như thế, có mua thì chị dâu cũng không thích, mang hai con gà mái đi là được, nhất định chị dâu sẽ vui vẻ, cho nên cô mới mang theo gà mái đến đây.
“Lạ cái gì mà lạ? Chị cũng đã nghe Hải Sơn nói qua, mỗi ngày em về nhà còn muộn hơn cậu ấy, vất vả làm việc, chị còn có thể ý kiến hay sao?” Trương Xảo Phương quả thật rất vui vẻ, trong nhà cô có bốn con gà thì đã làm thịt hai con, bây giờ cả chuồng gà lớn vậy cũng không có.
Ai bảo cô mua hai con gà mái không biết đẻ trứng? Cũng không thể nói nó không thể đẻ trứng, nhưng hai con gà đẻ không nổi ba quả, giữ lại cũng chỉ phí lương thực, còn không bằng giết đi bồi bổ cơ thể. Hơn nữa từ sau khi giết hai con gà mái kia, còn lại hai con vẫn luôn duy trì một ngày đẻ hai quả trứng, cũng không biết có phải nhờ câu ‘một ngày một quả trứng, đao thái đứng sang một bên’ không, dù sao hai con gà này vẫn rất có lợi.
Trương Xảo Phương vui tươi hớn hở đem hai con gà thả vào trong vườn, cô đón Mã Ngọc Trân vào nhà, bây giờ đã là tháng mười, bên ngoài trời cũng lạnh, tuy Trương Xảo Phương không sợ lạnh, nhưng Tống Trường Lâm luôn sợ vợ anh bị đông lạnh, cho nên sớm muộn đều thêm chút than, coi như là đốt kháng rồi.
Hai người Tống Trường Lâm ở bên kia lắp đặt ti vi, nghiên cứu dây anten, Mã Ngọc Trân đứng một bên đánh giá cách bày trí trong nhà, cô phát hiện cũng là phòng ở giống nhau, nhưng nhà Trương Xảo Phương trông rất ấm áp, nhà cô nhìn chỉ thấy loạn.
Trương Xảo Phương bưng đĩa hoa quả đi đến phòng ngoài, thấy Mã Ngọc Trân còn đứng, cô vội vàng đón người ngồi xuống: “Ngọc Trân, ngồi xuống đây đi, ăn quả táo, bây giờ cũng không được tốt như lúc trời hè, bao nhiêu loại hoa quả cũng không còn, chỉ có quả táo thôi.” Ai bảo ở Đông Bắc mùa đông luôn đến sớm đâu, nghe nói phương Nam bốn mùa đều như mùa xuân, một năm bốn mùa hoa quả không ngừng, chỉ nghĩ đến đã thấy thèm.
“Chị dâu không cần vội, buổi sáng cũng mệt mỏi đi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.” Thật ra Mã Ngọc Trân cũng từng mang thai, đứa nhỏ nhà cô cũng đã hai tuổi, sao có thể không hiểu rõ được? Tuy rằng khi cô mang thai chuyện gì cũng phải làm, trên cơ bản là không hề chậm trễ công việc, nhưng cô nghe chồng nói, anh Tống rất thương vợ, từ lúc mang thai đã coi như bảo bối mà chăm sóc.
Cô nghe xong cũng thấy có chút quái dị, cô cảm thấy người vợ ở nông thôn cũng không phải cô gái trong thành có gì mà nuông chiều, phải là dạng gì mới có thể để chồng cưng chiều đến vậy? Hôm nay gặp mặt cô mới phát hiện, khó trách người ta được chồng chiều chuộng đến vậy, chị dâu nhỏ này thật sự không kém, không nói đến dáng vẻ tốt, đối xử với người khác cũng hòa khí, giọng điệu khi nói chuyện càng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Cũng chỉ đi đến chợ một chuyến, có gì đâu mà mệt? Em đừng học anh Tống của em, mỗi ngày đều khẩn trương hề hề, anh ấy là chưa từng làm cha, nên mới đem mọi chuyện thành nghiêm trọng, em đã làm mẹ rồi, tí nữa em giúp chị nói một câu công bằng, tránh việc anh ấy không để chị làm gì cả, cái gì cũng nhường chị trước thì có gì vui.” Ngay cả khi cô lấy thanh củi cũng sợ bị kéo đến, thật sự quá khẩn trương rồi.
“Ha ha, anh Tống cũng chỉ quan tâm chị thôi, em nghe Hải Sơn nói, mừng năm mới là anh Tống đã ba mươi, lớn tuổi như vậy mới làm cha nên không tránh được việc khẩn trương.” Trong giọng nói của chị dâu nhỏ cũng không có ý phân biệt người ngoài, vậy nên giọng điệu của Mã Ngọc Trân cũng thoải mái hơn. Thật ra vừa rồi quả thật cô có chút khẩn trương,lqd, chỉ sợ chị dâu nhỏ sẽ khinh thường cô.
“Chị cũng biết anh ấy lo lắng cho chị, nhưng thật sự là không cần phải làm đến mức đó nha.” Thật ra cô mang thi còn hạnh phúc hơn bất kì ai, một chút phản ứng nôn nghén cũng không có, mỗi ngày đều muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, hạnh phúc quá trời, chỉ có duy nhất một điều chính là chồng cô quá khẩn trương.
“Chủ yếu là chị dâu cũng là người khéo léo, không giống em là người cẩu thả, vậy nên cũng không khiến người khác phải lo lắng.” Mã Ngọc Trân cảm thấy cô đang nói lời thật, bản thân cô muốn kiếm tiền thì phải đi quét dọn vệ sinh, rửa bát lau nhà, lau chùi khắp nơi, hoàn toàn không chút rảnh rỗi, nhưng Trương Xảo Phương người ta muốn kiếm tiền chủ yên tĩnh ngồi trên giường thêu hoa, chồng cô nói chị dâu nhỏ thêu rất đẹp mắt, tiền anh Tống mua xe cũng là do chị dâu kiếm được, cũng không trách được anh Tống lại thương vợ đến vậy,là một người phụ nữ có dáng vẻ tốt như vậy còn biết kiếm tiền, vậy thì người đàn ông nào có thể không thích chứ?
Trương Xảo Phương không nói gì, cô chỉ như vậy cũng được coi là khéo léo? Bọn họ khiến cô có cảm giác bản thân cô không thể rơi xuống được? Cô vất hết sự tao nhã hào phóng của đời trước đi không còn một mảnh, cứ như vậy mà cũng có người thấy cô tốt? Cô còn tưởng rằng chồng cô sẽ ghét bỏ chứ?
“Xảo Phương, anh và Hải Sơn lên trên nhà lắp dây anten lên, hai chị em cứ xem tạm trước đi, trên tivi này cũng có sẵn hai kênh đó.” Cuối cùng hai người Tống Trường Lâm cũng nghiên cứu rõ ràng xem bây giờ phải làm như thế nào, anh để điều khiển từ xa lên giường, cầm dây anten ra ngoài cùng Lưu Hải Sơn.
“Hai người trèo lên trên phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn.” Trương Xảo Phương thấy chồng cô đi ra ngoài, cô có chút lo lắng, thật ra cô rất muốn bảo chồng cô để cô trèo lên, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám nói ra, tuy rằng cô biết cô trèo lên nhất định sẽ thoải mái hơn hai người bọn họ nhiều.
“Chị dâu đừng lo lắng, hai người đàn ông bọn họ trèo lên mái nhà thì có gì đâu mà phải lo lắng? Họ sẽ nhanh chóng xuống thôi.” Mã Ngọc Trân nhìn tivi 21 tấc Anh, trong lòng có chút hâm mộ, trong nhà nếu không phải chỗ nào cũng nợ thì với số tiền cô và chồng kiếm được cũng có thể mua tivi từ lâu rồi?
Trương Xảo Phương sợ đối phương nghĩ cô chuyện bé xé ra to, cô ngại ngùng cười nói: “Em đừng thấy bọn chị kết hôn hai năm nhưng thời gian ở cùng nhau cộng lại cũng chỉ khoảng hai tháng, trước kia chị cũng chưa từng thấy anh ấy trèo cao, lần đầu tiên chị thấy nên có chút lo lắng.” Nếu không phải cô lo lắng chuyện vấn đề thể diện của người đàn ông, thì thật sự vừa rồi việc chuyển tivi cô thấy là cô càng hợp hơn.
Mã Ngọc Trân không nhịn được mà bật cười, sau đó cô nhét điều khiển vào tay chị dâu nhỏ, nói: “Được rồi, chị đừng lo lắng nữa, nhìn cái tivi to này mà xem, em hâm mộ chết mất.”
Có thể nói sự hâm mộ trong lòng ra ngoài thì có thể biết được đó cũng là một người thoải mái, Trương Xảo Phương cũng yên tâm kết bạn với đối phương, cứ vậy chị một câu, em một câu, một lát sau hai người đã giống như chị em ruột vậy. À, thật ra xưng hô chị em còn phải tính lại, đừng thấy Mã Ngọc Trân mở miệng lại gọi chị dâu, nhưng thật ra cô còn lớn hơn Trương Xảo Phương hai tuổi, tuổi thật sự không nhỏ.
Trương Xảo Phương nhìn tivi nhà mình, trong lòng cô cũng vui vẻ, chờ khi hai người Tống Trường Lâm mắc xong dây anten, nhìn tiết mục trên tivi càng thêm đẹp mắt.
Người đàn ông bận rộn xong thì hai người phụ nữ cũng ra ngoài nấu cơm, tuy không nghĩ hai vợ chồng Lưu Hải Sơn có thể đến, nhưng trong nhà cũng không thiếu cái gì, bắt đầu làm cũng thuận tiện, dù sao bình thường Trương Xảo Phương cũng thích ăn đồ ngon, hơn nữa bây giờ cô lại là phụ nữ có thai?
Mã Ngọc Trân tiến đến giúp đỡ nhìn thấy Trương Xảo Phương nấu cơm, cuối cùng cô cũng tìm thấy cảm giác người vợ nông thôn trên người đối phương, hành động lưu loát mạnh mẽ không cần phải nhấc lên, hơn nữa nhìn đối phương bỏ rất nhiều công sức cho món ăn, thêm nước rồi lại thêm dầu, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao chồng cô lại nói cô nấu cơm giống như lừa đảo: “Chị dâu, chị không ngại phiền phức sao? Bây giờ em nấu cơm có thể ăn là được, mỗi lần Hải Sơn về nhà đều bảo em phải đến học tập chị, còn nói đều là nguyên liệu giống nhau mà cứ vào tay em là giống như đều bị phá hỏng.”
“Ha ha, học cái gì chứ? Mỗi ngày chị đều ở nhà không cẩn phải làm gì chỉ phải chuẩn bị bữa cơm, còn em ở bên ngoài mệt mỏi một ngày thì sao còn tâm trạng mà chú ý đến vậy chứ? Em nói cho cậu ấy biết, em nấu thế nào thì ăn như thế đi, chờ khi cuộc sống của hai vợ chồng em thoải mái hơn một chút thì tay nghề tự nhiên cũng sẽ được nâng cao hơn thôi.” Cô ấy ra ngoài làm việc mệt mỏi cả ngày, ngay cả cơm cũng không muốn ăn thì sao còn đầu óc nào để suy nghĩ xem nên nấu món gì được chứ?
“Chị dâu, lời này của chị đúng là nói lên lời trong lòng em.” Mã Ngọc Trân thấy có người hiểu được nỗi khổ của cô, trong lòng cô cũng thoải mái hơn một chút, thoải mái nhẹ nhàng lôi kéo chị dâu nhỏ kể khổ.
Cô thật sự rất khổ, lấy chồng được nửa năm thì cha chồng mắc bệnh, sau đó điều kiện trong nhà ngày một đi xuống, nếu không phải chồng cô vẫn luôn đối xử tốt với cô, cô cũng không biết phải sống đến hôm nay thế nào? Đứa nhỏ còn chưa dứt sữa, cô đã phải bỏ đứa nhỏ ở nhà để ra ngoài làm thuê, lúc mới đi cô thường xuyên nhớ con gái đến phát khóc, nhưng đến chỗ này lạ nước lạ cái, cô cũng không dám kể khổ với người khác?
Trương Xảo Phương vừa nấu cơm vừa nhẹ giọng khuyên nhủ, cô cảm thấy Mã Ngọc Trân không kém, cô ấy đồng lòng cùng chồng đi vay tiền để chữa bệnh cho cha chồng cũng đã nhìn ra được cô ấy là một người tốt, sau này nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Ngoài miệng nói chuyện, nhưng công việc trong tay hai người cũng không bị dừng lại, bởi vì trong nhà có bát to, còn có chảo điện có cán, hơn nữa Lưu Hải Sơn lại thích ăn thịt nướng, Trương Xảo Phương làm thêm non nửa nồi thịt nướng, chưa đến giữa trưa, trên bàn đã đủ bốn món ăn, mọi người nghĩ đến buổi chiều còn phải làm việc nên cũng không mua rượu, ngay cả như vậy cũng khiến Lưu Hải Sơn quá vui vẻ, anh lôi kéo vợ ăn, luôn nói mỗi lần đến nhà chị dâu đều được ăn thoải mái đỡ thèm.
Ăn xong cơm, Mã Ngọc Trân giúp đỡ Trương Xảo Phương thu dọn bát đũa, hai người Tống Trường Lâm trực tiếp lái xe ra ngoài làm việc, thấy thu dọn xong xuôi, Mã Ngọc Trân muốn để Trương Xảo Phương nghỉ ngơi một chút nên cũng sớm rời đi.
Trương Xảo Phương một mình tựa vào đầu giường, xem phim Tây Du Kí trên tivi, trong lòng cô rất vui vẻ, không ngờ đến đây cũng thấy được trong chuyện xưa có cân đẩu vân? Ai, đáng tiếc, pháp bảo quá đơn điệu, quần áo cũng không đủ uy phong, nếu để cô của đời trước đến diễn xuất, nhất định còn đẹp mắt hơn thế này.
“Xảo Phương? Tỉnh, tỉnh lại đi em, nếu em không tỉnh lại thì trời cũng tối rồi.” Tống Trường Lâm vừa về đến nhà thì nhìn thấy vợ anh đang nằm trên kháng ngủ say, anh cũng không muốn gọi vợ anh dậy, nhưng cũng sắp sáu giờ, cũng sắp đến giờ cơm tối. Mấy ngày nay vợ anh hay thèm ăn nhưng cũng mau đói, , nếu bây giờ không gọi cô dậy, nửa đêm cô bị đói bụng thì phải làm sao bây giờ?
“Hả?” Trương Xảo Phương mở to đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, thấy chồng ngồi bên cạnh mình, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại, cười cười dựa vào người chồng, mơ mơ màng màng nói: “Trường Lâm, anh về rồi à? Chiều nay em xem tivi đến mệt, ha ha, tivi nhà chúng ta thật đẹp mắt, còn tốt hơn nhiều cái ở nhà chị hai em.”
Tống Trường Lâm bị dáng vẻ mơ hồ của vợ làm cho tâm mềm nhũn, anh cười sờ sờ mặt vợ anh, hạ giọng nói: “Em đó, anh về cũng không biết, nếu bị người ôm chạy thì phải làm sao bây giờ?” Gần đây Trương Xảo Phương luôn mơ mơ màng màng, nhưng so với sự nôn nghén của người khác thì cũng cũng thấy đủ với việc cô chỉ mơ màng.
“Ai dám? Nếu có người dám đến nhà chúng ta quấy rối, em sẽ giống như công chúa Thiết Phiến, một quạt đem hắn hất đến tây thiên luôn.” À, bây giờ không có cây quạt, nhưng cô cũng có thể đá hắn lên trời, không có gì khó khăn.
Tống Trường Lâm không biết vợ anh đang ăn ngay nói thật, anh chỉ buồn cười bóp bóp mặt vợ anh: “Được rồi, vợ ngốc của anh, đừng có nằm mơ nữa, mau tỉnh lại đi, anh đi nấu cơm, một lát nữa sẽ gọi em.” Nói xong, anh chuyển cái đầu dưa của vợ sang một bên, rồi cười cười ra ngoài nấu cơm.
Trương Xảo Phương nằm trên giường tức giận nhìn theo bóng lưng của chồng cô, rõ ràng cô đang nói thật, tại sao anh lại không chịu tin cô cơ chứ?
Có thể giờ phút này còn chưa có nhiều người đi làm, hơn nữa người có tiền thì mua xe máy, người không có tiền thì luyến tiếc không mua xe, cho nên số lượng nhỏ xe ba bánh vẫn chiếm ưu thế, ít nhất Tống Trường Lâm cảm thấy không kém, sau một tháng anh cũng kiếm được hơn hai nghìn. Không chỉ anh, Lưu Hải Sơn cũng kiếm được nhiều hơn bình thường ba trăm, bốn trăm.
Không nói đến chuyện trong lòng Lưu Hải Sơn cảm kích thế nào? Nói đến Tống Trường Lâm, anh đang cộng lại chút tiền trong nhà có, cảm giác không kém bao nhiêu, anh lại lái xe kéo vợ anh đi chợ mua ti vi. Lúc mua xe anh không mang theo Trương Xảo Phương, nhưng đó là vì cô cũng không hiểu gì về xe, cô cũng không có hứng thú, nhưng lúc này mua ti vi là vợ anh muốn xem, đương nhiên anh phải mua cái vợ anh vừa lòng mới tốt.
Bây giờ ti vi cũng không phải thứ đồ mới lạ, nhưng bình thường đa số mọi người đều dùng ti vi đen trắng, dù sao cái này muốn dùng cũng phải được mười mấy năm, có rất ít người nửa đường đã thay thế.
Hai vợ chồng đi hai vòng quanh chợ, tính đến tính đi, cuối cùng mất 2500 đồng, mua một chiếc ti vi 21 tấc Anh, là sản phẩm của Cầu Vồng, ti vi trong nước, thật ra tốt nhất ở đây hẳn là ti vi của Nhật Bản, nhưng ai bảo Tống Trường Lâm là người từng đi lính, trong khung xương của anh vẫn kiến quyết chống lại hàng hóa của người Nhật, cho nên Trương Xảo Phương chỉ có thể từ bỏ cái tốt nhất, ngược lại mua một cái hàng trong nước.
Tuy rằng không phải cái tốt nhất, nhưng Trương Xảo Phương vẫn cảm thấy thỏa mãn, đây chính là chiếc ti vi chồng cô kiếm tiền mua về cho cô, hơn nữa ti vi này còn lớn hơn cái ở nhà chị hai cô nhiều.
Tham khảo ý kiến của người bán hàng xong, hai người lại mua thêm một cái dây anten, nghe nói có thể làm tăng thêm số kênh, sau đó hai người vô cùng cao hứng về nhà.
Hai người vừa về đến nhà, thấy vợ chồng Lưu Hải Sơn đang đứng ở cổng chờ, ngày hôm qua Tống Trường Lâm cũng nói với anh hôm nay buổi sáng không chạy xe, muốn đưa vợ đi mua tivi, Lưu Hải Sơn nghĩ mua tivi cũng là việc vui, lqd, hơn nữa anh cũng muốn giúp người ta mắc dây anten, vậy nên anh dẫn vợ đến.
Vợ Lưu Hải Sơn là Mã Ngọc Trân, cô cũng muốn đến gặp vợ chồng anh Tống trong miệng chồng cô từ sớm, không nói đến nhờ Tống Trường Lâm mua xe mà chồng cô thêm việc, kiếm thêm nhiều tiền, lại nói, tháng này chồng cô ăn không biết bao nhiêu bữa cơm ở nhà người ta? Hơn nữa, thường xuyên ăn cơm ở nhà người ta khiến lương thực trong nhà cũng giảm hơn .
“Thật ra em cũng nghĩ đến thăm chị dâu từ sớm, nhưng vẫn luôn phải đi làm không có thời gian, tan tầm về nhà tắm rửa xong cũng đã muộn, lâu vậy mới đến, chị dâu cũng đừng trách em nha.” Mã Ngọc Trân lần đầu tiên tới cửa cũng không muốn đi tay không đến, cô cắn răng mua hai con gà mái ở chợ mang đến.
Cô vốn muốn mua chút sữa bột, thực phẩm dinh dưỡng linh tinh, tuy rằng có chút quý, nhưng chồng cô còn phải nhờ người ta nhiều, cũng chỉ là chạy người lấy tình, kết quả Lưu Hải Sơn nói, không cần mua những thứ không thiết thực như thế, có mua thì chị dâu cũng không thích, mang hai con gà mái đi là được, nhất định chị dâu sẽ vui vẻ, cho nên cô mới mang theo gà mái đến đây.
“Lạ cái gì mà lạ? Chị cũng đã nghe Hải Sơn nói qua, mỗi ngày em về nhà còn muộn hơn cậu ấy, vất vả làm việc, chị còn có thể ý kiến hay sao?” Trương Xảo Phương quả thật rất vui vẻ, trong nhà cô có bốn con gà thì đã làm thịt hai con, bây giờ cả chuồng gà lớn vậy cũng không có.
Ai bảo cô mua hai con gà mái không biết đẻ trứng? Cũng không thể nói nó không thể đẻ trứng, nhưng hai con gà đẻ không nổi ba quả, giữ lại cũng chỉ phí lương thực, còn không bằng giết đi bồi bổ cơ thể. Hơn nữa từ sau khi giết hai con gà mái kia, còn lại hai con vẫn luôn duy trì một ngày đẻ hai quả trứng, cũng không biết có phải nhờ câu ‘một ngày một quả trứng, đao thái đứng sang một bên’ không, dù sao hai con gà này vẫn rất có lợi.
Trương Xảo Phương vui tươi hớn hở đem hai con gà thả vào trong vườn, cô đón Mã Ngọc Trân vào nhà, bây giờ đã là tháng mười, bên ngoài trời cũng lạnh, tuy Trương Xảo Phương không sợ lạnh, nhưng Tống Trường Lâm luôn sợ vợ anh bị đông lạnh, cho nên sớm muộn đều thêm chút than, coi như là đốt kháng rồi.
Hai người Tống Trường Lâm ở bên kia lắp đặt ti vi, nghiên cứu dây anten, Mã Ngọc Trân đứng một bên đánh giá cách bày trí trong nhà, cô phát hiện cũng là phòng ở giống nhau, nhưng nhà Trương Xảo Phương trông rất ấm áp, nhà cô nhìn chỉ thấy loạn.
Trương Xảo Phương bưng đĩa hoa quả đi đến phòng ngoài, thấy Mã Ngọc Trân còn đứng, cô vội vàng đón người ngồi xuống: “Ngọc Trân, ngồi xuống đây đi, ăn quả táo, bây giờ cũng không được tốt như lúc trời hè, bao nhiêu loại hoa quả cũng không còn, chỉ có quả táo thôi.” Ai bảo ở Đông Bắc mùa đông luôn đến sớm đâu, nghe nói phương Nam bốn mùa đều như mùa xuân, một năm bốn mùa hoa quả không ngừng, chỉ nghĩ đến đã thấy thèm.
“Chị dâu không cần vội, buổi sáng cũng mệt mỏi đi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.” Thật ra Mã Ngọc Trân cũng từng mang thai, đứa nhỏ nhà cô cũng đã hai tuổi, sao có thể không hiểu rõ được? Tuy rằng khi cô mang thai chuyện gì cũng phải làm, trên cơ bản là không hề chậm trễ công việc, nhưng cô nghe chồng nói, anh Tống rất thương vợ, từ lúc mang thai đã coi như bảo bối mà chăm sóc.
Cô nghe xong cũng thấy có chút quái dị, cô cảm thấy người vợ ở nông thôn cũng không phải cô gái trong thành có gì mà nuông chiều, phải là dạng gì mới có thể để chồng cưng chiều đến vậy? Hôm nay gặp mặt cô mới phát hiện, khó trách người ta được chồng chiều chuộng đến vậy, chị dâu nhỏ này thật sự không kém, không nói đến dáng vẻ tốt, đối xử với người khác cũng hòa khí, giọng điệu khi nói chuyện càng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
“Cũng chỉ đi đến chợ một chuyến, có gì đâu mà mệt? Em đừng học anh Tống của em, mỗi ngày đều khẩn trương hề hề, anh ấy là chưa từng làm cha, nên mới đem mọi chuyện thành nghiêm trọng, em đã làm mẹ rồi, tí nữa em giúp chị nói một câu công bằng, tránh việc anh ấy không để chị làm gì cả, cái gì cũng nhường chị trước thì có gì vui.” Ngay cả khi cô lấy thanh củi cũng sợ bị kéo đến, thật sự quá khẩn trương rồi.
“Ha ha, anh Tống cũng chỉ quan tâm chị thôi, em nghe Hải Sơn nói, mừng năm mới là anh Tống đã ba mươi, lớn tuổi như vậy mới làm cha nên không tránh được việc khẩn trương.” Trong giọng nói của chị dâu nhỏ cũng không có ý phân biệt người ngoài, vậy nên giọng điệu của Mã Ngọc Trân cũng thoải mái hơn. Thật ra vừa rồi quả thật cô có chút khẩn trương,lqd, chỉ sợ chị dâu nhỏ sẽ khinh thường cô.
“Chị cũng biết anh ấy lo lắng cho chị, nhưng thật sự là không cần phải làm đến mức đó nha.” Thật ra cô mang thi còn hạnh phúc hơn bất kì ai, một chút phản ứng nôn nghén cũng không có, mỗi ngày đều muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, hạnh phúc quá trời, chỉ có duy nhất một điều chính là chồng cô quá khẩn trương.
“Chủ yếu là chị dâu cũng là người khéo léo, không giống em là người cẩu thả, vậy nên cũng không khiến người khác phải lo lắng.” Mã Ngọc Trân cảm thấy cô đang nói lời thật, bản thân cô muốn kiếm tiền thì phải đi quét dọn vệ sinh, rửa bát lau nhà, lau chùi khắp nơi, hoàn toàn không chút rảnh rỗi, nhưng Trương Xảo Phương người ta muốn kiếm tiền chủ yên tĩnh ngồi trên giường thêu hoa, chồng cô nói chị dâu nhỏ thêu rất đẹp mắt, tiền anh Tống mua xe cũng là do chị dâu kiếm được, cũng không trách được anh Tống lại thương vợ đến vậy,là một người phụ nữ có dáng vẻ tốt như vậy còn biết kiếm tiền, vậy thì người đàn ông nào có thể không thích chứ?
Trương Xảo Phương không nói gì, cô chỉ như vậy cũng được coi là khéo léo? Bọn họ khiến cô có cảm giác bản thân cô không thể rơi xuống được? Cô vất hết sự tao nhã hào phóng của đời trước đi không còn một mảnh, cứ như vậy mà cũng có người thấy cô tốt? Cô còn tưởng rằng chồng cô sẽ ghét bỏ chứ?
“Xảo Phương, anh và Hải Sơn lên trên nhà lắp dây anten lên, hai chị em cứ xem tạm trước đi, trên tivi này cũng có sẵn hai kênh đó.” Cuối cùng hai người Tống Trường Lâm cũng nghiên cứu rõ ràng xem bây giờ phải làm như thế nào, anh để điều khiển từ xa lên giường, cầm dây anten ra ngoài cùng Lưu Hải Sơn.
“Hai người trèo lên trên phải cẩn thận một chút, chú ý an toàn.” Trương Xảo Phương thấy chồng cô đi ra ngoài, cô có chút lo lắng, thật ra cô rất muốn bảo chồng cô để cô trèo lên, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không dám nói ra, tuy rằng cô biết cô trèo lên nhất định sẽ thoải mái hơn hai người bọn họ nhiều.
“Chị dâu đừng lo lắng, hai người đàn ông bọn họ trèo lên mái nhà thì có gì đâu mà phải lo lắng? Họ sẽ nhanh chóng xuống thôi.” Mã Ngọc Trân nhìn tivi 21 tấc Anh, trong lòng có chút hâm mộ, trong nhà nếu không phải chỗ nào cũng nợ thì với số tiền cô và chồng kiếm được cũng có thể mua tivi từ lâu rồi?
Trương Xảo Phương sợ đối phương nghĩ cô chuyện bé xé ra to, cô ngại ngùng cười nói: “Em đừng thấy bọn chị kết hôn hai năm nhưng thời gian ở cùng nhau cộng lại cũng chỉ khoảng hai tháng, trước kia chị cũng chưa từng thấy anh ấy trèo cao, lần đầu tiên chị thấy nên có chút lo lắng.” Nếu không phải cô lo lắng chuyện vấn đề thể diện của người đàn ông, thì thật sự vừa rồi việc chuyển tivi cô thấy là cô càng hợp hơn.
Mã Ngọc Trân không nhịn được mà bật cười, sau đó cô nhét điều khiển vào tay chị dâu nhỏ, nói: “Được rồi, chị đừng lo lắng nữa, nhìn cái tivi to này mà xem, em hâm mộ chết mất.”
Có thể nói sự hâm mộ trong lòng ra ngoài thì có thể biết được đó cũng là một người thoải mái, Trương Xảo Phương cũng yên tâm kết bạn với đối phương, cứ vậy chị một câu, em một câu, một lát sau hai người đã giống như chị em ruột vậy. À, thật ra xưng hô chị em còn phải tính lại, đừng thấy Mã Ngọc Trân mở miệng lại gọi chị dâu, nhưng thật ra cô còn lớn hơn Trương Xảo Phương hai tuổi, tuổi thật sự không nhỏ.
Trương Xảo Phương nhìn tivi nhà mình, trong lòng cô cũng vui vẻ, chờ khi hai người Tống Trường Lâm mắc xong dây anten, nhìn tiết mục trên tivi càng thêm đẹp mắt.
Người đàn ông bận rộn xong thì hai người phụ nữ cũng ra ngoài nấu cơm, tuy không nghĩ hai vợ chồng Lưu Hải Sơn có thể đến, nhưng trong nhà cũng không thiếu cái gì, bắt đầu làm cũng thuận tiện, dù sao bình thường Trương Xảo Phương cũng thích ăn đồ ngon, hơn nữa bây giờ cô lại là phụ nữ có thai?
Mã Ngọc Trân tiến đến giúp đỡ nhìn thấy Trương Xảo Phương nấu cơm, cuối cùng cô cũng tìm thấy cảm giác người vợ nông thôn trên người đối phương, hành động lưu loát mạnh mẽ không cần phải nhấc lên, hơn nữa nhìn đối phương bỏ rất nhiều công sức cho món ăn, thêm nước rồi lại thêm dầu, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao chồng cô lại nói cô nấu cơm giống như lừa đảo: “Chị dâu, chị không ngại phiền phức sao? Bây giờ em nấu cơm có thể ăn là được, mỗi lần Hải Sơn về nhà đều bảo em phải đến học tập chị, còn nói đều là nguyên liệu giống nhau mà cứ vào tay em là giống như đều bị phá hỏng.”
“Ha ha, học cái gì chứ? Mỗi ngày chị đều ở nhà không cẩn phải làm gì chỉ phải chuẩn bị bữa cơm, còn em ở bên ngoài mệt mỏi một ngày thì sao còn tâm trạng mà chú ý đến vậy chứ? Em nói cho cậu ấy biết, em nấu thế nào thì ăn như thế đi, chờ khi cuộc sống của hai vợ chồng em thoải mái hơn một chút thì tay nghề tự nhiên cũng sẽ được nâng cao hơn thôi.” Cô ấy ra ngoài làm việc mệt mỏi cả ngày, ngay cả cơm cũng không muốn ăn thì sao còn đầu óc nào để suy nghĩ xem nên nấu món gì được chứ?
“Chị dâu, lời này của chị đúng là nói lên lời trong lòng em.” Mã Ngọc Trân thấy có người hiểu được nỗi khổ của cô, trong lòng cô cũng thoải mái hơn một chút, thoải mái nhẹ nhàng lôi kéo chị dâu nhỏ kể khổ.
Cô thật sự rất khổ, lấy chồng được nửa năm thì cha chồng mắc bệnh, sau đó điều kiện trong nhà ngày một đi xuống, nếu không phải chồng cô vẫn luôn đối xử tốt với cô, cô cũng không biết phải sống đến hôm nay thế nào? Đứa nhỏ còn chưa dứt sữa, cô đã phải bỏ đứa nhỏ ở nhà để ra ngoài làm thuê, lúc mới đi cô thường xuyên nhớ con gái đến phát khóc, nhưng đến chỗ này lạ nước lạ cái, cô cũng không dám kể khổ với người khác?
Trương Xảo Phương vừa nấu cơm vừa nhẹ giọng khuyên nhủ, cô cảm thấy Mã Ngọc Trân không kém, cô ấy đồng lòng cùng chồng đi vay tiền để chữa bệnh cho cha chồng cũng đã nhìn ra được cô ấy là một người tốt, sau này nhất định sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Ngoài miệng nói chuyện, nhưng công việc trong tay hai người cũng không bị dừng lại, bởi vì trong nhà có bát to, còn có chảo điện có cán, hơn nữa Lưu Hải Sơn lại thích ăn thịt nướng, Trương Xảo Phương làm thêm non nửa nồi thịt nướng, chưa đến giữa trưa, trên bàn đã đủ bốn món ăn, mọi người nghĩ đến buổi chiều còn phải làm việc nên cũng không mua rượu, ngay cả như vậy cũng khiến Lưu Hải Sơn quá vui vẻ, anh lôi kéo vợ ăn, luôn nói mỗi lần đến nhà chị dâu đều được ăn thoải mái đỡ thèm.
Ăn xong cơm, Mã Ngọc Trân giúp đỡ Trương Xảo Phương thu dọn bát đũa, hai người Tống Trường Lâm trực tiếp lái xe ra ngoài làm việc, thấy thu dọn xong xuôi, Mã Ngọc Trân muốn để Trương Xảo Phương nghỉ ngơi một chút nên cũng sớm rời đi.
Trương Xảo Phương một mình tựa vào đầu giường, xem phim Tây Du Kí trên tivi, trong lòng cô rất vui vẻ, không ngờ đến đây cũng thấy được trong chuyện xưa có cân đẩu vân? Ai, đáng tiếc, pháp bảo quá đơn điệu, quần áo cũng không đủ uy phong, nếu để cô của đời trước đến diễn xuất, nhất định còn đẹp mắt hơn thế này.
“Xảo Phương? Tỉnh, tỉnh lại đi em, nếu em không tỉnh lại thì trời cũng tối rồi.” Tống Trường Lâm vừa về đến nhà thì nhìn thấy vợ anh đang nằm trên kháng ngủ say, anh cũng không muốn gọi vợ anh dậy, nhưng cũng sắp sáu giờ, cũng sắp đến giờ cơm tối. Mấy ngày nay vợ anh hay thèm ăn nhưng cũng mau đói, , nếu bây giờ không gọi cô dậy, nửa đêm cô bị đói bụng thì phải làm sao bây giờ?
“Hả?” Trương Xảo Phương mở to đôi mắt vẫn còn mông lung buồn ngủ, thấy chồng ngồi bên cạnh mình, cô miễn cưỡng nhắm mắt lại, cười cười dựa vào người chồng, mơ mơ màng màng nói: “Trường Lâm, anh về rồi à? Chiều nay em xem tivi đến mệt, ha ha, tivi nhà chúng ta thật đẹp mắt, còn tốt hơn nhiều cái ở nhà chị hai em.”
Tống Trường Lâm bị dáng vẻ mơ hồ của vợ làm cho tâm mềm nhũn, anh cười sờ sờ mặt vợ anh, hạ giọng nói: “Em đó, anh về cũng không biết, nếu bị người ôm chạy thì phải làm sao bây giờ?” Gần đây Trương Xảo Phương luôn mơ mơ màng màng, nhưng so với sự nôn nghén của người khác thì cũng cũng thấy đủ với việc cô chỉ mơ màng.
“Ai dám? Nếu có người dám đến nhà chúng ta quấy rối, em sẽ giống như công chúa Thiết Phiến, một quạt đem hắn hất đến tây thiên luôn.” À, bây giờ không có cây quạt, nhưng cô cũng có thể đá hắn lên trời, không có gì khó khăn.
Tống Trường Lâm không biết vợ anh đang ăn ngay nói thật, anh chỉ buồn cười bóp bóp mặt vợ anh: “Được rồi, vợ ngốc của anh, đừng có nằm mơ nữa, mau tỉnh lại đi, anh đi nấu cơm, một lát nữa sẽ gọi em.” Nói xong, anh chuyển cái đầu dưa của vợ sang một bên, rồi cười cười ra ngoài nấu cơm.
Trương Xảo Phương nằm trên giường tức giận nhìn theo bóng lưng của chồng cô, rõ ràng cô đang nói thật, tại sao anh lại không chịu tin cô cơ chứ?
Tác giả :
Bá Nghiên