Đoạt Vị
Chương 3 Kẻ điên và người cha
Edit: Ryal
Con dao này do Biên Ý mua từ siêu thị về, 39.8 tệ, trông khá giống chủy thủ [1], hoa văn cũng đẹp.
Giờ đây tay cầm dao của y bị Khấu Lệ túm chặt, không nhúc nhích được chút nào.
Trong những ngày bị nhốt ở nơi quỷ quái ấy, Biên Ý từng vô số lần nghĩ và mơ, nếu có thể gặp lại Khấu Lệ thì y sẽ nói gì với hắn?
Giờ người ấy đang đứng ngay trước mặt, nhìn y với biểu cảm của một thằng điên.
Kẻ này giận gì chứ? Anh ta có tư cách gì mà giận dữ?!
Đủ loại cảm xúc từ lúc trốn thoát đến giờ cuối cùng cũng vỡ tung, Biên Ý gào lên với Khấu Lệ, khuôn mặt y vặn vẹo: “*** mẹ mắt anh mù rồi đúng không? Tại sao không nhận ra? Tại sao!”.
Lồng ngực Biên Ý phập phồng kịch liệt, cổ còn đang bị bóp, vậy nên tiếng tim đập như vang lên trong cổ họng. Y giãy giụa, tay phải bị nắm chặt vẫn siết lấy con dao, mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào mắt Khấu Lệ.
Khấu Lệ lại như không nghe, không thấy.
Mùi máu tràn khắp không gian.
Cổ Biên Ý đau tới mức tê dại, cơn đau rõ ràng tới mức y có thể cảm giác được quá trình hàm răng người đàn ông cắn xé da thịt mình. Rõ ràng tới mức y có thể chắc chắn rằng mình không nằm mơ, mình chưa điên.
Những lời còn sót lại trong cổ họng bị cơn đau đớn tê dại ngăn cản, không thốt nổi thành lời.
Chẳng biết Khấu Lệ cắn mạnh bao nhiêu. Biên Ý cảm giác được máu chảy trên cổ y, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Hai tay y dần được buông ra.
Trên môi Khấu Lệ còn dính máu Biên Ý, đôi tay đã buông lại đổi thành ôm chặt y vào lòng. Hắn dùng sức rất mạnh, khiến Biên Ý đang bị ôm cảm thấy nghẹt thở hơn cả khi bị bóp cổ vừa rồi nữa.
Y muốn giãy giụa, nhưng đôi tay Khấu Lệ chẳng khác nào đôi gọng kìm, như muốn khảm cả người y vào cơ thể hắn.
Tiếng nói nghẹn ngào của người đàn ông vang lên bên tai y – mỏi mệt như kẻ độc hành lang thang trên sa mạc với cổ họng bỏng cháy, khó nghe vô cùng.
Biên Ý nghe hắn dùng giọng nói khó nghe ấy mà thủ thỉ:
“Mười bảy năm. Cuối cùng em cũng quay lại rồi”.
Biên Ý chợt trợn to hai mắt.
Y mở miệng muốn hỏi, rồi lại nghe thấy một giọng nói vang lên trên lầu.
“Ba ơi, hai người đang làm gì thế?”.
Trên cầu thang là một bé trai. Bé dụi dụi đôi mắt, vẻ như vừa ngủ dậy, tò mò nhìn hai người cha đang ôm nhau dưới lầu.
Con dao rơi xuống, Biên Ý cứng người.
Khấu Lệ lui về sau một bước, đạp lên con dao chẳng lớn là bao kia. Hắn nhìn Biên Ý chằm chằm, miệng đáp lời bé trai trên lầu: “Ba Nhất không cẩn thận nên bị ngã, ba ôm em ấy lên thôi mà”.
Nói xong hắn bèn buông Biên Ý ra, nhưng tay trái vẫn nắm chặt cổ tay y, tay phải đặt lên bờ vai y.
Nhóc con lùn tịt, từ góc bé đứng cũng không thấy được cái cổ đang chảy máu ròng ròng của ba mình và cả con dao đang bị Khấu Lệ đạp dưới chân.
Đúng là độ tuổi vô ưu vô lo, bé bật cười. Tiếng cười non nớt vô cùng, lại dễ dàng khiến trái tim người lớn phải mềm nhũn.
Tầm mắt Biên Ý lướt qua đầu vai Khấu Lệ, cẩn thận dừng lại trên người bé con.
Nhóc con mới ba tuổi, thân người bé một cục.
Bé còn đang cười y: “Sao ba Nhất vụng về thế, Cây Nhỏ hết bị ngã từ lâu rồi!”.
Con trai của Biên Ý và Khấu Lệ được “sinh ra” bởi kĩ thuật sinh học của công ty Khấu Lệ, tên là Khấu Sâm, nhũ danh là Cây Nhỏ [2].
Được hơn một tuổi thì Biên Ý bắt đầu dạy bé học nói, dạy bé gọi ba. Bé con không phân biệt được “Ý” và “Nhất” [3], lúc nào cũng gọi y là ba Nhất, nhưng Biên Ý vẫn vui vẻ cười cả ngày lẫn đêm.
Giờ khắc này Biên Ý nhìn bé, lại cảm giác trái tim mình cũng đang bị bàn tay Khấu Lệ siết chặt – khó chịu tới mức không thở nổi, yết hầu lại càng nghẹn cứng: “Ừ, Cây Nhỏ nói đúng, ba ngốc quá… Ba ngốc thật đấy…”.
Cây Nhỏ, Cây Nhỏ của y, giờ phút này đang khỏe mạnh đứng đó, trong mắt ánh lên ý cười, đáng yêu lại tràn đầy sức sống.
Tốt quá.
Nhớ lại Cây Nhỏ kiếp trước, rồi lại nhìn bé con bây giờ, Biên Ý chợt không gượng nổi nữa. Hai chân y nhũn ra, nếu không phải tay vẫn còn bị Khấu Lệ nắm chặt, y đã ngã vật xuống đất rồi.
Khấu Lệ lại nói với Khấu Sâm thêm mấy câu. Bên tai Biên Ý chỉ có tiếng ù ù vang vọng, y chẳng nghe rõ, nhưng sự dịu dàng trong giọng nói và nét mặt của người đàn ông ấy lại chẳng khó phát hiện.
Khác hoàn toàn so với ban nãy, nhưng cũng là nét mặt quen thuộc khi xưa.
Nó khiến Biên Ý hơi hoảng hốt.
Đến khi tỉnh táo lại y mới nhìn lên, bé con vừa đứng nơi đó đã không còn bóng dáng, nhưng tiếng bước chân bình bịch khi bé chạy qua hành lang vẫn vọng lại.
Tiếng động ấy khiến y bình tĩnh, cũng khiến đôi mắt y buốt xót.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của nhóc con nữa, y mới ngồi sụp xuống, nức nở thành tiếng.
Khấu Lệ đứng trước mặt Biên Ý, rủ mắt nhìn.
Nhìn y vùi đầu nức nở, nhìn đôi vai y run run, cuối cùng là tiếng gào khóc xé ruột xé gan.
Hắn vẫn nắm chặt cổ tay y, tay còn lại lặng yên rụt về phía sau, năm ngón run run siết lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Gương mặt hắn lại vẫn hững hờ, trước sau như một.
Tin Biên Ý xuất hiện ở thành phố Kinh, tuyên bố mình bị bắt cóc nhanh chóng truyền khắp internet.
Quan Hi mới ghi hình được một nữa đã bị kêu dừng bởi đạo diễn nhận được một cuộc gọi. Ngay sau đó, gã phát hiện ánh mắt những người xung quanh trở nên là lạ.
Quan Hi lấy cớ trốn vào phòng hóa trang, vừa lấy điện thoại ra đã thấy được mười mấy cuộc gọi nhỡ của người đại diện, hình như đúng là có việc gấp.
Tim gã bắt đầu đập nhanh, trong đầu phóng đoán các loại khả năng có thể liên lụy đến mình, tay lại mở khóa điện thoại gọi cho người đại diện Nhiếp Phương.
Gã không gọi được, ba lần liên tục không ai nhấc máy.
Quan Hi cắn móng tay, nhìn chằm chằm những ứng dụng thường dùng, không dám ấn mở.
Gã liên tục tắt đi bật lại, cuối cùng mấy phút sau Nhiếp Phương cũng gọi tới.
Quan Hi chẳng chậm giây nào, ấn nghe máy ngay lập tức, vừa mở miệng đã hỏi: “Chuyện gì thế? Vấn đề lớn lắm à? Tự dưng đạo diễn bắt tôi ngừng quay”.
“Vấn đề lớn lắm à?”. Nghe giọng Nhiếp Phương cáu điên lên được. “Có người trông y hệt cậu bảo mình bị bắt cóc kia kìa, cậu thấy vấn đề này lớn không?”.
Tim Quan Hi đập mạnh như sắp văng khỏi lồng ngực, đầu cũng trống rỗng. Gã nhanh chóng hoàn hồn, cười nói: “Ý anh là có người phẫu thuật thẩm mĩ thành tôi rồi bày trò ăn vạ à?”.
“Chứ còn gì nữa!”. Nhiếp Phương uống một ngụm nước thật to, dập tắt cơn giận từ vô số cuộc điện thoại vừa gọi tới và những tin tức rầm rộ khắp nơi. “Không biết đầu óc thằng đó bị làm sao, muốn nổi tiếng đến mức điên luôn rồi à? Phẫu thuật cũng giống lắm, lại còn ra vẻ bị bắt cóc. Nghe nói phía cảnh sát và ngài chủ tịch đều cử người đi, đúng là giống thật đấy”.
“Nếu thằng đó là thật thì Tiểu Ý ở đây là ai cơ chứ? Thật là…”.
Vớ vẩn hết chỗ nói. Nhiếp Phương vốn định thốt ra năm chữ này, nhưng thấy đầu kia điện thoại chẳng có phản ứng gì bỗng hơi giật mình, thử lên tiếng: “… Tiểu Ý?”.
“Ừ, đúng nhỉ”. Quan Hi cười gượng, gã vỗ vỗ lồng ngực đang đánh trống dồn dập, hỏi lại: “Anh Nhiếp à, thực sự giống lắm sao?”.
Nhiếp Phương không đáp lời, mà nhìn những ảnh chụp mới nhất do trợ lý mua từ cánh nhà báo gửi sang. Những bức ảnh này sắc nét vô cùng, có gần có xa, thậm chí có tấm chụp thẳng mặt. Nhiếp Phương cẩn thận nhìn người trên đó, suýt thì quăng cả điện thoại xuống sàn nhà.
“Anh Nhiếp, em bảo này – không biết tên đó tới bệnh viện thẩm mĩ nào mà lừa được cả đám cú vọ paparazzi thế nhỉ. Họ phát tán những bức hình đó, chúng ta có thể tìm luật…”.
“Rất giống”. Nhiếp Phương ngắt lời Quan Hi, chỉ thấy sống lưng mình ớn lạnh. Hắn vịn vào chiếc ghế gần nhất mà ngồi xuống, lặp lại: “Quá giống, ngay cả tôi cũng không phân biệt được”.
Quan Hi lại cười gượng thêm hai tiếng, bàn tay nhớp nhúa mồ hôi không ngừng xoa vào ống quần. Gã muốn mở miệng pha trò, nhưng lại phát hiện trong họng mình toàn những tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
“Tiểu Ý… Cậu có thật là Tiểu Ý không?”.
Câu hỏi cuối cùng của người đại diện khiến gã hoàn toàn hoảng loạn.
Không thể nào! Không thể nào có chuyện ấy được! Tuyệt đối không thể!
Xưa nay gã chưa từng thấy nhân vật gốc trong tiểu thuyết xuyên thư nào có thể quay về, nhất định là có kẻ ghen ghét gã, tốn một số tiền lớn đi phẫu thuật rồi giả đò ăn vạ! Bôi đen gã!
Hơn nữa, hơn nữa trước đây nhà họ Biên còn trộm xét nghiệm ADN của gã, gã không phải Biên Ý thì ai?
Rõ ràng gã chính là Biên Ý!
Biên Ý mở to mắt, cắn chặt môi dưới, cơn đau khiến y tỉnh táo lại nhanh vô cùng.
Hai mắt mở thật to, điều đầu tiên y nhìn thấy là Khấu Lệ đang đứng trước giường, rủ mắt nhìn mình chằm chằm.
Y bèn dời mắt.
Trong phòng cũng chẳng sáng sủa gì, Biên Ý híp mắt. Cảnh tượng đã từng quen thuộc, giờ lại trở nên xa lạ với y của bây giờ.
Xác định mình đã quay về mười sáu năm trước chứ không phải quay lại nơi quỷ quái kia, bàn tay nắm chặt trong chăn mới buông lỏng hơn một chút.
Ngoài kia có rất nhiều người, những âm thanh trò chuyện hỗn loạn, thậm chí còn có tiếng cãi nhau.
Có người gọi tên Khấu Lệ, ước chừng phải đến lần thứ ba Biên Ý mới cảm giác ánh mắt vẫn luôn nhìn mình từ khi bắt đầu tỉnh lại đã rời đi.
Trong phòng chỉ còn mình Biên Ý.
Lúc này y mới ngồi dậy, cẩn thận đánh giá toàn bộ căn phòng. Đây là phòng ngủ chính, phòng tân hôn ngày y cưới Khấu Lệ, ngay cả giường cũng vẫn là chiếc giường ấy.
Dạ dày hơi nhộn nhạo. Biên Ý nhắm mắt rồi lại mở ra, thấy cốc nước trên đầu giường bèn uống một ngụm, đè cơn ghê tởm xuống.
Khấu Lệ vừa bước ra chưa được bao lâu, bỗng có tiếng thủy tinh vỡ vang lên trong phòng, sự ồn ào bên ngoài cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Khấu Lệ mở cửa trước tiên, những người đứng ngoài với đủ loại biểu cảm nối đuôi nhau bước vào.
Họ gặp được kẻ tự xưng là Biên Ý bị bắt cóc rồi tự trốn về. Y đang ngồi trên giường, một bàn tay rụt lại trong chăn, bàn tay còn lại đã được băng bó thì thò ra ngoài, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
Ánh mắt y sắc lẹm như dao, lạnh lùng cắt qua từng khuôn mặt. Trông chẳng hề giống một cậu ấm mất tích một năm mới quay về, mà như con quỷ đã đắm mình trong địa ngục cả chục năm ròng, giờ bò lên mặt đất báo thù.
Gương mặt kia rõ ràng tái nhợt và đẹp đẽ, nhưng chẳng hiểu sao khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Nhất thời không một ai mở miệng.
Tầm mắt Biên Ý cuối cùng dừng lại trên người em trai y, Biên Vũ.
Y nở nụ cười, mọi người cũng nhìn theo.
Biên Vũ không thể không ngồi xuống bên giường, lo lắng nhìn anh trai mình: “Anh à, anh không sao chứ? Rốt cuộc kẻ kia là ai mà lại trông giống anh như đúc vậy?”.
Biên Ý không đáp lời, đôi mắt vẫn đang đánh giá Biên Vũ không ngừng.
Biên Vũ không thích cảm giác này nhưng lại chẳng thể né tránh, tay gã ta nổi đầy da gà, chỉ là giấu dưới lớp quần áo nên chẳng ai phát giác.
Có lẽ là muốn thoát khỏi ánh mắt quái dị của Biên Ý, hoặc do đã quen thói lúc ở với “Biên Ý” một năm nay, nên trong mắt Biên Vũ chẳng bao lâu đã đầy nước, giọng nức nở: “Chỉ tại bọn em, bọn em là người thân nhất với anh, mà không ai nhận ra…”.
Nói xong câu này, gã ta liếc qua Khấu Lệ. Khấu Lệ chẳng thèm nhìn lại gã ta, mà cũng như chẳng nghe thấy gã ta nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cốc thủy tinh bị Biên Ý ném vỡ vừa rồi.
Dù Khấu Lệ chẳng nhìn Biên Vũ, nhưng những kẻ làm nền trong căn phòng này đều nhìn sang phía hắn.
Đúng thế, ngay cả người thân thiết nhất cũng còn không nhận ra kia mà.
Con út nhà họ Khấu còn sớm chiều ở chung cùng tên “Biên Ý” đó, chắc cũng cắm sừng Biên Ý không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Nếu người trong phòng là thật, thì món nợ ấy phải tính sao đây?
Thấy Biên Ý cũng nhìn Khấu Lệ, Biên Vũ bèn tới gần hơn. Gã ta duỗi tay muốn nắm tay Biên Ý, miệng nói: “Anh à, anh không biết lúc nghe tin em lo lắng tới mức nào đâu. Giờ anh không sao thì tốt quá, tuy kẻ giả mạo đã chạy mất, nhưng chắc chắn chẳng bao lâu nữa là-“.
Dáng vẻ kệch cỡm của gã ta bị mảnh vỡ nhỏ trong tay Biên Ý cắt đứt.
Mảnh thủy tinh mỏng manh mà sắc nhọn kề sát cái cổ họng vừa mới nức nở nói chuyện của Biên Vũ, hai mắt gã ta trợn trừng to hết mức có thể, muốn nuốt nước miếng lại sợ đứt da đứt thịt, đành phải cố chịu đựng.
Gã ta nhìn những người khác cầu cứu, nhưng họ cũng kinh ngạc không thôi.
Trừ Khấu Lệ vẫn bình chân như vại.
“Biên Vũ, mày ăn nói đâm thọc mà vẫn êm tai quá nhỉ?”. Biên Ý lại nở nụ cười, dù gương mặt có nhợt nhạt không chút máu nhưng vẫn thu hút vô cùng.
“Nhưng mà làm sao bây giờ? Anh trai hiểu hết mà, mày không biết giờ tao nghe giọng mày, là không khống chế nổi mà muốn giết mày sao?”. Tay Biên Ý dùng thêm sức, vừa châm chọc vừa thưởng thức nỗi sợ trong mắt Biên Vũ.
Đúng vậy, giết nó, giết Biên Vũ và Quan Hi! Chúng hủy hoại Cây Nhỏ của y, chúng đều đáng chết!
Đến khi Biên Vũ đau tới mức hét lên, một bàn tay ngăn Biên Ý lại.
Khấu Lệ gỡ bàn tay y đang ấn chặt trên vai gã ta ra, đá văng tên Biên Vũ đang sợ hãi tới mức không động đậy nổi, rồi nhìn Biên Ý thật sâu.
Như đang hỏi: Em nổi điên gì vậy.
Biên Ý nhướng mày, cười rạng rỡ nhìn người trước mắt.
“À đúng rồi, còn cả anh nữa”.
Sao tôi quên được? Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào!
Chú thích:
[1] Chủy thủ là một loại kiếm ngắn:
2] Nguyên văn là Khấu Tiểu Thụ hoặc Khấu Tiểu Thọ, Thụ hoặc Thọ có nghĩa là cây. Nhưng xét thấy việc đồng âm trong này có thể khiến một số bạn hiểu lầm nên mình quyết định dịch ra thành Cây Nhỏ.
[3] Hai từ này có bính âm gần giống nhau: Ý /yì/ và Nhất /yī/.
Con dao này do Biên Ý mua từ siêu thị về, 39.8 tệ, trông khá giống chủy thủ [1], hoa văn cũng đẹp.
Giờ đây tay cầm dao của y bị Khấu Lệ túm chặt, không nhúc nhích được chút nào.
Trong những ngày bị nhốt ở nơi quỷ quái ấy, Biên Ý từng vô số lần nghĩ và mơ, nếu có thể gặp lại Khấu Lệ thì y sẽ nói gì với hắn?
Giờ người ấy đang đứng ngay trước mặt, nhìn y với biểu cảm của một thằng điên.
Kẻ này giận gì chứ? Anh ta có tư cách gì mà giận dữ?!
Đủ loại cảm xúc từ lúc trốn thoát đến giờ cuối cùng cũng vỡ tung, Biên Ý gào lên với Khấu Lệ, khuôn mặt y vặn vẹo: “*** mẹ mắt anh mù rồi đúng không? Tại sao không nhận ra? Tại sao!”.
Lồng ngực Biên Ý phập phồng kịch liệt, cổ còn đang bị bóp, vậy nên tiếng tim đập như vang lên trong cổ họng. Y giãy giụa, tay phải bị nắm chặt vẫn siết lấy con dao, mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào mắt Khấu Lệ.
Khấu Lệ lại như không nghe, không thấy.
Mùi máu tràn khắp không gian.
Cổ Biên Ý đau tới mức tê dại, cơn đau rõ ràng tới mức y có thể cảm giác được quá trình hàm răng người đàn ông cắn xé da thịt mình. Rõ ràng tới mức y có thể chắc chắn rằng mình không nằm mơ, mình chưa điên.
Những lời còn sót lại trong cổ họng bị cơn đau đớn tê dại ngăn cản, không thốt nổi thành lời.
Chẳng biết Khấu Lệ cắn mạnh bao nhiêu. Biên Ý cảm giác được máu chảy trên cổ y, nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Hai tay y dần được buông ra.
Trên môi Khấu Lệ còn dính máu Biên Ý, đôi tay đã buông lại đổi thành ôm chặt y vào lòng. Hắn dùng sức rất mạnh, khiến Biên Ý đang bị ôm cảm thấy nghẹt thở hơn cả khi bị bóp cổ vừa rồi nữa.
Y muốn giãy giụa, nhưng đôi tay Khấu Lệ chẳng khác nào đôi gọng kìm, như muốn khảm cả người y vào cơ thể hắn.
Tiếng nói nghẹn ngào của người đàn ông vang lên bên tai y – mỏi mệt như kẻ độc hành lang thang trên sa mạc với cổ họng bỏng cháy, khó nghe vô cùng.
Biên Ý nghe hắn dùng giọng nói khó nghe ấy mà thủ thỉ:
“Mười bảy năm. Cuối cùng em cũng quay lại rồi”.
Biên Ý chợt trợn to hai mắt.
Y mở miệng muốn hỏi, rồi lại nghe thấy một giọng nói vang lên trên lầu.
“Ba ơi, hai người đang làm gì thế?”.
Trên cầu thang là một bé trai. Bé dụi dụi đôi mắt, vẻ như vừa ngủ dậy, tò mò nhìn hai người cha đang ôm nhau dưới lầu.
Con dao rơi xuống, Biên Ý cứng người.
Khấu Lệ lui về sau một bước, đạp lên con dao chẳng lớn là bao kia. Hắn nhìn Biên Ý chằm chằm, miệng đáp lời bé trai trên lầu: “Ba Nhất không cẩn thận nên bị ngã, ba ôm em ấy lên thôi mà”.
Nói xong hắn bèn buông Biên Ý ra, nhưng tay trái vẫn nắm chặt cổ tay y, tay phải đặt lên bờ vai y.
Nhóc con lùn tịt, từ góc bé đứng cũng không thấy được cái cổ đang chảy máu ròng ròng của ba mình và cả con dao đang bị Khấu Lệ đạp dưới chân.
Đúng là độ tuổi vô ưu vô lo, bé bật cười. Tiếng cười non nớt vô cùng, lại dễ dàng khiến trái tim người lớn phải mềm nhũn.
Tầm mắt Biên Ý lướt qua đầu vai Khấu Lệ, cẩn thận dừng lại trên người bé con.
Nhóc con mới ba tuổi, thân người bé một cục.
Bé còn đang cười y: “Sao ba Nhất vụng về thế, Cây Nhỏ hết bị ngã từ lâu rồi!”.
Con trai của Biên Ý và Khấu Lệ được “sinh ra” bởi kĩ thuật sinh học của công ty Khấu Lệ, tên là Khấu Sâm, nhũ danh là Cây Nhỏ [2].
Được hơn một tuổi thì Biên Ý bắt đầu dạy bé học nói, dạy bé gọi ba. Bé con không phân biệt được “Ý” và “Nhất” [3], lúc nào cũng gọi y là ba Nhất, nhưng Biên Ý vẫn vui vẻ cười cả ngày lẫn đêm.
Giờ khắc này Biên Ý nhìn bé, lại cảm giác trái tim mình cũng đang bị bàn tay Khấu Lệ siết chặt – khó chịu tới mức không thở nổi, yết hầu lại càng nghẹn cứng: “Ừ, Cây Nhỏ nói đúng, ba ngốc quá… Ba ngốc thật đấy…”.
Cây Nhỏ, Cây Nhỏ của y, giờ phút này đang khỏe mạnh đứng đó, trong mắt ánh lên ý cười, đáng yêu lại tràn đầy sức sống.
Tốt quá.
Nhớ lại Cây Nhỏ kiếp trước, rồi lại nhìn bé con bây giờ, Biên Ý chợt không gượng nổi nữa. Hai chân y nhũn ra, nếu không phải tay vẫn còn bị Khấu Lệ nắm chặt, y đã ngã vật xuống đất rồi.
Khấu Lệ lại nói với Khấu Sâm thêm mấy câu. Bên tai Biên Ý chỉ có tiếng ù ù vang vọng, y chẳng nghe rõ, nhưng sự dịu dàng trong giọng nói và nét mặt của người đàn ông ấy lại chẳng khó phát hiện.
Khác hoàn toàn so với ban nãy, nhưng cũng là nét mặt quen thuộc khi xưa.
Nó khiến Biên Ý hơi hoảng hốt.
Đến khi tỉnh táo lại y mới nhìn lên, bé con vừa đứng nơi đó đã không còn bóng dáng, nhưng tiếng bước chân bình bịch khi bé chạy qua hành lang vẫn vọng lại.
Tiếng động ấy khiến y bình tĩnh, cũng khiến đôi mắt y buốt xót.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của nhóc con nữa, y mới ngồi sụp xuống, nức nở thành tiếng.
Khấu Lệ đứng trước mặt Biên Ý, rủ mắt nhìn.
Nhìn y vùi đầu nức nở, nhìn đôi vai y run run, cuối cùng là tiếng gào khóc xé ruột xé gan.
Hắn vẫn nắm chặt cổ tay y, tay còn lại lặng yên rụt về phía sau, năm ngón run run siết lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Gương mặt hắn lại vẫn hững hờ, trước sau như một.
Tin Biên Ý xuất hiện ở thành phố Kinh, tuyên bố mình bị bắt cóc nhanh chóng truyền khắp internet.
Quan Hi mới ghi hình được một nữa đã bị kêu dừng bởi đạo diễn nhận được một cuộc gọi. Ngay sau đó, gã phát hiện ánh mắt những người xung quanh trở nên là lạ.
Quan Hi lấy cớ trốn vào phòng hóa trang, vừa lấy điện thoại ra đã thấy được mười mấy cuộc gọi nhỡ của người đại diện, hình như đúng là có việc gấp.
Tim gã bắt đầu đập nhanh, trong đầu phóng đoán các loại khả năng có thể liên lụy đến mình, tay lại mở khóa điện thoại gọi cho người đại diện Nhiếp Phương.
Gã không gọi được, ba lần liên tục không ai nhấc máy.
Quan Hi cắn móng tay, nhìn chằm chằm những ứng dụng thường dùng, không dám ấn mở.
Gã liên tục tắt đi bật lại, cuối cùng mấy phút sau Nhiếp Phương cũng gọi tới.
Quan Hi chẳng chậm giây nào, ấn nghe máy ngay lập tức, vừa mở miệng đã hỏi: “Chuyện gì thế? Vấn đề lớn lắm à? Tự dưng đạo diễn bắt tôi ngừng quay”.
“Vấn đề lớn lắm à?”. Nghe giọng Nhiếp Phương cáu điên lên được. “Có người trông y hệt cậu bảo mình bị bắt cóc kia kìa, cậu thấy vấn đề này lớn không?”.
Tim Quan Hi đập mạnh như sắp văng khỏi lồng ngực, đầu cũng trống rỗng. Gã nhanh chóng hoàn hồn, cười nói: “Ý anh là có người phẫu thuật thẩm mĩ thành tôi rồi bày trò ăn vạ à?”.
“Chứ còn gì nữa!”. Nhiếp Phương uống một ngụm nước thật to, dập tắt cơn giận từ vô số cuộc điện thoại vừa gọi tới và những tin tức rầm rộ khắp nơi. “Không biết đầu óc thằng đó bị làm sao, muốn nổi tiếng đến mức điên luôn rồi à? Phẫu thuật cũng giống lắm, lại còn ra vẻ bị bắt cóc. Nghe nói phía cảnh sát và ngài chủ tịch đều cử người đi, đúng là giống thật đấy”.
“Nếu thằng đó là thật thì Tiểu Ý ở đây là ai cơ chứ? Thật là…”.
Vớ vẩn hết chỗ nói. Nhiếp Phương vốn định thốt ra năm chữ này, nhưng thấy đầu kia điện thoại chẳng có phản ứng gì bỗng hơi giật mình, thử lên tiếng: “… Tiểu Ý?”.
“Ừ, đúng nhỉ”. Quan Hi cười gượng, gã vỗ vỗ lồng ngực đang đánh trống dồn dập, hỏi lại: “Anh Nhiếp à, thực sự giống lắm sao?”.
Nhiếp Phương không đáp lời, mà nhìn những ảnh chụp mới nhất do trợ lý mua từ cánh nhà báo gửi sang. Những bức ảnh này sắc nét vô cùng, có gần có xa, thậm chí có tấm chụp thẳng mặt. Nhiếp Phương cẩn thận nhìn người trên đó, suýt thì quăng cả điện thoại xuống sàn nhà.
“Anh Nhiếp, em bảo này – không biết tên đó tới bệnh viện thẩm mĩ nào mà lừa được cả đám cú vọ paparazzi thế nhỉ. Họ phát tán những bức hình đó, chúng ta có thể tìm luật…”.
“Rất giống”. Nhiếp Phương ngắt lời Quan Hi, chỉ thấy sống lưng mình ớn lạnh. Hắn vịn vào chiếc ghế gần nhất mà ngồi xuống, lặp lại: “Quá giống, ngay cả tôi cũng không phân biệt được”.
Quan Hi lại cười gượng thêm hai tiếng, bàn tay nhớp nhúa mồ hôi không ngừng xoa vào ống quần. Gã muốn mở miệng pha trò, nhưng lại phát hiện trong họng mình toàn những tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
“Tiểu Ý… Cậu có thật là Tiểu Ý không?”.
Câu hỏi cuối cùng của người đại diện khiến gã hoàn toàn hoảng loạn.
Không thể nào! Không thể nào có chuyện ấy được! Tuyệt đối không thể!
Xưa nay gã chưa từng thấy nhân vật gốc trong tiểu thuyết xuyên thư nào có thể quay về, nhất định là có kẻ ghen ghét gã, tốn một số tiền lớn đi phẫu thuật rồi giả đò ăn vạ! Bôi đen gã!
Hơn nữa, hơn nữa trước đây nhà họ Biên còn trộm xét nghiệm ADN của gã, gã không phải Biên Ý thì ai?
Rõ ràng gã chính là Biên Ý!
Biên Ý mở to mắt, cắn chặt môi dưới, cơn đau khiến y tỉnh táo lại nhanh vô cùng.
Hai mắt mở thật to, điều đầu tiên y nhìn thấy là Khấu Lệ đang đứng trước giường, rủ mắt nhìn mình chằm chằm.
Y bèn dời mắt.
Trong phòng cũng chẳng sáng sủa gì, Biên Ý híp mắt. Cảnh tượng đã từng quen thuộc, giờ lại trở nên xa lạ với y của bây giờ.
Xác định mình đã quay về mười sáu năm trước chứ không phải quay lại nơi quỷ quái kia, bàn tay nắm chặt trong chăn mới buông lỏng hơn một chút.
Ngoài kia có rất nhiều người, những âm thanh trò chuyện hỗn loạn, thậm chí còn có tiếng cãi nhau.
Có người gọi tên Khấu Lệ, ước chừng phải đến lần thứ ba Biên Ý mới cảm giác ánh mắt vẫn luôn nhìn mình từ khi bắt đầu tỉnh lại đã rời đi.
Trong phòng chỉ còn mình Biên Ý.
Lúc này y mới ngồi dậy, cẩn thận đánh giá toàn bộ căn phòng. Đây là phòng ngủ chính, phòng tân hôn ngày y cưới Khấu Lệ, ngay cả giường cũng vẫn là chiếc giường ấy.
Dạ dày hơi nhộn nhạo. Biên Ý nhắm mắt rồi lại mở ra, thấy cốc nước trên đầu giường bèn uống một ngụm, đè cơn ghê tởm xuống.
Khấu Lệ vừa bước ra chưa được bao lâu, bỗng có tiếng thủy tinh vỡ vang lên trong phòng, sự ồn ào bên ngoài cũng nhanh chóng bị dập tắt.
Khấu Lệ mở cửa trước tiên, những người đứng ngoài với đủ loại biểu cảm nối đuôi nhau bước vào.
Họ gặp được kẻ tự xưng là Biên Ý bị bắt cóc rồi tự trốn về. Y đang ngồi trên giường, một bàn tay rụt lại trong chăn, bàn tay còn lại đã được băng bó thì thò ra ngoài, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.
Ánh mắt y sắc lẹm như dao, lạnh lùng cắt qua từng khuôn mặt. Trông chẳng hề giống một cậu ấm mất tích một năm mới quay về, mà như con quỷ đã đắm mình trong địa ngục cả chục năm ròng, giờ bò lên mặt đất báo thù.
Gương mặt kia rõ ràng tái nhợt và đẹp đẽ, nhưng chẳng hiểu sao khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Nhất thời không một ai mở miệng.
Tầm mắt Biên Ý cuối cùng dừng lại trên người em trai y, Biên Vũ.
Y nở nụ cười, mọi người cũng nhìn theo.
Biên Vũ không thể không ngồi xuống bên giường, lo lắng nhìn anh trai mình: “Anh à, anh không sao chứ? Rốt cuộc kẻ kia là ai mà lại trông giống anh như đúc vậy?”.
Biên Ý không đáp lời, đôi mắt vẫn đang đánh giá Biên Vũ không ngừng.
Biên Vũ không thích cảm giác này nhưng lại chẳng thể né tránh, tay gã ta nổi đầy da gà, chỉ là giấu dưới lớp quần áo nên chẳng ai phát giác.
Có lẽ là muốn thoát khỏi ánh mắt quái dị của Biên Ý, hoặc do đã quen thói lúc ở với “Biên Ý” một năm nay, nên trong mắt Biên Vũ chẳng bao lâu đã đầy nước, giọng nức nở: “Chỉ tại bọn em, bọn em là người thân nhất với anh, mà không ai nhận ra…”.
Nói xong câu này, gã ta liếc qua Khấu Lệ. Khấu Lệ chẳng thèm nhìn lại gã ta, mà cũng như chẳng nghe thấy gã ta nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cốc thủy tinh bị Biên Ý ném vỡ vừa rồi.
Dù Khấu Lệ chẳng nhìn Biên Vũ, nhưng những kẻ làm nền trong căn phòng này đều nhìn sang phía hắn.
Đúng thế, ngay cả người thân thiết nhất cũng còn không nhận ra kia mà.
Con út nhà họ Khấu còn sớm chiều ở chung cùng tên “Biên Ý” đó, chắc cũng cắm sừng Biên Ý không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ?
Nếu người trong phòng là thật, thì món nợ ấy phải tính sao đây?
Thấy Biên Ý cũng nhìn Khấu Lệ, Biên Vũ bèn tới gần hơn. Gã ta duỗi tay muốn nắm tay Biên Ý, miệng nói: “Anh à, anh không biết lúc nghe tin em lo lắng tới mức nào đâu. Giờ anh không sao thì tốt quá, tuy kẻ giả mạo đã chạy mất, nhưng chắc chắn chẳng bao lâu nữa là-“.
Dáng vẻ kệch cỡm của gã ta bị mảnh vỡ nhỏ trong tay Biên Ý cắt đứt.
Mảnh thủy tinh mỏng manh mà sắc nhọn kề sát cái cổ họng vừa mới nức nở nói chuyện của Biên Vũ, hai mắt gã ta trợn trừng to hết mức có thể, muốn nuốt nước miếng lại sợ đứt da đứt thịt, đành phải cố chịu đựng.
Gã ta nhìn những người khác cầu cứu, nhưng họ cũng kinh ngạc không thôi.
Trừ Khấu Lệ vẫn bình chân như vại.
“Biên Vũ, mày ăn nói đâm thọc mà vẫn êm tai quá nhỉ?”. Biên Ý lại nở nụ cười, dù gương mặt có nhợt nhạt không chút máu nhưng vẫn thu hút vô cùng.
“Nhưng mà làm sao bây giờ? Anh trai hiểu hết mà, mày không biết giờ tao nghe giọng mày, là không khống chế nổi mà muốn giết mày sao?”. Tay Biên Ý dùng thêm sức, vừa châm chọc vừa thưởng thức nỗi sợ trong mắt Biên Vũ.
Đúng vậy, giết nó, giết Biên Vũ và Quan Hi! Chúng hủy hoại Cây Nhỏ của y, chúng đều đáng chết!
Đến khi Biên Vũ đau tới mức hét lên, một bàn tay ngăn Biên Ý lại.
Khấu Lệ gỡ bàn tay y đang ấn chặt trên vai gã ta ra, đá văng tên Biên Vũ đang sợ hãi tới mức không động đậy nổi, rồi nhìn Biên Ý thật sâu.
Như đang hỏi: Em nổi điên gì vậy.
Biên Ý nhướng mày, cười rạng rỡ nhìn người trước mắt.
“À đúng rồi, còn cả anh nữa”.
Sao tôi quên được? Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào!
Chú thích:
[1] Chủy thủ là một loại kiếm ngắn:
2] Nguyên văn là Khấu Tiểu Thụ hoặc Khấu Tiểu Thọ, Thụ hoặc Thọ có nghĩa là cây. Nhưng xét thấy việc đồng âm trong này có thể khiến một số bạn hiểu lầm nên mình quyết định dịch ra thành Cây Nhỏ.
[3] Hai từ này có bính âm gần giống nhau: Ý /yì/ và Nhất /yī/.
Tác giả :
Lê Lam Lam