Đoạt Tử
Chương 11
Edit: Rika
Sông Bắc Dương nằm bên phải của đường ra biển, nơi đó là ngã ba của ba con sông, là nơi sông đổ ra biển, xe chạy trên cầu Giang Đại, Lâm Diễm đã ngửi được mùi vị mặn mà đặc trưng của biển cả, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đầu hơi choáng váng.
Máu trong lòng bàn tay đã ngừng chảy, nhưng lại khá đau, tay cô run run, tựa như có kiến cắn vào lòng bàn tay cô. Lâm Diễm vốn không còn sức, chỉ nghiêng người tựa đầu vào xe, không nói một câu.
Sau đó lái xe dường như cảm thấy tình huống trong xe hơi kỳ lạ, liền đưa tay chọn đĩa cho vào máy nghe nhạc, âm nhạc trong xe từ từ vang lên, là một bài tình ca cũ, Chương Tử ngồi ở ghế lái phụ liền nói “Đã là năm nào rồi, còn nghe bài tình ca này, thật là nhàm chán, lần sau để tôi lấy cho cậu một vài đĩa nhạc mới thịnh hành bây giờ.
Liên Minh ho nhẹ hai tiếng : “Đây là xe của Nhan ca”
“A” Chương Tử trả lời một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Nhan Tầm Châu mở miệng : “Chương Tử, cậu xuống xe trước đi”
Chương Tử không chịu xuống xe : “Nhan ca, em không phải cố ý, em cũng không biết đây là xe của anh, kỳ thật tôi cũng thích nghe tình ca cũ”
Nhan Tầm Châu: “Phía trước có hiệu thuốc, đi mua thuốc hạ sốt và thuốc rửa vết thương cùng băng gạc lại đây”
“Sao không nói sớm một chút, em còn nghĩ Nhan ca muốn đuổi em đi” Chương Tử cười hì hì nói, lúc xe dừng lại, liền mở cửa xe nhảy xuống, động tác sạch sẽ lưu loát.
Lâm Diễm quả thực rất mệt mỏi, cô nghĩ cho dù Nhan Tầm Châu có đem cô quang xuống sông làm mồi cho cá, cô cũng không có khí lực mà phản kháng lại, thế nhưng khi nghĩ đến cái chết, cô vẫn sợ hãi, bởi vì trên đời này còn một người mà cô luyến tiếc, cô muốn chết cũng không dám chết.
Xe chậm rãi dừng trước một tiểu khu bên cạnh bờ sông, đây là một ngôi nhà mới xây, Nhan Tầm Châu tìm một phòng, bởi vì mới nên trong phòng còn chưa có nội thất, nhìn có vẻ rất trống trãi. Trong năm mươi mét vuông của căn phòng này có một cái sô pha mà u đen và một cái tủ lạnh, tay chân LÂm Diễm mỏi nhừ, trực tiếp đi đến sô pha ngồi xuống
Kỳ thật Lâm Diễm có chút ngoài ý muốn là đi theo Nhan Tầm Châu lên lầu, hoặc là cô đang rất muốn tìm một nơi để ngẩn ngơ, muốn tìm nơi nghỉ ngơi cho buổi tối.
Nhan Tầm Châu tùy ý để Lâm Diễm ngồi ở sô pha, sau đó tự mình đi tới tủ lạnh lấy nước uống.
Chương Tử đi mua thuốc còn chưa có về, Liên Minh cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên anh ta đi dạo một vòng quanh khu nhà rồi nói với Nhan Tầm Châu “Nhan ca, em ra ngoài hút một điếu thuốc”
Nhan Tầm Châu nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm ngòi ở sô pha “Tôi đi cùng cậu”
Nham Tầm Châu hút thuốc từ rất sớm, trước kia hút là do bạn mời, sau lần hút ấy cảm thấy làn khói tỏa ra thật đẹp, thế nên tự mua cho mình một gói thuốc, một ngày có thể hết hai bao. Bất quá khi đó Nhan Tầm Châu chưa tính là nghiện thuốc, lúc ấy hút thuốc bên cạnh Lâm Diễm liền nhíu mày, Nhan Tầm Châu liền thổi khói lên trêu đùa cô.
Sau đó Nhan Tầm Châu đi tới tủ thuốc lá của Nhan An, Nhan An rất yêu thích thu thập các loại thuốc lá nổi tiếng như Hùng Miêu, Trung Hoa, Hoàng Hạc Lâu, khi đó Nhan Tầm Châu lấy một ít thuốc ra mà chiêu đãi các huynh đệ, sau bị Nhan An phát hiện, đem Nhan Tầm Châu trói một ngày một đêm….
Sau đó Nhan Tầm Châu nhớ rõ là Lâm Diễm có mang cơm đến cho anh, cô không dám thả anh ra, cho nên đơn giản đứng bên cạnh đút từng muỗng cơm cho anh, ngày hôm sau Lâm Diễm phải thi, cho nên một bên đút một bên nhắc nhỡ anh ăn thật nhanh.
“Nếu không cũng đem em cột lại thử xem, nhìn thử em có ăn nhanh được không?”
“Em không có làm chuyện xấu, anh học không giỏi, cho nên chú mới trừng phạt anh”
“. . . . .”
Lúc ban đầu Nhan Tầm Châu vẫn cảm thấy LÂm Diễm rất đúng đắn, cho nên thời điểm cô mang cơm đến không khí xung quanh rất trầm lặng, nhưng đôi khi không thể không thừa nhận được, muốn tốt thì phải như Lâm Diễm này, thế nhưng Nhan Thư Đông lại không có di truyền được đức tính tốt đem của mẹ cậu, cậu bé thế nhưng lại rất giống anh trước kia.
Chương Tử sau khi đi mua thuốc một hồi, cố ý dừng lại ven đường mua một ít đồ ăn khuya, phía sau bờ sông có những quán bán ăn khuya, có thịt nạt cuốn, có bánh gạo Hàn Quốc, có bún ốc, còn có cả mì xào. Chương Tử một bên vào cửa một bên ồn ào nói “Đại ca, Liên Minh, tôi mang đồ ăn ngon về cho hai người đây”. Ồn ào cho tới khi cảm thấy không khí có điểm kỳ quái, trong phòng khách vắng teo, chỉ có một mình Lâm Diễm ngồi nghỉ ngơi ở sô pha.
“Ách, đại ca đâu?” Chương Tử chào hỏi Lâm Diễm, đầu Lâm Diễm vẫn còn đau, hơi hơi nâng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Chương Tử nhe răng cười với Lâm Diễm, đang muốn đi ra ngoài, thì Nhan Tầm Châu và Liên Minh đã bước vào.
“Đem đồ cậu mua về ra đây” Nhan Tầm Châu nói với Chương Tử, nghe giọng nói có thể đoán được tâm tình không tốt lắm.
Chương Tử vội vàng đưa một gói to cho Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu cúi đầu nhìn cái gói to, trong đó ngổn ngang một đống đồ.
Kỳ thật cũng không phải loạn thất bát nháo, mà Chương Tử mua đồ rất đầy đủ, trừ bỏ thuốc hạ sốt, cồn y tế rửa vết thương, anh ta còn mua cả băng vệ sinh, bao cao su. . ..
Nhan Tầm Châu khó chịu lấy một vài thứ ra đưa cho Lâm Diễm “Đi vào rửa vết thương đi”
Lâm Diễm không muốn nhưng vẫn phải đứng lên, đi tới toilet.
Lúc trước vết thương trong lòng bàn tay cô chỉ dùng khăn tay để cầm máu, hiện tại lấy ra, trong miệng vết thương còn dính một ít sợi chỉ màu trắng. Lâm Diễm đặt tay dưới vòi nước rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra Nhan Tầm Châu nói với Liên Minh “Cậu băng bó giúp cô ấy”
Chương Tử thật sự có điểm không hiểu “Lão đại, chúng ta . . . .”
Chương Tử thấy Liên Minh ra dấu, vội vàng chạy tới phòng bếp lấy đồ ăn khuya, trong bếp đồ dùng ít, cho nên Chương Tử cầm giấy các – tông bung ra, sau đó đem đồ ăn khuya từng món bày ra.
Bởi vì Lâm Diễm bị thương ở tay phải, cho nên không thể băng bó cho mình được, cho nên lúc Liên Minh tới băng bó cho cô, cô cũng đưa tay ra để anh ta băng.
Bàn tay Lâm Diễm rất đẹp, thế nhưng bây giờ cũng đã có nhưng vết chai. Thế nhưng cũng tốt hơn thời điểm mới ra tù, bởi vì ở trong tù, cô phải lao động rất vất vả, thế nhưng mãi không hoàn thành chỉ tiêu cùng nhiệm vụ, cả người đau nhức, trước kia thị lực của cô tốt lắm, khi học không bao giờ mang mắt kính, thế nhưng khi ở trong tù cô đan áo lông nên đã bị cận thị.
Liên Minh rất nhanh băng bó cho cô xong,cô mở miệng nhẹ nhàng nói “Cám ơn”
“Không có gì”
Lâm Diễm nở nụ cười, hiện tại nơi này là nơi không có xe cộ, cô cũng biết Nhan Tầm Châu không có khả năng mang cô trở về, hơn nữa hôm này cô thật sự rất mệt, Lâm Diễm nghĩ, cô muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.
Lúc Lâm Diễm đi ngang qua bếp Chương Tử liền gọi cô, hỏi cô có muốn ăn khuya hay không, Lâm Diễm lắc đầu cự tuyệt.
Trong phòng ngủ, một cái giường giản dị, lúc cô đặt lưng xuống giường, nghe bên ngoài truyền vào tiếng nói chuyện, hơn phân nữa là giọng của Chương Tử và Liên Minh, ngẫu nhiên sẽ có một vài lời của Nhan Tầm Châu, sau đó cô tựa người vào giường nghe âm thanh bên ngoài, suy nghĩ thực sự bay đi rất xa.
. . . . . . .
Lâm Diễm là ‘con dâu nuôi từ bé’ của Nhan gia, cô là con gái của của đôi vợ chồng câm điếc Lâm Quý cùng Diệp Kim Hoa ở trấn trên, lúc trước cô có tên là Lâm Diệp, tên này do chính hai vợ chồng Lâm gia lấy ra từ họ của hai người.
Lâm Quý và Diệp Kim Hoa đều có tướng mạo xấu xí, thế nhưng từ nhỏ Lâm Diễm chính là một tiểu mỹ nhân, hai vợ chồng câm điếc xinh ra một đứa con gái như hoa như ngọc, mặc cho ai cũng đều không tin, cho nên lúc Lâm Diễm có trí nhớ, cô nghe không ít lời đồn đãi về thân thế của mình, trong đó tin tức lan truyền nhiều nhất chính là vợ chồng Lâm gia đã nhặt cô ở nhà ga.
Đương nhiên trừ bò ở nhà ga, còn có ở rừng cây nhỏ, WC nữ, giếng nước sau trường tiểu học. . . . Lúc đầu Lâm Diễm còn chạy đến hỏi bà ngoại, bà nội là có thật sự mình được nhặt được hay không, nhưng cứ hỏi lặp đi lạp lại như thế, Lâm Diễm cũng cảm thấy phiền, thế nên nếu có nguwoif nói cô là nhặt được, cô liền chuẩn bị một thau nước rửa chén mà hắt vào, vừa hắt vừa chửi “Ngươi mới là nhặt được, cả nhà ngươi đều nhặt được”
Lâm Diễm có một bà nội, là một thợ đóng giầy ở trấn, tuy rằng có đứa con câm điếc, thế nhưng miệng lưỡi bà rất tốt, lúc ấy ở trấn có chuyện gì bát quái, bà nội đều nói cho cô nghe, ví dụ như “Con gái và con trai nhà ai tốt hơn”, “Cái tivi mới mua của nhà ai đã bị trộm. . .” . .v. . .v. . .
Bởi vì nguyên nhân này, cho nên Lâm Diễm không có nhiều bạn, bạn nữ thì không muốn chơi với cô, bạn nam thì luôn tìm cách khi dễ cô.
Thế nhưng thành tích học tập của cô rất tốt, cô tồn tại ở trấn này như một điều phi thường, mọi người nói vợ chồng Lâm gia thật tốt số, có thể nhặt được một đứa con gái hoàn hảo như vậy.
Lúc ấy, trong cái trấn nhỏ này, mấy đứa trẻ rất thích học tập và chơi đùa cùng bạn tốt, cho nên dù ở trấn tiếng tăm của Lâm gia rất xấu, thế nhưng người nguyện ý làm bạn với cô cũng nhiều lên, sau này cô mới biết nguyên lai bọn họ muốn lợi dụng cô.
Lúc ấy Lâm Diễm hoàn toàn tương phản với Nhan Tầm Châu, lúc ấy anh là con trai độc nhất của Xí nghiệp gia đình Nhan An, lúc ấy là một cậu nhóc xinh đẹp và ngỗ nghịch, so với Lâm Diễm thì lớn hơn ba tuổi. Lúc Lâm Diễm học lớp 1 thì Nhan Tầm Châu đã học lớp ba, cậu lớn rất mau, mỗi ngày mang theo một đám người đí đánh nhau.
Nhan gia rất có tiếng ở trong trấn, bởi vì có xí nghiệp của Nhan gia, cho nên đã kéo kinh tế của toàn trấn phát triển lên.
Có đôi khi có một số người ở trong điều kiện tốt, mặc dù như thế nào vẫn sẽ được ca ngợi, ít nhất Nhan Tầm Châu được ca ngọi khá nhiều, bởi vì lúc ấy Nhan Tầm Châu là vương tử trong mộng của các cô gái, nhưng ngại Nhan gia có một cô con dâu nuôi từ bé, mọi người đối với Nhan Tầm Châu cũng chỉ là YY và lén nghị luận chứ không dám có hành động gì, bởi vì cô con dâu nuôi từ bé kia của Nhan Tầm Châu rất đẹp.
Lâm Diễm sở dĩ là con dâu nuôi từ bé của Nhan Tầm Châu là vì, cô đã được Nhan gia nuôi dưỡng từ bé, bởi vì hai vợ chồng Lâm gia gặp một số chuyện không may về sau, cho nên Nhan gia đã nhận nuôi cô.
Thời điểm cô dến Lâm gia, Nguyễn My vẫn ở đấy, bởi vì sinh bệnh nên sắc mặt Nguyễn My rất tái nhợt, nhưng cho dù như vậy, Nguyễn My vẫn là một mỹ nhân bệnh tật, ở Nhan gia Nguyễn My cũng rất ít nói, tính cách có chút lạnh nhạt, cho nên Nhan mẫu có vẻ không thích lắm, vừa vặn tương phản lại, Lâm Diễm bởi vì thông minh, xử lý khôn khéo cho nên rất được lòng Nhan mẫu.
Thời điểm Lâm Diễm vào Nhan gia chỉ mới mười tuổi, nhà lúc trước nghèo cho nên vóc dáng cô cũng chưa phát triển, sau này Nhan gia tích cực bồi dưỡng cho cô, vóc dáng chậm rãi biến đổi, lúc đầu chỉ cao ngang ngực Nhan Tầm Châu, sau cao tới bả vai.
Bởi vì có người mới trong nhà cho nên có tâm lý bài xích, Nhan Tầm Châu lúc thấy Lâm Diễm đi vào Nhan gia cho nên bắt đầu bài xích cô, cô lập cô vài năm, cô cũng ứng phó vài năm, cuối cùng quan hệ của hai người dần tốt lên hẳn, thế nhưng vẫn chưa đạt đến độ thân thích, Nhan Tầm Châu đôi khi tâm tình biến đổi thì sai cô đi mua đồ, cô cũng vui vẻ đi vì mỗi lần dư ít tiền lẽ đều cho cô hết, cho nên cô cũng không có dị nghị gì cả.
Kết quả có một lần Nhan Tầm Châu gọi cô mua cho mình một hộp bao cao su, cô vội vàng chạy đi mua một cái mũ chụp đầu về.
Đối mặt với khuôn mặt đen thui của Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm hoài nghi chính mình có phải hay không mua loại nhỏ, liền nói “Anh mau thử vào xem sao, nếu nhỏ, em sẽ đi đổi lại giúp anh”
Sông Bắc Dương nằm bên phải của đường ra biển, nơi đó là ngã ba của ba con sông, là nơi sông đổ ra biển, xe chạy trên cầu Giang Đại, Lâm Diễm đã ngửi được mùi vị mặn mà đặc trưng của biển cả, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đầu hơi choáng váng.
Máu trong lòng bàn tay đã ngừng chảy, nhưng lại khá đau, tay cô run run, tựa như có kiến cắn vào lòng bàn tay cô. Lâm Diễm vốn không còn sức, chỉ nghiêng người tựa đầu vào xe, không nói một câu.
Sau đó lái xe dường như cảm thấy tình huống trong xe hơi kỳ lạ, liền đưa tay chọn đĩa cho vào máy nghe nhạc, âm nhạc trong xe từ từ vang lên, là một bài tình ca cũ, Chương Tử ngồi ở ghế lái phụ liền nói “Đã là năm nào rồi, còn nghe bài tình ca này, thật là nhàm chán, lần sau để tôi lấy cho cậu một vài đĩa nhạc mới thịnh hành bây giờ.
Liên Minh ho nhẹ hai tiếng : “Đây là xe của Nhan ca”
“A” Chương Tử trả lời một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Nhan Tầm Châu mở miệng : “Chương Tử, cậu xuống xe trước đi”
Chương Tử không chịu xuống xe : “Nhan ca, em không phải cố ý, em cũng không biết đây là xe của anh, kỳ thật tôi cũng thích nghe tình ca cũ”
Nhan Tầm Châu: “Phía trước có hiệu thuốc, đi mua thuốc hạ sốt và thuốc rửa vết thương cùng băng gạc lại đây”
“Sao không nói sớm một chút, em còn nghĩ Nhan ca muốn đuổi em đi” Chương Tử cười hì hì nói, lúc xe dừng lại, liền mở cửa xe nhảy xuống, động tác sạch sẽ lưu loát.
Lâm Diễm quả thực rất mệt mỏi, cô nghĩ cho dù Nhan Tầm Châu có đem cô quang xuống sông làm mồi cho cá, cô cũng không có khí lực mà phản kháng lại, thế nhưng khi nghĩ đến cái chết, cô vẫn sợ hãi, bởi vì trên đời này còn một người mà cô luyến tiếc, cô muốn chết cũng không dám chết.
Xe chậm rãi dừng trước một tiểu khu bên cạnh bờ sông, đây là một ngôi nhà mới xây, Nhan Tầm Châu tìm một phòng, bởi vì mới nên trong phòng còn chưa có nội thất, nhìn có vẻ rất trống trãi. Trong năm mươi mét vuông của căn phòng này có một cái sô pha mà u đen và một cái tủ lạnh, tay chân LÂm Diễm mỏi nhừ, trực tiếp đi đến sô pha ngồi xuống
Kỳ thật Lâm Diễm có chút ngoài ý muốn là đi theo Nhan Tầm Châu lên lầu, hoặc là cô đang rất muốn tìm một nơi để ngẩn ngơ, muốn tìm nơi nghỉ ngơi cho buổi tối.
Nhan Tầm Châu tùy ý để Lâm Diễm ngồi ở sô pha, sau đó tự mình đi tới tủ lạnh lấy nước uống.
Chương Tử đi mua thuốc còn chưa có về, Liên Minh cảm thấy có chút xấu hổ, cho nên anh ta đi dạo một vòng quanh khu nhà rồi nói với Nhan Tầm Châu “Nhan ca, em ra ngoài hút một điếu thuốc”
Nhan Tầm Châu nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm ngòi ở sô pha “Tôi đi cùng cậu”
Nham Tầm Châu hút thuốc từ rất sớm, trước kia hút là do bạn mời, sau lần hút ấy cảm thấy làn khói tỏa ra thật đẹp, thế nên tự mua cho mình một gói thuốc, một ngày có thể hết hai bao. Bất quá khi đó Nhan Tầm Châu chưa tính là nghiện thuốc, lúc ấy hút thuốc bên cạnh Lâm Diễm liền nhíu mày, Nhan Tầm Châu liền thổi khói lên trêu đùa cô.
Sau đó Nhan Tầm Châu đi tới tủ thuốc lá của Nhan An, Nhan An rất yêu thích thu thập các loại thuốc lá nổi tiếng như Hùng Miêu, Trung Hoa, Hoàng Hạc Lâu, khi đó Nhan Tầm Châu lấy một ít thuốc ra mà chiêu đãi các huynh đệ, sau bị Nhan An phát hiện, đem Nhan Tầm Châu trói một ngày một đêm….
Sau đó Nhan Tầm Châu nhớ rõ là Lâm Diễm có mang cơm đến cho anh, cô không dám thả anh ra, cho nên đơn giản đứng bên cạnh đút từng muỗng cơm cho anh, ngày hôm sau Lâm Diễm phải thi, cho nên một bên đút một bên nhắc nhỡ anh ăn thật nhanh.
“Nếu không cũng đem em cột lại thử xem, nhìn thử em có ăn nhanh được không?”
“Em không có làm chuyện xấu, anh học không giỏi, cho nên chú mới trừng phạt anh”
“. . . . .”
Lúc ban đầu Nhan Tầm Châu vẫn cảm thấy LÂm Diễm rất đúng đắn, cho nên thời điểm cô mang cơm đến không khí xung quanh rất trầm lặng, nhưng đôi khi không thể không thừa nhận được, muốn tốt thì phải như Lâm Diễm này, thế nhưng Nhan Thư Đông lại không có di truyền được đức tính tốt đem của mẹ cậu, cậu bé thế nhưng lại rất giống anh trước kia.
Chương Tử sau khi đi mua thuốc một hồi, cố ý dừng lại ven đường mua một ít đồ ăn khuya, phía sau bờ sông có những quán bán ăn khuya, có thịt nạt cuốn, có bánh gạo Hàn Quốc, có bún ốc, còn có cả mì xào. Chương Tử một bên vào cửa một bên ồn ào nói “Đại ca, Liên Minh, tôi mang đồ ăn ngon về cho hai người đây”. Ồn ào cho tới khi cảm thấy không khí có điểm kỳ quái, trong phòng khách vắng teo, chỉ có một mình Lâm Diễm ngồi nghỉ ngơi ở sô pha.
“Ách, đại ca đâu?” Chương Tử chào hỏi Lâm Diễm, đầu Lâm Diễm vẫn còn đau, hơi hơi nâng ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, Chương Tử nhe răng cười với Lâm Diễm, đang muốn đi ra ngoài, thì Nhan Tầm Châu và Liên Minh đã bước vào.
“Đem đồ cậu mua về ra đây” Nhan Tầm Châu nói với Chương Tử, nghe giọng nói có thể đoán được tâm tình không tốt lắm.
Chương Tử vội vàng đưa một gói to cho Nhan Tầm Châu, Nhan Tầm Châu cúi đầu nhìn cái gói to, trong đó ngổn ngang một đống đồ.
Kỳ thật cũng không phải loạn thất bát nháo, mà Chương Tử mua đồ rất đầy đủ, trừ bỏ thuốc hạ sốt, cồn y tế rửa vết thương, anh ta còn mua cả băng vệ sinh, bao cao su. . ..
Nhan Tầm Châu khó chịu lấy một vài thứ ra đưa cho Lâm Diễm “Đi vào rửa vết thương đi”
Lâm Diễm không muốn nhưng vẫn phải đứng lên, đi tới toilet.
Lúc trước vết thương trong lòng bàn tay cô chỉ dùng khăn tay để cầm máu, hiện tại lấy ra, trong miệng vết thương còn dính một ít sợi chỉ màu trắng. Lâm Diễm đặt tay dưới vòi nước rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra Nhan Tầm Châu nói với Liên Minh “Cậu băng bó giúp cô ấy”
Chương Tử thật sự có điểm không hiểu “Lão đại, chúng ta . . . .”
Chương Tử thấy Liên Minh ra dấu, vội vàng chạy tới phòng bếp lấy đồ ăn khuya, trong bếp đồ dùng ít, cho nên Chương Tử cầm giấy các – tông bung ra, sau đó đem đồ ăn khuya từng món bày ra.
Bởi vì Lâm Diễm bị thương ở tay phải, cho nên không thể băng bó cho mình được, cho nên lúc Liên Minh tới băng bó cho cô, cô cũng đưa tay ra để anh ta băng.
Bàn tay Lâm Diễm rất đẹp, thế nhưng bây giờ cũng đã có nhưng vết chai. Thế nhưng cũng tốt hơn thời điểm mới ra tù, bởi vì ở trong tù, cô phải lao động rất vất vả, thế nhưng mãi không hoàn thành chỉ tiêu cùng nhiệm vụ, cả người đau nhức, trước kia thị lực của cô tốt lắm, khi học không bao giờ mang mắt kính, thế nhưng khi ở trong tù cô đan áo lông nên đã bị cận thị.
Liên Minh rất nhanh băng bó cho cô xong,cô mở miệng nhẹ nhàng nói “Cám ơn”
“Không có gì”
Lâm Diễm nở nụ cười, hiện tại nơi này là nơi không có xe cộ, cô cũng biết Nhan Tầm Châu không có khả năng mang cô trở về, hơn nữa hôm này cô thật sự rất mệt, Lâm Diễm nghĩ, cô muốn tìm một nơi nghỉ ngơi.
Lúc Lâm Diễm đi ngang qua bếp Chương Tử liền gọi cô, hỏi cô có muốn ăn khuya hay không, Lâm Diễm lắc đầu cự tuyệt.
Trong phòng ngủ, một cái giường giản dị, lúc cô đặt lưng xuống giường, nghe bên ngoài truyền vào tiếng nói chuyện, hơn phân nữa là giọng của Chương Tử và Liên Minh, ngẫu nhiên sẽ có một vài lời của Nhan Tầm Châu, sau đó cô tựa người vào giường nghe âm thanh bên ngoài, suy nghĩ thực sự bay đi rất xa.
. . . . . . .
Lâm Diễm là ‘con dâu nuôi từ bé’ của Nhan gia, cô là con gái của của đôi vợ chồng câm điếc Lâm Quý cùng Diệp Kim Hoa ở trấn trên, lúc trước cô có tên là Lâm Diệp, tên này do chính hai vợ chồng Lâm gia lấy ra từ họ của hai người.
Lâm Quý và Diệp Kim Hoa đều có tướng mạo xấu xí, thế nhưng từ nhỏ Lâm Diễm chính là một tiểu mỹ nhân, hai vợ chồng câm điếc xinh ra một đứa con gái như hoa như ngọc, mặc cho ai cũng đều không tin, cho nên lúc Lâm Diễm có trí nhớ, cô nghe không ít lời đồn đãi về thân thế của mình, trong đó tin tức lan truyền nhiều nhất chính là vợ chồng Lâm gia đã nhặt cô ở nhà ga.
Đương nhiên trừ bò ở nhà ga, còn có ở rừng cây nhỏ, WC nữ, giếng nước sau trường tiểu học. . . . Lúc đầu Lâm Diễm còn chạy đến hỏi bà ngoại, bà nội là có thật sự mình được nhặt được hay không, nhưng cứ hỏi lặp đi lạp lại như thế, Lâm Diễm cũng cảm thấy phiền, thế nên nếu có nguwoif nói cô là nhặt được, cô liền chuẩn bị một thau nước rửa chén mà hắt vào, vừa hắt vừa chửi “Ngươi mới là nhặt được, cả nhà ngươi đều nhặt được”
Lâm Diễm có một bà nội, là một thợ đóng giầy ở trấn, tuy rằng có đứa con câm điếc, thế nhưng miệng lưỡi bà rất tốt, lúc ấy ở trấn có chuyện gì bát quái, bà nội đều nói cho cô nghe, ví dụ như “Con gái và con trai nhà ai tốt hơn”, “Cái tivi mới mua của nhà ai đã bị trộm. . .” . .v. . .v. . .
Bởi vì nguyên nhân này, cho nên Lâm Diễm không có nhiều bạn, bạn nữ thì không muốn chơi với cô, bạn nam thì luôn tìm cách khi dễ cô.
Thế nhưng thành tích học tập của cô rất tốt, cô tồn tại ở trấn này như một điều phi thường, mọi người nói vợ chồng Lâm gia thật tốt số, có thể nhặt được một đứa con gái hoàn hảo như vậy.
Lúc ấy, trong cái trấn nhỏ này, mấy đứa trẻ rất thích học tập và chơi đùa cùng bạn tốt, cho nên dù ở trấn tiếng tăm của Lâm gia rất xấu, thế nhưng người nguyện ý làm bạn với cô cũng nhiều lên, sau này cô mới biết nguyên lai bọn họ muốn lợi dụng cô.
Lúc ấy Lâm Diễm hoàn toàn tương phản với Nhan Tầm Châu, lúc ấy anh là con trai độc nhất của Xí nghiệp gia đình Nhan An, lúc ấy là một cậu nhóc xinh đẹp và ngỗ nghịch, so với Lâm Diễm thì lớn hơn ba tuổi. Lúc Lâm Diễm học lớp 1 thì Nhan Tầm Châu đã học lớp ba, cậu lớn rất mau, mỗi ngày mang theo một đám người đí đánh nhau.
Nhan gia rất có tiếng ở trong trấn, bởi vì có xí nghiệp của Nhan gia, cho nên đã kéo kinh tế của toàn trấn phát triển lên.
Có đôi khi có một số người ở trong điều kiện tốt, mặc dù như thế nào vẫn sẽ được ca ngợi, ít nhất Nhan Tầm Châu được ca ngọi khá nhiều, bởi vì lúc ấy Nhan Tầm Châu là vương tử trong mộng của các cô gái, nhưng ngại Nhan gia có một cô con dâu nuôi từ bé, mọi người đối với Nhan Tầm Châu cũng chỉ là YY và lén nghị luận chứ không dám có hành động gì, bởi vì cô con dâu nuôi từ bé kia của Nhan Tầm Châu rất đẹp.
Lâm Diễm sở dĩ là con dâu nuôi từ bé của Nhan Tầm Châu là vì, cô đã được Nhan gia nuôi dưỡng từ bé, bởi vì hai vợ chồng Lâm gia gặp một số chuyện không may về sau, cho nên Nhan gia đã nhận nuôi cô.
Thời điểm cô dến Lâm gia, Nguyễn My vẫn ở đấy, bởi vì sinh bệnh nên sắc mặt Nguyễn My rất tái nhợt, nhưng cho dù như vậy, Nguyễn My vẫn là một mỹ nhân bệnh tật, ở Nhan gia Nguyễn My cũng rất ít nói, tính cách có chút lạnh nhạt, cho nên Nhan mẫu có vẻ không thích lắm, vừa vặn tương phản lại, Lâm Diễm bởi vì thông minh, xử lý khôn khéo cho nên rất được lòng Nhan mẫu.
Thời điểm Lâm Diễm vào Nhan gia chỉ mới mười tuổi, nhà lúc trước nghèo cho nên vóc dáng cô cũng chưa phát triển, sau này Nhan gia tích cực bồi dưỡng cho cô, vóc dáng chậm rãi biến đổi, lúc đầu chỉ cao ngang ngực Nhan Tầm Châu, sau cao tới bả vai.
Bởi vì có người mới trong nhà cho nên có tâm lý bài xích, Nhan Tầm Châu lúc thấy Lâm Diễm đi vào Nhan gia cho nên bắt đầu bài xích cô, cô lập cô vài năm, cô cũng ứng phó vài năm, cuối cùng quan hệ của hai người dần tốt lên hẳn, thế nhưng vẫn chưa đạt đến độ thân thích, Nhan Tầm Châu đôi khi tâm tình biến đổi thì sai cô đi mua đồ, cô cũng vui vẻ đi vì mỗi lần dư ít tiền lẽ đều cho cô hết, cho nên cô cũng không có dị nghị gì cả.
Kết quả có một lần Nhan Tầm Châu gọi cô mua cho mình một hộp bao cao su, cô vội vàng chạy đi mua một cái mũ chụp đầu về.
Đối mặt với khuôn mặt đen thui của Nhan Tầm Châu, Lâm Diễm hoài nghi chính mình có phải hay không mua loại nhỏ, liền nói “Anh mau thử vào xem sao, nếu nhỏ, em sẽ đi đổi lại giúp anh”
Tác giả :
Tùy Hầu Châu