Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 85: Cho cô cơ hội kiếm tiền (6)
Editor: Hanna
Kỳ thật, đôi khi, nhân sinh chính là một hồi hí kịch như vậy, người mình yêu, lại không thuộc về mình, mà người yêu mình, làm thế nào cũng không yêu được.
Biết rõ cứ khăng khăng đi theo bên cạnh người yêu mình, mình sẽ được che chở, được bảo hộ, được cưng chiều, sẽ không ủy khuất chính mình, nhưng lại cứ sinh ra cảm giác không cam lòng.
Là không cam lòng.
Mọi người đều có khát vọng trong lòng mình.
Đôi khi, khát vọng trong lòng mình, thực sự không phải là điều tốt nhất.
Chẳng qua là, cam tâm tình nguyện vì cô mà sau này bó hẹp phạm vi, liền bỏ rơi mắt thẩm mỹ.
Vì vậy, mà không thấy cái nào tốt hơn.
Ở trong mắt Cố Lan San, Hàn Thành Trì là tốt nhất, bất luận hắn làm cái gì.
Nhưng ở trong mắt của anh, Cố Lan San là tốt nhất, bất luận cô làm cái gì.
Trong lòng Cố Lan San biết rõ ràng, Hàn Thành Trì đời này đều không thuộc về cô, nhưng mà cô lại muốn canh giữ bên cạnh Thành Trì của cô.
Mà anh đâu?
Biết rõ cô yêu Hàn Thành Trì.
Nhưng là, cô ngồi bên giường anh, chịu phạt thay anh khi bị cha phạt mà không hề biết tê chân, cô ngẩng đầu một cái, đem anh từ trước đến nay da mặt dày nhìn đến khi tức giận thành xấu hổ, mới nhẹ nhàng nói một câu “Thực xin lỗi”, lạ lùng đi vào trong lòng anh.
Biết rõ cô trong lòng có người khác, vẫn là cố tình phóng túng chính mình, làm cho người cô, từng chút từng chút một bước vào tận sâu trong lòng anh.
Con người thật sự có lúc kỳ quái như vậy, biết õ ràng nên kiềm chế chính mình, nhưng cố tình lại vẫn không chống lại được với ý muốn của con tim.
Hàn Thành Trì đã trở về, anh rất không vui.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân muốn đính hôn, cô mất hứng, anh lại rất vui vẻ.
Anh biết, anh vui vẻ thật rất vô sỉ.
Trời mới biết khi anh nghe được cái tin kia, thần kinh anh buộc chặt lâu như vậy rốt cuộc cũng thả lỏng!
Nếu anh ở trong lòng cô, ba ngàn tình địch làm sao cản trở?
Nếu trong lòng cô có anh, anh làm sao cần như thế?
Cần gì chỉ cần thời điểm nghe được ba chữ “Hàn Thành Trì”, trong lòng sinh ra bàng hoàng luống cuống sợ hãi?
Bỏ qua Hàn Thành Trì, cục diện bế tắc giữa anh và cô, lại như thế nào thay đổi?
Anh cúi mình sao?
Như thế nào cúi mình đây?
Anh nhớ rõ ràng “Một lần kia”, sau khi hôn cô vẫn nhu thuận vâng lời, đột nhhieen nhìn anh phẫn nộ, nói, “Nhị Thập, anh so với tôi thật hèn hạ”, anh không chút lưu tình cho cô một cái bạt tai, khi nói cho cô nghe bí mật mà cô không biết, vẻ mặt của cô trong nháy mắt đó rốt cuộc có bao nhiêu hoảng hốt.
Cho dù đến nay, anh đối với cô thật sự cúi mình, cô lại sẽ tin anh sao?
............
Xe vững vàng dừng lại trong sân.
Cố Lann San liền ngồi thẳng người, mở mắt, sắc mặt cô có chút khó coi, con ngươi rủ xuống, giọng điệu thản nhàn nhạt nói: “Tôi vào nhà trước.”
Liền tháo dây an toàn, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, rời đi.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Lan San hồi lâu, mới đi theo xuống xe, đem chìa khóa giao cho người làm chờ bên cạnh.
Khi Thịnh Thế vào nhà, bà quản gia vừa mới cầm lấy túi của Cố Lan San.
Bà quản gia nhìn thấy Thịnh Thế, vẻ mặt sửng sốt, thật lâu cũng không có thấy Thịnh tiên sinh và San tiểu thư ở cùng một chỗ, nhưng dù sao cũng là một quản gia nhiều lâu năm, rất nhanh liền cung kính hỏi thăm Thịnh Thế: “Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Thế mặt không chút thay đổi gật đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, nghĩ đến cô ở Cố gia căn bản đều chưa ăn gì, liền đối với bà quản gia thản nhiên mở miệng: “Có chuẩn bị cơm cơm tối không?”
Kỳ thật, đôi khi, nhân sinh chính là một hồi hí kịch như vậy, người mình yêu, lại không thuộc về mình, mà người yêu mình, làm thế nào cũng không yêu được.
Biết rõ cứ khăng khăng đi theo bên cạnh người yêu mình, mình sẽ được che chở, được bảo hộ, được cưng chiều, sẽ không ủy khuất chính mình, nhưng lại cứ sinh ra cảm giác không cam lòng.
Là không cam lòng.
Mọi người đều có khát vọng trong lòng mình.
Đôi khi, khát vọng trong lòng mình, thực sự không phải là điều tốt nhất.
Chẳng qua là, cam tâm tình nguyện vì cô mà sau này bó hẹp phạm vi, liền bỏ rơi mắt thẩm mỹ.
Vì vậy, mà không thấy cái nào tốt hơn.
Ở trong mắt Cố Lan San, Hàn Thành Trì là tốt nhất, bất luận hắn làm cái gì.
Nhưng ở trong mắt của anh, Cố Lan San là tốt nhất, bất luận cô làm cái gì.
Trong lòng Cố Lan San biết rõ ràng, Hàn Thành Trì đời này đều không thuộc về cô, nhưng mà cô lại muốn canh giữ bên cạnh Thành Trì của cô.
Mà anh đâu?
Biết rõ cô yêu Hàn Thành Trì.
Nhưng là, cô ngồi bên giường anh, chịu phạt thay anh khi bị cha phạt mà không hề biết tê chân, cô ngẩng đầu một cái, đem anh từ trước đến nay da mặt dày nhìn đến khi tức giận thành xấu hổ, mới nhẹ nhàng nói một câu “Thực xin lỗi”, lạ lùng đi vào trong lòng anh.
Biết rõ cô trong lòng có người khác, vẫn là cố tình phóng túng chính mình, làm cho người cô, từng chút từng chút một bước vào tận sâu trong lòng anh.
Con người thật sự có lúc kỳ quái như vậy, biết õ ràng nên kiềm chế chính mình, nhưng cố tình lại vẫn không chống lại được với ý muốn của con tim.
Hàn Thành Trì đã trở về, anh rất không vui.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân muốn đính hôn, cô mất hứng, anh lại rất vui vẻ.
Anh biết, anh vui vẻ thật rất vô sỉ.
Trời mới biết khi anh nghe được cái tin kia, thần kinh anh buộc chặt lâu như vậy rốt cuộc cũng thả lỏng!
Nếu anh ở trong lòng cô, ba ngàn tình địch làm sao cản trở?
Nếu trong lòng cô có anh, anh làm sao cần như thế?
Cần gì chỉ cần thời điểm nghe được ba chữ “Hàn Thành Trì”, trong lòng sinh ra bàng hoàng luống cuống sợ hãi?
Bỏ qua Hàn Thành Trì, cục diện bế tắc giữa anh và cô, lại như thế nào thay đổi?
Anh cúi mình sao?
Như thế nào cúi mình đây?
Anh nhớ rõ ràng “Một lần kia”, sau khi hôn cô vẫn nhu thuận vâng lời, đột nhhieen nhìn anh phẫn nộ, nói, “Nhị Thập, anh so với tôi thật hèn hạ”, anh không chút lưu tình cho cô một cái bạt tai, khi nói cho cô nghe bí mật mà cô không biết, vẻ mặt của cô trong nháy mắt đó rốt cuộc có bao nhiêu hoảng hốt.
Cho dù đến nay, anh đối với cô thật sự cúi mình, cô lại sẽ tin anh sao?
............
Xe vững vàng dừng lại trong sân.
Cố Lann San liền ngồi thẳng người, mở mắt, sắc mặt cô có chút khó coi, con ngươi rủ xuống, giọng điệu thản nhàn nhạt nói: “Tôi vào nhà trước.”
Liền tháo dây an toàn, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, rời đi.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Lan San hồi lâu, mới đi theo xuống xe, đem chìa khóa giao cho người làm chờ bên cạnh.
Khi Thịnh Thế vào nhà, bà quản gia vừa mới cầm lấy túi của Cố Lan San.
Bà quản gia nhìn thấy Thịnh Thế, vẻ mặt sửng sốt, thật lâu cũng không có thấy Thịnh tiên sinh và San tiểu thư ở cùng một chỗ, nhưng dù sao cũng là một quản gia nhiều lâu năm, rất nhanh liền cung kính hỏi thăm Thịnh Thế: “Thịnh tiên sinh.”
Thịnh Thế mặt không chút thay đổi gật đầu, nhìn thoáng qua Cố Lan San, nghĩ đến cô ở Cố gia căn bản đều chưa ăn gì, liền đối với bà quản gia thản nhiên mở miệng: “Có chuẩn bị cơm cơm tối không?”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ