Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 303: Em Cố đưa cà - vạt (3)
Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Trong lòng Cố Ân Ân, giống như phát hiện người yêu mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng thấy quan hệ của Cố Lan San và Hàn Thành Trì rất không tầm thường.
Cố Ân Ân nghĩ, nếu như Hàn Thành Trì thật sự có cái gì đó với Cố Lan San, cô sẽ phải làm gì?
Nhưng mà, giữa bọn họ sẽ có chuyện đó sao?
Hàn Thành Trì lớn lên với cô từ nhỏ. Bối cảnh gia đình nhà họ Hàn, mặc dù không to lớn như nhà họ Thịnh, nhưng mà là một gia đình có gia giáo cực kỳ nghiêm. Cha Hàn Thành Trì là quan thanh liêm, tác phong đoan chính, rất đáng khen ngợi. Còn mẹ Hàn Thành Trì, là họa sĩ vẽ tranh sơn dầu nổi tiếng. Ông Hàn Thành Trì là giáo sư đại học, thật sự có thể nói là cái lưới gia giáo đã mắc, từ trước tới nay luôn là chú trọng phẩm đức lời nói, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện bại hoại gia phong xuất hiện, cho nên hẳn là Hàn Thành Trì sẽ không có chuyện đó?
Còn Cố Lan San, quan hệ tốt với cô như vậy...... Tình chị em, bây giờ cũng đã gả cho Thịnh Thế...... Cũng hẳn là không thể nào chứ?
Nhưng, cô cũng không thể xác định bọn họ không có gì nha!
Cố Ân Ân không biết mình phải làm gì, trong đầu cô hỗn loạn thành một đống, muốn cô đến hỏi thẳng Hàn Thành Trì sao?
Nhưng mà, nếu quả thật Hàn Thành Trì và Cố Lan San có chuyện gì đó mà không muốn ai biết, sao Hàn Thành Trì có thể thừa nhận trước mặt mình đây?
Đúng lúc Cố Ân Ân đang nghĩ lung tung vì sao, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm bất chợt ngừng lại, nghe được tiếng máy sấy bật lên, Cố Ân Ân biết Hàn Thành Trì sắp tắm xong, cô nhanh chóng bỏ giấy trong tay vào hộp cà vạt, lại cất hộp cà vạt vào trong ngăn kéo, nhẹ nhàng đóng, cả người nằm trên giường, mở to mắt, nhìn lên trần nhà. Cô còn chưa kịp nghĩ đến vừa rồi mình đang nghĩ tới đoạn nào, Hàn Thành Trì đã chùm khăn tắm từ trong phòng tắm kéo lệt xệt một đôi dép lê đi ra.
Hàn Thành Trì trực tiếp lên giường, từ phía sau ôm Cố Ân Ân. Cố Ân Ân hoàn hồn, hơi cứng ngắc nằm trong ngực anh, mắt lảng tránh, không quay đầu lại nhìn Hàn Thành Trì. Cô cảm thấy tay Hàn Thành Trì trên người mình bắt đầu không đàng hoàng, xoa khắp người mình. Cái váy nhanh chóng bị anh hất lên, ngay sau đó quần áo cũng bị cởi bỏ. Anh từ phía sau, từ từ cọ xát hai cái, rồi tiến vào trong cơ thể cô.
Lúc Cô Ân Ân làm, luôn mất hồn. Có thể là bởi gì mấy ngày qua, cô và Hàn Thành Trì không làm, cho nên Hàn Thành Trì rất hăng hái, cũng không phát hiện Cố Ân Ân có chỗ khác thường, liên tiếp đè ép cô, làm hai lần, mới yên tĩnh lại, ôm Cố Ân Ân, hơi thở chậm rãi, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Bọn họ không ai nói gì với ai, chỉ yên lặng nghe tiếng tim đập của nhau, đợi đến khi hơi thở bình ổn lại, Hàn Thành Trì mới nghiêng đầu, hôn gò má Cố Ân Ân một cái, nói như trước đây, giọng nói chậm rãi: “Ân Ân, anh yêu em.”
Cố Ân Ân nghe nói như thế, đáy lòng chợt rụt lại thật chặt, lại nghĩ đến trên tấm thiệp chúc mừng viết “Yêu anh, em Cố”, cô cảm thấy hơi thở trong chớp mắt như dừng lại, nhưng mà cô rất nhanh trở lại bình thường, gượng cười tặng cho Hàn Thành Trì một nụ cười giống như trong quá khứ, nói: “Chồng, em cũng yêu anh.”
Hàn thành trì ôm sát chú ý Ân Ân, Cố Ân Ân không có né tránh, mặc cho Hàn thành trì ôm.
Cố Ân Ân nghe tiếng tim đập của Hàn Thành Trì, rõ ràng là cô rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao, giờ lại cảm giác có chút xa lạ, cô hơi ngẩng đầu,
Trong lòng Cố Ân Ân, giống như phát hiện người yêu mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng thấy quan hệ của Cố Lan San và Hàn Thành Trì rất không tầm thường.
Cố Ân Ân nghĩ, nếu như Hàn Thành Trì thật sự có cái gì đó với Cố Lan San, cô sẽ phải làm gì?
Nhưng mà, giữa bọn họ sẽ có chuyện đó sao?
Hàn Thành Trì lớn lên với cô từ nhỏ. Bối cảnh gia đình nhà họ Hàn, mặc dù không to lớn như nhà họ Thịnh, nhưng mà là một gia đình có gia giáo cực kỳ nghiêm. Cha Hàn Thành Trì là quan thanh liêm, tác phong đoan chính, rất đáng khen ngợi. Còn mẹ Hàn Thành Trì, là họa sĩ vẽ tranh sơn dầu nổi tiếng. Ông Hàn Thành Trì là giáo sư đại học, thật sự có thể nói là cái lưới gia giáo đã mắc, từ trước tới nay luôn là chú trọng phẩm đức lời nói, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện bại hoại gia phong xuất hiện, cho nên hẳn là Hàn Thành Trì sẽ không có chuyện đó?
Còn Cố Lan San, quan hệ tốt với cô như vậy...... Tình chị em, bây giờ cũng đã gả cho Thịnh Thế...... Cũng hẳn là không thể nào chứ?
Nhưng, cô cũng không thể xác định bọn họ không có gì nha!
Cố Ân Ân không biết mình phải làm gì, trong đầu cô hỗn loạn thành một đống, muốn cô đến hỏi thẳng Hàn Thành Trì sao?
Nhưng mà, nếu quả thật Hàn Thành Trì và Cố Lan San có chuyện gì đó mà không muốn ai biết, sao Hàn Thành Trì có thể thừa nhận trước mặt mình đây?
Đúng lúc Cố Ân Ân đang nghĩ lung tung vì sao, cô nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm bất chợt ngừng lại, nghe được tiếng máy sấy bật lên, Cố Ân Ân biết Hàn Thành Trì sắp tắm xong, cô nhanh chóng bỏ giấy trong tay vào hộp cà vạt, lại cất hộp cà vạt vào trong ngăn kéo, nhẹ nhàng đóng, cả người nằm trên giường, mở to mắt, nhìn lên trần nhà. Cô còn chưa kịp nghĩ đến vừa rồi mình đang nghĩ tới đoạn nào, Hàn Thành Trì đã chùm khăn tắm từ trong phòng tắm kéo lệt xệt một đôi dép lê đi ra.
Hàn Thành Trì trực tiếp lên giường, từ phía sau ôm Cố Ân Ân. Cố Ân Ân hoàn hồn, hơi cứng ngắc nằm trong ngực anh, mắt lảng tránh, không quay đầu lại nhìn Hàn Thành Trì. Cô cảm thấy tay Hàn Thành Trì trên người mình bắt đầu không đàng hoàng, xoa khắp người mình. Cái váy nhanh chóng bị anh hất lên, ngay sau đó quần áo cũng bị cởi bỏ. Anh từ phía sau, từ từ cọ xát hai cái, rồi tiến vào trong cơ thể cô.
Lúc Cô Ân Ân làm, luôn mất hồn. Có thể là bởi gì mấy ngày qua, cô và Hàn Thành Trì không làm, cho nên Hàn Thành Trì rất hăng hái, cũng không phát hiện Cố Ân Ân có chỗ khác thường, liên tiếp đè ép cô, làm hai lần, mới yên tĩnh lại, ôm Cố Ân Ân, hơi thở chậm rãi, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.
Bọn họ không ai nói gì với ai, chỉ yên lặng nghe tiếng tim đập của nhau, đợi đến khi hơi thở bình ổn lại, Hàn Thành Trì mới nghiêng đầu, hôn gò má Cố Ân Ân một cái, nói như trước đây, giọng nói chậm rãi: “Ân Ân, anh yêu em.”
Cố Ân Ân nghe nói như thế, đáy lòng chợt rụt lại thật chặt, lại nghĩ đến trên tấm thiệp chúc mừng viết “Yêu anh, em Cố”, cô cảm thấy hơi thở trong chớp mắt như dừng lại, nhưng mà cô rất nhanh trở lại bình thường, gượng cười tặng cho Hàn Thành Trì một nụ cười giống như trong quá khứ, nói: “Chồng, em cũng yêu anh.”
Hàn thành trì ôm sát chú ý Ân Ân, Cố Ân Ân không có né tránh, mặc cho Hàn thành trì ôm.
Cố Ân Ân nghe tiếng tim đập của Hàn Thành Trì, rõ ràng là cô rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao, giờ lại cảm giác có chút xa lạ, cô hơi ngẩng đầu,
Tác giả :
Diệp Phi Dạ