Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 302: Em cố đưa cà – vạt (2)
Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Cố Ân Ân thuận thế ôm cổ Hàn Thành Trì, ngẩng đầu, làm nụ hôn này sâu thêm.
Hôn đến mức không khí dần dần trở nên có chút ái muội, tay Cố Ân Ân sờ soạng trên người Hàn Thành Trì một lúc, một lúc, đã giật nút áo sơ mi của anh ra. Lúc này, Hàn Thành Trì mới bất chợt vươn tay, nắm tay Cố Ân Ân, chặn lại động tác của cô, thân thể vẫn đè trên người cô như cũ, môi tiến tới bên tai Cố Ân Ân, nhỏ giọng, dịu dàng hỏi: “Muốn rồi hả? Hả?”
Cố Ân Ân không trả lời, chỉ vươn tay, vòng quanh eo Hàn Thành Trì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Hàn Thành Trì lại hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Chờ một chút, từ bên ngoài trở về, ra rất nhiều mồ hôi, đi tắm đã, chờ anh.”
Cố Ân Ân nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, buông eo Hàn Thành Trì ra. Trước khi Hàn Thành Trì bắt đầu đi, thuận thế hôn gò má cô một cái, vừa tháo dây thắt lưng của mình, vừa vào phòng tắm.
......
Vẻ mặt Cố Ân Ân hồng nhuận lăn mình trên giường Hàn Thành Trì, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới, hơi cong môi. Nghĩ tới cái cà vạt Hàn Thành Trì mới cất đi, lại nghiêng đầu nghĩ đến lời của anh, là em Cố đưa...... Là cô đưa sao? Sao cô không nhớ rõ? Đưa lúc nào vậy?
Cố Ân Ân đang nằm úp trên giường dựng người lên, vươn tay, kéo ngăn kéo của Hàn Thành Trì ra, lấy ra hộp cà vạt ở trong, là hàng có số lượng hạn chế của CUC¬CI năm nay. Năm nay cô không hề mua cà vạt cho Hàn Thành Trì mà...... Hàn Thành Trì nhớ nhầm sao?
Cố Ân Ân vừa nghĩ, vừa mở hộp ra, có một tờ giấy nhẹ bay ra, khẽ rơi lên giường, Cố Ân Ân thuận tay cầm lên, là thiệp chúc mừng, phía trên đánh chữ.
Thành Trì, sinh nhật vui vẻ, yêu anh, em Cố.
Phía dưới còn ghi ngày tháng, rõ ràng là tuần trước.
Cố Ân Ân chắc chắn món quà này không phải cô đưa, mà là một người khác của nhà họ Cố đưa...... trong đám người quen của Hàn Thành Trì, họ Cố...... Biết sinh nhật anh...... Còn là nữ...... Như vậy, chỉ có một người....... Cố Lan San!
Cố Lan San đưa cà vạt này cho Hàn Thành Trì? Hàn Thành Trì biết là cô ấy đưa sao? Chắc là biết, bởi vì khi Cố Ân Ân tặng quà sinh nhật cho Hàn Thành Trì, đều tặng thẳng mặt cho anh nha...... 27 năm, cho tới bây giờ đều chưa từng có ngoại lệ nào...... Hơn nữa lời nhắn lại phía trên này, còn viết yêu anh, em Cố......
Vốn lúc ở Hải Nam, Cố Ân Ân suy nghĩ rất nhiều, nhưng đêm hôm đó ở Hải Nam, đã được Hàn Thành Trì nói lời thâm tình an ủi. Nhưng bây giờ, Hàn Thành Trì và Cố Lan San ở sau màn, trong đầu cô thoáng hiện không ngừng, cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc ban đầu Vương Giai Di nhằm vào Cố Lan San, thân là chồng Cố Lan San – Thịnh Thế - không hề gấp gáp lên tiếng, mà Hàn Thành Trì cũng ngắt lời giữa lúc Vương Giai Di nói. Còn có, lúc cô từ bờ biển trở về đi lên gác tắm, Thịnh Thế cũng tắm trên gác, chỉ còn Hàn Thành Trì ăn ý chơi mạt chượt với Cố Lan San dưới tầng...... Kèm theo những ý nghĩ này, sắc mặt Cố Ân Ân lập tức mất hết sắc hồng đang có.
Trong lòng Cố Ân Ân, giống như phát hiện người yêu mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng thấy quan hệ của Cố Lan San và Hàn Thành Trì rất không tầm thường.
Cố Ân Ân thuận thế ôm cổ Hàn Thành Trì, ngẩng đầu, làm nụ hôn này sâu thêm.
Hôn đến mức không khí dần dần trở nên có chút ái muội, tay Cố Ân Ân sờ soạng trên người Hàn Thành Trì một lúc, một lúc, đã giật nút áo sơ mi của anh ra. Lúc này, Hàn Thành Trì mới bất chợt vươn tay, nắm tay Cố Ân Ân, chặn lại động tác của cô, thân thể vẫn đè trên người cô như cũ, môi tiến tới bên tai Cố Ân Ân, nhỏ giọng, dịu dàng hỏi: “Muốn rồi hả? Hả?”
Cố Ân Ân không trả lời, chỉ vươn tay, vòng quanh eo Hàn Thành Trì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng.
Hàn Thành Trì lại hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Chờ một chút, từ bên ngoài trở về, ra rất nhiều mồ hôi, đi tắm đã, chờ anh.”
Cố Ân Ân nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, buông eo Hàn Thành Trì ra. Trước khi Hàn Thành Trì bắt đầu đi, thuận thế hôn gò má cô một cái, vừa tháo dây thắt lưng của mình, vừa vào phòng tắm.
......
Vẻ mặt Cố Ân Ân hồng nhuận lăn mình trên giường Hàn Thành Trì, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới, hơi cong môi. Nghĩ tới cái cà vạt Hàn Thành Trì mới cất đi, lại nghiêng đầu nghĩ đến lời của anh, là em Cố đưa...... Là cô đưa sao? Sao cô không nhớ rõ? Đưa lúc nào vậy?
Cố Ân Ân đang nằm úp trên giường dựng người lên, vươn tay, kéo ngăn kéo của Hàn Thành Trì ra, lấy ra hộp cà vạt ở trong, là hàng có số lượng hạn chế của CUC¬CI năm nay. Năm nay cô không hề mua cà vạt cho Hàn Thành Trì mà...... Hàn Thành Trì nhớ nhầm sao?
Cố Ân Ân vừa nghĩ, vừa mở hộp ra, có một tờ giấy nhẹ bay ra, khẽ rơi lên giường, Cố Ân Ân thuận tay cầm lên, là thiệp chúc mừng, phía trên đánh chữ.
Thành Trì, sinh nhật vui vẻ, yêu anh, em Cố.
Phía dưới còn ghi ngày tháng, rõ ràng là tuần trước.
Cố Ân Ân chắc chắn món quà này không phải cô đưa, mà là một người khác của nhà họ Cố đưa...... trong đám người quen của Hàn Thành Trì, họ Cố...... Biết sinh nhật anh...... Còn là nữ...... Như vậy, chỉ có một người....... Cố Lan San!
Cố Lan San đưa cà vạt này cho Hàn Thành Trì? Hàn Thành Trì biết là cô ấy đưa sao? Chắc là biết, bởi vì khi Cố Ân Ân tặng quà sinh nhật cho Hàn Thành Trì, đều tặng thẳng mặt cho anh nha...... 27 năm, cho tới bây giờ đều chưa từng có ngoại lệ nào...... Hơn nữa lời nhắn lại phía trên này, còn viết yêu anh, em Cố......
Vốn lúc ở Hải Nam, Cố Ân Ân suy nghĩ rất nhiều, nhưng đêm hôm đó ở Hải Nam, đã được Hàn Thành Trì nói lời thâm tình an ủi. Nhưng bây giờ, Hàn Thành Trì và Cố Lan San ở sau màn, trong đầu cô thoáng hiện không ngừng, cô bỗng nhiên nhớ tới, lúc ban đầu Vương Giai Di nhằm vào Cố Lan San, thân là chồng Cố Lan San – Thịnh Thế - không hề gấp gáp lên tiếng, mà Hàn Thành Trì cũng ngắt lời giữa lúc Vương Giai Di nói. Còn có, lúc cô từ bờ biển trở về đi lên gác tắm, Thịnh Thế cũng tắm trên gác, chỉ còn Hàn Thành Trì ăn ý chơi mạt chượt với Cố Lan San dưới tầng...... Kèm theo những ý nghĩ này, sắc mặt Cố Ân Ân lập tức mất hết sắc hồng đang có.
Trong lòng Cố Ân Ân, giống như phát hiện người yêu mình có quan hệ mờ ám với người đàn bà khác, bắt đầu suy nghĩ lung tung, càng thấy quan hệ của Cố Lan San và Hàn Thành Trì rất không tầm thường.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ