Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 28
Edit: Tuyết – nguyethoadatuyet
Trong số đó, có một người tên là Triệu Lị*, từng là du học sinh, học về thiết kế thời trang ở bên Pháp. Sau khi về nước, cô ta mở một cửa hiệu rất có tiếng ở thành phố, nhiều ngôi sao đã từng tìm đến để may quần áo.
*Lị nghĩa là Hoa nhài.
Cố Lan San chọn ngày chủ nhật có thời tiết mát mẻ, lái xe đến chỗ Triệu Lị.
Cô ngừng xe, vừa bước vào bên trong, một cô gái đã tiến lên, cười tươi, “Cô Tô, cô tới rồi!”
Cố Lan San cười, gật đầu, “Triệu Lị đâu?”
Cô gái kia đáp, “Cô chủ đang giúp khách thử quần áo. Cô ấy dặn cô vào trong đợi một chút.”
Cố Lan San đáp một tiếng “được”, sau đó nói tiếp, “Cô làm việc của mình đi, tôi ngồi đó một mình được rồi.”
"Cô Cố, nếu cần cái gì, cô cứ gọi tôi là được.” Cô gái kia nói rất khách khí, sau đó đi làm việc của mình.
Cố Lan San ngồi trong phòng, gần bên cửa sổ. Cô chọn một quyển tạp chí trên kệ rồi mở ra xem.
Không lâu sau, từ trong phòng thay đồ truyền đến một tiếng cười thanh thúy, sau đó là một giọng nói ra vẻ quyến rũ, “Anh tìm em có việc gì không?... Bây giờ à?... Em có thời gian... À, em đang thử quần áo ở chỗ cô Triệu... Anh ở gần đây à? Được, em đi ra ngay...”
Kế tiếp sau đó, cửa phòng thay đổ mở ra. Một cô gái mặc váy trắng dài, dáng người thướt ta, khuôn mặt đẹp rạng ngời xuất hiện. Cô ta vừa tắt điện thoại, vừa lấy bộ đồ từ trong túi ra, “Cô Triệu, phiền cô tính tiền bộ tôi vừa thử và mấy bộ trước nữa.”
Cố Lan San hơi nghiêng đầu. Khuôn mặt kia có chút quen quen. Một lát sau, cô chợt giật mình, đó không phải là Tô Kiều Kiều sao?
Triệu Lị nhìn thấy Cố Lan San thì gật đầu với cô, sau đó tính tiền cho Tô Kiều Kiều ở quầy. Dường như Tô Kiều Kiều có việc gấp nên không có chú ý tới Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn qua cửa sổ. Có một chiếc xe Audi A8 vừa mới đỗ lại.
Không tới một phút, Tô Kiều Kiều đã rời cửa hiệu của Triệu Lị, thong thả bước ra ngoài.
Cửa xe ngay chỗ lái của chiếc Audi A8 da.nlze.qu;ydo/nnDiễễnđàànLêêQuýýĐôôn hạ xuống, lộ ra khuôn mặt kiêu ngạo đến chói mắt của Thịnh Thế.
Cách một lớp cửa sổ bằng kính, Thịnh Thế cảm thấy có người nhìn trộm mình. Anh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tầm mắt của Cố Lan San.
Ánh mắt hai người bỗng chốc giao nhau.
Không ai nói với ai câu gì, cứ lẳng lặng nhìn nhau mãi.
Không có một chút dấu hiệu chào đón nào.
Ánh mắt của Cố Lan San cứ nhìn chằm chằm, không chớp lấy một cái. Một hồi sau, cô cảm thấy khó chịu. Cô do dự, mình có nên dời tầm mắt hay không... Tô Kiều Kiều đi tới trước cửa xe, Thịnh Thế rốt cuộc là người đầu tiên quay mặt đi. Anh nhìn Tô Kiều Kiều, sau đó hai người cười vui vẻ với nhau, nói vài câu rồi Tô Kiều Kiều lên xe.
Khoảng một giây trước khi khởi động xe, Thịnh Thế chợt quay đầu, bình thản nhìn qua cửa sổ bằng kính phía xa, sau đó đạp chân ga, chở Tô Kiều Kiều rời khỏi.
Cố Lan San thấy anh khởi động xe, cô nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy Triệu Lị sớm đã ngồi trước mặt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe Audi A8 kia, sắc mặt vô cùng không tốt.
Cố Lan San cười cười, nói, “Cô làm ăn rất khá đấy.”
Trong số đó, có một người tên là Triệu Lị*, từng là du học sinh, học về thiết kế thời trang ở bên Pháp. Sau khi về nước, cô ta mở một cửa hiệu rất có tiếng ở thành phố, nhiều ngôi sao đã từng tìm đến để may quần áo.
*Lị nghĩa là Hoa nhài.
Cố Lan San chọn ngày chủ nhật có thời tiết mát mẻ, lái xe đến chỗ Triệu Lị.
Cô ngừng xe, vừa bước vào bên trong, một cô gái đã tiến lên, cười tươi, “Cô Tô, cô tới rồi!”
Cố Lan San cười, gật đầu, “Triệu Lị đâu?”
Cô gái kia đáp, “Cô chủ đang giúp khách thử quần áo. Cô ấy dặn cô vào trong đợi một chút.”
Cố Lan San đáp một tiếng “được”, sau đó nói tiếp, “Cô làm việc của mình đi, tôi ngồi đó một mình được rồi.”
"Cô Cố, nếu cần cái gì, cô cứ gọi tôi là được.” Cô gái kia nói rất khách khí, sau đó đi làm việc của mình.
Cố Lan San ngồi trong phòng, gần bên cửa sổ. Cô chọn một quyển tạp chí trên kệ rồi mở ra xem.
Không lâu sau, từ trong phòng thay đồ truyền đến một tiếng cười thanh thúy, sau đó là một giọng nói ra vẻ quyến rũ, “Anh tìm em có việc gì không?... Bây giờ à?... Em có thời gian... À, em đang thử quần áo ở chỗ cô Triệu... Anh ở gần đây à? Được, em đi ra ngay...”
Kế tiếp sau đó, cửa phòng thay đổ mở ra. Một cô gái mặc váy trắng dài, dáng người thướt ta, khuôn mặt đẹp rạng ngời xuất hiện. Cô ta vừa tắt điện thoại, vừa lấy bộ đồ từ trong túi ra, “Cô Triệu, phiền cô tính tiền bộ tôi vừa thử và mấy bộ trước nữa.”
Cố Lan San hơi nghiêng đầu. Khuôn mặt kia có chút quen quen. Một lát sau, cô chợt giật mình, đó không phải là Tô Kiều Kiều sao?
Triệu Lị nhìn thấy Cố Lan San thì gật đầu với cô, sau đó tính tiền cho Tô Kiều Kiều ở quầy. Dường như Tô Kiều Kiều có việc gấp nên không có chú ý tới Cố Lan San.
Cố Lan San nhìn qua cửa sổ. Có một chiếc xe Audi A8 vừa mới đỗ lại.
Không tới một phút, Tô Kiều Kiều đã rời cửa hiệu của Triệu Lị, thong thả bước ra ngoài.
Cửa xe ngay chỗ lái của chiếc Audi A8 da.nlze.qu;ydo/nnDiễễnđàànLêêQuýýĐôôn hạ xuống, lộ ra khuôn mặt kiêu ngạo đến chói mắt của Thịnh Thế.
Cách một lớp cửa sổ bằng kính, Thịnh Thế cảm thấy có người nhìn trộm mình. Anh đột nhiên quay đầu, nhìn về phía tầm mắt của Cố Lan San.
Ánh mắt hai người bỗng chốc giao nhau.
Không ai nói với ai câu gì, cứ lẳng lặng nhìn nhau mãi.
Không có một chút dấu hiệu chào đón nào.
Ánh mắt của Cố Lan San cứ nhìn chằm chằm, không chớp lấy một cái. Một hồi sau, cô cảm thấy khó chịu. Cô do dự, mình có nên dời tầm mắt hay không... Tô Kiều Kiều đi tới trước cửa xe, Thịnh Thế rốt cuộc là người đầu tiên quay mặt đi. Anh nhìn Tô Kiều Kiều, sau đó hai người cười vui vẻ với nhau, nói vài câu rồi Tô Kiều Kiều lên xe.
Khoảng một giây trước khi khởi động xe, Thịnh Thế chợt quay đầu, bình thản nhìn qua cửa sổ bằng kính phía xa, sau đó đạp chân ga, chở Tô Kiều Kiều rời khỏi.
Cố Lan San thấy anh khởi động xe, cô nghiêng đầu, vô tình nhìn thấy Triệu Lị sớm đã ngồi trước mặt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc xe Audi A8 kia, sắc mặt vô cùng không tốt.
Cố Lan San cười cười, nói, “Cô làm ăn rất khá đấy.”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ