Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 193: Cô thật sự không nhớ rõ sao? (3)
Người đàn ông trẻ tuổi, ngũ quan cực kỳ xuất chúng, kết hợp lại làm cho người ta cảm thấy có một loại nhàn nhạt thanh nhã, tuấn mỹ, ánh mắt của hắn cực kỳ thâm thúy, thấy Tịch Giản Cận thì trong nháy mắt khẽ nổi lên vẻ kinh ngạc gợn sóng, nhưng lại rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, dao động mở miệng, giọng nói thanh thúy: “Anh rể, sao anh lại ở chỗ này?”
Tịch Giản Cận nhìn Cẩm Dương, nói: “Có chút việc phải xử lý, vừa đúng lúc gặp Duệ Duệ nên mang nó ra ngoài luôn.”
Bạc Duệ ngoan ngoãn xuống xe của Tịch Giản Cận, sau đó chạy đến bên cạnh xe của Cẩm Dương, mở cửa xe, bò vào đeo dây an toàn cho mình.
Cẩm Dương hướng về phía Tịch Giản Cận lãnh đạm gật đầu một cái, thấy Bạc Duệ đã thắt chặt dây an toàn thì lạnh nhạt nói: “Vậy tôi cùng Bạc Duệ đi trước.”
”Xin chờ một chút!” Tịch Giản Cận lên tiếng ngăn cản Cẩm Dương đạp cần ga: “Từ khi Duệ Duệ ra đời đến giờ anh một mực ở Bắc Kinh đợi mẹ của Duệ Duệ, nhưng đã qua năm năm rồi, vẫn không đợi thấy, có phải anh nên trở về thành phố X rồi không?”
Đôi mắt to của Bạc Duệ khẽ sáng lên, nghiêng đàu nhìn về phía Cẩm Dương.
Cẩm Dương không nặng không nhẹ lông mày hơi nhíu lại, chiếc cằm nho nhã khẽ căng ra làm cho người ta có một loại cảm giác cao ngạo, ánh mắt có chút tan rã, có chút lạnh nhạt: “Sau hãy nó.”
Chỉ ném lại ba chữ, Cẩm Dương liền lái xe rời đi.
Tịch Giản Cận nhìn xe Cẩm Dương càng ngày càng xa, không nhịn được khẽ nhíu mày, đường đường là công tử tập đoàn Bạc đế, Cẩm Dương là con của Tổng Giám Đốc Bạc Tình Hòa của tập đoàn Bạc đế với ảnh hậu Úc Cẩm, thế nhưng lại vì một người phụ nữ mai danh ẩn tích mà ở lại Bắc Kinh tới năm năm, thậm chí còn không muốn khoa trương, ngay cả đi cũng lái con xe Toyota mấy trăm ngàn.
Bên trong Toyota.
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ giống như hưng phấn, đôi mắt to xinh đẹp của cậu không ngừng nhìn Cẩm Dương đang lạnh nhạt lái xe nói: “Ba, ba đang đợi mẹ con sao?”
Cẩm Dương trả lời qua loa: “Ừ.”
Bạc Duệ càng kích động, “Ba này, người mẹ ống nghiệm của con khi nào về vậy?”
Cẩm Dương liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, động tác lưu loát lái xe trượt đến bên trái đường mở miệng: “Không biết.”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ nghĩ cuối cùng thì mình có thể gặp được mẹ rồi, vì thế càng hỏi nhiều hơn:
”Ba, ba thật sự không biết mẹ con khi nào về sao?”
”Ba, mẹ con có thể giống như mẹ của các bạn khác cũng đưa con ra sân chơi không?”
”Ba, làm sao ba biết mẹ con sẽ trở về tìm con đây?”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ hỏi rất nhiều câu, Cẩm Dương cũng không có quan tâm, mãi cho đến câu hỏi cuối cùng, Cẩm Dương mới nói: “Mẹ con nếu muốn gặp con nhất định sẽ trở về tìm con.”
Đôi mắt Bạc Duệ lóe sáng: “Ba này, lúc mẹ con tới con nên mặc cái gì đây? Mẹ con có phải là rất đẹp không?”
”Không biết.” Cẩm Dương cảm thấy Bạc Duệ hôm nay hỏi hơi nhiều, nên giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ đã quen với giọng nói lạnh nhạt của Cẩm Dương, nên không chút sợ hãi hỏi tiếp: “Ba này, chúng ta có thể đi tìm mẹ con nha!”
”Quỷ mới biết mẹ con là ai!” Mặt Cẩm Dương không tỏ vẻ gì lái xe lại trả lời một câu: “Chỉ có điều đã năm năm rồi, mẹ con còn chưa có xuất hiện, chỉ sợ mẹ con không muốn gặp con nưa rồi.”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ nghe thấy nói mẹ cậu không cần cậu nữa làm cậu rất đau thương, cậu chép miệng, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Làm sao ba lại không biết mẹ con là ai?”
Tịch Giản Cận nhìn Cẩm Dương, nói: “Có chút việc phải xử lý, vừa đúng lúc gặp Duệ Duệ nên mang nó ra ngoài luôn.”
Bạc Duệ ngoan ngoãn xuống xe của Tịch Giản Cận, sau đó chạy đến bên cạnh xe của Cẩm Dương, mở cửa xe, bò vào đeo dây an toàn cho mình.
Cẩm Dương hướng về phía Tịch Giản Cận lãnh đạm gật đầu một cái, thấy Bạc Duệ đã thắt chặt dây an toàn thì lạnh nhạt nói: “Vậy tôi cùng Bạc Duệ đi trước.”
”Xin chờ một chút!” Tịch Giản Cận lên tiếng ngăn cản Cẩm Dương đạp cần ga: “Từ khi Duệ Duệ ra đời đến giờ anh một mực ở Bắc Kinh đợi mẹ của Duệ Duệ, nhưng đã qua năm năm rồi, vẫn không đợi thấy, có phải anh nên trở về thành phố X rồi không?”
Đôi mắt to của Bạc Duệ khẽ sáng lên, nghiêng đàu nhìn về phía Cẩm Dương.
Cẩm Dương không nặng không nhẹ lông mày hơi nhíu lại, chiếc cằm nho nhã khẽ căng ra làm cho người ta có một loại cảm giác cao ngạo, ánh mắt có chút tan rã, có chút lạnh nhạt: “Sau hãy nó.”
Chỉ ném lại ba chữ, Cẩm Dương liền lái xe rời đi.
Tịch Giản Cận nhìn xe Cẩm Dương càng ngày càng xa, không nhịn được khẽ nhíu mày, đường đường là công tử tập đoàn Bạc đế, Cẩm Dương là con của Tổng Giám Đốc Bạc Tình Hòa của tập đoàn Bạc đế với ảnh hậu Úc Cẩm, thế nhưng lại vì một người phụ nữ mai danh ẩn tích mà ở lại Bắc Kinh tới năm năm, thậm chí còn không muốn khoa trương, ngay cả đi cũng lái con xe Toyota mấy trăm ngàn.
Bên trong Toyota.
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ giống như hưng phấn, đôi mắt to xinh đẹp của cậu không ngừng nhìn Cẩm Dương đang lạnh nhạt lái xe nói: “Ba, ba đang đợi mẹ con sao?”
Cẩm Dương trả lời qua loa: “Ừ.”
Bạc Duệ càng kích động, “Ba này, người mẹ ống nghiệm của con khi nào về vậy?”
Cẩm Dương liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, động tác lưu loát lái xe trượt đến bên trái đường mở miệng: “Không biết.”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ nghĩ cuối cùng thì mình có thể gặp được mẹ rồi, vì thế càng hỏi nhiều hơn:
”Ba, ba thật sự không biết mẹ con khi nào về sao?”
”Ba, mẹ con có thể giống như mẹ của các bạn khác cũng đưa con ra sân chơi không?”
”Ba, làm sao ba biết mẹ con sẽ trở về tìm con đây?”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ hỏi rất nhiều câu, Cẩm Dương cũng không có quan tâm, mãi cho đến câu hỏi cuối cùng, Cẩm Dương mới nói: “Mẹ con nếu muốn gặp con nhất định sẽ trở về tìm con.”
Đôi mắt Bạc Duệ lóe sáng: “Ba này, lúc mẹ con tới con nên mặc cái gì đây? Mẹ con có phải là rất đẹp không?”
”Không biết.” Cẩm Dương cảm thấy Bạc Duệ hôm nay hỏi hơi nhiều, nên giọng điệu có chút lạnh nhạt.
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ đã quen với giọng nói lạnh nhạt của Cẩm Dương, nên không chút sợ hãi hỏi tiếp: “Ba này, chúng ta có thể đi tìm mẹ con nha!”
”Quỷ mới biết mẹ con là ai!” Mặt Cẩm Dương không tỏ vẻ gì lái xe lại trả lời một câu: “Chỉ có điều đã năm năm rồi, mẹ con còn chưa có xuất hiện, chỉ sợ mẹ con không muốn gặp con nưa rồi.”
Cậu bạn nhỏ Bạc Duệ nghe thấy nói mẹ cậu không cần cậu nữa làm cậu rất đau thương, cậu chép miệng, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Làm sao ba lại không biết mẹ con là ai?”
Tác giả :
Diệp Phi Dạ