Đoạt Hôn 101 Lần
Chương 167: Thầm lặng tương cứu lúc hoạn nạn (7)
Môi của Thịnh Thế ở trên xương quai xanh xinh xắn tuyệt đẹp của cô lưu luyến một lúc, sau đó nhẹ nhàng dời xuống, mãnh liệt cắn mút.
Anh nhanh chóng cởi sạch áo choàng tắm của chính mình, ném xuống đất, ngay lập tức trở lại trên giường.
Tiếng thở dốc nặng nề mà lại cực nóng của anh, vang vọng rõ ràng bên tai của cô.
Cố Lan San theo bản năng nhắm hai mắt lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể rắn chắc mà lại có lực của anh.
Lần này lực độ của anh rất nhẹ nhàng, cô chỉ cảm thấy hơi hơi đau, không giống như trước khó chịu, nhưng là, vẫn lại theo thói quen cắn môi dưới.
Thịnh Thế thấy cô cắn môi mình, động tác liền ngừng lại. nhìn biểu tình Cố Lan San dưới thân mình, ánh mắt có chút hoảng hốt, thuận tiện cúi đầu, không nói lời nào mà ngăn chặn miệng của cô, hôn lên dấu răng cô vừa mới để lại trên môi, hôn thẳng đến khi thân hình cô gái dưới thân mình run rẩy, anh mới lưu luyến *dđlqđ* buông cô ra.
Cô vẫn như cũ nhắm mắt lại, lông mi của cô thật dài mà dày, nhẹ nhàng run rẩy, như hai cánh bướm, anh cúi đầu, hôn lên lông mi của cô, nhớ lại mỗi lần anh cùng cô làm tình, cô cũng là nhắm hai mắt lại, cũng không có mở mắt ra nhìn hắn lấy một lần, vẻ mặt của cô, cho tới bây giờ đều là khẩn trương, vĩnh viễn đều cắn môi dưới, dáng vẻ kia giống như là ủy khuất, mặc dù làm người khác yêu thương cực kỳ, tuy nhiên lại làm đáy lòng anh cực kỳ mất hứng.
Anh nhìn xuống khuôn mặt của cô thật lâu, anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ xuống mấy sợi tóc rơi trên mặt của cô, lông mi của cô giật giật, anh lại cúi đầu, đến bên tai của cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Sở Sở, mở mắt ra, nhìn tôi.”
Âm thanh của hắn, trầm thấp khàn khàn, trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên, tản ra một cỗ hương vị say mê.
Cố Lan San chỉ cảm thấy bên tai một trận tê dại, mí mắt của cô càng đóng chặt hơn.
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, nhìn cô không chịu nhìn mình, đột nhiên gia tăng sức lực, hung hăng mà đẩy một phen. giọng nói mang theo kiên quyết: “Nhìn tôi.”
Lực đạo của anh bất ngờ đánh tới như vậy không phòng ngự, làm thân thể của cô run lên.
Thịnh Thế nhìn cô như cũ vẫn đang nhắm mắt, một lần rồi lại một lần tiếp tục động tác, để cho chính mình đầu tiên lui ra, lại hung hăng *dđlqđ* đi vào: “Mở mắt ra!”
Cố Lan San bị anh một vào một ra như vậy biến thành một loại giày vò không nói nên lời, giống như trái tim bị người khác hung hăng treo lên lại bị ném mạnh ra, cực kỳ khó chịu, để cho cô trong nháy mắt cảm giác hít thở không thông.
Tay của cô gắt gao nắm lấy ga giường bên dưới, lại nghe được âm thanh của anh bên tai cô, một lần nữa vang lên: “Có nhìn hay không?”
Anh một bên hỏi, một bên như vừa rồi, hung hăng mà đi ra một cái rồi lại nhanh chóng tiến vào, so với vừa rồi lực đạo còn mạnh hơn, sắp làm cho cả người cô hồn bay phách tán, anh nhìn cô không có mở mắt, anh lại tiếp tục, đến lần thứ ba, lần thứ tư, Cố Lan San cảm thấy thân thể mình khó chịu cùng không được tự nhiên,cô cuối cùng nhịn không được mà mở mắt, giọng nói yếu ớt: “Đừng...”
Động tác của Thịnh Thế trong phút chốc khi cô mở mắt ra mà chậm lại, tầm mắt anh cùng cô, đan vào nhau.
Cố Lan San mở mắt ra, liền rơi vào ánh mắt cuồn cuộn như sóng biển của Thịnh Thế.
Anh nhanh chóng cởi sạch áo choàng tắm của chính mình, ném xuống đất, ngay lập tức trở lại trên giường.
Tiếng thở dốc nặng nề mà lại cực nóng của anh, vang vọng rõ ràng bên tai của cô.
Cố Lan San theo bản năng nhắm hai mắt lại, cô có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể rắn chắc mà lại có lực của anh.
Lần này lực độ của anh rất nhẹ nhàng, cô chỉ cảm thấy hơi hơi đau, không giống như trước khó chịu, nhưng là, vẫn lại theo thói quen cắn môi dưới.
Thịnh Thế thấy cô cắn môi mình, động tác liền ngừng lại. nhìn biểu tình Cố Lan San dưới thân mình, ánh mắt có chút hoảng hốt, thuận tiện cúi đầu, không nói lời nào mà ngăn chặn miệng của cô, hôn lên dấu răng cô vừa mới để lại trên môi, hôn thẳng đến khi thân hình cô gái dưới thân mình run rẩy, anh mới lưu luyến *dđlqđ* buông cô ra.
Cô vẫn như cũ nhắm mắt lại, lông mi của cô thật dài mà dày, nhẹ nhàng run rẩy, như hai cánh bướm, anh cúi đầu, hôn lên lông mi của cô, nhớ lại mỗi lần anh cùng cô làm tình, cô cũng là nhắm hai mắt lại, cũng không có mở mắt ra nhìn hắn lấy một lần, vẻ mặt của cô, cho tới bây giờ đều là khẩn trương, vĩnh viễn đều cắn môi dưới, dáng vẻ kia giống như là ủy khuất, mặc dù làm người khác yêu thương cực kỳ, tuy nhiên lại làm đáy lòng anh cực kỳ mất hứng.
Anh nhìn xuống khuôn mặt của cô thật lâu, anh mới giơ tay lên, nhẹ nhàng sờ xuống mấy sợi tóc rơi trên mặt của cô, lông mi của cô giật giật, anh lại cúi đầu, đến bên tai của cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Sở Sở, mở mắt ra, nhìn tôi.”
Âm thanh của hắn, trầm thấp khàn khàn, trong phòng ngủ yên tĩnh vang lên, tản ra một cỗ hương vị say mê.
Cố Lan San chỉ cảm thấy bên tai một trận tê dại, mí mắt của cô càng đóng chặt hơn.
Thịnh Thế nhíu nhíu mày, nhìn cô không chịu nhìn mình, đột nhiên gia tăng sức lực, hung hăng mà đẩy một phen. giọng nói mang theo kiên quyết: “Nhìn tôi.”
Lực đạo của anh bất ngờ đánh tới như vậy không phòng ngự, làm thân thể của cô run lên.
Thịnh Thế nhìn cô như cũ vẫn đang nhắm mắt, một lần rồi lại một lần tiếp tục động tác, để cho chính mình đầu tiên lui ra, lại hung hăng *dđlqđ* đi vào: “Mở mắt ra!”
Cố Lan San bị anh một vào một ra như vậy biến thành một loại giày vò không nói nên lời, giống như trái tim bị người khác hung hăng treo lên lại bị ném mạnh ra, cực kỳ khó chịu, để cho cô trong nháy mắt cảm giác hít thở không thông.
Tay của cô gắt gao nắm lấy ga giường bên dưới, lại nghe được âm thanh của anh bên tai cô, một lần nữa vang lên: “Có nhìn hay không?”
Anh một bên hỏi, một bên như vừa rồi, hung hăng mà đi ra một cái rồi lại nhanh chóng tiến vào, so với vừa rồi lực đạo còn mạnh hơn, sắp làm cho cả người cô hồn bay phách tán, anh nhìn cô không có mở mắt, anh lại tiếp tục, đến lần thứ ba, lần thứ tư, Cố Lan San cảm thấy thân thể mình khó chịu cùng không được tự nhiên,cô cuối cùng nhịn không được mà mở mắt, giọng nói yếu ớt: “Đừng...”
Động tác của Thịnh Thế trong phút chốc khi cô mở mắt ra mà chậm lại, tầm mắt anh cùng cô, đan vào nhau.
Cố Lan San mở mắt ra, liền rơi vào ánh mắt cuồn cuộn như sóng biển của Thịnh Thế.
Tác giả :
Diệp Phi Dạ