Đoạt Đích
Chương 8
Edit: Lengkeng_Sophie
Tô Tuyết Vân vừa hồi phủ liền giao mấy quyển sách binh thư cùng quân trị quốc kia cho Bác Quả Nhĩ, nàng đương nhiên không có nói trắng ra muốn soán vị cái gì, mà là đổi tên trên bìa mấy quyển sách kia, nói cho Bác Quả Nhĩ học xong là có thể ở trên chiến trường kiến công lập nghiệp, có được bộ hạ trung tâm nhất, trở thành Ba Đồ Lỗ vũ dũng nhất.
Bác Quả Nhĩ coi một đêm, hoàn toàn mê đắm vào trang sách, như lấy được chí bảo, mỗi ngày trừ tập võ liền đọc sách, có chỗ không hiểu cũng có thể tùy thời thỉnh giáo sư phụ trong phủ. khi Tô Tuyết Vân là hiệp nữ ở một kiếp kia cũng học xong một bộ võ công đơn giản, mặc dù ở thế giới võ hiệp chỉ tính công phu mèo cào, nhưng tại Đại Thanh cũng có thể sử dụng bồi dưỡng đại nội mật thám. Vì vậy thời điểm nàng ngầm tìm sư phụ cho Bác Quả Nhĩ, liền thuận tay đem võ thuật công pháp ra, xem như cũng tiện thể, cho Bác Quả Nhĩ cùng vài hộ vệ tâm phúc luyện tập.
Bên ngoài, Bác Quả Nhĩ vẫn là một hình tượng buồn khổ, Tô Tuyết Vân vẫn là nơi nơi sưu tầm các loại thuốc bổ, giống như sợ không ai biết nàng coi trọng tôn tử trong bụng con dâu. Như thế qua mấy ngày, bên ngoài dần dần đều cho rằng hoàng đế cùng em dâu tình yêu đã qua đi, sau này tất nhiên sẽ nước giếng không phạm nước sông, lời đồn lui, kế hoạch Thuận Trị muốn “cứu vớt” Ô Vân Châu tự nhiên liền bị Hiếu Trang cường thế ngăn trở.
Kết quả trên có chính sách dưới có đối sách, tiểu tự điều chỉ ngừng hai ngày, liền lại truyền lên, lần này còn gan lớn trực tiếp truyền tin. Tô Tuyết Vân có chút kinh ngạc, nghe xong hạ nhân bẩm báo, cười cùng Ô Lan nói: “Xem ra Phúc Lâm lần này có năng lực, cư nhiên có thể ở dưới mí mắt Đại Ngọc Nhi truyền tin ra, không sai.”
Ô Lan lắc đầu, cười nói: “Nô tài cũng tưởng là Hoàng Thượng nghĩ ra biện pháp mới gì, còn phái người đi tìm hiểu một phen, ai ngờ là An quận vương ở sau lưng an bài.”
“Hử? Là Nhạc Nhạc?” Tô Tuyết Vân hơi hơi nheo lại mắt, nở nụ cười, “Trước kia có một lần, Phúc Lâm cải trang ra cung đến quý phủ chúng ta, cũng là Nhạc Nhạc dẫn hắn đến phải không?”
“Đúng vậy, An quận vương nói là sợ Hoàng Thượng đi địa phương khác không an toàn, Hoàng Thượng muốn xuất cung giải sầu, liền đến phủ bối lặc chúng ta chơi.”
“Ha ha, một An quận vương, làm công việc này ngược lại rất dụng tâm, hắn nhưng là sư huynh của Đổng Ngạc thị, tất nhiên đã sớm biết được Đổng Ngạc thị có chút tiểu tâm tư kia, nói không chừng hồng tuyến lúc đầu thật đúng là hắn dắt.” Tô Tuyết Vân cầm chén trà trong tay gõ tầng tầng ở trên bàn, lãnh đạm nói, “Phái người thông minh theo dõi Nhạc Nhạc, tốt nhất trà trộn vào phủ đi, ngày sau ta có trọng dụng. Mặt khác…… Hừ, An quận vương trung quân như vậy, như thế nào cũng phải để Thái Hậu yêu dấu của chúng ta biết, nhi tử có tâm phúc, vi mẫu tự nhiên cao hứng mới là a, ngươi nói đúng hay không?”
Ô Lan nhanh chóng an bài đi xuống, chỉ cảm thấy chủ tử mưu kế càng ngày càng cao, không cần chống lại ngay trước mặt liền có thể làm loạn một đoàn, có lẽ ý tưởng đổi trời kia cũng không phải không có khả năng.
Hiếu Trang dụng tâm lương khổ, kham kham mới vãn hồi chút cục diện, sợ lại nhảy ra chuyện gì nữa liền nhìn chằm chằm vào Thuận Trị. Lại không nghĩ tới Thuận Trị sẽ nương cơ hội thương thảo chính sự khiến Nhạc Nhạc giúp hắn truyền tin, Nhạc Nhạc lại cũng dám làm loại chuyện bại hoại danh dự hoàng đế này, Hiếu Trang thu được tin tức thì giận ngã ngửa, trong lòng vạn phần căm tức, trực tiếp mệnh người của mình ở trên triều chèn ép Nhạc Nhạc, cho hắn giáo huấn.
Nhưng đồn đãi lại truyền lên, bởi vì…… chuyện Tô Tuyết Vân tìm được tờ giấy không tính quá khoa trương truyền đến bên ngoài, mặt trên không có đề danh tự, dân chúng không biết là ai, nói nói cười cười cũng là qua, nhưng trong quyền quý kinh nghe nói đều có thể đoán được, đặc biệt Bác Quả Nhĩ say rượu tại một quán rượu bị người gặp được, càng thêm chứng thực tính chân thật Thuận Trị cường đoạt em dâu.
Bác Quả Nhĩ ngày thường cũng không thích vào triều, nhưng ngẫu nhiên một ít trọng đại sẽ vẫn là muốn tham dự. Thuận Trị ngồi ở trên long ỷ, nhìn Bác Quả Nhĩ phía dưới mặt không chút thay đổi, mạc danh cảm thấy một trận chột dạ, lập tức lại đúng lý hợp tình nghĩ, nếu không phải lúc trước Bác Quả Nhĩ chạy tới khiến hắn tứ hôn, hắn nơi nào sẽ bỏ qua Ô Vân Châu tốt đẹp! Toàn bộ từ ban đầu liền là sai lầm!
Thuận Trị không yên lòng nghe vài đại thần tấu, có lệ ứng phó vài câu liền hạ lệnh bãi triều, trước lúc rời đi khiến Ngô Lương Phụ ngăn Bác Quả Nhĩ lưu lại thảo luận chính sự. Chúng đại thần có bất mãn với Thuận Trị tổn hại triều chính, khi tan triều sắc mặt đều không tốt, mà Bác Quả Nhĩ còn lại là trực tiếp lạnh mặt, trong ánh mắt đồng tình của đám người bước đi tới Càn Thanh cung.
Thuận Trị đợi trong chốc lát cũng không thấy Bác Quả Nhĩ thỉnh an, không khỏi rất là tức giận, “Ngươi đây là thái độ gì? Trước mặt trẫm cũng dám làm càn?”
Bác Quả Nhĩ lạnh lùng cười, “Ngươi cũng xứng khiến ta quỳ lạy? Vũ nhục em dâu, ngươi sẽ không sợ hoàng a mã ban đêm tới tìm ngươi sao?”
“Ngươi im miệng!” Thuận Trị giận tím mặt, dương tay liền ném chén trà bên tay.
Bác Quả Nhĩ không tránh không né, cứng rắn chịu đựng lần này, thái dương nhất thời xanh đen một mảnh, lá trà nước trà lây dính toàn bộ vai trái, vô cùng chật vật! Nhưng hắn như cũ trào phúng nhìn chằm chằm Thuận Trị, “Như thế nào? Chột dạ? Ngươi trèo lên giường em dâu khiến ả hoài con hoang, loại người như ngươi cũng xứng làm đàn ông nhà Ái Tân Giác La sao?”
Thuận Trị vừa muốn tức giận, bỗng nhiên sửng sốt, đi đến trước mặt Bác Quả Nhĩ vội vàng hỏi nói: “Ngươi nói cái gì? Ô Vân Châu không phải là hoài con ngươi? Chẳng lẽ là giả?”
Mặt Bác Quả Nhĩ vặn vẹo một cái chớp mắt, áp xuống xúc động muốn xé bỏ Thuận Trị trong lòng xuống, cắn răng gầm nhẹ, “Tiện nhân kia! Ba tháng trước ta liền không đi qua phòng ả, trong bụng ả rõ ràng là dã loại!”
“Ba –”
Bác Quả Nhĩ quay đầu đi, dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh chỗ mặt bị đánh, ánh mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn Thuận Trị.
Thuận Trị không tự chủ được lui về phía sau một bước, tâm sinh khiếp ý, ngoài mạnh trong yếu quát: “Ngươi đồ mãng phu này chỉ biết bắt nạt Ô Vân Châu, không chỉ tù cấm nàng còn ngược đãi nàng, ngươi căn bản không xứng với Ô Vân Châu.”
“Ta không xứng với? Kia ai có thể xứng đôi với phúc tấn của ta? Ngươi sao? Vẫn là sư huynh thân mật khăng khít kia? Ha, loại dâm phụ này ta – Bác Quả Nhĩ tự nhiên không hiếm lạ, nhưng ả vẫn là phúc tấn ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi liền chờ xem ả thế nào sống không bằng chết đi. Hôm nay trên người ta đau xót, nhất định muốn gấp bội khiến Ô Vân Châu thể hội một chút.”
“Ngươi dám!”
“Ngươi chờ coi!” Bác Quả Nhĩ lưu lại một câu như là dỗi, xoay người liền xông ra ngoài. Đợi đi ra cửa cung, hắn lại không nóng nảy, xe ngựa cũng không ngồi, dọc theo đường đi chậm rì rì đi về phủ bối lặc, hai mắt vô thần, thất hồn lạc phách, đỉnh thái dương ứ xanh cùng lá trà trên vai, ai nấy đều thấy được hắn vừa đã trải qua cái gì. Trừ vị trên long ỷ kia, còn ai có quyền, có lá gan làm như vậy với hoàng tử?
Mới hồi phủ không lâu chúng đại thần rất nhanh đều thu được tin tức, thấy Thuận Trị minh mục trương đảm ức hiếp Bác Quả Nhĩ như thế đều có chút không tiếp thụ được, lại nghĩ đến Thuận Trị từng đào ra thi thể Đa Nhĩ Cổn tiên thi (quất roi vào thi thể), nhất thời không rét mà run! Ban sai cho hoàng đế tùy hứng làm bậy hỉ nộ không chừng như thế, ai biết kế tiếp bị tiên thi sẽ là bản thân hay không? Đa Nhĩ Cổn nhưng là đệ nhất công thần của Đại Thanh, mà ai chẳng biết Thuận Trị là do Đa Nhĩ Cổn đỡ thượng vị, đối đãi với người từng là “hoàng phụ nhiếp chính vương” đều có thể tâm ngoan như thế, cứ thế mãi, nói không chừng Đại Thanh liền muốn xuất hiện bạo quân đầu tiên!
Thuận Trị nghe nói hài tử không phải là của Bác Quả Nhĩ, cũng không nghĩ gì khác, chung quy Ô Vân Châu khăng khăng bản thân không có mang thai, hắn chỉ cảm thấy chuyện này được chứng thực, Ô Vân Châu căn bản chuyện gì đều không có, toàn bộ đều là âm mưu vì chia rẽ bọn họ. Như thế hắn càng vội muốn cứu Ô Vân Châu ra, tại trong cung tận hết sức lực làm ầm ĩ, làm cho Hiếu Trang tức giận hôn mê hai lần, cơ hồ đã có điềm báo mẹ con quyết liệt. Hiếu Trang vì không để chuyện chuyển biến xấu tiếp, rốt cuộc thỏa hiệp, quyết định khiến Ô Vân Châu tiến cung. Nay bà ta chỉ hận xem thường Ô Vân Châu, không tại lúc đầu xuống tay ác độc, một bước sai từng bước sai, chỉ có thể hi vọng bà ta thỏa hiệp sẽ khiến chuyện này triệt để tiêu tán đi.
Tô Tuyết Vân lại đi vào Từ Ninh Cung gặp mặt Hiếu Trang, cười thoải mái bừa bãi như cũ, trái lại Hiếu Trang lại hiện vẻ mệt mỏi, dặm rất nhiều phấn cũng không che đậy nổi sắc mặt khó coi.
Hiếu Trang phất tay mệnh toàn bộ cung nhân lui ra, phòng trong cũng chỉ còn lại một vị thái hậu cùng một vị quý thái phi. Sau khi bà ta bình tĩnh nhìn Tô Tuyết Vân một lúc lâu, khẳng định nói: “Toàn bộ đều là ngươi làm đi.”
Tô Tuyết Vân ưu nhã bưng tách trà lên nhẹ mân một ngụm, lạnh nhạt nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Nhạc Nhạc bại lộ, truyền ra đi tờ giấy, đừng nói ngươi không rõ ràng!” Hiếu Trang hừ lạnh một tiếng, “Na Mộc Chung, ngươi lại nhiều lần tại trước mặt Phúc Lâm nhắc tới Ô Vân Châu rắp tâm ra sao?”
Tô Tuyết Vân khẽ cười một tiếng, “Thái Hậu nói lời này, ngươi cùng Hoàng Thượng lôi kéo ta nói chuyện phiếm, chẳng lẽ ta còn muốn tránh nhác tới con dâu của ta? Con dâu ta cũng không phải nhận không ra người. Về phần cái gì An quận vương, cái gì tờ giấy, ta là thật không rõ ràng, không biết Thái Hậu có thể hay không vì ta giải thích nghi hoặc?”
“Ngươi! Ngươi làm chuyện tốt! Ngươi là người thông minh, nên biết có chừng có mực. Ai gia cũng không cùng ngươi đi vòng vèo, Đổng Ngạc thị thân thể có thai, mang thai không ổn, đẻ non chết, Na Mộc Chung, ngươi biết rõ phải thế nào làm.”
“Sau đó? Trong cung thêm một người phụ nữ, đế thậm duyệt chi, đặc phong làm hậu? Đại Ngọc Nhi a Đại Ngọc Nhi, ngươi cho là người bên ngoài đều là đồ ngốc tùy ý ngươi hù lừa sao?” Tô Tuyết Vân châm chọc cười, nửa điểm không nể mặt.
Hiếu Trang vỗ bàn mạnh, “Làm càn! Lời nói ai gia ngươi tốt nhất suy xét rõ ràng lại trả lời.”
“Đúng vậy, suy xét không rõ ràng nói không chừng mệnh cũng mất, ta rất sợ nha, ngươi là muốn cho thảo nguyên khai chiến sao? Không biết Tĩnh Phi Ngạch Kì Cát còn sẽ duy trì ngươi hay không, sách sách, thời điểm mặc kệ nhi tử ngươi tùy ý tha ma chất nữ, ngươi đang nghĩ cái gì?” Tô Tuyết Vân cười nhìn Hiếu Trang, giống như tỷ muội thân mật nhất đang nói chuyện, nhưng trong lời nói ý vị khiêu khích lại khiến Hiếu Trang đen mặt.
Hiếu Trang hít vào một hơi thật sâu, khẽ nâng cằm lộ ra khí thế cao quý lẫm liệt của thái hậu, “Ngươi muốn thế nào?”
Tô Tuyết Vân vỗ về hộ giáp thật dài trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: “Bác Quả Nhĩ đau thất sở ái nản lòng thoái chí, tự xin lên chiến trường góp sức vì nước. Ai, một bối lặc gia nhỏ nhoi làm tướng quân như thế nào uy áp được chúng tướng sĩ? Như thế nào cũng phải có tên tuổi thân vương đi?”
Hiếu Trang nheo lại mắt xem kỹ nhìn nàng, cũng không trả lời. Tô Tuyết Vân trực tiếp đứng lên vuốt lên quần áo, vừa đi ra ngoài vừa tùy ý nói: “Ô Vân Châu thai đã ổn, ba ngày sau liền thường đi lại, có lẽ hẳn là khiến Bác Quả Nhĩ bồi ả về nhà mẹ đẻ một chuyến, thuận tiện trên đường đi dạo, gặp được vài người bạn tốt tâm sự cũng là tốt.”
Thời điểm đạp ra cửa, Tô Tuyết Vân không có gì bất ngờ xảy ra nghe được giọng nói Hiếu Trang cắn răng không cam tâm, “Trở về đợi ý chỉ của ai gia.”
Tô Tuyết Vân giơ lên khóe môi, tâm tình sung sướng ra cung. Trong triều nhiều người bất mãn đang Thuận Trị, Hiếu Trang căn bản không dám vào thời điểm này cùng nàng liều mạng, về phần ám sát…… Kia cũng phải nhìn người của Hiếu Trang có cái bản sự kia hay không.
Hiếu Trang phái người điều tra Bác Quả Nhĩ, biết được Bác Quả Nhĩ vì chuyện Ô Vân Châu chịu đả kích lớn, chưa gượng dậy nổi, cả ngày chỉ biết say rượu ngay cả bằng hữu đều không lui tới, suy sút đến cực điểm, lúc này bà ta mới nhẹ nhàng thở ra. Khiến một phế vật làm thân vương rất có thể chương hiển Thuận Trị trân trọng huynh đệ, mà khiến một phế vật lên chiến trường…… Hừ, chết không toàn thây liền là kết cục tốt nhất!
Hiếu Trang tự nhận đã khống chế toàn cục, lập tức thoải mái, nói an bài của bà ta với Thuận Trị, mệnh Thuận Trị chọn ngày hạ chỉ tấn phong Bác Quả Nhĩ. Thuận Trị tuy nói không cam tâm, nhưng tưởng tượng đến lập tức liền có thể cùng Ô Vân Châu song túc song phi, ngày đó liền viết xong ý chỉ phong vương, thúc giục Ngô Lương Phụ lập tức đi phủ bối lặc tuyên đọc.
Vì vậy người kinh thành đều ngạc nhiên phát hiện, trong một buổi hoàng hôn bình thường, thái giám bên người Thuận Trị tự mình đến phủ bối lặc tuyên đọc thánh chỉ, tấn phong Bác Quả Nhĩ làm Hòa Thạc Tương Thân vương. Về phần nguyên nhân tấn phong, thì thành đề tài mới nhất được mọi người tranh luận.
Tô Tuyết Vân vừa hồi phủ liền giao mấy quyển sách binh thư cùng quân trị quốc kia cho Bác Quả Nhĩ, nàng đương nhiên không có nói trắng ra muốn soán vị cái gì, mà là đổi tên trên bìa mấy quyển sách kia, nói cho Bác Quả Nhĩ học xong là có thể ở trên chiến trường kiến công lập nghiệp, có được bộ hạ trung tâm nhất, trở thành Ba Đồ Lỗ vũ dũng nhất.
Bác Quả Nhĩ coi một đêm, hoàn toàn mê đắm vào trang sách, như lấy được chí bảo, mỗi ngày trừ tập võ liền đọc sách, có chỗ không hiểu cũng có thể tùy thời thỉnh giáo sư phụ trong phủ. khi Tô Tuyết Vân là hiệp nữ ở một kiếp kia cũng học xong một bộ võ công đơn giản, mặc dù ở thế giới võ hiệp chỉ tính công phu mèo cào, nhưng tại Đại Thanh cũng có thể sử dụng bồi dưỡng đại nội mật thám. Vì vậy thời điểm nàng ngầm tìm sư phụ cho Bác Quả Nhĩ, liền thuận tay đem võ thuật công pháp ra, xem như cũng tiện thể, cho Bác Quả Nhĩ cùng vài hộ vệ tâm phúc luyện tập.
Bên ngoài, Bác Quả Nhĩ vẫn là một hình tượng buồn khổ, Tô Tuyết Vân vẫn là nơi nơi sưu tầm các loại thuốc bổ, giống như sợ không ai biết nàng coi trọng tôn tử trong bụng con dâu. Như thế qua mấy ngày, bên ngoài dần dần đều cho rằng hoàng đế cùng em dâu tình yêu đã qua đi, sau này tất nhiên sẽ nước giếng không phạm nước sông, lời đồn lui, kế hoạch Thuận Trị muốn “cứu vớt” Ô Vân Châu tự nhiên liền bị Hiếu Trang cường thế ngăn trở.
Kết quả trên có chính sách dưới có đối sách, tiểu tự điều chỉ ngừng hai ngày, liền lại truyền lên, lần này còn gan lớn trực tiếp truyền tin. Tô Tuyết Vân có chút kinh ngạc, nghe xong hạ nhân bẩm báo, cười cùng Ô Lan nói: “Xem ra Phúc Lâm lần này có năng lực, cư nhiên có thể ở dưới mí mắt Đại Ngọc Nhi truyền tin ra, không sai.”
Ô Lan lắc đầu, cười nói: “Nô tài cũng tưởng là Hoàng Thượng nghĩ ra biện pháp mới gì, còn phái người đi tìm hiểu một phen, ai ngờ là An quận vương ở sau lưng an bài.”
“Hử? Là Nhạc Nhạc?” Tô Tuyết Vân hơi hơi nheo lại mắt, nở nụ cười, “Trước kia có một lần, Phúc Lâm cải trang ra cung đến quý phủ chúng ta, cũng là Nhạc Nhạc dẫn hắn đến phải không?”
“Đúng vậy, An quận vương nói là sợ Hoàng Thượng đi địa phương khác không an toàn, Hoàng Thượng muốn xuất cung giải sầu, liền đến phủ bối lặc chúng ta chơi.”
“Ha ha, một An quận vương, làm công việc này ngược lại rất dụng tâm, hắn nhưng là sư huynh của Đổng Ngạc thị, tất nhiên đã sớm biết được Đổng Ngạc thị có chút tiểu tâm tư kia, nói không chừng hồng tuyến lúc đầu thật đúng là hắn dắt.” Tô Tuyết Vân cầm chén trà trong tay gõ tầng tầng ở trên bàn, lãnh đạm nói, “Phái người thông minh theo dõi Nhạc Nhạc, tốt nhất trà trộn vào phủ đi, ngày sau ta có trọng dụng. Mặt khác…… Hừ, An quận vương trung quân như vậy, như thế nào cũng phải để Thái Hậu yêu dấu của chúng ta biết, nhi tử có tâm phúc, vi mẫu tự nhiên cao hứng mới là a, ngươi nói đúng hay không?”
Ô Lan nhanh chóng an bài đi xuống, chỉ cảm thấy chủ tử mưu kế càng ngày càng cao, không cần chống lại ngay trước mặt liền có thể làm loạn một đoàn, có lẽ ý tưởng đổi trời kia cũng không phải không có khả năng.
Hiếu Trang dụng tâm lương khổ, kham kham mới vãn hồi chút cục diện, sợ lại nhảy ra chuyện gì nữa liền nhìn chằm chằm vào Thuận Trị. Lại không nghĩ tới Thuận Trị sẽ nương cơ hội thương thảo chính sự khiến Nhạc Nhạc giúp hắn truyền tin, Nhạc Nhạc lại cũng dám làm loại chuyện bại hoại danh dự hoàng đế này, Hiếu Trang thu được tin tức thì giận ngã ngửa, trong lòng vạn phần căm tức, trực tiếp mệnh người của mình ở trên triều chèn ép Nhạc Nhạc, cho hắn giáo huấn.
Nhưng đồn đãi lại truyền lên, bởi vì…… chuyện Tô Tuyết Vân tìm được tờ giấy không tính quá khoa trương truyền đến bên ngoài, mặt trên không có đề danh tự, dân chúng không biết là ai, nói nói cười cười cũng là qua, nhưng trong quyền quý kinh nghe nói đều có thể đoán được, đặc biệt Bác Quả Nhĩ say rượu tại một quán rượu bị người gặp được, càng thêm chứng thực tính chân thật Thuận Trị cường đoạt em dâu.
Bác Quả Nhĩ ngày thường cũng không thích vào triều, nhưng ngẫu nhiên một ít trọng đại sẽ vẫn là muốn tham dự. Thuận Trị ngồi ở trên long ỷ, nhìn Bác Quả Nhĩ phía dưới mặt không chút thay đổi, mạc danh cảm thấy một trận chột dạ, lập tức lại đúng lý hợp tình nghĩ, nếu không phải lúc trước Bác Quả Nhĩ chạy tới khiến hắn tứ hôn, hắn nơi nào sẽ bỏ qua Ô Vân Châu tốt đẹp! Toàn bộ từ ban đầu liền là sai lầm!
Thuận Trị không yên lòng nghe vài đại thần tấu, có lệ ứng phó vài câu liền hạ lệnh bãi triều, trước lúc rời đi khiến Ngô Lương Phụ ngăn Bác Quả Nhĩ lưu lại thảo luận chính sự. Chúng đại thần có bất mãn với Thuận Trị tổn hại triều chính, khi tan triều sắc mặt đều không tốt, mà Bác Quả Nhĩ còn lại là trực tiếp lạnh mặt, trong ánh mắt đồng tình của đám người bước đi tới Càn Thanh cung.
Thuận Trị đợi trong chốc lát cũng không thấy Bác Quả Nhĩ thỉnh an, không khỏi rất là tức giận, “Ngươi đây là thái độ gì? Trước mặt trẫm cũng dám làm càn?”
Bác Quả Nhĩ lạnh lùng cười, “Ngươi cũng xứng khiến ta quỳ lạy? Vũ nhục em dâu, ngươi sẽ không sợ hoàng a mã ban đêm tới tìm ngươi sao?”
“Ngươi im miệng!” Thuận Trị giận tím mặt, dương tay liền ném chén trà bên tay.
Bác Quả Nhĩ không tránh không né, cứng rắn chịu đựng lần này, thái dương nhất thời xanh đen một mảnh, lá trà nước trà lây dính toàn bộ vai trái, vô cùng chật vật! Nhưng hắn như cũ trào phúng nhìn chằm chằm Thuận Trị, “Như thế nào? Chột dạ? Ngươi trèo lên giường em dâu khiến ả hoài con hoang, loại người như ngươi cũng xứng làm đàn ông nhà Ái Tân Giác La sao?”
Thuận Trị vừa muốn tức giận, bỗng nhiên sửng sốt, đi đến trước mặt Bác Quả Nhĩ vội vàng hỏi nói: “Ngươi nói cái gì? Ô Vân Châu không phải là hoài con ngươi? Chẳng lẽ là giả?”
Mặt Bác Quả Nhĩ vặn vẹo một cái chớp mắt, áp xuống xúc động muốn xé bỏ Thuận Trị trong lòng xuống, cắn răng gầm nhẹ, “Tiện nhân kia! Ba tháng trước ta liền không đi qua phòng ả, trong bụng ả rõ ràng là dã loại!”
“Ba –”
Bác Quả Nhĩ quay đầu đi, dùng đầu lưỡi đỉnh đỉnh chỗ mặt bị đánh, ánh mắt âm lãnh thẳng tắp nhìn Thuận Trị.
Thuận Trị không tự chủ được lui về phía sau một bước, tâm sinh khiếp ý, ngoài mạnh trong yếu quát: “Ngươi đồ mãng phu này chỉ biết bắt nạt Ô Vân Châu, không chỉ tù cấm nàng còn ngược đãi nàng, ngươi căn bản không xứng với Ô Vân Châu.”
“Ta không xứng với? Kia ai có thể xứng đôi với phúc tấn của ta? Ngươi sao? Vẫn là sư huynh thân mật khăng khít kia? Ha, loại dâm phụ này ta – Bác Quả Nhĩ tự nhiên không hiếm lạ, nhưng ả vẫn là phúc tấn ta cưới hỏi đàng hoàng, ngươi liền chờ xem ả thế nào sống không bằng chết đi. Hôm nay trên người ta đau xót, nhất định muốn gấp bội khiến Ô Vân Châu thể hội một chút.”
“Ngươi dám!”
“Ngươi chờ coi!” Bác Quả Nhĩ lưu lại một câu như là dỗi, xoay người liền xông ra ngoài. Đợi đi ra cửa cung, hắn lại không nóng nảy, xe ngựa cũng không ngồi, dọc theo đường đi chậm rì rì đi về phủ bối lặc, hai mắt vô thần, thất hồn lạc phách, đỉnh thái dương ứ xanh cùng lá trà trên vai, ai nấy đều thấy được hắn vừa đã trải qua cái gì. Trừ vị trên long ỷ kia, còn ai có quyền, có lá gan làm như vậy với hoàng tử?
Mới hồi phủ không lâu chúng đại thần rất nhanh đều thu được tin tức, thấy Thuận Trị minh mục trương đảm ức hiếp Bác Quả Nhĩ như thế đều có chút không tiếp thụ được, lại nghĩ đến Thuận Trị từng đào ra thi thể Đa Nhĩ Cổn tiên thi (quất roi vào thi thể), nhất thời không rét mà run! Ban sai cho hoàng đế tùy hứng làm bậy hỉ nộ không chừng như thế, ai biết kế tiếp bị tiên thi sẽ là bản thân hay không? Đa Nhĩ Cổn nhưng là đệ nhất công thần của Đại Thanh, mà ai chẳng biết Thuận Trị là do Đa Nhĩ Cổn đỡ thượng vị, đối đãi với người từng là “hoàng phụ nhiếp chính vương” đều có thể tâm ngoan như thế, cứ thế mãi, nói không chừng Đại Thanh liền muốn xuất hiện bạo quân đầu tiên!
Thuận Trị nghe nói hài tử không phải là của Bác Quả Nhĩ, cũng không nghĩ gì khác, chung quy Ô Vân Châu khăng khăng bản thân không có mang thai, hắn chỉ cảm thấy chuyện này được chứng thực, Ô Vân Châu căn bản chuyện gì đều không có, toàn bộ đều là âm mưu vì chia rẽ bọn họ. Như thế hắn càng vội muốn cứu Ô Vân Châu ra, tại trong cung tận hết sức lực làm ầm ĩ, làm cho Hiếu Trang tức giận hôn mê hai lần, cơ hồ đã có điềm báo mẹ con quyết liệt. Hiếu Trang vì không để chuyện chuyển biến xấu tiếp, rốt cuộc thỏa hiệp, quyết định khiến Ô Vân Châu tiến cung. Nay bà ta chỉ hận xem thường Ô Vân Châu, không tại lúc đầu xuống tay ác độc, một bước sai từng bước sai, chỉ có thể hi vọng bà ta thỏa hiệp sẽ khiến chuyện này triệt để tiêu tán đi.
Tô Tuyết Vân lại đi vào Từ Ninh Cung gặp mặt Hiếu Trang, cười thoải mái bừa bãi như cũ, trái lại Hiếu Trang lại hiện vẻ mệt mỏi, dặm rất nhiều phấn cũng không che đậy nổi sắc mặt khó coi.
Hiếu Trang phất tay mệnh toàn bộ cung nhân lui ra, phòng trong cũng chỉ còn lại một vị thái hậu cùng một vị quý thái phi. Sau khi bà ta bình tĩnh nhìn Tô Tuyết Vân một lúc lâu, khẳng định nói: “Toàn bộ đều là ngươi làm đi.”
Tô Tuyết Vân ưu nhã bưng tách trà lên nhẹ mân một ngụm, lạnh nhạt nói: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Nhạc Nhạc bại lộ, truyền ra đi tờ giấy, đừng nói ngươi không rõ ràng!” Hiếu Trang hừ lạnh một tiếng, “Na Mộc Chung, ngươi lại nhiều lần tại trước mặt Phúc Lâm nhắc tới Ô Vân Châu rắp tâm ra sao?”
Tô Tuyết Vân khẽ cười một tiếng, “Thái Hậu nói lời này, ngươi cùng Hoàng Thượng lôi kéo ta nói chuyện phiếm, chẳng lẽ ta còn muốn tránh nhác tới con dâu của ta? Con dâu ta cũng không phải nhận không ra người. Về phần cái gì An quận vương, cái gì tờ giấy, ta là thật không rõ ràng, không biết Thái Hậu có thể hay không vì ta giải thích nghi hoặc?”
“Ngươi! Ngươi làm chuyện tốt! Ngươi là người thông minh, nên biết có chừng có mực. Ai gia cũng không cùng ngươi đi vòng vèo, Đổng Ngạc thị thân thể có thai, mang thai không ổn, đẻ non chết, Na Mộc Chung, ngươi biết rõ phải thế nào làm.”
“Sau đó? Trong cung thêm một người phụ nữ, đế thậm duyệt chi, đặc phong làm hậu? Đại Ngọc Nhi a Đại Ngọc Nhi, ngươi cho là người bên ngoài đều là đồ ngốc tùy ý ngươi hù lừa sao?” Tô Tuyết Vân châm chọc cười, nửa điểm không nể mặt.
Hiếu Trang vỗ bàn mạnh, “Làm càn! Lời nói ai gia ngươi tốt nhất suy xét rõ ràng lại trả lời.”
“Đúng vậy, suy xét không rõ ràng nói không chừng mệnh cũng mất, ta rất sợ nha, ngươi là muốn cho thảo nguyên khai chiến sao? Không biết Tĩnh Phi Ngạch Kì Cát còn sẽ duy trì ngươi hay không, sách sách, thời điểm mặc kệ nhi tử ngươi tùy ý tha ma chất nữ, ngươi đang nghĩ cái gì?” Tô Tuyết Vân cười nhìn Hiếu Trang, giống như tỷ muội thân mật nhất đang nói chuyện, nhưng trong lời nói ý vị khiêu khích lại khiến Hiếu Trang đen mặt.
Hiếu Trang hít vào một hơi thật sâu, khẽ nâng cằm lộ ra khí thế cao quý lẫm liệt của thái hậu, “Ngươi muốn thế nào?”
Tô Tuyết Vân vỗ về hộ giáp thật dài trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: “Bác Quả Nhĩ đau thất sở ái nản lòng thoái chí, tự xin lên chiến trường góp sức vì nước. Ai, một bối lặc gia nhỏ nhoi làm tướng quân như thế nào uy áp được chúng tướng sĩ? Như thế nào cũng phải có tên tuổi thân vương đi?”
Hiếu Trang nheo lại mắt xem kỹ nhìn nàng, cũng không trả lời. Tô Tuyết Vân trực tiếp đứng lên vuốt lên quần áo, vừa đi ra ngoài vừa tùy ý nói: “Ô Vân Châu thai đã ổn, ba ngày sau liền thường đi lại, có lẽ hẳn là khiến Bác Quả Nhĩ bồi ả về nhà mẹ đẻ một chuyến, thuận tiện trên đường đi dạo, gặp được vài người bạn tốt tâm sự cũng là tốt.”
Thời điểm đạp ra cửa, Tô Tuyết Vân không có gì bất ngờ xảy ra nghe được giọng nói Hiếu Trang cắn răng không cam tâm, “Trở về đợi ý chỉ của ai gia.”
Tô Tuyết Vân giơ lên khóe môi, tâm tình sung sướng ra cung. Trong triều nhiều người bất mãn đang Thuận Trị, Hiếu Trang căn bản không dám vào thời điểm này cùng nàng liều mạng, về phần ám sát…… Kia cũng phải nhìn người của Hiếu Trang có cái bản sự kia hay không.
Hiếu Trang phái người điều tra Bác Quả Nhĩ, biết được Bác Quả Nhĩ vì chuyện Ô Vân Châu chịu đả kích lớn, chưa gượng dậy nổi, cả ngày chỉ biết say rượu ngay cả bằng hữu đều không lui tới, suy sút đến cực điểm, lúc này bà ta mới nhẹ nhàng thở ra. Khiến một phế vật làm thân vương rất có thể chương hiển Thuận Trị trân trọng huynh đệ, mà khiến một phế vật lên chiến trường…… Hừ, chết không toàn thây liền là kết cục tốt nhất!
Hiếu Trang tự nhận đã khống chế toàn cục, lập tức thoải mái, nói an bài của bà ta với Thuận Trị, mệnh Thuận Trị chọn ngày hạ chỉ tấn phong Bác Quả Nhĩ. Thuận Trị tuy nói không cam tâm, nhưng tưởng tượng đến lập tức liền có thể cùng Ô Vân Châu song túc song phi, ngày đó liền viết xong ý chỉ phong vương, thúc giục Ngô Lương Phụ lập tức đi phủ bối lặc tuyên đọc.
Vì vậy người kinh thành đều ngạc nhiên phát hiện, trong một buổi hoàng hôn bình thường, thái giám bên người Thuận Trị tự mình đến phủ bối lặc tuyên đọc thánh chỉ, tấn phong Bác Quả Nhĩ làm Hòa Thạc Tương Thân vương. Về phần nguyên nhân tấn phong, thì thành đề tài mới nhất được mọi người tranh luận.
Tác giả :
Lan Quế