Doanh Trưởng, Bắn Một Phát
Chương 56
Kể từ ngày gọi điện cho Kỷ Ngân Viễn xong, Yểu Nhiên tựa như biến mất không dấu vết, khiến Kỷ Ngân Viễn thấy hơi khác thường. Mấy ngày nay anh ở doanh trại không về nhà, nên còn chưa biết chuyện cô đến thành phố B, giờ rảnh rỗi mới bỗng thấy mấy ngày gần đây thật sự quá yên tĩnh.
Kỷ Ngân Viễn nghĩ nghĩ một lát rồi nhấc điện thoại bàn lên, bấm số.
Không ai ở bên cạnh kêu la, thật đúng là.... ... Không quen.... ...
Lâm Diệu mới từ phòng họp ra, đã thấy Kỷ Ngân Viễn gọi tới.
“Có rảnh không, gặp nhau nói chuyện một chút.” Trước khi đi tìm Yểu Nhiên, Kỷ Ngân Viễn quyết định phải nói chuyện thẳng thắn với Lâm Diệu trước.
Nghe vậy, Lâm Diệu rất kinh ngạc.
Tối hôm đó.
Trong một khách sạn được bài trí cực kỳ lãng mạn, cả bàn toàn những món ăn hấp dẫn và rượu nho đỏ, Yểu Nhiên co quắp khóe mắt, “Tại sao lại là cậu?”
Đây chính là người tình hoàn mỹ vô khuyết mà Tiểu Triệu tìm cho cô?
Đùa gì thế? !
Rõ ràng còn là một đứa bé !!!
Phó Khâm Úy không hề biết Yểu Nhiên đang oán thầm, mỉm cười vui vẻ nói, “Vừa lúc không có việc gì.”
“... .......” Khóe mắt Yểu Nhiên càng co quắp lợi hại hơn.
“Đúng rồi, chị Nhiên.......”
“Đừng có ra vẻ như thân thiết lắm!” Yểu Nhiên cắt ngang lời Phó Khâm Úy, định đứng dậy đi, “Tôi không rảnh chơi với một đứa bé.” Vừa nói Yểu Nhiên vừa thầm trách Tiểu Triệu thật là không đáng tin.
Rõ ràng luôn miệng hứa là sẽ không để cô thất vọng, vậy mà.... ...
Yểu Nhiên đột nhiên cảm thấy hành động tin tưởng Tiểu Triệu của mình quả thật rất ngây thơ.
“Cô tính đi tìm cô Triệu?” Phó Khâm Úy cười híp mắt, “Cô ấy chọn người theo tiêu chuẩn của cố mà.”
Yểu Nhiên nghe vậy, không đi nữa, đặt mạnh túi xách lên bàn, giận quá hóa cười, “Tiêu chuẩn của tôi? Tiêu chuẩn thứ nhất của tôi chính là đối phương phải là đàn ông.” Cô nhìn khắp Phó Khâm Úy một lượt rồi tiếp, “Nhưng cậu phải sao?”
Còn không biết đã trưởng thành hay chưa mà dám ở trước mặt cô tự nhận mình đạt tiêu chuẩn!
Phó Khâm Úy cười cười, chống hai tay lên cằm, đưa mặt tới gần Yểu Nhiên, “Hoài nghi cũng phải có căn cứ chứ! Làm sao cô chắc chắn.... ... Tôi không phải là đàn ông?”
“... .......” Yểu Nhiên đột nhiên ngồi xuống, lén lút liếc mắt ra phía sau Phó Khâm Úy, rồi nhanh chóng rụt người lại.
Phó Khâm Úy khó hiểu, nhìn theo tầm mắt Yểu Nhiên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt khiến cậu ta bỗng hiểu ra ý đồ của Yểu Nhiên.
Kỷ Ngân Viễn.
“Mặc dù không biết tại sao cô lại muốn làm vậy, nhưng xin hãy tin tưởng, chắc chắn tôi sẽ là một người tình hoàn mỹ.” Phó Khâm Úy cười cười, nhẹ nhàng kéo tay phải của Yểu Nhiên lại, chậm rãi nắm chặt, cúi đầu đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ, giống như gió phất qua gò má.
Trùng hợp, Kỷ Ngân Viễn đã bắt gặp cảnh này.
Yểu Nhiên mất tự nhiên rút tay ra, thấy Kỷ Ngân Viễn đang bước về hướng này thì nhịp tim bỗng tăng lên nhanh chóng, nhưng ngay khi cô cho là anh sẽ đi tới trước mặt cô, thì anh lại ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
Người phục vụ nhanh chóng cầm thực đơn tới, nhỏ giọng nói chuyện với Kỷ Ngân Viễn bằng tiếng Pháp.
Kỷ Ngân Viễn mặc quân trang, quét mắt qua thực đơn một cái, nhanh chóng gọi một ly nước. Phong cách phóng khoáng của anh lập tức hấp dẫn không ít cô gái nhìn sang.
Tim Yểu Nhiên đột nhiên dâng lên cảm giác mất mác.
Anh không thèm tới hỏi tại sao cô không nói tiếng nào đã chạy tới thành phố B, cũng không quan tâm tại sao cô lại đi ăn với một người đàn ông khác? !
Được rồi, cô phải thừa nhận, cậu thiếu niên hơn mười tuổi trước mắt này thật sự không đủ tư cách để xưng là đàn ông.
Nhưng dù thế nào.... ..... Cũng có thể miễn cưỡng quy là ‘khác phái’!
Vậy mà.... ... Kỷ Ngân Viễn không hề có một chút phản ứng nào? !
Ban ngày lúc Yểu Nhiên nhận được điện thoại của Lâm Diệu biết Kỷ Ngân Viễn sắp tới thì cô lập tức nghĩ ra ý xấu.
Từ trước tới giờ mình luôn bị Kỷ Ngân Viễn đùa giỡn, nay có cơ hội, không trả thù mới là lạ!
Cho nên mới cố ý để lộ là tối nay cô sẽ hẹn hò với một người đàn ông khác vừa dọa Lâm Diệu vừa chọc tức Kỷ Ngân Viễn một phen.
Ai ngờ, chiêu này của Yểu Nhiên.... .... Chỉ là chiêu của học sinh tiểu học.
“A, huấn luyện viên Kỷ cũng tới.” Phó Khâm Úy cười nói, “Có cần qua chào một tiếng không?”
“Tùy cậu.” Yểu Nhiên nhíu mày, vừa định cắt miếng bò bít tết ra thành từng mảnh nhỏ, thì Phó Khâm Úy đã lấy cái dĩa của cô đi.
“Này.... ...”
“Ăn phần của tôi đi.” Phó Khâm Úy đẩy dĩa thịt bò đã được cắt nhỏ tới trước mặt Yểu Nhiên, còn khẽ khom người, tiến sát tai cô thì thầm, “Chờ tôi một lát.”
Yểu Nhiên nhanh chóng lui về sau, nhíu mày không vui.
Không biết từ lúc nào, Yểu Nhiên đã hình thành nên một thói quen, trừ Kỷ Ngân Viễn, bất kỳ người khác phái nào làm động tác thân mật thế này cô đều thấy rất ghét.
Cũng may Phó Khâm Úy không để ý, chỉ mỉm cười.
“Huấn luyện viên Kỷ, thật trùng hợp.” Phó Khâm Úy đến ngồi đối diện với Kỷ Ngân Viễn.
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nhìn Phó Khâm Úy, rồi quét mắt qua chỗ Yểu Nhiên, “Cậu tới đây làm gì?”
“Hẹn hò!” Phó Khâm Úy cười tươi rói, “Chắc huấn luyện viên Kỷ cũng biết phóng viên Thư chứ?”
Kỷ Ngân Viễn không lên tiếng, chỉ gật đầu.
“Ha ha, tôi nghe nói hai người đã từng hợp tác mấy lần mà phải không?”
“Cậu nghe ai nói.”
“Cô ấy chứ ai!”
Nói bậy nói bạ! Yểu Nhiên căm giận vỗ bàn, ai nói với cậu ta chứ?
Động tác của Yểu Nhiên khiến không ít khách khác chú ý, ngay cả anh phục vụ cũng giật mình tiến lên xem thử. Kỷ Ngân Viễn lẳng lặng nhìn cô, mím môi lại nén cười, cả vẻ mặt cũng hòa hoãn xuống.
Phó Khâm Úy không bỏ sót bất kỳ chuyển biến nào trên mặt Kỷ Ngân Viễn, nên càng thấy hứng thú.
Lúc này, Yểu Nhiên cũng phát giác hành động của mình hơi quá khích, vội vàng cúi đầu ăn thịt bò làm như không có gì xảy ra. Giống như người gây ra trận xôn xao này không phải là cô.
Thật ra trong lòng cô đã sớm xấu hổ muốn độn thổ cho rồi!
Cô ghét cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm thế này!
“Vậy Thư Yểu Nhiên có nói với cậu mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không?” Kỷ Ngân Viễn không nhìn Yểu Nhiên, bình tĩnh hỏi Phó Khâm Úy.
Phó Khâm Úy cười một tiếng, “Dĩ nhiên có! Quan hệ hợp tác!”
“Khụ khụ khụ.... .....” Yểu Nhiên lại sặc.
Miếng thịt bò kẹt ngay cổ họng Yểu Nhiên lên không được mà xuống cũng không xong. Cô siết cổ áo, cố gắng nuốt xuống, đáng tiếc miếng thịt bò rất ngoan cố. Cô luống cuống bắt lấy ly rượu nho, không ngờ vì vội quá nên đã làm rơi xuống đất.
Tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang lên lại khiến mọi người nhìn chăm chú lần nữa.
Lần này Yểu Nhiên chỉ muốn mình chết ngay cho rồi.
Thật mất mặt, đời này cô chưa từng bị mất mặt đến mức này!
Kỷ Ngân Viễn lập tức chạy tới bên cạnh Yểu Nhiên. Miếng thịt bò khiến cô khó thở, mặt đỏ bừng. Cô siết chặt tay anh, nước mắt chảy ròng ròng.
Ngược lại, ‘nam chính’ Phó Khâm Úy thì như bị hóa đá, chỉ đứng ngơ ra.
Phó Khâm Úy không ngờ vị huấn luyện viên lạnh lùng này mà cũng có lúc sốt ruột như vậy.
Kỷ Ngân Viễn vỗ vỗ trên lưng Yểu Nhiên mấy phát, giúp Yểu Nhiên tống miếng thịt bò ra.
Sau khi tống miếng thịt ra được, Yểu Nhiên dựa vào tay Kỷ Ngân Viễn thở dốc từng ngụm, có cảm giác may mắn như sống sót sau tai nạn khủng khiếp.
Kỷ Ngân Viễn cầm một ly rượu nho khác đưa cho Yểu Nhiên. Cô lập tức nhấp một ngụm, cảm giác cổ họng vẫn còn đau.
“Còn muốn ăn không?” Kỷ Ngân Viễn nhìn dĩa thịt bò gần như còn nguyên trước mặt Yểu Nhiên hỏi.
Yểu Nhiên nhanh chóng lắc đầu.
Thôi đi! Xảy ra chuyện này, trong thời gian tới cô không muốn ăn món này nữa đâu!
Kỷ Ngân Viễn cười cười, “Ăn chút đồ ngọt được không? Đã đi nhà hàng thì phải lấp đầy bụng chứ!”
“... .......” Yểu Nhiên nghẹn lời .
Anh không còn câu nào khác để nói hả? !
Cô không muốn nghe những lời này!
Kỷ Ngân Viễn tiếp, “Vậy thì về nhà thôi.”
Tay Kỷ Ngân Viễn đặt bên eo Yểu Nhiên, định dắt cô đi, không ngờ cô đã kháng nghị, “Ai nói tôi muốn đi.”
Yểu Nhiên né khỏi Kỷ Ngân Viễn, “Tôi và ... ......Khâm Úy còn chưa tâm sự xong.” Vừa nói ra hai chữ ‘Khâm Úy’, ngay cả cô còn thấy sởn cả da gà.
Kỷ Ngân Viễn nghe vậy, buông tay, để Yểu Nhiên đi tới chỗ Phó Khâm Úy còn anh thì ngồi xuống ghế, “Vậy được, chờ hai người nói xong rồi đi.”
Sau đó rất rộng lượng xoay người đi, chừa lại không gian riêng cho hai người.
“... ......” Yểu Nhiên có cảm giác mình sắp bị Kỷ Ngân Viễn làm cho tức chết!
Anh ta không có một chút phản ứng nào hết? !
Cô đang hẹn hò với một người đàn ông khác đó!
Hẹn hò đó, biết không? !
Định bụng cho anh ta chịu chút đau khổ, ai ngờ người bị đau khổ lại là mình!
Yểu Nhiên bỗng hoài nghi có phải Kỷ Ngân Viễn đang cố ý hay không.... .... Cô nhìn chằm chằm anh, đáng tiếc anh không có chút phản ứng nào.
“Cô Thư, tôi thấy hôm nay dừng ở đây thôi.” Phó Khâm Úy làm sao không nhận thấy được luồng khí nguy hiểm đang tỏa ra từ người Kỷ Ngân Viễn chứ! Nhưng.......
“Nhưng nếu cô có thời gian, chúng ta đi dạo đâu đó một lát được không?” Phó Khâm Úy rất thích khiêu chiến giới hạn cuối cùng của kẻ địch.
Quả nhiên, Kỷ Ngân Viễn vừa nghe, sắc mặt lập tức lạnh xuống mấy phần, khí lạnh bắt đầu tỏa ra.
Yểu Nhiên nhìn Kỷ Ngân Viễn một cái, giận dỗi gật đầu.
Yểu Nhiên đi theo Phó Khâm Úy đến bãi đậu xe. Kỷ Ngân Viễn luôn đi theo hai người, nhưng vẫn trầm mặc, chưa nói một chữ.
Xe Phó Khâm Úy là một chiếc Bentley màu đen.
Yểu Nhiên chợt nhớ ra Kỷ Ngân Viễn cũng có một chiếc Bentley như vậy. Chính là chiếc anh chở cô đến bữa tiệc đính hôn của Thư Yểu Ninh.
Anh mạnh mẽ dẫn cô khỏi biệt thự nhà họ Thư, ở thời điểm cô yết ớt nhất cho cô một cái ôm ấm áp và an tâm nhất.
Không chỉ một lần! Sau đó rất nhiều lần anh đều dung túng cô.
Nhưng cô lại.... ........
Phó Khâm Úy mở cửa xe, ý bảo Yểu Nhiên lên. Nhưng cô chưa kịp có phản ứng gì thì Kỷ Ngân Viễn đã tiến lên, bắt lấy cổ tay cô, “Thật xin lỗi, Yểu Nhiên không thể đi theo cậu.”
Kỷ Ngân Viễn nghĩ nghĩ một lát rồi nhấc điện thoại bàn lên, bấm số.
Không ai ở bên cạnh kêu la, thật đúng là.... ... Không quen.... ...
Lâm Diệu mới từ phòng họp ra, đã thấy Kỷ Ngân Viễn gọi tới.
“Có rảnh không, gặp nhau nói chuyện một chút.” Trước khi đi tìm Yểu Nhiên, Kỷ Ngân Viễn quyết định phải nói chuyện thẳng thắn với Lâm Diệu trước.
Nghe vậy, Lâm Diệu rất kinh ngạc.
Tối hôm đó.
Trong một khách sạn được bài trí cực kỳ lãng mạn, cả bàn toàn những món ăn hấp dẫn và rượu nho đỏ, Yểu Nhiên co quắp khóe mắt, “Tại sao lại là cậu?”
Đây chính là người tình hoàn mỹ vô khuyết mà Tiểu Triệu tìm cho cô?
Đùa gì thế? !
Rõ ràng còn là một đứa bé !!!
Phó Khâm Úy không hề biết Yểu Nhiên đang oán thầm, mỉm cười vui vẻ nói, “Vừa lúc không có việc gì.”
“... .......” Khóe mắt Yểu Nhiên càng co quắp lợi hại hơn.
“Đúng rồi, chị Nhiên.......”
“Đừng có ra vẻ như thân thiết lắm!” Yểu Nhiên cắt ngang lời Phó Khâm Úy, định đứng dậy đi, “Tôi không rảnh chơi với một đứa bé.” Vừa nói Yểu Nhiên vừa thầm trách Tiểu Triệu thật là không đáng tin.
Rõ ràng luôn miệng hứa là sẽ không để cô thất vọng, vậy mà.... ...
Yểu Nhiên đột nhiên cảm thấy hành động tin tưởng Tiểu Triệu của mình quả thật rất ngây thơ.
“Cô tính đi tìm cô Triệu?” Phó Khâm Úy cười híp mắt, “Cô ấy chọn người theo tiêu chuẩn của cố mà.”
Yểu Nhiên nghe vậy, không đi nữa, đặt mạnh túi xách lên bàn, giận quá hóa cười, “Tiêu chuẩn của tôi? Tiêu chuẩn thứ nhất của tôi chính là đối phương phải là đàn ông.” Cô nhìn khắp Phó Khâm Úy một lượt rồi tiếp, “Nhưng cậu phải sao?”
Còn không biết đã trưởng thành hay chưa mà dám ở trước mặt cô tự nhận mình đạt tiêu chuẩn!
Phó Khâm Úy cười cười, chống hai tay lên cằm, đưa mặt tới gần Yểu Nhiên, “Hoài nghi cũng phải có căn cứ chứ! Làm sao cô chắc chắn.... ... Tôi không phải là đàn ông?”
“... .......” Yểu Nhiên đột nhiên ngồi xuống, lén lút liếc mắt ra phía sau Phó Khâm Úy, rồi nhanh chóng rụt người lại.
Phó Khâm Úy khó hiểu, nhìn theo tầm mắt Yểu Nhiên, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt khiến cậu ta bỗng hiểu ra ý đồ của Yểu Nhiên.
Kỷ Ngân Viễn.
“Mặc dù không biết tại sao cô lại muốn làm vậy, nhưng xin hãy tin tưởng, chắc chắn tôi sẽ là một người tình hoàn mỹ.” Phó Khâm Úy cười cười, nhẹ nhàng kéo tay phải của Yểu Nhiên lại, chậm rãi nắm chặt, cúi đầu đặt lên mu bàn tay cô một nụ hôn. Nụ hôn rất nhẹ, giống như gió phất qua gò má.
Trùng hợp, Kỷ Ngân Viễn đã bắt gặp cảnh này.
Yểu Nhiên mất tự nhiên rút tay ra, thấy Kỷ Ngân Viễn đang bước về hướng này thì nhịp tim bỗng tăng lên nhanh chóng, nhưng ngay khi cô cho là anh sẽ đi tới trước mặt cô, thì anh lại ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.
Người phục vụ nhanh chóng cầm thực đơn tới, nhỏ giọng nói chuyện với Kỷ Ngân Viễn bằng tiếng Pháp.
Kỷ Ngân Viễn mặc quân trang, quét mắt qua thực đơn một cái, nhanh chóng gọi một ly nước. Phong cách phóng khoáng của anh lập tức hấp dẫn không ít cô gái nhìn sang.
Tim Yểu Nhiên đột nhiên dâng lên cảm giác mất mác.
Anh không thèm tới hỏi tại sao cô không nói tiếng nào đã chạy tới thành phố B, cũng không quan tâm tại sao cô lại đi ăn với một người đàn ông khác? !
Được rồi, cô phải thừa nhận, cậu thiếu niên hơn mười tuổi trước mắt này thật sự không đủ tư cách để xưng là đàn ông.
Nhưng dù thế nào.... ..... Cũng có thể miễn cưỡng quy là ‘khác phái’!
Vậy mà.... ... Kỷ Ngân Viễn không hề có một chút phản ứng nào? !
Ban ngày lúc Yểu Nhiên nhận được điện thoại của Lâm Diệu biết Kỷ Ngân Viễn sắp tới thì cô lập tức nghĩ ra ý xấu.
Từ trước tới giờ mình luôn bị Kỷ Ngân Viễn đùa giỡn, nay có cơ hội, không trả thù mới là lạ!
Cho nên mới cố ý để lộ là tối nay cô sẽ hẹn hò với một người đàn ông khác vừa dọa Lâm Diệu vừa chọc tức Kỷ Ngân Viễn một phen.
Ai ngờ, chiêu này của Yểu Nhiên.... .... Chỉ là chiêu của học sinh tiểu học.
“A, huấn luyện viên Kỷ cũng tới.” Phó Khâm Úy cười nói, “Có cần qua chào một tiếng không?”
“Tùy cậu.” Yểu Nhiên nhíu mày, vừa định cắt miếng bò bít tết ra thành từng mảnh nhỏ, thì Phó Khâm Úy đã lấy cái dĩa của cô đi.
“Này.... ...”
“Ăn phần của tôi đi.” Phó Khâm Úy đẩy dĩa thịt bò đã được cắt nhỏ tới trước mặt Yểu Nhiên, còn khẽ khom người, tiến sát tai cô thì thầm, “Chờ tôi một lát.”
Yểu Nhiên nhanh chóng lui về sau, nhíu mày không vui.
Không biết từ lúc nào, Yểu Nhiên đã hình thành nên một thói quen, trừ Kỷ Ngân Viễn, bất kỳ người khác phái nào làm động tác thân mật thế này cô đều thấy rất ghét.
Cũng may Phó Khâm Úy không để ý, chỉ mỉm cười.
“Huấn luyện viên Kỷ, thật trùng hợp.” Phó Khâm Úy đến ngồi đối diện với Kỷ Ngân Viễn.
Kỷ Ngân Viễn thản nhiên nhìn Phó Khâm Úy, rồi quét mắt qua chỗ Yểu Nhiên, “Cậu tới đây làm gì?”
“Hẹn hò!” Phó Khâm Úy cười tươi rói, “Chắc huấn luyện viên Kỷ cũng biết phóng viên Thư chứ?”
Kỷ Ngân Viễn không lên tiếng, chỉ gật đầu.
“Ha ha, tôi nghe nói hai người đã từng hợp tác mấy lần mà phải không?”
“Cậu nghe ai nói.”
“Cô ấy chứ ai!”
Nói bậy nói bạ! Yểu Nhiên căm giận vỗ bàn, ai nói với cậu ta chứ?
Động tác của Yểu Nhiên khiến không ít khách khác chú ý, ngay cả anh phục vụ cũng giật mình tiến lên xem thử. Kỷ Ngân Viễn lẳng lặng nhìn cô, mím môi lại nén cười, cả vẻ mặt cũng hòa hoãn xuống.
Phó Khâm Úy không bỏ sót bất kỳ chuyển biến nào trên mặt Kỷ Ngân Viễn, nên càng thấy hứng thú.
Lúc này, Yểu Nhiên cũng phát giác hành động của mình hơi quá khích, vội vàng cúi đầu ăn thịt bò làm như không có gì xảy ra. Giống như người gây ra trận xôn xao này không phải là cô.
Thật ra trong lòng cô đã sớm xấu hổ muốn độn thổ cho rồi!
Cô ghét cảm giác bị mọi người nhìn chằm chằm thế này!
“Vậy Thư Yểu Nhiên có nói với cậu mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không?” Kỷ Ngân Viễn không nhìn Yểu Nhiên, bình tĩnh hỏi Phó Khâm Úy.
Phó Khâm Úy cười một tiếng, “Dĩ nhiên có! Quan hệ hợp tác!”
“Khụ khụ khụ.... .....” Yểu Nhiên lại sặc.
Miếng thịt bò kẹt ngay cổ họng Yểu Nhiên lên không được mà xuống cũng không xong. Cô siết cổ áo, cố gắng nuốt xuống, đáng tiếc miếng thịt bò rất ngoan cố. Cô luống cuống bắt lấy ly rượu nho, không ngờ vì vội quá nên đã làm rơi xuống đất.
Tiếng vỡ vụn của thủy tinh vang lên lại khiến mọi người nhìn chăm chú lần nữa.
Lần này Yểu Nhiên chỉ muốn mình chết ngay cho rồi.
Thật mất mặt, đời này cô chưa từng bị mất mặt đến mức này!
Kỷ Ngân Viễn lập tức chạy tới bên cạnh Yểu Nhiên. Miếng thịt bò khiến cô khó thở, mặt đỏ bừng. Cô siết chặt tay anh, nước mắt chảy ròng ròng.
Ngược lại, ‘nam chính’ Phó Khâm Úy thì như bị hóa đá, chỉ đứng ngơ ra.
Phó Khâm Úy không ngờ vị huấn luyện viên lạnh lùng này mà cũng có lúc sốt ruột như vậy.
Kỷ Ngân Viễn vỗ vỗ trên lưng Yểu Nhiên mấy phát, giúp Yểu Nhiên tống miếng thịt bò ra.
Sau khi tống miếng thịt ra được, Yểu Nhiên dựa vào tay Kỷ Ngân Viễn thở dốc từng ngụm, có cảm giác may mắn như sống sót sau tai nạn khủng khiếp.
Kỷ Ngân Viễn cầm một ly rượu nho khác đưa cho Yểu Nhiên. Cô lập tức nhấp một ngụm, cảm giác cổ họng vẫn còn đau.
“Còn muốn ăn không?” Kỷ Ngân Viễn nhìn dĩa thịt bò gần như còn nguyên trước mặt Yểu Nhiên hỏi.
Yểu Nhiên nhanh chóng lắc đầu.
Thôi đi! Xảy ra chuyện này, trong thời gian tới cô không muốn ăn món này nữa đâu!
Kỷ Ngân Viễn cười cười, “Ăn chút đồ ngọt được không? Đã đi nhà hàng thì phải lấp đầy bụng chứ!”
“... .......” Yểu Nhiên nghẹn lời .
Anh không còn câu nào khác để nói hả? !
Cô không muốn nghe những lời này!
Kỷ Ngân Viễn tiếp, “Vậy thì về nhà thôi.”
Tay Kỷ Ngân Viễn đặt bên eo Yểu Nhiên, định dắt cô đi, không ngờ cô đã kháng nghị, “Ai nói tôi muốn đi.”
Yểu Nhiên né khỏi Kỷ Ngân Viễn, “Tôi và ... ......Khâm Úy còn chưa tâm sự xong.” Vừa nói ra hai chữ ‘Khâm Úy’, ngay cả cô còn thấy sởn cả da gà.
Kỷ Ngân Viễn nghe vậy, buông tay, để Yểu Nhiên đi tới chỗ Phó Khâm Úy còn anh thì ngồi xuống ghế, “Vậy được, chờ hai người nói xong rồi đi.”
Sau đó rất rộng lượng xoay người đi, chừa lại không gian riêng cho hai người.
“... ......” Yểu Nhiên có cảm giác mình sắp bị Kỷ Ngân Viễn làm cho tức chết!
Anh ta không có một chút phản ứng nào hết? !
Cô đang hẹn hò với một người đàn ông khác đó!
Hẹn hò đó, biết không? !
Định bụng cho anh ta chịu chút đau khổ, ai ngờ người bị đau khổ lại là mình!
Yểu Nhiên bỗng hoài nghi có phải Kỷ Ngân Viễn đang cố ý hay không.... .... Cô nhìn chằm chằm anh, đáng tiếc anh không có chút phản ứng nào.
“Cô Thư, tôi thấy hôm nay dừng ở đây thôi.” Phó Khâm Úy làm sao không nhận thấy được luồng khí nguy hiểm đang tỏa ra từ người Kỷ Ngân Viễn chứ! Nhưng.......
“Nhưng nếu cô có thời gian, chúng ta đi dạo đâu đó một lát được không?” Phó Khâm Úy rất thích khiêu chiến giới hạn cuối cùng của kẻ địch.
Quả nhiên, Kỷ Ngân Viễn vừa nghe, sắc mặt lập tức lạnh xuống mấy phần, khí lạnh bắt đầu tỏa ra.
Yểu Nhiên nhìn Kỷ Ngân Viễn một cái, giận dỗi gật đầu.
Yểu Nhiên đi theo Phó Khâm Úy đến bãi đậu xe. Kỷ Ngân Viễn luôn đi theo hai người, nhưng vẫn trầm mặc, chưa nói một chữ.
Xe Phó Khâm Úy là một chiếc Bentley màu đen.
Yểu Nhiên chợt nhớ ra Kỷ Ngân Viễn cũng có một chiếc Bentley như vậy. Chính là chiếc anh chở cô đến bữa tiệc đính hôn của Thư Yểu Ninh.
Anh mạnh mẽ dẫn cô khỏi biệt thự nhà họ Thư, ở thời điểm cô yết ớt nhất cho cô một cái ôm ấm áp và an tâm nhất.
Không chỉ một lần! Sau đó rất nhiều lần anh đều dung túng cô.
Nhưng cô lại.... ........
Phó Khâm Úy mở cửa xe, ý bảo Yểu Nhiên lên. Nhưng cô chưa kịp có phản ứng gì thì Kỷ Ngân Viễn đã tiến lên, bắt lấy cổ tay cô, “Thật xin lỗi, Yểu Nhiên không thể đi theo cậu.”
Tác giả :
Thư Dứu