Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 79: Diệp Khung trở về
Ngày đó ký tặng sách, lại bị Kỷ Lâm ban tặng cho cái hôn, Diệp Chi đỏ mặt hoàn thành toàn bộ công việc, Mạnh Trường Thụy ở nơi ký tặng sách đã tiến hành được một nửa cũng mượn cớ đi ra ngoài. Những độc giả ái mộ ở đó cũng liên tiếp liếc mắt nhìn và nhỏ giọng bàn luận.
Kỷ Lâm da mặt dày, hôn Diệp Chi xong còn có thể mặt không biến sắc lấy một cái ghế ngồi ngay bên cạnh Diệp Chi, Diệp Chi ký một quyển sách anh đưa lần lượt một quyển, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài mua cho Diệp Chi một ly nước gì ấm áp, quả thật như là nô lệ của vợ.
Diệp Chi ngại vì ở đây có nhiều người nên không thể nổi giận với anh, chỉ có thể nhịn xuống miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.
Những người ái mộ cũng vô cùng hưng phấn, cảm thấy buổi ký tặng sách quả là đáng tới. Gần đây đại thần ngôn tình Kỳ Lạc Vô Hối ít xuất hiện hoặc không lộ diện, vừa lộ mặt thì gian tình bắn ra bốn phía không ngăn được như vậy.
Điện thoại di động chụp hình cũng nóng lên, đủ kiểu khác nhau như: “Anh lính rất đẹp trai. Người ta cũng muốn được làm bạn với anh.” Hoặc là “Kỳ Tử đại nhân thật tốt số. Một tay anh bộ đội, một tay đại thần. Khí thế của nữ vương thật sự quá khí phách.” Weibo rối rít cập nhật trạng thái, đến cuối cùng trên weibo đàm luận thậm chí còn náo nhiệt hơn ở buổi ký sách.
Sau khi kết thúc ký tặng sách, Diệp Chi không thèm quan tâm đến Kỷ Lâm mà đi thẳng về khách sạn. Tiền Thanh vừa thấy không khí không ổn thì lập tức chạy tới ban biên tập tìm Mạnh Trường Thụy, người ta yêu nhau gây gổ cái gì anh không cần xem, ngộ nhỡ cá chết ao hư thì mệt. Bộ đội ai cũng mạnh mẽ cả.
“Đừng đến đây.” Diệp Chi lấy thẻ mở cửa phòng, tức giận nhìn Kỷ Lâm trầm giọng nói.
“Chi Chi, anh không mang thẻ căn cước, không thể đặt phòng khách sạn.” Kỷ Lâm bắt được tay của Diệp Chi không để cho cô đóng cửa, làm bộ đáng thương quơ quơ cánh tay trước mặt Diệp Chi “Tối nay không có chỗ ở.”
“Chuyện đó liên quan gì đến em.” Diệp Chi tức giận, trong lòng còn đang tức giận vì hôm nay ở buổi ký tặng sách anh đã làm cô xấu hổ.
Mặc dù cô không có lên weibo nhưng cũng có thể dự đoán được trên web đang thảo luận chuyện này. Quả thật không biết đối nhân xử thế mà, ở ngay trước mắt mọi người cường hôn cô.
Diệp Chi cảm giác mặt mũi đại thần của mình cũng bị vứt sạch. Cô rõ ràng là tác giả đẹp lạnh lùng cao quý, bây giờ thì lại như nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nói hay lắm, kiêng dè với không chia tay sao? Anh đang trêu đùa cô sao?!
“Anh đã mấy ngày không ngủ ngon giấc rồi.” Kỷ Lâm rũ mắt xuống, giọng nói dần dần thấp xuống “Vẫn luôn làm việc, chính là muốn có nhiều thời gian ở bên em hơn.” Dừng một lát rồi ai oán nhìn Diệp Chi “Còn nói láo với cấp trên không về, lấy cớ đến thành phố D. Anh trở về có thể sẽ bị xử phạt.”
Tim Diệp Chi run rẩy, mặc dù trên mặt người này nhìn vẫn tuấn tú bảnh bao như cũ, nhưng cô đã sớm chú ý tới tia máu trong mắt anh, nhìn cũng biết là do thức đêm quá lâu tạo thành, hơn nữa kỷ luật trong bộ đội như vậy nghiêm, anh sao có thể làm vậy?
“Anh...... Đó là chuyện của anh. Anh tránh ra, em muốn đi ngủ.” Diệp Chi bực bội, giả làm mặt lạnh.
“Anh và em ngủ chung.” Kỷ Lâm không buông tay.
“Không được.” Diệp Chi lạnh lùng nhìn anh, không hề thỏa hiệp “Anh thích ở đâu thì tùy anh, đừng phiền đến em.”
Kỷ Lâm nghe vậy, lực nắm tay cô từ từ buông lỏng, giong nói thấp xuống hết cỡ “Vậy cũng được, anh không quấy rầy em, anh ra trạm xe lửa ngủ.”
Chỉ nói một câu ngắn ngủn nhưng lại như là từ trong cổ họng nặn ra, mang theo sự tủi thân giống như sắp khóc.
Diệp Chi liếc anh một cái, thấy trong đôi mắt phượng vốn đen bóng, bây giờ là cô đơn quạnh hiu như hoàng hôn trầm lặng, ảm đạm không có ánh sáng.
Anh xoay người từng bước một rời đi, bước chân lê lết giống như mang theo gông xiềng nặng nề, mỗi bước đều rất khó khăn. Vốn là một người tinh thần sáng láng, trong nháy mắt đã thay đổi, tinh thần sa sút không chịu nổi. Ngay cả mặc quân phục gọn gàng linh hoạt mà bây giờ trông anh vô cùng tối tăm u ám.
Ngực Diệp Chi đau xót, lúc bản thân chưa kịp phản ứng thì đã bật thốt lên câu “Đợi chút.”
“Chi Chi?” Kỷ Lâm vui mừng quay đầu lại, con ngươi sáng nhìn chằm chằm cô, trong mắt đều là mong đợi, giống với hình ảnh Hoàn Tử xin cô cho bé đi học Taekwondo như đúc.
Lòng Diệp Chi mềm nhũn, thở dài, rốt cuộc cũng lui bước “Anh có thể đi vào ngủ, nhưng phải thành thật ngủ đó.”
“Được.” Kỷ Lâm gật đầu giống như sợ Diệp Chi đổi ý, mấy bước đã đi vào trong phòng đặt mông ngồi lên giường, bộ dáng kia giống như đối với Diệp Chi nói: Anh đã mọc rễ ở đây rồi, em không thể đuổi được anh đi đâu.
Diệp Chi bị anh chọc đến buồn cười, nhưng chỉ có thể nhịn nụ cười lại, không nhìn anh nữa mà lẳng lặng cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Trên giường lớn của khách sạn, Kỷ Lâm nhếch môi cười, khoảng khắc buồn khổ lúc nãy biến mất như chưa từng xuất hiện trên mặt anh. Anh lấy điện thoại di động ra nằm trên giường lớn cập nhập một trạng thái trên weibo.
Song Mộc Vi Lâm: Cô ấy đi tắm, tôi đang giữ cửa cho cô ấy.
Hơn nữa còn cố ý bình luận trong trạng thái weibo của Mạnh Trường Thụy.
Các độc giả vốn đang ngồi chổm hổm chờ tin tức ở trên mạng, mà Kỷ Lâm cập nhật điều này trên weibo vừa đúng lúc thỏa mãn tâm tình muốn đào bới gian tình của đại thần nhà bọn họ. Nên các bạn mạng rối rít bình luận, có độc giả mắt tinh còn phát hiện Kỷ Lâm bình luận trong trạng thái weibo của Mạnh Trường Thụy, kích động đến nỗi thiếu chút nữa rơi điện thoại di động.
“Anh bộ đội… Anh quả thật quá đẹp trai xuất sắc. Em ủng hộ anh hết mình. Anh đừng có rút lui, anh và Kỳ Tử đại nhân rất xứng đôi. Thuận tiện...... Có thể hỏi một chút, anh và Kỳ Tử đại nhân tiến đến bước quan trọng kia rồi sao?”
“Anh bộ đội……Cường hôn thật là khí phách. Là người đàn ông trong những người đàn ông.”
“Anh em, coi trọng anh. Người đàn ông nên như vậy, sớm sinh quý tử.”
............
Bình luận phía dưới cập nhật trạng thái của anh không ngừng hiện cái mới, Kỷ Lâm lại không hề trả lời mà động tay cập nhật thêm một trạng thái trên weibo.
Song Mộc Vi Lâm: Ký sách rất thuận lợi, Kỳ Tử nói tôi thay mặt cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, boa mọi người hình của con trai. Lần nữa cám ơn mọi người.
Phía dưới chính là hình Hoàn Tử đeo túi xách nhỏ ở sau lưng.
Chuyện quả thật là một bước ngoặc. Đại nhân nhà bọn họ và anh bộ đội thậm chí đã có con trai. Các độc giả rối rít bày tỏ cảm giác bị sốc, đầu tiên là mơ mộng một đống chuyện yêu hận tình thù giữa ba người, tiếp đến đọc được trạng thái mới cập nhật trên weibo thì như đang cắn thuốc lắc. Thậm chí fan truyện của Diệp Chi và Mạnh Trường Thụy bình luận ở chỗ khác cũng thiếu chút nữa vì bất ngờ mà chết.
Dĩ nhiên tất cả chuyện này Diệp Chi không biết, mặc dù ký tặng sách nhìn thì rất nhẹ nhõm, chỉ cần động bút là được. Nhưng thực tế cũng là công việc mệt mỏi, gần như Diệp Chi ngồi một chỗ không nhúc nhích cả một ngày, cái mông ngồi cũng đau đớn, đau nhức toàn thân không dứt, bây giờ làm gì có tâm trạng để lên weibo nữa.
Cô vội vã đi tắm rửa sạch sẽ thật nhanh rồi bước ra, vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt Kỷ Lâm tỏa sáng nhìn cô, cũng không còn hơi sức mắng chửi người chỉ ngã xuống giường rồi ngủ.
“Sấy tóc cho khô rồi ngủ.” Kỷ Lâm kéo cô đang nằm trên giường dậy, ngăn chặn phản ứng yếu ớt của cô rồi cầm khăn lông trên đầu giường lên lau tóc cho cô “Nếu không sáng sớm ngày mai ngủ dậy sẽ nhức đầu.”
Diệp Chi hừ hừ không lên tiếng. Cô quá mệt mỏi mà ngực của anh lại quá thoải mái ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Chi thế nhưng không hề đẩy anh ra.
Động tác của Kỷ Lâm rất nhẹ, ngón trỏ dịu dàng luồn vào mái tóc đen ướt nhẹp của cô từ từ xoa bóp cho cô, Diệp Chi lại mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi ở trong ngực anh.
Lúc cô ngủ nhìn rất ngoan ngoãn, cũng rất an tĩnh, co rúc ở trong khuỷu tay của anh, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng điềm tĩnh mà dịu dàng, không giống như lúc tỉnh lạnh lùng gây sự với anh.
Kỷ Lâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn mềm của cô, trong mắt yêu thương đầy tràn như muốn chảy ra ngoài.
Anh không cảm thấy cô không tốt, cho dù lúc cô làm mặt lạnh với anh. Từ lúc bọn họ bắt đầu nói yêu đương vẫn luôn là anh dây dưa với cô. Mà cô thì yêu thương anh rất tùy hứng, cô cố gắng hết sức đối tốt với anh, cô làm tất cả những gì mình có thể làm, những thứ này anh đều có thể thấy.
Hơn nữa, chính cô một mình cực khổ nuôi nấng con trai của bọn họ lớn lên, anh thương cô, cũng tự trách bản thân đối với thiếu sót sáu năm qua cho nên chỉ có thể cố gắng đền bù cho cô. Đối với cô tốt một chút, khá hơn một chút nữa......
Ở trước mặt cô, anh không quan tâm cái gì gọi là tự ái của người đàn ông, chỉ cần có thể đem cô và con trai về nhà thì để cho anh làm cái gì đều được.
Kỷ Lâm dần dần ngừng động tác trên tay, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Chi, chỉnh cho cô một tư thế thoải mái nhất trong ngực mình rồi đưa tay tắt đèn ở đầu giường.
Ôm cô ở trong ngực một khắc chính là một ngày hạnh phúc.
Trong quán rượu thành phố D, vẻ mặt của Tiền Thanh đau khổ khuyên Mạnh Trường Thụy “Mạnh đại thần, van anh đừng uống nữa được không. Tôi đây thân thể yếu đuối, vác không nổi anh đâu.”
Mạnh Trường Thụy không để ý tới anh, ngẩng đầu cầm ly rượu lên uống cạn sạch, khổ sở đến đầu lưỡi cũng tê dại “Tôi rốt cuộc không tốt chỗ nào, theo đuổi ba năm mà cô ấy một lần cũng không đồng ý với tôi.”
Anh không thích uống rượu, bình thường tránh được đều tránh, nhưng hôm nay trong lòng thật sự quá khó chịu, nếu để cho anh ở khách sạn, anh phải nhịn đến chết mất.
“Mỗi hoa chỉ có một chủ, chính anh không phải viết ngôn tình sao.” Tiền Thanh đoạt lấy chai rượu trong tay anh, lầm bầm một tiếng “Hơn nữa anh cũng nói rồi, người ta đã có con trai lớn rồi. Anh còn ngô nghê theo đuổi cái gì nữa?”
“Tôi không cam lòng......” Mạnh Trường Thụy lẩm bẩm “Tôi nơi nào không bằng Kỷ Lâm? Cậu nhìn anh ta xem, cử chỉ thì lỗ mãng, mặt thì trắng, cũng không hiểu viết văn mạng, làm sao có thể có tiếng nói chung với Diệp Chi. Thấy thế nào thì tôi cũng thích hợp hơn.”
“Nhưng Kỳ Lạc Vô Hối thích.” Tiền Thanh mắt tròn vo nhìn chằm chằm Mạnh Trường Thụy “Anh cũng không phải là người mà người ta thích, có thể so sánh sao? Tìm người khác thôi.”
“Cũng thế......” Mạnh Trường Thụy liên tục cười khổ “Cô ấy nếu có thể đồng ý tôi, đã sớm đồng ý, chúng ta lại uống một ly.”
“Đừng uống nữa.”
“Không. Tôi muốn uống đến không say không về.”
“Mạnh Trường Thụy, tôi đã nói với anh, anh đừng uống nữa. Nếu không tôi thật sự phải dùng chiêu thức khác không cho anh uống nữa.” Tiền Thanh ôm chai rượu, thề không nghe lệnh.
Mạnh Trường Thụy không thèm để ý, giương mắt nhìn “Cậu có chiêu gì, cậu có mấy chiêu đều đã dùng hết để thúc giục bản thảo hết rồi.”
“Ha ha ha.” Tiền Thanh cười lạnh, móc điện thoại di động ra, ngón trỏ gõ một cái thật nhanh trên màn hình, ngay sau đó giơ lên trước mặt cho Mạnh Trường Thụy xem “Thấy tấm hình này xong anh còn có tâm tình uống rượu không?”
“Tiền…. Thanh.” Mạnh Trường Thụy từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ, ngọn lửa nhỏ trong mắt từ từ dâng lên “Cậu xóa hình đó ngay cho tôi.”
“Không.” Tiền Thanh nhanh chóng thu tay lại, cười vui vẻ thả lại trong túi “Đi thôi, Mạnh đại thần.” Nói xong, còn cố ý giơ nhấc chân “Về sau ở trước mặt tôi thì anh phải nghe lời một chút, nếu không tâm tình tôi mà không tốt...... Chậc chậc.”
Đclmm. Mặc dù tính khí Mạnh Trường Thụy tốt cũng không nhịn được mắng một tiếng ở trong lòng, nhìn bộ dáng hả hê của Tiền Thanh quả thật hận không thể cho anh ta một đấm. Nhưng nhược điểm ở trên tay anh ta, anh chỉ có thể đặt ly rượu xuống, không cam tâm tình nguyện đi theo Tiền Thanh.
Lúc anh đẩy ghế ra không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn, người hầu bàn trong quán bar nhanh chóng đi tới cầm ly rượu và chai rượu dọn dẹp gọn gàng, không hề để lại dấu vết nào.
Mạnh Trường Thụy rũ mắt xuống, có lẽ đoạn tình cảm ba năm của mình không có kết quả cũng như những thứ này, nên dọn dẹp sạch sẽ.
Ở nhà họ Diệp, Kỷ Lãng nắm cổ tay áo của Diệp Khung đưa anh về nhà họ Diệp, đối mặt với ba Diệp và mẹ Diệp đang vô cùng kích động, vui mừng đến chảy nước mắt.
Diệp Khung nháy nháy mắt, từ từ núp ở sau lưng Kỷ Lãng, nhìn hai người lớn khóc không thành tiếng hồi lâu mới đỏ mặt nói một câu “Chú, dì. Hai người đừng khóc.”
Dừng một lát lại gãi gãi đầu, nói: “Hai người trước tiên đem Chi Chi trả lại cho tôi, sau đó thích khóc thế nào thì khóc.”
Kỷ Lâm da mặt dày, hôn Diệp Chi xong còn có thể mặt không biến sắc lấy một cái ghế ngồi ngay bên cạnh Diệp Chi, Diệp Chi ký một quyển sách anh đưa lần lượt một quyển, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài mua cho Diệp Chi một ly nước gì ấm áp, quả thật như là nô lệ của vợ.
Diệp Chi ngại vì ở đây có nhiều người nên không thể nổi giận với anh, chỉ có thể nhịn xuống miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt.
Những người ái mộ cũng vô cùng hưng phấn, cảm thấy buổi ký tặng sách quả là đáng tới. Gần đây đại thần ngôn tình Kỳ Lạc Vô Hối ít xuất hiện hoặc không lộ diện, vừa lộ mặt thì gian tình bắn ra bốn phía không ngăn được như vậy.
Điện thoại di động chụp hình cũng nóng lên, đủ kiểu khác nhau như: “Anh lính rất đẹp trai. Người ta cũng muốn được làm bạn với anh.” Hoặc là “Kỳ Tử đại nhân thật tốt số. Một tay anh bộ đội, một tay đại thần. Khí thế của nữ vương thật sự quá khí phách.” Weibo rối rít cập nhật trạng thái, đến cuối cùng trên weibo đàm luận thậm chí còn náo nhiệt hơn ở buổi ký sách.
Sau khi kết thúc ký tặng sách, Diệp Chi không thèm quan tâm đến Kỷ Lâm mà đi thẳng về khách sạn. Tiền Thanh vừa thấy không khí không ổn thì lập tức chạy tới ban biên tập tìm Mạnh Trường Thụy, người ta yêu nhau gây gổ cái gì anh không cần xem, ngộ nhỡ cá chết ao hư thì mệt. Bộ đội ai cũng mạnh mẽ cả.
“Đừng đến đây.” Diệp Chi lấy thẻ mở cửa phòng, tức giận nhìn Kỷ Lâm trầm giọng nói.
“Chi Chi, anh không mang thẻ căn cước, không thể đặt phòng khách sạn.” Kỷ Lâm bắt được tay của Diệp Chi không để cho cô đóng cửa, làm bộ đáng thương quơ quơ cánh tay trước mặt Diệp Chi “Tối nay không có chỗ ở.”
“Chuyện đó liên quan gì đến em.” Diệp Chi tức giận, trong lòng còn đang tức giận vì hôm nay ở buổi ký tặng sách anh đã làm cô xấu hổ.
Mặc dù cô không có lên weibo nhưng cũng có thể dự đoán được trên web đang thảo luận chuyện này. Quả thật không biết đối nhân xử thế mà, ở ngay trước mắt mọi người cường hôn cô.
Diệp Chi cảm giác mặt mũi đại thần của mình cũng bị vứt sạch. Cô rõ ràng là tác giả đẹp lạnh lùng cao quý, bây giờ thì lại như nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nói hay lắm, kiêng dè với không chia tay sao? Anh đang trêu đùa cô sao?!
“Anh đã mấy ngày không ngủ ngon giấc rồi.” Kỷ Lâm rũ mắt xuống, giọng nói dần dần thấp xuống “Vẫn luôn làm việc, chính là muốn có nhiều thời gian ở bên em hơn.” Dừng một lát rồi ai oán nhìn Diệp Chi “Còn nói láo với cấp trên không về, lấy cớ đến thành phố D. Anh trở về có thể sẽ bị xử phạt.”
Tim Diệp Chi run rẩy, mặc dù trên mặt người này nhìn vẫn tuấn tú bảnh bao như cũ, nhưng cô đã sớm chú ý tới tia máu trong mắt anh, nhìn cũng biết là do thức đêm quá lâu tạo thành, hơn nữa kỷ luật trong bộ đội như vậy nghiêm, anh sao có thể làm vậy?
“Anh...... Đó là chuyện của anh. Anh tránh ra, em muốn đi ngủ.” Diệp Chi bực bội, giả làm mặt lạnh.
“Anh và em ngủ chung.” Kỷ Lâm không buông tay.
“Không được.” Diệp Chi lạnh lùng nhìn anh, không hề thỏa hiệp “Anh thích ở đâu thì tùy anh, đừng phiền đến em.”
Kỷ Lâm nghe vậy, lực nắm tay cô từ từ buông lỏng, giong nói thấp xuống hết cỡ “Vậy cũng được, anh không quấy rầy em, anh ra trạm xe lửa ngủ.”
Chỉ nói một câu ngắn ngủn nhưng lại như là từ trong cổ họng nặn ra, mang theo sự tủi thân giống như sắp khóc.
Diệp Chi liếc anh một cái, thấy trong đôi mắt phượng vốn đen bóng, bây giờ là cô đơn quạnh hiu như hoàng hôn trầm lặng, ảm đạm không có ánh sáng.
Anh xoay người từng bước một rời đi, bước chân lê lết giống như mang theo gông xiềng nặng nề, mỗi bước đều rất khó khăn. Vốn là một người tinh thần sáng láng, trong nháy mắt đã thay đổi, tinh thần sa sút không chịu nổi. Ngay cả mặc quân phục gọn gàng linh hoạt mà bây giờ trông anh vô cùng tối tăm u ám.
Ngực Diệp Chi đau xót, lúc bản thân chưa kịp phản ứng thì đã bật thốt lên câu “Đợi chút.”
“Chi Chi?” Kỷ Lâm vui mừng quay đầu lại, con ngươi sáng nhìn chằm chằm cô, trong mắt đều là mong đợi, giống với hình ảnh Hoàn Tử xin cô cho bé đi học Taekwondo như đúc.
Lòng Diệp Chi mềm nhũn, thở dài, rốt cuộc cũng lui bước “Anh có thể đi vào ngủ, nhưng phải thành thật ngủ đó.”
“Được.” Kỷ Lâm gật đầu giống như sợ Diệp Chi đổi ý, mấy bước đã đi vào trong phòng đặt mông ngồi lên giường, bộ dáng kia giống như đối với Diệp Chi nói: Anh đã mọc rễ ở đây rồi, em không thể đuổi được anh đi đâu.
Diệp Chi bị anh chọc đến buồn cười, nhưng chỉ có thể nhịn nụ cười lại, không nhìn anh nữa mà lẳng lặng cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Trên giường lớn của khách sạn, Kỷ Lâm nhếch môi cười, khoảng khắc buồn khổ lúc nãy biến mất như chưa từng xuất hiện trên mặt anh. Anh lấy điện thoại di động ra nằm trên giường lớn cập nhập một trạng thái trên weibo.
Song Mộc Vi Lâm: Cô ấy đi tắm, tôi đang giữ cửa cho cô ấy.
Hơn nữa còn cố ý bình luận trong trạng thái weibo của Mạnh Trường Thụy.
Các độc giả vốn đang ngồi chổm hổm chờ tin tức ở trên mạng, mà Kỷ Lâm cập nhật điều này trên weibo vừa đúng lúc thỏa mãn tâm tình muốn đào bới gian tình của đại thần nhà bọn họ. Nên các bạn mạng rối rít bình luận, có độc giả mắt tinh còn phát hiện Kỷ Lâm bình luận trong trạng thái weibo của Mạnh Trường Thụy, kích động đến nỗi thiếu chút nữa rơi điện thoại di động.
“Anh bộ đội… Anh quả thật quá đẹp trai xuất sắc. Em ủng hộ anh hết mình. Anh đừng có rút lui, anh và Kỳ Tử đại nhân rất xứng đôi. Thuận tiện...... Có thể hỏi một chút, anh và Kỳ Tử đại nhân tiến đến bước quan trọng kia rồi sao?”
“Anh bộ đội……Cường hôn thật là khí phách. Là người đàn ông trong những người đàn ông.”
“Anh em, coi trọng anh. Người đàn ông nên như vậy, sớm sinh quý tử.”
............
Bình luận phía dưới cập nhật trạng thái của anh không ngừng hiện cái mới, Kỷ Lâm lại không hề trả lời mà động tay cập nhật thêm một trạng thái trên weibo.
Song Mộc Vi Lâm: Ký sách rất thuận lợi, Kỳ Tử nói tôi thay mặt cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, boa mọi người hình của con trai. Lần nữa cám ơn mọi người.
Phía dưới chính là hình Hoàn Tử đeo túi xách nhỏ ở sau lưng.
Chuyện quả thật là một bước ngoặc. Đại nhân nhà bọn họ và anh bộ đội thậm chí đã có con trai. Các độc giả rối rít bày tỏ cảm giác bị sốc, đầu tiên là mơ mộng một đống chuyện yêu hận tình thù giữa ba người, tiếp đến đọc được trạng thái mới cập nhật trên weibo thì như đang cắn thuốc lắc. Thậm chí fan truyện của Diệp Chi và Mạnh Trường Thụy bình luận ở chỗ khác cũng thiếu chút nữa vì bất ngờ mà chết.
Dĩ nhiên tất cả chuyện này Diệp Chi không biết, mặc dù ký tặng sách nhìn thì rất nhẹ nhõm, chỉ cần động bút là được. Nhưng thực tế cũng là công việc mệt mỏi, gần như Diệp Chi ngồi một chỗ không nhúc nhích cả một ngày, cái mông ngồi cũng đau đớn, đau nhức toàn thân không dứt, bây giờ làm gì có tâm trạng để lên weibo nữa.
Cô vội vã đi tắm rửa sạch sẽ thật nhanh rồi bước ra, vừa ngẩng đầu thấy ánh mắt Kỷ Lâm tỏa sáng nhìn cô, cũng không còn hơi sức mắng chửi người chỉ ngã xuống giường rồi ngủ.
“Sấy tóc cho khô rồi ngủ.” Kỷ Lâm kéo cô đang nằm trên giường dậy, ngăn chặn phản ứng yếu ớt của cô rồi cầm khăn lông trên đầu giường lên lau tóc cho cô “Nếu không sáng sớm ngày mai ngủ dậy sẽ nhức đầu.”
Diệp Chi hừ hừ không lên tiếng. Cô quá mệt mỏi mà ngực của anh lại quá thoải mái ấm áp, trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Chi thế nhưng không hề đẩy anh ra.
Động tác của Kỷ Lâm rất nhẹ, ngón trỏ dịu dàng luồn vào mái tóc đen ướt nhẹp của cô từ từ xoa bóp cho cô, Diệp Chi lại mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi ở trong ngực anh.
Lúc cô ngủ nhìn rất ngoan ngoãn, cũng rất an tĩnh, co rúc ở trong khuỷu tay của anh, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng điềm tĩnh mà dịu dàng, không giống như lúc tỉnh lạnh lùng gây sự với anh.
Kỷ Lâm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trơn mềm của cô, trong mắt yêu thương đầy tràn như muốn chảy ra ngoài.
Anh không cảm thấy cô không tốt, cho dù lúc cô làm mặt lạnh với anh. Từ lúc bọn họ bắt đầu nói yêu đương vẫn luôn là anh dây dưa với cô. Mà cô thì yêu thương anh rất tùy hứng, cô cố gắng hết sức đối tốt với anh, cô làm tất cả những gì mình có thể làm, những thứ này anh đều có thể thấy.
Hơn nữa, chính cô một mình cực khổ nuôi nấng con trai của bọn họ lớn lên, anh thương cô, cũng tự trách bản thân đối với thiếu sót sáu năm qua cho nên chỉ có thể cố gắng đền bù cho cô. Đối với cô tốt một chút, khá hơn một chút nữa......
Ở trước mặt cô, anh không quan tâm cái gì gọi là tự ái của người đàn ông, chỉ cần có thể đem cô và con trai về nhà thì để cho anh làm cái gì đều được.
Kỷ Lâm dần dần ngừng động tác trên tay, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Chi, chỉnh cho cô một tư thế thoải mái nhất trong ngực mình rồi đưa tay tắt đèn ở đầu giường.
Ôm cô ở trong ngực một khắc chính là một ngày hạnh phúc.
Trong quán rượu thành phố D, vẻ mặt của Tiền Thanh đau khổ khuyên Mạnh Trường Thụy “Mạnh đại thần, van anh đừng uống nữa được không. Tôi đây thân thể yếu đuối, vác không nổi anh đâu.”
Mạnh Trường Thụy không để ý tới anh, ngẩng đầu cầm ly rượu lên uống cạn sạch, khổ sở đến đầu lưỡi cũng tê dại “Tôi rốt cuộc không tốt chỗ nào, theo đuổi ba năm mà cô ấy một lần cũng không đồng ý với tôi.”
Anh không thích uống rượu, bình thường tránh được đều tránh, nhưng hôm nay trong lòng thật sự quá khó chịu, nếu để cho anh ở khách sạn, anh phải nhịn đến chết mất.
“Mỗi hoa chỉ có một chủ, chính anh không phải viết ngôn tình sao.” Tiền Thanh đoạt lấy chai rượu trong tay anh, lầm bầm một tiếng “Hơn nữa anh cũng nói rồi, người ta đã có con trai lớn rồi. Anh còn ngô nghê theo đuổi cái gì nữa?”
“Tôi không cam lòng......” Mạnh Trường Thụy lẩm bẩm “Tôi nơi nào không bằng Kỷ Lâm? Cậu nhìn anh ta xem, cử chỉ thì lỗ mãng, mặt thì trắng, cũng không hiểu viết văn mạng, làm sao có thể có tiếng nói chung với Diệp Chi. Thấy thế nào thì tôi cũng thích hợp hơn.”
“Nhưng Kỳ Lạc Vô Hối thích.” Tiền Thanh mắt tròn vo nhìn chằm chằm Mạnh Trường Thụy “Anh cũng không phải là người mà người ta thích, có thể so sánh sao? Tìm người khác thôi.”
“Cũng thế......” Mạnh Trường Thụy liên tục cười khổ “Cô ấy nếu có thể đồng ý tôi, đã sớm đồng ý, chúng ta lại uống một ly.”
“Đừng uống nữa.”
“Không. Tôi muốn uống đến không say không về.”
“Mạnh Trường Thụy, tôi đã nói với anh, anh đừng uống nữa. Nếu không tôi thật sự phải dùng chiêu thức khác không cho anh uống nữa.” Tiền Thanh ôm chai rượu, thề không nghe lệnh.
Mạnh Trường Thụy không thèm để ý, giương mắt nhìn “Cậu có chiêu gì, cậu có mấy chiêu đều đã dùng hết để thúc giục bản thảo hết rồi.”
“Ha ha ha.” Tiền Thanh cười lạnh, móc điện thoại di động ra, ngón trỏ gõ một cái thật nhanh trên màn hình, ngay sau đó giơ lên trước mặt cho Mạnh Trường Thụy xem “Thấy tấm hình này xong anh còn có tâm tình uống rượu không?”
“Tiền…. Thanh.” Mạnh Trường Thụy từ trong kẽ răng nói ra mấy chữ, ngọn lửa nhỏ trong mắt từ từ dâng lên “Cậu xóa hình đó ngay cho tôi.”
“Không.” Tiền Thanh nhanh chóng thu tay lại, cười vui vẻ thả lại trong túi “Đi thôi, Mạnh đại thần.” Nói xong, còn cố ý giơ nhấc chân “Về sau ở trước mặt tôi thì anh phải nghe lời một chút, nếu không tâm tình tôi mà không tốt...... Chậc chậc.”
Đclmm. Mặc dù tính khí Mạnh Trường Thụy tốt cũng không nhịn được mắng một tiếng ở trong lòng, nhìn bộ dáng hả hê của Tiền Thanh quả thật hận không thể cho anh ta một đấm. Nhưng nhược điểm ở trên tay anh ta, anh chỉ có thể đặt ly rượu xuống, không cam tâm tình nguyện đi theo Tiền Thanh.
Lúc anh đẩy ghế ra không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn, người hầu bàn trong quán bar nhanh chóng đi tới cầm ly rượu và chai rượu dọn dẹp gọn gàng, không hề để lại dấu vết nào.
Mạnh Trường Thụy rũ mắt xuống, có lẽ đoạn tình cảm ba năm của mình không có kết quả cũng như những thứ này, nên dọn dẹp sạch sẽ.
Ở nhà họ Diệp, Kỷ Lãng nắm cổ tay áo của Diệp Khung đưa anh về nhà họ Diệp, đối mặt với ba Diệp và mẹ Diệp đang vô cùng kích động, vui mừng đến chảy nước mắt.
Diệp Khung nháy nháy mắt, từ từ núp ở sau lưng Kỷ Lãng, nhìn hai người lớn khóc không thành tiếng hồi lâu mới đỏ mặt nói một câu “Chú, dì. Hai người đừng khóc.”
Dừng một lát lại gãi gãi đầu, nói: “Hai người trước tiên đem Chi Chi trả lại cho tôi, sau đó thích khóc thế nào thì khóc.”
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu