Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 55: Yên bình ngắn ngủi
“Chi Chi, anh sai rồi.” Thấy Diệp Chi đi tới trước mặt, bộ dáng cười như không cười, Kỷ Lâm tranh thủ kéo thùng gà rán ra, chọn một miếng gà còn nguyên đưa lên nịnh nọt nói: “Em đói không? Ăn một miếng lót bao tử đi.”
“Mẹ ăn.” Hoàn Tử nháy nháy mắt giống Kỷ Lâm như đúc, phụ họa theo Kỷ Lâm ân cần nói: “Mẹ đi làm cực khổ.”
Đứa nhỏ này cũng học được nịnh hót, Diệp Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi của con trai bất đắc dĩ nhận lấy một miếng gà kia, nói “Được rồi, mẹ không trách con.”
Vậy anh đâu, còn anh thì sao? Kỷ Lâm liều mạng nhích gần về phía Hoàn Tử để ké chút ánh sáng của cậu khiến Diệp Chi đặc xá cho mình vô tội.
Ai ngờ Diệp Chi làm mặt nghiêm trừng mắt nhìn Kỷ Lâm: Đợi lát nữa sẽ xử lý anh.
Kỷ Lâm yên lặng cúi đầu giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, hơi sức cả người trong khoảnh khắc đã biến mất không còn bóng dáng. Đúng là phân biệt đối xử, thật đáng ghét.
Diệp Chi chưa ăn miếng gà kia, cô không thích ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, cúi đầu nhìn thấy cả thùng gà, bên trong không còn bao nhiêu thịt, chỉ còn lại một đống xương và mấy vỏ hộp khoai tây chiên. Vậy hai người này đã ăn rất nhiều.
Diệp Chi thả miếng gà trên tay mình vào trong thùng, dùng khăn giấy Kỷ Lâm đưa tới lau tay, nhìn Hoàn Tử nói: “Hôm nay đã ăn nhiều như vậy, không cho ăn nữa, nếu không tối nay lại không ăn được cơm.”
Dừng một lát, khẽ cao giọng “Về sau nửa tháng chỉ được ăn một lần, hơn nữa phải nói cho mẹ biết, biết không?”
Hoàn Tử nghe vậy gật đầu liên tục, không biết có phải là ở chung một chỗ với Kỷ Lâm thời gian dài hay không mà học được mấy phần khôn khéo.
“Anh thì sao?” Diệp Chi chuyển sang Kỷ Lâm.
“Anh cũng vậy.” Kỷ Lâm gật đầu như bằm tỏi, lúc này vẫn không quên đóng phim nịnh bợ “Em nói gì chính là cái đó.”
“Cái này cũng đúng.” Diệp Chi hừ một tiếng nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Kỷ Lâm chăm chú cho Hoàn Tử ăn nên hôm nay còn chưa có học Taekwondo. Đợi Hoàn Tử tiêu hóa hơn nửa canh giờ mới bắt đầu để cậu luyện đá chân đánh quyền.
Hoàn Tử đã học Taekwondo hơn một tháng, đứa nhỏ rất có thiên phú, tạm thời đá chân có thể đứng vững như tượng rồi, có lẽ là do Kỷ Lâm dạy, cũng có khi là do cậu nhìn người khác đá mà học được.
Kỷ Lâm muốn dạy cho cậu cách đứng vững trước, nên mỗi ngày bài tập luyện cũng chỉ xoay quanh nội dung: chạy bộ, áp chân, đá chân...... Thật may là Hoàn Tử không phải đứa bé bình thường, nếu không đã sớm cảm thấy khô khan, bỏ dở rồi.
Ngày trước khi nhìn con trai học, ánh mắt Diệp Chi chỉ tập trung ở trên người Hoàn Tử, bây giờ đã xác định mối quan hệ với Kỷ Lâm nên ánh mắt Diệp Chi thỉnh thoảng cũng sẽ lướt qua trên người Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm dáng dấp khỏe mạnh, vóc người cũng cao ráo, bắp thịt căng đầy, động tác mạnh mẽ phóng khoáng, dạy dỗ đứa bé cũng hết sức nhẫn nại, càng nhìn Diệp Chi càng thích, đến cuối cùng hận không thể xông lên hôn anh một cái.
Nếu Kỷ Lâm biết Diệp Chi đang suy nghĩ cái gì, sợ rằng sẽ lập tức để Hoàn Tử xuống chạy lại hôn cô rối rít.
Hôm nay khi Hoàn Tử học xong tất cả nội dung đã gần đến sáu giờ, Kỷ Lâm không cho Diệp Chi tự đi về nhà mà bế Hoàn Tử lên, một nhà đi đến một nhà hàng cho đứa nhỏ ăn cháo và rau xanh.
Buổi chiều Hoàn Tử ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, lúc này cũng ăn không vô nhưng cháo lại có thể, chỉ một lát đã húp hết gần nửa chén.
“Đi thôi, huấn luyện viên cõng cháu.” Kỷ Lâm từ trên ghế đứng lên, thấy mắt Hoàn Tử không muốn mở ra nữa, cưng chiều cười một tiếng rồi đặt đứa nhỏ lên trên lưng mình.
“Anh đừng cưng chiều quá. Nhanh thả xuống.” Diệp Chi giận hờn trách cứ nhìn Kỷ Lâm, ngay sau đó vỗ vỗ lưng con trai “Hoàn Tử, không thể để chú Kỷ cõng trên lưng được, phải tự mình đi.”
Hoàn Tử rất nghe lời mẹ, nghe vậy giùng giằng từ trên lưng Kỷ Lâm xuống, lại bị Kỷ Lâm đè xuống “Để anh cõng đi, hôm nay Hoàn Tử đã mệt muốn chết rồi.”
Thấy Diệp Chi cau mày bộ dáng không đồng ý, Kỷ Lâm vội vàng thêm một câu “Anh bảo đảm chỉ một lần thôi. Con trai buồn ngủ mắt mở không ra rồi.”
Con trai? Diệp Chi sững sờ, mặt chuyển từ trắng xanh sang đỏ ửng, mơ hồ nói một câu “Này, đó là con trai em.”
“Đúng, đúng là con trai của em.” Kỷ Lâm sờ gương mặt trơn mềm của Diệp Chi, cười nói: “Không giành con với em, anh có vợ là đủ rồi.”
“Này.” Diệp Chi trừng mắt liếc anh “Ở trước mặt con nít mà nói cái gì đó. Đứa nhỏ nghe hiểu thì thế nào?”
“Yên tâm, Hoàn Tử nghe không hiểu đâu. Anh......”
Lời của Kỷ Lâm còn chưa nói hết, chỉ thấy Hoàn Tử từ trên lưng anh ngẩng đầu lên “Ai nói con nghe không hiểu? Con nghe có thể hiểu.”
Dừng một lát, mặt lộ vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ là vợ của chú Kỷ, chú Kỷ là ba mới của con.”
Chữ ‘Vợ’ này từ trong miệng con trai nói ra so với từ trong miệng Kỷ Lâm nói còn khiến Diệp Chi cảm thấy xấu hổ hơn. Cô quay đầu không để cho một lớn một nhỏ đó thấy gương mặt nóng bỏng của mình mà xem thường, giả bộ nghiêm nghị “Được rồi, Kỷ Lâm đi thôi. Hoàn Tử không cho nói càn.”
Không cho nói thì không nói, dù thế nào thì cậu cũng biết. Hoàn Tử hừ nhẹ một tiếng, gương mặt áp sát vào lưng rộng rãi của Kỷ Lâm lim dim ngủ.
“Mẹ ăn.” Hoàn Tử nháy nháy mắt giống Kỷ Lâm như đúc, phụ họa theo Kỷ Lâm ân cần nói: “Mẹ đi làm cực khổ.”
Đứa nhỏ này cũng học được nịnh hót, Diệp Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi của con trai bất đắc dĩ nhận lấy một miếng gà kia, nói “Được rồi, mẹ không trách con.”
Vậy anh đâu, còn anh thì sao? Kỷ Lâm liều mạng nhích gần về phía Hoàn Tử để ké chút ánh sáng của cậu khiến Diệp Chi đặc xá cho mình vô tội.
Ai ngờ Diệp Chi làm mặt nghiêm trừng mắt nhìn Kỷ Lâm: Đợi lát nữa sẽ xử lý anh.
Kỷ Lâm yên lặng cúi đầu giống như một quả khí cầu bị đâm thủng, hơi sức cả người trong khoảnh khắc đã biến mất không còn bóng dáng. Đúng là phân biệt đối xử, thật đáng ghét.
Diệp Chi chưa ăn miếng gà kia, cô không thích ăn đồ ăn có nhiều dầu mỡ, cúi đầu nhìn thấy cả thùng gà, bên trong không còn bao nhiêu thịt, chỉ còn lại một đống xương và mấy vỏ hộp khoai tây chiên. Vậy hai người này đã ăn rất nhiều.
Diệp Chi thả miếng gà trên tay mình vào trong thùng, dùng khăn giấy Kỷ Lâm đưa tới lau tay, nhìn Hoàn Tử nói: “Hôm nay đã ăn nhiều như vậy, không cho ăn nữa, nếu không tối nay lại không ăn được cơm.”
Dừng một lát, khẽ cao giọng “Về sau nửa tháng chỉ được ăn một lần, hơn nữa phải nói cho mẹ biết, biết không?”
Hoàn Tử nghe vậy gật đầu liên tục, không biết có phải là ở chung một chỗ với Kỷ Lâm thời gian dài hay không mà học được mấy phần khôn khéo.
“Anh thì sao?” Diệp Chi chuyển sang Kỷ Lâm.
“Anh cũng vậy.” Kỷ Lâm gật đầu như bằm tỏi, lúc này vẫn không quên đóng phim nịnh bợ “Em nói gì chính là cái đó.”
“Cái này cũng đúng.” Diệp Chi hừ một tiếng nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Kỷ Lâm chăm chú cho Hoàn Tử ăn nên hôm nay còn chưa có học Taekwondo. Đợi Hoàn Tử tiêu hóa hơn nửa canh giờ mới bắt đầu để cậu luyện đá chân đánh quyền.
Hoàn Tử đã học Taekwondo hơn một tháng, đứa nhỏ rất có thiên phú, tạm thời đá chân có thể đứng vững như tượng rồi, có lẽ là do Kỷ Lâm dạy, cũng có khi là do cậu nhìn người khác đá mà học được.
Kỷ Lâm muốn dạy cho cậu cách đứng vững trước, nên mỗi ngày bài tập luyện cũng chỉ xoay quanh nội dung: chạy bộ, áp chân, đá chân...... Thật may là Hoàn Tử không phải đứa bé bình thường, nếu không đã sớm cảm thấy khô khan, bỏ dở rồi.
Ngày trước khi nhìn con trai học, ánh mắt Diệp Chi chỉ tập trung ở trên người Hoàn Tử, bây giờ đã xác định mối quan hệ với Kỷ Lâm nên ánh mắt Diệp Chi thỉnh thoảng cũng sẽ lướt qua trên người Kỷ Lâm.
Kỷ Lâm dáng dấp khỏe mạnh, vóc người cũng cao ráo, bắp thịt căng đầy, động tác mạnh mẽ phóng khoáng, dạy dỗ đứa bé cũng hết sức nhẫn nại, càng nhìn Diệp Chi càng thích, đến cuối cùng hận không thể xông lên hôn anh một cái.
Nếu Kỷ Lâm biết Diệp Chi đang suy nghĩ cái gì, sợ rằng sẽ lập tức để Hoàn Tử xuống chạy lại hôn cô rối rít.
Hôm nay khi Hoàn Tử học xong tất cả nội dung đã gần đến sáu giờ, Kỷ Lâm không cho Diệp Chi tự đi về nhà mà bế Hoàn Tử lên, một nhà đi đến một nhà hàng cho đứa nhỏ ăn cháo và rau xanh.
Buổi chiều Hoàn Tử ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, lúc này cũng ăn không vô nhưng cháo lại có thể, chỉ một lát đã húp hết gần nửa chén.
“Đi thôi, huấn luyện viên cõng cháu.” Kỷ Lâm từ trên ghế đứng lên, thấy mắt Hoàn Tử không muốn mở ra nữa, cưng chiều cười một tiếng rồi đặt đứa nhỏ lên trên lưng mình.
“Anh đừng cưng chiều quá. Nhanh thả xuống.” Diệp Chi giận hờn trách cứ nhìn Kỷ Lâm, ngay sau đó vỗ vỗ lưng con trai “Hoàn Tử, không thể để chú Kỷ cõng trên lưng được, phải tự mình đi.”
Hoàn Tử rất nghe lời mẹ, nghe vậy giùng giằng từ trên lưng Kỷ Lâm xuống, lại bị Kỷ Lâm đè xuống “Để anh cõng đi, hôm nay Hoàn Tử đã mệt muốn chết rồi.”
Thấy Diệp Chi cau mày bộ dáng không đồng ý, Kỷ Lâm vội vàng thêm một câu “Anh bảo đảm chỉ một lần thôi. Con trai buồn ngủ mắt mở không ra rồi.”
Con trai? Diệp Chi sững sờ, mặt chuyển từ trắng xanh sang đỏ ửng, mơ hồ nói một câu “Này, đó là con trai em.”
“Đúng, đúng là con trai của em.” Kỷ Lâm sờ gương mặt trơn mềm của Diệp Chi, cười nói: “Không giành con với em, anh có vợ là đủ rồi.”
“Này.” Diệp Chi trừng mắt liếc anh “Ở trước mặt con nít mà nói cái gì đó. Đứa nhỏ nghe hiểu thì thế nào?”
“Yên tâm, Hoàn Tử nghe không hiểu đâu. Anh......”
Lời của Kỷ Lâm còn chưa nói hết, chỉ thấy Hoàn Tử từ trên lưng anh ngẩng đầu lên “Ai nói con nghe không hiểu? Con nghe có thể hiểu.”
Dừng một lát, mặt lộ vẻ nghiêm túc nói: “Mẹ là vợ của chú Kỷ, chú Kỷ là ba mới của con.”
Chữ ‘Vợ’ này từ trong miệng con trai nói ra so với từ trong miệng Kỷ Lâm nói còn khiến Diệp Chi cảm thấy xấu hổ hơn. Cô quay đầu không để cho một lớn một nhỏ đó thấy gương mặt nóng bỏng của mình mà xem thường, giả bộ nghiêm nghị “Được rồi, Kỷ Lâm đi thôi. Hoàn Tử không cho nói càn.”
Không cho nói thì không nói, dù thế nào thì cậu cũng biết. Hoàn Tử hừ nhẹ một tiếng, gương mặt áp sát vào lưng rộng rãi của Kỷ Lâm lim dim ngủ.
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu