Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 48
Làm thế nào nói chuyện này với Diệp Chi đây? Diệp Khung suy nghĩ trong lòng một hồi đến mất hồn, đợi đến khi anh tỉnh lại đã thấy Triệu Thanh Uyển ngồi ở bên giường cởi từng món quần áo trên người ra.
“Em làm gì vậy?” Diệp Khung híp mắt nhìn Triệu Thanh Uyển, hỏi nhưng cũng không quên thưởng thức thân thể đẹp đẽ của cô.
“Có muốn hay không?” Triệu Thanh Uyển đứng dậy ngồi lên đùi Diệp Khung, dựa vào trong ngực, ghé vào lỗ tai anh thổi một hơi, tay vươn vào trong quần áo của anh vuốt ve anh bắp thịt rắn chắc, âm thanh mị hoặc giống như mèo kêu.
“Em mới vừa làm phẫu thuật xong.” Giọng nói của Diệp Khung lạnh lùng, nhưng tay lại ôm hông của Triệu Thanh Uyển.
“Anh để ý?” Triệu Thanh Uyển liếc mắt nhìn Diệp Khung, bộ ngực đầy đặn dán chặt vào lồng ngực của anh cọ xát, quyến rũ trắng trợn.
“Dĩ nhiên...... Không ngại.” Diệp Khung nói xong rồi đem Triệu Thanh Uyển đặt ở trên giường, lột bỏ thứ đồ trói buộc cuối cùng của cô.
Buổi tối, Diệp Khung mang theo tinh thần sảng khoái trở về nhà, sự băn khoăn về việc của Kỷ Lâm cũng đã tiêu tán đi không ít, đến thẳng phòng ngủ của Diệp Chi đem toàn bộ chuyện mình thấy nói cho cô biết.
“Chi Chi, em quá đơn thuần.” Diệp Khung thở dài, vuốt vuốt đầu của Diệp Chi “Em hiểu anh nói không? Anh chưa đến mức nói láo lừa em, Kỷ Lâm…Hay là thôi đi.”
“Không, sẽ không.” Diệp Chi chỉ cảm thấy giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, lạnh từ đầu tới chân, ngay cả hàm răng cũng khẽ run lên, “Kỷ Lâm không phải, không phải người như vậy...... Anh nhất định đã nhìn lầm rồi.”
“Anh thừa nhận là anh không thích anh ta, nhưng anh cũng sẽ không chụp mũ người khác. Chi Chi, mặc kệ em tin hay là không tin, chuyện anh nói đều là thật.”
Diệp Khung đưa tay ôm Diệp Chi vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc dài trơn mịn của em gái, an ủi cô “Em có cảm tình với tên tiểu tử kia phải không? Thậm đã chí quên đi Mạnh Trường Thụy đối với em rất tốt, nghe lời, có anh ở đây.”
Diệp Chi không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào trong cổ Diệp Khung, chốc lát sau trong phòng vang lên tiếng khóc sụt sùi nhẹ nhàng.
Từ ngày đó Hoàn Tử không đi học Taekwondo nữa, không biết Diệp Chi nói thế nào với cậu mà đứa nhỏ không khóc cũng không làm loạn, chỉ yên lặng leo lên ghế ngồi trước máy vi tính, nhìn lớp học Taekwondo qua video trên màn ảnh lặp đi lặp lại, nhìn tới nhìn lui.
Diệp Chi cũng đưa số điện thoại của Kỷ Lâm vào danh sách đen, xóa tất cả cuộc điện thoại và tin nhắn về anh giống như trong cuộc sống của cô chưa từng xuất hiện qua một người như anh.
Kỷ Lâm không biết có chuyện gì mà cô bắt đầu hạ quyết tâm sắt đá, bắt đầu thanh trừ dấu vết anh lưu lại như vậy.
Lúc không gọi điện thoại được cho Diệp Chi, Kỷ Lâm đã biết có chuyện không ổn. Đã mấy ngày Hoàn Tử không có tới học, Diệp Chi cũng không để ý anh, anh giống như bị hai người cùng nhau bài xích.
Nhưng tại sao? Không phải ngày đó lúc anh rời khỏi nhà họ Diệp còn rất tốt sao? Chẳng lẽ là Diệp Khung đã nói gì với Diệp Chi? Hay là nói...... Anh rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt thành quyền. Hay là sau khi anh đi Diệp Chi đã lựa chọn?
Đến tột cùng anh đã làm gì không tốt? Cho nên bị cô ghét bỏ như vậy, cự tuyệt không chút lưu tình như vậy. Anh tốn hết hơi sức, dùng hết tất cả phương pháp có thể để lấy lòng cô, để cho cô vui vẻ vậy mà kết quả cô nhìn cũng không muốn nhìn anh một cái, thậm chí cho số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Kỷ Lâm chợt nhớ tới trong đoàn có một trung đội trưởng, trước khi nghỉ phép hào hứng nói lần này có thể có thời gian theo đuổi con gái nhà người ta rồi nhưng lúc trở lại thì mặt mày lạnh lùng, dung nhan tiều tụy.
Lúc anh em trong đoàn tụ họp lại, trung đội trưởng uống say ôm một người lính gào khóc, trong miệng lẩm bẩm ‘Không có yêu cầu gì mà tại sao….’
Khi đó Kỷ Lâm nghe anh ta nói mà cả người nổi da gà, nhức răng. Vậy mà hôm nay đến phiên mình… Anh rốt cuộc có thể hiểu loại đau khổ tình cảm này lại không biết phải làm thế nào.
Lúc bất luận thế nào cô cũng thấy mình chướng mắt thì tất cả cố gắng đều uổng phí hơi sức. Kỷ Lâm rũ mắt xuống, mất hết ý chí.
“Đi, đi uống rượu. Anh đây mời.” Anh đang ngồi trên băng ghế bỗng nhảy dựng lên, nắm bả vai Bạch Kỳ cười to rồi lôi Bạch Kỳ ra khỏi võ đường.
Đợi một ngày, rốt cuộc vẫn không có.
Lần này Bạch Kỳ không nói lời khinh bỉ mà yên lặng đi theo Kỷ Lâm ra ngoài, nhưng lúc Kỷ Lâm muốn lái xe thì anh đẩy anh ta qua tay lái phụ còn mình làm tài xế.
Mà ở công ty Diệp Chi, cấp trên Diệp Chi đang cầm một chồng giấy A4, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Chi “Diệp Chi, đây là lần thứ mấy cô phạm sai lầm rồi hả? Cô gần đây thế nào vậy? Đứa bé lại bị ốm hả?”
Diệp Chi lắc đầu rồi khom người trước cấp trên thật thấp, nói “Thật xin lỗi, tôi lập tức sửa, lần này nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa.”
“Có chuyện gì có thể xin nghỉ, đừng tự ôm lấy, đi đi.” Cấp trên nhìn cô một lúc rồi đem chồng tài liệu đặt lên trên tay Diệp Chi lần nữa.
Diệp Chi đã làm ở công ty ba năm nhưng chưa bao giờ làm sai chuyện gì, mấy ngày nay lại liên tiếp phạm sai lầm, nếu nói trong nhà không có chuyện gì thì anh thế nào cũng không tin.
Ôi, cô gái này cũng coi là mệnh khổ, cấp trên thở dài, thôi, tha cho cô ta đi, đầu năm nay nhân viên tốt rất hiếm có.
Diệp Chi nắm chặt tài liệu, nghiêm mặt đi trở lại chỗ ngồi của mình, cô theo thói quen muốn ngồi xuống ghế dựa nhưng bởi vì không yên lòng nên ngồi lệch, ‘Bịch’ một tiếng, cả người cả ghế ngã ngửa trên đất.
“Chi Chi, cô rõ là...... Vội vàng cái gì kia chứ.”
“Tôi hỏi, cô gần đây sao vậy? Như vậy mà cũng có thể té.”
“Té đau sao? Này, làm sao cô khóc?”
“Em làm gì vậy?” Diệp Khung híp mắt nhìn Triệu Thanh Uyển, hỏi nhưng cũng không quên thưởng thức thân thể đẹp đẽ của cô.
“Có muốn hay không?” Triệu Thanh Uyển đứng dậy ngồi lên đùi Diệp Khung, dựa vào trong ngực, ghé vào lỗ tai anh thổi một hơi, tay vươn vào trong quần áo của anh vuốt ve anh bắp thịt rắn chắc, âm thanh mị hoặc giống như mèo kêu.
“Em mới vừa làm phẫu thuật xong.” Giọng nói của Diệp Khung lạnh lùng, nhưng tay lại ôm hông của Triệu Thanh Uyển.
“Anh để ý?” Triệu Thanh Uyển liếc mắt nhìn Diệp Khung, bộ ngực đầy đặn dán chặt vào lồng ngực của anh cọ xát, quyến rũ trắng trợn.
“Dĩ nhiên...... Không ngại.” Diệp Khung nói xong rồi đem Triệu Thanh Uyển đặt ở trên giường, lột bỏ thứ đồ trói buộc cuối cùng của cô.
Buổi tối, Diệp Khung mang theo tinh thần sảng khoái trở về nhà, sự băn khoăn về việc của Kỷ Lâm cũng đã tiêu tán đi không ít, đến thẳng phòng ngủ của Diệp Chi đem toàn bộ chuyện mình thấy nói cho cô biết.
“Chi Chi, em quá đơn thuần.” Diệp Khung thở dài, vuốt vuốt đầu của Diệp Chi “Em hiểu anh nói không? Anh chưa đến mức nói láo lừa em, Kỷ Lâm…Hay là thôi đi.”
“Không, sẽ không.” Diệp Chi chỉ cảm thấy giống như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, lạnh từ đầu tới chân, ngay cả hàm răng cũng khẽ run lên, “Kỷ Lâm không phải, không phải người như vậy...... Anh nhất định đã nhìn lầm rồi.”
“Anh thừa nhận là anh không thích anh ta, nhưng anh cũng sẽ không chụp mũ người khác. Chi Chi, mặc kệ em tin hay là không tin, chuyện anh nói đều là thật.”
Diệp Khung đưa tay ôm Diệp Chi vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt tóc dài trơn mịn của em gái, an ủi cô “Em có cảm tình với tên tiểu tử kia phải không? Thậm đã chí quên đi Mạnh Trường Thụy đối với em rất tốt, nghe lời, có anh ở đây.”
Diệp Chi không lên tiếng, chỉ vùi mặt vào trong cổ Diệp Khung, chốc lát sau trong phòng vang lên tiếng khóc sụt sùi nhẹ nhàng.
Từ ngày đó Hoàn Tử không đi học Taekwondo nữa, không biết Diệp Chi nói thế nào với cậu mà đứa nhỏ không khóc cũng không làm loạn, chỉ yên lặng leo lên ghế ngồi trước máy vi tính, nhìn lớp học Taekwondo qua video trên màn ảnh lặp đi lặp lại, nhìn tới nhìn lui.
Diệp Chi cũng đưa số điện thoại của Kỷ Lâm vào danh sách đen, xóa tất cả cuộc điện thoại và tin nhắn về anh giống như trong cuộc sống của cô chưa từng xuất hiện qua một người như anh.
Kỷ Lâm không biết có chuyện gì mà cô bắt đầu hạ quyết tâm sắt đá, bắt đầu thanh trừ dấu vết anh lưu lại như vậy.
Lúc không gọi điện thoại được cho Diệp Chi, Kỷ Lâm đã biết có chuyện không ổn. Đã mấy ngày Hoàn Tử không có tới học, Diệp Chi cũng không để ý anh, anh giống như bị hai người cùng nhau bài xích.
Nhưng tại sao? Không phải ngày đó lúc anh rời khỏi nhà họ Diệp còn rất tốt sao? Chẳng lẽ là Diệp Khung đã nói gì với Diệp Chi? Hay là nói...... Anh rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt thành quyền. Hay là sau khi anh đi Diệp Chi đã lựa chọn?
Đến tột cùng anh đã làm gì không tốt? Cho nên bị cô ghét bỏ như vậy, cự tuyệt không chút lưu tình như vậy. Anh tốn hết hơi sức, dùng hết tất cả phương pháp có thể để lấy lòng cô, để cho cô vui vẻ vậy mà kết quả cô nhìn cũng không muốn nhìn anh một cái, thậm chí cho số điện thoại của anh vào danh sách đen.
Kỷ Lâm chợt nhớ tới trong đoàn có một trung đội trưởng, trước khi nghỉ phép hào hứng nói lần này có thể có thời gian theo đuổi con gái nhà người ta rồi nhưng lúc trở lại thì mặt mày lạnh lùng, dung nhan tiều tụy.
Lúc anh em trong đoàn tụ họp lại, trung đội trưởng uống say ôm một người lính gào khóc, trong miệng lẩm bẩm ‘Không có yêu cầu gì mà tại sao….’
Khi đó Kỷ Lâm nghe anh ta nói mà cả người nổi da gà, nhức răng. Vậy mà hôm nay đến phiên mình… Anh rốt cuộc có thể hiểu loại đau khổ tình cảm này lại không biết phải làm thế nào.
Lúc bất luận thế nào cô cũng thấy mình chướng mắt thì tất cả cố gắng đều uổng phí hơi sức. Kỷ Lâm rũ mắt xuống, mất hết ý chí.
“Đi, đi uống rượu. Anh đây mời.” Anh đang ngồi trên băng ghế bỗng nhảy dựng lên, nắm bả vai Bạch Kỳ cười to rồi lôi Bạch Kỳ ra khỏi võ đường.
Đợi một ngày, rốt cuộc vẫn không có.
Lần này Bạch Kỳ không nói lời khinh bỉ mà yên lặng đi theo Kỷ Lâm ra ngoài, nhưng lúc Kỷ Lâm muốn lái xe thì anh đẩy anh ta qua tay lái phụ còn mình làm tài xế.
Mà ở công ty Diệp Chi, cấp trên Diệp Chi đang cầm một chồng giấy A4, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Diệp Chi “Diệp Chi, đây là lần thứ mấy cô phạm sai lầm rồi hả? Cô gần đây thế nào vậy? Đứa bé lại bị ốm hả?”
Diệp Chi lắc đầu rồi khom người trước cấp trên thật thấp, nói “Thật xin lỗi, tôi lập tức sửa, lần này nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa.”
“Có chuyện gì có thể xin nghỉ, đừng tự ôm lấy, đi đi.” Cấp trên nhìn cô một lúc rồi đem chồng tài liệu đặt lên trên tay Diệp Chi lần nữa.
Diệp Chi đã làm ở công ty ba năm nhưng chưa bao giờ làm sai chuyện gì, mấy ngày nay lại liên tiếp phạm sai lầm, nếu nói trong nhà không có chuyện gì thì anh thế nào cũng không tin.
Ôi, cô gái này cũng coi là mệnh khổ, cấp trên thở dài, thôi, tha cho cô ta đi, đầu năm nay nhân viên tốt rất hiếm có.
Diệp Chi nắm chặt tài liệu, nghiêm mặt đi trở lại chỗ ngồi của mình, cô theo thói quen muốn ngồi xuống ghế dựa nhưng bởi vì không yên lòng nên ngồi lệch, ‘Bịch’ một tiếng, cả người cả ghế ngã ngửa trên đất.
“Chi Chi, cô rõ là...... Vội vàng cái gì kia chứ.”
“Tôi hỏi, cô gần đây sao vậy? Như vậy mà cũng có thể té.”
“Té đau sao? Này, làm sao cô khóc?”
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu