Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 3: Gặp mặt
Editor: Băng ngàn năm
Bây giờ Diệp Chi đang là nhân viên ở một công ty không lớn, vì vậy công việc rất thanh nhàn, về cơ bản một ngày lượng công việc cũng là cố định, làm xong là có thể nghỉ. Nhưng Diệp Chi lại chưa từng nghỉ sớm, cô không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Kết quả không ngờ được cấp trên chú ý tới, đánh giá cô vô cùng tốt, cuối năm dự định sẽ thưởng thêm cho cô, ngược lại cũng muốn giữ lại nhân tài.
Nghỉ việc ở nhà mấy năm, Diệp Chi phải dựa vào viết văn mà sống, mỗi ngày trừ chăm sóc Hoàn Tử, chính là ngồi trước máy vi tính gõ chữ, thời điểm buồn ngủ quá thì uống một ly cà phê, cho tới bây giờ vẫn còn nghiện cà phê.
Thời gian nghỉ trưa, Diệp Chi đi phòng uống nước lấy một ly cà phê, vừa muốn rời đi, thì thấy một nhóm thư ký nhỏ của công ty xúm lại ríu rít không biết nói những gì.
Có một người cùng Diệp Chi quan hệ tương đối tốt, cũng không dối gạt Diệp Chi, thần bí cười cười nhìn chung quanh, cuối cùng thận trọng cầm một quyển sách đi tới trước mặt Diệp Chi, giống như cho cô xem vật gì quý giá lắm, nói: “Chi Chi, mau nhìn. Đây là sách mới của Kỳ tử đại nhân. Tôi vất vả lắm mới cướp được đó.”
Diệp Chi ngẩn người, cúi đầu nhìn qua bìa quyển sách một cái, trong mắt không khỏi tràn ra chút cười “Tôi đã sớm đọc qua tiểu thuyết này rồi.”
“Nói láo” cô thư ký này trợn mắt nhìn Diệp Chi một cái, “Cô không phải chỉ lớn hơn tôi ba tuổi thôi sao? Hơn nữa sách của Kỳ tử đại nhân là sách giá trị. Nào là lời văn, nào là kịch tình, ngược, tôi đây tim gan cũng rung động rồi.”
Diệp Chi bưng ly cà phê lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, cười yếu ớt nói: “Cái gì Kỳ tử không Kỳ tử, tôi không có hứng thú, các cô nhanh đi làm việc đi, nếu không một lát tổ trưởng tới, sách này có thể bị tịch thu đó.”
Thư ký này giật cả mình, lập tức bỏ quyển sách bảo bối vào trong ngực, chen chúc hai luồng thịt sóng lớn trước ngực thật sinh động. "Đừng như vậy nha, thật vất vả mới mua được.”
Cuối cùng, còn không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Ai, Kỳ tử đại nhân thật là thần bí, ngay cả chuyện nhỏ cũng biết”
Diệp Chi trở lại phòng làm việc của mình, nghĩ tới lời nói nhỏ của thư ký mới vừa nãy, khóe môi không nhịn được nhếch lên, mặc dù cô luôn luôn không quan tâm mình có nổi tiếng hay không, nhưng nhìn thấy độc giả ưa thích sách của mình như vậy, vẫn cảm thấy thật vui vẻ.
Một khi vui mừng Diệp Chi lại cảm thấy cả người tràn đầy sức lực. Ngay lập tức mở ra máy vi tính, nhấp vào góc phải phía dưới QQ lên, báo cho biên tập một tin tức, rằng tuần sau cô sẽ mở hội văn.
Biên tập Hỉ liên tiếp gửi những emo nét mặt biểu tình vui vẻ, quả thật cũng che đậy nhiều nét cười.
Diệp Chi giựt giựt khóe miệng, không thể gặp biên tập nào thứ hai …haizz…lấy cớ có việc liền thoát khỏi QQ.
Hiệu suất làm việc của Diệp Chi luôn luôn cao, cho tới trưa thì tất cả công việc đã làm xong, thời gian rảnh rỗi xuống dưới nghỉ ngơi thì bỗng nhớ đến con trai.
Xế chiều hôm nay là lần đầu tiên Hoàn Tử đi học Taekwondo, không biết tiểu tử có thể thích ứng hay không? Có khóc hay không?
Diệp Chi đặt ngón tay ở trên điện thoại dừng lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có gọi điện thoại về nhà. Cô không muốn cưng chiều Hoàn Tử quá mức, nếu là con gái, nuông chiều một chút cũng được, nhưng đây là con trai da dày thịt dày không cần phải như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Chi quyết định không gọi điện thoại. Nếu là con trai lựa chọn, vậy thì sẽ không có vấn đề.
Từ buổi sáng Hoàn Tử đã bắt đầu kích động, một đứa trẻ luôn luôn nghiêm mặt, bộ dáng lạnh lùng. nhưng hôm nay mặt lại tươi cười, tắm rửa sạch sẽ, đem bộ quần áo Diệp Chi mới mua cho gần đây mặc vào, lúc này mới chạy đến trước mặt mẹ Diệp, chờ bà ngoại dẫn cậu đi đến đoàn trường.
Suy cho cùng cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, dù trưởng thành sớm thế nào cũng không bù được tính tình trẻ con. Ăn xong cơm trưa lập tức không nhịn được, mắt đen nhỏ dài không ngừng liếc về mẹ Diệp đang ngồi bên kia, dùng ánh mắt của mình ra ám hiệu với bà ngoại.
Mẹ Diệp đã sớm thấy được ánh mắt mờ ám của Hoàn Tử, lại giả vờ không nhìn thấy, quay đầu nói chuyện phiếm cùng ba Diệp. Thấy bộ dạng thấp thỏm của đứa trẻ, trong lòng vui mừng hớn hở.
Mẹ Diệp có hứng thú tệ hại, ba Diệp lại không bỏ được cháu ngoại, đặt ly rượu lên trên bàn, thúc giục mẹ Diệp mang Hoàn Tử đi đoàn trường. Rằng đi sớm một chút cũng không có gì, coi như là để quen thuộc với chỗ học.
Hoàn Tử cũng trợn to mắt đen bóng khẩn cầu nhìn mẹ Diệp, mặc dù bé không biết thể hiện sự yêu thương người khác như thế nào, nhưng trong lòng cũng rất hiểu. Nhanh chóng từ trên ghế nhảy xuống, bò lên trên đùi mẹ Diệp, tay nhỏ bé lôi vạt áo mẹ Diệp, ngửa đầu hôn lên mặt mẹ Diệp một cái “Bà ngoại tốt nhất.”
Hoàn Tử hiếm khi chủ động, ngay tức khắc khiến mẹ Diệp vui vẻ ra mặt, nựng nựng cằm Hoàn Tử rồi hôn lại một cái, đặt chiếc đũa xuống, bế Hoàn Tử lên, “Ai ôi, thật là bà ngoại thương chết đi được, tên tiểu tử này… Đi, bây giờ bà ngoại dẫn cháu đi ngay.”
Lúc này Hoàn Tử mới vui mừng, đem đầu nhỏ chôn ở hõm vai mẹ Diệp, giống như con mèo nhỏ cọ xát, tỏ vẻ cảm kích.
Bên ngoài trời đang mưa, không quá lớn, nhưng mà thành phố C nhiều đồi núi, trên đường luôn là có nước đọng, mẹ Diệp cho Hoàn Tử mặc áo mưa cùng ủng đi mưa vào, lúc này mới che dù, dắt cháu ngoại đi.
Kỷ Lâm đang ngồi ở trong võ đài chờ Bạch Kỳ mua cơm trở lại, nghe tiếng mở cửa, còn tưởng là Bạch Kỳ, gọi lớn tiếng “Bạch Kỳ, tới đây nhanh đi, tớ đói chết rồi. Nhanh. Bưng thịt kho cho lão gia nhanh lên.”
Thấy người tiến vào nhưng không có lên tiếng, lúc này mới phát giác được điều không hợp lý. Quay đầu nhìn lại, một già một trẻ đang lườm mắt nhìn anh ta. Đặc biệt là đứa bé nhỏ nhỏ đó, mặc áo mưa màu xanh dương, cái mũ còn chưa có mở xuống, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lại tinh xảo đẹp mắt, tự dưng cũng làm người khác sinh ra một cảm xúc yêu thích ở trong lòng.
Kỷ Lâm ho khan một tiếng, trên mặt lập tức lộ ra bộ dáng nghiêm trang, đi tới mẹ Diệp nói: “Bác gái, bác đây là?”
Mẹ Diệp nghe được anh nói mới giật mình, chỉ chỉ Hoàn Tử, nói: “Cháu ngoại nhà tôi, Diệp Cảnh Thâm, ngày hôm qua mẹ tiểu tử đã đến và đóng tiền, để cho tiểu tử xế chiều hôm nay tới học Taekwondo.” Dừng một chút, thấy cháu mình đang mặc áo mưa trên người, cười nói: “Tiểu tử chờ không được nên tới sớm một bước.”
“Thì ra là Diệp Cảnh Thâm à, tôi đã biết.” Kỷ Lâm cúi đầu quan sát Hoàn Tử mấy lần, thấy đứa trẻ ngăn nắp cởi áo mưa của mình ra, thân hình trắng noãn, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của Hoàn Tử, “Không sao, tới sớm cũng được, vừa đúng có thể dạy nhiều thêm một ít, à nếu bác đang có chuyện hãy về nhà đi, buổi tối đến giờ tới đón là được, không cần ở tại nơi này đợi.”
Mẹ Diệp là một người tùy tiện, thấy Hoàn Tử không khóc không làm khó, chỉ hiếu kỳ trợn tròn mắt nhìn đoàn trường, nhất thời yên tâm, “Được, buổi tối mẹ nó tan việc sẽ tới đón về, Hoàn Tử phải phiền huấn luyện viên rồi.”
“Không có việc gì.” Kỷ Lâm trả lời một câu, rồi tiễn mẹ Diệp ra khỏi đoàn trường.
Kỷ Lâm vừa đi, Hoàn Tử lập tức không nhịn được quang minh chính đại quan sát cả đoàn trường. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lạnh lùng. Mặc kệ đối với thứ nào cũng vậy, dù tò mò cỡ nào cũng không chịu biểu hiện ở trên mặt, cảm thấy như vậy không quen.
Vào lúc này không có ai rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng mới thư giãn một chút, ngồi xổm người xuống sờ sờ dọc theo đoàn trường, lại nhìn một chút trên ghế dài đang để vài bộ đồng phục, nét mặt kích động đỏ rần.
Kỷ Lâm vừa đi vào lại thấy được bộ dáng hưng phấn của đứa nhỏ, nhất thời vui vẻ, không để ý Hoàn Tử giãy giụa đem đứa nhỏ bế lên. “Gọi là Hoàn Tử đúng không? mấy tuổi? Tại sao muốn học Taekwondo?”
Từ nhỏ Hoàn Tử đã không thích người khác gọi bằng tên riêng, đứa nhỏ này sớm đã cảm thấy tên riêng của mình chỉ người nhà mới có quyền gọi. Lúc này nghe Kỷ Lâm nói lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống.
Cái lão huấn luyện viên mắt hồ ly thật sự là quá đáng ghét. Người ta có tên thật, gọi là Diệp Cảnh Thâm. Rõ ràng bà ngoại cũng mới vừa nói với anh ta.
“Diệp Cảnh Thâm.” Hoàn Tử lạnh lùng nói. Ở trong ngực Kỷ Lâm giùng giằng muốn xuống đất, còn vừa không quên nói to tên của mình.
Kỷ Lâm cảm thấy bộ dáng uốn éo người của đứa trẻ hết sức dễ thương. Cũng không thả ra, siết tay ôm lấy Hoàn Tử, nhìn thân hình nhỏ không ngừng giãy giụa, khóe miệng càng cười lớn hơn.
Cuối cùng nhìn nét mặt quẫn bách của Hoàn Tử đỏ rần lên, sợ đứa nhỏ khóc ngay tại trận, lúc này mới thả ra.
Hoàn Tử chưa bao giờ gặp qua người nào siêu cấp vô lại như thế. Mình làm mặt lạnh cũng cười, trầm mặc cũng cười, đều giống như không thấy bộ dạng khó chịu của mình, quả thực là đệ nhất thiên hạ da mặt dày.
Đứa nhỏ yên lặng ngồi ở trên ghế dài. Trên mặt lạnh lùng nhưng trong đầu lại nghĩ hay là đọc lại quyển binh pháp Tôn Tử kia xem có thể tìm được phương pháp đối phó với tên huấn luyện viên vô lại kia hay không.
“Kỷ Lâm. Cơm đến rồi. Buổi trưa hôm nay là cơm thịt kho. Chủ quán còn tặng thêm dưa muối củ cải trắng.” Bạch Kỳ xách theo túi lớn chạy đến bên cạnh Kỷ Lâm, vừa định đem túi thả vào trên cái băng ngồi, liền thấy được hình dáng nhỏ nhắn lạnh lùng ngồi ở bên cạnh Kỷ Lâm … Hoàn Tử.
Nhất thời kinh hãi lui về phía sau một bước, “Tớ nói Kỷ Lâm, đứa nhỏ này là ai vậy? Không phải là con riêng của cậu chứ?” Nhìn cặp mắt kia, quả thật giống nhau như đúc.
Nhưng mà một câu sau anh ta còn chưa nói ra ngoài, Kỷ Lâm liền cho anh ta một cước, “Câm miệng đi, đây chính là con trai của người hôm qua cậu thu tiền đó.”
“A, thì ra là đứa nhỏ này. Nhìn thật đúng là nhỏ, đến năm tuổi rồi sao?” Bạch Kỳ tính tình thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, nhưng không biết lời này chọc trúng chỗ hiểm của Hoàn Tử.
Hoàn Tử hiểu chuyện sớm, rất sớm đã biết gia đình của mình không giống người khác, người ta đều có ba và mẹ, mà mình lại chỉ có mẹ.
Đứa bé biết gia đình mình gọi là gia đình đơn thân, đã sớm thề muốn bảo vệ mẹ thật tốt. Hôm nay Bạch Kỳ dám nói cậu ta nhỏ. Còn nói cậu ta không giống năm tuổi.
Hoàn Tử nắm thật chặt quả đấm nhỏ, ở sau lưng trợn mắt nhìn Bạch Kỳ một cách hung ác, học Taekwondo xong người chết lại tăng thêm một người, Bạch Kỳ.
Kỷ Lâm vừa mở ra hộp cơm, vừa dùng ánh mắt chú ý Hoàn Tử, tự nhiên thấy được cậu bé có điều mờ ám, trong lòng cũng vui mừng nở hoa, chưa từng gặp đến đứa bé nào như thế, đang muốn mở miệng nói gì, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng nho nhỏ, “Meo meo......”
Vừa nhỏ nhẹ lại còn mang theo chút run run, làm cho người ta vừa nghe liền sinh lòng thương yêu.
“Tớ đi, mèo. Tiểu Hắc Miêu.” Bạch Kỳ mắt tinh, thấy ngay ngoài cửa có một con Tiểu Hắc Miêu ướt dầm dề. Không đợi Kỷ Lâm lên tiếng, lập tức bước ra ngoài, tay anh ta lưu loát, hơn nữa Tiểu Miêu thân thể ốm yếu, căn bản không cần dùng sức đã có thể ôm Tiểu Miêu vào trong lòng.
Đây chỉ là một con mèo nhỏ, còn không biết đã dứt sữa chưa, toàn thân ướt nhẹp, tất cả đều là nước bùn, cơ thể không ngừng run rẩy, cực kỳ đáng thương.
Mười mấy năm ngơ ngẩn trong quân đội, Kỷ Lâm bỗng thích những động vật nhỏ. Sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc Miêu liền động lòng thương, dừng ngay việc ăn cơm, đưa tay cầm khăn lông của mình lên, ôm mèo con vào lòng lau thật khô nước mưa trên người mèo con.
Tiểu Hắc Miêu đáng thương vốn là không còn hơi sức, bị khăn lông đè một cái như vậy, lập tức nằm dài trên đất, lại meo một tiếng làm bộ đáng thương, Kỷ Lâm sợ vội vàng đem khăn lông cầm lên.
“Đoán chừng là đói bụng, nếu không cho nó một miếng thịt?” Bạch Kỳ ở một bên đưa ra ý kiến, còn tự thử nghiệm đem một cục thịt kho bỏ đến trước măt Tiểu Hắc Miêu.
Tiểu Hắc Miêu meo một tiếng, từ trên mặt đất run rẩy đứng lên, há miệng cắn một cái vào cục thịt kia, đáng tiếc nó còn chưa có dứt sữa, căn bản không đủ sức ăn thịt, đầu nhỏ cắn hồi lâu vẫn không đứt, ra sức cắn thật mệt mỏi vẫn không đứt miếng thịt.
Biết được nơi này không có ai muốn thương tổn nó, Tiểu Miêu ngẩng đầu lên kêu meo meo hai tiếng, nhìn ba người trong võ đài một chút, cuối cùng đưa mắt dừng ở trên người Hoàn Tử.
Người này dáng dấp nhỏ như vậy, nhất định cũng giống như mình.
Tiểu Hắc Miêu bước chân ngắn của mình, lảo đảo đi tới bên người Hoàn Tử, không đợi Hoàn Tử kịp phản ứng, hai chân còn mang theo nước bùn, chân nhỏ liền chộp được quần của Hoàn Tử.
‘Cậu nhanh tới giúp tớ đi. Meo meo không cắn nổi thịt. Hai chúng ta đều nhỏ như vậy, cậu không thể không giúp tớ…meo meo…’
Hoàn Tử rất thích sạch sẽ, hoàn toàn không cần Diệp Chi quan tâm, mỗi ngày sẽ tự mình tắm rửa sạch sẽ, vào lúc này cúi đầu nhìn lên trên quần của mình lại bị dính hai vết chân bùn nhỏ như hoa mai.
Mà hai huấn luyện viên vô lương ở một bên, chẳng những không giúp mình đuổi con mèo này đi, ngược lại còn cười ha ha.
Hoàn Tử tức giận, đôi mắt đỏ bừng, tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo, quai hàm mềm mại giựt giựt lên, vốn là trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lạnh lùng, bây giờ lại thêm phần khó chịu.
Đứa bé xụ mặt từ trên ghế dài nhảy xuống, cúi đầu mở to hai mắt hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Hắc Miêu đang nằm trên đất giựt giựt mấy lần, cuối cùng chợt chu cái miệng nhỏ, hướng về phía Tiểu Hắc Miêu rống lên một tiếng, “Gâu.”
Bây giờ Diệp Chi đang là nhân viên ở một công ty không lớn, vì vậy công việc rất thanh nhàn, về cơ bản một ngày lượng công việc cũng là cố định, làm xong là có thể nghỉ. Nhưng Diệp Chi lại chưa từng nghỉ sớm, cô không có ý gì khác, chỉ đơn thuần cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Kết quả không ngờ được cấp trên chú ý tới, đánh giá cô vô cùng tốt, cuối năm dự định sẽ thưởng thêm cho cô, ngược lại cũng muốn giữ lại nhân tài.
Nghỉ việc ở nhà mấy năm, Diệp Chi phải dựa vào viết văn mà sống, mỗi ngày trừ chăm sóc Hoàn Tử, chính là ngồi trước máy vi tính gõ chữ, thời điểm buồn ngủ quá thì uống một ly cà phê, cho tới bây giờ vẫn còn nghiện cà phê.
Thời gian nghỉ trưa, Diệp Chi đi phòng uống nước lấy một ly cà phê, vừa muốn rời đi, thì thấy một nhóm thư ký nhỏ của công ty xúm lại ríu rít không biết nói những gì.
Có một người cùng Diệp Chi quan hệ tương đối tốt, cũng không dối gạt Diệp Chi, thần bí cười cười nhìn chung quanh, cuối cùng thận trọng cầm một quyển sách đi tới trước mặt Diệp Chi, giống như cho cô xem vật gì quý giá lắm, nói: “Chi Chi, mau nhìn. Đây là sách mới của Kỳ tử đại nhân. Tôi vất vả lắm mới cướp được đó.”
Diệp Chi ngẩn người, cúi đầu nhìn qua bìa quyển sách một cái, trong mắt không khỏi tràn ra chút cười “Tôi đã sớm đọc qua tiểu thuyết này rồi.”
“Nói láo” cô thư ký này trợn mắt nhìn Diệp Chi một cái, “Cô không phải chỉ lớn hơn tôi ba tuổi thôi sao? Hơn nữa sách của Kỳ tử đại nhân là sách giá trị. Nào là lời văn, nào là kịch tình, ngược, tôi đây tim gan cũng rung động rồi.”
Diệp Chi bưng ly cà phê lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm, cười yếu ớt nói: “Cái gì Kỳ tử không Kỳ tử, tôi không có hứng thú, các cô nhanh đi làm việc đi, nếu không một lát tổ trưởng tới, sách này có thể bị tịch thu đó.”
Thư ký này giật cả mình, lập tức bỏ quyển sách bảo bối vào trong ngực, chen chúc hai luồng thịt sóng lớn trước ngực thật sinh động. "Đừng như vậy nha, thật vất vả mới mua được.”
Cuối cùng, còn không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Ai, Kỳ tử đại nhân thật là thần bí, ngay cả chuyện nhỏ cũng biết”
Diệp Chi trở lại phòng làm việc của mình, nghĩ tới lời nói nhỏ của thư ký mới vừa nãy, khóe môi không nhịn được nhếch lên, mặc dù cô luôn luôn không quan tâm mình có nổi tiếng hay không, nhưng nhìn thấy độc giả ưa thích sách của mình như vậy, vẫn cảm thấy thật vui vẻ.
Một khi vui mừng Diệp Chi lại cảm thấy cả người tràn đầy sức lực. Ngay lập tức mở ra máy vi tính, nhấp vào góc phải phía dưới QQ lên, báo cho biên tập một tin tức, rằng tuần sau cô sẽ mở hội văn.
Biên tập Hỉ liên tiếp gửi những emo nét mặt biểu tình vui vẻ, quả thật cũng che đậy nhiều nét cười.
Diệp Chi giựt giựt khóe miệng, không thể gặp biên tập nào thứ hai …haizz…lấy cớ có việc liền thoát khỏi QQ.
Hiệu suất làm việc của Diệp Chi luôn luôn cao, cho tới trưa thì tất cả công việc đã làm xong, thời gian rảnh rỗi xuống dưới nghỉ ngơi thì bỗng nhớ đến con trai.
Xế chiều hôm nay là lần đầu tiên Hoàn Tử đi học Taekwondo, không biết tiểu tử có thể thích ứng hay không? Có khóc hay không?
Diệp Chi đặt ngón tay ở trên điện thoại dừng lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn không có gọi điện thoại về nhà. Cô không muốn cưng chiều Hoàn Tử quá mức, nếu là con gái, nuông chiều một chút cũng được, nhưng đây là con trai da dày thịt dày không cần phải như vậy.
Suy nghĩ một hồi, Diệp Chi quyết định không gọi điện thoại. Nếu là con trai lựa chọn, vậy thì sẽ không có vấn đề.
Từ buổi sáng Hoàn Tử đã bắt đầu kích động, một đứa trẻ luôn luôn nghiêm mặt, bộ dáng lạnh lùng. nhưng hôm nay mặt lại tươi cười, tắm rửa sạch sẽ, đem bộ quần áo Diệp Chi mới mua cho gần đây mặc vào, lúc này mới chạy đến trước mặt mẹ Diệp, chờ bà ngoại dẫn cậu đi đến đoàn trường.
Suy cho cùng cũng chỉ là đứa bé năm tuổi, dù trưởng thành sớm thế nào cũng không bù được tính tình trẻ con. Ăn xong cơm trưa lập tức không nhịn được, mắt đen nhỏ dài không ngừng liếc về mẹ Diệp đang ngồi bên kia, dùng ánh mắt của mình ra ám hiệu với bà ngoại.
Mẹ Diệp đã sớm thấy được ánh mắt mờ ám của Hoàn Tử, lại giả vờ không nhìn thấy, quay đầu nói chuyện phiếm cùng ba Diệp. Thấy bộ dạng thấp thỏm của đứa trẻ, trong lòng vui mừng hớn hở.
Mẹ Diệp có hứng thú tệ hại, ba Diệp lại không bỏ được cháu ngoại, đặt ly rượu lên trên bàn, thúc giục mẹ Diệp mang Hoàn Tử đi đoàn trường. Rằng đi sớm một chút cũng không có gì, coi như là để quen thuộc với chỗ học.
Hoàn Tử cũng trợn to mắt đen bóng khẩn cầu nhìn mẹ Diệp, mặc dù bé không biết thể hiện sự yêu thương người khác như thế nào, nhưng trong lòng cũng rất hiểu. Nhanh chóng từ trên ghế nhảy xuống, bò lên trên đùi mẹ Diệp, tay nhỏ bé lôi vạt áo mẹ Diệp, ngửa đầu hôn lên mặt mẹ Diệp một cái “Bà ngoại tốt nhất.”
Hoàn Tử hiếm khi chủ động, ngay tức khắc khiến mẹ Diệp vui vẻ ra mặt, nựng nựng cằm Hoàn Tử rồi hôn lại một cái, đặt chiếc đũa xuống, bế Hoàn Tử lên, “Ai ôi, thật là bà ngoại thương chết đi được, tên tiểu tử này… Đi, bây giờ bà ngoại dẫn cháu đi ngay.”
Lúc này Hoàn Tử mới vui mừng, đem đầu nhỏ chôn ở hõm vai mẹ Diệp, giống như con mèo nhỏ cọ xát, tỏ vẻ cảm kích.
Bên ngoài trời đang mưa, không quá lớn, nhưng mà thành phố C nhiều đồi núi, trên đường luôn là có nước đọng, mẹ Diệp cho Hoàn Tử mặc áo mưa cùng ủng đi mưa vào, lúc này mới che dù, dắt cháu ngoại đi.
Kỷ Lâm đang ngồi ở trong võ đài chờ Bạch Kỳ mua cơm trở lại, nghe tiếng mở cửa, còn tưởng là Bạch Kỳ, gọi lớn tiếng “Bạch Kỳ, tới đây nhanh đi, tớ đói chết rồi. Nhanh. Bưng thịt kho cho lão gia nhanh lên.”
Thấy người tiến vào nhưng không có lên tiếng, lúc này mới phát giác được điều không hợp lý. Quay đầu nhìn lại, một già một trẻ đang lườm mắt nhìn anh ta. Đặc biệt là đứa bé nhỏ nhỏ đó, mặc áo mưa màu xanh dương, cái mũ còn chưa có mở xuống, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, lại tinh xảo đẹp mắt, tự dưng cũng làm người khác sinh ra một cảm xúc yêu thích ở trong lòng.
Kỷ Lâm ho khan một tiếng, trên mặt lập tức lộ ra bộ dáng nghiêm trang, đi tới mẹ Diệp nói: “Bác gái, bác đây là?”
Mẹ Diệp nghe được anh nói mới giật mình, chỉ chỉ Hoàn Tử, nói: “Cháu ngoại nhà tôi, Diệp Cảnh Thâm, ngày hôm qua mẹ tiểu tử đã đến và đóng tiền, để cho tiểu tử xế chiều hôm nay tới học Taekwondo.” Dừng một chút, thấy cháu mình đang mặc áo mưa trên người, cười nói: “Tiểu tử chờ không được nên tới sớm một bước.”
“Thì ra là Diệp Cảnh Thâm à, tôi đã biết.” Kỷ Lâm cúi đầu quan sát Hoàn Tử mấy lần, thấy đứa trẻ ngăn nắp cởi áo mưa của mình ra, thân hình trắng noãn, không nhịn được đưa tay vuốt vuốt đầu nhỏ của Hoàn Tử, “Không sao, tới sớm cũng được, vừa đúng có thể dạy nhiều thêm một ít, à nếu bác đang có chuyện hãy về nhà đi, buổi tối đến giờ tới đón là được, không cần ở tại nơi này đợi.”
Mẹ Diệp là một người tùy tiện, thấy Hoàn Tử không khóc không làm khó, chỉ hiếu kỳ trợn tròn mắt nhìn đoàn trường, nhất thời yên tâm, “Được, buổi tối mẹ nó tan việc sẽ tới đón về, Hoàn Tử phải phiền huấn luyện viên rồi.”
“Không có việc gì.” Kỷ Lâm trả lời một câu, rồi tiễn mẹ Diệp ra khỏi đoàn trường.
Kỷ Lâm vừa đi, Hoàn Tử lập tức không nhịn được quang minh chính đại quan sát cả đoàn trường. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lạnh lùng. Mặc kệ đối với thứ nào cũng vậy, dù tò mò cỡ nào cũng không chịu biểu hiện ở trên mặt, cảm thấy như vậy không quen.
Vào lúc này không có ai rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng mới thư giãn một chút, ngồi xổm người xuống sờ sờ dọc theo đoàn trường, lại nhìn một chút trên ghế dài đang để vài bộ đồng phục, nét mặt kích động đỏ rần.
Kỷ Lâm vừa đi vào lại thấy được bộ dáng hưng phấn của đứa nhỏ, nhất thời vui vẻ, không để ý Hoàn Tử giãy giụa đem đứa nhỏ bế lên. “Gọi là Hoàn Tử đúng không? mấy tuổi? Tại sao muốn học Taekwondo?”
Từ nhỏ Hoàn Tử đã không thích người khác gọi bằng tên riêng, đứa nhỏ này sớm đã cảm thấy tên riêng của mình chỉ người nhà mới có quyền gọi. Lúc này nghe Kỷ Lâm nói lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống.
Cái lão huấn luyện viên mắt hồ ly thật sự là quá đáng ghét. Người ta có tên thật, gọi là Diệp Cảnh Thâm. Rõ ràng bà ngoại cũng mới vừa nói với anh ta.
“Diệp Cảnh Thâm.” Hoàn Tử lạnh lùng nói. Ở trong ngực Kỷ Lâm giùng giằng muốn xuống đất, còn vừa không quên nói to tên của mình.
Kỷ Lâm cảm thấy bộ dáng uốn éo người của đứa trẻ hết sức dễ thương. Cũng không thả ra, siết tay ôm lấy Hoàn Tử, nhìn thân hình nhỏ không ngừng giãy giụa, khóe miệng càng cười lớn hơn.
Cuối cùng nhìn nét mặt quẫn bách của Hoàn Tử đỏ rần lên, sợ đứa nhỏ khóc ngay tại trận, lúc này mới thả ra.
Hoàn Tử chưa bao giờ gặp qua người nào siêu cấp vô lại như thế. Mình làm mặt lạnh cũng cười, trầm mặc cũng cười, đều giống như không thấy bộ dạng khó chịu của mình, quả thực là đệ nhất thiên hạ da mặt dày.
Đứa nhỏ yên lặng ngồi ở trên ghế dài. Trên mặt lạnh lùng nhưng trong đầu lại nghĩ hay là đọc lại quyển binh pháp Tôn Tử kia xem có thể tìm được phương pháp đối phó với tên huấn luyện viên vô lại kia hay không.
“Kỷ Lâm. Cơm đến rồi. Buổi trưa hôm nay là cơm thịt kho. Chủ quán còn tặng thêm dưa muối củ cải trắng.” Bạch Kỳ xách theo túi lớn chạy đến bên cạnh Kỷ Lâm, vừa định đem túi thả vào trên cái băng ngồi, liền thấy được hình dáng nhỏ nhắn lạnh lùng ngồi ở bên cạnh Kỷ Lâm … Hoàn Tử.
Nhất thời kinh hãi lui về phía sau một bước, “Tớ nói Kỷ Lâm, đứa nhỏ này là ai vậy? Không phải là con riêng của cậu chứ?” Nhìn cặp mắt kia, quả thật giống nhau như đúc.
Nhưng mà một câu sau anh ta còn chưa nói ra ngoài, Kỷ Lâm liền cho anh ta một cước, “Câm miệng đi, đây chính là con trai của người hôm qua cậu thu tiền đó.”
“A, thì ra là đứa nhỏ này. Nhìn thật đúng là nhỏ, đến năm tuổi rồi sao?” Bạch Kỳ tính tình thẳng thắn, nghĩ sao nói vậy, nhưng không biết lời này chọc trúng chỗ hiểm của Hoàn Tử.
Hoàn Tử hiểu chuyện sớm, rất sớm đã biết gia đình của mình không giống người khác, người ta đều có ba và mẹ, mà mình lại chỉ có mẹ.
Đứa bé biết gia đình mình gọi là gia đình đơn thân, đã sớm thề muốn bảo vệ mẹ thật tốt. Hôm nay Bạch Kỳ dám nói cậu ta nhỏ. Còn nói cậu ta không giống năm tuổi.
Hoàn Tử nắm thật chặt quả đấm nhỏ, ở sau lưng trợn mắt nhìn Bạch Kỳ một cách hung ác, học Taekwondo xong người chết lại tăng thêm một người, Bạch Kỳ.
Kỷ Lâm vừa mở ra hộp cơm, vừa dùng ánh mắt chú ý Hoàn Tử, tự nhiên thấy được cậu bé có điều mờ ám, trong lòng cũng vui mừng nở hoa, chưa từng gặp đến đứa bé nào như thế, đang muốn mở miệng nói gì, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng nho nhỏ, “Meo meo......”
Vừa nhỏ nhẹ lại còn mang theo chút run run, làm cho người ta vừa nghe liền sinh lòng thương yêu.
“Tớ đi, mèo. Tiểu Hắc Miêu.” Bạch Kỳ mắt tinh, thấy ngay ngoài cửa có một con Tiểu Hắc Miêu ướt dầm dề. Không đợi Kỷ Lâm lên tiếng, lập tức bước ra ngoài, tay anh ta lưu loát, hơn nữa Tiểu Miêu thân thể ốm yếu, căn bản không cần dùng sức đã có thể ôm Tiểu Miêu vào trong lòng.
Đây chỉ là một con mèo nhỏ, còn không biết đã dứt sữa chưa, toàn thân ướt nhẹp, tất cả đều là nước bùn, cơ thể không ngừng run rẩy, cực kỳ đáng thương.
Mười mấy năm ngơ ngẩn trong quân đội, Kỷ Lâm bỗng thích những động vật nhỏ. Sau khi nhìn thấy Tiểu Hắc Miêu liền động lòng thương, dừng ngay việc ăn cơm, đưa tay cầm khăn lông của mình lên, ôm mèo con vào lòng lau thật khô nước mưa trên người mèo con.
Tiểu Hắc Miêu đáng thương vốn là không còn hơi sức, bị khăn lông đè một cái như vậy, lập tức nằm dài trên đất, lại meo một tiếng làm bộ đáng thương, Kỷ Lâm sợ vội vàng đem khăn lông cầm lên.
“Đoán chừng là đói bụng, nếu không cho nó một miếng thịt?” Bạch Kỳ ở một bên đưa ra ý kiến, còn tự thử nghiệm đem một cục thịt kho bỏ đến trước măt Tiểu Hắc Miêu.
Tiểu Hắc Miêu meo một tiếng, từ trên mặt đất run rẩy đứng lên, há miệng cắn một cái vào cục thịt kia, đáng tiếc nó còn chưa có dứt sữa, căn bản không đủ sức ăn thịt, đầu nhỏ cắn hồi lâu vẫn không đứt, ra sức cắn thật mệt mỏi vẫn không đứt miếng thịt.
Biết được nơi này không có ai muốn thương tổn nó, Tiểu Miêu ngẩng đầu lên kêu meo meo hai tiếng, nhìn ba người trong võ đài một chút, cuối cùng đưa mắt dừng ở trên người Hoàn Tử.
Người này dáng dấp nhỏ như vậy, nhất định cũng giống như mình.
Tiểu Hắc Miêu bước chân ngắn của mình, lảo đảo đi tới bên người Hoàn Tử, không đợi Hoàn Tử kịp phản ứng, hai chân còn mang theo nước bùn, chân nhỏ liền chộp được quần của Hoàn Tử.
‘Cậu nhanh tới giúp tớ đi. Meo meo không cắn nổi thịt. Hai chúng ta đều nhỏ như vậy, cậu không thể không giúp tớ…meo meo…’
Hoàn Tử rất thích sạch sẽ, hoàn toàn không cần Diệp Chi quan tâm, mỗi ngày sẽ tự mình tắm rửa sạch sẽ, vào lúc này cúi đầu nhìn lên trên quần của mình lại bị dính hai vết chân bùn nhỏ như hoa mai.
Mà hai huấn luyện viên vô lương ở một bên, chẳng những không giúp mình đuổi con mèo này đi, ngược lại còn cười ha ha.
Hoàn Tử tức giận, đôi mắt đỏ bừng, tay nhỏ bé nắm thật chặt vạt áo, quai hàm mềm mại giựt giựt lên, vốn là trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn lạnh lùng, bây giờ lại thêm phần khó chịu.
Đứa bé xụ mặt từ trên ghế dài nhảy xuống, cúi đầu mở to hai mắt hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Hắc Miêu đang nằm trên đất giựt giựt mấy lần, cuối cùng chợt chu cái miệng nhỏ, hướng về phía Tiểu Hắc Miêu rống lên một tiếng, “Gâu.”
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu