Đoàn Trưởng Ở Trên Cao
Chương 10: Giúp thêm phiền
Editor: Băng ngàn năm
Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Chi không dẫn Hoàn Tử đến võ đài, giống như muốn chứng minh với ba Diệp rằng cô và Kỷ Lâm không có quan hệ gì hết.
Nhưng ba Diệp không nghĩ như cô, ngược lại càng chắc chắn cho rằng cô và Kỷ Lâm có quan hệ. Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.
Ba Diệp sờ sờ cằm, liếc Diệp Chi đang ngồi gõ chữ ở trong phòng ngủ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ngẫm nghĩ. Con gái cũng trưởng thành rồi, nếu không có Hoàn Tử, có lẽ đã sớm kết hôn, bây giờ khó khăn lắm mới có một đối tượng, mình sao có thể phản đối được chứ? Huống chi nghe vợ mình nói, huấn luyện viên này cũng không tệ.
Mặc dù bây giờ con gái chưa thừa nhận, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ dẫn người ta về nhà. Không vội…Đúng… không vội, ngộ nhỡ quấy rầy thì chuyện tình nhỏ của con gái có thể bị phá hư.
Nếu Diệp Chi biết việc mình làm sáng tỏ khiến Ba Diệp càng thêm hiểu lầm, có lẽ sẽ lập tức kéo Ba Diệp tới võ đài giải thích cùng anh ta. Chỉ tiếc là cô không biết, hơn nữa nhìn ba không dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình nữa, bản thân còn tự ăn mừng trong lòng, cho là kế sách của mình có tác dụng.
Hoàn Tử tới võ đài, nhìn quanh hai bên một lúc lâu cũng không nhìn thấy Kỷ Lâm. Trải qua chuyện tối hôm qua, Hoàn Tử đã nhận định huấn luyện viên Kỷ là người của mình, nhưng bây giờ lại không thấy huấn luyện viên.
Đứa nhỏ do dự, nghiêm mặt đi đến bên cạnh Bạch Kỳ, ánh mắt không ngừng quét qua ngóc ngách của võ đường.
Qua một lúc lâu, mới đứng tại chỗ, dùng tay nhỏ vuốt ve võ đài, lắp bắp nói: “Tiểu Hắc sao lại không thấy tới vậy?”
Bạch Kỳ đang làm nóng người, không nghe rõ lời của cậu, dừng lại dùng khăn lông lau mồ hôi trên người, “Hoàn Tử, cháu nói gì vậy?”
Hoàn Tử cúi đầu, lông mi dài run rẩy, giọng nói nho nhỏ, giống như đang lầm bầm lầu bầu, nhìn Bạch Kỳ nói, “Tiểu Hắc mất tích rồi.”
“Yên tâm đi, không bị mất.” Bạch Kỳ xoa nhẹ đầu Hoàn Tử nói, “Hôm nay huấn luyện viên Kỷ không có tới, cho nên Tiểu Hắc cũng không tới.”
“Huấn luyện viên Kỷ đi đâu vậy?” Bạch Kỳ vừa dứt lời, Hoàn Tử liền ngẩng đầu lên hỏi ngay, bỗng nhiên phản ứng nhanh như vậy, lại cảm thấy mình vội vã hỏi như vậy thật mất thể diện, lại cúi đầu xuống thật thấp lầm bầm một câu, “Cũng không mang Tiểu Hắc đến.”
Bạch Kỳ nhịn không được, ‘phốc’ cười ra tiếng, đứa nhỏ này thật là kỳ cục, nếu muốn biết Kỷ Lâm đi đâu, trực tiếp hỏi không được sao, lại cứ thích kéo Tiểu Hắc vào, chậc chậc, nhỏ như vậy mà đã là quỷ tinh linh rồi.
Con ngươi xoay một vòng, cố ý chọc cậu, “Anh ta có chuyện, không biết buổi chiều có tới hay không, Hoàn Tử nhớ huấn luyện viên Kỷ rồi hả?
Một lát huấn luyện viên Bạch sẽ gọi điện thoại cho anh ta, nói cho huấn luyện viên Kỷ cháu nhớ anh ta, anh ta nhất định sẽ vui mừng.”
“Cháu không có.” Hoàn Tử lập tức phản bác, khuôn mặt tinh sảo bình thường trắng nõn bây giờ đỏ lên.
“À …” khóe miệng Bạch Kỳ chứa đựng nụ cười xấu xa, “Vậy cháu không muốn gặp huấn luyện viên Kỷ hả? Haizz…vậy chú sẽ nói cho anh ta biết không nên tới thì tốt hơn.”
Nói xong liền lấy điện thoại ra, giả bộ gọi cho Kỷ Lâm, còn cố ý mở loa ngoài.
“Bạch Kỳ? Chuyện gì?” Giọng Kỷ Lâm bên kia có chút thấp, nghe giống như tâm tình không tốt.
“A, không có việc gì, Hoàn Tử nói......” Bạch Kỳ còn chưa nói hết, bắp đùi đã bị Hoàn Tử ôm lấy, đứa nhỏ trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng hồng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn há hốc liên hồi, giọng nói nhỏ như con muỗi phun ra mấy cái chữ, “Cháu...cháu không có không muốn......”
Bạch Kỳ nhếch mép lên, cúi người xuống đưa điện thoại di động vào bên tai Hoàn Tử, nói về phía ống nghe, “Kỷ Lâm, Hoàn Tử nhớ cậu, đòi muốn nói chuyện với cậu.”
Ở bên kia, tay Kỷ Lâm đang vuốt Tiểu Hắc dừng lại, trong mắt tràn đầy nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hoàn Tử muốn nói gì với tớ?”
Hoàn Tử thế nào cũng không nghĩ đến huấn luận viên Bạch lại đưa điện thoại cho cậu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, bối rối lỗ tai cũng đỏ lên, nhưng cũng không nói chuyện.
Kỷ Lâm cũng không thúc giục cậu, kiên nhẫn cầm điện thoại di động chờ Hoàn Tử nói chuyện.
Ước chừng nửa phút sau, Hoàn Tử thật khó khăn nói ra một câu, “Kỷ…huấn luyện viên Kỷ.Tiểu Hắc…Hôm nay Tiểu Hắc không tới?”
Trong lòng Kỷ Lâm chua chát, trong lòng đứa nhỏ này anh cũng không bằng một con mèo sao? Hừ.
Kỷ Lâm dùng thêm chút sức trên người Tiểu Hắc, vốn đang nhẹ nhàng vuốt ve, bây giờ vò cho lông đen rối loạn, che bụng nói vào điện thoại, không ốm mà rên, “Ôi chao, bụng của chú đau quá...... Đau chết......”
Trong lòng Hoàn Tử, người lớn ngã bệnh là chuyện rất quan trọng, vừa nghe giọng đau đớn của Kỷ Lâm, bỗng luống cuống, “Huấn luyện viên, huấn luyện viên nhanh đi bệnh viện đi.”
“Không đi được......” Kỷ Lâm tiếp tục giả vờ bệnh, “Huấn luyện viên đau quá, nhanh lên, Hoàn Tử nhanh qua đây dẫn huấn luyện viên đi…a….”
Hoàn Tử vừa vội vừa sợ, cũng rơi nước mắt, đã không còn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như bình thường nữa, Kỷ Lâm nói cái gì thì chính là cái đó, đưa miệng nhỏ vào ống nghe thổi hơi, một lúc lâu sau mới thận trọng hỏi “Huấn luyện viên Kỷ, huấn...huấn luận viên khá hơn một chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đều là công của Hoàn Tử.” Kỷ Lâm còn già mồm nói thêm “Huấn luyện viên bây giờ đã khỏe hơn rồi.”
“Thật? Có thật không?”
“Thật.” Kỷ Lâm trên mặt đều là nụ cười, lơ đãng hỏi một câu, “Hoàn Tử, tối hôm nay ai tới đón cháu về nhà?”
“Bà ngoại.”
Không phải Diệp Chi? Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bỏ qua mất mát nhỏ trong lòng, liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại di động, nói vào điện thoại “Như vậy đi, Hoàn Tử ở võ đường chờ một lát, huấn luyện viên lập tức qua có được hay không?”
Anh hôm nay không đến võ đài, là sợ đụng phải Diệp Chi.
Diện mạo Diệp Chi xinh đẹp tuyệt trần, mắt to sống mũi cao, lại rất có phong cách, rất dễ làm cho đàn ông thích.
Nhưng mấy lần trước lúc thấy Diệp Chi, anh đối với cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt, ở trong lòng Kỷ Lâm Diệp Chi rất ấn tượng nhưng mà thật ra cũng chỉ đẹp hơn phụ nữ khác một chút thôi.
Nhưng kể từ lần không cẩn thận nắm tay của cô, xong giống như đoàn tàu chệch khỏi đường ray.
Không cẩn thận liếc thấy bộ ngực của cô, nhịp tim cũng đập loạn.
Không cẩn thận bị cô hôn lên trán, nhịp tim cũng đập loạn.
Kỷ Lâm có chút khó chịu, lại có chút thất vọng, mặc dù không biết đây có được gọi là thích hay không, nhưng tối thiểu anh có cảm tình với Diệp Chi.
Thế nhưng chuyện này tuyệt đối không được, Diệp Chi đã kết hôn rồi, đứa bé cũng năm tuổi rồi, tại sao mình lại có cảm tình với cô.
Nhất định do mình ở trong quân đội ngây ngô thời gian dài, quanh năm không thấy phụ nữ nên mới có phản ứng như vậy.
Kỷ Lâm mất một ngày, đã tìm được cớ để đối mặt với Diệp Chi, tâm tư cũng ổn định một chút. Lại nghe Hoàn Tử nói buổi tối hôm nay cô không đến võ đường, thì yên tâm, nên hứa với Hoàn Tử.
“Nhưng huấn luyện viên đang bị bệnh.” Âm thanh Hoàn Tử nho nhỏ, giống như sợ mình nói to trong điện thoại sẽ quấy rầy Kỷ Lâm.
Bây giờ cậu đã hiểu chuyện hơn, đã đọc không ít sách, biết khi người khác bị bệnh thì không được quấy rầy.
“Huấn luyện viên đã khỏe rồi.” Đứa bé ngây thơ quan tâm làm lòng Kỷ Lâm thấy ấm áp, quả thật hận không thể lập tức ôm Hoàn Tử vào trong ngực hung hăng hôn, nói một câu, “Cháu ở võ đường chờ huấn luyện viên.” Rồi cúp điện thoại, đi nhanh ra khỏi cửa nhà.
Một cuộc điện thoại, khiến Bạch Kỳ nhìn thấy trình độ vô sỉ của Kỷ Lâm đã tăng lên, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, người này thật may là không có con, bằng không không biết dạy đứa con thành vô lại như thế nào?
“Tốt thật. Thật may.”
Anh mới vừa lầm bầm xong, Hoàn Tử bỗng hắt hơi một cái.
“Bị cảm?” Bạch Kỳ đưa tay sờ sờ trán của Hoàn Tử, không nóng, chắc chỉ nhảy mũi bình thường thôi.
Ở nhà họ Diệp, Diệp Chi mới gõ xong một chương chữ, mẹ Diệp đẩy cửa đi vào, “Chi Chi, lát nữa con đừng quên đi đón Hoàn Tử, bạn mẹ tìm mẹ đi họp mặt, mẹ đi trước nha.”
Nói xong, lấy một chút gel vuốt lên tóc, cười cười hỏi Diệp Chi: “Mẹ hôm nay như thế nào? Có thấy già lắm không?”
Diệp Chi quan sát mẹ Diệp một lát, cô hứng thú cười nói: “Trông mẹ rất trẻ nha, đứng với con như hai chị em đó.”
“Có thật không? Vậy thì tốt.” Mẹ Diệp cười vui vẻ nói rồi đi ra ngoài, mới đi vài bước thì ngừng lại, “Con đừng quên đón Hoàn Tử đó, lúc đi nhớ cầm chìa khóa, ba con đi qua hội cờ tướng rồi, không biết lúc nào mới về.”
Thấy Diệp Chi gật đầu, mới yên tâm đi.
Ai, xem ra tối hôm nay mình nhất định phải đi đến võ đường rồi, Diệp Chi lấy tay chống cằm, nhẹ giọng thở dài.
Cũng không phải muốn trốn tránh mà cảm thấy ngại thôi, còn bị ba cô hiểu lầm, lần này xem ra muốn tránh cũng tránh không được rồi.
Diệp Chi tắt máy vi tính, sửa sang lại váy, mang giày cao gót đi ra ngoài. Tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm, lúc đến là lúc lớp Taekwondo của Hoàn Tử cũng sắp kết thúc, cô tính toán đến sớm một chút, tránh để cho con trai phải đợi.
Lớp Taekwondo nhỏ cách phía đông thành phố C không xa, Diệp Chi vòng qua sân cỏ lớn, vừa đi tới cổng trường để vào võ đường, ánh mắt lóe lên, thấy một người đàn ông đang đi đến. Híp mắt cẩn thận xem xét, không phải là Kỷ Lâm chứ.
Mà cùng lúc đó, Kỷ Lâm cũng nhìn thấy Diệp Chi, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Chi rên lên tiếng, mình cùng huấn luyện viên Kỷ thật là có duyên, đi tới chỗ nào cũng có thể đụng mặt.
“Huấn luyện viên Kỷ.”
“ Mẹ Hoàn Tử.” trong lòng Kỷ Lâm đã muốn gầm thét lên, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Sớm như vậy đã tới đón Hoàn Tử?”
“À.” Diệp Chi gật đầu một cái, “Lớp cũng sắp kết thúc rồi, tới đón sớm một chút, tránh để Hoàn Tử làm phiền huấn luyện viên.”
“Không phiền toái.” Kỷ Lâm đi nhanh mấy bước vượt qua Diệp Chi, cùng cô vai kề vai đi vào võ đài, “Kể từ khi Hoàn Tử tới thì võ đường thú vị hơn nhiều.”
“Thôi đi, con trai của tôi, tôi biết. Ngày nào cũng trưng bộ mặt xụ xuống, có gì mà thú vị.” Diệp Chi nở nụ cười, lúng túng trong lòng liền biến mất không ít, nghiêng đầu vừa định nói tiếp cái gì, đã cảm thấy như bị sái chân, thân thể chợt mất trọng tâm, thiếu chút nữa đã ngã xuống, thật may Kỷ Lâm tay mắt lanh lẹ đỡ được cô.
Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, không đợi mở miệng nói cám ơn với Kỷ Lâm, đã cảm thấy có điều không ổn, cô thử nhúc nhích chân phải, không nhúc nhích được, lại dùng sức động một cái, vẫn không nhúc nhích được.
Diệp Chi cúi đầu nhìn, gót nhỏ giày cao gót của mình vừa vặn cắm ở trong khe hẹp của hai viên gạch, cô dùng sức thế nào cũng không rút ra được.
Diệp Chi nóng nảy, cũng không để ý bên cạnh có Kỷ Lâm, ngồi chồm hổm xuống đất bắt đầu rút giày cao gót của cô ra.
Nhưng mà cái gót giày chết tiệt này, Diệp Chi mệt mỏi đến nỗi thở hắt ra, cũng không rút ra được.
“Để tôi.” Kỷ Lâm rốt cuộc không nhìn nổi, anh ngồi xổm xuống đối diện với Diệp Chi, đưa tay giựt giày cao gót kia ra.
“A, huấn luyện viên Kỷ, anh nhẹ tay một chút, giày này dễ gãy lắm, tôi...”
Nhưng đã không còn kịp nữa, lời Diệp Chi nhắc nhở còn chưa nói ra hết, Kỷ Lâm cũng đã dùng lực, hung hăng nắm thân giày của cô kéo…
Trong nháy mắt, hai người choáng váng, giày thì được lôi ra ngoài rồi, chỉ là gót giày còn ở lại trong khe hở của nền gạch......
Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Chi không dẫn Hoàn Tử đến võ đài, giống như muốn chứng minh với ba Diệp rằng cô và Kỷ Lâm không có quan hệ gì hết.
Nhưng ba Diệp không nghĩ như cô, ngược lại càng chắc chắn cho rằng cô và Kỷ Lâm có quan hệ. Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật.
Ba Diệp sờ sờ cằm, liếc Diệp Chi đang ngồi gõ chữ ở trong phòng ngủ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, ngẫm nghĩ. Con gái cũng trưởng thành rồi, nếu không có Hoàn Tử, có lẽ đã sớm kết hôn, bây giờ khó khăn lắm mới có một đối tượng, mình sao có thể phản đối được chứ? Huống chi nghe vợ mình nói, huấn luyện viên này cũng không tệ.
Mặc dù bây giờ con gái chưa thừa nhận, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ dẫn người ta về nhà. Không vội…Đúng… không vội, ngộ nhỡ quấy rầy thì chuyện tình nhỏ của con gái có thể bị phá hư.
Nếu Diệp Chi biết việc mình làm sáng tỏ khiến Ba Diệp càng thêm hiểu lầm, có lẽ sẽ lập tức kéo Ba Diệp tới võ đài giải thích cùng anh ta. Chỉ tiếc là cô không biết, hơn nữa nhìn ba không dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình nữa, bản thân còn tự ăn mừng trong lòng, cho là kế sách của mình có tác dụng.
Hoàn Tử tới võ đài, nhìn quanh hai bên một lúc lâu cũng không nhìn thấy Kỷ Lâm. Trải qua chuyện tối hôm qua, Hoàn Tử đã nhận định huấn luyện viên Kỷ là người của mình, nhưng bây giờ lại không thấy huấn luyện viên.
Đứa nhỏ do dự, nghiêm mặt đi đến bên cạnh Bạch Kỳ, ánh mắt không ngừng quét qua ngóc ngách của võ đường.
Qua một lúc lâu, mới đứng tại chỗ, dùng tay nhỏ vuốt ve võ đài, lắp bắp nói: “Tiểu Hắc sao lại không thấy tới vậy?”
Bạch Kỳ đang làm nóng người, không nghe rõ lời của cậu, dừng lại dùng khăn lông lau mồ hôi trên người, “Hoàn Tử, cháu nói gì vậy?”
Hoàn Tử cúi đầu, lông mi dài run rẩy, giọng nói nho nhỏ, giống như đang lầm bầm lầu bầu, nhìn Bạch Kỳ nói, “Tiểu Hắc mất tích rồi.”
“Yên tâm đi, không bị mất.” Bạch Kỳ xoa nhẹ đầu Hoàn Tử nói, “Hôm nay huấn luyện viên Kỷ không có tới, cho nên Tiểu Hắc cũng không tới.”
“Huấn luyện viên Kỷ đi đâu vậy?” Bạch Kỳ vừa dứt lời, Hoàn Tử liền ngẩng đầu lên hỏi ngay, bỗng nhiên phản ứng nhanh như vậy, lại cảm thấy mình vội vã hỏi như vậy thật mất thể diện, lại cúi đầu xuống thật thấp lầm bầm một câu, “Cũng không mang Tiểu Hắc đến.”
Bạch Kỳ nhịn không được, ‘phốc’ cười ra tiếng, đứa nhỏ này thật là kỳ cục, nếu muốn biết Kỷ Lâm đi đâu, trực tiếp hỏi không được sao, lại cứ thích kéo Tiểu Hắc vào, chậc chậc, nhỏ như vậy mà đã là quỷ tinh linh rồi.
Con ngươi xoay một vòng, cố ý chọc cậu, “Anh ta có chuyện, không biết buổi chiều có tới hay không, Hoàn Tử nhớ huấn luyện viên Kỷ rồi hả?
Một lát huấn luyện viên Bạch sẽ gọi điện thoại cho anh ta, nói cho huấn luyện viên Kỷ cháu nhớ anh ta, anh ta nhất định sẽ vui mừng.”
“Cháu không có.” Hoàn Tử lập tức phản bác, khuôn mặt tinh sảo bình thường trắng nõn bây giờ đỏ lên.
“À …” khóe miệng Bạch Kỳ chứa đựng nụ cười xấu xa, “Vậy cháu không muốn gặp huấn luyện viên Kỷ hả? Haizz…vậy chú sẽ nói cho anh ta biết không nên tới thì tốt hơn.”
Nói xong liền lấy điện thoại ra, giả bộ gọi cho Kỷ Lâm, còn cố ý mở loa ngoài.
“Bạch Kỳ? Chuyện gì?” Giọng Kỷ Lâm bên kia có chút thấp, nghe giống như tâm tình không tốt.
“A, không có việc gì, Hoàn Tử nói......” Bạch Kỳ còn chưa nói hết, bắp đùi đã bị Hoàn Tử ôm lấy, đứa nhỏ trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng hồng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn há hốc liên hồi, giọng nói nhỏ như con muỗi phun ra mấy cái chữ, “Cháu...cháu không có không muốn......”
Bạch Kỳ nhếch mép lên, cúi người xuống đưa điện thoại di động vào bên tai Hoàn Tử, nói về phía ống nghe, “Kỷ Lâm, Hoàn Tử nhớ cậu, đòi muốn nói chuyện với cậu.”
Ở bên kia, tay Kỷ Lâm đang vuốt Tiểu Hắc dừng lại, trong mắt tràn đầy nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hoàn Tử muốn nói gì với tớ?”
Hoàn Tử thế nào cũng không nghĩ đến huấn luận viên Bạch lại đưa điện thoại cho cậu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, bối rối lỗ tai cũng đỏ lên, nhưng cũng không nói chuyện.
Kỷ Lâm cũng không thúc giục cậu, kiên nhẫn cầm điện thoại di động chờ Hoàn Tử nói chuyện.
Ước chừng nửa phút sau, Hoàn Tử thật khó khăn nói ra một câu, “Kỷ…huấn luyện viên Kỷ.Tiểu Hắc…Hôm nay Tiểu Hắc không tới?”
Trong lòng Kỷ Lâm chua chát, trong lòng đứa nhỏ này anh cũng không bằng một con mèo sao? Hừ.
Kỷ Lâm dùng thêm chút sức trên người Tiểu Hắc, vốn đang nhẹ nhàng vuốt ve, bây giờ vò cho lông đen rối loạn, che bụng nói vào điện thoại, không ốm mà rên, “Ôi chao, bụng của chú đau quá...... Đau chết......”
Trong lòng Hoàn Tử, người lớn ngã bệnh là chuyện rất quan trọng, vừa nghe giọng đau đớn của Kỷ Lâm, bỗng luống cuống, “Huấn luyện viên, huấn luyện viên nhanh đi bệnh viện đi.”
“Không đi được......” Kỷ Lâm tiếp tục giả vờ bệnh, “Huấn luyện viên đau quá, nhanh lên, Hoàn Tử nhanh qua đây dẫn huấn luyện viên đi…a….”
Hoàn Tử vừa vội vừa sợ, cũng rơi nước mắt, đã không còn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng như bình thường nữa, Kỷ Lâm nói cái gì thì chính là cái đó, đưa miệng nhỏ vào ống nghe thổi hơi, một lúc lâu sau mới thận trọng hỏi “Huấn luyện viên Kỷ, huấn...huấn luận viên khá hơn một chút nào không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đều là công của Hoàn Tử.” Kỷ Lâm còn già mồm nói thêm “Huấn luyện viên bây giờ đã khỏe hơn rồi.”
“Thật? Có thật không?”
“Thật.” Kỷ Lâm trên mặt đều là nụ cười, lơ đãng hỏi một câu, “Hoàn Tử, tối hôm nay ai tới đón cháu về nhà?”
“Bà ngoại.”
Không phải Diệp Chi? Kỷ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cố gắng bỏ qua mất mát nhỏ trong lòng, liếc mắt nhìn giờ trên điện thoại di động, nói vào điện thoại “Như vậy đi, Hoàn Tử ở võ đường chờ một lát, huấn luyện viên lập tức qua có được hay không?”
Anh hôm nay không đến võ đài, là sợ đụng phải Diệp Chi.
Diện mạo Diệp Chi xinh đẹp tuyệt trần, mắt to sống mũi cao, lại rất có phong cách, rất dễ làm cho đàn ông thích.
Nhưng mấy lần trước lúc thấy Diệp Chi, anh đối với cô cũng không có cảm giác gì đặc biệt, ở trong lòng Kỷ Lâm Diệp Chi rất ấn tượng nhưng mà thật ra cũng chỉ đẹp hơn phụ nữ khác một chút thôi.
Nhưng kể từ lần không cẩn thận nắm tay của cô, xong giống như đoàn tàu chệch khỏi đường ray.
Không cẩn thận liếc thấy bộ ngực của cô, nhịp tim cũng đập loạn.
Không cẩn thận bị cô hôn lên trán, nhịp tim cũng đập loạn.
Kỷ Lâm có chút khó chịu, lại có chút thất vọng, mặc dù không biết đây có được gọi là thích hay không, nhưng tối thiểu anh có cảm tình với Diệp Chi.
Thế nhưng chuyện này tuyệt đối không được, Diệp Chi đã kết hôn rồi, đứa bé cũng năm tuổi rồi, tại sao mình lại có cảm tình với cô.
Nhất định do mình ở trong quân đội ngây ngô thời gian dài, quanh năm không thấy phụ nữ nên mới có phản ứng như vậy.
Kỷ Lâm mất một ngày, đã tìm được cớ để đối mặt với Diệp Chi, tâm tư cũng ổn định một chút. Lại nghe Hoàn Tử nói buổi tối hôm nay cô không đến võ đường, thì yên tâm, nên hứa với Hoàn Tử.
“Nhưng huấn luyện viên đang bị bệnh.” Âm thanh Hoàn Tử nho nhỏ, giống như sợ mình nói to trong điện thoại sẽ quấy rầy Kỷ Lâm.
Bây giờ cậu đã hiểu chuyện hơn, đã đọc không ít sách, biết khi người khác bị bệnh thì không được quấy rầy.
“Huấn luyện viên đã khỏe rồi.” Đứa bé ngây thơ quan tâm làm lòng Kỷ Lâm thấy ấm áp, quả thật hận không thể lập tức ôm Hoàn Tử vào trong ngực hung hăng hôn, nói một câu, “Cháu ở võ đường chờ huấn luyện viên.” Rồi cúp điện thoại, đi nhanh ra khỏi cửa nhà.
Một cuộc điện thoại, khiến Bạch Kỳ nhìn thấy trình độ vô sỉ của Kỷ Lâm đã tăng lên, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, người này thật may là không có con, bằng không không biết dạy đứa con thành vô lại như thế nào?
“Tốt thật. Thật may.”
Anh mới vừa lầm bầm xong, Hoàn Tử bỗng hắt hơi một cái.
“Bị cảm?” Bạch Kỳ đưa tay sờ sờ trán của Hoàn Tử, không nóng, chắc chỉ nhảy mũi bình thường thôi.
Ở nhà họ Diệp, Diệp Chi mới gõ xong một chương chữ, mẹ Diệp đẩy cửa đi vào, “Chi Chi, lát nữa con đừng quên đi đón Hoàn Tử, bạn mẹ tìm mẹ đi họp mặt, mẹ đi trước nha.”
Nói xong, lấy một chút gel vuốt lên tóc, cười cười hỏi Diệp Chi: “Mẹ hôm nay như thế nào? Có thấy già lắm không?”
Diệp Chi quan sát mẹ Diệp một lát, cô hứng thú cười nói: “Trông mẹ rất trẻ nha, đứng với con như hai chị em đó.”
“Có thật không? Vậy thì tốt.” Mẹ Diệp cười vui vẻ nói rồi đi ra ngoài, mới đi vài bước thì ngừng lại, “Con đừng quên đón Hoàn Tử đó, lúc đi nhớ cầm chìa khóa, ba con đi qua hội cờ tướng rồi, không biết lúc nào mới về.”
Thấy Diệp Chi gật đầu, mới yên tâm đi.
Ai, xem ra tối hôm nay mình nhất định phải đi đến võ đường rồi, Diệp Chi lấy tay chống cằm, nhẹ giọng thở dài.
Cũng không phải muốn trốn tránh mà cảm thấy ngại thôi, còn bị ba cô hiểu lầm, lần này xem ra muốn tránh cũng tránh không được rồi.
Diệp Chi tắt máy vi tính, sửa sang lại váy, mang giày cao gót đi ra ngoài. Tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm, lúc đến là lúc lớp Taekwondo của Hoàn Tử cũng sắp kết thúc, cô tính toán đến sớm một chút, tránh để cho con trai phải đợi.
Lớp Taekwondo nhỏ cách phía đông thành phố C không xa, Diệp Chi vòng qua sân cỏ lớn, vừa đi tới cổng trường để vào võ đường, ánh mắt lóe lên, thấy một người đàn ông đang đi đến. Híp mắt cẩn thận xem xét, không phải là Kỷ Lâm chứ.
Mà cùng lúc đó, Kỷ Lâm cũng nhìn thấy Diệp Chi, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Chi rên lên tiếng, mình cùng huấn luyện viên Kỷ thật là có duyên, đi tới chỗ nào cũng có thể đụng mặt.
“Huấn luyện viên Kỷ.”
“ Mẹ Hoàn Tử.” trong lòng Kỷ Lâm đã muốn gầm thét lên, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Sớm như vậy đã tới đón Hoàn Tử?”
“À.” Diệp Chi gật đầu một cái, “Lớp cũng sắp kết thúc rồi, tới đón sớm một chút, tránh để Hoàn Tử làm phiền huấn luyện viên.”
“Không phiền toái.” Kỷ Lâm đi nhanh mấy bước vượt qua Diệp Chi, cùng cô vai kề vai đi vào võ đài, “Kể từ khi Hoàn Tử tới thì võ đường thú vị hơn nhiều.”
“Thôi đi, con trai của tôi, tôi biết. Ngày nào cũng trưng bộ mặt xụ xuống, có gì mà thú vị.” Diệp Chi nở nụ cười, lúng túng trong lòng liền biến mất không ít, nghiêng đầu vừa định nói tiếp cái gì, đã cảm thấy như bị sái chân, thân thể chợt mất trọng tâm, thiếu chút nữa đã ngã xuống, thật may Kỷ Lâm tay mắt lanh lẹ đỡ được cô.
Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, không đợi mở miệng nói cám ơn với Kỷ Lâm, đã cảm thấy có điều không ổn, cô thử nhúc nhích chân phải, không nhúc nhích được, lại dùng sức động một cái, vẫn không nhúc nhích được.
Diệp Chi cúi đầu nhìn, gót nhỏ giày cao gót của mình vừa vặn cắm ở trong khe hẹp của hai viên gạch, cô dùng sức thế nào cũng không rút ra được.
Diệp Chi nóng nảy, cũng không để ý bên cạnh có Kỷ Lâm, ngồi chồm hổm xuống đất bắt đầu rút giày cao gót của cô ra.
Nhưng mà cái gót giày chết tiệt này, Diệp Chi mệt mỏi đến nỗi thở hắt ra, cũng không rút ra được.
“Để tôi.” Kỷ Lâm rốt cuộc không nhìn nổi, anh ngồi xổm xuống đối diện với Diệp Chi, đưa tay giựt giày cao gót kia ra.
“A, huấn luyện viên Kỷ, anh nhẹ tay một chút, giày này dễ gãy lắm, tôi...”
Nhưng đã không còn kịp nữa, lời Diệp Chi nhắc nhở còn chưa nói ra hết, Kỷ Lâm cũng đã dùng lực, hung hăng nắm thân giày của cô kéo…
Trong nháy mắt, hai người choáng váng, giày thì được lôi ra ngoài rồi, chỉ là gót giày còn ở lại trong khe hở của nền gạch......
Tác giả :
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu