Đoạn Tình Kết
Chương 52
[“Ngôn tướng quân, ngươi phải minh bạch rằng, ngươi và môn chủ không thể đến với nhau. Môn chủ có Lâm phu nhân, có gia đình của hắn, sắp tới sẽ có trưởng tử, đến lúc đó ngươi ở chỗ nào? Môn chủ sẽ không thật lòng thích ngươi, trong mắt môn chủ, ngươi chẳng qua chỉ là một thuộc hạ tài giỏi của hắn thôi! Môn chủ không đáng, hắn không đáng để ngươi đối với hắn như vậy.”]
Ngôn Phi Ly mơ màng nhìn hoa văn trang trí ở màn giường, đầu óc rối bời.
Y trăm triệu không ngờ Lăng Thanh lại ôm tâm tình như thế với y, trong lòng lại lo lắng. Nghĩ đến lời hắn nói ban nãy, ngực càng thêm nhức nhối.
Tuy không muốn thừa hận, nhưng y cũng biết Lăng Thanh nói có lý. Y và môn chủ, thật sự không thể.
Ngôn Phi Ly miên man suy nghĩ suốt một đêm, sắc trời tờ mờ sáng mới chợp mắt, rồi rất nhanh lại tỉnh, đầu đau như muốn nứt.
Thức dậy và trông thấy những vết tích trên người, nhớ tới hành động đêm qua của Lăng Thanh, thâm tâm thấy xấu hổ giận dữ không thôi. Đến dục thất phía sau ốc lấy chút nước lạnh, kỳ cọ toàn thân hết sức một trận, chỉ mong lột được tấm da này.
Tắm rửa xong, thay y vật, nhìn canh giờ không còn sớm nữa, Ngôn Phi Ly do dự một lát, không biết có nên đến Trầm Mai viện thỉnh an không.
Trước khi xuất môn thì thấy trông thấy y vật mà Lăng Thanh giúp y thay đặt ở đầu giường. Y cầm lấy chiếc tiểu cổ mua cho Ly nhi khi ở Hoa Thành, khẽ quay quay một chút rồi lại cất vào lồng ngực.
…
Đi tới Trầm Mai viện, theo lệ cũ chờ ở Nhã thất.
Ngôn Phi Ly vì say rượu đâm khó chịu, mắt có quầng thâm. Một tay day day mấy vệt nhăn trên trán.
“Sao vậy? Khó chịu?”
“Môn chủ.” Ngôn Phi Ly hoảng sợ, không ngờ Bắc Đường Ngạo vô thanh vô tức đi đến vậy, không bảo hạ phó truyền y vào giống trước kia.
“Sắc mặt sao lại xấu như vậy?” Bắc Đường Ngạo cau mày, tự nhiên đưa tay ra, chạm vào trán y.
“Không có gì… Chỉ là có chút say rượu.” Bàn tay Bắc Đường Ngạo lạnh như ngọc, hơi buốt như băng, nhưng lại khiến trán y muốn nổ tung, thư thái nói không nên lời.
Bắc Đường Ngạo nhìn sâu vào mắt y, nắm lấy tay y.
“Tửu lượng của ngươi bất hảo, sau này nên uống ít một chút.”
“Vâng.”
Có lẽ là nghĩ đến tửu yến tối qua, có lẽ là nghĩ đến Lâm Yên Yên vẫn ở trong phòng, Ngôn Phi Ly tận lực giữ khoảng cách. Tuy trong lòng sớm đã chuẩn bị trước rất nhiều, thế mà khi đối mặt, so với tưởng tượng lại thật khác. Ngôn Phi Ly chưa bao giờ cảm thấy áp lực hơn thế.
Bắc Đường Ngạo cũng không rõ cảm giác của Ngôn Phi Ly. Xuất thân của hắn, sự giáo dục của hắn, tính cách của hắn, không hay vì người khác suy nghĩ nhiều lắm.
“Hôm nay ta không tham gia Hội nghị thường kỳ, ngươi thay mặt ta dự họp là được rồi.”
“Môn chủ có việc gì sao?”
“Không có gì, Yên Yên có chút khó chịu, ta muốn bồi bồi nàng.” Bắc Đường Ngạo dừng lại thoáng chút, đại khái bắt được nét mặt của Ngôn Phi Ly, lại tiếp: “Nàng hiện giờ đang có thai, cần người chiếu cố.”
“Thuộc hạ hiểu, môn chủ không cần giải thích.” Ngôn Phi Ly miễn cưỡng cười: “Môn chủ ly khai đã nửa năm, nên hảo hảo bồi bồi phu nhân. Thuộc hạ không quấy rầy nữa, xin cáo lui.”
Nói xong, cũng không đợi Bắc Đường Ngạo cho phép, tự động hành lễ rồi xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Phi Ly vô phép mà hành động như thế.
Rời khỏi Trầm Mai viện, Ngôn Phi Ly ngẩng đầu lên, nhìn lá thu bay, cảnh đầy sương giăng, tâm trạng cũng trở nên mịt mù.
Y không biết mình vừa hành động đột ngột thế nào, dường như là đố kị…
Nhưng y nào có thể đố kị! Ngay từ lần đầu thấy nữ nhân đó khả dĩ công khai bồi bên môn chủ, khả dĩ là bạn đời danh chính ngôn thuận của hắn, lòng y đã đau như cắt, bức bối điên cuồng.
Nếu không phải đã nếm được hạnh phúc, e rằng y còn có thể mạnh mẽ tỏ vẻ vô sự như năm ngoài, hoàn toàn áp chế cảm tình của bản thân. Nhưng đã cùng trải qua những khoảnh khắc sống chết có nhau, tình dục dây dưa nơi ôn tuyền, sự ăn ý tương tùy trên chiến trường, bảo y giả bộ vô sự thế nào được! Tình cảm đã lộ, thu hồi làm sao đây!
…
Thật vất vả, Ngôn Phi Ly đã dự xong Hội nghị thường kỳ, cũng không muốn về Trúc viên vội, lại cảm thấy đầu càng lúc càng đau, dứt khoát phải đến Dược Thạch cư tìm Thu Diệp Nguyên thôi.
Thu Diệp Nguyên đích thân trên chiến trường, giúp y giải triệt để độc tính của Mê Đà Tiên còn sót lại, trước ngày trở về Tổng đà. Hôm qua tửu yến hỗn loạn, hai người chưa kịp nói với nhau câu nào.
Ngôn Phi Ly vốn là một người không thích giao tiếp, nhưng đã trải qua rất nhiều việc cùng Thu Diệp Nguyên, tính tình cả hai cũng hợp, đâm khó mà không thành tri kỉ.
Chỉ tiếc hai người chưa trò chuyện được nhiều, Tây Môn Việt lại tới. Ngôn Phi Ly không muốn quấy rầy, đành phải xin cáo lui.
Quanh co một hồi, đầu Ngôn Phi Ly đau khó nhịn, chưa kịp để Thu Diệp Nguyên xem, bây giờ cũng không thể quay lại, cuối cùng vẫn là trở về Trúc viên.
Trước kia yêu thích sự u tĩnh của Trúc viên bao nhiêu, giờ lại oán hận sự thanh lãnh ở đây bấy nhiêu.
Ngôn Phi Ly thầm cười nhạo bản thân, càng lúc càng tham. Chẳng hiểu mình trầm ổn thong dong hồi trước đã đi đâu rồi.
Tiến vào Trúc viên, vốn định hướng về phía thư phòng, đột nhiên lại cảm thấy có một khí tức khác thường lan tỏa.
Ngôn Phi Ly dừng bước, nhìn vào buồng.
Dòng khí tức này không biết phải nói sao, thấm đẫm một cảm giác khó hiểu, bao thật dày xung quanh, dẫn dắt tâm can của y, khiến y bất giác đi hẳn vào thất.
Lúc đẩy cửa, tay Ngôn Phi Ly có chút run rẩy, trong ngực nảy sinh một sự chờ mong kỳ diệu. Chờ mong cái gì, bản thân cũng không biết, nhưng lại khẩn trương đến không chịu nổi.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, trong phòng truyền ra tiếng cười non nớt.
Một tiểu nhân nhi, được mặc chiếc áo nạm vàng màu tím đỏ, hoa văn hình lồng trên cẩm tú. Đầu đội một chiếc mũ nồi da hổ, nghiêng nghiêng. Ngồi trên giường, nắm chùm khóa bảy chìa tinh xảo loay hoanh với Bắc Đường Ngạo. Theo tiếng khóa động, cái miệng nhỏ lại phát ra tiếng “đát đát” “đát đát”, đôi tay nhỏ bụ bẫm vung vẩy, khả ái không nói nên lời.
Thời gian như như ngừng lại. Ngôn Phi Ly đứng đó, không động đậy.
Ngôn Phi Ly mơ màng nhìn hoa văn trang trí ở màn giường, đầu óc rối bời.
Y trăm triệu không ngờ Lăng Thanh lại ôm tâm tình như thế với y, trong lòng lại lo lắng. Nghĩ đến lời hắn nói ban nãy, ngực càng thêm nhức nhối.
Tuy không muốn thừa hận, nhưng y cũng biết Lăng Thanh nói có lý. Y và môn chủ, thật sự không thể.
Ngôn Phi Ly miên man suy nghĩ suốt một đêm, sắc trời tờ mờ sáng mới chợp mắt, rồi rất nhanh lại tỉnh, đầu đau như muốn nứt.
Thức dậy và trông thấy những vết tích trên người, nhớ tới hành động đêm qua của Lăng Thanh, thâm tâm thấy xấu hổ giận dữ không thôi. Đến dục thất phía sau ốc lấy chút nước lạnh, kỳ cọ toàn thân hết sức một trận, chỉ mong lột được tấm da này.
Tắm rửa xong, thay y vật, nhìn canh giờ không còn sớm nữa, Ngôn Phi Ly do dự một lát, không biết có nên đến Trầm Mai viện thỉnh an không.
Trước khi xuất môn thì thấy trông thấy y vật mà Lăng Thanh giúp y thay đặt ở đầu giường. Y cầm lấy chiếc tiểu cổ mua cho Ly nhi khi ở Hoa Thành, khẽ quay quay một chút rồi lại cất vào lồng ngực.
…
Đi tới Trầm Mai viện, theo lệ cũ chờ ở Nhã thất.
Ngôn Phi Ly vì say rượu đâm khó chịu, mắt có quầng thâm. Một tay day day mấy vệt nhăn trên trán.
“Sao vậy? Khó chịu?”
“Môn chủ.” Ngôn Phi Ly hoảng sợ, không ngờ Bắc Đường Ngạo vô thanh vô tức đi đến vậy, không bảo hạ phó truyền y vào giống trước kia.
“Sắc mặt sao lại xấu như vậy?” Bắc Đường Ngạo cau mày, tự nhiên đưa tay ra, chạm vào trán y.
“Không có gì… Chỉ là có chút say rượu.” Bàn tay Bắc Đường Ngạo lạnh như ngọc, hơi buốt như băng, nhưng lại khiến trán y muốn nổ tung, thư thái nói không nên lời.
Bắc Đường Ngạo nhìn sâu vào mắt y, nắm lấy tay y.
“Tửu lượng của ngươi bất hảo, sau này nên uống ít một chút.”
“Vâng.”
Có lẽ là nghĩ đến tửu yến tối qua, có lẽ là nghĩ đến Lâm Yên Yên vẫn ở trong phòng, Ngôn Phi Ly tận lực giữ khoảng cách. Tuy trong lòng sớm đã chuẩn bị trước rất nhiều, thế mà khi đối mặt, so với tưởng tượng lại thật khác. Ngôn Phi Ly chưa bao giờ cảm thấy áp lực hơn thế.
Bắc Đường Ngạo cũng không rõ cảm giác của Ngôn Phi Ly. Xuất thân của hắn, sự giáo dục của hắn, tính cách của hắn, không hay vì người khác suy nghĩ nhiều lắm.
“Hôm nay ta không tham gia Hội nghị thường kỳ, ngươi thay mặt ta dự họp là được rồi.”
“Môn chủ có việc gì sao?”
“Không có gì, Yên Yên có chút khó chịu, ta muốn bồi bồi nàng.” Bắc Đường Ngạo dừng lại thoáng chút, đại khái bắt được nét mặt của Ngôn Phi Ly, lại tiếp: “Nàng hiện giờ đang có thai, cần người chiếu cố.”
“Thuộc hạ hiểu, môn chủ không cần giải thích.” Ngôn Phi Ly miễn cưỡng cười: “Môn chủ ly khai đã nửa năm, nên hảo hảo bồi bồi phu nhân. Thuộc hạ không quấy rầy nữa, xin cáo lui.”
Nói xong, cũng không đợi Bắc Đường Ngạo cho phép, tự động hành lễ rồi xoay người rời đi.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Phi Ly vô phép mà hành động như thế.
Rời khỏi Trầm Mai viện, Ngôn Phi Ly ngẩng đầu lên, nhìn lá thu bay, cảnh đầy sương giăng, tâm trạng cũng trở nên mịt mù.
Y không biết mình vừa hành động đột ngột thế nào, dường như là đố kị…
Nhưng y nào có thể đố kị! Ngay từ lần đầu thấy nữ nhân đó khả dĩ công khai bồi bên môn chủ, khả dĩ là bạn đời danh chính ngôn thuận của hắn, lòng y đã đau như cắt, bức bối điên cuồng.
Nếu không phải đã nếm được hạnh phúc, e rằng y còn có thể mạnh mẽ tỏ vẻ vô sự như năm ngoài, hoàn toàn áp chế cảm tình của bản thân. Nhưng đã cùng trải qua những khoảnh khắc sống chết có nhau, tình dục dây dưa nơi ôn tuyền, sự ăn ý tương tùy trên chiến trường, bảo y giả bộ vô sự thế nào được! Tình cảm đã lộ, thu hồi làm sao đây!
…
Thật vất vả, Ngôn Phi Ly đã dự xong Hội nghị thường kỳ, cũng không muốn về Trúc viên vội, lại cảm thấy đầu càng lúc càng đau, dứt khoát phải đến Dược Thạch cư tìm Thu Diệp Nguyên thôi.
Thu Diệp Nguyên đích thân trên chiến trường, giúp y giải triệt để độc tính của Mê Đà Tiên còn sót lại, trước ngày trở về Tổng đà. Hôm qua tửu yến hỗn loạn, hai người chưa kịp nói với nhau câu nào.
Ngôn Phi Ly vốn là một người không thích giao tiếp, nhưng đã trải qua rất nhiều việc cùng Thu Diệp Nguyên, tính tình cả hai cũng hợp, đâm khó mà không thành tri kỉ.
Chỉ tiếc hai người chưa trò chuyện được nhiều, Tây Môn Việt lại tới. Ngôn Phi Ly không muốn quấy rầy, đành phải xin cáo lui.
Quanh co một hồi, đầu Ngôn Phi Ly đau khó nhịn, chưa kịp để Thu Diệp Nguyên xem, bây giờ cũng không thể quay lại, cuối cùng vẫn là trở về Trúc viên.
Trước kia yêu thích sự u tĩnh của Trúc viên bao nhiêu, giờ lại oán hận sự thanh lãnh ở đây bấy nhiêu.
Ngôn Phi Ly thầm cười nhạo bản thân, càng lúc càng tham. Chẳng hiểu mình trầm ổn thong dong hồi trước đã đi đâu rồi.
Tiến vào Trúc viên, vốn định hướng về phía thư phòng, đột nhiên lại cảm thấy có một khí tức khác thường lan tỏa.
Ngôn Phi Ly dừng bước, nhìn vào buồng.
Dòng khí tức này không biết phải nói sao, thấm đẫm một cảm giác khó hiểu, bao thật dày xung quanh, dẫn dắt tâm can của y, khiến y bất giác đi hẳn vào thất.
Lúc đẩy cửa, tay Ngôn Phi Ly có chút run rẩy, trong ngực nảy sinh một sự chờ mong kỳ diệu. Chờ mong cái gì, bản thân cũng không biết, nhưng lại khẩn trương đến không chịu nổi.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, trong phòng truyền ra tiếng cười non nớt.
Một tiểu nhân nhi, được mặc chiếc áo nạm vàng màu tím đỏ, hoa văn hình lồng trên cẩm tú. Đầu đội một chiếc mũ nồi da hổ, nghiêng nghiêng. Ngồi trên giường, nắm chùm khóa bảy chìa tinh xảo loay hoanh với Bắc Đường Ngạo. Theo tiếng khóa động, cái miệng nhỏ lại phát ra tiếng “đát đát” “đát đát”, đôi tay nhỏ bụ bẫm vung vẩy, khả ái không nói nên lời.
Thời gian như như ngừng lại. Ngôn Phi Ly đứng đó, không động đậy.
Tác giả :
Thập Thế