Đoạn Tình Kết
Chương 41
“Chuyện của bản tọa không khiến ngươi quản!” Bắc Đường Ngạo không chút khách khí mà ngắt lời gã. Hắn oán giận gã dám hạ Mê Đà Tiên với Phi Ly, còn dám đánh y, thế nên nói chuyện rất lãnh ngạnh.
Ngột Kiệt vừa nghe xong, tâm trạng đã ấm ức, giờ càng thêm tức giận. Thấy roi cừu tẩm nước vẫn treo ở kia, xoay người cầm lấy nó. Hung bạo quật mấy roi, vết thương trên người Bắc Đường Ngạo vốn chưa lành, giờ càng nặng, lập tức ứa máu.
Bắc Đường Ngạo lại trông như không hề đau đớn, lạnh lùng nhìn chòng chọc dáng vẻ cáu giận của Ngột Kiệt, chợt nói:
“Ngột tướng quân cớ sao lại tức giận như vậy?”
“Ta…” Ngột Kiệt sửng sốt, giờ mới phát hiện hành động của mình như kẻ không đầu óc. Dừng đánh, có chút luống cuống.
Bắc Đường Ngạo biết, cười:
“Ngột Kiệt, ngươi làm ra vẻ thế này, sẽ khiến bản tọa nghĩ ngươi yêu bản tọa đấy.”
“Ngươi nói bậy cái gì hả?!” Ngột Kiệt kinh hãi, mặt đen thui, nóng lên. Bất quá may mắn, da thịt thô ráp, nhìn không ra.
Bắc Đường Ngạo tự tiếu phi tiếu, khinh thường nhìn gã, thần sắc chẳng cần nói ra cũng biết đang châm biếm!
Ánh mắt so với lời nói ra còn kịch liệt hơn, Ngột Kiệt nhất thời bị đánh bại ngổn ngang.
“Nguyên lai dám làm không dám nhận.”
“Ngươi!” Ngột Kiệt thẹn quá hóa điên, ngoan lệ (tàn độc đấy nhá) tràn đầy: “Có lẽ ngươi nói đúng! Nếu thật như thế, e rằng ta nên giết ngươi chăng?”
“Ngươi nếu nói vậy thôi chứ không giết ta đâu.”
“Sao ngươi dám khẳng định?”
Bắc Đường cười lạnh: “Vì với chủ nhân của ngươi, ta vẫn còn lợi dụng được.”
Trong mắt Ngột Kiệt lộ chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng giấu đi.
“Ta không hiểu ngươi nói gì.”
“Ngươi cần gì phải phủ nhận.” Bắc Đường Ngạo liếc mắt, “Người đã ở bên ngoài rồi.”
…
Ngôn Phi Ly bị hắc y nhân mang về buồng giam địa lao của y, nặng nề nằm trên giường gỗ. Hắc y nhân nhìn y một cái, ánh mắt chính là khinh thường cái kiểu nam nhân với nam nhân này, khinh thường vô cùng. Sau đó xoay người ly khai, khóa chặt cửa sắt lại.
Ngôn Phi Ly nằm trên giường, huyệt đạo bị điểm, khí huyết không thông, đầu óc choáng váng không ngừng, nhưng trong bụng lại có hơi âm lan tỏa ra, dần dần lan tỏa khắp toàn thân.
Nhưng Ngôn Phi Ly vẫn chưa cảm nhận được. Trên mặt có vết nước mắt đã khô, trong đầu chỉ có hình bóng Bắc Đường Ngạo. Nếu không phải thân thể không động được, y nhất định sẽ liều lĩnh lao ra khỏi đây.
Không biết đã qua bao lâu rồi, dược tính và tình cảm đang kích động dần dần nguôi ngoai, Ngôn Phi Ly từ từ tỉnh táo lại, đầu óc cũng chầm chậm thanh tỉnh. Y cuối cùng cũng nhận thấy thân thể đang biến đổi, cảm thấy một cỗ nhiệt đang chạy khắp toàn thân, liền thử vận hành chân khí trong người, mới phát hiện nội lực tự nhiên dần khôi phục.
Y vội vàng vận công phá huyệt. Cũng không biết hắc y nhân kia sử dụng thủ pháp gì, có lẽ lúc đó khí huyết của y tuôn trào, huyệt đạo đả vài lần, cuối cùng bất ngờ, rất nhanh được khai giải.
Ngôn Phi Ly lập tức trở mình ngồi dậy, nhưng động tác quá mạnh, trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Ngồi xuống mép giường, chuyện phát sinh vừa rồi dần dần tái hiện trong đầu y.
“Môn chủ! Môn chủ…” Ngôn Phi Ly thầm gọi hai tiếng.
Môn chủ sao lại ở chỗ này? Sao lại bị bọn chúng bắt? Lẽ nào, vì cứu y? … Nhưng sao lại để bản thân lạc đến nước này? Đây không phải tác phong của môn chủ.
Chợt nhớ đến màn áp môi vừa này…
Đó cũng không phải là tác phong của môn chủ. Ngôn Phi Ly đỏ mặt mà nghĩ.
Chẳng lẽ ta nằm mơ? Là ta quá nhớ mong môn chủ chăng? Là ta bị dược tính mê hoặc phải không?
Ngôn Phi Ly xoa nhẹ môi, nơi đó vì tình cảm mãnh liệt vừa rồi mà sưng lên, giờ khẽ chạm vào, lập tức thấy đau đến tê dại. Cơn đau và nội lực trong người đã tố cáo cho y, chuyện phát sinh khi nãy không phải mộng, tất thảy đều là sự thực.
Ngôn Phi Ly bỗng ý thức được tình trạng của môn chủ.
Từ lúc bọn họ gặp nhau đã qua một canh giờ rồi, môn chủ bây giờ ra sao?
Ngôn Phi Ly lòng như lửa đốt, lại một lần nữa xem xét kĩ địa lao, phát hiện dù nội lực của mình có khôi phục, cửa sắt buồng giam chắc chắn như vậy, y không thể làm gì được.
Ngôn Phi Ly vẫn đang chưa biết làm thế nào, chợt nghe thấy từ hành lanh truyền đến tiếng gió. Không phải là tiếng gió thông thường, mà là thanh âm của một cuộc chiến cấp tốc. Công lực của Ngôn Phi Ly đã khôi phục, lập tức nghe được có hai người đang giao thủ, mà một trong đó là hắc y nhan, nhưng nghe kĩ, biết gã đã rơi vào thế hạ phong.
Người sắp tới là bạn hay thù?
Cuộc giao chiến rất nhanh đã đến hồi kết, Ngôn Phi Ly vội vàng quay về giường.
Cửa sắt “két” một tiếng mở ra, một bóng dáng xông vào.
Ngột Kiệt vừa nghe xong, tâm trạng đã ấm ức, giờ càng thêm tức giận. Thấy roi cừu tẩm nước vẫn treo ở kia, xoay người cầm lấy nó. Hung bạo quật mấy roi, vết thương trên người Bắc Đường Ngạo vốn chưa lành, giờ càng nặng, lập tức ứa máu.
Bắc Đường Ngạo lại trông như không hề đau đớn, lạnh lùng nhìn chòng chọc dáng vẻ cáu giận của Ngột Kiệt, chợt nói:
“Ngột tướng quân cớ sao lại tức giận như vậy?”
“Ta…” Ngột Kiệt sửng sốt, giờ mới phát hiện hành động của mình như kẻ không đầu óc. Dừng đánh, có chút luống cuống.
Bắc Đường Ngạo biết, cười:
“Ngột Kiệt, ngươi làm ra vẻ thế này, sẽ khiến bản tọa nghĩ ngươi yêu bản tọa đấy.”
“Ngươi nói bậy cái gì hả?!” Ngột Kiệt kinh hãi, mặt đen thui, nóng lên. Bất quá may mắn, da thịt thô ráp, nhìn không ra.
Bắc Đường Ngạo tự tiếu phi tiếu, khinh thường nhìn gã, thần sắc chẳng cần nói ra cũng biết đang châm biếm!
Ánh mắt so với lời nói ra còn kịch liệt hơn, Ngột Kiệt nhất thời bị đánh bại ngổn ngang.
“Nguyên lai dám làm không dám nhận.”
“Ngươi!” Ngột Kiệt thẹn quá hóa điên, ngoan lệ (tàn độc đấy nhá) tràn đầy: “Có lẽ ngươi nói đúng! Nếu thật như thế, e rằng ta nên giết ngươi chăng?”
“Ngươi nếu nói vậy thôi chứ không giết ta đâu.”
“Sao ngươi dám khẳng định?”
Bắc Đường cười lạnh: “Vì với chủ nhân của ngươi, ta vẫn còn lợi dụng được.”
Trong mắt Ngột Kiệt lộ chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng giấu đi.
“Ta không hiểu ngươi nói gì.”
“Ngươi cần gì phải phủ nhận.” Bắc Đường Ngạo liếc mắt, “Người đã ở bên ngoài rồi.”
…
Ngôn Phi Ly bị hắc y nhân mang về buồng giam địa lao của y, nặng nề nằm trên giường gỗ. Hắc y nhân nhìn y một cái, ánh mắt chính là khinh thường cái kiểu nam nhân với nam nhân này, khinh thường vô cùng. Sau đó xoay người ly khai, khóa chặt cửa sắt lại.
Ngôn Phi Ly nằm trên giường, huyệt đạo bị điểm, khí huyết không thông, đầu óc choáng váng không ngừng, nhưng trong bụng lại có hơi âm lan tỏa ra, dần dần lan tỏa khắp toàn thân.
Nhưng Ngôn Phi Ly vẫn chưa cảm nhận được. Trên mặt có vết nước mắt đã khô, trong đầu chỉ có hình bóng Bắc Đường Ngạo. Nếu không phải thân thể không động được, y nhất định sẽ liều lĩnh lao ra khỏi đây.
Không biết đã qua bao lâu rồi, dược tính và tình cảm đang kích động dần dần nguôi ngoai, Ngôn Phi Ly từ từ tỉnh táo lại, đầu óc cũng chầm chậm thanh tỉnh. Y cuối cùng cũng nhận thấy thân thể đang biến đổi, cảm thấy một cỗ nhiệt đang chạy khắp toàn thân, liền thử vận hành chân khí trong người, mới phát hiện nội lực tự nhiên dần khôi phục.
Y vội vàng vận công phá huyệt. Cũng không biết hắc y nhân kia sử dụng thủ pháp gì, có lẽ lúc đó khí huyết của y tuôn trào, huyệt đạo đả vài lần, cuối cùng bất ngờ, rất nhanh được khai giải.
Ngôn Phi Ly lập tức trở mình ngồi dậy, nhưng động tác quá mạnh, trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã quỵ.
Ngồi xuống mép giường, chuyện phát sinh vừa rồi dần dần tái hiện trong đầu y.
“Môn chủ! Môn chủ…” Ngôn Phi Ly thầm gọi hai tiếng.
Môn chủ sao lại ở chỗ này? Sao lại bị bọn chúng bắt? Lẽ nào, vì cứu y? … Nhưng sao lại để bản thân lạc đến nước này? Đây không phải tác phong của môn chủ.
Chợt nhớ đến màn áp môi vừa này…
Đó cũng không phải là tác phong của môn chủ. Ngôn Phi Ly đỏ mặt mà nghĩ.
Chẳng lẽ ta nằm mơ? Là ta quá nhớ mong môn chủ chăng? Là ta bị dược tính mê hoặc phải không?
Ngôn Phi Ly xoa nhẹ môi, nơi đó vì tình cảm mãnh liệt vừa rồi mà sưng lên, giờ khẽ chạm vào, lập tức thấy đau đến tê dại. Cơn đau và nội lực trong người đã tố cáo cho y, chuyện phát sinh khi nãy không phải mộng, tất thảy đều là sự thực.
Ngôn Phi Ly bỗng ý thức được tình trạng của môn chủ.
Từ lúc bọn họ gặp nhau đã qua một canh giờ rồi, môn chủ bây giờ ra sao?
Ngôn Phi Ly lòng như lửa đốt, lại một lần nữa xem xét kĩ địa lao, phát hiện dù nội lực của mình có khôi phục, cửa sắt buồng giam chắc chắn như vậy, y không thể làm gì được.
Ngôn Phi Ly vẫn đang chưa biết làm thế nào, chợt nghe thấy từ hành lanh truyền đến tiếng gió. Không phải là tiếng gió thông thường, mà là thanh âm của một cuộc chiến cấp tốc. Công lực của Ngôn Phi Ly đã khôi phục, lập tức nghe được có hai người đang giao thủ, mà một trong đó là hắc y nhan, nhưng nghe kĩ, biết gã đã rơi vào thế hạ phong.
Người sắp tới là bạn hay thù?
Cuộc giao chiến rất nhanh đã đến hồi kết, Ngôn Phi Ly vội vàng quay về giường.
Cửa sắt “két” một tiếng mở ra, một bóng dáng xông vào.
Tác giả :
Thập Thế