Đoạn Tình Kết
Chương 103
Ngôn Phi Ly nằm trên giường, mắt nhắm hờ, lẳng lặng nhìn hai phụ tử đối thoại.
Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Hài tử nghĩa phụ sinh hạ, có phải là đệ đệ hoặc muội muội của ta?”
Bắc Đường Ngạo đáp: “Hài tử của nghĩa phụ, đương nhiên là đệ muội của ngươi.”
Bắc Đường Diệu Nhật cúi đầu không lên tiếng, mãi mới ngẩng lên: “Ta biết rồi. Ta cũng là hài tử của phụ vương và nghĩa phụ.”
Ngôn Phi Ly nghe xong, lộ ra vẻ ngạc nhiên tột cùng, cả y và Bắc Đường Ngạo đều chấn kinh mà nhìn nó.
“Ly nhi…” Ngôn Phi Ly muốn gọi con, nhưng lại không thốt nên lời. Y biết Bắc Đường Ngạo sẽ không bao giờ nói cho nó biết thân thế của mình.
Bắc Đường Ngạo chăm chú nhìn Ly nhi, chưa hỏi nó vì sao lại nghĩ vậy, chỉ hỏi: “Ly nhi muốn mình là hài tử của phụ vương và nghĩa phụ không?”
Bắc Đường Diệu Nhật dán mặt lên cái bụng cao cao của Ngôn Phi Ly, nhẹ nhàng vuốt ve đệ muội bên trong, đáp: “Đương nhiên a. Nguyên lai ta đúng là hài tử của nghĩa phụ thật. Tốt quá!”
Ngôn Phi Ly xúc động, khẽ kéo lấy Bắc Đường Diệu Nhật, run giọng: “Ly nhi, vậy con có thể gọi ta một tiếng, một tiếng…”
“Cha.” Bắc Đường Diệu Nhật nhào vào lòng y, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ y.
Ngôn Phi Ly kinh hỉ giao tập, ôm chặt lấy Ly nhi.
Bắc Đường Ngạo ở kế bên, trong lòng vô vàn cảm xúc. Nghĩ tới năm xưa, mình trăm phương ngàn kế tách hài tử khỏi Ngôn Phi Ly chỉ để che giấu thân thế của nó nhưng cuối cùng vẫn là “phụ tử tình thâm”.
Bàn tay ôm Ly nhi đột nhiên buông lỏng, toàn thân Phi Ly co thắt lại, run rẩy dữ dội.
Ly nhi thất kinh, kêu to: “Cha?!”
Bắc Đường Ngạo cũng cả kinh, ngay lập tức vọt đến.
Ngôn Phi Ly nói với Ly nhi: “Cha khó chịu… Con, con về trước đi…”
Ly nhi không chịu đi. Ngôn Phi Ly xoa xoa cái đầu nhỏ, nhìn về phía Bắc Đường Ngạo.
Bắc Đường Ngạo ôm lấy Ly nhi, chớp mắt đã ra khỏi phòng, đưa nó về phòng ngủ, đặt nó trên giường, nói: “Ly nhi ngoan, đừng quấy rầy cha nghỉ ngơi.”
Ly nhi mắt đã đỏ au, khẽ cúi đầu: “Phụ vương, cha… Sẽ chết sao?”
Bắc Đường Ngạo giật mình, kiên quyết đáp trả: “Tất nhiên là không! Cha ngươi sẽ khỏe lên thôi, cùng sống với phụ vương!”
Nhãn thần Ly nhi sáng lên.
Bắc Đường Ngạo bỗng phát hiện, đôi mắt nó giống hệt Ngôn Phi Ly.
…
Quay lại nội thất, Bắc Đường Ngạo bị cảnh tượng trước mắt dọa đến nỗi tâm như vỡ nát.
“Phi Ly?”
Ngôn Phi Ly ngã xuống bên giường, nắm chặt lấy chăn, ngón tay trở nên trắng bệch, nửa người suýt ngã ra khỏi giường, thần tình thống khổ lộ ra vẻ thê lương.
“Khiêm Chi, ta không được…” Ngôn Phi Ly thốt ra mấy chữ, thình lình lao về phía trước.
Bắc Đường Ngạo cuống quýt đỡ lấy y, truyền chân khí vào.
Ngôn Phi Ly nắm lấy tay hắn, chẳng có chút lực, khàn giọng nói: “Là, là hài tử!”
Bắc Đường Ngạo vội vã nhìn về phía bụng y, quả nhiên thai đạp mạnh hơn bình thường rất nhiều.
“Chẳng lẽ muốn sinh?”
Ngôn Phi Ly đau đớn đáp: “Hảo, hình như là thế…”
Bắc Đường Ngạo kinh ngạc. Sao lại thế? Sao lại sớm thế này? Còn chưa đến tám tháng…
“Phi Ly, ngươi cố nhịn một chút, ta đi tìm Thu đại phu.”
Thu Diệp Nguyên nhanh chóng được đưa tới, nhìn tình hình của Ngôn Phi Ly, quả nhiên là sắp sinh. Bọn họ chờ đã lâu lắm rồi, cũng trông mong hài tử sớm ra đời một chút.
Sắc mặt Bắc Đường Ngạo tái lại, nắm lấy tay Ngôn Phi Ly, nói với Thu Diệp Nguyên: “Có phải sớm quá…” Hắn nhớ tới việc mất đi Huy nhi, chính là vì sinh non nên thân thể mới không khỏe, bệnh tật liên miên mà chết trẻ. Huống hồ, đây còn là sinh đôi!
Nhưng so với việc càng kéo dài, đối với Ngôn Phi Ly là càng bất lợi.
Thu Diệp Nguyên nói: “Có hơi sớm. Nhưng song thai lớn thế này, không tránh khỏi sinh non.”
Ngôn Phi Ly đau đến nỗi sắp hôn mê, nghe vậy, chật vật mở mắt: “Nhất định, nhất định bảo vệ hài tử…”
Thu Diệp Nguyên do dự một lát. Hài tử vừa mới được tám tháng, Ngôn Phi Ly lại bị thương nặng, tuy độc tính tạm thời bị áp chế, nhưng hài tử có bị ảnh hưởng, có thể giữ lại được an toàn hay không còn chưa biết. Thế nhưng nghĩ đến phương thuốc an thai dưỡng thân mình đặc biệt phối cho y, y dùng đã được một thời gian, hẳn là sẽ có tác dụng lớn.
Thu Diệp Nguyên lên tiếng: “Ta sẽ tận lực!”
Ngôn Phi Ly còn muốn nói gì đó nữa nhưng đột nhiên một trận đau đớn truyền đến. Độc tố lưu động đến vùng gần tâm mạch khiến Ngôn Phi Ly trước mắt tối sầm, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Bắc Đường Ngạo lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì vai trái Ngôn Phi Ly bị thương, độc tố toàn bộ tụ về nơi đó, khiến vùng da lưng trở nên hắc sắc, vết thương cũng chưa hoàn toàn khép lại cho nên căn bản vô pháp nằm ngửa. Một tháng nay, chỉ nằm nghiêng về bên phải, hoặc dựa nửa bên, khổ cực vô cùng. Hiện tại phải sinh con, y cũng chỉ có thể dựa nghiêng bên phải, để Bắc Đường Ngạo ôm, mới chống chọi được.
Sau khi Ngôn Phi Ly bất tỉnh, rồi lại vì đau mà tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại vì cơn đau đẻ mà hôn mê đi, cứ thế cứ thế, chẳng biết đã bao nhiêu lần.
Bắc Đường Ngạo hy vọng y có thể cứ chìm trong cơn mê như vậy, sẽ dễ chịu hơn nỗi giày vò mà hắn nhìn thấy bây giờ.
Dù trong cơn mê man, Ngôn Phi Ly cũng đau đến nỗi bật tiếng rên rỉ. Nhưng những tiếng rên này không đơn thuần là tiếng rên, ngược lại như lời than thở thống khổ, từng tiếng từng tiếng, miên man không dứt, khiến người ta phải đau lòng.
Bắc Đường Diệu Nhật nói: “Hài tử nghĩa phụ sinh hạ, có phải là đệ đệ hoặc muội muội của ta?”
Bắc Đường Ngạo đáp: “Hài tử của nghĩa phụ, đương nhiên là đệ muội của ngươi.”
Bắc Đường Diệu Nhật cúi đầu không lên tiếng, mãi mới ngẩng lên: “Ta biết rồi. Ta cũng là hài tử của phụ vương và nghĩa phụ.”
Ngôn Phi Ly nghe xong, lộ ra vẻ ngạc nhiên tột cùng, cả y và Bắc Đường Ngạo đều chấn kinh mà nhìn nó.
“Ly nhi…” Ngôn Phi Ly muốn gọi con, nhưng lại không thốt nên lời. Y biết Bắc Đường Ngạo sẽ không bao giờ nói cho nó biết thân thế của mình.
Bắc Đường Ngạo chăm chú nhìn Ly nhi, chưa hỏi nó vì sao lại nghĩ vậy, chỉ hỏi: “Ly nhi muốn mình là hài tử của phụ vương và nghĩa phụ không?”
Bắc Đường Diệu Nhật dán mặt lên cái bụng cao cao của Ngôn Phi Ly, nhẹ nhàng vuốt ve đệ muội bên trong, đáp: “Đương nhiên a. Nguyên lai ta đúng là hài tử của nghĩa phụ thật. Tốt quá!”
Ngôn Phi Ly xúc động, khẽ kéo lấy Bắc Đường Diệu Nhật, run giọng: “Ly nhi, vậy con có thể gọi ta một tiếng, một tiếng…”
“Cha.” Bắc Đường Diệu Nhật nhào vào lòng y, bàn tay nhỏ ôm lấy cổ y.
Ngôn Phi Ly kinh hỉ giao tập, ôm chặt lấy Ly nhi.
Bắc Đường Ngạo ở kế bên, trong lòng vô vàn cảm xúc. Nghĩ tới năm xưa, mình trăm phương ngàn kế tách hài tử khỏi Ngôn Phi Ly chỉ để che giấu thân thế của nó nhưng cuối cùng vẫn là “phụ tử tình thâm”.
Bàn tay ôm Ly nhi đột nhiên buông lỏng, toàn thân Phi Ly co thắt lại, run rẩy dữ dội.
Ly nhi thất kinh, kêu to: “Cha?!”
Bắc Đường Ngạo cũng cả kinh, ngay lập tức vọt đến.
Ngôn Phi Ly nói với Ly nhi: “Cha khó chịu… Con, con về trước đi…”
Ly nhi không chịu đi. Ngôn Phi Ly xoa xoa cái đầu nhỏ, nhìn về phía Bắc Đường Ngạo.
Bắc Đường Ngạo ôm lấy Ly nhi, chớp mắt đã ra khỏi phòng, đưa nó về phòng ngủ, đặt nó trên giường, nói: “Ly nhi ngoan, đừng quấy rầy cha nghỉ ngơi.”
Ly nhi mắt đã đỏ au, khẽ cúi đầu: “Phụ vương, cha… Sẽ chết sao?”
Bắc Đường Ngạo giật mình, kiên quyết đáp trả: “Tất nhiên là không! Cha ngươi sẽ khỏe lên thôi, cùng sống với phụ vương!”
Nhãn thần Ly nhi sáng lên.
Bắc Đường Ngạo bỗng phát hiện, đôi mắt nó giống hệt Ngôn Phi Ly.
…
Quay lại nội thất, Bắc Đường Ngạo bị cảnh tượng trước mắt dọa đến nỗi tâm như vỡ nát.
“Phi Ly?”
Ngôn Phi Ly ngã xuống bên giường, nắm chặt lấy chăn, ngón tay trở nên trắng bệch, nửa người suýt ngã ra khỏi giường, thần tình thống khổ lộ ra vẻ thê lương.
“Khiêm Chi, ta không được…” Ngôn Phi Ly thốt ra mấy chữ, thình lình lao về phía trước.
Bắc Đường Ngạo cuống quýt đỡ lấy y, truyền chân khí vào.
Ngôn Phi Ly nắm lấy tay hắn, chẳng có chút lực, khàn giọng nói: “Là, là hài tử!”
Bắc Đường Ngạo vội vã nhìn về phía bụng y, quả nhiên thai đạp mạnh hơn bình thường rất nhiều.
“Chẳng lẽ muốn sinh?”
Ngôn Phi Ly đau đớn đáp: “Hảo, hình như là thế…”
Bắc Đường Ngạo kinh ngạc. Sao lại thế? Sao lại sớm thế này? Còn chưa đến tám tháng…
“Phi Ly, ngươi cố nhịn một chút, ta đi tìm Thu đại phu.”
Thu Diệp Nguyên nhanh chóng được đưa tới, nhìn tình hình của Ngôn Phi Ly, quả nhiên là sắp sinh. Bọn họ chờ đã lâu lắm rồi, cũng trông mong hài tử sớm ra đời một chút.
Sắc mặt Bắc Đường Ngạo tái lại, nắm lấy tay Ngôn Phi Ly, nói với Thu Diệp Nguyên: “Có phải sớm quá…” Hắn nhớ tới việc mất đi Huy nhi, chính là vì sinh non nên thân thể mới không khỏe, bệnh tật liên miên mà chết trẻ. Huống hồ, đây còn là sinh đôi!
Nhưng so với việc càng kéo dài, đối với Ngôn Phi Ly là càng bất lợi.
Thu Diệp Nguyên nói: “Có hơi sớm. Nhưng song thai lớn thế này, không tránh khỏi sinh non.”
Ngôn Phi Ly đau đến nỗi sắp hôn mê, nghe vậy, chật vật mở mắt: “Nhất định, nhất định bảo vệ hài tử…”
Thu Diệp Nguyên do dự một lát. Hài tử vừa mới được tám tháng, Ngôn Phi Ly lại bị thương nặng, tuy độc tính tạm thời bị áp chế, nhưng hài tử có bị ảnh hưởng, có thể giữ lại được an toàn hay không còn chưa biết. Thế nhưng nghĩ đến phương thuốc an thai dưỡng thân mình đặc biệt phối cho y, y dùng đã được một thời gian, hẳn là sẽ có tác dụng lớn.
Thu Diệp Nguyên lên tiếng: “Ta sẽ tận lực!”
Ngôn Phi Ly còn muốn nói gì đó nữa nhưng đột nhiên một trận đau đớn truyền đến. Độc tố lưu động đến vùng gần tâm mạch khiến Ngôn Phi Ly trước mắt tối sầm, cuối cùng cũng không chịu được nữa mà lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Bắc Đường Ngạo lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì vai trái Ngôn Phi Ly bị thương, độc tố toàn bộ tụ về nơi đó, khiến vùng da lưng trở nên hắc sắc, vết thương cũng chưa hoàn toàn khép lại cho nên căn bản vô pháp nằm ngửa. Một tháng nay, chỉ nằm nghiêng về bên phải, hoặc dựa nửa bên, khổ cực vô cùng. Hiện tại phải sinh con, y cũng chỉ có thể dựa nghiêng bên phải, để Bắc Đường Ngạo ôm, mới chống chọi được.
Sau khi Ngôn Phi Ly bất tỉnh, rồi lại vì đau mà tỉnh lại, tỉnh lại rồi lại vì cơn đau đẻ mà hôn mê đi, cứ thế cứ thế, chẳng biết đã bao nhiêu lần.
Bắc Đường Ngạo hy vọng y có thể cứ chìm trong cơn mê như vậy, sẽ dễ chịu hơn nỗi giày vò mà hắn nhìn thấy bây giờ.
Dù trong cơn mê man, Ngôn Phi Ly cũng đau đến nỗi bật tiếng rên rỉ. Nhưng những tiếng rên này không đơn thuần là tiếng rên, ngược lại như lời than thở thống khổ, từng tiếng từng tiếng, miên man không dứt, khiến người ta phải đau lòng.
Tác giả :
Thập Thế