Đoàn Tàu Thủy Tinh
Chương 23: Đậu phụ thối
Trên hành lang loáng thoáng có âm thanh lọt vào. Có người vào căn phòng bên cạnh, hình như là uống say, giọng nam xen lẫn giọng nữ, cứ cãi nhau ầm ĩ. Một lát sau, họ đi ngang qua trước cửa, âm lượng nhỏ dần.
Hà Chí Bân và Chung Đình im lặng nằm trên giường. Tiếng người đến gần rồi biến mất, căn phòng này như ngăn cách với thế giới.
Chung Đình gối lên cánh tay anh, lòng bàn tay chầm chậm vuốt ve gò má anh. Hà Chí Bân gối tay sau đầu, nhìn trần nhà. Anh nghiêng đầu một chút, dùng khóe môi nhấp ngón tay có xúc cảm nhẵn mịn của cô. Mái tóc cô xõa trên làn da anh, ngưa ngứa.
“Người gặp ở nhà anh lần trước là bạn gái anh à?”
Hà Chí Bân: “Chia tay rồi.”
“Tại sao?”
“Lần trước bị em dọa cho chạy mất.”
Chung Đình mỉm cười, “Không buồn cười chút nào.”
“Em thì sao?”
“Sao cơ?”
“Có bạn trai không?”
“Không có.”
“Vậy thì thật là tốt.”
“Cái gì tốt?”
“Em không có bạn trai, anh không có bạn gái, không phải tốt ư.”
Chung Đình không nói gì.
“Nghe Cao Dương nói em có một cô em gái song sinh.”
“Ừm.”
“Có giống em không?”
“Có người nói giống, có người nói không giống.”
Trầm mặc một hồi, Hà Chí Bân cúi đầu nhìn cô.
Ánh đèn tường chỉ có một khoảng nhỏ, dựa trên vách tường một cách ôn hòa, chiếu rọi cánh tay anh, khuôn mặt và vai cô. Anh vén phần tóc che nửa mặt cô, nâng cằm cô lên.
Chung Đình có mắt một mí, hoặc nên nói là mí lót, khi mở và nhắm mắt, đường nếp gấp nhỏ hẹp trên mi mắt mới hiện rõ. Đôi mắt mở hẳn thì dấu vết đó sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành phần bí mật của cơ thể.
Ngón cái vuốt ve làn da mịn màng nơi khóe mắt cô, ánh mắt anh chậm rãi di chuyển trên ngũ quan cô một lượt, sau đó là bờ vai, lồng ngực với chiếc áo xốc xếch, nhấp nhô theo hô hấp.
Gạt tay anh ra, Chung Đình đổi tư thế nằm thoải mái hơn.
“Tối nay tâm trạng anh không tệ nhỉ?”
Hà Chí Bân dựa vào đầu giường ngồi dậy, cầm di động lên xem, khi nói chuyện không che giấu gì cả: “Ừm, bàn một vụ làm ăn.”
Quả thật tâm trạng của anh không tệ. Qua sự giới thiệu trung gian của Tôn Dung, sau khi làm một loạt công việc, anh rốt cuộc tiếp xúc với người bên nhà máy rượu Nhân Tửu. Buổi tối cùng ăn cơm, mọi chuyện đã bàn rõ ràng, rất thuận lợi.
Anh nói chuyện công việc, cô không có ý định hỏi đến, nên không nói tiếp.
“Buổi tối ăn gì?” Anh đột nhiên hỏi.
Chung Đình nhìn về phía anh.
Hà Chí Bân để điện thoại xuống, dùng mu bàn tay chạm gò má cô, “Có đói không, dẫn em đi ăn khuya.”
Lúc này đã gần hai giờ sáng, ra khỏi nhà nghỉ, đường phố vắng vẻ.
Chung Đình cảm thấy đại não mình có vấn đề rồi, nên mới theo anh ra ngoài hóng gió lạnh. Không lái xe, họ đi dọc theo đường phố, bước vào con hẻm nhỏ. Hà Chí Bân nói trong đó có một tiệm sủi cảo bán vào ban đêm.
Khuôn mặt bị gió đêm thổi căng lên, anh đi cạnh cô, nhìn cô, “Lạnh hả?”
“Còn xa lắm không?”
Cái lạnh ban đêm, đột nhiên bước ra khỏi căn phòng có điều hòa, thân thể cảm thấy như trống rỗng. Khi Chung Đình nói chuyện thì bên môi đã có làn sương màu trắng.
Anh khẽ cười, dựa đầu bên cạnh cô, chỉ về phía trước, “Nhìn thấy không, đằng trước có ánh đèn, bốc khói đấy…”
Chung Đình nhíu mày nhìn theo hướng tay anh chỉ, dưới màn đêm lạnh lẽo, đầu ngã ba con hẻm nhỏ có quầy bán đồ ăn đêm. Từng đợt khói trắng bốc lên từ bên trong, uốn lượn rồi thấm vào bầu trời đêm.
“Bên ngoài à?”
“Đi thôi, ngồi xuống là không lạnh nữa đâu.”
Không cho cô cơ hội suy nghĩ, Hà Chí Bân ôm eo cô, bước nhanh về phía quán hàng nhỏ.
Chung Đình chưa thấy quán ăn vặt ban đêm thế này bao giờ. Không làm món nướng, món xào, chỉ bán sủi cảo và đậu phụ thối chiên. Bên trong có bốn, năm cái bàn nhỏ, làm ăn khá khẩm, mấy người khách đang ăn đầy khí thế. Họ ngồi xuống vị trí khuất gió ở trong cùng, Hà Chí Bân quen thuộc tìm được bình thủy và cốc nhựa dùng một lần ở trong góc, rót cốc nước nóng cho cô.
Nước nóng quá không uống được, Chung Đình khẽ nắm để ủ tay, xua đi cái lạnh trên người. Hà Chí Bân đi ra đằng trước gọi mấy món, bóng lưng cao lớn được ánh đèn chiếu từ trên xuống làm cho rất tối. Hai cái nồi lớn ở bên cạnh đang sôi, một cơn gió lạnh lướt qua, bên bếp đốm lửa tung bay.
Anh trò chuyện với ông chủ mấy câu rồi mới đi sang.
Khi Hà Chí Bân qua lại với người khác, phần lớn thời gian đều rất lạnh nhạt, lần đầu tiên Chung Đình thấy anh thân thiện với người khác như vậy.
“Quen ư?” Cô hỏi.
Anh rút mấy tờ khăn giấy lau bàn hai cái, lấy hai đôi đũa dùng một lần, tách một đôi ra cho cô, “Bắt đầu từ tiểu học anh đã ăn đậu phụ thối ở quán chú ấy…” Liếc nhìn cô, “Bên kia đường, trường tiểu học Đường Giải Phóng.”
Chung Đình ngước mắt nhìn quanh quán hàng nhỏ, ánh đèn trên trần rọi xuống, giữa đêm khuya có hơi chói mắt, gió thổi làm chiếc lều nhựa vang phần phật. Anh lớn hơn cô hai tuổi, nói cách khác là quán ăn nho nhỏ này đã mở chừng hai mươi năm.
Trong lòng chợt có cảm giác rất vắng lặng, ngược lại không thấy lạnh đến thế nữa.
Khi đang nói chuyện, bà chủ bưng sủi cảo và đậu phụ thối tới. Bà có dáng người hơi béo giống ông chủ, mặc chiếc tạp dề màu đỏ sậm bên ngoài cái áo khoác dạ dày, khuôn mặt tròn trịa, dùng ánh mắt cười với họ.
Bà nói với Hà Chí Bân: “Bao lâu không thấy cháu đấy. Bây giờ không hay tới nữa rồi…” Rồi nhìn Chung Đình, “Người đẹp, nếm thử món đậu phụ thối quán bọn cô nhé, ngon thì lần sau đến nữa.”
Bên kia có người tính tiền, bà chủ bị gọi đi.
Dưới ánh đèn, đậu phụ thối óng ánh dầu, trên mặt rưới nước sốt, rắc rau mùi, có vẻ rất nặng mùi.
Hà Chí Bân nhìn Chung Đình, “Nếm thử xem.”
Về mặt ăn uống, Chung Đình chú trọng việc lành mạnh, đã nhiều năm không đụng vào đồ ăn kiểu này. Thịnh tình khó từ chối, cô vẫn gắp một đũa.
“Thế nào?”
“Không tệ.”
Hà Chí Bân nở nụ cười, “Không tệ thì ăn nhiều một chút đi.”
“Anh không ăn à?”
“Buổi tối anh không ăn, giảm béo.”
“…”
Đêm này, đến hơn nửa đêm họ mới giải tán. Hà Chí Bân ngủ vào sáng sớm hôm sau, khi thức dậy thì đã là buổi trưa.
Tắm xong nhận được điện thoại ở nhà, gọi anh về ăn cơm. Sau khi Hà Gia Tuấn về nhà dưỡng bệnh, anh chỉ đến thăm cậu một lần, buổi tối không có việc gì nên anh tới.
Chân Hà Gia Tuấn vẫn còn bó bột, không để xuống đất được. Hà Gia Tuấn hơi sợ anh, ở trước mặt anh rất ngoan. Khi ăn cơm, bà cụ bưng hết thức ăn đến bên giường cho Hà Gia Tuấn. Hà Chí Bân ở trong phòng khách thấy bà cụ đi ra đi vào mấy lượt, khi thì gắp thức ăn, khi thì bưng canh, không nói gì.
Chú thím anh chú ý đến sắc mặt anh, la với vào trong phòng: “Mẹ, đừng làm nữa, mau sang đây ăn đi.”
Khi ăn, chú thím anh nói chuyện với anh. Hà Chí Bân luôn có vẻ kiêu căng, rất lạnh nhạt. Đôi vợ chồng này đều là công nhân bình thường, sắp nghỉ hưu, mấy năm nay luôn dựa hơi thằng cháu. Mỗi lần buộc mình kêu Hà Chí Bân về ăn cơm, hai vợ chồng cứ như ngồi trên đống lửa. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn phải thỉnh thoảng gọi anh về.
Mặt nóng dính mông lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng dính rồi. Mặc kệ Hà Chí Bân không ưa họ thế nào đi nữa, thì về phương diện kinh tế, anh vẫn luôn giúp đỡ họ. Họ trông chờ sau này anh có thể nâng đỡ con trai họ.
Ăn cơm xong, thím Hà Chí Bân cắt dĩa trái cây mang ra, thân thiện kêu anh ngồi xem tivi một lúc. Hà Chí Bân liếc nhìn bà ấy, không nói gì, ngồi trên sofa rít hai hơi thuốc, rồi đứng dậy đi vào bếp.
Trong bếp, tiếng nước chảy ào ào, bà cụ khom lưng đang rửa chén. Bà có mái tóc hoa râm ngắn đến ngang tai, dáng người đã gầy guộc, nhưng tay chân thì vẫn nhanh nhẹn. Từng cái chén sứ được rửa sạch rồi xếp cạnh bồn rửa chén. Hà Chí Bân đứng lặng ở bên cửa một hồi, không nói câu nào nhìn bóng lưng bà cụ chằm chằm, đôi mắt bị làn khói thở ra xộc đến khẽ nheo mắt.
Bà cụ như có cảm giác, nghiêng người sang, nhìn thấy anh, “Không sang ngồi nghỉ một lát đi…”
Đầu lưỡi đẩy gò má, Hà Chí Bân dừng lại một chút, đi đến bên bà nhìn thử.
Anh hỏi đều đều, “Ai bắt bà rửa?”
Bà cụ năm nay hơn tám mươi tuổi, mắt mờ tai nghễnh ngãng. Anh là đứa cháu bà nuôi lớn, một biểu cảm một giọng nói, là bà có thể đoán được cảm xúc của anh.
Giả vờ như không hiểu ý trong câu anh nói, bà cụ cố gắng nói úp mở cho qua, “Mấy ngày nay Tiểu Hồ đau lưng, nằm hai ngày rồi, hôm nay mới dễ chịu hơn một chút, hai ngày trước đau đến độ không xuống giường được, cũng không còn trẻ nữa mà…” Tiểu Hồ là thím của Hà Chí Bân.
Nghe thấy câu bà nói giấu đầu hở đuôi, Hà Chí Bân giơ tay gãi mày, “Không phải mời giúp việc rồi sao? Không mời giúp việc, tiền đi đâu rồi?”
Ngoài tiền hộ lý mà Chung Đình bồi thường, sau khi xảy ra chuyện anh còn cho họ riêng mười ngàn tệ, sợ Hà Gia Tuấn về dưỡng bệnh, hai vợ chồng đổ hết chuyện lên người bà cụ.
“Mời giúp việc đắt quá, bây giờ đâu phải bà không khỏe, mời giúp việc làm gì, có thể giúp làm chút nào thì làm chút ấy… Con sang ăn cơm ăn ít trái cây, một hai cái chén bà rửa loáng cái là xong mà…”
Còn chưa nói hết, bên tai “xoảng” một tiếng giòn giã, Hà Chí Bân nhặt một cái chén ném xuống đất. Thoáng chốc bể tan nát.
Thím Hà Chí Bân vừa nghe thấy động tĩnh trong bếp, biết Hà Chí Bân lại lên cơn, đi tới nói với chú anh hai câu. Còn chưa nói hết, bên này lại vang lên tiếng ném chén, hai người nghe mà giật mình, lập tức chạy vội đến nhà bếp.
“Làm cái gì vậy…” Chú anh nhìn dưới đất, vừa định tỏ vẻ trưởng bối, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Hà Chí Bân, thì lại kịp thời dừng câu chuyện.
Bà cụ ngây ra đó, nước ở vòi còn chảy ào ào, bà nhìn đứa cháu của mình, đôi môi run run, không nói câu nào.
Hà Chí Bân nhìn bà cụ, rồi nhìn thím anh, hỏi bà ta, “Bà là người làm của nhà mấy người à?”
Thím anh bị anh hỏi đến độ mặt đỏ bừng, một cái mồm khéo ăn khéo nói chợt không trả lời được. Chú anh nói cho cùng thì cũng là người đứng đầu một nhà, đứng cạnh nghểnh cổ lên, “Mày nói thế nào, tao xử tệ với mẹ tao khi nào, mày làm cháu thì hãy ăn nói đàng hoàng với bọn tao…”
Châm dầu vào lửa, đáy mắt Hà Chí Bân lộ ra vẻ hung ác.
Bà cụ kẹt giữa cháu trai và cả nhà thằng con thấy dáng vẻ anh, đôi mắt ửng đỏ, dùng tay không đẩy anh một cái, giọng nghẹn ngào, “Được rồi được rồi… Người một nhà cả cùng ăn bữa cơm… Ra nông nỗi này làm gì…”
Bầu không khí đóng băng, chỉ còn lại tiếng nức nở của bà cụ.
Hà Chí Bân nhìn bà, vuốt tóc ra sau, bình tĩnh rít hơi thuốc, đi không quay đầu lại.
Hà Chí Bân và Chung Đình im lặng nằm trên giường. Tiếng người đến gần rồi biến mất, căn phòng này như ngăn cách với thế giới.
Chung Đình gối lên cánh tay anh, lòng bàn tay chầm chậm vuốt ve gò má anh. Hà Chí Bân gối tay sau đầu, nhìn trần nhà. Anh nghiêng đầu một chút, dùng khóe môi nhấp ngón tay có xúc cảm nhẵn mịn của cô. Mái tóc cô xõa trên làn da anh, ngưa ngứa.
“Người gặp ở nhà anh lần trước là bạn gái anh à?”
Hà Chí Bân: “Chia tay rồi.”
“Tại sao?”
“Lần trước bị em dọa cho chạy mất.”
Chung Đình mỉm cười, “Không buồn cười chút nào.”
“Em thì sao?”
“Sao cơ?”
“Có bạn trai không?”
“Không có.”
“Vậy thì thật là tốt.”
“Cái gì tốt?”
“Em không có bạn trai, anh không có bạn gái, không phải tốt ư.”
Chung Đình không nói gì.
“Nghe Cao Dương nói em có một cô em gái song sinh.”
“Ừm.”
“Có giống em không?”
“Có người nói giống, có người nói không giống.”
Trầm mặc một hồi, Hà Chí Bân cúi đầu nhìn cô.
Ánh đèn tường chỉ có một khoảng nhỏ, dựa trên vách tường một cách ôn hòa, chiếu rọi cánh tay anh, khuôn mặt và vai cô. Anh vén phần tóc che nửa mặt cô, nâng cằm cô lên.
Chung Đình có mắt một mí, hoặc nên nói là mí lót, khi mở và nhắm mắt, đường nếp gấp nhỏ hẹp trên mi mắt mới hiện rõ. Đôi mắt mở hẳn thì dấu vết đó sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành phần bí mật của cơ thể.
Ngón cái vuốt ve làn da mịn màng nơi khóe mắt cô, ánh mắt anh chậm rãi di chuyển trên ngũ quan cô một lượt, sau đó là bờ vai, lồng ngực với chiếc áo xốc xếch, nhấp nhô theo hô hấp.
Gạt tay anh ra, Chung Đình đổi tư thế nằm thoải mái hơn.
“Tối nay tâm trạng anh không tệ nhỉ?”
Hà Chí Bân dựa vào đầu giường ngồi dậy, cầm di động lên xem, khi nói chuyện không che giấu gì cả: “Ừm, bàn một vụ làm ăn.”
Quả thật tâm trạng của anh không tệ. Qua sự giới thiệu trung gian của Tôn Dung, sau khi làm một loạt công việc, anh rốt cuộc tiếp xúc với người bên nhà máy rượu Nhân Tửu. Buổi tối cùng ăn cơm, mọi chuyện đã bàn rõ ràng, rất thuận lợi.
Anh nói chuyện công việc, cô không có ý định hỏi đến, nên không nói tiếp.
“Buổi tối ăn gì?” Anh đột nhiên hỏi.
Chung Đình nhìn về phía anh.
Hà Chí Bân để điện thoại xuống, dùng mu bàn tay chạm gò má cô, “Có đói không, dẫn em đi ăn khuya.”
Lúc này đã gần hai giờ sáng, ra khỏi nhà nghỉ, đường phố vắng vẻ.
Chung Đình cảm thấy đại não mình có vấn đề rồi, nên mới theo anh ra ngoài hóng gió lạnh. Không lái xe, họ đi dọc theo đường phố, bước vào con hẻm nhỏ. Hà Chí Bân nói trong đó có một tiệm sủi cảo bán vào ban đêm.
Khuôn mặt bị gió đêm thổi căng lên, anh đi cạnh cô, nhìn cô, “Lạnh hả?”
“Còn xa lắm không?”
Cái lạnh ban đêm, đột nhiên bước ra khỏi căn phòng có điều hòa, thân thể cảm thấy như trống rỗng. Khi Chung Đình nói chuyện thì bên môi đã có làn sương màu trắng.
Anh khẽ cười, dựa đầu bên cạnh cô, chỉ về phía trước, “Nhìn thấy không, đằng trước có ánh đèn, bốc khói đấy…”
Chung Đình nhíu mày nhìn theo hướng tay anh chỉ, dưới màn đêm lạnh lẽo, đầu ngã ba con hẻm nhỏ có quầy bán đồ ăn đêm. Từng đợt khói trắng bốc lên từ bên trong, uốn lượn rồi thấm vào bầu trời đêm.
“Bên ngoài à?”
“Đi thôi, ngồi xuống là không lạnh nữa đâu.”
Không cho cô cơ hội suy nghĩ, Hà Chí Bân ôm eo cô, bước nhanh về phía quán hàng nhỏ.
Chung Đình chưa thấy quán ăn vặt ban đêm thế này bao giờ. Không làm món nướng, món xào, chỉ bán sủi cảo và đậu phụ thối chiên. Bên trong có bốn, năm cái bàn nhỏ, làm ăn khá khẩm, mấy người khách đang ăn đầy khí thế. Họ ngồi xuống vị trí khuất gió ở trong cùng, Hà Chí Bân quen thuộc tìm được bình thủy và cốc nhựa dùng một lần ở trong góc, rót cốc nước nóng cho cô.
Nước nóng quá không uống được, Chung Đình khẽ nắm để ủ tay, xua đi cái lạnh trên người. Hà Chí Bân đi ra đằng trước gọi mấy món, bóng lưng cao lớn được ánh đèn chiếu từ trên xuống làm cho rất tối. Hai cái nồi lớn ở bên cạnh đang sôi, một cơn gió lạnh lướt qua, bên bếp đốm lửa tung bay.
Anh trò chuyện với ông chủ mấy câu rồi mới đi sang.
Khi Hà Chí Bân qua lại với người khác, phần lớn thời gian đều rất lạnh nhạt, lần đầu tiên Chung Đình thấy anh thân thiện với người khác như vậy.
“Quen ư?” Cô hỏi.
Anh rút mấy tờ khăn giấy lau bàn hai cái, lấy hai đôi đũa dùng một lần, tách một đôi ra cho cô, “Bắt đầu từ tiểu học anh đã ăn đậu phụ thối ở quán chú ấy…” Liếc nhìn cô, “Bên kia đường, trường tiểu học Đường Giải Phóng.”
Chung Đình ngước mắt nhìn quanh quán hàng nhỏ, ánh đèn trên trần rọi xuống, giữa đêm khuya có hơi chói mắt, gió thổi làm chiếc lều nhựa vang phần phật. Anh lớn hơn cô hai tuổi, nói cách khác là quán ăn nho nhỏ này đã mở chừng hai mươi năm.
Trong lòng chợt có cảm giác rất vắng lặng, ngược lại không thấy lạnh đến thế nữa.
Khi đang nói chuyện, bà chủ bưng sủi cảo và đậu phụ thối tới. Bà có dáng người hơi béo giống ông chủ, mặc chiếc tạp dề màu đỏ sậm bên ngoài cái áo khoác dạ dày, khuôn mặt tròn trịa, dùng ánh mắt cười với họ.
Bà nói với Hà Chí Bân: “Bao lâu không thấy cháu đấy. Bây giờ không hay tới nữa rồi…” Rồi nhìn Chung Đình, “Người đẹp, nếm thử món đậu phụ thối quán bọn cô nhé, ngon thì lần sau đến nữa.”
Bên kia có người tính tiền, bà chủ bị gọi đi.
Dưới ánh đèn, đậu phụ thối óng ánh dầu, trên mặt rưới nước sốt, rắc rau mùi, có vẻ rất nặng mùi.
Hà Chí Bân nhìn Chung Đình, “Nếm thử xem.”
Về mặt ăn uống, Chung Đình chú trọng việc lành mạnh, đã nhiều năm không đụng vào đồ ăn kiểu này. Thịnh tình khó từ chối, cô vẫn gắp một đũa.
“Thế nào?”
“Không tệ.”
Hà Chí Bân nở nụ cười, “Không tệ thì ăn nhiều một chút đi.”
“Anh không ăn à?”
“Buổi tối anh không ăn, giảm béo.”
“…”
Đêm này, đến hơn nửa đêm họ mới giải tán. Hà Chí Bân ngủ vào sáng sớm hôm sau, khi thức dậy thì đã là buổi trưa.
Tắm xong nhận được điện thoại ở nhà, gọi anh về ăn cơm. Sau khi Hà Gia Tuấn về nhà dưỡng bệnh, anh chỉ đến thăm cậu một lần, buổi tối không có việc gì nên anh tới.
Chân Hà Gia Tuấn vẫn còn bó bột, không để xuống đất được. Hà Gia Tuấn hơi sợ anh, ở trước mặt anh rất ngoan. Khi ăn cơm, bà cụ bưng hết thức ăn đến bên giường cho Hà Gia Tuấn. Hà Chí Bân ở trong phòng khách thấy bà cụ đi ra đi vào mấy lượt, khi thì gắp thức ăn, khi thì bưng canh, không nói gì.
Chú thím anh chú ý đến sắc mặt anh, la với vào trong phòng: “Mẹ, đừng làm nữa, mau sang đây ăn đi.”
Khi ăn, chú thím anh nói chuyện với anh. Hà Chí Bân luôn có vẻ kiêu căng, rất lạnh nhạt. Đôi vợ chồng này đều là công nhân bình thường, sắp nghỉ hưu, mấy năm nay luôn dựa hơi thằng cháu. Mỗi lần buộc mình kêu Hà Chí Bân về ăn cơm, hai vợ chồng cứ như ngồi trên đống lửa. Mặc dù vậy, bọn họ vẫn phải thỉnh thoảng gọi anh về.
Mặt nóng dính mông lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng dính rồi. Mặc kệ Hà Chí Bân không ưa họ thế nào đi nữa, thì về phương diện kinh tế, anh vẫn luôn giúp đỡ họ. Họ trông chờ sau này anh có thể nâng đỡ con trai họ.
Ăn cơm xong, thím Hà Chí Bân cắt dĩa trái cây mang ra, thân thiện kêu anh ngồi xem tivi một lúc. Hà Chí Bân liếc nhìn bà ấy, không nói gì, ngồi trên sofa rít hai hơi thuốc, rồi đứng dậy đi vào bếp.
Trong bếp, tiếng nước chảy ào ào, bà cụ khom lưng đang rửa chén. Bà có mái tóc hoa râm ngắn đến ngang tai, dáng người đã gầy guộc, nhưng tay chân thì vẫn nhanh nhẹn. Từng cái chén sứ được rửa sạch rồi xếp cạnh bồn rửa chén. Hà Chí Bân đứng lặng ở bên cửa một hồi, không nói câu nào nhìn bóng lưng bà cụ chằm chằm, đôi mắt bị làn khói thở ra xộc đến khẽ nheo mắt.
Bà cụ như có cảm giác, nghiêng người sang, nhìn thấy anh, “Không sang ngồi nghỉ một lát đi…”
Đầu lưỡi đẩy gò má, Hà Chí Bân dừng lại một chút, đi đến bên bà nhìn thử.
Anh hỏi đều đều, “Ai bắt bà rửa?”
Bà cụ năm nay hơn tám mươi tuổi, mắt mờ tai nghễnh ngãng. Anh là đứa cháu bà nuôi lớn, một biểu cảm một giọng nói, là bà có thể đoán được cảm xúc của anh.
Giả vờ như không hiểu ý trong câu anh nói, bà cụ cố gắng nói úp mở cho qua, “Mấy ngày nay Tiểu Hồ đau lưng, nằm hai ngày rồi, hôm nay mới dễ chịu hơn một chút, hai ngày trước đau đến độ không xuống giường được, cũng không còn trẻ nữa mà…” Tiểu Hồ là thím của Hà Chí Bân.
Nghe thấy câu bà nói giấu đầu hở đuôi, Hà Chí Bân giơ tay gãi mày, “Không phải mời giúp việc rồi sao? Không mời giúp việc, tiền đi đâu rồi?”
Ngoài tiền hộ lý mà Chung Đình bồi thường, sau khi xảy ra chuyện anh còn cho họ riêng mười ngàn tệ, sợ Hà Gia Tuấn về dưỡng bệnh, hai vợ chồng đổ hết chuyện lên người bà cụ.
“Mời giúp việc đắt quá, bây giờ đâu phải bà không khỏe, mời giúp việc làm gì, có thể giúp làm chút nào thì làm chút ấy… Con sang ăn cơm ăn ít trái cây, một hai cái chén bà rửa loáng cái là xong mà…”
Còn chưa nói hết, bên tai “xoảng” một tiếng giòn giã, Hà Chí Bân nhặt một cái chén ném xuống đất. Thoáng chốc bể tan nát.
Thím Hà Chí Bân vừa nghe thấy động tĩnh trong bếp, biết Hà Chí Bân lại lên cơn, đi tới nói với chú anh hai câu. Còn chưa nói hết, bên này lại vang lên tiếng ném chén, hai người nghe mà giật mình, lập tức chạy vội đến nhà bếp.
“Làm cái gì vậy…” Chú anh nhìn dưới đất, vừa định tỏ vẻ trưởng bối, ngẩng đầu chạm vào ánh mắt lạnh như băng của Hà Chí Bân, thì lại kịp thời dừng câu chuyện.
Bà cụ ngây ra đó, nước ở vòi còn chảy ào ào, bà nhìn đứa cháu của mình, đôi môi run run, không nói câu nào.
Hà Chí Bân nhìn bà cụ, rồi nhìn thím anh, hỏi bà ta, “Bà là người làm của nhà mấy người à?”
Thím anh bị anh hỏi đến độ mặt đỏ bừng, một cái mồm khéo ăn khéo nói chợt không trả lời được. Chú anh nói cho cùng thì cũng là người đứng đầu một nhà, đứng cạnh nghểnh cổ lên, “Mày nói thế nào, tao xử tệ với mẹ tao khi nào, mày làm cháu thì hãy ăn nói đàng hoàng với bọn tao…”
Châm dầu vào lửa, đáy mắt Hà Chí Bân lộ ra vẻ hung ác.
Bà cụ kẹt giữa cháu trai và cả nhà thằng con thấy dáng vẻ anh, đôi mắt ửng đỏ, dùng tay không đẩy anh một cái, giọng nghẹn ngào, “Được rồi được rồi… Người một nhà cả cùng ăn bữa cơm… Ra nông nỗi này làm gì…”
Bầu không khí đóng băng, chỉ còn lại tiếng nức nở của bà cụ.
Hà Chí Bân nhìn bà, vuốt tóc ra sau, bình tĩnh rít hơi thuốc, đi không quay đầu lại.
Tác giả :
Khang Thành