Đoàn Lữ Hành Đầy Nắng
Chương 33: Lộ trình
Buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới, Tri Kiều đang nhún nhảy khí thế xào rau trong nhà bếp, Phùng Giai Thụy bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng Tạ Dịch Quả đã giao cho anh ta hợp đồng đã được kí tên, tiền đầu tư sẽ được trả theo kỳ, tổng số tiền anh ta vừa thắng trong cuộc thi sẽ được chia đều để trả theo từng kỳ, trước mỗi lần trả sẽ phải xem kỹ lại bản kế hoạch.
“Cám ơn.” Cô thầm thở phào một hơi, cúp máy.
Vận mệnh thường chính là như vậy, khi cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra.
Lúc ăn cơm trưa, bà mẹ mặc áo ngủ màu hồng nhạt in hình mèo Kitty thấy cô vui vẻ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Có chuyện tốt gì à?”
“Vâng ạ,” Cô gật đầu, “Chúng con có được tiền đầu tư rồi.”
Mẹ cô nhướn mày, dường như không cảm thấy hứng thú với chuyện này lắm: “Mẹ còn tưởng con câu được con rùa vàng nào.”
“……”
“Đừng trách mẹ tầm thường, nhưng đối với phụ nữ, quan trọng nhất là lấy được một người đàn ông tốt có thể phó thác được cả đời. Dù rất khó, nhưng không phải là không thể.”
Đây là lần đầu tiên Tri Kiều thấy mẹ mình trong bộ đồ ngủ đáng yêu có khuôn mặt nghiêm túc như vậy.
Cô bĩu môi, miễn cưỡng tiếp tục đề tài: “Cái gì mà có thể phó thác được cả đời chứ……”
“Chính là cả đời đối xử tốt với con, luôn luôn coi con và gia đình là nhiệm vụ lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông.”
“……”
Cô cào cào tóc, thật sự không biết nên tiếp tục thế nào.
“Cho dù người đàn ông này là thổ phỉ —— đương nhiên, không phải mẹ nói là tìm một tên tội phạm về, ý mẹ là —— dù người đàn ông này làm gì, chỉ cần anh ta đối xử tốt với con, có trách nhiệm với con, vậy anh ta là người đáng để con phó thác cả đời mình. Ngoài điểm đó ra, vẻ bề ngoài, gia thế, tính cách, nhân phẩm, nếu tốt thì đương nhiên là nhất rồi, còn nếu có khuyết điểm mẹ cảm thấy không có vấn đề gì.”
Tri Kiều bỗng nhiên nhận ra bà mẹ cô rất có phong phạm của một nhà nữ cách mạng không bị bó buộc bởi bất cứ thứ gì, làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên.
“Vậy thì…… Mẹ cảm thấy một người đàn ông như bố, có đáng giá để phó thác cả đời không?”
Lời vừa nói ra, Tri Kiều liền hối hận, nhưng trên đời không thể mua được thuốc hối hận.
“Đáng giá.” Ngoài tưởng tượng, mẹ cô lại khẳng khái trả lời.
“…… Nhưng, bố mẹ cuối cùng vẫn chia tay.”
Mẹ cô nhếch miệng, không biết là mỉm cười hay bất đắc dĩ: “Tri Kiều, có đáng hay không và có chia tay hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
“……”
“Có những người đáng cho chúng ta vì họ làm bất cứ việc gì, nhưng không có nghĩa là thế giới này không thay đổi. Một số thứ sẽ thay đổi, một số thứ thì không, còn một số khác, dù có thay đổi, nhưng vẫn đáng để con làm.”
“Hình như nói cứ gượng gượng thế nào ấy.”
Mẹ cô trợn mắt, nói: “Có một ngày con sẽ hiểu. Hiện tại mẹ có nói nhiều con cũng không hiểu, nhưng mẹ tin, một ngày nào đó con sẽ hiểu.”
Tri Kiều vui vẻ tiếp nhận cách nói này của mẹ. Dù thế nào, cô tin bố mẹ hiểu cuộc đời hơn, hiểu thế giới này hơn cô rất nhiều.
Một năm mới nữa lại tới, cô vui vẻ nhận ra, mình thật sự đã trưởng thành hơn rồi. Dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn và khó khăn, nhưng tim cô không còn trôi nổi bập bềnh nữa, mà đã lắng đọng lại dưới đáy biển yên tĩnh, ở nơi đây, cô càng trở nên khoan dung, càng trở nên kiên định.
Buổi tối hôm đó, cô nhận được điện thoại của Chu Diễn, đại khái là cũng lấy được tin tức giống thế từ Phùng Giai Thụy, cho nên anh gọi điện thoại ngay cho cô để cùng bàn bạc.
“Em tính khi nào thì bắt đầu?”
“Thật ra,” Tri Kiều nói, “Em còn chưa nghĩ ra.”
“?”
“Ý em là, em chưa nghĩ ra, rốt cuộc muốn làm một chương trình như thế nào.”
“……” Anh im lặng chờ cô nói tiếp.
“Trước kia trên danh nghĩa em là nhà sản xuất độc lập, nhưng thật ra em biết mình chỉ là chân chạy vặt mà thôi. Anh đã dạy em rất nhiều thứ, nhưng em lại học không được nhiều lắm, chí ít không giống như anh học được rất nhiều từ bố em. Em không phải là một học sinh tốt, không chăm chỉ học những thứ anh đã dạy cho em, em chỉ đi phía sau anh, làm chuyện các anh muốn làm —— nhưng thường thì làm chẳng ra đâu vào đâu.”
“Ử,” Giọng nói Chu Diễn rất nhẹ nhàng êm tai, “Tôi rất vui vì em đã có sự hiểu biết rõ ràng về bản thân mình.”
“…… Cho nên, lần này sau khi trở về em đã nghĩ, tóm lại là em có thể làm gì, tóm lại là em muốn gì.”
“Chuyện này chắc chắn phải cần thời gian, nhưng mà Tri Kiều,” Giọng điệu của anh giống hệt như một thầy giáo thật sự, “Một người không thể ngồi trong nhà suy nghĩ mà có thể nghĩ ra mình muốn cái gì. Em phải bắt tay vào làm luôn, quan trọng trong lúc thực hiện em sẽ hiểu ra bản thân mình đang cần thứ gì.”
“Em biết, ý của em là, em cần một chút thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu.”
Bên kia điện thoại Chu Diễn im lặng trong giây lát, rồi bình thản nói: “Được, tôi chờ em.”
Trong thời gian một tuần, Tri Kiều đã làm rất nhiều việc. Ví dụ như đến văn phòng của Phùng Giai Thụy tìm những thước phim bố cô đã quay trước đây, xem từ đầu tới cuối. Thật ra trước đây cô đã từng làm những chuyện này, nhưng chỉ dùng để làm mẫu hoặc mô phỏng theo, cô chưa từng nghĩ cuối cùng bố cô muốn thể hiện điều gì qua những thước phim này. Hiện tại, cô cảm thấy mình là khán giả, là học sinh, thậm chí nhiều lúc, cô dưới góc độ con gái ông xem những hình ảnh này.
Cô tưởng tượng mình đang đứng cạnh bố, dùng góc nhìn giống ông quan sát thế giới này, dần dần, cô cảm giác mình ngày càng gần bố hơn. Tất cả những gì ông muốn thể hiện, muốn nói cho cô biết, muốn để cho cô xem, cứ như thế từ từ hiện ra rõ ràng trước mắt cô. Trong đêm khuya không tiếng người, cô thậm chí còn nghĩ, trong bộ phim nhựa này, phải chăng cất giấu thông điệp mà bố cô muốn nhắn nhủ cho cô? Ông không thể đi theo cô trong quãng thời gian trưởng thành, vì vậy ông dùng một phương thức khác để đền bù lại những mất mát.
Cô không biết suy nghĩ này của mình có đúng hay không, càng nghĩ càng cảm thấy những hình ảnh trong TV rất thân thương, tràn ngập tình yêu và khát khao với thể giới. Nhưng dù đáp án là đúng hay sai, thì bố cô cũng đã đi rồi, cho nên đáp án này, cũng không còn quan trọng nữa.
Thứ sáu tuần thứ hai của năm mới, Tri Kiều gọi điện thoại hẹn gặp Chu Diễn tại quán cà phê gần studio.
Cô ăn xong cơm trưa liền vội vã ra khỏi nhà, còn nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến thời gian đã hẹn, nhưng cô vừa ngồi xuống được năm phút, Chu Diễn cũng đến.
“Xem ra hai chúng ta đều nôn nóng.” Cô bất đắc dĩ cười nói.
Chu Diễn đến quầy mua cà phê, anh không hỏi cô muốn uống gì, nhưng sau khi mua về, anh đặt trước mặt cô một cốc trà Latte lớn.
Dù trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt cô vẫn dửng dưng hắng nhẹ một tiếng, dùng ống hút trong cốc khuấy khuấy, rồi mới cầm lên uống một hớp lớn.
“Tôi nghĩ em đã có kế hoạch rồi.” Chu Diễn thích tất cả những đồ ăn có vị sữa, nên thường cho vài thìa sữa lớn vào cốc.
“Xem như vậy đi.”
“Em định đi đâu?” Anh cho vào ba thìa sữa, rồi thêm một viên đường, sau đó cẩn thận khuấy đều.
“Em muốn,” Giọng nói cô thấp xuống, “Em muốn tới nơi anh và bố em gặp nhau lần đầu tiên.”
Động tác khuấy của Chu Diễn khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
“Em muốn tới nơi đã thay đổi vận mệnh của anh —— đương nhiên, cũng thay đổi vận mệnh của cả gia đình em —— dù sao, mẹ em cũng vì bố không về nên mới hạ quyết tâm chia tay.”
“……” Chu Diễn kinh ngạc không biết nên nói gì. Anh rất ít khi như vậy, anh luôn luôn bình tĩnh, dường như không có gì có thể làm khó được anh.
“Anh sẽ……” Cô có phần thấp thỏm, “Anh sẽ đồng ý chứ?”
Lặng thinh một hồi lâu, Chu Diễn mới trả lời: “Đương nhiên. Em là nhà sản xuất mà.”
“Em thật sự muốn đến xem thử,” Tri Kiều nói, “Anh biết không, trong một tuần qua, em đã tìm hết tất cả những tác phẩm có thể tìm của bố em ra xem, bao gồm cả những thứ sau khi em sinh ra chưa bao lâu, anh có thể tưởng tượng là những chuyện đã rất lâu trước đó. Em còn tìm được cả sổ ghi chép công tác của bố, sau khi ông qua đời, những thứ kia đều được xếp trong căn phòng của ông, đã rất lâu rồi em chưa bước chân vào đấy, từ sau khi anh giao lại chìa khóa cho em, em chỉ đi qua một hai lần. Lần này đến, trong căn phòng không hề có bụi……”
“Phùng Giai Thụy thuê người, sẽ dọn dẹp định kỳ.” Chu Diễn giải thích.
“Em ở đó suốt một ngày, em đã tìm được rất nhiều thứ. Ông ấy hẳn là một người làm việc rất có trật tự, sắp xếp thời gian làm tất cả công việc, cùng với những cuốn băng tương thích, đều được đánh số tương ứng. Chỉ cần lật xem sổ ghi chép, anh có thể biết thời gian nào ông ấy ở đâu, quay cuốn băng nào, ở đài truyền hình nào hay được phát ở kênh nào…… Sau đó em còn phát hiện, nơi duy nhất ông ấy đi mà không để lại bất kỳ một tác phẩm nào…… Chính là San Francisco.”
“……”
Tri Kiều lấy trong ba lô ra một quyển sổ cũ nhưng sạch sẽ, đẩy về phía Chu Diễn: “Anh xem đi, trong này, vốn dĩ theo kế hoạch bố em đi hai tuần , nhưng năm ngày sau đã trở về, bên cạnh cũng không ghi bất kỳ con số nào. Nhưng……”
Cô lại lấy một cuốn băng từ ba lô: “Em tìm được thứ này, được để trên cái giá to của ông, đây là cuốn băng duy nhất không được đánh số, em cầm đến chỗ Phùng Giai Thụy xem, chỉ là một vài đoạn ngắn rời rạc, không có bất kỳ đoạn chính nào.”
Chu Diễn cụp mắt nhìn cuốn sổ và cuộn băng trước mặt, lại giương mắt nhìn cô: “Cho nên, em muốn hoàn thành chuyện chú Thái chưa làm xong?”
Tri Kiều nhìn vào hai mắt của anh, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, em muốn làm việc này.”
Ánh mắt Chu Diễn dịu dàng mà chân thành, anh không cười với cô, nhưng khuôn mặt lại dịu dàng khiến ai cũng phải si mê.
“Tôi đã nói rồi, nếu em muốn làm thì làm đi, em mới là nhà sản xuất. Em là —— có thể nói, em là linh hồn của chương trình này —— giống như bố em vậy.”
Tri Kiều ngạc nhiên nhìn anh, trước khi tới đây cô đã nghĩ tới những phản ứng khác nhau của anh, nhưng chưa từng nghĩ tới điều này.
Cô vẫn nghĩ rằng đối với anh, trở lại nơi đầy những ký ức đau khổ, anh sẽ do dự, sẽ bất an, nhưng sự thật thì, anh không hề chần chừ mà ủng hộ cô.
“Cám ơn,” Cô nói từ đáy lòng, “Dù nói thế nào…… Cám ơn anh.”
“Cần tôi bắt đầu viết bản kế hoạch không?”
“Không,” Tri Kiều mỉm cười lắc đầu, “Lần này để em làm đi, nếu không em vĩnh viễn không học được những thứ anh dạy mất.”
“Đươc.” Anh gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn của anh có một sự tự hào rất trẻ con.
Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, Tri Kiều bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời mình được lấp đầy bởi cảm giác phấn chấn, cô không hề mù mờ, bởi việc cô sắp làm, là việc bố cô đang làm dang dở. Nói theo một mức độ nào đó, điều này khiến khoảng cách mấy trăm năm ánh sáng giữa cô và bố được rút ngắn hơn, ông ấy là bố cô, cô là con gái của ông ấy, nay, dù có âm dương cách biệt, nhưng họ đang làm cùng một việc.
Nó làm Tri Kiều có một cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Lúc đến lãnh sự quán xin visa, người làm visa ngồi sau ô cửa kính liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ, đây đều nhờ chương trình thực tế kia mang lại, yêu cầu của hai người lập tức được thông qua. Vé máy bay đã đặt trước tết âm lịch, buổi tối lấy vé máy bay, Tri Kiều ở nhà làm một bữa tối thịnh soạn, cô và mẹ hai người cùng ăn.
“Tết năm nay con không ở nhà mẹ không sao chứ?”
Mẹ cô nhún vai: “Cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa, con cái trưởng thành sẽ không thường xuyên ở bên bố mẹ.”
Tri Kiều miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng hơi khó chịu
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, rốt cuộc mẹ cô là người phụ nữ như thế nào, sau khi ly hôn, bà vẫn mạnh mẽ kiên cường nuôi dạy con cái trưởng thành, chưa từng có một câu oán hận.
À, đúng vậy, đây là ấn tượng của cô với mẹ từ trước đến giờ: Có lẽ trong lòng không hề thoải mái, nhưng bà chưa bao giờ oán trách.
Bà luôn bình thản chấp nhận sự thật, cho dù sự thật mang theo rắc rối và đau khổ, nhưng bà có thể chấp nhận ngay lập tức, dường như ông trời có làm thế nào cũng không làm bà suy sụp.
Tạ Dịch Quả đúng hẹn gửi tiền vào tải khoản đã chỉ định trước, Tri Kiều nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Một tháng trước, cô đã trải qua chuyện mà cả đời này cô chưa từng làm, những hình ảnh này đến giờ vẫn còn rõ ràng trong mắt cô, bọn họ đã thua trong trận đấu, nhưng lại “thắng” được tiền đầu tư. Cuộc đời luôn tràn ngập hy vọng và thất vọng, lên voi xuống chó, may mắn thay, cô chưa bao giờ bị đánh gục bởi thất bại.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Chu Diễn gọi điện thoại cho cô một lần.
“Tất cả tài liệu em đã mang đủ chưa?”
“Rồi, anh yên tâm đi.”
Cô ở đầu kia điện thoại cười không dám thành tiếng. Có đôi khi, anh còn giống bà quản gia hơn cả cô.
“Hộ chiếu thì sao?”
“Để trong ba lô bên người.”
“Còn giấy đặt phòng trước?”
“Cùng chỗ với hộ chiếu.”
“Nhớ kỹ số điện thoại liên lạc với người bản địa chưa?”
“Em đã lưu vào trong di động rồi, hơn nữa còn viết vào một tờ giấy đặt cùng với hộ chiếu.”
Chu Diễn yên lặng trong giây lát, đại khái suy nghĩ xem còn cần nhắc nhở cô điều gì không, cuối cùng cũng không hỏi gì cô nữa.
“Này,” Tri Kiều bỗng nhiên nói, “Anh đang căng thẳng phải không?”
“Tôi?” Giọng nói của anh không thể tin, “Làm gì có……”
“Anh đang căng thẳng.”
“Không có.”
“Anh nói dối.”
“Tôi không có.”
“Hiện tại em có thể khẳng định trăm phần trăm anh đang căng thẳng.”
“Tuyệt đối không có.”
Hai người giống hệt như hai đứa trẻ con chơi trò chơi câu chữ hồi còn bé, chơi không biết mệt.
“Thật ra tôi không căng thẳng, thật đấy,” Một lát sau, Chu Diễn nhẹ giọng nói, “Chỉ là…… khi tôi nghĩ đến việc đối mặt với quá khứ mà mười mấy năm nay chưa từng đối mặt, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng bất an.”
“Nhưng chuyện đó đã trôi qua nhiều năm rồi, hơn nữa trước đây không lâu, anh còn bình thản kể cho em nghe ngọn nguồn câu chuyện mà.”
“Kể cho em là một chuyện, nhưng người kể là người trong cuộc lại là chuyện khác.”
“Vậy anh hối hận sao……”
“?”
“Đồng ý đề nghị này của em?”
“Không,” Anh lập tức nói, “Hoàn toàn không. Tôi cảm thấy chuyện lần này em làm…… rất đúng.”
“…… Cám ơn.”
“Khuya rồi,” Cuối cùng anh nói, “Sáng mai còn phải lên máy bay, ngủ sớm đi.”
“Vâng. Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Tri Kiều lại mang tất cả hành lý ra kiểm tra một lần nữa, va li của cô rất lớn, bên trong có rất nhiều đồ, nhưng khi đóng lại, thứ quan trọng nhất với cô chính là những quyển sổ ghi chép công tác của bố cô.
Tôi hôm đó cô ngủ rất ngon, đặt lưng xuống là liền ngủ say.
Cô không nằm mơ gì, hoặc là có, nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi chào tạm biệt bà mẹ vẫn còn nằm trên giường, cô liền kéo cái va li to đùng bắt taxi đi thẳng đến sân bay.
Lúc sắp đến sân bay, cô nhận được điện thoại của Chu Diễn, nói rằng anh đến rồi. Nhưng giọng nói của anh trong điện thoại có hơi kỳ lạ, hình như không quá vui vẻ.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Không sao cả,” Anh giống như đứa bé đang giận lẫy, “Em đến rồi sẽ biết.”
Hai mươi phút sau, khi Tri Kiều bước vào đại sảnh sân bay, từ rất xa đã thấy bóng dáng của Chu Diễn và lão Hạ.
Cô nhẹ nhàng bước chân đến, đi tới trước mặt bọn họ, sau đó cô nhận ra phía sau họ còn có một người nữa.
Người đó tóc xoăn, thân hình cao lớn nhưng hơi gầy, hai tay anh ta đút vào túi, đưa lưng về phía cô, đang ngẩng đầu lên nhìn thông tin chuyến bay hiển thị trên màn hình, xem xong anh ta quay người, đầu tiên là ngớ ra một giây, sau đó nhếch môi mỉm cười nói với cô:
“Hi!”
Tri Kiều trợn mắt, dùng sức chớp chớp vài cái, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi hồn lại được:
“Tạ, Tạ Dịch Quả……”
“Cám ơn.” Cô thầm thở phào một hơi, cúp máy.
Vận mệnh thường chính là như vậy, khi cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra.
Lúc ăn cơm trưa, bà mẹ mặc áo ngủ màu hồng nhạt in hình mèo Kitty thấy cô vui vẻ, liền thuận miệng hỏi một câu: “Có chuyện tốt gì à?”
“Vâng ạ,” Cô gật đầu, “Chúng con có được tiền đầu tư rồi.”
Mẹ cô nhướn mày, dường như không cảm thấy hứng thú với chuyện này lắm: “Mẹ còn tưởng con câu được con rùa vàng nào.”
“……”
“Đừng trách mẹ tầm thường, nhưng đối với phụ nữ, quan trọng nhất là lấy được một người đàn ông tốt có thể phó thác được cả đời. Dù rất khó, nhưng không phải là không thể.”
Đây là lần đầu tiên Tri Kiều thấy mẹ mình trong bộ đồ ngủ đáng yêu có khuôn mặt nghiêm túc như vậy.
Cô bĩu môi, miễn cưỡng tiếp tục đề tài: “Cái gì mà có thể phó thác được cả đời chứ……”
“Chính là cả đời đối xử tốt với con, luôn luôn coi con và gia đình là nhiệm vụ lớn nhất trong cuộc đời người đàn ông.”
“……”
Cô cào cào tóc, thật sự không biết nên tiếp tục thế nào.
“Cho dù người đàn ông này là thổ phỉ —— đương nhiên, không phải mẹ nói là tìm một tên tội phạm về, ý mẹ là —— dù người đàn ông này làm gì, chỉ cần anh ta đối xử tốt với con, có trách nhiệm với con, vậy anh ta là người đáng để con phó thác cả đời mình. Ngoài điểm đó ra, vẻ bề ngoài, gia thế, tính cách, nhân phẩm, nếu tốt thì đương nhiên là nhất rồi, còn nếu có khuyết điểm mẹ cảm thấy không có vấn đề gì.”
Tri Kiều bỗng nhiên nhận ra bà mẹ cô rất có phong phạm của một nhà nữ cách mạng không bị bó buộc bởi bất cứ thứ gì, làm cho cô cảm thấy ngạc nhiên.
“Vậy thì…… Mẹ cảm thấy một người đàn ông như bố, có đáng giá để phó thác cả đời không?”
Lời vừa nói ra, Tri Kiều liền hối hận, nhưng trên đời không thể mua được thuốc hối hận.
“Đáng giá.” Ngoài tưởng tượng, mẹ cô lại khẳng khái trả lời.
“…… Nhưng, bố mẹ cuối cùng vẫn chia tay.”
Mẹ cô nhếch miệng, không biết là mỉm cười hay bất đắc dĩ: “Tri Kiều, có đáng hay không và có chia tay hay không là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
“……”
“Có những người đáng cho chúng ta vì họ làm bất cứ việc gì, nhưng không có nghĩa là thế giới này không thay đổi. Một số thứ sẽ thay đổi, một số thứ thì không, còn một số khác, dù có thay đổi, nhưng vẫn đáng để con làm.”
“Hình như nói cứ gượng gượng thế nào ấy.”
Mẹ cô trợn mắt, nói: “Có một ngày con sẽ hiểu. Hiện tại mẹ có nói nhiều con cũng không hiểu, nhưng mẹ tin, một ngày nào đó con sẽ hiểu.”
Tri Kiều vui vẻ tiếp nhận cách nói này của mẹ. Dù thế nào, cô tin bố mẹ hiểu cuộc đời hơn, hiểu thế giới này hơn cô rất nhiều.
Một năm mới nữa lại tới, cô vui vẻ nhận ra, mình thật sự đã trưởng thành hơn rồi. Dù vẫn còn rất nhiều nghi vấn và khó khăn, nhưng tim cô không còn trôi nổi bập bềnh nữa, mà đã lắng đọng lại dưới đáy biển yên tĩnh, ở nơi đây, cô càng trở nên khoan dung, càng trở nên kiên định.
Buổi tối hôm đó, cô nhận được điện thoại của Chu Diễn, đại khái là cũng lấy được tin tức giống thế từ Phùng Giai Thụy, cho nên anh gọi điện thoại ngay cho cô để cùng bàn bạc.
“Em tính khi nào thì bắt đầu?”
“Thật ra,” Tri Kiều nói, “Em còn chưa nghĩ ra.”
“?”
“Ý em là, em chưa nghĩ ra, rốt cuộc muốn làm một chương trình như thế nào.”
“……” Anh im lặng chờ cô nói tiếp.
“Trước kia trên danh nghĩa em là nhà sản xuất độc lập, nhưng thật ra em biết mình chỉ là chân chạy vặt mà thôi. Anh đã dạy em rất nhiều thứ, nhưng em lại học không được nhiều lắm, chí ít không giống như anh học được rất nhiều từ bố em. Em không phải là một học sinh tốt, không chăm chỉ học những thứ anh đã dạy cho em, em chỉ đi phía sau anh, làm chuyện các anh muốn làm —— nhưng thường thì làm chẳng ra đâu vào đâu.”
“Ử,” Giọng nói Chu Diễn rất nhẹ nhàng êm tai, “Tôi rất vui vì em đã có sự hiểu biết rõ ràng về bản thân mình.”
“…… Cho nên, lần này sau khi trở về em đã nghĩ, tóm lại là em có thể làm gì, tóm lại là em muốn gì.”
“Chuyện này chắc chắn phải cần thời gian, nhưng mà Tri Kiều,” Giọng điệu của anh giống hệt như một thầy giáo thật sự, “Một người không thể ngồi trong nhà suy nghĩ mà có thể nghĩ ra mình muốn cái gì. Em phải bắt tay vào làm luôn, quan trọng trong lúc thực hiện em sẽ hiểu ra bản thân mình đang cần thứ gì.”
“Em biết, ý của em là, em cần một chút thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc nên bắt đầu từ đâu.”
Bên kia điện thoại Chu Diễn im lặng trong giây lát, rồi bình thản nói: “Được, tôi chờ em.”
Trong thời gian một tuần, Tri Kiều đã làm rất nhiều việc. Ví dụ như đến văn phòng của Phùng Giai Thụy tìm những thước phim bố cô đã quay trước đây, xem từ đầu tới cuối. Thật ra trước đây cô đã từng làm những chuyện này, nhưng chỉ dùng để làm mẫu hoặc mô phỏng theo, cô chưa từng nghĩ cuối cùng bố cô muốn thể hiện điều gì qua những thước phim này. Hiện tại, cô cảm thấy mình là khán giả, là học sinh, thậm chí nhiều lúc, cô dưới góc độ con gái ông xem những hình ảnh này.
Cô tưởng tượng mình đang đứng cạnh bố, dùng góc nhìn giống ông quan sát thế giới này, dần dần, cô cảm giác mình ngày càng gần bố hơn. Tất cả những gì ông muốn thể hiện, muốn nói cho cô biết, muốn để cho cô xem, cứ như thế từ từ hiện ra rõ ràng trước mắt cô. Trong đêm khuya không tiếng người, cô thậm chí còn nghĩ, trong bộ phim nhựa này, phải chăng cất giấu thông điệp mà bố cô muốn nhắn nhủ cho cô? Ông không thể đi theo cô trong quãng thời gian trưởng thành, vì vậy ông dùng một phương thức khác để đền bù lại những mất mát.
Cô không biết suy nghĩ này của mình có đúng hay không, càng nghĩ càng cảm thấy những hình ảnh trong TV rất thân thương, tràn ngập tình yêu và khát khao với thể giới. Nhưng dù đáp án là đúng hay sai, thì bố cô cũng đã đi rồi, cho nên đáp án này, cũng không còn quan trọng nữa.
Thứ sáu tuần thứ hai của năm mới, Tri Kiều gọi điện thoại hẹn gặp Chu Diễn tại quán cà phê gần studio.
Cô ăn xong cơm trưa liền vội vã ra khỏi nhà, còn nửa tiếng đồng hồ nữa mới đến thời gian đã hẹn, nhưng cô vừa ngồi xuống được năm phút, Chu Diễn cũng đến.
“Xem ra hai chúng ta đều nôn nóng.” Cô bất đắc dĩ cười nói.
Chu Diễn đến quầy mua cà phê, anh không hỏi cô muốn uống gì, nhưng sau khi mua về, anh đặt trước mặt cô một cốc trà Latte lớn.
Dù trong lòng rất vui vẻ, nhưng ngoài mặt cô vẫn dửng dưng hắng nhẹ một tiếng, dùng ống hút trong cốc khuấy khuấy, rồi mới cầm lên uống một hớp lớn.
“Tôi nghĩ em đã có kế hoạch rồi.” Chu Diễn thích tất cả những đồ ăn có vị sữa, nên thường cho vài thìa sữa lớn vào cốc.
“Xem như vậy đi.”
“Em định đi đâu?” Anh cho vào ba thìa sữa, rồi thêm một viên đường, sau đó cẩn thận khuấy đều.
“Em muốn,” Giọng nói cô thấp xuống, “Em muốn tới nơi anh và bố em gặp nhau lần đầu tiên.”
Động tác khuấy của Chu Diễn khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc.
“Em muốn tới nơi đã thay đổi vận mệnh của anh —— đương nhiên, cũng thay đổi vận mệnh của cả gia đình em —— dù sao, mẹ em cũng vì bố không về nên mới hạ quyết tâm chia tay.”
“……” Chu Diễn kinh ngạc không biết nên nói gì. Anh rất ít khi như vậy, anh luôn luôn bình tĩnh, dường như không có gì có thể làm khó được anh.
“Anh sẽ……” Cô có phần thấp thỏm, “Anh sẽ đồng ý chứ?”
Lặng thinh một hồi lâu, Chu Diễn mới trả lời: “Đương nhiên. Em là nhà sản xuất mà.”
“Em thật sự muốn đến xem thử,” Tri Kiều nói, “Anh biết không, trong một tuần qua, em đã tìm hết tất cả những tác phẩm có thể tìm của bố em ra xem, bao gồm cả những thứ sau khi em sinh ra chưa bao lâu, anh có thể tưởng tượng là những chuyện đã rất lâu trước đó. Em còn tìm được cả sổ ghi chép công tác của bố, sau khi ông qua đời, những thứ kia đều được xếp trong căn phòng của ông, đã rất lâu rồi em chưa bước chân vào đấy, từ sau khi anh giao lại chìa khóa cho em, em chỉ đi qua một hai lần. Lần này đến, trong căn phòng không hề có bụi……”
“Phùng Giai Thụy thuê người, sẽ dọn dẹp định kỳ.” Chu Diễn giải thích.
“Em ở đó suốt một ngày, em đã tìm được rất nhiều thứ. Ông ấy hẳn là một người làm việc rất có trật tự, sắp xếp thời gian làm tất cả công việc, cùng với những cuốn băng tương thích, đều được đánh số tương ứng. Chỉ cần lật xem sổ ghi chép, anh có thể biết thời gian nào ông ấy ở đâu, quay cuốn băng nào, ở đài truyền hình nào hay được phát ở kênh nào…… Sau đó em còn phát hiện, nơi duy nhất ông ấy đi mà không để lại bất kỳ một tác phẩm nào…… Chính là San Francisco.”
“……”
Tri Kiều lấy trong ba lô ra một quyển sổ cũ nhưng sạch sẽ, đẩy về phía Chu Diễn: “Anh xem đi, trong này, vốn dĩ theo kế hoạch bố em đi hai tuần , nhưng năm ngày sau đã trở về, bên cạnh cũng không ghi bất kỳ con số nào. Nhưng……”
Cô lại lấy một cuốn băng từ ba lô: “Em tìm được thứ này, được để trên cái giá to của ông, đây là cuốn băng duy nhất không được đánh số, em cầm đến chỗ Phùng Giai Thụy xem, chỉ là một vài đoạn ngắn rời rạc, không có bất kỳ đoạn chính nào.”
Chu Diễn cụp mắt nhìn cuốn sổ và cuộn băng trước mặt, lại giương mắt nhìn cô: “Cho nên, em muốn hoàn thành chuyện chú Thái chưa làm xong?”
Tri Kiều nhìn vào hai mắt của anh, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, em muốn làm việc này.”
Ánh mắt Chu Diễn dịu dàng mà chân thành, anh không cười với cô, nhưng khuôn mặt lại dịu dàng khiến ai cũng phải si mê.
“Tôi đã nói rồi, nếu em muốn làm thì làm đi, em mới là nhà sản xuất. Em là —— có thể nói, em là linh hồn của chương trình này —— giống như bố em vậy.”
Tri Kiều ngạc nhiên nhìn anh, trước khi tới đây cô đã nghĩ tới những phản ứng khác nhau của anh, nhưng chưa từng nghĩ tới điều này.
Cô vẫn nghĩ rằng đối với anh, trở lại nơi đầy những ký ức đau khổ, anh sẽ do dự, sẽ bất an, nhưng sự thật thì, anh không hề chần chừ mà ủng hộ cô.
“Cám ơn,” Cô nói từ đáy lòng, “Dù nói thế nào…… Cám ơn anh.”
“Cần tôi bắt đầu viết bản kế hoạch không?”
“Không,” Tri Kiều mỉm cười lắc đầu, “Lần này để em làm đi, nếu không em vĩnh viễn không học được những thứ anh dạy mất.”
“Đươc.” Anh gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn của anh có một sự tự hào rất trẻ con.
Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, Tri Kiều bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời mình được lấp đầy bởi cảm giác phấn chấn, cô không hề mù mờ, bởi việc cô sắp làm, là việc bố cô đang làm dang dở. Nói theo một mức độ nào đó, điều này khiến khoảng cách mấy trăm năm ánh sáng giữa cô và bố được rút ngắn hơn, ông ấy là bố cô, cô là con gái của ông ấy, nay, dù có âm dương cách biệt, nhưng họ đang làm cùng một việc.
Nó làm Tri Kiều có một cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Lúc đến lãnh sự quán xin visa, người làm visa ngồi sau ô cửa kính liếc mắt một cái đã nhận ra bọn họ, đây đều nhờ chương trình thực tế kia mang lại, yêu cầu của hai người lập tức được thông qua. Vé máy bay đã đặt trước tết âm lịch, buổi tối lấy vé máy bay, Tri Kiều ở nhà làm một bữa tối thịnh soạn, cô và mẹ hai người cùng ăn.
“Tết năm nay con không ở nhà mẹ không sao chứ?”
Mẹ cô nhún vai: “Cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa, con cái trưởng thành sẽ không thường xuyên ở bên bố mẹ.”
Tri Kiều miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng hơi khó chịu
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, rốt cuộc mẹ cô là người phụ nữ như thế nào, sau khi ly hôn, bà vẫn mạnh mẽ kiên cường nuôi dạy con cái trưởng thành, chưa từng có một câu oán hận.
À, đúng vậy, đây là ấn tượng của cô với mẹ từ trước đến giờ: Có lẽ trong lòng không hề thoải mái, nhưng bà chưa bao giờ oán trách.
Bà luôn bình thản chấp nhận sự thật, cho dù sự thật mang theo rắc rối và đau khổ, nhưng bà có thể chấp nhận ngay lập tức, dường như ông trời có làm thế nào cũng không làm bà suy sụp.
Tạ Dịch Quả đúng hẹn gửi tiền vào tải khoản đã chỉ định trước, Tri Kiều nhìn con số trong tài khoản ngân hàng, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Một tháng trước, cô đã trải qua chuyện mà cả đời này cô chưa từng làm, những hình ảnh này đến giờ vẫn còn rõ ràng trong mắt cô, bọn họ đã thua trong trận đấu, nhưng lại “thắng” được tiền đầu tư. Cuộc đời luôn tràn ngập hy vọng và thất vọng, lên voi xuống chó, may mắn thay, cô chưa bao giờ bị đánh gục bởi thất bại.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Chu Diễn gọi điện thoại cho cô một lần.
“Tất cả tài liệu em đã mang đủ chưa?”
“Rồi, anh yên tâm đi.”
Cô ở đầu kia điện thoại cười không dám thành tiếng. Có đôi khi, anh còn giống bà quản gia hơn cả cô.
“Hộ chiếu thì sao?”
“Để trong ba lô bên người.”
“Còn giấy đặt phòng trước?”
“Cùng chỗ với hộ chiếu.”
“Nhớ kỹ số điện thoại liên lạc với người bản địa chưa?”
“Em đã lưu vào trong di động rồi, hơn nữa còn viết vào một tờ giấy đặt cùng với hộ chiếu.”
Chu Diễn yên lặng trong giây lát, đại khái suy nghĩ xem còn cần nhắc nhở cô điều gì không, cuối cùng cũng không hỏi gì cô nữa.
“Này,” Tri Kiều bỗng nhiên nói, “Anh đang căng thẳng phải không?”
“Tôi?” Giọng nói của anh không thể tin, “Làm gì có……”
“Anh đang căng thẳng.”
“Không có.”
“Anh nói dối.”
“Tôi không có.”
“Hiện tại em có thể khẳng định trăm phần trăm anh đang căng thẳng.”
“Tuyệt đối không có.”
Hai người giống hệt như hai đứa trẻ con chơi trò chơi câu chữ hồi còn bé, chơi không biết mệt.
“Thật ra tôi không căng thẳng, thật đấy,” Một lát sau, Chu Diễn nhẹ giọng nói, “Chỉ là…… khi tôi nghĩ đến việc đối mặt với quá khứ mà mười mấy năm nay chưa từng đối mặt, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng bất an.”
“Nhưng chuyện đó đã trôi qua nhiều năm rồi, hơn nữa trước đây không lâu, anh còn bình thản kể cho em nghe ngọn nguồn câu chuyện mà.”
“Kể cho em là một chuyện, nhưng người kể là người trong cuộc lại là chuyện khác.”
“Vậy anh hối hận sao……”
“?”
“Đồng ý đề nghị này của em?”
“Không,” Anh lập tức nói, “Hoàn toàn không. Tôi cảm thấy chuyện lần này em làm…… rất đúng.”
“…… Cám ơn.”
“Khuya rồi,” Cuối cùng anh nói, “Sáng mai còn phải lên máy bay, ngủ sớm đi.”
“Vâng. Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Tri Kiều lại mang tất cả hành lý ra kiểm tra một lần nữa, va li của cô rất lớn, bên trong có rất nhiều đồ, nhưng khi đóng lại, thứ quan trọng nhất với cô chính là những quyển sổ ghi chép công tác của bố cô.
Tôi hôm đó cô ngủ rất ngon, đặt lưng xuống là liền ngủ say.
Cô không nằm mơ gì, hoặc là có, nhưng cô hoàn toàn không nhớ rõ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi chào tạm biệt bà mẹ vẫn còn nằm trên giường, cô liền kéo cái va li to đùng bắt taxi đi thẳng đến sân bay.
Lúc sắp đến sân bay, cô nhận được điện thoại của Chu Diễn, nói rằng anh đến rồi. Nhưng giọng nói của anh trong điện thoại có hơi kỳ lạ, hình như không quá vui vẻ.
“Làm sao vậy?” Cô hỏi.
“Không sao cả,” Anh giống như đứa bé đang giận lẫy, “Em đến rồi sẽ biết.”
Hai mươi phút sau, khi Tri Kiều bước vào đại sảnh sân bay, từ rất xa đã thấy bóng dáng của Chu Diễn và lão Hạ.
Cô nhẹ nhàng bước chân đến, đi tới trước mặt bọn họ, sau đó cô nhận ra phía sau họ còn có một người nữa.
Người đó tóc xoăn, thân hình cao lớn nhưng hơi gầy, hai tay anh ta đút vào túi, đưa lưng về phía cô, đang ngẩng đầu lên nhìn thông tin chuyến bay hiển thị trên màn hình, xem xong anh ta quay người, đầu tiên là ngớ ra một giây, sau đó nhếch môi mỉm cười nói với cô:
“Hi!”
Tri Kiều trợn mắt, dùng sức chớp chớp vài cái, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi hồn lại được:
“Tạ, Tạ Dịch Quả……”
Tác giả :
Xuân Thập Tam Thiếu