Đoản Kiếm Thù
Chương 79: Sông Hoàng Hà chạm trán oan gia
Yên Lăng Thanh lại nói :
- Tử Nguyên! Ngươi đừng giấu ta. Việc quốc gia đại sự không cần đến ngươi phải lo âu. Ta cho ngươi hay một điều: Đông Xưởng Ngụy Tôn Hiền đã mưu sự rồi mới hành động. Trương Cư Chính chuyến này về kinh nhất định phải chết.
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần hỏi :
- Cô nương lượm được tin này ở đâu?
Yên Lăng Thanh lắc đầu đáp :
- Cái này không phải là tin tức. Ngươi là kẻ cô lậu thì biết thế nào được?
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm hít một hơi chân khí nghĩ bụng :
- “Phải rồi! Ít lâu nay ta suốt ngày bôn ba mà quên cả Ngụy Tôn Hiền là tay quyền thế nhất triều đình. Bên trong hắn đã khống chế mọi việc, bên ngoài lại ba tay cao thủ rình rập. Chuyến này Trương thủ phụ về kinh quả dữ nhiều lành ít.”
Chàng nghĩ tới đây, xương sống toát mồ hôi lạnh ngắt.
Yên Lăng Thanh hỏi :
- Ngươi đã thủ tiêu ý niệm đến kinh thành chưa?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
- Không đâu. Tại hạ vẫn chuẩn bị lai kinh một chuyến.
Yên Lăng Thanh biến sắc nói :
- Tử Nguyên! Ngươi còn quên một điều.
Mấy lần cô gọi thẳng tên chàng lộ vẻ rất quan thiết, so với ngày trước cô còn giữ thái độ cao ngạo bác bậc, khiến chàng không khỏi ngạc nhiên.
Thực ra chàng hoàn toàn không hiểu tâm lý đàn bà. Nữ nhân kiêu ngạo tự tôn, chỉ là bộ mặt giả tạo. Một khi các cô nảy tình cảm thì lại mềm nhũn và hiền như cừu.
Triệu Tử Nguyên gật đầu hỏi :
- Phải chăng cô nương muốn nói điều ước hẹn một tháng của chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Đúng rồi! Hiện nay sắp đến kỳ hạn. Nếu ngươi đến kinh thành cả đi lẫn về, thời giờ không kịp nữa.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Cố nhiên điều ước hẹn với chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc là quan trọng, nhưng hiện giờ gặp việc này quan hệ đến đời sống của trăm họ. Tại hạ đã cân nhắc nặng nhẹ và phải chọn lấy một đường tiến hành.
Yên Lăng Thanh nói lui nói tới cũng không làm cho Triệu Tử Nguyên phế bỏ được ý niệm lai kinh, nàng cực kỳ thất vọng, buông tiếng thở dài xua tay nói :
- Nếu vậy... ngươi đi đi!
Giọng nói đầy vẻ thê lương, cơ hồ sa lệ.
Triệu Tử Nguyên thấy tình trạng này, trong lòng ân hận, cất tiếng ôn nhu hỏi :
- Yên cô nương, mục đích của cô đến đây là để khuyên can tại hạ đừng tiến kinh phải không?
Yên Lăng Thanh lắc đầu đáp :
- Không những thế, ta còn có việc muốn nói với ngươi.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Việc gì?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Ngươi đã uống phải chất Mã Lan kịch độc mà nay vừa tới hạn mười ngày. Ta... ta... đến để đưa thuốc giải cho ngươi.
Nàng nói rồi lấy trong mình ra ba viên thuốc đưa đến trước mặt Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên tâm tình xúc động, nghĩ thầm :
- “Nàng đối đãi với ta tử tế quá! Vì việc đưa thuốc giải mà lặn lội tới đây. Nàng là một vị đại tiểu thư trước kia tính nết nóng nảy nhưng hiện nay rất ôn hòa, thật là dễ mến. Nàng có hiểu đâu ta đã tiêu giải chất kịch độc rồi.”
Chàng muốn đem sự thực nói cho Yên Lăng Thanh hay, nhưng không hiểu tại sao chàng lại thôi, đưa tay ra đón lấy ba viên thuốc, miệng ngỏ lời cám ơn.
Yên Lăng Thanh hỏi :
- Sao bây giờ ngươi không uống một viên đi?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
- Bây giờ tại hạ không thấy gì khó chịu. Chờ bao giờ có triệu chứng chất độc phát tác, tại hạ sẽ uống. Đa tạ cô nương có dạ quan hoài.
Chàng vừa nói tới đây, bỗng nghe Tư Mã Thiên Võ la gọi :
- Triệu huynh! Huynh đài nói chuyện với ai đó?
Triệu Tử Nguyên toan lên tiếng thì Yên Lăng Thanh đã cất giọng lạnh lùng :
- Ta không muốn gặp gã.
Rồi nàng tung mình vọt về phía trước.
Tư Mã Thiên Võ tới gần thấy Triệu Tử Nguyên vẻ mặt bâng khuâng, lại hỏi :
- Triệu huynh! Người vừa rồi là ai đó?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Yên cô nương!
Tư Mã Thiên Võ lấy làm kỳ hỏi :
- Cô ta đâu?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Đi rồi!
Tư Mã Thiên Võ ngẫm nghĩ, hỏi :
- Cô đến rồi ra đi lật đật, hay là đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Tử Nguyên xòe tay ra đáp :
- Cô đến đưa cái này cho tiểu đệ.
Tư Mã Thiên Võ “ủa” một tiếng, rồi nói :
- Yên cô nương rất quan tâm đến Triệu huynh, xem chừng...
Triệu Tử Nguyên cười, ngắt lời :
- Cô có lòng tốt với tiểu đệ, tiểu đệ đã cám ơn rồi.
Tư Mã Thiên Võ hỏi :
- Cô còn nói gì với Triệu huynh nữa không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Cô khuyên tiểu đệ đừng tiến kinh, tiểu đệ đã từ tạ rồi.
Tư Mã Thiên Võ chấn động tâm thần hỏi :
- Tại sao cô lại khuyên Triệu huynh đừng tiến kinh?
Triệu Tử Nguyên đem những lời Yên Lăng Thanh vừa nói thuật lại một lượt.
Tư Mã Thiên Võ chú ý nghe xong rồi nói :
- Yên cô nương nói rất có lý. Chúng ta đi chuyến này chưa chắc đã được việc gì.
Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi :
- Phải chăng Tư Mã huynh cũng muốn trở về?
Tư Mã Thiên Võ vẻ mặt nghiêm trọng đáp :
- Câu chuyện không phải như vậy. Tiểu đệ nghĩ rằng Ngụy Tôn Hiền quyền thế nghiêng thiên hạ, lại có bọn Ngự sử làm vây cánh. Trương thủ phụ quả lâm vào tình thế rất đáng ngại.
Triệu Tử Nguyên xúc động nói :
- Tuy thế chúng ta cũng phải mạo hiểm một phen.
Tư Mã Thiên Võ đáp :
- Đã đành phải nên mạo hiểm, nhưng tiểu đệ e ngại không lợi gì cho đại cuộc.
Triệu Tử Nguyên khích động nói :
- Dù là kẻ thất phu cũng có tránh nhiệm bảo vệ đấng trung lương. Tiểu đệ cũng biết đi chuyến này là vô ích, chỉ mong làm cho hết chức trách mà thôi.
Tư Mã Thiên Võ vỗ tay nói :
- Hay cho người biết chức trách. Triệu huynh! Chúng ta đi thôi!
Hai người trở gót đi xuống bến sông Hoàng Hà mà chưa tìm được thuyền.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Chỗ này nước chảy xiết, lại không có thuyền. Chúng ta thử đi tìm chỗ khác.
Hai người toan cất bước, bỗng thấy bờ bên kia có con thuyền chèo tới.
Chàng liền lớn tiếng gọi :
- Nhà đò! Nhà đò!
Người chèo thuyền ngửng đầu lên nhìn rồi cười khanh khách hỏi :
- Phải chăng nhị vị công tử muốn qua sông?
Tư Mã Thiên Võ đáp :
- Phải rồi! Phiền nhà đò chèo thuyền qua đây.
Nhà đò hai tay bơi chèo. Con thuyền lao đi như tên bắn, chỉ trong khoảnh khắc đã áp mạn vào bờ.
Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên bước lên thuyền.
Nhà đò dặn :
- Thưa nhị vị công tử! Nước sông Hoàng Hà chảy xiết, khi thuyền ra giữa dòng, hai vị đứng cho vững mới được.
Tư Mã Thiên Võ lạnh lùng đáp :
- Biết rồi!
Nhà đò bơi một chèo, con thuyền dời bến ra giữa sông.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Tư Mã huynh hãy coi chừng!
Tư Mã Thiên Võ khẽ hỏi :
- Triệu huynh cho là chú lái này có chuyện chăng?
Triệu Tử Nguyên muốn nói lại thôi.
Chú lái cất tiếng hát :
“Lão gia sinh trưởng bên sông.
Chẳng lo đời sống cũng không ham tiền.
Đêm qua bạn đến triền miên.
Ra đi lại đoạt hai viên gạch vàng...”
Tư Mã Thiên Võ kinh hãi nói :
- Đây là những câu thơ của Tấn Giang qua bến Tầm Dương lúc canh khuya trong truyện Thủy Hử. Có điều chủ đò đã thay đổi đến quá nữa. Chẳng lẽ đúng như lời Triệu huynh tiên liệu, hắn định giở trò.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Chúng ta cứ thận trọng là hơn. Có đúng hay không lát nữa sẽ rõ...
Hai người đang nói, thuyền đã ra giữa sông. Chú lái đột nhiên dừng chèo nói :
- Nhị vị công tử trả tiền đi!
Tư Mã Thiên Võ hỏi :
- Bao nhiêu?
Chú lái đáp :
- Hai lạng!
Tư Mã Thiên Võ cười lạt nói :
- Mỗi chuyến đò ngang lấy hai lạng thì huynh đài chỉ chở đò một năm hay dăm bảy tháng đã thành cự phú mà sao đến nay hãy còn sinh sống về nghề này?
Nhà đó cười khành khạch đáp :
- Tiểu nhân coi người thu tiền. Có người không lấy một đồng, có người trả giá rất cao. Coi bộ dạng nhị vị thì lấy hai lạng cũng không phải là quá.
Tư Mã Thiên Võ hỏi :
- Tiểu đệ trả huynh đài một lạng được chăng?
Nhà đó đáp :
- Tiểu nhân chở thuyền không mặc cả. Nếu công tử chê đắt thì tiểu nhân chở trả lại bờ bên kia.
Triệu Tử Nguyên lẳng lặng quan sát tình thế. Lúc này thuyền đã đến giữa sông nếu nhà đò trả về cũng mấy bấy nhiêu công phu. Chắc là hắn muốn sinh sự rồi. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng đáp :
- Hai lạng thì hai lạng. Thu lấy!
Triệu Tử Nguyên móc hai lạng bạc kẹp ở hai ngón tay đưa tới trước mặt nhà đò cho rớt xuống. “Cạch cạch” hai tiếng, hai lạng bạc rớt xuống ván thuyền.
Nhà đò lạnh lùng nhìn hai đĩnh bạc vụn hỏi :
- Có đủ phân lạng không?
Tư Mã Thiên Võ hỏi lại :
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy đi cân nữa chăng?
Nhà đò đáp :
- Được rồi!
Đột nhiên hắn khua cả hai mái chèo, đầu thuyền cong lên rồi lại chạy về bến cũ.
Tư Mã Thiên Võ quát :
- Ngươi làm gì vậy?
Nhà đò lạnh lùng đáp :
- Tại hạ nhận ra hai lạng còn thiếu, phải bốn lạng mới được.
Tư Mã Thiên Võ tức giận hỏi :
- Ngươi định giở trò chăng?
Nhà đò cười khanh khách đáp :
- Đâu dám! Đâu dám!
Tư Mã Thiên Võ tức giận giơ tay lên toan phóng chưởng đánh ra. Triệu Tử Nguyên vội cản lại nói :
- Tư Mã huynh đừng nóng nảy.
Tư Mã Thiên Võ nói :
- Thằng cha này khinh người quá lắm! Tiểu đệ muốn đánh chết hắn mới cam tâm.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Nếu huynh đài đánh chết hắn thì e rằng chúng ta không qua sông được.
Tư Mã Thiên Võ tỉnh ngộ thu chưởng về.
Lái đò cho hai mái chèo khuấy nước, con thuyền nhỏ lại quay lộn ở giữa sông Hoàng Hà.
Tư Mã Thiên Võ lại toan nổi nóng nhưng Triệu Tử Nguyên đưa mắt cản lại.
Lái đò lại xoay quanh hai vòng rồi con thuyền nhỏ vọt lên. Hắn nói :
- Đến rồi! Đến rồi!
Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên ngửng đầu lên trông thấy một cái thuyền hình lớn có hai cột buồm từ thượng lưu chạy tới. Nguyên con thuyền nhỏ ở giữa sông nước chảy xiết chèo đã khó khăn lại gặp thuyền lớn. Hai người đã nhìn rõ cái thuyền mành hai cột buồm đang chạy xuống mà rất vững vàng chẳng khác gì đi trên mặt hồ phẳng lặng.
Tư Mã Thiên Võ nói :
- Những người trên thuyền đều hết sức kìm hãm, trách nào thuyền đi chẳng vững vàng. Không hiểu thuyền ai?
Nhà đò cười khằng khặc đáp :
- Đừng nóng nảy! Đừng nóng nảy! Lát nữa hai vị sẽ rõ.
Tư Mã Thiên Võ trừng mắt lên nhìn chú lái nói :
- Ngươi muốn giở trò nữa phải không?
Gã không nhịn được nữa vung chưởng đánh vèo một cái.
Lái đò lạnh lùng nói :
- Hãy khoan!
Hắn xoay mình nhảy tõm xuống nước.
Cả Tư Mã Thiên Võ lẫn Triệu Tử Nguyên không biết bơi lội. Lái đò bỏ đi rồi, con thuyền lềnh bềnh giữa dòng sông. Hai người đều chân tay luống cuống.
Triệu Tử Nguyên trấn tĩnh tâm thần nói :
- Tư Mã huynh hãy chú ý con thuyền đi tới.
Tư Mã Thiên Võ trông ra thấy thuyền lớn đến gần. Gã ồ một tiếng rồi nói :
- Được rồi!
Gã phi thân nhảy qua thuyền lớn.
Lúc này hai con thuyền cách nhau chừng bốn năm trượng. Bản lãnh Tư Mã Thiên Võ muốn nhảy qua thuyền lớn không phải là việc khó.
Ai ngờ người gã tung mình lên thì thuyền lớn chỉ còn cách chừng hơn trượng.
Đột nhiên bóng trắng thấp thoáng. Một luồng kình lực vô hình đánh tới.
Triệu Tử Nguyên vừa ngó thấy bóng trắng đã kinh hãi la lên :
- Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân.
Chàng kinh sợ không bút nào tả xiết vì Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân theo chàng như âm hồn bất tán. Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Tư Mã Thiên Võ bị luồng kình lực vô hình đẩy, người gã lay động suýt nữa ngã xuống nước. Hắn cực kỳ kinh hãi, lại ngưng tụ chân khí phóng chưởng đánh tới.
Triệu Tử Nguyên thấy trước tình thế này mà Tư Mã Thiên Võ còn động thủ phản kích được mà đối thủ lại là Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân khét tiếng thiên hạ.
Chàng không khỏi khen thầm :
“Võ nghệ Tư Mã huynh không phải tầm thường. Nếu y biết đối thủ là Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân thì y sẽ nghĩ sao?”
Người trên thuyền dường như không ngờ Tư Mã Thiên Võ còn ra tay phản kích. Hắn đằng hắng một tiếng, giơ hai tay lên. Hai luồng chưởng phong ào ạt xô ra.
Tư Mã Thiên Võ cảm thấy kình lực bị chận đứng, chưởng phong bị đẩy ngược lại. Luồng chân khí không đề tụ được, gã rớt xuống dòng sông.
Triệu Tử Nguyên kinh hãi vội chụp một sợi dây quăng xuống hô :
- Tư Mã huynh níu lấy cái này.
Tư Mã Thiên Võ vươn tay ra chụp, không ngờ giữa lúc ấy làn sóng xô tới khiến gã choáng váng không chụp được sợi dây. Gã bị dòng nước cuốn đi rồi mất tích.
Triệu Tử Nguyên tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống. Chàng la gọi :
- Tư Mã huynh! Tư Mã huynh!
Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo cất lên :
- Đừng gọi nữa! Tư Mã huynh của ngươi xuống chầu Diêm Vương rồi!
Triệu Tử Nguyên ngửng đầu lên nhìn thấy người nói câu này chính là Yên Định Viễn. Chàng rất đỗi kinh nghi, không hiểu sao hắn lại ở trên thuyền này?
Lại nghe Yên Định Viễn nói :
- Tiểu tử! Ngươi chuẩn bị thuận theo số mạng đi thôi.
Triệu Tử Nguyên hắng dặng đáp :
- Chưa chắc!
Yên Định Viễn cười khẩy nói :
- Ngươi và Tư Mã Thiên Võ cũng định lai kinh để làm anh hùng hảo hán thì ra các ngươi không biết tự lượng.
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi :
- “Chuyến này mình tiến kinh giữ rất thần bí mà sao bọn Yên Định Viễn lại biết được?”
Trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, chàng cất tiếng hỏi :
- Phải chăng Yên bảo chúa muốn cản trở bọn tại hạ?
Yên Định Viễn đáp :
- Há phải chỉ cản trở không mà thôi, lão phu còn muốn lấy sinh mạng của các ngươi.
Triệu Tử Nguyên hững hờ nói :
- Cái mạng của tại hạ chẳng có gì đáng tiếc. Chỉ tiếc cho các hạ đường đường là một vị đại Bảo chúa, không ngờ lại đi tùy tùng Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân. Vụ này đồn đại ra ngoài e rằng bạn hữu giang hồ cười cho đến trẹo quai hàm.
Yên Định Viễn tức giận lớn tiếng :
- Thằng lỏi con thì biết gì mà nói.
Hắn vung chưởng lên đánh tới đến “sầm” một tiếng.
Yên Lăng Thanh kêu thét lên :
- Gia gia!
Yên Định Viễn hỏi :
- Sao? Ngươi không muốn gã chết ư?
Yên Lăng Thanh gầm lên :
- Nếu y mà chết thì nữ nhi không muốn sống nữa.
Lại nghe một người hỏi :
- Nữ nhân trọng chữ tình, cái đó không thể trách được. Yên cô nương! Cô có biết gã là ai không?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Bất luận y là ai...
Cô chưa dứt lời, bên tai nghe đánh “sầm” một tiếng vang lên. Nguyên Yên Định Viễn phóng chưởng đánh vào con thuyền nhỏ của Triệu Tử Nguyên. Con thuyền tròng trành muốn lật. Bây giờ Yên Định Viễn lại đánh thêm một chưởng nữa. Con thuyền đập vào đá đánh “sầm” một tiếng. Đầu thuyền bị gãy tan.
Triệu Tử Nguyên đứng không vững, lảo đảo hai cái rồi té xuống nước.
Yên Lăng Thanh ngó thấy rú lên một tiếng rồi nhảy xuống theo. Động tác của cô tuy mau lẹ, nhưng Yên Định Viễn đứng bên đã đề phòng trước. Hắn vươn tay ra chụp lấy Yên Lăng Thanh, xẵng giọng hỏi :
- Thanh nhi! Sao ngươi không nghe lời ta?
Yên Lăng Thanh tiếp tục gầm lên, quyết ý nhảy theo Triệu Tử Nguyên, khiến cho Yên Định Viễn không làm sao được, đành co tay điểm huyệt cô.
Triệu Tử Nguyên lúc té xuống nước, đầu óc vẫn tỉnh táo. Tuy chàng không biết bơi lội, nhưng lúc gần cái chết bằng sợi tóc, chàng vẫn hết sức cựa quậy. Hai tay chàng quờ quờ dưới nước, đột nhiên nắm được một vật. Người chàng không chìm xuống nữa, mới biết đây là tấm ván thuyền bị gẫy. Chàng đã nắm được ván thuyền, ý niệm cầu sinh bất giác lại tăng lên.
Một cơn sóng lớn đánh tới, đầu óc chàng mê đi, suýt nữa tấm ván tuột khỏi tay. Người chàng mấy lần nổi lên chìm xuống và miệng chàng hai lần uống nước rồi. Bỗng chàng cảm thấy trước ngực nghẹt thở, không nắm chặt tấm ván được nữa, người chàng chìm xuống không biết gì nữa.
Từ đằng xa một tràng cười lớn vọng lại rồi tiếng người nói :
- Ha ha! Thế là thằng lỏi này hết đời rồi.
Thanh âm này tựa hồ do Yên Định Viễn phát ra, nhưng Triệu Tử Nguyên không nghe thấy gì nữa.
* * * * *
Đây là một hòn đảo nhỏ rất hoang lương. Trên đảo cây rừng xanh biếc, trăm hoa đua nở. Gió thổi hiu hiu say đắm lòng người, khác nào một tiên cảnh ở nhân gian. Bốn mặt đảo đều bị nước sông Hoàng Hà đập vào bì bõm. Bãi cát khá dài.
Trên đảo có một hòn núi khiến cho phong cảnh thêm phần nguy nga hùng vĩ.
Trời đã xế chiều, một người chết đuối trôi dạt vào bãi cát. Hồi lâu mới thấy người y khẽ động đậy.
Trời tối rồi. Y gắng gượng lồm cồm bò dậy, đảo mắt nhìn quanh không hiểu mình lại lỏng tới đâu. Y giơ tay lên khẽ gõ vào trán tự hỏi :
- Phải chăng Triệu Tử Nguyên này đã chết rồi? Nơi đây có phải là âm ty địa phủ không?
Chàng dùng răng cắn đầu lưỡi, thấy đau mới biết là mình chưa chết. Chàng ngửng đầu nhìn ra thấy trước mặt tối om và không hiểu đây là đâu?
Triệu Tử Nguyên ngồi xếp bằng điều tức một hồi, cảm thấy thể lực khôi phục lại gần như cũ. Chàng đứng dậy cất bước về phía trước.
Chàng đi chưa được bao xa bỗng nghe tiếng bước chân sột sạt. Chàng giật mình kinh hãi không hiểu người nào xuất hiện nơi đây. Mười phần có đến tám là bọn Yên Định Viễn truy tung.
Triệu Tử Nguyên ngầm vận công lực đề phòng, chợt nghe tiếng người lạnh lùng hỏi :
- Các hạ là ai?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tại hạ là Triệu Tử Nguyên.
Thanh âm kia lại hỏi :
- Các hạ đang đêm lần tới bản đảo tất có dụng ý gì?
Lúc này Triệu Tử Nguyên đã xoay mình lại ngó thấy một người áo đen đứng ngoài ba trượng. Người áo đen này đứng ngạo nghễ đầy vẻ anh khí.
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
- Chẳng phải tại hạ tự tiện lên quí đảo. Vì bị người đánh rơi xuống nước, ngẫu nhiên trôi dạt vào đây. Xin hỏi huynh đài quí đảo này tên gì?
Người kia lạnh lùng đáp :
- Các hạ chẳng cần phải biết làm chi. May mà các hạ thoát chết, bây giờ có thể đi được rồi.
- Tử Nguyên! Ngươi đừng giấu ta. Việc quốc gia đại sự không cần đến ngươi phải lo âu. Ta cho ngươi hay một điều: Đông Xưởng Ngụy Tôn Hiền đã mưu sự rồi mới hành động. Trương Cư Chính chuyến này về kinh nhất định phải chết.
Triệu Tử Nguyên chấn động tâm thần hỏi :
- Cô nương lượm được tin này ở đâu?
Yên Lăng Thanh lắc đầu đáp :
- Cái này không phải là tin tức. Ngươi là kẻ cô lậu thì biết thế nào được?
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm hít một hơi chân khí nghĩ bụng :
- “Phải rồi! Ít lâu nay ta suốt ngày bôn ba mà quên cả Ngụy Tôn Hiền là tay quyền thế nhất triều đình. Bên trong hắn đã khống chế mọi việc, bên ngoài lại ba tay cao thủ rình rập. Chuyến này Trương thủ phụ về kinh quả dữ nhiều lành ít.”
Chàng nghĩ tới đây, xương sống toát mồ hôi lạnh ngắt.
Yên Lăng Thanh hỏi :
- Ngươi đã thủ tiêu ý niệm đến kinh thành chưa?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
- Không đâu. Tại hạ vẫn chuẩn bị lai kinh một chuyến.
Yên Lăng Thanh biến sắc nói :
- Tử Nguyên! Ngươi còn quên một điều.
Mấy lần cô gọi thẳng tên chàng lộ vẻ rất quan thiết, so với ngày trước cô còn giữ thái độ cao ngạo bác bậc, khiến chàng không khỏi ngạc nhiên.
Thực ra chàng hoàn toàn không hiểu tâm lý đàn bà. Nữ nhân kiêu ngạo tự tôn, chỉ là bộ mặt giả tạo. Một khi các cô nảy tình cảm thì lại mềm nhũn và hiền như cừu.
Triệu Tử Nguyên gật đầu hỏi :
- Phải chăng cô nương muốn nói điều ước hẹn một tháng của chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Đúng rồi! Hiện nay sắp đến kỳ hạn. Nếu ngươi đến kinh thành cả đi lẫn về, thời giờ không kịp nữa.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Cố nhiên điều ước hẹn với chủ nhân Thủy Bạc Lục Ốc là quan trọng, nhưng hiện giờ gặp việc này quan hệ đến đời sống của trăm họ. Tại hạ đã cân nhắc nặng nhẹ và phải chọn lấy một đường tiến hành.
Yên Lăng Thanh nói lui nói tới cũng không làm cho Triệu Tử Nguyên phế bỏ được ý niệm lai kinh, nàng cực kỳ thất vọng, buông tiếng thở dài xua tay nói :
- Nếu vậy... ngươi đi đi!
Giọng nói đầy vẻ thê lương, cơ hồ sa lệ.
Triệu Tử Nguyên thấy tình trạng này, trong lòng ân hận, cất tiếng ôn nhu hỏi :
- Yên cô nương, mục đích của cô đến đây là để khuyên can tại hạ đừng tiến kinh phải không?
Yên Lăng Thanh lắc đầu đáp :
- Không những thế, ta còn có việc muốn nói với ngươi.
Triệu Tử Nguyên hỏi :
- Việc gì?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Ngươi đã uống phải chất Mã Lan kịch độc mà nay vừa tới hạn mười ngày. Ta... ta... đến để đưa thuốc giải cho ngươi.
Nàng nói rồi lấy trong mình ra ba viên thuốc đưa đến trước mặt Triệu Tử Nguyên.
Triệu Tử Nguyên tâm tình xúc động, nghĩ thầm :
- “Nàng đối đãi với ta tử tế quá! Vì việc đưa thuốc giải mà lặn lội tới đây. Nàng là một vị đại tiểu thư trước kia tính nết nóng nảy nhưng hiện nay rất ôn hòa, thật là dễ mến. Nàng có hiểu đâu ta đã tiêu giải chất kịch độc rồi.”
Chàng muốn đem sự thực nói cho Yên Lăng Thanh hay, nhưng không hiểu tại sao chàng lại thôi, đưa tay ra đón lấy ba viên thuốc, miệng ngỏ lời cám ơn.
Yên Lăng Thanh hỏi :
- Sao bây giờ ngươi không uống một viên đi?
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
- Bây giờ tại hạ không thấy gì khó chịu. Chờ bao giờ có triệu chứng chất độc phát tác, tại hạ sẽ uống. Đa tạ cô nương có dạ quan hoài.
Chàng vừa nói tới đây, bỗng nghe Tư Mã Thiên Võ la gọi :
- Triệu huynh! Huynh đài nói chuyện với ai đó?
Triệu Tử Nguyên toan lên tiếng thì Yên Lăng Thanh đã cất giọng lạnh lùng :
- Ta không muốn gặp gã.
Rồi nàng tung mình vọt về phía trước.
Tư Mã Thiên Võ tới gần thấy Triệu Tử Nguyên vẻ mặt bâng khuâng, lại hỏi :
- Triệu huynh! Người vừa rồi là ai đó?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Yên cô nương!
Tư Mã Thiên Võ lấy làm kỳ hỏi :
- Cô ta đâu?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Đi rồi!
Tư Mã Thiên Võ ngẫm nghĩ, hỏi :
- Cô đến rồi ra đi lật đật, hay là đã xảy ra chuyện gì?
Triệu Tử Nguyên xòe tay ra đáp :
- Cô đến đưa cái này cho tiểu đệ.
Tư Mã Thiên Võ “ủa” một tiếng, rồi nói :
- Yên cô nương rất quan tâm đến Triệu huynh, xem chừng...
Triệu Tử Nguyên cười, ngắt lời :
- Cô có lòng tốt với tiểu đệ, tiểu đệ đã cám ơn rồi.
Tư Mã Thiên Võ hỏi :
- Cô còn nói gì với Triệu huynh nữa không?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Cô khuyên tiểu đệ đừng tiến kinh, tiểu đệ đã từ tạ rồi.
Tư Mã Thiên Võ chấn động tâm thần hỏi :
- Tại sao cô lại khuyên Triệu huynh đừng tiến kinh?
Triệu Tử Nguyên đem những lời Yên Lăng Thanh vừa nói thuật lại một lượt.
Tư Mã Thiên Võ chú ý nghe xong rồi nói :
- Yên cô nương nói rất có lý. Chúng ta đi chuyến này chưa chắc đã được việc gì.
Triệu Tử Nguyên sửng sốt hỏi :
- Phải chăng Tư Mã huynh cũng muốn trở về?
Tư Mã Thiên Võ vẻ mặt nghiêm trọng đáp :
- Câu chuyện không phải như vậy. Tiểu đệ nghĩ rằng Ngụy Tôn Hiền quyền thế nghiêng thiên hạ, lại có bọn Ngự sử làm vây cánh. Trương thủ phụ quả lâm vào tình thế rất đáng ngại.
Triệu Tử Nguyên xúc động nói :
- Tuy thế chúng ta cũng phải mạo hiểm một phen.
Tư Mã Thiên Võ đáp :
- Đã đành phải nên mạo hiểm, nhưng tiểu đệ e ngại không lợi gì cho đại cuộc.
Triệu Tử Nguyên khích động nói :
- Dù là kẻ thất phu cũng có tránh nhiệm bảo vệ đấng trung lương. Tiểu đệ cũng biết đi chuyến này là vô ích, chỉ mong làm cho hết chức trách mà thôi.
Tư Mã Thiên Võ vỗ tay nói :
- Hay cho người biết chức trách. Triệu huynh! Chúng ta đi thôi!
Hai người trở gót đi xuống bến sông Hoàng Hà mà chưa tìm được thuyền.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Chỗ này nước chảy xiết, lại không có thuyền. Chúng ta thử đi tìm chỗ khác.
Hai người toan cất bước, bỗng thấy bờ bên kia có con thuyền chèo tới.
Chàng liền lớn tiếng gọi :
- Nhà đò! Nhà đò!
Người chèo thuyền ngửng đầu lên nhìn rồi cười khanh khách hỏi :
- Phải chăng nhị vị công tử muốn qua sông?
Tư Mã Thiên Võ đáp :
- Phải rồi! Phiền nhà đò chèo thuyền qua đây.
Nhà đò hai tay bơi chèo. Con thuyền lao đi như tên bắn, chỉ trong khoảnh khắc đã áp mạn vào bờ.
Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên bước lên thuyền.
Nhà đò dặn :
- Thưa nhị vị công tử! Nước sông Hoàng Hà chảy xiết, khi thuyền ra giữa dòng, hai vị đứng cho vững mới được.
Tư Mã Thiên Võ lạnh lùng đáp :
- Biết rồi!
Nhà đò bơi một chèo, con thuyền dời bến ra giữa sông.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Tư Mã huynh hãy coi chừng!
Tư Mã Thiên Võ khẽ hỏi :
- Triệu huynh cho là chú lái này có chuyện chăng?
Triệu Tử Nguyên muốn nói lại thôi.
Chú lái cất tiếng hát :
“Lão gia sinh trưởng bên sông.
Chẳng lo đời sống cũng không ham tiền.
Đêm qua bạn đến triền miên.
Ra đi lại đoạt hai viên gạch vàng...”
Tư Mã Thiên Võ kinh hãi nói :
- Đây là những câu thơ của Tấn Giang qua bến Tầm Dương lúc canh khuya trong truyện Thủy Hử. Có điều chủ đò đã thay đổi đến quá nữa. Chẳng lẽ đúng như lời Triệu huynh tiên liệu, hắn định giở trò.
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Chúng ta cứ thận trọng là hơn. Có đúng hay không lát nữa sẽ rõ...
Hai người đang nói, thuyền đã ra giữa sông. Chú lái đột nhiên dừng chèo nói :
- Nhị vị công tử trả tiền đi!
Tư Mã Thiên Võ hỏi :
- Bao nhiêu?
Chú lái đáp :
- Hai lạng!
Tư Mã Thiên Võ cười lạt nói :
- Mỗi chuyến đò ngang lấy hai lạng thì huynh đài chỉ chở đò một năm hay dăm bảy tháng đã thành cự phú mà sao đến nay hãy còn sinh sống về nghề này?
Nhà đó cười khành khạch đáp :
- Tiểu nhân coi người thu tiền. Có người không lấy một đồng, có người trả giá rất cao. Coi bộ dạng nhị vị thì lấy hai lạng cũng không phải là quá.
Tư Mã Thiên Võ hỏi :
- Tiểu đệ trả huynh đài một lạng được chăng?
Nhà đó đáp :
- Tiểu nhân chở thuyền không mặc cả. Nếu công tử chê đắt thì tiểu nhân chở trả lại bờ bên kia.
Triệu Tử Nguyên lẳng lặng quan sát tình thế. Lúc này thuyền đã đến giữa sông nếu nhà đò trả về cũng mấy bấy nhiêu công phu. Chắc là hắn muốn sinh sự rồi. Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng đáp :
- Hai lạng thì hai lạng. Thu lấy!
Triệu Tử Nguyên móc hai lạng bạc kẹp ở hai ngón tay đưa tới trước mặt nhà đò cho rớt xuống. “Cạch cạch” hai tiếng, hai lạng bạc rớt xuống ván thuyền.
Nhà đò lạnh lùng nhìn hai đĩnh bạc vụn hỏi :
- Có đủ phân lạng không?
Tư Mã Thiên Võ hỏi lại :
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy đi cân nữa chăng?
Nhà đò đáp :
- Được rồi!
Đột nhiên hắn khua cả hai mái chèo, đầu thuyền cong lên rồi lại chạy về bến cũ.
Tư Mã Thiên Võ quát :
- Ngươi làm gì vậy?
Nhà đò lạnh lùng đáp :
- Tại hạ nhận ra hai lạng còn thiếu, phải bốn lạng mới được.
Tư Mã Thiên Võ tức giận hỏi :
- Ngươi định giở trò chăng?
Nhà đò cười khanh khách đáp :
- Đâu dám! Đâu dám!
Tư Mã Thiên Võ tức giận giơ tay lên toan phóng chưởng đánh ra. Triệu Tử Nguyên vội cản lại nói :
- Tư Mã huynh đừng nóng nảy.
Tư Mã Thiên Võ nói :
- Thằng cha này khinh người quá lắm! Tiểu đệ muốn đánh chết hắn mới cam tâm.
Triệu Tử Nguyên nói :
- Nếu huynh đài đánh chết hắn thì e rằng chúng ta không qua sông được.
Tư Mã Thiên Võ tỉnh ngộ thu chưởng về.
Lái đò cho hai mái chèo khuấy nước, con thuyền nhỏ lại quay lộn ở giữa sông Hoàng Hà.
Tư Mã Thiên Võ lại toan nổi nóng nhưng Triệu Tử Nguyên đưa mắt cản lại.
Lái đò lại xoay quanh hai vòng rồi con thuyền nhỏ vọt lên. Hắn nói :
- Đến rồi! Đến rồi!
Tư Mã Thiên Võ và Triệu Tử Nguyên ngửng đầu lên trông thấy một cái thuyền hình lớn có hai cột buồm từ thượng lưu chạy tới. Nguyên con thuyền nhỏ ở giữa sông nước chảy xiết chèo đã khó khăn lại gặp thuyền lớn. Hai người đã nhìn rõ cái thuyền mành hai cột buồm đang chạy xuống mà rất vững vàng chẳng khác gì đi trên mặt hồ phẳng lặng.
Tư Mã Thiên Võ nói :
- Những người trên thuyền đều hết sức kìm hãm, trách nào thuyền đi chẳng vững vàng. Không hiểu thuyền ai?
Nhà đò cười khằng khặc đáp :
- Đừng nóng nảy! Đừng nóng nảy! Lát nữa hai vị sẽ rõ.
Tư Mã Thiên Võ trừng mắt lên nhìn chú lái nói :
- Ngươi muốn giở trò nữa phải không?
Gã không nhịn được nữa vung chưởng đánh vèo một cái.
Lái đò lạnh lùng nói :
- Hãy khoan!
Hắn xoay mình nhảy tõm xuống nước.
Cả Tư Mã Thiên Võ lẫn Triệu Tử Nguyên không biết bơi lội. Lái đò bỏ đi rồi, con thuyền lềnh bềnh giữa dòng sông. Hai người đều chân tay luống cuống.
Triệu Tử Nguyên trấn tĩnh tâm thần nói :
- Tư Mã huynh hãy chú ý con thuyền đi tới.
Tư Mã Thiên Võ trông ra thấy thuyền lớn đến gần. Gã ồ một tiếng rồi nói :
- Được rồi!
Gã phi thân nhảy qua thuyền lớn.
Lúc này hai con thuyền cách nhau chừng bốn năm trượng. Bản lãnh Tư Mã Thiên Võ muốn nhảy qua thuyền lớn không phải là việc khó.
Ai ngờ người gã tung mình lên thì thuyền lớn chỉ còn cách chừng hơn trượng.
Đột nhiên bóng trắng thấp thoáng. Một luồng kình lực vô hình đánh tới.
Triệu Tử Nguyên vừa ngó thấy bóng trắng đã kinh hãi la lên :
- Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân.
Chàng kinh sợ không bút nào tả xiết vì Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân theo chàng như âm hồn bất tán. Sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Tư Mã Thiên Võ bị luồng kình lực vô hình đẩy, người gã lay động suýt nữa ngã xuống nước. Hắn cực kỳ kinh hãi, lại ngưng tụ chân khí phóng chưởng đánh tới.
Triệu Tử Nguyên thấy trước tình thế này mà Tư Mã Thiên Võ còn động thủ phản kích được mà đối thủ lại là Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân khét tiếng thiên hạ.
Chàng không khỏi khen thầm :
“Võ nghệ Tư Mã huynh không phải tầm thường. Nếu y biết đối thủ là Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân thì y sẽ nghĩ sao?”
Người trên thuyền dường như không ngờ Tư Mã Thiên Võ còn ra tay phản kích. Hắn đằng hắng một tiếng, giơ hai tay lên. Hai luồng chưởng phong ào ạt xô ra.
Tư Mã Thiên Võ cảm thấy kình lực bị chận đứng, chưởng phong bị đẩy ngược lại. Luồng chân khí không đề tụ được, gã rớt xuống dòng sông.
Triệu Tử Nguyên kinh hãi vội chụp một sợi dây quăng xuống hô :
- Tư Mã huynh níu lấy cái này.
Tư Mã Thiên Võ vươn tay ra chụp, không ngờ giữa lúc ấy làn sóng xô tới khiến gã choáng váng không chụp được sợi dây. Gã bị dòng nước cuốn đi rồi mất tích.
Triệu Tử Nguyên tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống. Chàng la gọi :
- Tư Mã huynh! Tư Mã huynh!
Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo cất lên :
- Đừng gọi nữa! Tư Mã huynh của ngươi xuống chầu Diêm Vương rồi!
Triệu Tử Nguyên ngửng đầu lên nhìn thấy người nói câu này chính là Yên Định Viễn. Chàng rất đỗi kinh nghi, không hiểu sao hắn lại ở trên thuyền này?
Lại nghe Yên Định Viễn nói :
- Tiểu tử! Ngươi chuẩn bị thuận theo số mạng đi thôi.
Triệu Tử Nguyên hắng dặng đáp :
- Chưa chắc!
Yên Định Viễn cười khẩy nói :
- Ngươi và Tư Mã Thiên Võ cũng định lai kinh để làm anh hùng hảo hán thì ra các ngươi không biết tự lượng.
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi :
- “Chuyến này mình tiến kinh giữ rất thần bí mà sao bọn Yên Định Viễn lại biết được?”
Trong lòng rất đỗi ngạc nhiên, chàng cất tiếng hỏi :
- Phải chăng Yên bảo chúa muốn cản trở bọn tại hạ?
Yên Định Viễn đáp :
- Há phải chỉ cản trở không mà thôi, lão phu còn muốn lấy sinh mạng của các ngươi.
Triệu Tử Nguyên hững hờ nói :
- Cái mạng của tại hạ chẳng có gì đáng tiếc. Chỉ tiếc cho các hạ đường đường là một vị đại Bảo chúa, không ngờ lại đi tùy tùng Thủy Bạc Lục Ốc chủ nhân. Vụ này đồn đại ra ngoài e rằng bạn hữu giang hồ cười cho đến trẹo quai hàm.
Yên Định Viễn tức giận lớn tiếng :
- Thằng lỏi con thì biết gì mà nói.
Hắn vung chưởng lên đánh tới đến “sầm” một tiếng.
Yên Lăng Thanh kêu thét lên :
- Gia gia!
Yên Định Viễn hỏi :
- Sao? Ngươi không muốn gã chết ư?
Yên Lăng Thanh gầm lên :
- Nếu y mà chết thì nữ nhi không muốn sống nữa.
Lại nghe một người hỏi :
- Nữ nhân trọng chữ tình, cái đó không thể trách được. Yên cô nương! Cô có biết gã là ai không?
Yên Lăng Thanh đáp :
- Bất luận y là ai...
Cô chưa dứt lời, bên tai nghe đánh “sầm” một tiếng vang lên. Nguyên Yên Định Viễn phóng chưởng đánh vào con thuyền nhỏ của Triệu Tử Nguyên. Con thuyền tròng trành muốn lật. Bây giờ Yên Định Viễn lại đánh thêm một chưởng nữa. Con thuyền đập vào đá đánh “sầm” một tiếng. Đầu thuyền bị gãy tan.
Triệu Tử Nguyên đứng không vững, lảo đảo hai cái rồi té xuống nước.
Yên Lăng Thanh ngó thấy rú lên một tiếng rồi nhảy xuống theo. Động tác của cô tuy mau lẹ, nhưng Yên Định Viễn đứng bên đã đề phòng trước. Hắn vươn tay ra chụp lấy Yên Lăng Thanh, xẵng giọng hỏi :
- Thanh nhi! Sao ngươi không nghe lời ta?
Yên Lăng Thanh tiếp tục gầm lên, quyết ý nhảy theo Triệu Tử Nguyên, khiến cho Yên Định Viễn không làm sao được, đành co tay điểm huyệt cô.
Triệu Tử Nguyên lúc té xuống nước, đầu óc vẫn tỉnh táo. Tuy chàng không biết bơi lội, nhưng lúc gần cái chết bằng sợi tóc, chàng vẫn hết sức cựa quậy. Hai tay chàng quờ quờ dưới nước, đột nhiên nắm được một vật. Người chàng không chìm xuống nữa, mới biết đây là tấm ván thuyền bị gẫy. Chàng đã nắm được ván thuyền, ý niệm cầu sinh bất giác lại tăng lên.
Một cơn sóng lớn đánh tới, đầu óc chàng mê đi, suýt nữa tấm ván tuột khỏi tay. Người chàng mấy lần nổi lên chìm xuống và miệng chàng hai lần uống nước rồi. Bỗng chàng cảm thấy trước ngực nghẹt thở, không nắm chặt tấm ván được nữa, người chàng chìm xuống không biết gì nữa.
Từ đằng xa một tràng cười lớn vọng lại rồi tiếng người nói :
- Ha ha! Thế là thằng lỏi này hết đời rồi.
Thanh âm này tựa hồ do Yên Định Viễn phát ra, nhưng Triệu Tử Nguyên không nghe thấy gì nữa.
* * * * *
Đây là một hòn đảo nhỏ rất hoang lương. Trên đảo cây rừng xanh biếc, trăm hoa đua nở. Gió thổi hiu hiu say đắm lòng người, khác nào một tiên cảnh ở nhân gian. Bốn mặt đảo đều bị nước sông Hoàng Hà đập vào bì bõm. Bãi cát khá dài.
Trên đảo có một hòn núi khiến cho phong cảnh thêm phần nguy nga hùng vĩ.
Trời đã xế chiều, một người chết đuối trôi dạt vào bãi cát. Hồi lâu mới thấy người y khẽ động đậy.
Trời tối rồi. Y gắng gượng lồm cồm bò dậy, đảo mắt nhìn quanh không hiểu mình lại lỏng tới đâu. Y giơ tay lên khẽ gõ vào trán tự hỏi :
- Phải chăng Triệu Tử Nguyên này đã chết rồi? Nơi đây có phải là âm ty địa phủ không?
Chàng dùng răng cắn đầu lưỡi, thấy đau mới biết là mình chưa chết. Chàng ngửng đầu nhìn ra thấy trước mặt tối om và không hiểu đây là đâu?
Triệu Tử Nguyên ngồi xếp bằng điều tức một hồi, cảm thấy thể lực khôi phục lại gần như cũ. Chàng đứng dậy cất bước về phía trước.
Chàng đi chưa được bao xa bỗng nghe tiếng bước chân sột sạt. Chàng giật mình kinh hãi không hiểu người nào xuất hiện nơi đây. Mười phần có đến tám là bọn Yên Định Viễn truy tung.
Triệu Tử Nguyên ngầm vận công lực đề phòng, chợt nghe tiếng người lạnh lùng hỏi :
- Các hạ là ai?
Triệu Tử Nguyên đáp :
- Tại hạ là Triệu Tử Nguyên.
Thanh âm kia lại hỏi :
- Các hạ đang đêm lần tới bản đảo tất có dụng ý gì?
Lúc này Triệu Tử Nguyên đã xoay mình lại ngó thấy một người áo đen đứng ngoài ba trượng. Người áo đen này đứng ngạo nghễ đầy vẻ anh khí.
Triệu Tử Nguyên lắc đầu đáp :
- Chẳng phải tại hạ tự tiện lên quí đảo. Vì bị người đánh rơi xuống nước, ngẫu nhiên trôi dạt vào đây. Xin hỏi huynh đài quí đảo này tên gì?
Người kia lạnh lùng đáp :
- Các hạ chẳng cần phải biết làm chi. May mà các hạ thoát chết, bây giờ có thể đi được rồi.
Tác giả :
Cổ Long