Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh
Chương 22
Đoàn Dự chạy như điên, mắt thấy nơi này đã cách tiểu lâu một đoạn khá xa, hắn mới dừng bước nghỉ ngơi.
Dưới đáy lòng âm thầm thở phào vì may mắn thoát khỏi yêu tăng kia, nhớ tới vừa rồi hắn cho mình ăn dược, Đoàn Dự sắc mặt trắng bệch, dự cảm bất tường vẫn cứ nảy sinh.
Trong tình huống kia, viên thuốc hắn cho mình ăn tuyệt đối không phải loại bồi bổ sức khỏe gì, Đoàn Dự thầm nghĩ, theo suy đoán, chân tướng chỉ có một —— đó là độc dược không thể nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự cũng không để ý tới thân phận thế tử của mình, vài bước chạy tới một tàng cây nôn thốc nôn tháo.
Đoàn Dự đè nặng cổ họng ói ra vài cái, trong dạ dày không thấy nửa điểm phản ứng, lại đem ngón trỏ vói vào trong cổ họng giảo nửa ngày, khó khăn phun vài ngụm nước chua ra, vẫn thuỷ chung không thấy viên thuốc kia.
Đoàn Dự không cam lòng, ngồi chồm hổm dưới tàng cây hộc đầu lưỡi lại nôn khan nửa ngày, đang dùng toàn lực để nôn viên thuốc kia ra, chợt nghe thấy một tiếng cười trêu tức truyền đến,
“Hôm nay phong tục của Thiên Long tự thật sự rất kỳ quái, nguyên lai phải lấy nước bọt của người khác đi tưới cây”.
Cánh tay Đoàn Dự đang vịn vào thân cây chợt cứng đờ, trong đầu thoáng chốc hiện lên một ý nghĩ —— giọng nói này sao nghe quen quen vậy ta?!
Quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một khuôn mặt tuấn mỹ đập vào con mắt Đoàn Dự.
Người nọ tướng mạo nho nhã, quần áo đạm hoàng khinh sam chuyển động theo gió, tư thái cao thượng, tựa như bạch dương cao ngất sáng ngời.
Đoàn Dự vừa thấy người nọ, đầu lập tức ‘ong’ một tiếng, suy nghĩ thoáng chốc quay cuồng thành một đống hỗn loạn.
Này… người này rõ ràng là Mộ Dung Phục của mười năm sau. Làm sao có thể nhầm lẫn được, Mộ Dung Phục trước mắt so với mười năm trước càng thêm thành thục ổn trọng.
Thấy khóe mắt Đoàn Dự run rẩy nhìn mình, miệng mở lớn quên khép lại, con ngươi đen như mực của Mộ Dung Phục bỗng hiện lên ý cười, nhắc nhở,
“Tiểu huynh đệ, cẩn thận hở mồm kìa”.
Đoàn Dự lúc này mới hoàn hồn, vội ngậm miệng lại, hung hăng trừng mắt liếc y một cái, sau đó mơ hồ không rõ mà mắng,
“Ai mượn ngươi đánh rắm!”.
Sợ Mộ Dung Phục nhận ra, Đoàn Dự lướt qua người y muốn ly khai, lại bị y nhanh hơn một bước ngăn lại,
“Tiểu huynh đệ, ngươi mới vừa nói cái gì?”. Mộ Dung Phục nhướng mày hỏi.
Đoàn Dự vẻ mặt cười sáng lạn, còn thành thật trả lời,
“Ta nói ngươi là người tốt a!”. Để tăng mạnh ngữ khí, Đoàn Dự gật gật đầu, ánh mắt cười thành hai đạo trăng rằm.
“Người tốt, nếu không có việc gì, tại hạ xin cáo từ”. Đoàn Dự cười tươi như hoa hướng Mộ Dung Phục chắp tay, đang muốn cất bước, người nọ duỗi tay chắn phía trước, sau khi tinh tế đánh giá Đoàn Dự một phen mới cười nói,
“Nhắc mới nhớ, tiểu huynh đệ vừa nói hai chữ ‘người tốt’ làm cho tại hạ cảm thấy ngươi rất giống một người”.
Đoàn Dự cả kinh, vừa định mở miệng chối, lại sợ bị y nhìn ra manh mối, đành phải nhếch môi cười,
“Kỳ thật, đấy là lần đầu ta gặp ngươi, thật sự a”.
Đoàn Dự cố ý cười làm cho ngũ quan nhăn thành một đống, chân còn chưa kịp bước, người nọ một tay đặt lên bả vai hắn, cường ngạnh ngăn chặn hành động vội vàng rời đi của hắn. Giương mắt nhìn chằm chằm Đoàn Dự, Mộ Dung Phục khẽ cười, ẩn trong đó là một tia bỡn cợt.
“Tiểu huynh đệ chớ hoảng sợ, ý của tại hạ là, ngươi bộ dạng rất giống một vị hiền đệ của tại hạ. Thật trùng hợp, hắn cũng là người Đại Lý, chẳng biết tiểu huynh đệ có quen biết không?”. Mộ Dung Phục dán sát môi bên tai Đoàn Dự nhẹ giọng nói nhỏ, luồng khí cực nóng men theo cổ hắn luồn vào áo,
“Hắn gọi là Đoàn Dự”.
Vừa dứt lời, Đoàn Dự cả kinh lách qua một bên, thân thủ xoa xoa lỗ tai hai cái.
Cảm giác ánh mắt Mộ Dung Phục tràn đầy ý cười nhìn mình, Đoàn Dự vội thu tay, hắng giọng một cái, nghiêm trang nói,
“Không biết. Người Đại Lý họ Đoàn quá nhiều, đừng nói là Đoàn Ngọc*, mà Liệt Ngọc, Toái Ngọc ta cũng chưa từng nghe qua”. Nói xong, hai tay vung vẩy nói,
(Từ Dự [誉: yũ] đọc giống với từ Ngọc [玉: yũ], em Dự đang chơi chữ ý mà^^)
“Cứ như vậy, cáo từ”.
Vốn tưởng rằng lúc này có thể thoát thân, cũng không nghĩ đến người nọ lần thứ hai ngăn cản mình, cơn tức của Đoàn Dự lập tức lan tỏa từ ngực tới yết hầu, cắn răng há mồm muốn mắng, nhưng lời nói đến bên miệng lại lập tức nuốt trở vào.
“Anh hùng, đại nhân, ngài còn có việc gì?”. Đoàn Dự nghiêng mặt cười nói với Mộ Dung Phục.
“A, sư phụ kêu ta đi quét tước đình viện, không cùng lão nhân gia ngươi nhiều lời nữa, tái kiến!”.
Miệng nói một hơi, đang muốn thi triển Lăng Ba Vi Bộ để đào tẩu, Mộ Dung Phục nhanh hơn một bước bắt lấy cổ tay Đoàn Dự, tay còn lại nâng cầm hắn ép hắn quay đầu nhìn vào mắt mình, oanh oanh cười nói,
“Từ khi nào đã bái tăng nhân làm sư phụ a? Sùng thánh tự (ý chỉ người có vai vế cao nhất chùa) ở nơi này, không phải là thái tổ của ngươi sao? Đoàn thế tử”.
Ba chữ cuối cùng đánh vào đầu Đoàn Dự, hắn chỉ cảm thấy ý thức nháy mắt hóa đá, sau đó nứt ra thành vô số mảnh vụn rơi xuống mặt đất, cuối cùng hóa thành vôi bị gió thổi bay, biến mất vô hình…
“Ngươi nhận lầm người rồi”. Đoàn Dự cười gượng nhích cằm dời khỏi ngón tay y, trong mắt lóe lên một tia sáng thuần khiết.
“Nhận lầm người?”. Mộ Dung Phục cau mày lại, thấy Đoàn Dự như gà mổ thóc mà gật đầu, ý cười trong mắt hơi hiện, phì cười nói,
“Có phải nhận lầm hay không, tại hạ có biện pháp để xác định”.
“Biện pháp gì?”. Đoàn Dự theo phản xạ hỏi, lời nói vừa thốt ra, hắn liền ảo não thầm nghĩ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Dốt nát! Dốt nát! Thế này không phải là chưa đánh mà khai sao?!
Đoàn Dự tức giận vừa định đập đầu mình, chỉ thấy Mộ Dung Phục thân thủ sờ khuôn mặt non mềm của Đoàn Dự, đầu ngón tay mang theo ôn nhu cùng lo lắng chạy trên da thịt hắn, trêu chọc Đoàn Dự.
Một cảm giác tê dại tản ra từ nơi Mộ Dung Phục chạm vào, giống như bị một trăm con kiến bò lên mặt, Đoàn Dự vươn tay muốn đánh, Mộ Dung Phục lại đột nhiên hung hăng nhéo một cái trên mặt hắn, đau đến khiến hắn suýt chảy nước mắt.
Dùng sức phủi ngón tay Mộ Dung Phục xuống, Đoàn Dự xoa quai hàm bị nhéo đau, lửa giận từ yết hầu phụt ra, áp chế không được,
“Tay ngươi là trảo gà sao? Không phải mặt của ngươi nên ngươi không biết đau chứ gì?”
Ánh mắt dừng tại nơi bị nhéo đến hơi hơi phiếm hồng trên mặt Đoàn Dự, con ngươi Mộ Dung Phục lóe lên ý cười bỡn cợt,
“Quả nhiên vẫn là xúc cảm của mười năm trước, vừa sờ đã thấy giống. Đoàn thế tử, mười năm không gặp, tính tình của ngươi thật ra chỉ có tăng chứ không giảm, không có nửa điểm thu liễm”.
Tiếng cười sang sảng của Mộ Dung Phục lọt vào tai Đoàn Dự rất là khó nghe, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm nụ cười trên mặt người nọ, Đoàn Dự một quyền đánh qua,
“Xuống địa ngục đi!”.
Người nọ là do ông trời cố ý phái xuống thử thách tính kiên nhẫn của hắn sao? Mỗi lần chỉ cần gặp y, hắn liền giống như đang nhai thuốc nổ, khẩu khí phun ra khiến người khác thật sự hoảng hốt.
Mộ Dung Phục thuận thế bắt lấy tay Đoàn Dự, ôn nhu vuốt ve mu bàn tay của hắn, cười hỏi,
“Đoàn thế tử bộ dáng đáng yêu trước sau như một, đối với tại hạ vẫn là nhiệt tình như lửa”.
Đoàn Dự nheo mắt lại, cười khẩy,
“Mười năm không gặp, độ vô sỉ của ngươi lại nâng cao một tầng”.
Nhiệt tình như lửa? Ta thấy là bị ngươi làm cho tức giận đến núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy nuốt hết Đại Tây Dương.
Ý nghĩ vừa hiện lên, một cơn đau nhức từ trái tim bùng nổ, không có dự tính gì, toàn bộ thân mình Đoàn Dự chợt ngã xuống, mồ hôi đầm đìa chảy đầy trán.
Mộ Dung Phục duỗi tay, ôm lấy Đoàn Dự, nghi hoặc hỏi,
“Ngươi làm sao vậy?”.
Đoàn Dự xanh mặt, đôi môi đỏ hồng, dựa vào ngực Mộ Dung Phục, hai tay gắt gao nắm chặt phần áo trước ngực, gian nan nói,
“Ta… Ta… đau quá…”.
Mộ Dung Phục đương nhiên sẽ không cho rằng Đoàn Dự bị y làm cho tức giận đến cả người đau đớn. Thân thủ bắt mạch Đoàn Dự, cảm thấy mạch của hắn đập dồn dập, phảng phất có một cỗ lực thật lớn lưu chuyển bất thường. Sắc mặt Mộ Dung Phục ngưng trọng, ôm lấy Đoàn Dự bước nhanh về hướng chính điện.
Vừa tới Đại Hùng bảo điện, chỉ thấy một tiểu hòa thượng mang thùng gỗ từ trong điện đi ra, Mộ Dung Phục bước lên phía trước hỏi,
“Xin hỏi tiểu sư phó, Bản Nhân phương trượng hiện tại đang ở chỗ nào?”.
Tiểu hòa thượng thấy Mộ Dung Phục, liền đứng lại hoàn lễ,
“Phương trượng đang ở Bàn Nhược Thai, không biết Mộ Dung công tử có chuyện gì quan trọng?”. Vừa mới nói xong, chợt thấy người trong lòng Mộ Dung Phục sắc mặt xanh tím, đôi môi đỏ tươi, hình như có dấu hiệu trúng độc, tiểu hòa thượng kinh hãi vội hỏi,
“Đoàn thế tử trúng độc?”.
“Phải”. Mộ Dung Phục gật đầu,
“Làm phiền tiểu sư phó đi thỉnh Bản Nhân phương trượng đến đây, tại hạ sẽ mang Đoàn thế tử đến sương phòng bức độc cho hắn”.
Thấy tiểu hòa thượng cuống quít xoay người chạy đến đại điện, Mộ Dung Phục bế Đoàn Dự từ bên trái đại điện dời bước, vừa đi vừa hỏi,
“Đoàn thế tử, sương phòng của ngươi ở đâu?”.
Đoàn Dự môi run run, nói không ra một câu đầy đủ. Mộ Dung Phục đành phải bế hắn về phòng mình, để hắn dựa vào đầu giường, tay trái nâng lên, tay phải đặt trên ngực hắn chậm rãi truyền nội lực. Đột nhiên, Mộ Dung Phục cảm thấy nội lực trong tay bị hút ra, thoáng chốc biến mất dạng, y cả kinh, vội thu tay triệt tiêu nội lực, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Dự tràn đầy hoài nghi.
Hắn sao lại biết được ‘Hóa Công Đại Pháp’ của Tinh Tú phái? Công phu này tà ác đến cực điểm, một thế tử Đại Lý như hắn, sao có thể luyện thành công phu tà phái này?
Đang muốn mở miệng hỏi, chỉ thấy cánh cửa ‘cạch’ một tiếng bị đẩy ra, Đoàn Chính Minh và Bản Nhân phương trượng vội vã chạy vào, Mộ Dung Phục đứng dậy lui sang một bên.
Thấy Đoàn Dự dựa vào giường, cả người toát ra một tầng hơi thở tĩnh mịch, Đoàn Chính Minh sợ hãi, nâng thân mình Đoàn Dự lên hỏi,
“Dự Nhi, Dự Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai hạ độc ngươi?”.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, Đoàn Dự mới nhớ ra lúc trước vì dẫn Đoàn Chính Minh đến đã bịa đặt mình bị trúng độc, bây giờ nghĩ lại, không khỏi vạn phần hối hận.
Sớm biết miệng mình quạ đen, đừng nói trúng độc, đả kiếp còn mạnh hơn cái này gấp trăm lần.
Đoàn Dự sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, Đoàn Chính Minh thấy hắn đau đớn khó nhịn liền đưa tay bắt mạnh hắn, đầu ngón tay hơi hơi dùng lực, vừa định xem kinh mạch của hắn khác thường chỗ nào, nội lực lại theo ngón tay cuồn cuộn chảy vào cơ thể Đoàn Dự. Đoàn Chính Minh kinh hãi thu tay, nhìn chằm chằm Đoàn Dự thấp giọng hỏi,
“Dự Nhi, sao ngươi lại biết ‘Hóa Công Đại Pháp’ của Tinh Tú phái?”.
Đoàn Dự chỉ cảm thấy ngực như bị thiêu đốt, cả người đau đến lợi hại, cũng không nghe thấy Đoàn Chính Minh hỏi cái gì, ý thức mơ hồ không rõ,
“Tinh Tú… cái gì Tinh Tú…”. Đoàn Chính Minh không có con, từ trước đến nay đều xem Đoàn Dự như con ruột mình mà yêu thương, xưa nay cũng rõ ràng thái độ làm người của hắn, trong lòng biết hắn tuyệt đối sẽ không học cái loại tà công nguy hại giang hồ này, nghĩ đến nhất định là hắn xuất môn ra ngoài bị ác nhân mê hoặc trúng quỷ kế linh tinh.
Nghĩ đến đây, Đoàn Chính Minh nói với Bản Nhân phương trượng,
“Dự Nhi đau như vậy, đến tột cùng là loại độc gì, không biết phương trượng có giải pháp gì hay không?”.
Bản Nhân phương trượng tiến tới nâng Đoàn Dự dậy, giống như Mộ Dung Phục lúc nãy thực hiện trừ độc thay Đoàn Dự, cũng không nghĩ đến lại bị Đoàn Dự hút nội lực, trong lòng mặc dù tràn đầy nghi hoặc nhưng lại không hỏi, chỉ nói với Đoàn Chính Minh,
“Độc này thật là kỳ dị, một mình ta khó có thể giải quyết, ta sẽ cùng ba vị sư huynh đệ chữa trị cho hắn”. Quay đầu lại hướng Mộ Dung Phục nói,
“Mộ Dung công tử tạm nghỉ một lát”.
Mộ Dung Phục nghe hắn nói, liền biết kế tiếp là nơi ngoại nhân không thể đi theo, sảng khoái gật đầu,
“Phương trượng đại sư, mời”.
Đoàn Chính Minh nâng người Đoàn Dự theo Bản Nhân phương trượng đi ngang qua điện, lại băng qua một dãy hành lang, đi vào mấy gian phòng phía tây bắc. Lúc này đại não Đoàn Dự đã hỗn độn không rõ, đám người Đoàn Chính Minh nói gì đó, ai ngồi trong phòng, Đoàn Dự cũng không để tâm.
Cuối cùng, Đoàn Dự cảm thấy có mấy người ngồi vây quanh hắn, lập tức nội lực cường đại chậm rãi nhập vào thân thể, len qua thất kinh bát mạch của hắn.
Nội lực Nhất Dương Chỉ của năm người Bản Nhân, Bản Tham đều bị Đoàn Dự hút đi không ít, năm người họ quay sang nhìn nhau với vẻ mặt hoài nghi, Đoàn Dự cảm thấy đáy lòng tựa hồ thoải mái vài phần, cảm giác như thiêu đốt kia cũng không mãnh liệt như vừa rồi.
Đoàn Dự ngồi dựa vào giường, ý thức mơ hồ dần dần hồi phục ngay sáng hôm sau, thấy Khô Vinh đại sư vừa thay Đoàn Chính Minh quy y (xuất gia), mở cuốn sách Lục Mạch Thần Kiếm ra bảo hắn luyện ngón áp út Quan xung kiếm. Tinh thần Đoàn Dự chấn hưng, lập tức giống như đau đớn trong người hoàn toàn không có, một lòng một dạ đặt sự chú ý vào Lục Mạch Thần Kiếm.
Đám người Khô Vinh, Bản Nhân đều chuyên tâm luyện “Thiếu Dương Kiếm” để đối phó Đại Luân Minh Vương (Cưu Ma Trí), nhưng lại không chú ý đến Đoàn Dự đã tỉnh từ lúc nào, một ánh mắt đen nhánh trượt qua chăm chú nhìn Lục Mạch Thần Kiếm.
Đoàn Dự ngồi thẳng dậy, dựa vào hình vẽ kinh mạch huyệt đạo mà luyện, mới học một chút công phu, sách tóm lược tay phải chấn động rất lợi hại, giống như có cái gì nơi chỗ xung yếu muốn thoát ra. Đoàn Dự cố gắng đem nội lực huyệt Thiên Trung nhu hòa, khiến cho nội lực bên trong thân thể vu hồi xoay chuyển, từ ngực xuống bụng, đi qua đan điền lại hướng lên trên chảy vào hai cánh tay, lập tức chân khí lưu chuyển, cả năm ngón tay phải không ngừng rung động.
Đoàn Dự ách thanh kêu lớn, đau đớn ở ngực lần thứ hai đánh úp, nói không nên lời là do trúng độc hoặc do luyện Lục Mạch Thần Kiếm này.
Chỉ vì Đoàn Dự không có người chỉ đạo, tự mình luyện Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, hiện giờ lại trộm luyện Lục Mạch Thần Kiếm, hơn nữa nội lực hút được lúc nãy toàn bộ giam ở huyệt Thiên Trung chưa động đến, thân thể Đoàn Dự nóng lên phát đau khó mà chịu được.
Đoàn Chính Minh đang luyện tới chỗ mấu chốt, nghe thấy tiếng kêu của Đoàn Dự, cũng chẳng quan tâm gì, liền đem phương pháp ‘đạo khí quy hư’ (dẫn khí về nơi trống) chỉ đạo hắn dẫn nội lực ở huyệt Thiên Trung tới kinh mạch toàn thân.
Đoàn Dự nghe theo, thu khí về lại, trong lòng bắt đầu chậm rãi thư sướng. Lại qua hồi lâu, thân mình tốt hơn, Đoàn Dự thử đem một cổ khí nhỏ chuyển đến ngón giữa, ngón giữa không hiểu sao lại sưng lên, không cách nào phóng khí ra được.
Đoàn Dự trong lòng biết Lục Mạch Thần Kiếm luyện chưa đủ, liền đem hình vẽ kinh mạch huyệt đạo nhất nhất nhớ kỹ trong lòng, không dám quấy rầy năm vị đại sư luyện kiếm, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Đoàn Dự nghĩ thầm, hắn tuy đã học xong Lăng Ba Vi Bộ và Lục Mạch Thần Kiếm, nhưng Lục Mạch Thần Kiếm này rốt cuộc không bằng nguyên tác. Trong nguyên tác bản thật có người dẫn đường mà còn luyện khi linh khi mất linh, đến lượt hắn, nhất định là cái sự ‘khi linh khi mất linh’ lại càng ứng trên người.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng trong trường hợp đó tính tình Đoàn Dự lại rất lạc quan, nghĩ lại, dù sao kinh mạch đồ này đã ở trong đầu, về sau không có việc gì thì luyện tập, nói không chừng ngày nào đó lại quen tay.
Đoàn Dự một lòng một dạ nghĩ đến Lục Mạch Thần Kiếm, mà bởi vì vừa rồi vận khí nên độc đã tạm thời ép xuống, cho nên chuyện trúng độc sớm bị hắn quẳng lên chín tầng mây.
Ở trong lòng cười trộm, chợt thấy lá cây rung động rồi chớp lên một trận, Nam Hải Ngạc Thần từ tầng trên cùng của tiểu lâu chui xuống, lớn tiếng nói,
“Hảo đồ đệ, sư phụ tới tìm ngươi a!”.
Dưới đáy lòng âm thầm thở phào vì may mắn thoát khỏi yêu tăng kia, nhớ tới vừa rồi hắn cho mình ăn dược, Đoàn Dự sắc mặt trắng bệch, dự cảm bất tường vẫn cứ nảy sinh.
Trong tình huống kia, viên thuốc hắn cho mình ăn tuyệt đối không phải loại bồi bổ sức khỏe gì, Đoàn Dự thầm nghĩ, theo suy đoán, chân tướng chỉ có một —— đó là độc dược không thể nghi ngờ!
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự cũng không để ý tới thân phận thế tử của mình, vài bước chạy tới một tàng cây nôn thốc nôn tháo.
Đoàn Dự đè nặng cổ họng ói ra vài cái, trong dạ dày không thấy nửa điểm phản ứng, lại đem ngón trỏ vói vào trong cổ họng giảo nửa ngày, khó khăn phun vài ngụm nước chua ra, vẫn thuỷ chung không thấy viên thuốc kia.
Đoàn Dự không cam lòng, ngồi chồm hổm dưới tàng cây hộc đầu lưỡi lại nôn khan nửa ngày, đang dùng toàn lực để nôn viên thuốc kia ra, chợt nghe thấy một tiếng cười trêu tức truyền đến,
“Hôm nay phong tục của Thiên Long tự thật sự rất kỳ quái, nguyên lai phải lấy nước bọt của người khác đi tưới cây”.
Cánh tay Đoàn Dự đang vịn vào thân cây chợt cứng đờ, trong đầu thoáng chốc hiện lên một ý nghĩ —— giọng nói này sao nghe quen quen vậy ta?!
Quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một khuôn mặt tuấn mỹ đập vào con mắt Đoàn Dự.
Người nọ tướng mạo nho nhã, quần áo đạm hoàng khinh sam chuyển động theo gió, tư thái cao thượng, tựa như bạch dương cao ngất sáng ngời.
Đoàn Dự vừa thấy người nọ, đầu lập tức ‘ong’ một tiếng, suy nghĩ thoáng chốc quay cuồng thành một đống hỗn loạn.
Này… người này rõ ràng là Mộ Dung Phục của mười năm sau. Làm sao có thể nhầm lẫn được, Mộ Dung Phục trước mắt so với mười năm trước càng thêm thành thục ổn trọng.
Thấy khóe mắt Đoàn Dự run rẩy nhìn mình, miệng mở lớn quên khép lại, con ngươi đen như mực của Mộ Dung Phục bỗng hiện lên ý cười, nhắc nhở,
“Tiểu huynh đệ, cẩn thận hở mồm kìa”.
Đoàn Dự lúc này mới hoàn hồn, vội ngậm miệng lại, hung hăng trừng mắt liếc y một cái, sau đó mơ hồ không rõ mà mắng,
“Ai mượn ngươi đánh rắm!”.
Sợ Mộ Dung Phục nhận ra, Đoàn Dự lướt qua người y muốn ly khai, lại bị y nhanh hơn một bước ngăn lại,
“Tiểu huynh đệ, ngươi mới vừa nói cái gì?”. Mộ Dung Phục nhướng mày hỏi.
Đoàn Dự vẻ mặt cười sáng lạn, còn thành thật trả lời,
“Ta nói ngươi là người tốt a!”. Để tăng mạnh ngữ khí, Đoàn Dự gật gật đầu, ánh mắt cười thành hai đạo trăng rằm.
“Người tốt, nếu không có việc gì, tại hạ xin cáo từ”. Đoàn Dự cười tươi như hoa hướng Mộ Dung Phục chắp tay, đang muốn cất bước, người nọ duỗi tay chắn phía trước, sau khi tinh tế đánh giá Đoàn Dự một phen mới cười nói,
“Nhắc mới nhớ, tiểu huynh đệ vừa nói hai chữ ‘người tốt’ làm cho tại hạ cảm thấy ngươi rất giống một người”.
Đoàn Dự cả kinh, vừa định mở miệng chối, lại sợ bị y nhìn ra manh mối, đành phải nhếch môi cười,
“Kỳ thật, đấy là lần đầu ta gặp ngươi, thật sự a”.
Đoàn Dự cố ý cười làm cho ngũ quan nhăn thành một đống, chân còn chưa kịp bước, người nọ một tay đặt lên bả vai hắn, cường ngạnh ngăn chặn hành động vội vàng rời đi của hắn. Giương mắt nhìn chằm chằm Đoàn Dự, Mộ Dung Phục khẽ cười, ẩn trong đó là một tia bỡn cợt.
“Tiểu huynh đệ chớ hoảng sợ, ý của tại hạ là, ngươi bộ dạng rất giống một vị hiền đệ của tại hạ. Thật trùng hợp, hắn cũng là người Đại Lý, chẳng biết tiểu huynh đệ có quen biết không?”. Mộ Dung Phục dán sát môi bên tai Đoàn Dự nhẹ giọng nói nhỏ, luồng khí cực nóng men theo cổ hắn luồn vào áo,
“Hắn gọi là Đoàn Dự”.
Vừa dứt lời, Đoàn Dự cả kinh lách qua một bên, thân thủ xoa xoa lỗ tai hai cái.
Cảm giác ánh mắt Mộ Dung Phục tràn đầy ý cười nhìn mình, Đoàn Dự vội thu tay, hắng giọng một cái, nghiêm trang nói,
“Không biết. Người Đại Lý họ Đoàn quá nhiều, đừng nói là Đoàn Ngọc*, mà Liệt Ngọc, Toái Ngọc ta cũng chưa từng nghe qua”. Nói xong, hai tay vung vẩy nói,
(Từ Dự [誉: yũ] đọc giống với từ Ngọc [玉: yũ], em Dự đang chơi chữ ý mà^^)
“Cứ như vậy, cáo từ”.
Vốn tưởng rằng lúc này có thể thoát thân, cũng không nghĩ đến người nọ lần thứ hai ngăn cản mình, cơn tức của Đoàn Dự lập tức lan tỏa từ ngực tới yết hầu, cắn răng há mồm muốn mắng, nhưng lời nói đến bên miệng lại lập tức nuốt trở vào.
“Anh hùng, đại nhân, ngài còn có việc gì?”. Đoàn Dự nghiêng mặt cười nói với Mộ Dung Phục.
“A, sư phụ kêu ta đi quét tước đình viện, không cùng lão nhân gia ngươi nhiều lời nữa, tái kiến!”.
Miệng nói một hơi, đang muốn thi triển Lăng Ba Vi Bộ để đào tẩu, Mộ Dung Phục nhanh hơn một bước bắt lấy cổ tay Đoàn Dự, tay còn lại nâng cầm hắn ép hắn quay đầu nhìn vào mắt mình, oanh oanh cười nói,
“Từ khi nào đã bái tăng nhân làm sư phụ a? Sùng thánh tự (ý chỉ người có vai vế cao nhất chùa) ở nơi này, không phải là thái tổ của ngươi sao? Đoàn thế tử”.
Ba chữ cuối cùng đánh vào đầu Đoàn Dự, hắn chỉ cảm thấy ý thức nháy mắt hóa đá, sau đó nứt ra thành vô số mảnh vụn rơi xuống mặt đất, cuối cùng hóa thành vôi bị gió thổi bay, biến mất vô hình…
“Ngươi nhận lầm người rồi”. Đoàn Dự cười gượng nhích cằm dời khỏi ngón tay y, trong mắt lóe lên một tia sáng thuần khiết.
“Nhận lầm người?”. Mộ Dung Phục cau mày lại, thấy Đoàn Dự như gà mổ thóc mà gật đầu, ý cười trong mắt hơi hiện, phì cười nói,
“Có phải nhận lầm hay không, tại hạ có biện pháp để xác định”.
“Biện pháp gì?”. Đoàn Dự theo phản xạ hỏi, lời nói vừa thốt ra, hắn liền ảo não thầm nghĩ muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.
Dốt nát! Dốt nát! Thế này không phải là chưa đánh mà khai sao?!
Đoàn Dự tức giận vừa định đập đầu mình, chỉ thấy Mộ Dung Phục thân thủ sờ khuôn mặt non mềm của Đoàn Dự, đầu ngón tay mang theo ôn nhu cùng lo lắng chạy trên da thịt hắn, trêu chọc Đoàn Dự.
Một cảm giác tê dại tản ra từ nơi Mộ Dung Phục chạm vào, giống như bị một trăm con kiến bò lên mặt, Đoàn Dự vươn tay muốn đánh, Mộ Dung Phục lại đột nhiên hung hăng nhéo một cái trên mặt hắn, đau đến khiến hắn suýt chảy nước mắt.
Dùng sức phủi ngón tay Mộ Dung Phục xuống, Đoàn Dự xoa quai hàm bị nhéo đau, lửa giận từ yết hầu phụt ra, áp chế không được,
“Tay ngươi là trảo gà sao? Không phải mặt của ngươi nên ngươi không biết đau chứ gì?”
Ánh mắt dừng tại nơi bị nhéo đến hơi hơi phiếm hồng trên mặt Đoàn Dự, con ngươi Mộ Dung Phục lóe lên ý cười bỡn cợt,
“Quả nhiên vẫn là xúc cảm của mười năm trước, vừa sờ đã thấy giống. Đoàn thế tử, mười năm không gặp, tính tình của ngươi thật ra chỉ có tăng chứ không giảm, không có nửa điểm thu liễm”.
Tiếng cười sang sảng của Mộ Dung Phục lọt vào tai Đoàn Dự rất là khó nghe, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt lườm nụ cười trên mặt người nọ, Đoàn Dự một quyền đánh qua,
“Xuống địa ngục đi!”.
Người nọ là do ông trời cố ý phái xuống thử thách tính kiên nhẫn của hắn sao? Mỗi lần chỉ cần gặp y, hắn liền giống như đang nhai thuốc nổ, khẩu khí phun ra khiến người khác thật sự hoảng hốt.
Mộ Dung Phục thuận thế bắt lấy tay Đoàn Dự, ôn nhu vuốt ve mu bàn tay của hắn, cười hỏi,
“Đoàn thế tử bộ dáng đáng yêu trước sau như một, đối với tại hạ vẫn là nhiệt tình như lửa”.
Đoàn Dự nheo mắt lại, cười khẩy,
“Mười năm không gặp, độ vô sỉ của ngươi lại nâng cao một tầng”.
Nhiệt tình như lửa? Ta thấy là bị ngươi làm cho tức giận đến núi lửa phun trào, nham thạch nóng chảy nuốt hết Đại Tây Dương.
Ý nghĩ vừa hiện lên, một cơn đau nhức từ trái tim bùng nổ, không có dự tính gì, toàn bộ thân mình Đoàn Dự chợt ngã xuống, mồ hôi đầm đìa chảy đầy trán.
Mộ Dung Phục duỗi tay, ôm lấy Đoàn Dự, nghi hoặc hỏi,
“Ngươi làm sao vậy?”.
Đoàn Dự xanh mặt, đôi môi đỏ hồng, dựa vào ngực Mộ Dung Phục, hai tay gắt gao nắm chặt phần áo trước ngực, gian nan nói,
“Ta… Ta… đau quá…”.
Mộ Dung Phục đương nhiên sẽ không cho rằng Đoàn Dự bị y làm cho tức giận đến cả người đau đớn. Thân thủ bắt mạch Đoàn Dự, cảm thấy mạch của hắn đập dồn dập, phảng phất có một cỗ lực thật lớn lưu chuyển bất thường. Sắc mặt Mộ Dung Phục ngưng trọng, ôm lấy Đoàn Dự bước nhanh về hướng chính điện.
Vừa tới Đại Hùng bảo điện, chỉ thấy một tiểu hòa thượng mang thùng gỗ từ trong điện đi ra, Mộ Dung Phục bước lên phía trước hỏi,
“Xin hỏi tiểu sư phó, Bản Nhân phương trượng hiện tại đang ở chỗ nào?”.
Tiểu hòa thượng thấy Mộ Dung Phục, liền đứng lại hoàn lễ,
“Phương trượng đang ở Bàn Nhược Thai, không biết Mộ Dung công tử có chuyện gì quan trọng?”. Vừa mới nói xong, chợt thấy người trong lòng Mộ Dung Phục sắc mặt xanh tím, đôi môi đỏ tươi, hình như có dấu hiệu trúng độc, tiểu hòa thượng kinh hãi vội hỏi,
“Đoàn thế tử trúng độc?”.
“Phải”. Mộ Dung Phục gật đầu,
“Làm phiền tiểu sư phó đi thỉnh Bản Nhân phương trượng đến đây, tại hạ sẽ mang Đoàn thế tử đến sương phòng bức độc cho hắn”.
Thấy tiểu hòa thượng cuống quít xoay người chạy đến đại điện, Mộ Dung Phục bế Đoàn Dự từ bên trái đại điện dời bước, vừa đi vừa hỏi,
“Đoàn thế tử, sương phòng của ngươi ở đâu?”.
Đoàn Dự môi run run, nói không ra một câu đầy đủ. Mộ Dung Phục đành phải bế hắn về phòng mình, để hắn dựa vào đầu giường, tay trái nâng lên, tay phải đặt trên ngực hắn chậm rãi truyền nội lực. Đột nhiên, Mộ Dung Phục cảm thấy nội lực trong tay bị hút ra, thoáng chốc biến mất dạng, y cả kinh, vội thu tay triệt tiêu nội lực, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Dự tràn đầy hoài nghi.
Hắn sao lại biết được ‘Hóa Công Đại Pháp’ của Tinh Tú phái? Công phu này tà ác đến cực điểm, một thế tử Đại Lý như hắn, sao có thể luyện thành công phu tà phái này?
Đang muốn mở miệng hỏi, chỉ thấy cánh cửa ‘cạch’ một tiếng bị đẩy ra, Đoàn Chính Minh và Bản Nhân phương trượng vội vã chạy vào, Mộ Dung Phục đứng dậy lui sang một bên.
Thấy Đoàn Dự dựa vào giường, cả người toát ra một tầng hơi thở tĩnh mịch, Đoàn Chính Minh sợ hãi, nâng thân mình Đoàn Dự lên hỏi,
“Dự Nhi, Dự Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai hạ độc ngươi?”.
Trong cơn đau đớn kịch liệt, Đoàn Dự mới nhớ ra lúc trước vì dẫn Đoàn Chính Minh đến đã bịa đặt mình bị trúng độc, bây giờ nghĩ lại, không khỏi vạn phần hối hận.
Sớm biết miệng mình quạ đen, đừng nói trúng độc, đả kiếp còn mạnh hơn cái này gấp trăm lần.
Đoàn Dự sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, Đoàn Chính Minh thấy hắn đau đớn khó nhịn liền đưa tay bắt mạnh hắn, đầu ngón tay hơi hơi dùng lực, vừa định xem kinh mạch của hắn khác thường chỗ nào, nội lực lại theo ngón tay cuồn cuộn chảy vào cơ thể Đoàn Dự. Đoàn Chính Minh kinh hãi thu tay, nhìn chằm chằm Đoàn Dự thấp giọng hỏi,
“Dự Nhi, sao ngươi lại biết ‘Hóa Công Đại Pháp’ của Tinh Tú phái?”.
Đoàn Dự chỉ cảm thấy ngực như bị thiêu đốt, cả người đau đến lợi hại, cũng không nghe thấy Đoàn Chính Minh hỏi cái gì, ý thức mơ hồ không rõ,
“Tinh Tú… cái gì Tinh Tú…”. Đoàn Chính Minh không có con, từ trước đến nay đều xem Đoàn Dự như con ruột mình mà yêu thương, xưa nay cũng rõ ràng thái độ làm người của hắn, trong lòng biết hắn tuyệt đối sẽ không học cái loại tà công nguy hại giang hồ này, nghĩ đến nhất định là hắn xuất môn ra ngoài bị ác nhân mê hoặc trúng quỷ kế linh tinh.
Nghĩ đến đây, Đoàn Chính Minh nói với Bản Nhân phương trượng,
“Dự Nhi đau như vậy, đến tột cùng là loại độc gì, không biết phương trượng có giải pháp gì hay không?”.
Bản Nhân phương trượng tiến tới nâng Đoàn Dự dậy, giống như Mộ Dung Phục lúc nãy thực hiện trừ độc thay Đoàn Dự, cũng không nghĩ đến lại bị Đoàn Dự hút nội lực, trong lòng mặc dù tràn đầy nghi hoặc nhưng lại không hỏi, chỉ nói với Đoàn Chính Minh,
“Độc này thật là kỳ dị, một mình ta khó có thể giải quyết, ta sẽ cùng ba vị sư huynh đệ chữa trị cho hắn”. Quay đầu lại hướng Mộ Dung Phục nói,
“Mộ Dung công tử tạm nghỉ một lát”.
Mộ Dung Phục nghe hắn nói, liền biết kế tiếp là nơi ngoại nhân không thể đi theo, sảng khoái gật đầu,
“Phương trượng đại sư, mời”.
Đoàn Chính Minh nâng người Đoàn Dự theo Bản Nhân phương trượng đi ngang qua điện, lại băng qua một dãy hành lang, đi vào mấy gian phòng phía tây bắc. Lúc này đại não Đoàn Dự đã hỗn độn không rõ, đám người Đoàn Chính Minh nói gì đó, ai ngồi trong phòng, Đoàn Dự cũng không để tâm.
Cuối cùng, Đoàn Dự cảm thấy có mấy người ngồi vây quanh hắn, lập tức nội lực cường đại chậm rãi nhập vào thân thể, len qua thất kinh bát mạch của hắn.
Nội lực Nhất Dương Chỉ của năm người Bản Nhân, Bản Tham đều bị Đoàn Dự hút đi không ít, năm người họ quay sang nhìn nhau với vẻ mặt hoài nghi, Đoàn Dự cảm thấy đáy lòng tựa hồ thoải mái vài phần, cảm giác như thiêu đốt kia cũng không mãnh liệt như vừa rồi.
Đoàn Dự ngồi dựa vào giường, ý thức mơ hồ dần dần hồi phục ngay sáng hôm sau, thấy Khô Vinh đại sư vừa thay Đoàn Chính Minh quy y (xuất gia), mở cuốn sách Lục Mạch Thần Kiếm ra bảo hắn luyện ngón áp út Quan xung kiếm. Tinh thần Đoàn Dự chấn hưng, lập tức giống như đau đớn trong người hoàn toàn không có, một lòng một dạ đặt sự chú ý vào Lục Mạch Thần Kiếm.
Đám người Khô Vinh, Bản Nhân đều chuyên tâm luyện “Thiếu Dương Kiếm” để đối phó Đại Luân Minh Vương (Cưu Ma Trí), nhưng lại không chú ý đến Đoàn Dự đã tỉnh từ lúc nào, một ánh mắt đen nhánh trượt qua chăm chú nhìn Lục Mạch Thần Kiếm.
Đoàn Dự ngồi thẳng dậy, dựa vào hình vẽ kinh mạch huyệt đạo mà luyện, mới học một chút công phu, sách tóm lược tay phải chấn động rất lợi hại, giống như có cái gì nơi chỗ xung yếu muốn thoát ra. Đoàn Dự cố gắng đem nội lực huyệt Thiên Trung nhu hòa, khiến cho nội lực bên trong thân thể vu hồi xoay chuyển, từ ngực xuống bụng, đi qua đan điền lại hướng lên trên chảy vào hai cánh tay, lập tức chân khí lưu chuyển, cả năm ngón tay phải không ngừng rung động.
Đoàn Dự ách thanh kêu lớn, đau đớn ở ngực lần thứ hai đánh úp, nói không nên lời là do trúng độc hoặc do luyện Lục Mạch Thần Kiếm này.
Chỉ vì Đoàn Dự không có người chỉ đạo, tự mình luyện Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, hiện giờ lại trộm luyện Lục Mạch Thần Kiếm, hơn nữa nội lực hút được lúc nãy toàn bộ giam ở huyệt Thiên Trung chưa động đến, thân thể Đoàn Dự nóng lên phát đau khó mà chịu được.
Đoàn Chính Minh đang luyện tới chỗ mấu chốt, nghe thấy tiếng kêu của Đoàn Dự, cũng chẳng quan tâm gì, liền đem phương pháp ‘đạo khí quy hư’ (dẫn khí về nơi trống) chỉ đạo hắn dẫn nội lực ở huyệt Thiên Trung tới kinh mạch toàn thân.
Đoàn Dự nghe theo, thu khí về lại, trong lòng bắt đầu chậm rãi thư sướng. Lại qua hồi lâu, thân mình tốt hơn, Đoàn Dự thử đem một cổ khí nhỏ chuyển đến ngón giữa, ngón giữa không hiểu sao lại sưng lên, không cách nào phóng khí ra được.
Đoàn Dự trong lòng biết Lục Mạch Thần Kiếm luyện chưa đủ, liền đem hình vẽ kinh mạch huyệt đạo nhất nhất nhớ kỹ trong lòng, không dám quấy rầy năm vị đại sư luyện kiếm, lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Đoàn Dự nghĩ thầm, hắn tuy đã học xong Lăng Ba Vi Bộ và Lục Mạch Thần Kiếm, nhưng Lục Mạch Thần Kiếm này rốt cuộc không bằng nguyên tác. Trong nguyên tác bản thật có người dẫn đường mà còn luyện khi linh khi mất linh, đến lượt hắn, nhất định là cái sự ‘khi linh khi mất linh’ lại càng ứng trên người.
Tuy là nghĩ vậy, nhưng trong trường hợp đó tính tình Đoàn Dự lại rất lạc quan, nghĩ lại, dù sao kinh mạch đồ này đã ở trong đầu, về sau không có việc gì thì luyện tập, nói không chừng ngày nào đó lại quen tay.
Đoàn Dự một lòng một dạ nghĩ đến Lục Mạch Thần Kiếm, mà bởi vì vừa rồi vận khí nên độc đã tạm thời ép xuống, cho nên chuyện trúng độc sớm bị hắn quẳng lên chín tầng mây.
Ở trong lòng cười trộm, chợt thấy lá cây rung động rồi chớp lên một trận, Nam Hải Ngạc Thần từ tầng trên cùng của tiểu lâu chui xuống, lớn tiếng nói,
“Hảo đồ đệ, sư phụ tới tìm ngươi a!”.
Tác giả :
Thẩm Lệnh Trừng