Đoạ Tiên
Quyển 4 - Chương 76
Ấn Vân Mặc vẫn chưa vội vã thi triển Mộng trung thuật lần thứ hai để liên hệ với Đông Lai, mà là bắt đầu thử phương pháp “Nghĩ huyệt hội trường đê” (*) của y.
[(*) Từ câu “Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt”: đê dài hàng dặm, vỡ do hang kiến, ý chỉ việc nhỏ không xử lý cẩn thận gây ra hậu quả lớn]
Tỉ như kiếp trước Đông Lai cùng Lâm Ương lần thứ hai gặp mặt, là bởi vì Thanh Đề đế quân tổ chức yến hội ở Doanh châu đảo. Lâm Ương cố ý cùng đối phương tiêu tan hiềm khích lúc trước, liền đem một mặt Dương toại bảo giám thắng được khi luận bàn đạo pháp trong yến hội, chắp tay nhượng cho hắn, khiến cho Đông Lai không còn ghi hận y lúc trước đường đột.
Vì thế tại trước kỳ yến hội, y liền nhờ người liên lạc nguyên chủ, lấy một đóa Lôi trạch vân đổi lấy Dương toại bảo giám. Ai ngờ trong yến hội, “Đông Lai” lại liếc mắt một cái nhìn trúng Lôi trạch vân, mà nó không hề ngoài ý muốn rơi vào tay “Lâm Ương”. Ấn Vân Mặc bị quy tắc lực khống chế, chỉ đành điều khiển nhục thân Long thần, không biết nên khóc hay cười mà tiếp nhận “Lâm Ương” hảo ý, phun ra một câu “Sau này đăng môn bái tạ ” rồi bay đi thẳng.
Sau đó y lại nhiều lần động tay động chân lên các chi tiết khác, đều không công mà phản, chứng thực lỗ hổng của tháp giới quy tắc đều không phải dễ dàng mà lách được.
Thường xuyên qua lại, “Đông Lai” cùng “Lâm Ương” ngày càng quen biết, song phương cử chỉ đều có đi có lại. Mà “Đông Lai” dưới sự dẫn dắt của “Lâm Ương” hóa thành nhân dạng, sau khi học được thú tao nhã đánh cờ, gảy đàn, càng thường xuyên đăng môn bái phỏng.
Tiên sơn vô tuế nguyệt, cứ như thế thản nhiên mà qua ba năm.
Ấn Vân Mặc ngày hôm đó vô công rỗi nghề mà ở trong động phủ Đông Lai một bên ngâm suối nước nóng, một bên phơi nắng – thuận đường nhắc tới, khối thân thể Kim Long này hiện giờ y dùng đến quen thuộc, tiêm nhiễm ngay cả bản năng thích nước thích nắng của Long tộc. Ngoài việc dùng nhân dạng khi ở cùng “Lâm Ương”, trong thâm tâm, y vẫn là đối với nhân thân của Đông Lai tương đối chán ghét, lúc ở một mình vẫn dùng hình dạng của Kim Long.
Từ lần gặp trong mộng cảnh trước đó, giờ đã cách ba năm, Đông Lai vẫn không thấy động tĩnh gì. Ấn Vân Mặc dùng long vĩ đánh ra mấy tầng bọt nước, cảm thấy đã đến thời điểm gặp mặt lần thứ hai.
Lúc này “Lâm Ương” mộng cảnh không giống lần trước trống trải hoang vu, sương mù dày đặc nữa, mà là xuất hiện một tòa cung điện lưng tựa vách núi, mặt hướng ra biển, trang nhã lịch sự. Trên núi cây cối xanh um, sắc màu rực rỡ. Bờ biển cát dài trắng muốt, sóng xanh lăn tăn. Trong không trung là từng làn gió mát khiến người ta thích ý. Theo như cái này thì, cùng “Đông Lai” quen biết lui tới ba năm, “Lâm Ương” cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ, cho dù chính y chưa ý thức được, nhưng mộng cảnh đã có cảm ứng.
Nhưng việc này đối với Ấn Vân Mặc mà nói không hề có ý nghĩa. Lúc này y có mục tiêu xác định, sau khi hiện thân ở cửa cung điện, liền leo bậc thang mà lên. Đông Lai đang ở trong một Vọng hải đài, ngồi trên đệm ngọc bên một chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn. Mặt bàn bày ra linh tửu tiên hào, một mặt tự rót tự uống, một mặt ngắm nhìn mặt biển, thần sắc ung dung nhìn không ra nửa phần hấp tấp nóng nảy.
Ấn Vân Mặc hơi giật mình, đi qua ngồi xuống chiếu đối diện, từ trong khay lấy ra một cái chén không “Thần quân đây là tính có khách đăng môn, sớm có chuẩn bị nha.”
“Khách quý ba năm mới đăng môn một lần, tự nhiên là muốn để bụng chút.” Đông Lai cầm bình rượu, từ từ châm rượu vào chén cho y. Rượu trong chén bạch ngọc ánh lên màu xanh biếc, hương thơm toả ra thập phần mê người.
Quả nhiên là tính tình nóng nảy. Ấn Vân Mặc uống hết một chén rượu, cười nói: “Ba năm này ta cũng thử không ít biện pháp để xoay chuyển tình thế phát triển, muốn thay đổi quy tắc vận hành, nhưng mà vẫn không có bất cứ tác dụng gì.”
Đông Lai gật đầu: “Trên Doanh châu yến hội luận bàn đạo pháp thắng được chính là Lôi trạch vân mà không phải là Phi dương toại bảo giám, ta đã ý thức được điều đó. Chỉ là hồ điệp vẫy cánh, làm sao có thể nhấc lên một mảnh gió lốc trên đại dương mênh mông? (*) Chúng ta phải tìm phương pháp khác.”
[(*) câu này nói ngược từ “hiệu ứng cánh bướm” ý nói việc nhỏ sao có thể ảnh hưởng đến việc lớn]
Ấn Vân Mặc làm bộ trầm tư một khắc, bất đắc dĩ nói: “Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút đến đề nghị lần trước của Thần quân.”
“A, lần trước ta đề nghị cái gì? Cũng đã lâu lắm, tự nhiên lại quên mất.” Đông Lai bất động thanh sắc nói.
Ấn Vân Mặc oán thầm hắn làm bộ làm tịch, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ vừa vặn: “Từ căn nguyên mà giải. Đem ‘Cầu bất đắc’ biến thành ‘Cầu khả đắc’.”
Đông Lai lại thay y châm chén rượu, ý bảo y uống cạn: “Tiên quân ước chừng hết ba năm, mới miễn cưỡng nghĩ thông suốt. Ta thật không biết là nên thụ sủng nhược kinh, hay là bi ai cảm khái đây.”
Thấy tốt liền lên mặt, được tiện nghi còn khoe mẽ! Ấn Vân Mặc trong lòng thầm mắng, lại uống một ly “Nếu Thần quân cảm thấy không ổn thì cứ nói. Kỳ thật ta cũng chưa quyết định chủ ý. Dù sao còn có hơn chín mươi năm thời gian, chúng ta còn có thể chậm rãi nghĩ biện pháp khác.”
Đông Lai mỉm cười, lại tiếp tục rót rượu: “Trị phần ngọn không bằng trị tận gốc, chỉ sợ biện pháp khác lại gây sức ép cũng không thấy hiệu quả, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian. Không biết Tiên quân tính toán thành toàn sở cầu của ta như thế nào?”
Ấn Vân Mặc có chút choáng váng vì rượu mạnh, nhưng vẫn miễn cưỡng uống chén thứ ba, hai má đỏ hồng lên “Dù sao cũng phải… Tuần tự tiến dần, để…hiểu biết lẫn nhau…”
“Lại đây, ngồi ở đây.” Đông Lai vỗ vỗ bên cạnh mình, ngữ điệu bình thản lại không cho thương thảo.
Ấn Vân Mặc đặt chén rượu xuống, dịch đi qua.
“Lại gần chút.”
Y lại ngọ nguậy nhích qua một chút. Đông Lai một phen ôm lấy bờ vai y, đem đầu y đặt lên ngực mình: “Nhắm mắt lại, lắng nghe. Nghe được cái gì?”
“Tiếng tim đập.”
“Có đủ hiểu biết hay không?”
“…”
Mặt trời rực sáng nhô lên cao, gió mát vuốt ve quanh người, bốn mùi cỏ cây toả ra thơm ngát, bình thản lại an nhàn. Ấn Vân Mặc gối đầu lên khuôn ngực rộng rãi của đối phương, từ từ đem tiếng tim đập rộn rã, nghe thành tiếng rì rầm của sóng biển vuốt lên bờ cát. Tự hỗn độn sơ khai tới nay, những con sóng liên tiếp truy đuổi vào bờ, ngày tiếp nối đêm, mãi mãi không thay đổi; cho dù thuỷ triều xuống, cũng vương vấn giống như không đành rời xa. Một lần lại một lần hóa thành những cái ôm càng thêm mãnh liệt. Trên thế gian việc kiên định lâu dài nhất, cũng bất quá như vậy đi.
“Nhưng mà ngàn vạn năm sau, biển cả cũng sẽ hóa thành nương dâu.” Ấn Vân Mặc từ từ nhắm hai mắt, giọng mờ mịt dường như nói mê.
Đông Lai giống như nghe hiểu câu nói không đầu không đuôi này, đáp: “Biển cả này hóa thành nương dâu, thì luôn có một nương dâu khác lại hóa thành biển cả.”
Ấn Vân Mặc hồi lâu không đáp lại, như là đang ngủ.
Đông Lai cúi xuống hít một hơi trên đỉnh đầu tóc đen của y, khóe miệng gợi lên một tia cười như có như không.
——
Đối với phàm nhân mà nói, mấy chục năm đủ đến cuối đời, mà ở trong mắt tiên gia lại như chớp nháy, bất quá chỉ là một đoạn cực kỳ ngắn ngủi lướt qua trên đường trường sinh.
Lúc này trong tháp giới, lại mang thời gian đã qua từng chút từng chút tái hiện. “Lâm Ương” cùng “Đông Lai” hoặc pha trà đánh cờ, cảm ngộ Thiên đạo, hoặc du dã chung quanh, kết bạn bàn luận đạo lý; mà Ấn Vân Mặc thường xuyên lui tới mộng cảnh, cùng Đông Lai chung sống, từ cảm giác không được tự nhiên, phòng bị thậm chí địch ý, từ từ biến thành thói quen thành thục.
Mấy chục năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, chỉ là Ấn Huyên ý thức lại chưa từng xuất hiện qua. Vô luận Ấn Vân Mặc nói bóng nói gió, hoặc là nghiêm từ ép hỏi như thế nào Đông Lai cũng chỉ thản nhiên một câu “Không phải là đã nói với ngươi sao, Ấn Huyên căn bản không tồn tại”.
“Ta nhớ Huyên nhi, ngươi nhượng hắn xuất hiện một lần đi.” Một lần sau khi ngâm suối nước nóng, Đông Lai đem Ấn Vân Mặc đặt ở trên đùi, vì y chà lau mái tóc đen dày. Ấn Vân Mặc an an tĩnh tĩnh mà nằm úp sấp trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói, “Ngươi để cho ta thấy hắn một lần cuối cùng, ta sẽ chết tâm, như thế nào?”
Động tác Đông Lai trên tay đình trệ một chút, rồi lại tiếp tục chà lau, “Ta không có cách nào nhượng một cái ý thức biến mất tái xuất hiện. Ngươi nếu thật sự tưởng niệm, liền đem ta nghĩ là hắn đi.”
“Nhưng ngươi dù sao không phải là hắn.”
“Chẳng lẽ ngay cả nửa điểm giống nhau cũng không có?”
“Đương nhiên không… ” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên nghiêng thân, tỉ mỉ ngắm khuôn mặt Đông Lai gần trong gang tấc phía trên, “Kỳ quái, mỗi ngày nhìn không cảm thấy gì, bị ngươi nhắc như vậy tỉnh ra, chợt phát hiện bộ dáng ngươi cùng ban đầu không quá giống nhau… Tuy nói thân là Thần quân, hàng nghìn hàng vạn biến ảo bất quá chỉ là một ý niệm. Nhưng mà ta nhớ rõ kiếp trước ngươi từng nói qua, vĩnh viễn sẽ không thay đổi dung mạo khi biến hóa lần đầu.”
“Ừ” Đông Lai thản nhiên nói, “Bởi vì đây là kiếp trước ngươi chỉ dẫn ta hóa xuất nhân dạng.”
Ấn Vân Mặc nhớ tới khi đó Đông Lai lần đầu tiên biến hóa, không đến nỗi kỳ hình dị tướng, nhưng ngay cả chút ít phẩm vị đều không có. Hắn mặc một bộ kim bào rất giống một cục vàng sáng choá mắt, liền không khỏi mỉm cười, “Hiện giờ vì sao thay đổi?”
“Từng trải nhiều, tâm tư nhiều, dung mạo tự nhiên liền thay đổi. Không phải nói, tướng từ tâm sinh sao?”
“Ngô, nói cũng phải. Chẳng biết tại sao, hiện giờ ngũ quan này của ngươi, ta cảm thấy có chút… cổ quái? Có loại quen thuộc nói không nên lời…” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên biến sắc, từ trên đầu gối Đông Lai tung người nhảy dựng lên, chỉ vào đối phương lạnh lùng nói: “Gương mặt này hình dạng rõ ràng là Ấn Huyên! Đông Lai, ngươi lại làm cái quỷ gì! Ngươi không chịu để cho Ấn Huyên đi ra cùng ta gặp mặt thì thôi, chuyện này ắt hẳn ngươi lại động tay động chân, là muốn làm cái gì?”
Đông Lai thản nhiên nói: “Đều nói, tướng từ tâm sinh. Không cần ta động tay chân gì cả. Lại nói, hồn phách của ngươi vốn nên là Lâm Ương, vì sao lại thủy chung bảo trì bộ dáng Ấn Vân Mặc, lại là tận lực trốn tránh cái gì?”
Ấn Vân Mặc nghẹn lời, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.
Trở lại tự thân mộng cảnh, vẻ giận dữ của y lập tức tiêu tán, gọi Diêu Quang xuất hiện, nói: “Diêu Quang, ta hoài nghi chúng ta lúc trước phỏng đoán sai lầm.”
“Thỉnh Chủ thượng nói rõ.”
“Ngươi từng nói qua, Đông Lai muốn lợi dụng huyễn hóa ra thân phận Ấn Huyên để tới báo thù ta, khiến cho ta cũng nếm thử cái đau của tình, đúng không? Nếu như là như vậy, Đông Lai nhất định phải biểu hiện phân rõ giới tuyến cùng thân phận ‘Ấn Huyên’, bởi vì bọn họ càng hoàn toàn bất đồng, đối lập lẫn nhau, lại càng làm ta tin là thật; hắn càng bài xích phủ định Ấn Huyên, ta lại càng đem Ấn Huyên trở thành một cái ý thức độc lập.”
“Theo lý thuyết, đúng là như thế không sai.”
“Nhưng vì sao, lúc này trong hơn chín mươi năm ở chung, ta lại cảm thấy giới tuyến giữa Đông Lai cùng Ấn Huyên càng lúc càng mơ hồ… Vừa mới bắt đầu, chỉ là ngẫu nhiên một câu nói, hoặc một động tác cực kỳ nhỏ, cũng khiến ta vô ý mà nhớ tới Huyên nhi, nhưng lại cảm giác chỉ là trùng hợp; dần dần, ngay cả cách hắn nói chuyện, thái độ đối đãi ngoại vật cùng thủ đoạn xử lý sự vụ, thậm chí bao gồm cả chí hướng cùng tính tình, đều có không ít chỗ tương tự Huyên nhi; Hiện giờ, ngay cả dung mạo cũng lộ ra bốn năm phần bóng dáng Ấn Huyên! Ngươi nói xem, cái này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Đông Lai đây là nghĩ muốn làm cái gì?”
“… Chủ thượng có từng hỏi qua hắn chưa, hắn trả lời như thế nào?”
“Hắn nói, hành tung tùy tâm, tướng từ tâm sinh.”
“… Ý là, hắn cũng không phải là cố ý đi bắt chước, nhiễu loạn tai nghe mắt thấy của Chủ thượng, mà là đích xác trong lòng nghĩ như thế, nói như thế, làm như thế, thậm chí ngay cả dung mạo cũng bất tri bất giác xảy ra biến hóa.”
“Ngươi cảm thấy chuyện này có thể tin sao? Hay là nói, đó lại là một quỷ kế gì của Đông Lai đùa giỡn ta? Mục đích là gì?”
Nhìn Ấn Vân Mặc lâm vào suy nghĩ sâu xa, Diêu Quang đáy lòng bỗng nhiên nhảy ra bốn chữ: người trong cuộc u mê. Chính hắn cũng coi như kẻ nửa vời, cho nên vẫn luôn chui rúc vào sừng trâu, bỏ qua việc Đông Lai trừ tiêu mạt, cắn nuốt Ấn Huyên, lại mượn danh nghĩa thân phận Ấn Huyên đến để sắp đặt âm mưu, còn có một loại khả năng khác…
Diêu Quang tựa hồ đã minh bạch, lại càng hiểu rõ là có một số việc phải chính đương sự lĩnh hội, từ miệng những người khác nói ra lại hoàn toàn phản tác dụng. Vì thế hắn đối Ấn Vân Mặc nói: “Diêu Quang không rõ nội tình, có thể tin hay không còn phải Chủ thượng chính mình phán đoán. Ta chỉ muốn khuyên nhủ Chủ thượng một câu – Chủ thượng trước giờ là người nhanh nhẹn linh hoạt nhiều mưu mẹo. Đây là chuyện tốt, cũng lại là chuyện xấu.”
“Nói như thế nào?”
“Phàm là kẻ nhanh nhẹn linh hoạt nhiều mưu mẹo, trong mắt nhìn thế giới lại luôn đầy những việc kỳ lạ nguy hiểm, khiến thời khắc phải đề phòng. Cho nên có đôi khi, Diêu Quang hy vọng Chủ thượng có thể sống càng đơn giản càng thoải mái.”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Diêu Quang chuyển thế một chuyến, đem Tả Cảnh Niên nề nếp cùng thuyết giáo cũng mang về theo. Nếu nói tướng từ tâm sinh, hiện giờ dung mạo ngươi và Tả Cảnh Niên như thế nào không thấy vài phần giống nhau?”
Bởi vì sợ Chủ thượng cảm giác lạ lẫm, đối với ta xa cách. Diêu Quang ở trong lòng thầm nói, lại không lên tiếng.
Ấn Vân Mặc đang muốn rời đi mộng cảnh, trở lại trong thể xác Kim Long, đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu: cách ngày “Lâm Ương” phát hiện bí cảnh chiến trường thượng cổ, sau đó tỉ mỉ bố trí, lợi dụng tàn trận mà Thượng cổ ma thần vây khốn Tổ Long để trói buộc “Đông Lai”, tựa hồ không còn mấy ngày! Chẳng lẽ bất kể cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị quy tắc kiềm chế, từng bước một đi đến kết cục đã định trước? Cho dù y có thể chịu đựng sống qua cái đau róc vảy bẻ xương, liền nhất định có thể phá giải quy tắc sao? Hay là vẫn là sẽ giống như Đông Lai, rơi xuống Hoàng Hải, ngay cả Long thân cũng hóa thành núi đá? Vậy có phải y cả đời đều đừng nghĩ ra khỏi Bát bộ Phù đồ, suốt đời chịu nỗi khổ hồn phách bị chuyển dời hay không?
Tầng thứ bảy này thật làm người ta vừa phiền não thống khổ, lại tuyệt vọng bất đắc dĩ, khó trách có tên gọi “Cầu bất đắc”, quả thực muốn sống không được. Cũng không biết Đông Lai bên kia có đối sách gì không… Ấn Vân Mặc thở dài, quyết định hôm sau vẫn là lại đi gặp Đông Lai. Tuy rằng gương mặt kia lộ ra bóng dáng Ấn Huyên làm người ta đau đầu như bị tra tấn, nhưng nói như thế nào cũng là một kẻ đồng hội đồng thuyền, thời khắc mấu chốt vẫn cần phải đồng tâm hiệp lực.
[(*) Từ câu “Thiên lý chi đê, hội vu nghĩ huyệt”: đê dài hàng dặm, vỡ do hang kiến, ý chỉ việc nhỏ không xử lý cẩn thận gây ra hậu quả lớn]
Tỉ như kiếp trước Đông Lai cùng Lâm Ương lần thứ hai gặp mặt, là bởi vì Thanh Đề đế quân tổ chức yến hội ở Doanh châu đảo. Lâm Ương cố ý cùng đối phương tiêu tan hiềm khích lúc trước, liền đem một mặt Dương toại bảo giám thắng được khi luận bàn đạo pháp trong yến hội, chắp tay nhượng cho hắn, khiến cho Đông Lai không còn ghi hận y lúc trước đường đột.
Vì thế tại trước kỳ yến hội, y liền nhờ người liên lạc nguyên chủ, lấy một đóa Lôi trạch vân đổi lấy Dương toại bảo giám. Ai ngờ trong yến hội, “Đông Lai” lại liếc mắt một cái nhìn trúng Lôi trạch vân, mà nó không hề ngoài ý muốn rơi vào tay “Lâm Ương”. Ấn Vân Mặc bị quy tắc lực khống chế, chỉ đành điều khiển nhục thân Long thần, không biết nên khóc hay cười mà tiếp nhận “Lâm Ương” hảo ý, phun ra một câu “Sau này đăng môn bái tạ ” rồi bay đi thẳng.
Sau đó y lại nhiều lần động tay động chân lên các chi tiết khác, đều không công mà phản, chứng thực lỗ hổng của tháp giới quy tắc đều không phải dễ dàng mà lách được.
Thường xuyên qua lại, “Đông Lai” cùng “Lâm Ương” ngày càng quen biết, song phương cử chỉ đều có đi có lại. Mà “Đông Lai” dưới sự dẫn dắt của “Lâm Ương” hóa thành nhân dạng, sau khi học được thú tao nhã đánh cờ, gảy đàn, càng thường xuyên đăng môn bái phỏng.
Tiên sơn vô tuế nguyệt, cứ như thế thản nhiên mà qua ba năm.
Ấn Vân Mặc ngày hôm đó vô công rỗi nghề mà ở trong động phủ Đông Lai một bên ngâm suối nước nóng, một bên phơi nắng – thuận đường nhắc tới, khối thân thể Kim Long này hiện giờ y dùng đến quen thuộc, tiêm nhiễm ngay cả bản năng thích nước thích nắng của Long tộc. Ngoài việc dùng nhân dạng khi ở cùng “Lâm Ương”, trong thâm tâm, y vẫn là đối với nhân thân của Đông Lai tương đối chán ghét, lúc ở một mình vẫn dùng hình dạng của Kim Long.
Từ lần gặp trong mộng cảnh trước đó, giờ đã cách ba năm, Đông Lai vẫn không thấy động tĩnh gì. Ấn Vân Mặc dùng long vĩ đánh ra mấy tầng bọt nước, cảm thấy đã đến thời điểm gặp mặt lần thứ hai.
Lúc này “Lâm Ương” mộng cảnh không giống lần trước trống trải hoang vu, sương mù dày đặc nữa, mà là xuất hiện một tòa cung điện lưng tựa vách núi, mặt hướng ra biển, trang nhã lịch sự. Trên núi cây cối xanh um, sắc màu rực rỡ. Bờ biển cát dài trắng muốt, sóng xanh lăn tăn. Trong không trung là từng làn gió mát khiến người ta thích ý. Theo như cái này thì, cùng “Đông Lai” quen biết lui tới ba năm, “Lâm Ương” cũng không phải là hoàn toàn thờ ơ, cho dù chính y chưa ý thức được, nhưng mộng cảnh đã có cảm ứng.
Nhưng việc này đối với Ấn Vân Mặc mà nói không hề có ý nghĩa. Lúc này y có mục tiêu xác định, sau khi hiện thân ở cửa cung điện, liền leo bậc thang mà lên. Đông Lai đang ở trong một Vọng hải đài, ngồi trên đệm ngọc bên một chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn. Mặt bàn bày ra linh tửu tiên hào, một mặt tự rót tự uống, một mặt ngắm nhìn mặt biển, thần sắc ung dung nhìn không ra nửa phần hấp tấp nóng nảy.
Ấn Vân Mặc hơi giật mình, đi qua ngồi xuống chiếu đối diện, từ trong khay lấy ra một cái chén không “Thần quân đây là tính có khách đăng môn, sớm có chuẩn bị nha.”
“Khách quý ba năm mới đăng môn một lần, tự nhiên là muốn để bụng chút.” Đông Lai cầm bình rượu, từ từ châm rượu vào chén cho y. Rượu trong chén bạch ngọc ánh lên màu xanh biếc, hương thơm toả ra thập phần mê người.
Quả nhiên là tính tình nóng nảy. Ấn Vân Mặc uống hết một chén rượu, cười nói: “Ba năm này ta cũng thử không ít biện pháp để xoay chuyển tình thế phát triển, muốn thay đổi quy tắc vận hành, nhưng mà vẫn không có bất cứ tác dụng gì.”
Đông Lai gật đầu: “Trên Doanh châu yến hội luận bàn đạo pháp thắng được chính là Lôi trạch vân mà không phải là Phi dương toại bảo giám, ta đã ý thức được điều đó. Chỉ là hồ điệp vẫy cánh, làm sao có thể nhấc lên một mảnh gió lốc trên đại dương mênh mông? (*) Chúng ta phải tìm phương pháp khác.”
[(*) câu này nói ngược từ “hiệu ứng cánh bướm” ý nói việc nhỏ sao có thể ảnh hưởng đến việc lớn]
Ấn Vân Mặc làm bộ trầm tư một khắc, bất đắc dĩ nói: “Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút đến đề nghị lần trước của Thần quân.”
“A, lần trước ta đề nghị cái gì? Cũng đã lâu lắm, tự nhiên lại quên mất.” Đông Lai bất động thanh sắc nói.
Ấn Vân Mặc oán thầm hắn làm bộ làm tịch, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ vừa vặn: “Từ căn nguyên mà giải. Đem ‘Cầu bất đắc’ biến thành ‘Cầu khả đắc’.”
Đông Lai lại thay y châm chén rượu, ý bảo y uống cạn: “Tiên quân ước chừng hết ba năm, mới miễn cưỡng nghĩ thông suốt. Ta thật không biết là nên thụ sủng nhược kinh, hay là bi ai cảm khái đây.”
Thấy tốt liền lên mặt, được tiện nghi còn khoe mẽ! Ấn Vân Mặc trong lòng thầm mắng, lại uống một ly “Nếu Thần quân cảm thấy không ổn thì cứ nói. Kỳ thật ta cũng chưa quyết định chủ ý. Dù sao còn có hơn chín mươi năm thời gian, chúng ta còn có thể chậm rãi nghĩ biện pháp khác.”
Đông Lai mỉm cười, lại tiếp tục rót rượu: “Trị phần ngọn không bằng trị tận gốc, chỉ sợ biện pháp khác lại gây sức ép cũng không thấy hiệu quả, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian. Không biết Tiên quân tính toán thành toàn sở cầu của ta như thế nào?”
Ấn Vân Mặc có chút choáng váng vì rượu mạnh, nhưng vẫn miễn cưỡng uống chén thứ ba, hai má đỏ hồng lên “Dù sao cũng phải… Tuần tự tiến dần, để…hiểu biết lẫn nhau…”
“Lại đây, ngồi ở đây.” Đông Lai vỗ vỗ bên cạnh mình, ngữ điệu bình thản lại không cho thương thảo.
Ấn Vân Mặc đặt chén rượu xuống, dịch đi qua.
“Lại gần chút.”
Y lại ngọ nguậy nhích qua một chút. Đông Lai một phen ôm lấy bờ vai y, đem đầu y đặt lên ngực mình: “Nhắm mắt lại, lắng nghe. Nghe được cái gì?”
“Tiếng tim đập.”
“Có đủ hiểu biết hay không?”
“…”
Mặt trời rực sáng nhô lên cao, gió mát vuốt ve quanh người, bốn mùi cỏ cây toả ra thơm ngát, bình thản lại an nhàn. Ấn Vân Mặc gối đầu lên khuôn ngực rộng rãi của đối phương, từ từ đem tiếng tim đập rộn rã, nghe thành tiếng rì rầm của sóng biển vuốt lên bờ cát. Tự hỗn độn sơ khai tới nay, những con sóng liên tiếp truy đuổi vào bờ, ngày tiếp nối đêm, mãi mãi không thay đổi; cho dù thuỷ triều xuống, cũng vương vấn giống như không đành rời xa. Một lần lại một lần hóa thành những cái ôm càng thêm mãnh liệt. Trên thế gian việc kiên định lâu dài nhất, cũng bất quá như vậy đi.
“Nhưng mà ngàn vạn năm sau, biển cả cũng sẽ hóa thành nương dâu.” Ấn Vân Mặc từ từ nhắm hai mắt, giọng mờ mịt dường như nói mê.
Đông Lai giống như nghe hiểu câu nói không đầu không đuôi này, đáp: “Biển cả này hóa thành nương dâu, thì luôn có một nương dâu khác lại hóa thành biển cả.”
Ấn Vân Mặc hồi lâu không đáp lại, như là đang ngủ.
Đông Lai cúi xuống hít một hơi trên đỉnh đầu tóc đen của y, khóe miệng gợi lên một tia cười như có như không.
——
Đối với phàm nhân mà nói, mấy chục năm đủ đến cuối đời, mà ở trong mắt tiên gia lại như chớp nháy, bất quá chỉ là một đoạn cực kỳ ngắn ngủi lướt qua trên đường trường sinh.
Lúc này trong tháp giới, lại mang thời gian đã qua từng chút từng chút tái hiện. “Lâm Ương” cùng “Đông Lai” hoặc pha trà đánh cờ, cảm ngộ Thiên đạo, hoặc du dã chung quanh, kết bạn bàn luận đạo lý; mà Ấn Vân Mặc thường xuyên lui tới mộng cảnh, cùng Đông Lai chung sống, từ cảm giác không được tự nhiên, phòng bị thậm chí địch ý, từ từ biến thành thói quen thành thục.
Mấy chục năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, chỉ là Ấn Huyên ý thức lại chưa từng xuất hiện qua. Vô luận Ấn Vân Mặc nói bóng nói gió, hoặc là nghiêm từ ép hỏi như thế nào Đông Lai cũng chỉ thản nhiên một câu “Không phải là đã nói với ngươi sao, Ấn Huyên căn bản không tồn tại”.
“Ta nhớ Huyên nhi, ngươi nhượng hắn xuất hiện một lần đi.” Một lần sau khi ngâm suối nước nóng, Đông Lai đem Ấn Vân Mặc đặt ở trên đùi, vì y chà lau mái tóc đen dày. Ấn Vân Mặc an an tĩnh tĩnh mà nằm úp sấp trong chốc lát, bỗng nhiên mở miệng nói, “Ngươi để cho ta thấy hắn một lần cuối cùng, ta sẽ chết tâm, như thế nào?”
Động tác Đông Lai trên tay đình trệ một chút, rồi lại tiếp tục chà lau, “Ta không có cách nào nhượng một cái ý thức biến mất tái xuất hiện. Ngươi nếu thật sự tưởng niệm, liền đem ta nghĩ là hắn đi.”
“Nhưng ngươi dù sao không phải là hắn.”
“Chẳng lẽ ngay cả nửa điểm giống nhau cũng không có?”
“Đương nhiên không… ” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên nghiêng thân, tỉ mỉ ngắm khuôn mặt Đông Lai gần trong gang tấc phía trên, “Kỳ quái, mỗi ngày nhìn không cảm thấy gì, bị ngươi nhắc như vậy tỉnh ra, chợt phát hiện bộ dáng ngươi cùng ban đầu không quá giống nhau… Tuy nói thân là Thần quân, hàng nghìn hàng vạn biến ảo bất quá chỉ là một ý niệm. Nhưng mà ta nhớ rõ kiếp trước ngươi từng nói qua, vĩnh viễn sẽ không thay đổi dung mạo khi biến hóa lần đầu.”
“Ừ” Đông Lai thản nhiên nói, “Bởi vì đây là kiếp trước ngươi chỉ dẫn ta hóa xuất nhân dạng.”
Ấn Vân Mặc nhớ tới khi đó Đông Lai lần đầu tiên biến hóa, không đến nỗi kỳ hình dị tướng, nhưng ngay cả chút ít phẩm vị đều không có. Hắn mặc một bộ kim bào rất giống một cục vàng sáng choá mắt, liền không khỏi mỉm cười, “Hiện giờ vì sao thay đổi?”
“Từng trải nhiều, tâm tư nhiều, dung mạo tự nhiên liền thay đổi. Không phải nói, tướng từ tâm sinh sao?”
“Ngô, nói cũng phải. Chẳng biết tại sao, hiện giờ ngũ quan này của ngươi, ta cảm thấy có chút… cổ quái? Có loại quen thuộc nói không nên lời…” Ấn Vân Mặc bỗng nhiên biến sắc, từ trên đầu gối Đông Lai tung người nhảy dựng lên, chỉ vào đối phương lạnh lùng nói: “Gương mặt này hình dạng rõ ràng là Ấn Huyên! Đông Lai, ngươi lại làm cái quỷ gì! Ngươi không chịu để cho Ấn Huyên đi ra cùng ta gặp mặt thì thôi, chuyện này ắt hẳn ngươi lại động tay động chân, là muốn làm cái gì?”
Đông Lai thản nhiên nói: “Đều nói, tướng từ tâm sinh. Không cần ta động tay chân gì cả. Lại nói, hồn phách của ngươi vốn nên là Lâm Ương, vì sao lại thủy chung bảo trì bộ dáng Ấn Vân Mặc, lại là tận lực trốn tránh cái gì?”
Ấn Vân Mặc nghẹn lời, nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi.
Trở lại tự thân mộng cảnh, vẻ giận dữ của y lập tức tiêu tán, gọi Diêu Quang xuất hiện, nói: “Diêu Quang, ta hoài nghi chúng ta lúc trước phỏng đoán sai lầm.”
“Thỉnh Chủ thượng nói rõ.”
“Ngươi từng nói qua, Đông Lai muốn lợi dụng huyễn hóa ra thân phận Ấn Huyên để tới báo thù ta, khiến cho ta cũng nếm thử cái đau của tình, đúng không? Nếu như là như vậy, Đông Lai nhất định phải biểu hiện phân rõ giới tuyến cùng thân phận ‘Ấn Huyên’, bởi vì bọn họ càng hoàn toàn bất đồng, đối lập lẫn nhau, lại càng làm ta tin là thật; hắn càng bài xích phủ định Ấn Huyên, ta lại càng đem Ấn Huyên trở thành một cái ý thức độc lập.”
“Theo lý thuyết, đúng là như thế không sai.”
“Nhưng vì sao, lúc này trong hơn chín mươi năm ở chung, ta lại cảm thấy giới tuyến giữa Đông Lai cùng Ấn Huyên càng lúc càng mơ hồ… Vừa mới bắt đầu, chỉ là ngẫu nhiên một câu nói, hoặc một động tác cực kỳ nhỏ, cũng khiến ta vô ý mà nhớ tới Huyên nhi, nhưng lại cảm giác chỉ là trùng hợp; dần dần, ngay cả cách hắn nói chuyện, thái độ đối đãi ngoại vật cùng thủ đoạn xử lý sự vụ, thậm chí bao gồm cả chí hướng cùng tính tình, đều có không ít chỗ tương tự Huyên nhi; Hiện giờ, ngay cả dung mạo cũng lộ ra bốn năm phần bóng dáng Ấn Huyên! Ngươi nói xem, cái này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Đông Lai đây là nghĩ muốn làm cái gì?”
“… Chủ thượng có từng hỏi qua hắn chưa, hắn trả lời như thế nào?”
“Hắn nói, hành tung tùy tâm, tướng từ tâm sinh.”
“… Ý là, hắn cũng không phải là cố ý đi bắt chước, nhiễu loạn tai nghe mắt thấy của Chủ thượng, mà là đích xác trong lòng nghĩ như thế, nói như thế, làm như thế, thậm chí ngay cả dung mạo cũng bất tri bất giác xảy ra biến hóa.”
“Ngươi cảm thấy chuyện này có thể tin sao? Hay là nói, đó lại là một quỷ kế gì của Đông Lai đùa giỡn ta? Mục đích là gì?”
Nhìn Ấn Vân Mặc lâm vào suy nghĩ sâu xa, Diêu Quang đáy lòng bỗng nhiên nhảy ra bốn chữ: người trong cuộc u mê. Chính hắn cũng coi như kẻ nửa vời, cho nên vẫn luôn chui rúc vào sừng trâu, bỏ qua việc Đông Lai trừ tiêu mạt, cắn nuốt Ấn Huyên, lại mượn danh nghĩa thân phận Ấn Huyên đến để sắp đặt âm mưu, còn có một loại khả năng khác…
Diêu Quang tựa hồ đã minh bạch, lại càng hiểu rõ là có một số việc phải chính đương sự lĩnh hội, từ miệng những người khác nói ra lại hoàn toàn phản tác dụng. Vì thế hắn đối Ấn Vân Mặc nói: “Diêu Quang không rõ nội tình, có thể tin hay không còn phải Chủ thượng chính mình phán đoán. Ta chỉ muốn khuyên nhủ Chủ thượng một câu – Chủ thượng trước giờ là người nhanh nhẹn linh hoạt nhiều mưu mẹo. Đây là chuyện tốt, cũng lại là chuyện xấu.”
“Nói như thế nào?”
“Phàm là kẻ nhanh nhẹn linh hoạt nhiều mưu mẹo, trong mắt nhìn thế giới lại luôn đầy những việc kỳ lạ nguy hiểm, khiến thời khắc phải đề phòng. Cho nên có đôi khi, Diêu Quang hy vọng Chủ thượng có thể sống càng đơn giản càng thoải mái.”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Diêu Quang chuyển thế một chuyến, đem Tả Cảnh Niên nề nếp cùng thuyết giáo cũng mang về theo. Nếu nói tướng từ tâm sinh, hiện giờ dung mạo ngươi và Tả Cảnh Niên như thế nào không thấy vài phần giống nhau?”
Bởi vì sợ Chủ thượng cảm giác lạ lẫm, đối với ta xa cách. Diêu Quang ở trong lòng thầm nói, lại không lên tiếng.
Ấn Vân Mặc đang muốn rời đi mộng cảnh, trở lại trong thể xác Kim Long, đột nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu: cách ngày “Lâm Ương” phát hiện bí cảnh chiến trường thượng cổ, sau đó tỉ mỉ bố trí, lợi dụng tàn trận mà Thượng cổ ma thần vây khốn Tổ Long để trói buộc “Đông Lai”, tựa hồ không còn mấy ngày! Chẳng lẽ bất kể cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình bị quy tắc kiềm chế, từng bước một đi đến kết cục đã định trước? Cho dù y có thể chịu đựng sống qua cái đau róc vảy bẻ xương, liền nhất định có thể phá giải quy tắc sao? Hay là vẫn là sẽ giống như Đông Lai, rơi xuống Hoàng Hải, ngay cả Long thân cũng hóa thành núi đá? Vậy có phải y cả đời đều đừng nghĩ ra khỏi Bát bộ Phù đồ, suốt đời chịu nỗi khổ hồn phách bị chuyển dời hay không?
Tầng thứ bảy này thật làm người ta vừa phiền não thống khổ, lại tuyệt vọng bất đắc dĩ, khó trách có tên gọi “Cầu bất đắc”, quả thực muốn sống không được. Cũng không biết Đông Lai bên kia có đối sách gì không… Ấn Vân Mặc thở dài, quyết định hôm sau vẫn là lại đi gặp Đông Lai. Tuy rằng gương mặt kia lộ ra bóng dáng Ấn Huyên làm người ta đau đầu như bị tra tấn, nhưng nói như thế nào cũng là một kẻ đồng hội đồng thuyền, thời khắc mấu chốt vẫn cần phải đồng tâm hiệp lực.
Tác giả :
Vô Xạ