Đoạ Tiên
Quyển 4 - Chương 66
Ấn Vân Mặc gặp phải tàn dư viêm hỏa lan đến ngất đi, sau khi tỉnh dậy phát hiện mình nằm trên một tầng băng. Tầng băng trắng ngà, lớn như một chiếc thuyền trôi nổi trên mặt biển. Nước biển trong xanh, bốn phía không thấy lục địa, không thấy bất luận cá tôm rong rêu gì, thậm chí ngay cả một thanh âm cũng đều không có, tĩnh mịch tựa như lúc viễn cổ hỗn độn thiên địa chưa phân.
“Đây là… Đạo vực?” Y ngạc nhiên ngồi dậy, “Bát bộ Phù đồ tự tạo thành một thế giới riêng, người ngoài tiến vào đạo cảnh, pháp lực đều bị quy tắc trong tháp áp chế, như thế nào có thể tích xuất Đạo vực?”
“Thực giật mình a?” một thanh âm băng hàn sương lãnh hỏi lại “Ngươi chẳng lẽ không biết ta ở trong Long tộc chí bảo này, như cá gặp nước sao?”
….Long thần Đông Lai! Ấn Vân Mặc dùng một bàn tay che mặt, có loại xúc động như đại chủ nợ đến nhà, hận không thể chui xuống đất vĩnh viễn không ló đầu ra. Nên tới ắt sẽ tới, y tự mình an ủi; Tình cảnh trước mắt, không phải sớm đã nghĩ qua trăm ngàn lần rồi sao… Chính mình ở trong tay hắn chết qua một lần, chết thêm một lần nữa có ngại chi, cho dù hồn phi phách tán, cũng là nên hoàn lại mệnh số.
Sau khi đem sinh tử bỏ sang một bên, trong lòng y lại thản nhiên trở lại, buông bàn tay xuống, xoay người, hướng đến nam tử anh vĩ mặc trường bào màu thiên thanh trước mặt, cẩn cẩn dực dực mà hành một cái đại lễ.
“Như thế nào? Sợ ta lại giết ngươi, xương bánh chè mềm nhũn?” Đông Lai không chút khách khí mà trào phúng.
Ấn Vân Mặc nghiêm mặt nói: “Không, đây là bồi lễ. Vô luận ngươi có cần hay không, có nhìn hay không cũng vậy. Đã làm sai, trước hết phải bồi lễ.”
Đông Lai đến gần một bước, cười lạnh: “A? Lâm Ương tiên quân lúc nào cũng làm theo ý mình, lại cũng có thời điểm nhận sai bồi lễ sao? Vậy liền nói đi, ngươi sai ở đâu?”
Ấn Vân Mặc hai tay chắp lại, một cái dập đầu lễ đến đoan chính, thanh âm chân thành: “Thứ nhất, sai ở tâm thuật bất chính. Vì mưu tư lợi, không tiếc tổn hại người khác.”
“Thứ hai, sai ở hư tình giả ý. Có ý định tiếp cận, giả ý kết giao, lừa gạt tín nhiệm của đối phương.”
“Thứ ba, sai ở thủ đoạn tàn nhẫn. Mưu hại vây khốn, mặc dù tâm không có ý giết người, nhưng lại có ý đả thương người”
“Thứ tư, sai ở tê liệt vô cảm. Cho dù thụ hình đọa tiên, cũng chưa chân chính biết sai sửa đổi, tâm không hề có ý thẹn mà lại có oán khí.”
Mỗi một câu nhận sai y liền lạy một cái, ngữ khí chân thành, thần sắc ủ dột, giống như đưa đao tự cắt thịt, đem sai lầm cùng ác niệm từ trong tôn nghiêm thể diện máu chảy đầm đìa mà móc ra, trải rõ dưới dương quang “Ta đối với Thần quân thương tổn sâu nặng vô cùng, cho dù áy náy ăn năn đều là việc vô sự vô bổ. Lần này dập đầu tạ tội, không phải là cầu tha thứ, mà là vì đảm đương.”
Đông Lai mặt không đổi sắc mà nhìn y, sau một hồi lạnh lùng hỏi: “Còn có gì nữa?”
Ấn Vân Mặc nghiêm túc nghĩ nghĩ, đáp: “Đều đã nói hết.”
Đông Lai dưới cơn thịnh nộ, cơ bắp hai má vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi quát: “Còn gì nữa? Quan trọng nhất cái sai kia đâu?!”
Ấn Vân Mặc ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, trên mặt không rõ là hối hận, tiếc nuối, hay là không biết làm sao: “… Đấy không phải là sai.”
“Ta dù có ngàn sai vạn sai, cũng không phải sai ở chỗ không yêu ngươi.”
“Ta biết kiếp trước quen biết trăm năm, Thần quân đối với ta trong lòng có tình. Nhưng mà khi đó Lâm Ương là một kẻ lãnh tâm vô tình, bên trong tràn đầy tự lợi cùng mưu kế. Thần quân đối với ta mà nói, bất quá chỉ là người quen có thể lợi dụng. Sau khi ta từ tiên đọa làm người, nhập thế nhập tình, lang bạt kỳ hồ, dần dần hiểu được rất nhiều. Có thể nói ‘Ấn Vân Mặc’ chính là ta được sinh ra một lần nữa. Nhưng mà, trong cuộc đời của Ấn Vân Mặc, trong quá trình hắn mở lòng luyến ái, cũng không có sự tồn tại của ngươi, Đông Lai thần quân, mà đó chính là Ấn Huyên.”
“Kiếp trước, ta không biết yêu; kiếp này, ngươi và ta tiếp xúc một lần duy nhất, chính là trước khi ta chết. Giữa ngươi và ta suốt một trăm ba mươi năm quen biết, chưa bao giờ hiểu nhau, thì như thế nào tương luyến?”
“Yêu, hoặc không yêu, là chân chính tuỳ thích. Ta có thể bị trừng phạt, có thể bồi lễ, có thể chuộc tội, nhưng lại không thể đem thứ tình cảm không tồn tại làm như nợ nần để hoàn lại. Làm như vậy không chỉ khinh nhờn chính mình, cũng là vũ nhục ngươi. Thỉnh thần quân minh giám.” Ấn Vân Mặc từng câu từng chữ rõ ràng bình tĩnh mà nói xong, phục xuống đất không ngước nhìn lên.
Đông Lai ngay cả ngón tay cũng đều run rẩy, đem nắm tay xiết chặt, trong ánh mắt đều là thống khổ mà tuyệt vọng “… Cho dù có ngàn điều sai vạn điều sai khác, chỉ cần ngươi đồng ý nhận sai điều đó, ta liền đều tha thứ tất cả cho ngươi – ngươi vì cái gì lại là không chịu! Ngươi nói ngươi yêu chính là Ấn Huyên? Hắn căn bản là không tồn tại, bất quá chỉ là một chút ý thức ảo ảnh của ta mà thôi! Lại nói, nhân gian đế vương thì thế nào chứ, cũng chỉ là thân thể phàm thai. Với người tu đạo mà nói bất quá chỉ như con kiến cọng cỏ. Hắn làm thế nào xứng được với tình cảm của ngươi, lại có tư cách gì cùng ta tranh đoạt?”
Ấn Vân Mặc thở dài nói: “Có thể tự hỏi xứng hay không xứng, đáng giá hay không đáng giá, có tư cách hay không tư cách, liền không phải là yêu. Ta chỉ biết hắn từ lúc sinh ra, một tiểu tử tròn tròn phấn nộn, đến lúc hai mươi hai trở thành Thiên tử trẻ tuổi, khí phách oai hùng, mỗi một bộ dáng ta đều vẫn còn nhớ. Mỗi một thời điểm hắn trưởng thành ta đều tham dự trong đó. Bất tri bất giác, trong lòng liền sinh tình. Bất tri bất giác, tình liền bộc phát. Trước kia chính mình mờ mịt không biết; Hiện giờ đã sáng tỏ tâm ý, càng như nước đổ khó hốt. Đông Lai thần quân, ngươi còn không rõ sao? Không phải là hắn so với ngươi tốt hơn, mà là hắn so với ngươi vừa vặn.”
“Vừa vặn? Ôi ôi, vừa vặn!” Đông Lai giận dữ mà cười, “Tại thời cơ vừa vặn, tình cảnh vừa vặn, lấy thân phận vừa vặn xuất hiện bên cạnh ngươi, rốt cục khiến cho ngươi động tâm! Nhưng mà ngay cả những cái vừa vặn đó, đều là chính ta một tay biên tạo! Ta tự phong thần thức, chuyển thế trọng sinh, chính là vì một cái kết cục buồn cười như vậy?!”
“Đừng có dùng gương mặt Lâm Ương nói ra những lời như thế!” Hắn trong lúc khó có thể ức chế phẫn nộ, một cước đá về hướng tiên thân khôi lỗi, đem hồn phách từ trong khôi lỗi chấn xuất, trên không trung chao đảo, hình thành một cái hư ảnh gần như trong suốt – là hư ảnh của Ấn Vân Mặc “Ngươi thậm chí ngay cả hồn phách, cũng không muốn mang bộ dáng của Lâm Ương!”
“Ngươi đã muốn làm Ấn Vân Mặc, không muốn cho ta nhớ đến chuyện kia… vậy thì đem hồn phách bồi cho ta đi!” Đông Lai lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, năm ngón tay tóm một cái, đem hồn phách Ấn Vân Mặc thu vào trong bàn tay.
Chỉ cần một ý niệm chợt loé, liền khiến cho đối phương hồn phi phách tán, tại đây trong thiên địa triệt để thân tử đạo tiêu.
Đúng lúc này, từ trong ống tay áo tiên thân khôi lỗi bị đá ngã chỏng vó dưới đất, chui ra một con thỏ béo phì phì, lông xù màu xám. Bởi đương lúc ngủ say bị đánh thức, con thỏ dựng thẳng hai lỗ tai dài mà rung rung, hướng người khởi xướng phát ra tiếng thét chói tai: “Cù..cù cù…”
Thanh âm này bén nhọn như châm, đâm thẳng đến nguyên thần. Ngay cả Đông Lai cũng nhịn không được nhíu mày, chỉ cảm thấy tức ngực khó chịu. Hắn dùng một tay khác day day ấn đường đang ẩn ẩn dao động, chợt cảm thấy một trận tâm thần hoảng hốt.
Khi tay hắn từ mi tâm buông xuống, rõ ràng lại thành dung mạo Ấn Huyên. Chẳng những khí chất ngũ quan, ngay cả ánh mắt thần sắc cũng cùng trước đó hoàn toàn bất đồng.
“… Đông Lai! Ngay cả ảnh hưởng của ‘Oán tương hội’ cũng ngăn không được, còn tự xưng là Long thần!” Ấn Huyên khinh thường mà hừ một tiếng, đem hồn phách đang nắm trong tay thật cẩn thận mà buông ra. Hắn cẩn trọng tỉ mỉ nhìn Ấn Vân Mặc, xác nhận ba hồn bảy phách không tổn hao gì, mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Tiểu Lục thúc, ngươi không sao chứ?”
Ấn Vân Mặc cao thấp đánh giá hắn, một lúc lâu sau mỉm cười tự giễu: “Lúc trước thật sự là ta nhìn sai, còn nói với Diêu Quang rằng hai người các ngươi hồn phách bất đồng. Hiện giờ xem ra, Đông Lai đích xác không phải là thác xá, mà ngươi cũng không phải một cái hồn phách khác sau khi chuyển thế – ngươi chính là Đông Lai.”
Ấn Huyên khóe miệng cứng đờ, trong mắt ẩn hiện thấp thỏm.
“Ngươi là Đông Lai, nhưng cũng không phải là Đông Lai. Hồn phách tuy là giống một cái, ý thức cùng tính tình lại không giống nhau.”
Ấn Huyên nghe vậy, sắc mặt hơi khốn khổ, thấp giọng mà kêu một tiếng: “Tiểu Lục thúc, ta là Huyên nhi của ngươi!”
Ấn Vân Mặc thở dài: “Kiếp trước kiếp này đồng thời tồn tại, dùng chung một cái hồn phách! Tình huống này cũng thật hiếm thấy, trong ngàn vạn người cũng không có một, ta vậy mà lại đụng phải. Sau này các ngươi thường thường thay nhau xuất hiện; bên này tha thiết ân cần kêu ‘Tiểu Lục thúc’; quay đầu một cái lại hận không đến bóp chết ta. Vậy thì bảo ta nên làm thế nào cho phải?”
Ấn Huyên trầm giọng nói: “Ta cùng với hắn không thể cùng tồn tại. Không là gió Đông thổi bạt gió Tây, thì là gió Tây áp đảo gió Đông. Tiểu Lục thúc, ngươi yên tâm. Ta cũng có thể thao túng Long thần lực, chỉ là còn chưa đủ thuần thục. Ta sẽ mau chóng ra biện pháp, lại đem hắn trở vào phong ấn.”
“Thôi đừng!” Ấn Vân Mặc thở dài, “Còn chê ta thiếu nợ hắn không đủ sao? Lại nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, phiền não sau này thì để sau này lại nói.”
Con thỏ béo ú lông xù một bước một bước mà dịch lại gần, dùng sức cọ vào ống quần Ấn Vân Mặc. Ấn Huyên làm như nhớ tới chuyện xưa, ánh mắt ấm áp: “Đây không phải là con thỏ vô lại suốt ngày cọ cọ mà ta đưa cho ngươi sao? Nguyên lai chính là lạc đường, ta còn tưởng nó đã bị ngươi ăn.”
Ấn Vân Mặc liếc một cái xem thường: “Ta còn tưởng rằng ngươi ghen tuông đại phát, đem nó ném đi đâu.”
“Nói bậy, ta cùng con thỏ ghen tuông cái nỗi gì!” Ấn Huyên thấy nó cơ hồ muốn chui vào trong ống quần Ấn Vân Mặc, cho dù chỉ là hồn phách hư ảnh, cũng làm hắn cảm thấy dị thường chướng mắt, nhịn không được vươn mũi chân đem nó đẩy ra xa.
Ấn Vân Mặc nhìn có chút buồn cười, tâm lại sinh xúc động – người này đích đích xác xác chính là Huyên nhi của y. Là Đại quốc Hoàng đế, trong mắt người ngoài một thân thâm trầm nội liễm, cường thế quả quyết; Mà ở trước mặt mình, hắn lại như thiếu niên trước kia, biệt biệt nữu nữu, trong nóng ngoài lạnh, tính tình độc chiếm mạnh mẽ.
Ấn Huyên đứng trước mặt tiểu Lục thúc, nhìn trên mặt y một nét vô cùng quen thuộc, vừa mang theo ý tứ hàm xúc, lại vừa cười như không cười, chỉ cảm thấy chính mình từ nhỏ đến nay đối với y đủ loại cảm xúc. Vướng bận là yêu, quyến luyến là yêu, tức giận là yêu, ghét hận là yêu, cả nụ cười nhạt không cho là đúng kia…tất cả đều là yêu… Toàn bộ thân thể ngập tràn cảm xúc, cơ hồ muốn bùng phát. Hắn không kìm lòng được, ôm lấy Ấn Vân Mặc, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu: “Tiểu Lục thúc, ta thích ngươi. Ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi.”
“A, từ nhỏ ngươi đã từng nói thiệt nhiều rồi nha.” Ấn Vân Mặc mỉm cười nói “Ta cũng thích Huyên nhi.”
“… Vẫn là cái loại thích lúc bé kia sao?” Ấn Huyên cúi đầu đem mặt vùi vào sau gáy y, rầu rĩ mà hỏi.
Ấn Vân Mặc tạm dừng một khắc, đáp: “Ngươi hy vọng là thích thế nào, thì chính là loại đó.”
Ấn Huyên mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên như sao, “Trước ngươi nói với Đông Lai ngươi yêu chính là ta, không phải là cố ý lấy ta chọc tức hắn?”
Ấn Vân Mặc vỗ nhẹ vào sau lưng hắn: “Ta vì cái gì muốn cố ý chọc giận hắn, ngại mệnh không đủ dài sao? Chính là lấy thẳng thắn thành khẩn đối đãi, không muốn lại lừa gạt hắn nữa.”
Ấn Huyên nhịn không được đem người trong ngực ôm càng chặt hơn: “Tiểu Lục thúc… Vân Mặc…” Giờ phút này hắn tình phát như lửa, rất muốn khảm cái người hắn mong nhớ ngày đêm này vào trong lòng, thậm chí còn muốn tiến thêm một bước… Nhưng mà, đối phương hiện giờ chỉ là hồn phách. Mà bản thân hắn, cũng chỉ là một cái hồn phách mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.
Tuy rằng hồn phách Long thần trời sinh thần thông, có thể tùy ý biến ảo thực thể, nhưng cũng chỉ là tạm thời, chi bằng trở lại nguyên sinh trong thân thể Kim Long, mới là trị tận gốc. Trên thân thể Kim Long thương thế rất nặng, còn đang phải dựa vào thiên địa tinh hoa mà từ từ khôi phục. Mà Đông Lai lại như hổ rình mồi, ỷ vào sức mạnh cường đại thường xuyên áp chế hắn, tùy thời muốn tiêu diệt, cắn nuốt hắn. May là Ấn Huyên ý chí lại kiên định, cũng hiểu được việc vạn phần khó giải quyết.
Ấn Vân Mặc phảng phất có sở cảm, vuốt ve phía sau lưng hắn, nói: “Ta còn thiếu Đông Lai một việc. Chờ ra khỏi Bát bộ Phù đồ này, liền muốn đi hoàn lại.”
Ấn Huyên nhíu mày: “Ngươi cái gì cũng không nợ hắn! Nghiệp trái gì của kiếp trước, kiếp trước đã trả rồi. Ngươi cũng đã chết hai lần rồi, còn có nợ gì không thể trừ! Đúng rồi, ngươi không phải nói ta chính là Đông Lai sao? Thực tốt, ta liền thay hắn lặp lại lần nữa: hai người các ngươi không còn nợ gì nhau! Từ nay về sau không còn liên quan gì với nhau nữa!”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Cái này không giống… Bất quá ngươi yên tâm. Ta muốn trả món nợ này, cũng không gây nguy hiểm cho bản thân, hơn nữa đối với ngươi cũng có chỗ tốt.”
Ấn Huyên phẫn nộ mà hừ một tiếng, ôm y không muốn buông tay. Con thỏ lông xù béo ú lại mặt dày mày dạn mà cọ tới, ý đồ đem Ấn Huyên ủn ra chỗ khác. Ấn Vân Mặc cười vỗ vỗ bả vai Ấn Huyên, ý bảo hắn buông tay: “Còn nhiều thời gian. Long thần hồn phách tuy cường đại, muốn duy trì Đạo Vực lâu dài cũng phải hao tổn tâm thần, vẫn là nên triệt đi. Chúng ta muốn đột phá tầng tháp thứ năm, còn phải đi lấy năm loại kỳ hương nữa!”
“Chỉ cần thêm một loại thôi. Ta đã lấy được Hồng Xạ hương, Tượng Tạng hương, Ngưu Đàn hương cùng Kinh Tinh phản hồn hương. Chỉ còn Nguyệt chi hương ở phù đảo phía Tây Bắc là chưa lấy được.” Ấn Huyên không quá cam nguyện mà buông y ra, phất tay áo đem tiên thân khôi lỗi phía xa kéo lại gần “Tuy rằng ta tương đối quen với bộ dáng tiểu Lục thúc hiện tại, nhưng hồn phách ở bên ngoài không đủ an toàn, vẫn là quay trở lại vào trong khôi lỗi đi.”
Ấn Vân Mặc khẽ vuốt hai má khôi lỗi một chút, không phải không thừa nhận: luận dung mạo đẹp đẽ phiêu dật vẫn là kiếp trước Lâm Ương hơn, nhịn không được mà bỡn cợt: “Nguyên lai ngươi thích chính là bộ dáng Ấn Vân Mặc; nếu về sau ta khôi phục tiên thân Lâm Ương, chẳng phải là khiến Huyên nhi thất vọng sao?!”
Ấn Huyên đem ngón tay y nắm lòng bàn tay, như đồ chơi quý giá vuốt ve từng ngón một, thuận miệng nói: “Ngươi cũng biết ở trong mắt Long tộc, con người đều là sinh vật nhỏ bé, nào có phân biệt cái gì xấu đẹp? Tam giới chúng sinh, tiểu Lục thúc muốn biến thành bộ dáng gì, liền biến thành bộ dáng đó, với ta mà nói cũng không có gì khác nhau.”
“Đây là… Đạo vực?” Y ngạc nhiên ngồi dậy, “Bát bộ Phù đồ tự tạo thành một thế giới riêng, người ngoài tiến vào đạo cảnh, pháp lực đều bị quy tắc trong tháp áp chế, như thế nào có thể tích xuất Đạo vực?”
“Thực giật mình a?” một thanh âm băng hàn sương lãnh hỏi lại “Ngươi chẳng lẽ không biết ta ở trong Long tộc chí bảo này, như cá gặp nước sao?”
….Long thần Đông Lai! Ấn Vân Mặc dùng một bàn tay che mặt, có loại xúc động như đại chủ nợ đến nhà, hận không thể chui xuống đất vĩnh viễn không ló đầu ra. Nên tới ắt sẽ tới, y tự mình an ủi; Tình cảnh trước mắt, không phải sớm đã nghĩ qua trăm ngàn lần rồi sao… Chính mình ở trong tay hắn chết qua một lần, chết thêm một lần nữa có ngại chi, cho dù hồn phi phách tán, cũng là nên hoàn lại mệnh số.
Sau khi đem sinh tử bỏ sang một bên, trong lòng y lại thản nhiên trở lại, buông bàn tay xuống, xoay người, hướng đến nam tử anh vĩ mặc trường bào màu thiên thanh trước mặt, cẩn cẩn dực dực mà hành một cái đại lễ.
“Như thế nào? Sợ ta lại giết ngươi, xương bánh chè mềm nhũn?” Đông Lai không chút khách khí mà trào phúng.
Ấn Vân Mặc nghiêm mặt nói: “Không, đây là bồi lễ. Vô luận ngươi có cần hay không, có nhìn hay không cũng vậy. Đã làm sai, trước hết phải bồi lễ.”
Đông Lai đến gần một bước, cười lạnh: “A? Lâm Ương tiên quân lúc nào cũng làm theo ý mình, lại cũng có thời điểm nhận sai bồi lễ sao? Vậy liền nói đi, ngươi sai ở đâu?”
Ấn Vân Mặc hai tay chắp lại, một cái dập đầu lễ đến đoan chính, thanh âm chân thành: “Thứ nhất, sai ở tâm thuật bất chính. Vì mưu tư lợi, không tiếc tổn hại người khác.”
“Thứ hai, sai ở hư tình giả ý. Có ý định tiếp cận, giả ý kết giao, lừa gạt tín nhiệm của đối phương.”
“Thứ ba, sai ở thủ đoạn tàn nhẫn. Mưu hại vây khốn, mặc dù tâm không có ý giết người, nhưng lại có ý đả thương người”
“Thứ tư, sai ở tê liệt vô cảm. Cho dù thụ hình đọa tiên, cũng chưa chân chính biết sai sửa đổi, tâm không hề có ý thẹn mà lại có oán khí.”
Mỗi một câu nhận sai y liền lạy một cái, ngữ khí chân thành, thần sắc ủ dột, giống như đưa đao tự cắt thịt, đem sai lầm cùng ác niệm từ trong tôn nghiêm thể diện máu chảy đầm đìa mà móc ra, trải rõ dưới dương quang “Ta đối với Thần quân thương tổn sâu nặng vô cùng, cho dù áy náy ăn năn đều là việc vô sự vô bổ. Lần này dập đầu tạ tội, không phải là cầu tha thứ, mà là vì đảm đương.”
Đông Lai mặt không đổi sắc mà nhìn y, sau một hồi lạnh lùng hỏi: “Còn có gì nữa?”
Ấn Vân Mặc nghiêm túc nghĩ nghĩ, đáp: “Đều đã nói hết.”
Đông Lai dưới cơn thịnh nộ, cơ bắp hai má vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi quát: “Còn gì nữa? Quan trọng nhất cái sai kia đâu?!”
Ấn Vân Mặc ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, trên mặt không rõ là hối hận, tiếc nuối, hay là không biết làm sao: “… Đấy không phải là sai.”
“Ta dù có ngàn sai vạn sai, cũng không phải sai ở chỗ không yêu ngươi.”
“Ta biết kiếp trước quen biết trăm năm, Thần quân đối với ta trong lòng có tình. Nhưng mà khi đó Lâm Ương là một kẻ lãnh tâm vô tình, bên trong tràn đầy tự lợi cùng mưu kế. Thần quân đối với ta mà nói, bất quá chỉ là người quen có thể lợi dụng. Sau khi ta từ tiên đọa làm người, nhập thế nhập tình, lang bạt kỳ hồ, dần dần hiểu được rất nhiều. Có thể nói ‘Ấn Vân Mặc’ chính là ta được sinh ra một lần nữa. Nhưng mà, trong cuộc đời của Ấn Vân Mặc, trong quá trình hắn mở lòng luyến ái, cũng không có sự tồn tại của ngươi, Đông Lai thần quân, mà đó chính là Ấn Huyên.”
“Kiếp trước, ta không biết yêu; kiếp này, ngươi và ta tiếp xúc một lần duy nhất, chính là trước khi ta chết. Giữa ngươi và ta suốt một trăm ba mươi năm quen biết, chưa bao giờ hiểu nhau, thì như thế nào tương luyến?”
“Yêu, hoặc không yêu, là chân chính tuỳ thích. Ta có thể bị trừng phạt, có thể bồi lễ, có thể chuộc tội, nhưng lại không thể đem thứ tình cảm không tồn tại làm như nợ nần để hoàn lại. Làm như vậy không chỉ khinh nhờn chính mình, cũng là vũ nhục ngươi. Thỉnh thần quân minh giám.” Ấn Vân Mặc từng câu từng chữ rõ ràng bình tĩnh mà nói xong, phục xuống đất không ngước nhìn lên.
Đông Lai ngay cả ngón tay cũng đều run rẩy, đem nắm tay xiết chặt, trong ánh mắt đều là thống khổ mà tuyệt vọng “… Cho dù có ngàn điều sai vạn điều sai khác, chỉ cần ngươi đồng ý nhận sai điều đó, ta liền đều tha thứ tất cả cho ngươi – ngươi vì cái gì lại là không chịu! Ngươi nói ngươi yêu chính là Ấn Huyên? Hắn căn bản là không tồn tại, bất quá chỉ là một chút ý thức ảo ảnh của ta mà thôi! Lại nói, nhân gian đế vương thì thế nào chứ, cũng chỉ là thân thể phàm thai. Với người tu đạo mà nói bất quá chỉ như con kiến cọng cỏ. Hắn làm thế nào xứng được với tình cảm của ngươi, lại có tư cách gì cùng ta tranh đoạt?”
Ấn Vân Mặc thở dài nói: “Có thể tự hỏi xứng hay không xứng, đáng giá hay không đáng giá, có tư cách hay không tư cách, liền không phải là yêu. Ta chỉ biết hắn từ lúc sinh ra, một tiểu tử tròn tròn phấn nộn, đến lúc hai mươi hai trở thành Thiên tử trẻ tuổi, khí phách oai hùng, mỗi một bộ dáng ta đều vẫn còn nhớ. Mỗi một thời điểm hắn trưởng thành ta đều tham dự trong đó. Bất tri bất giác, trong lòng liền sinh tình. Bất tri bất giác, tình liền bộc phát. Trước kia chính mình mờ mịt không biết; Hiện giờ đã sáng tỏ tâm ý, càng như nước đổ khó hốt. Đông Lai thần quân, ngươi còn không rõ sao? Không phải là hắn so với ngươi tốt hơn, mà là hắn so với ngươi vừa vặn.”
“Vừa vặn? Ôi ôi, vừa vặn!” Đông Lai giận dữ mà cười, “Tại thời cơ vừa vặn, tình cảnh vừa vặn, lấy thân phận vừa vặn xuất hiện bên cạnh ngươi, rốt cục khiến cho ngươi động tâm! Nhưng mà ngay cả những cái vừa vặn đó, đều là chính ta một tay biên tạo! Ta tự phong thần thức, chuyển thế trọng sinh, chính là vì một cái kết cục buồn cười như vậy?!”
“Đừng có dùng gương mặt Lâm Ương nói ra những lời như thế!” Hắn trong lúc khó có thể ức chế phẫn nộ, một cước đá về hướng tiên thân khôi lỗi, đem hồn phách từ trong khôi lỗi chấn xuất, trên không trung chao đảo, hình thành một cái hư ảnh gần như trong suốt – là hư ảnh của Ấn Vân Mặc “Ngươi thậm chí ngay cả hồn phách, cũng không muốn mang bộ dáng của Lâm Ương!”
“Ngươi đã muốn làm Ấn Vân Mặc, không muốn cho ta nhớ đến chuyện kia… vậy thì đem hồn phách bồi cho ta đi!” Đông Lai lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị, năm ngón tay tóm một cái, đem hồn phách Ấn Vân Mặc thu vào trong bàn tay.
Chỉ cần một ý niệm chợt loé, liền khiến cho đối phương hồn phi phách tán, tại đây trong thiên địa triệt để thân tử đạo tiêu.
Đúng lúc này, từ trong ống tay áo tiên thân khôi lỗi bị đá ngã chỏng vó dưới đất, chui ra một con thỏ béo phì phì, lông xù màu xám. Bởi đương lúc ngủ say bị đánh thức, con thỏ dựng thẳng hai lỗ tai dài mà rung rung, hướng người khởi xướng phát ra tiếng thét chói tai: “Cù..cù cù…”
Thanh âm này bén nhọn như châm, đâm thẳng đến nguyên thần. Ngay cả Đông Lai cũng nhịn không được nhíu mày, chỉ cảm thấy tức ngực khó chịu. Hắn dùng một tay khác day day ấn đường đang ẩn ẩn dao động, chợt cảm thấy một trận tâm thần hoảng hốt.
Khi tay hắn từ mi tâm buông xuống, rõ ràng lại thành dung mạo Ấn Huyên. Chẳng những khí chất ngũ quan, ngay cả ánh mắt thần sắc cũng cùng trước đó hoàn toàn bất đồng.
“… Đông Lai! Ngay cả ảnh hưởng của ‘Oán tương hội’ cũng ngăn không được, còn tự xưng là Long thần!” Ấn Huyên khinh thường mà hừ một tiếng, đem hồn phách đang nắm trong tay thật cẩn thận mà buông ra. Hắn cẩn trọng tỉ mỉ nhìn Ấn Vân Mặc, xác nhận ba hồn bảy phách không tổn hao gì, mới nhẹ nhàng thở ra nói: “Tiểu Lục thúc, ngươi không sao chứ?”
Ấn Vân Mặc cao thấp đánh giá hắn, một lúc lâu sau mỉm cười tự giễu: “Lúc trước thật sự là ta nhìn sai, còn nói với Diêu Quang rằng hai người các ngươi hồn phách bất đồng. Hiện giờ xem ra, Đông Lai đích xác không phải là thác xá, mà ngươi cũng không phải một cái hồn phách khác sau khi chuyển thế – ngươi chính là Đông Lai.”
Ấn Huyên khóe miệng cứng đờ, trong mắt ẩn hiện thấp thỏm.
“Ngươi là Đông Lai, nhưng cũng không phải là Đông Lai. Hồn phách tuy là giống một cái, ý thức cùng tính tình lại không giống nhau.”
Ấn Huyên nghe vậy, sắc mặt hơi khốn khổ, thấp giọng mà kêu một tiếng: “Tiểu Lục thúc, ta là Huyên nhi của ngươi!”
Ấn Vân Mặc thở dài: “Kiếp trước kiếp này đồng thời tồn tại, dùng chung một cái hồn phách! Tình huống này cũng thật hiếm thấy, trong ngàn vạn người cũng không có một, ta vậy mà lại đụng phải. Sau này các ngươi thường thường thay nhau xuất hiện; bên này tha thiết ân cần kêu ‘Tiểu Lục thúc’; quay đầu một cái lại hận không đến bóp chết ta. Vậy thì bảo ta nên làm thế nào cho phải?”
Ấn Huyên trầm giọng nói: “Ta cùng với hắn không thể cùng tồn tại. Không là gió Đông thổi bạt gió Tây, thì là gió Tây áp đảo gió Đông. Tiểu Lục thúc, ngươi yên tâm. Ta cũng có thể thao túng Long thần lực, chỉ là còn chưa đủ thuần thục. Ta sẽ mau chóng ra biện pháp, lại đem hắn trở vào phong ấn.”
“Thôi đừng!” Ấn Vân Mặc thở dài, “Còn chê ta thiếu nợ hắn không đủ sao? Lại nói, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, phiền não sau này thì để sau này lại nói.”
Con thỏ béo ú lông xù một bước một bước mà dịch lại gần, dùng sức cọ vào ống quần Ấn Vân Mặc. Ấn Huyên làm như nhớ tới chuyện xưa, ánh mắt ấm áp: “Đây không phải là con thỏ vô lại suốt ngày cọ cọ mà ta đưa cho ngươi sao? Nguyên lai chính là lạc đường, ta còn tưởng nó đã bị ngươi ăn.”
Ấn Vân Mặc liếc một cái xem thường: “Ta còn tưởng rằng ngươi ghen tuông đại phát, đem nó ném đi đâu.”
“Nói bậy, ta cùng con thỏ ghen tuông cái nỗi gì!” Ấn Huyên thấy nó cơ hồ muốn chui vào trong ống quần Ấn Vân Mặc, cho dù chỉ là hồn phách hư ảnh, cũng làm hắn cảm thấy dị thường chướng mắt, nhịn không được vươn mũi chân đem nó đẩy ra xa.
Ấn Vân Mặc nhìn có chút buồn cười, tâm lại sinh xúc động – người này đích đích xác xác chính là Huyên nhi của y. Là Đại quốc Hoàng đế, trong mắt người ngoài một thân thâm trầm nội liễm, cường thế quả quyết; Mà ở trước mặt mình, hắn lại như thiếu niên trước kia, biệt biệt nữu nữu, trong nóng ngoài lạnh, tính tình độc chiếm mạnh mẽ.
Ấn Huyên đứng trước mặt tiểu Lục thúc, nhìn trên mặt y một nét vô cùng quen thuộc, vừa mang theo ý tứ hàm xúc, lại vừa cười như không cười, chỉ cảm thấy chính mình từ nhỏ đến nay đối với y đủ loại cảm xúc. Vướng bận là yêu, quyến luyến là yêu, tức giận là yêu, ghét hận là yêu, cả nụ cười nhạt không cho là đúng kia…tất cả đều là yêu… Toàn bộ thân thể ngập tràn cảm xúc, cơ hồ muốn bùng phát. Hắn không kìm lòng được, ôm lấy Ấn Vân Mặc, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu: “Tiểu Lục thúc, ta thích ngươi. Ta là chân tâm muốn đối đãi tốt với ngươi.”
“A, từ nhỏ ngươi đã từng nói thiệt nhiều rồi nha.” Ấn Vân Mặc mỉm cười nói “Ta cũng thích Huyên nhi.”
“… Vẫn là cái loại thích lúc bé kia sao?” Ấn Huyên cúi đầu đem mặt vùi vào sau gáy y, rầu rĩ mà hỏi.
Ấn Vân Mặc tạm dừng một khắc, đáp: “Ngươi hy vọng là thích thế nào, thì chính là loại đó.”
Ấn Huyên mãnh liệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên như sao, “Trước ngươi nói với Đông Lai ngươi yêu chính là ta, không phải là cố ý lấy ta chọc tức hắn?”
Ấn Vân Mặc vỗ nhẹ vào sau lưng hắn: “Ta vì cái gì muốn cố ý chọc giận hắn, ngại mệnh không đủ dài sao? Chính là lấy thẳng thắn thành khẩn đối đãi, không muốn lại lừa gạt hắn nữa.”
Ấn Huyên nhịn không được đem người trong ngực ôm càng chặt hơn: “Tiểu Lục thúc… Vân Mặc…” Giờ phút này hắn tình phát như lửa, rất muốn khảm cái người hắn mong nhớ ngày đêm này vào trong lòng, thậm chí còn muốn tiến thêm một bước… Nhưng mà, đối phương hiện giờ chỉ là hồn phách. Mà bản thân hắn, cũng chỉ là một cái hồn phách mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.
Tuy rằng hồn phách Long thần trời sinh thần thông, có thể tùy ý biến ảo thực thể, nhưng cũng chỉ là tạm thời, chi bằng trở lại nguyên sinh trong thân thể Kim Long, mới là trị tận gốc. Trên thân thể Kim Long thương thế rất nặng, còn đang phải dựa vào thiên địa tinh hoa mà từ từ khôi phục. Mà Đông Lai lại như hổ rình mồi, ỷ vào sức mạnh cường đại thường xuyên áp chế hắn, tùy thời muốn tiêu diệt, cắn nuốt hắn. May là Ấn Huyên ý chí lại kiên định, cũng hiểu được việc vạn phần khó giải quyết.
Ấn Vân Mặc phảng phất có sở cảm, vuốt ve phía sau lưng hắn, nói: “Ta còn thiếu Đông Lai một việc. Chờ ra khỏi Bát bộ Phù đồ này, liền muốn đi hoàn lại.”
Ấn Huyên nhíu mày: “Ngươi cái gì cũng không nợ hắn! Nghiệp trái gì của kiếp trước, kiếp trước đã trả rồi. Ngươi cũng đã chết hai lần rồi, còn có nợ gì không thể trừ! Đúng rồi, ngươi không phải nói ta chính là Đông Lai sao? Thực tốt, ta liền thay hắn lặp lại lần nữa: hai người các ngươi không còn nợ gì nhau! Từ nay về sau không còn liên quan gì với nhau nữa!”
Ấn Vân Mặc bật cười: “Cái này không giống… Bất quá ngươi yên tâm. Ta muốn trả món nợ này, cũng không gây nguy hiểm cho bản thân, hơn nữa đối với ngươi cũng có chỗ tốt.”
Ấn Huyên phẫn nộ mà hừ một tiếng, ôm y không muốn buông tay. Con thỏ lông xù béo ú lại mặt dày mày dạn mà cọ tới, ý đồ đem Ấn Huyên ủn ra chỗ khác. Ấn Vân Mặc cười vỗ vỗ bả vai Ấn Huyên, ý bảo hắn buông tay: “Còn nhiều thời gian. Long thần hồn phách tuy cường đại, muốn duy trì Đạo Vực lâu dài cũng phải hao tổn tâm thần, vẫn là nên triệt đi. Chúng ta muốn đột phá tầng tháp thứ năm, còn phải đi lấy năm loại kỳ hương nữa!”
“Chỉ cần thêm một loại thôi. Ta đã lấy được Hồng Xạ hương, Tượng Tạng hương, Ngưu Đàn hương cùng Kinh Tinh phản hồn hương. Chỉ còn Nguyệt chi hương ở phù đảo phía Tây Bắc là chưa lấy được.” Ấn Huyên không quá cam nguyện mà buông y ra, phất tay áo đem tiên thân khôi lỗi phía xa kéo lại gần “Tuy rằng ta tương đối quen với bộ dáng tiểu Lục thúc hiện tại, nhưng hồn phách ở bên ngoài không đủ an toàn, vẫn là quay trở lại vào trong khôi lỗi đi.”
Ấn Vân Mặc khẽ vuốt hai má khôi lỗi một chút, không phải không thừa nhận: luận dung mạo đẹp đẽ phiêu dật vẫn là kiếp trước Lâm Ương hơn, nhịn không được mà bỡn cợt: “Nguyên lai ngươi thích chính là bộ dáng Ấn Vân Mặc; nếu về sau ta khôi phục tiên thân Lâm Ương, chẳng phải là khiến Huyên nhi thất vọng sao?!”
Ấn Huyên đem ngón tay y nắm lòng bàn tay, như đồ chơi quý giá vuốt ve từng ngón một, thuận miệng nói: “Ngươi cũng biết ở trong mắt Long tộc, con người đều là sinh vật nhỏ bé, nào có phân biệt cái gì xấu đẹp? Tam giới chúng sinh, tiểu Lục thúc muốn biến thành bộ dáng gì, liền biến thành bộ dáng đó, với ta mà nói cũng không có gì khác nhau.”
Tác giả :
Vô Xạ