Đoạ Tiên
Quyển 2 - Chương 26
Thiếu niên ưỡn người về phía sau vặn vẹo vòng eo, bỗng nhiên nhìn về phía hắn ẩn thân, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào rèm châu, khóe miệng không tiếng động nhếch lên một nụ cười.
Ấn Huyên xiết mạnh tấm rèm châu trong lòng bàn tay, nụ cười kia làm hắn hết hồn muốn nhắm mắt lại, mí mắt lại hoàn toàn không nghe sai sử của chính mình.
Nhìn, hảo, sao? Thiếu niên cười mấp máy môi, lặng lẽ hướng hắn làm một cái khẩu hình, bỗng nhiên cất giọng nói: “Ngươi đã trốn phía sau rèm nhìn lén mười lăm năm, còn muốn nhìn bao lâu?”
Ấn Huyên rõ ràng phát hiện, trên giường không một bóng người. Ấn Vân Mặc mười lăm tuổi đã đứng dậy nhặt lên áo khoác chu y, thần thái tự nhiên mà khoác lên thân thể trần trụi, hướng về phía phòng ngủ sâu phía trong đi tới. Ấn Huyên không tự chủ được mà vén rèm châu, theo sau.
Bể nước nóng hơi bốc lên như sương trắng, Ấn Vân Mặc đem hai tay sáng bóng như ngọc đặt lên thành bể, mái tóc ướt sũng như tơ rủ phía sau gáy. Nhiệt khí khiến hai má y ửng hồng mê người “Huyên nhi, ngươi còn chưa trả lời ta.” Y biếng nhác mà híp hai mắt.
“Ta, ta chỉ nhìn thấy hai lần.” Ấn Huyên có chút lắp bắp mà đáp.
“Nói dối! Ngươi luôn luôn ở đó nhìn lén.” Ấn Vân Mặc mở mắt, u nhiên nhìn hắn, “Trong đáy lòng ngươi, chưa bao giờ quên được một màn này. Ngày qua ngày, năm qua năm mà lắng đọng sâu trong thức hải của ngươi. Ngươi cho là ta không biết sao?”
Ấn Huyên đột nhiên một cỗ tâm hoảng ý loạn, ngập ngừng nói: “Tiểu Lục thúc…”
“Đừng gọi ta tiểu Lục thúc, ngươi cùng phụ vương ngươi giống nhau như đúc.” Ấn Vân Mặc âm thanh lạnh lùng nói.
“Không! Không phải -” Ấn Huyên đang định biện giải, đã thấy Ấn Vân Mặc hướng hắn vươn ra một cánh tay, bọt nước từ làn da trơn bóng tí tách rơi xuống. “Kéo ta đứng lên.”
Ấn Huyên do dự một chút, đưa tay ra nắm chắc tay y. Không ngờ đối phương dùng sức kéo mạnh, khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào trong bể. Ấn Huyên uống hai ngụm nước, lập tức bị tứ chi mềm dẻo trần trụi quấn quanh người.
“Ngươi ngoài miệng nói vô tội, nơi này lại không lừa được người.”
Ấn Huyên kinh hoảng phát giác, hạ thân bị đối phương nắm trong tay lại đang ngẩng cao đầu, dưới y phục ẩm ướt đã cung khởi- không biết khi nào, thân thể đứa bé bảy tuổi đã trở thành thân thể nam nhi trưởng thành cường tráng, dưới thanh sắc cùng dục niệm kích thích, dương khí bừng bừng phấn chấn, khô nóng khó nhịn.
“Ngươi…” dung nhan Ấn Vân Mặc đang kề sát gần chóp mũi, tóc mai thấm ướt, môi đỏ mọng hé mở, mắt phượng mê ly. Ấn Huyên nhất thời luống cuống không nói lên lời.
“Nếu muốn chứng minh trong sạch, liền đẩy ra ta, đi ra ngoài.” Ấn Vân Mặc đem hắn ôm lấy, kề miệng vào tai hắn nỉ non.
Vành tai, tóc mai chạm nhau, mềm mại mơ hồ. Một chút tâm tư chôn sâu nháy mắt như lửa cháy lan ra đồng cỏ, hàng ngàn hàng vạn khởi niệm bộc phát không thể vãn hồi. Ấn Huyên chợt xoay người, đem thiếu niên trong ngực đặt ở thành bể, cúi đầu hôn sâu, miệng lưỡi dây dưa.
Thiếu niên co một một chân quấn quanh eo hắn, nơi cổ họng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào tiêu hồn.
“Vân Mặc, Vân Mặc…” Ấn Huyên quyện hôn lên làn da bóng loáng nhẵn nhụi của đối phương, đem hết thảy thế tục luân lý vứt ra sau đầu. Thiếu niên trong ngực liền là thế giới cực lạc của hắn, hắn muốn xâm nhập y, chiếm hữu y, cho dù vạn kiếp bất phục, cũng tuyệt không quay đầu lại.
—————
“Không nghĩ ra trong núi hoang phỉ trại, cũng có cảnh đẹp như thế.” Phía sau Đại Quật sơn, Ấn Vân Mặc phong hàn chưa lành cùng Tả Cảnh Niên ăn mặc như mã tặc một trước một sau chậm bước tới. Trước mặt là cảnh trí tuyết trắng hồng anh rực rỡ, khiến ngay cả kẻ nhất quán vô tâm phong hoa tuyết nguyệt như Tả Cảnh Niên cũng nhịn không được thấp giọng cảm thán. Chợt thấy Ấn Vân Mặc bỗng nhiên quay đầu, nhìn phía chân trời phía xa như giật mình.
“Công tử, công tử!” Hắn hô liền mấy tiếng, Ấn Vân Mặc mới lấy lại tinh thần, vươn một lóng tay ra chỉ: “Cảnh Niên, ngươi nói đến tột cùng tuyết mê người, là do màu sắc hay hoa văn mê người?”
Tả Cảnh Niên nói: “Ta thấy tuyết cả màu sắc lẫn hoa văn đều mê người.”
Ấn Vân Mặc ảm đạm cười.”Ta lại cảm thấy, màu sắc và hoa văn của tuyết, bất quá đều là sắc trong lòng. Đập vào mắt là không, nhập tâm mới là sắc. Ngay điểm ấy mà nói, phật gia thuyết pháp cũng không phải không có lý. Đó chính là cái gọi là rượu không say người, người tự say” ngữ khí cuối cùng đột nhiên chuyển trầm, từng tiếng như tiếng khánh vang dội: “Sắc không mê người, người tự mê!”
—————–
“-Sắc không mê người người tự mê!” Tiếng quát thanh lạnh tại bên tai Ấn Huyên nổ vang, giống như tách ra hai mảnh thiên linh chém xuống tuyết. Hắn thốt nhiên kinh khởi, thần trí thoát khỏi mờ mịt đột nhiên thanh tỉnh.
Như ở trong mộng tỉnh lại, ngẩng đầu thấy rèm châu lay động buông hờ, trên ngọc án hương trầm bay khói nhẹ, trong không khí một cỗ nói không nên lời. Mà đang cùng hắn trên cẩm tháp điên loan đảo phượng, lại là kẻ tự xưng tiên nhân tại thế Tô Ánh Phục!
Ấn Huyên một phen đẩy ra tứ chi của thiếu niên đang quấn quanh, sắc mặt xanh mét mà đứng dậy sửa sang lại quần áo, cắn răng nói: “Hay cho thứ tiên quân dâm đãng không biết xấu hổ!”
Tô Ánh Phục nghiêng người mà nằm, lấy tay vuốt ve, thân thể tùy ý giãn ra, ấm ngọc ôn hương tản ra một loại hồn nhiên thiên thành rực rỡ. Hắn tựa hồ đối với sự lăng nhục của Ấn Huyên cũng không thèm để ý, thần sắc tiếc nuối nói: “Vốn định mượn phương pháp giao hợp của nhân gian giúp ngươi thoát thai hoán cốt, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc… Ngươi nếu thủy chung không bỏ được những quan niệm thế tục xuống thì cuộc đời này liền vô duyên với đạo pháp.”
Ấn Huyên cười lạnh: “Đạo pháp như thế, không tu cũng được! Như vậy cáo từ, không quấy nhiễu tiên quân tu hành!”
Tô Ánh Phục nói: “Ngươi hiện giờ thân ở trong Tử Thanh tiên cảnh của ta. Nếu ta không chịu thả ra, ngươi cả đời cũng đừng mơ tưởng trở về.”
Ấn Huyên kéo rèm che bốn phía ra, trước mắt chỉ thấy mênh mông cuồn cuộn sóng nước kéo dài đến chân trời, cả thuỷ đình giống như một con thuyền cô độc lênh đênh trên mặt biển. Hắn không chết tâm, xoay người vươn tay ra vốc, đúng thật là mặt nước lạnh lẽo.
Tô Ánh Phục dựa vào đầu giường cười nhạt, “Ta không lừa ngươi, cho dù nhảy xuống nước, bơi ba ngày đêm, cũng vẫn ở trong đại dương mênh mông này.”
“- ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?” Ấn Huyên cố nén đầy ngập lửa giận, lạnh giọng nói.
————–
“Lời này của Công tử, tựa hồ lộ ra thiên cơ ta không lý giải được.” Tả Cảnh Niên nói.
“Ngươi nhìn hắn, tự nhiên giải được ý trong lời nói của ta.” Ấn Vân Mặc chỉ chỉ một đạo nhân ảnh ở sâu trong rừng, “Hình Đại đương gia lúc này liền là trong lòng vô sắc, cho nên mới bỏ được vụng tay gẫy hoa, dùng đầy trời tàn hoa rơi lạc để luyện tiễn.”
Tả Cảnh Niên sớm đã nhìn thấy Hình Lệ Thiên trong rừng luyện tiễn. Hắn thị lực vô cùng tốt, thấy kình khí phất phới một mảnh hoa rụng, chưa kịp chạm đất liền bị mũi tên găm lại lên cây. Nhiều lúc một cung bốn tên, lại không mũi nào bắn trật, quả nhiên là tài bắn cung bất phàm.
Ấn Vân Mặc vuốt cằm nói: “Dù chưa đăng đường nhập thất, đã có thể đến được cảnh giới luyện khí ngự tiễn, Hình Lệ Thiên này thật đúng là một thiên tài vô sự tự thông. Nếu bốn tên này bắn một lượt, ngươi có thể một kiếm đỡ được không?”
Tả Cảnh Niên nghĩ nghĩ, nói: “Miễn cưỡng có thể.”
“Đây cũng là cách ngự khí thuật chân chính không xa.” Ấn Vân Mặc mỉm cười, “Ngươi trước hãy ở lại nơi này, ta muốn đi qua quấy rầy Hình đại đương gia, thuận đường mượn hắn một mũi tên.”
Tả Cảnh Niên theo lời ở lại phía sau cây, lo lắng xa xa dò xét mà nhìn, thấy công tử đi về phía Hình Lệ Thiên nói chuyện với nhau một khắc. Mã tặc đầu lĩnh kia lại đem tùy thân vũ khí giao cho y, còn bám vào phía sau khoa tay múa chân một phen, tự cầm tay mà dạy y giương cung xạ tiễn như thế nào.
Tả Cảnh Niên tin tưởng công tử trong lòng đều có tính toán, yên lặng theo dõi kỳ biến, chợt thấy một mũi tên mang theo tiếng động như rồng ngâm hổ gầm bắn ra, giữa không trung bùng phát một đám xích quang chói lọi, tốc độ như lưu tinh truy hỏa hướng về phía tây bắc bay đi, giây lát không còn thấy bóng dáng.
Hình Lệ Thiên nhìn lên ánh sáng chói lọi của mũi tên như xé không trung, thần sắc có chút ngạc nhiên, một lúc lâu mới hạ cung xuống nói: “Thật là một mũi tên xuất thần nhập hóa! Kỳ công tử ngươi -”
Ấn Vân Mặc cũng kinh ngạc xua tay: “Cái đó không có liên quan đến ta, mũi tên kia là ngươi bắn, ta ngay cả lực cũng không phát đâu.”
“Ta bắn?” Hình Lệ Thiên lăn qua lộn lại nhìn cánh tay cầm cung của chính mình, có chút khó tin “Không có khả năng a, công lực của ta như thế nào lại bỗng nhiên tăng vọt đến vậy…”
Ấn Vân Mặc cười tủm tỉm mà đem tay tiến vào trong tay áo: “Có lẽ chính như những người tập võ các ngươi đã nói, cái gì mà cơ duyên ‘Đột phá bình cảnh’ đã đến đi. Đại đương gia chậm rãi nghiên cứu, ta về trước nghỉ ngơi.”
Hình Lệ Thiên tùy ý gật gật đầu, giờ phút này một lòng một dạ đều chìm đắm trong võ đạo, nhiều lần khai cung kéo huyền tìm kiếm lại cảm giác lúc ấy.
Tả Cảnh Niên đi theo Ấn Vân Mặc quay về, nhịn không được hỏi: “Công tử, một mũi tên kia ngay cả ta cũng nhìn không được rõ ràng, đến tột cùng là ai bắn? Lại còn chùm xích quang kia, không giống như là tiễn khí, có chút cảm giác quen thuộc, lại không biết vật gì?”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Muốn bắn ra một mũi tên như vậy, hắn thiếu chính là cảnh giới, mà ta thiếu chính là lực đạo. Một khi hợp nhất liền không thành sao được? Về phần chùm xích quang kia, đúng thật là vật ngươi quen biết cũ, cố mà nhớ lại đi.”
Y lại quay đầu ngắm nhìn phía chân trời, lầm bầm lầu bầu: “Việc của ta đã hết, kế tiếp liền nhìn tự thân ý chí ngươi. Nếu đáy lòng có nửa phần lưu luyến, ra không được cũng đáng, hừ!”
“Công tử đang nói ai?” Tả Cảnh Niên không hiểu hỏi.
Ấn Vân Mặc bĩu môi: “Một tên gia hoả ngộ nhập đào hoa.”
———
“Như thế nào, chẳng lẽ công tử còn muốn dùng binh khí đối ta?”
Tô Ánh Phục không hề để ý đến Ấn Huyên lặng lẽ nắm chặt kiếm trong tay áo bên phải, đem tuyết sắc đạo bào tùy ý khoác vào, đứng dậy từng bước hướng hắn đi tới.
Ấn Huyên lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi có phép thuật, ta cũng không sợ chút nào.”
“Cần gì chứ, một phen muốn cùng giao tình, ngược lại bị ngươi căm thù.” Tô Ánh Phục than nhẹ, “Cũng thế, cuộc đời này ngươi không có tiên duyên, cưỡng cầu không đến…”
Hắn vừa nói vừa đi đến gần, Ấn Huyên cảnh giác mà nghiêng người lùi ra vài bước, càng không dám nhìn vào bộ mặt y, trong lòng không khỏi sinh ra bất đắc dĩ cùng lo lắng.
Đúng lúc này, dưới chân chợt chấn động. Ngay sau đó khung đỉnh bốn vách tường đều mãnh liệt rung động. Chung quanh tiếng nứt vỡ vang dội liên tiếp, giống như tiếng băng bị tách ra. Tô Ánh Phục bỗng nhiên biến sắc, thất thanh nói: “Có người ý đồ hủy kết giới của ta!” Vội vàng ngẩng đầu, thấy trên bầu trời một đám điểm sáng, trong chớp mắt to thành một nắm tay. Chớp mắt lại to ra như cái chuông, trong xoáy đen lại có những tia xích quang loá mắt.
Ấn Huyên từ trong dị tượng lấy lại tinh thần, thấy chung quanh ánh sáng vặn vẹo. Những rèm che, tháp cao, ngọc án tiên thảo đều từ từ mờ nhạt đi. Hắn càng phát hoài nghi hết thảy mọi vật đều là huyễn hóa giả ra. Tim đập mạnh, nhắm mắt liền hướng mặt biển phía ngoài đình xông lên đi tới, quả nhiên không rơi xuống nước, lại như cưỡi sóng mà đi. Phía sau mơ hồ nghe thấy Tô Ánh Phục thở hồng hộc mắng: “Đúng là long huyết dưỡng thành xích tinh cổ linh, lại lấy ra phá kết giới! Sớm nói lấy ra thay đổi người cũng không hảo, phung phí của trời…”
Trước mắt một trận quang ảnh mê ly, Ấn Huyên mở mắt ra đã thấy mình đứng tại cánh đồng phía trước núi. Trông về phía xa vẫn thấy mái cong đấu củng, xem ra cách đạo quan không xa. Ấn Huyên một đường đi bộ, tìm được mã xa đứng ở ngoài rừng tùng, bèn phân phó một hầu cận đi gọi bọn Hoa Lâm còn đang ở sương phòng chờ người đến.
Đám thị vệ mạc danh kỳ diệu thấy Ấn Huyên biến mất trong phòng, nửa ngày sau lại mặt như sương lạnh ngồi ở trong xe, ai cũng không dám hỏi nhiều, đánh xe quay đầu thẳng hướng Sưởng châu thành mà đi.
Đến khách điếm trong thành, Ấn Huyên lập tức gọi tới vài tên tâm phúc thị vệ, phân phó bọn họ xâm nhập phố phường điều tra tin tức Bắc Đẩu giáo. Chưa tới một canh giờ liền có hồi báo, phần nhiều là về Bắc Đẩu giáo giáo chủ Tô chân nhân như thế nào hiển thần tích với nhân gian, rõ như ban ngày, xác thực không phải là giả danh lừa bịp phàm nhân.
Điểm này Ấn Huyên đã có lĩnh hội, cũng đem y định vị là tà ma yêu đạo. Một điều khác lại làm hắn sinh tâm cảnh giác: tri châu của Sưởng châu Hứa Trừng Giang cũng là đệ nhất tín đồ của Bắc Đẩu giáo, thường vứt bỏ chính sự công vụ, đi Tử Thanh quan trai giới tu hành, trước mặt người khác đối Tô chân nhân một câu đều là “Tiên quân”, cung kính đến cực điểm. Hàng năm đều cắt xén các khoản công quỹ, lấy cớ tu sửa đạo quan, cứu tế người xuất gia; kỳ thật hết thảy đều dâng cúng dường cho Bắc Đẩu giáo. Nghe nói, y còn là thân truyền đệ tử của Tô chân nhân, lén lút bưng trà dâng nước, đấm vai bóp chân, hầu hạ so với hạ nhân còn ân cần hơn.
“Hoang đường! Đường đường ngũ phẩm đại quan, lại đánh tạp a dua với giang hồ yêu đạo, thể diện của triều đình đều là hắn làm cho mất hết! Trái luật không làm tròn trách nhiệm, ngu muội hoa mắt ù tai, khí tiết hoàn toàn không có, người như thế cũng có thể trở thành quan phụ mẫu chăm lo cho dân chúng sao? Chính là nỗi sỉ nhục của trẫm! Trẫm hôm nay có thể nghiêm trị hắn, có thể trảm thủ hắn, nhưng Đại quốc ta mười ba phủ một trăm tám mươi châu huyền, đến tột cùng có bao nhiêu quan viên như vậy còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?” Ấn Huyên đau xót mà nói.
Đám thị vệ thấy Hoàng đế nặng lời, sôi nổi sợ hãi quỳ gối, khẩn cầu bớt giận.
Ấn Huyên cũng không bớt giận, phất tay cho bọn họ đứng lên. Hắn dựa thẳng lưng vào ghế, ấn vào huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, trong lúc nhất thời cảm thấy trên vai trọng trách như núi, mỏi mệt đến mức muốn dỡ xuống hết thảy hảo hảo nghỉ tạm. Nhưng hắn cởi bỏ trọng trách, thì ai có thể gánh vác đây?
Trước mắt việc cấp bách, là xử lý khối u ác tính Bắc Đẩu giáo này, xem xét chỉnh đốn luật pháp ở Sưởng châu một phen.
“Hoa Lâm, xem xét hành trình, hậu đội một vạn nhân mã bao lâu có thể đến Sưởng châu thành?”
Hoa Lâm hơi suy nghĩ một chút, nói: “Hồi Hoàng Thượng, ước chừng nửa tháng sau sẽ đến.”
Ấn Huyên vuốt cằm: “Vậy trước hết hãy tra xét tri châu Hứa Trừng Giang, xem xem y tột cùng bất kham đến mức nào.”
“Hoàng Thượng muốn rõ ràng thân phận sao?”
“Tạm thời không, ngươi trước cho người tìm hiểu Hứa Trừng Giang những ngày gần đây ở nơi nào, làm cái gì.”
Hoa Lâm dạ một tiếng, đang muốn quay ra. Ấn Huyên lại giữ lại, nói: “Hãy gọi người khoái mã quay về Huỷ dương một chuyến, nhìn xem tình hình bệnh của Lịch vương có tốt không. Nếu là còn bệnh, giao trách nhiệm ngự y đi theo dụng tâm trị liệu, bất cứ cần dược liệu gì, khẩn cấp tám trăm dặm (*) cũng phải đưa đến cho trẫm tức khắc.”
[(*): đây là nói cách truyền tin thời xưa, khẩn cấp 800 dặm là quân vụ cấp bách nhất]
“Tuân chỉ.” Hoa Lâm hành lễ rời khỏi phòng, thầm nghĩ trong lòng: Hoàng Thượng tính tình lạnh lùng, từ khi nào lại đối người để tâm như vậy. Lịch vương điện hạ coi như là vinh sủng có một không hai. Vị Vương gia này tuy nói là phẩm vị cao, dung mạo anh tuấn, đáng tiếc luôn có chút không đứng đắn, có khi cố làm ra vẻ huyền bí lại thỉnh thoảng như thần côn. Lời nói thì tôn ti không phân biệt, Hoàng Thượng cũng tất thảy đều dung túng, ngẫm lại cũng là kỳ lạ.
Ấn Huyên xiết mạnh tấm rèm châu trong lòng bàn tay, nụ cười kia làm hắn hết hồn muốn nhắm mắt lại, mí mắt lại hoàn toàn không nghe sai sử của chính mình.
Nhìn, hảo, sao? Thiếu niên cười mấp máy môi, lặng lẽ hướng hắn làm một cái khẩu hình, bỗng nhiên cất giọng nói: “Ngươi đã trốn phía sau rèm nhìn lén mười lăm năm, còn muốn nhìn bao lâu?”
Ấn Huyên rõ ràng phát hiện, trên giường không một bóng người. Ấn Vân Mặc mười lăm tuổi đã đứng dậy nhặt lên áo khoác chu y, thần thái tự nhiên mà khoác lên thân thể trần trụi, hướng về phía phòng ngủ sâu phía trong đi tới. Ấn Huyên không tự chủ được mà vén rèm châu, theo sau.
Bể nước nóng hơi bốc lên như sương trắng, Ấn Vân Mặc đem hai tay sáng bóng như ngọc đặt lên thành bể, mái tóc ướt sũng như tơ rủ phía sau gáy. Nhiệt khí khiến hai má y ửng hồng mê người “Huyên nhi, ngươi còn chưa trả lời ta.” Y biếng nhác mà híp hai mắt.
“Ta, ta chỉ nhìn thấy hai lần.” Ấn Huyên có chút lắp bắp mà đáp.
“Nói dối! Ngươi luôn luôn ở đó nhìn lén.” Ấn Vân Mặc mở mắt, u nhiên nhìn hắn, “Trong đáy lòng ngươi, chưa bao giờ quên được một màn này. Ngày qua ngày, năm qua năm mà lắng đọng sâu trong thức hải của ngươi. Ngươi cho là ta không biết sao?”
Ấn Huyên đột nhiên một cỗ tâm hoảng ý loạn, ngập ngừng nói: “Tiểu Lục thúc…”
“Đừng gọi ta tiểu Lục thúc, ngươi cùng phụ vương ngươi giống nhau như đúc.” Ấn Vân Mặc âm thanh lạnh lùng nói.
“Không! Không phải -” Ấn Huyên đang định biện giải, đã thấy Ấn Vân Mặc hướng hắn vươn ra một cánh tay, bọt nước từ làn da trơn bóng tí tách rơi xuống. “Kéo ta đứng lên.”
Ấn Huyên do dự một chút, đưa tay ra nắm chắc tay y. Không ngờ đối phương dùng sức kéo mạnh, khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào trong bể. Ấn Huyên uống hai ngụm nước, lập tức bị tứ chi mềm dẻo trần trụi quấn quanh người.
“Ngươi ngoài miệng nói vô tội, nơi này lại không lừa được người.”
Ấn Huyên kinh hoảng phát giác, hạ thân bị đối phương nắm trong tay lại đang ngẩng cao đầu, dưới y phục ẩm ướt đã cung khởi- không biết khi nào, thân thể đứa bé bảy tuổi đã trở thành thân thể nam nhi trưởng thành cường tráng, dưới thanh sắc cùng dục niệm kích thích, dương khí bừng bừng phấn chấn, khô nóng khó nhịn.
“Ngươi…” dung nhan Ấn Vân Mặc đang kề sát gần chóp mũi, tóc mai thấm ướt, môi đỏ mọng hé mở, mắt phượng mê ly. Ấn Huyên nhất thời luống cuống không nói lên lời.
“Nếu muốn chứng minh trong sạch, liền đẩy ra ta, đi ra ngoài.” Ấn Vân Mặc đem hắn ôm lấy, kề miệng vào tai hắn nỉ non.
Vành tai, tóc mai chạm nhau, mềm mại mơ hồ. Một chút tâm tư chôn sâu nháy mắt như lửa cháy lan ra đồng cỏ, hàng ngàn hàng vạn khởi niệm bộc phát không thể vãn hồi. Ấn Huyên chợt xoay người, đem thiếu niên trong ngực đặt ở thành bể, cúi đầu hôn sâu, miệng lưỡi dây dưa.
Thiếu niên co một một chân quấn quanh eo hắn, nơi cổ họng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào tiêu hồn.
“Vân Mặc, Vân Mặc…” Ấn Huyên quyện hôn lên làn da bóng loáng nhẵn nhụi của đối phương, đem hết thảy thế tục luân lý vứt ra sau đầu. Thiếu niên trong ngực liền là thế giới cực lạc của hắn, hắn muốn xâm nhập y, chiếm hữu y, cho dù vạn kiếp bất phục, cũng tuyệt không quay đầu lại.
—————
“Không nghĩ ra trong núi hoang phỉ trại, cũng có cảnh đẹp như thế.” Phía sau Đại Quật sơn, Ấn Vân Mặc phong hàn chưa lành cùng Tả Cảnh Niên ăn mặc như mã tặc một trước một sau chậm bước tới. Trước mặt là cảnh trí tuyết trắng hồng anh rực rỡ, khiến ngay cả kẻ nhất quán vô tâm phong hoa tuyết nguyệt như Tả Cảnh Niên cũng nhịn không được thấp giọng cảm thán. Chợt thấy Ấn Vân Mặc bỗng nhiên quay đầu, nhìn phía chân trời phía xa như giật mình.
“Công tử, công tử!” Hắn hô liền mấy tiếng, Ấn Vân Mặc mới lấy lại tinh thần, vươn một lóng tay ra chỉ: “Cảnh Niên, ngươi nói đến tột cùng tuyết mê người, là do màu sắc hay hoa văn mê người?”
Tả Cảnh Niên nói: “Ta thấy tuyết cả màu sắc lẫn hoa văn đều mê người.”
Ấn Vân Mặc ảm đạm cười.”Ta lại cảm thấy, màu sắc và hoa văn của tuyết, bất quá đều là sắc trong lòng. Đập vào mắt là không, nhập tâm mới là sắc. Ngay điểm ấy mà nói, phật gia thuyết pháp cũng không phải không có lý. Đó chính là cái gọi là rượu không say người, người tự say” ngữ khí cuối cùng đột nhiên chuyển trầm, từng tiếng như tiếng khánh vang dội: “Sắc không mê người, người tự mê!”
—————–
“-Sắc không mê người người tự mê!” Tiếng quát thanh lạnh tại bên tai Ấn Huyên nổ vang, giống như tách ra hai mảnh thiên linh chém xuống tuyết. Hắn thốt nhiên kinh khởi, thần trí thoát khỏi mờ mịt đột nhiên thanh tỉnh.
Như ở trong mộng tỉnh lại, ngẩng đầu thấy rèm châu lay động buông hờ, trên ngọc án hương trầm bay khói nhẹ, trong không khí một cỗ nói không nên lời. Mà đang cùng hắn trên cẩm tháp điên loan đảo phượng, lại là kẻ tự xưng tiên nhân tại thế Tô Ánh Phục!
Ấn Huyên một phen đẩy ra tứ chi của thiếu niên đang quấn quanh, sắc mặt xanh mét mà đứng dậy sửa sang lại quần áo, cắn răng nói: “Hay cho thứ tiên quân dâm đãng không biết xấu hổ!”
Tô Ánh Phục nghiêng người mà nằm, lấy tay vuốt ve, thân thể tùy ý giãn ra, ấm ngọc ôn hương tản ra một loại hồn nhiên thiên thành rực rỡ. Hắn tựa hồ đối với sự lăng nhục của Ấn Huyên cũng không thèm để ý, thần sắc tiếc nuối nói: “Vốn định mượn phương pháp giao hợp của nhân gian giúp ngươi thoát thai hoán cốt, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc… Ngươi nếu thủy chung không bỏ được những quan niệm thế tục xuống thì cuộc đời này liền vô duyên với đạo pháp.”
Ấn Huyên cười lạnh: “Đạo pháp như thế, không tu cũng được! Như vậy cáo từ, không quấy nhiễu tiên quân tu hành!”
Tô Ánh Phục nói: “Ngươi hiện giờ thân ở trong Tử Thanh tiên cảnh của ta. Nếu ta không chịu thả ra, ngươi cả đời cũng đừng mơ tưởng trở về.”
Ấn Huyên kéo rèm che bốn phía ra, trước mắt chỉ thấy mênh mông cuồn cuộn sóng nước kéo dài đến chân trời, cả thuỷ đình giống như một con thuyền cô độc lênh đênh trên mặt biển. Hắn không chết tâm, xoay người vươn tay ra vốc, đúng thật là mặt nước lạnh lẽo.
Tô Ánh Phục dựa vào đầu giường cười nhạt, “Ta không lừa ngươi, cho dù nhảy xuống nước, bơi ba ngày đêm, cũng vẫn ở trong đại dương mênh mông này.”
“- ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?” Ấn Huyên cố nén đầy ngập lửa giận, lạnh giọng nói.
————–
“Lời này của Công tử, tựa hồ lộ ra thiên cơ ta không lý giải được.” Tả Cảnh Niên nói.
“Ngươi nhìn hắn, tự nhiên giải được ý trong lời nói của ta.” Ấn Vân Mặc chỉ chỉ một đạo nhân ảnh ở sâu trong rừng, “Hình Đại đương gia lúc này liền là trong lòng vô sắc, cho nên mới bỏ được vụng tay gẫy hoa, dùng đầy trời tàn hoa rơi lạc để luyện tiễn.”
Tả Cảnh Niên sớm đã nhìn thấy Hình Lệ Thiên trong rừng luyện tiễn. Hắn thị lực vô cùng tốt, thấy kình khí phất phới một mảnh hoa rụng, chưa kịp chạm đất liền bị mũi tên găm lại lên cây. Nhiều lúc một cung bốn tên, lại không mũi nào bắn trật, quả nhiên là tài bắn cung bất phàm.
Ấn Vân Mặc vuốt cằm nói: “Dù chưa đăng đường nhập thất, đã có thể đến được cảnh giới luyện khí ngự tiễn, Hình Lệ Thiên này thật đúng là một thiên tài vô sự tự thông. Nếu bốn tên này bắn một lượt, ngươi có thể một kiếm đỡ được không?”
Tả Cảnh Niên nghĩ nghĩ, nói: “Miễn cưỡng có thể.”
“Đây cũng là cách ngự khí thuật chân chính không xa.” Ấn Vân Mặc mỉm cười, “Ngươi trước hãy ở lại nơi này, ta muốn đi qua quấy rầy Hình đại đương gia, thuận đường mượn hắn một mũi tên.”
Tả Cảnh Niên theo lời ở lại phía sau cây, lo lắng xa xa dò xét mà nhìn, thấy công tử đi về phía Hình Lệ Thiên nói chuyện với nhau một khắc. Mã tặc đầu lĩnh kia lại đem tùy thân vũ khí giao cho y, còn bám vào phía sau khoa tay múa chân một phen, tự cầm tay mà dạy y giương cung xạ tiễn như thế nào.
Tả Cảnh Niên tin tưởng công tử trong lòng đều có tính toán, yên lặng theo dõi kỳ biến, chợt thấy một mũi tên mang theo tiếng động như rồng ngâm hổ gầm bắn ra, giữa không trung bùng phát một đám xích quang chói lọi, tốc độ như lưu tinh truy hỏa hướng về phía tây bắc bay đi, giây lát không còn thấy bóng dáng.
Hình Lệ Thiên nhìn lên ánh sáng chói lọi của mũi tên như xé không trung, thần sắc có chút ngạc nhiên, một lúc lâu mới hạ cung xuống nói: “Thật là một mũi tên xuất thần nhập hóa! Kỳ công tử ngươi -”
Ấn Vân Mặc cũng kinh ngạc xua tay: “Cái đó không có liên quan đến ta, mũi tên kia là ngươi bắn, ta ngay cả lực cũng không phát đâu.”
“Ta bắn?” Hình Lệ Thiên lăn qua lộn lại nhìn cánh tay cầm cung của chính mình, có chút khó tin “Không có khả năng a, công lực của ta như thế nào lại bỗng nhiên tăng vọt đến vậy…”
Ấn Vân Mặc cười tủm tỉm mà đem tay tiến vào trong tay áo: “Có lẽ chính như những người tập võ các ngươi đã nói, cái gì mà cơ duyên ‘Đột phá bình cảnh’ đã đến đi. Đại đương gia chậm rãi nghiên cứu, ta về trước nghỉ ngơi.”
Hình Lệ Thiên tùy ý gật gật đầu, giờ phút này một lòng một dạ đều chìm đắm trong võ đạo, nhiều lần khai cung kéo huyền tìm kiếm lại cảm giác lúc ấy.
Tả Cảnh Niên đi theo Ấn Vân Mặc quay về, nhịn không được hỏi: “Công tử, một mũi tên kia ngay cả ta cũng nhìn không được rõ ràng, đến tột cùng là ai bắn? Lại còn chùm xích quang kia, không giống như là tiễn khí, có chút cảm giác quen thuộc, lại không biết vật gì?”
Ấn Vân Mặc cười nói: “Muốn bắn ra một mũi tên như vậy, hắn thiếu chính là cảnh giới, mà ta thiếu chính là lực đạo. Một khi hợp nhất liền không thành sao được? Về phần chùm xích quang kia, đúng thật là vật ngươi quen biết cũ, cố mà nhớ lại đi.”
Y lại quay đầu ngắm nhìn phía chân trời, lầm bầm lầu bầu: “Việc của ta đã hết, kế tiếp liền nhìn tự thân ý chí ngươi. Nếu đáy lòng có nửa phần lưu luyến, ra không được cũng đáng, hừ!”
“Công tử đang nói ai?” Tả Cảnh Niên không hiểu hỏi.
Ấn Vân Mặc bĩu môi: “Một tên gia hoả ngộ nhập đào hoa.”
———
“Như thế nào, chẳng lẽ công tử còn muốn dùng binh khí đối ta?”
Tô Ánh Phục không hề để ý đến Ấn Huyên lặng lẽ nắm chặt kiếm trong tay áo bên phải, đem tuyết sắc đạo bào tùy ý khoác vào, đứng dậy từng bước hướng hắn đi tới.
Ấn Huyên lạnh lùng nói: “Cho dù ngươi có phép thuật, ta cũng không sợ chút nào.”
“Cần gì chứ, một phen muốn cùng giao tình, ngược lại bị ngươi căm thù.” Tô Ánh Phục than nhẹ, “Cũng thế, cuộc đời này ngươi không có tiên duyên, cưỡng cầu không đến…”
Hắn vừa nói vừa đi đến gần, Ấn Huyên cảnh giác mà nghiêng người lùi ra vài bước, càng không dám nhìn vào bộ mặt y, trong lòng không khỏi sinh ra bất đắc dĩ cùng lo lắng.
Đúng lúc này, dưới chân chợt chấn động. Ngay sau đó khung đỉnh bốn vách tường đều mãnh liệt rung động. Chung quanh tiếng nứt vỡ vang dội liên tiếp, giống như tiếng băng bị tách ra. Tô Ánh Phục bỗng nhiên biến sắc, thất thanh nói: “Có người ý đồ hủy kết giới của ta!” Vội vàng ngẩng đầu, thấy trên bầu trời một đám điểm sáng, trong chớp mắt to thành một nắm tay. Chớp mắt lại to ra như cái chuông, trong xoáy đen lại có những tia xích quang loá mắt.
Ấn Huyên từ trong dị tượng lấy lại tinh thần, thấy chung quanh ánh sáng vặn vẹo. Những rèm che, tháp cao, ngọc án tiên thảo đều từ từ mờ nhạt đi. Hắn càng phát hoài nghi hết thảy mọi vật đều là huyễn hóa giả ra. Tim đập mạnh, nhắm mắt liền hướng mặt biển phía ngoài đình xông lên đi tới, quả nhiên không rơi xuống nước, lại như cưỡi sóng mà đi. Phía sau mơ hồ nghe thấy Tô Ánh Phục thở hồng hộc mắng: “Đúng là long huyết dưỡng thành xích tinh cổ linh, lại lấy ra phá kết giới! Sớm nói lấy ra thay đổi người cũng không hảo, phung phí của trời…”
Trước mắt một trận quang ảnh mê ly, Ấn Huyên mở mắt ra đã thấy mình đứng tại cánh đồng phía trước núi. Trông về phía xa vẫn thấy mái cong đấu củng, xem ra cách đạo quan không xa. Ấn Huyên một đường đi bộ, tìm được mã xa đứng ở ngoài rừng tùng, bèn phân phó một hầu cận đi gọi bọn Hoa Lâm còn đang ở sương phòng chờ người đến.
Đám thị vệ mạc danh kỳ diệu thấy Ấn Huyên biến mất trong phòng, nửa ngày sau lại mặt như sương lạnh ngồi ở trong xe, ai cũng không dám hỏi nhiều, đánh xe quay đầu thẳng hướng Sưởng châu thành mà đi.
Đến khách điếm trong thành, Ấn Huyên lập tức gọi tới vài tên tâm phúc thị vệ, phân phó bọn họ xâm nhập phố phường điều tra tin tức Bắc Đẩu giáo. Chưa tới một canh giờ liền có hồi báo, phần nhiều là về Bắc Đẩu giáo giáo chủ Tô chân nhân như thế nào hiển thần tích với nhân gian, rõ như ban ngày, xác thực không phải là giả danh lừa bịp phàm nhân.
Điểm này Ấn Huyên đã có lĩnh hội, cũng đem y định vị là tà ma yêu đạo. Một điều khác lại làm hắn sinh tâm cảnh giác: tri châu của Sưởng châu Hứa Trừng Giang cũng là đệ nhất tín đồ của Bắc Đẩu giáo, thường vứt bỏ chính sự công vụ, đi Tử Thanh quan trai giới tu hành, trước mặt người khác đối Tô chân nhân một câu đều là “Tiên quân”, cung kính đến cực điểm. Hàng năm đều cắt xén các khoản công quỹ, lấy cớ tu sửa đạo quan, cứu tế người xuất gia; kỳ thật hết thảy đều dâng cúng dường cho Bắc Đẩu giáo. Nghe nói, y còn là thân truyền đệ tử của Tô chân nhân, lén lút bưng trà dâng nước, đấm vai bóp chân, hầu hạ so với hạ nhân còn ân cần hơn.
“Hoang đường! Đường đường ngũ phẩm đại quan, lại đánh tạp a dua với giang hồ yêu đạo, thể diện của triều đình đều là hắn làm cho mất hết! Trái luật không làm tròn trách nhiệm, ngu muội hoa mắt ù tai, khí tiết hoàn toàn không có, người như thế cũng có thể trở thành quan phụ mẫu chăm lo cho dân chúng sao? Chính là nỗi sỉ nhục của trẫm! Trẫm hôm nay có thể nghiêm trị hắn, có thể trảm thủ hắn, nhưng Đại quốc ta mười ba phủ một trăm tám mươi châu huyền, đến tột cùng có bao nhiêu quan viên như vậy còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?” Ấn Huyên đau xót mà nói.
Đám thị vệ thấy Hoàng đế nặng lời, sôi nổi sợ hãi quỳ gối, khẩn cầu bớt giận.
Ấn Huyên cũng không bớt giận, phất tay cho bọn họ đứng lên. Hắn dựa thẳng lưng vào ghế, ấn vào huyệt Thái Dương đang nhảy thình thịch, trong lúc nhất thời cảm thấy trên vai trọng trách như núi, mỏi mệt đến mức muốn dỡ xuống hết thảy hảo hảo nghỉ tạm. Nhưng hắn cởi bỏ trọng trách, thì ai có thể gánh vác đây?
Trước mắt việc cấp bách, là xử lý khối u ác tính Bắc Đẩu giáo này, xem xét chỉnh đốn luật pháp ở Sưởng châu một phen.
“Hoa Lâm, xem xét hành trình, hậu đội một vạn nhân mã bao lâu có thể đến Sưởng châu thành?”
Hoa Lâm hơi suy nghĩ một chút, nói: “Hồi Hoàng Thượng, ước chừng nửa tháng sau sẽ đến.”
Ấn Huyên vuốt cằm: “Vậy trước hết hãy tra xét tri châu Hứa Trừng Giang, xem xem y tột cùng bất kham đến mức nào.”
“Hoàng Thượng muốn rõ ràng thân phận sao?”
“Tạm thời không, ngươi trước cho người tìm hiểu Hứa Trừng Giang những ngày gần đây ở nơi nào, làm cái gì.”
Hoa Lâm dạ một tiếng, đang muốn quay ra. Ấn Huyên lại giữ lại, nói: “Hãy gọi người khoái mã quay về Huỷ dương một chuyến, nhìn xem tình hình bệnh của Lịch vương có tốt không. Nếu là còn bệnh, giao trách nhiệm ngự y đi theo dụng tâm trị liệu, bất cứ cần dược liệu gì, khẩn cấp tám trăm dặm (*) cũng phải đưa đến cho trẫm tức khắc.”
[(*): đây là nói cách truyền tin thời xưa, khẩn cấp 800 dặm là quân vụ cấp bách nhất]
“Tuân chỉ.” Hoa Lâm hành lễ rời khỏi phòng, thầm nghĩ trong lòng: Hoàng Thượng tính tình lạnh lùng, từ khi nào lại đối người để tâm như vậy. Lịch vương điện hạ coi như là vinh sủng có một không hai. Vị Vương gia này tuy nói là phẩm vị cao, dung mạo anh tuấn, đáng tiếc luôn có chút không đứng đắn, có khi cố làm ra vẻ huyền bí lại thỉnh thoảng như thần côn. Lời nói thì tôn ti không phân biệt, Hoàng Thượng cũng tất thảy đều dung túng, ngẫm lại cũng là kỳ lạ.
Tác giả :
Vô Xạ