Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu
Chương 5: Đại thiếu gia dê xồm
Hắn khẽ vặn tay nắm cửa đi vào phòng nó.Trên giường,nó cuộn chăn quanh người thành 1 cục,không ngừng run rẩy,thi thoảng lại rên lên khe khẽ.Hắn tiến lại gần lật mạnh chăn ra,nó nằm co quắp lại,người nóng như hòn than.Hẳn là hậu quả của việc tối nay cứng đầu không chịu uống thuốc đây mà.
Vẫn với động tác thô bạo,hắn xốc nó dậy rồi nhét hết toàn bộ mấy viên thuốc vào miệng bắt nó nuốt xuống.Nó đang mơ màng nên cũng không thể phản kháng.Cho dù đắng vẫn nhíu chặt mày,cố gắng nuốt xuống.Hắn đặt nó nằm trở lại giường rồi đi lấy 1 chậu nước lạnh kèm theo 1 cái khăn.
Màn đêm u ám cuối cùng cũng chịu đi nhường chỗ cho ông mặt trời toả ánh sáng chói loá xuống vạn vật.Và ngày mới bắt đầu trong căn biệt thự xa hoa này bằng tiếng hét chói tai,sau đó là hàng loạt những tiếng chí choé chanh chua như dấm làm người nghe muốn ""chảy nước dãi"".
Trong phòng nó,không khí đang rất sục sôi náo nhiệt,tràn đầy tinh thần chiến đấu.Miệng không ngừng la hét,những chiếc gối,vật dụng linh tinh được nó tận dụng 1 cách triệt để làm thứ vũ khí tối tân đánh thắng kẻ thù:
-Cái đồ biến thái,cái tên vô lại bỉ ổi dê xồm.Sao anh dám mò vào phòng của tôi?Anh có mục đích gì?Tôi tưởng anh tốt đẹp thế nào,hoá ra cũng chỉ là 1 tên bệnh hoạn.
Nó cứ nhằm vào cái mặt đẹp trai lai láng của hắn mà phang tới tấp.Vừa ốm dậy mà chẳng biết nó lôi đâu ra sức lực để la hét,đánh đấm khoẻ thế.Và cuộc chiến này sẽ còn kéo dài lê thê nếu như hắn không giật lấy cái gối trên tay nó ném đi và quát lên:
-Im miệng!
Không gian bỗng trở nên im bặt lạ thường,tưởng như có thể nghe thấy tiếng bước chân của 1 con kiến nào đó may mắn bám trụ được ở đây vì sự sơ sảy của người hầu.Tiếp theo sau đó là:
-Hức.....hức....huhuhuhu
Lúc này,toàn bộ người hầu trong căn biệt thự đang chen chúc nhau ngoài cửa.Họ dĩ nhiên không thể xông vào mà chỉ dám ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên trong vì sợ rằng sẽ sớm ngày bị chủ nhân hốt ra đường.Cơn giận dữ của hắn đã bốc lên ngút trời:
-Nín!
1 Tháng 2 lúc 16:13 · Gửi từ điện thoại di động
Lãnh Thiên Hải Băng
Nó không những không nghe lời,thậm chí còn rống to hơn,như thể muốn cho toàn thiên hạ này biết được sự thật vậy.Cuối cùng,hắn lao ra ngoài rồi phóng xe đi.Ở lại đây thêm 1 lúc nữa chắc chết vì tăng xông mất.Mấy người hầu thấy hắn đi ra thì giật thót,nhanh chóng giải tán đi làm việc.Nó khóc chán rồi cũng đành nín,bây giờ mới thấy hơi mệt.
Đến tối hắn mới về,mặt vẫn không vui hơn là mấy đi thẳng lên phòng.Hàn khí toả ra từ người hắn làm cho người hầu bê bữa tối vào run như lên cơn sốt rét,trán lấm tấm mồ hôi hột mà nhanh nhanh đi ra.
Buổi tối,nó đang chán ngán ngồi trong phòng thì nghe được mấy tiếng thì thầm của người hầu trong nhà:
-Này!Cô bé được thiếu gia mang về,sáng nay lại dám to tiếng nói thiếu gia là tên dê xồm biến thái đấy.
Nó chợt chú ý đến cuộc đối thoại này.Không gian cũng không quá ồn ào nên cũng có thể dễ dàng nghe được.Bà cô kia tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên:
-Thật vậy sao?Nghe nói thiếu gia là người được nuôi dạy chu đáo từ nhỏ,là người thừa kế sáng giá của Tập đoàn Thiên Quân.Sao có thể là 1 kẻ lưu manh như vậy chứ
-Nhưng mà sáng nay,tôi còn nghe thấy thiếu gia to tiếng với cô bé đó nữa
Người kia lại càng tỏ ra ngạc nhiên:
-Thật không thể tin nổi.Thiếu gia thường ngày âm trầm ít nói lại đi bắt nạt 1 cô bé yếu đuối
2 người phụ nữ vẫn đang say sưa với câu chuyện của mình,lời qua tiếng lại thì bỗng xuất hiện 1 giọng nói thứ 3 đầy uy lực:
-Mấy người không lo làm việc chăm chỉ lại ở đây nhiều chuyện.Cẩn thận cái miệng của các người đấy
2 người kia giật thót,nhưng dù vậy vẫn cố gắng bào chữa cho mình:
-Quản gia Vũ,chúng tôi cũng chỉ thấy hoang mang trước sự việc này thôi.Ông thử nghĩ xem,làm việc cho 1 chủ nhân thiếu đạo đức thì liệu có thể an tâm hay không?
-NÓI BẬY!Tôi đi theo thiếu gia đã nhiều năm,chưa từng bị đối xử tệ bạc.Các người đừng có mà ăn nói xằng bậy
-Vậy quản gia Vũ,ông giải thích sao về chuyện sáng nay?
Cuộc nói chuyện của 3 người đã bắt đầu trở nên gay gắt hơn.Quản gia Vũ trên mặt bắt đầu có chút phức tạp,hạ giọng nói:
-Chuyện sáng nay,có thể chỉ là hiểu lầm.Đêm hôm qua cô bé kia lên cơn sốt cao,chính mắt tôi đã trông thấy thiếu gia tận tình chăm sóc.
-Sao cơ?Thiếu gia chăm sóc người ốm?
2 người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau,không tin vào tai mình.Họ chưa bao giờ dám tưởng tượng,chủ nhân của họ nếu như chăm sóc người ốm thì sẽ như thế nào.Mà nó ở trong này thì cũng đang muốn nổ cái đầu.Những lời quản gia Vũ vừa nói,nếu như là sự thật.....Nó lăn lộn trên chiếc giường lớn,không biết nên làm gì bây giờ
Nửa đêm,nó vẫn trằn trọc không yên.Những lời quản gia Vũ nói lúc tối cứ ong ong trong đầu.Nó vùng dậy tập tễnh đi ra rồi rón rén mở cửa.Từ trong phòng hắn,tiếng bàn phím laptop vẫn vang lên đều đặn.Nó chợt thấy nóng lòng,tình cảnh không khác gì con kiến đang trong chảo nóng.Trong đầu nó,cuộc đấu tranh tư tưởng vẫn tiếp tục diễn ra quyết liệt.
Bỗng thấy chị giúp việc quen thuộc vẫn hay mang cà phê lên cho hắn mỗi tối,nó vội vàng lao ra:
-Em chào chị
Chị giúp việc giật bắn đến nỗi muốn ném luôn tách cà phê đi.Dần dần mới lấy lại được khuôn mặt bình tĩnh,kính cẩn đáp:
-Dạ,tiểu thư có gì sai bảo?
Nó ậm ừ đến nửa ngày mới có thể mở lời:
-Chị mang cà phê lên cho anh ta sao?
Dường như giúp việc ở trong nhà này đã được huấn luyện rất kĩ càng.Ai cũng phải có thái độ nghiêm trang khi làm việc hoặc nói chuyện,trừ khi không có mặt của gia chủ mới có thể thoải mái.Chị giúp việc mặt vẫn không cảm xúc,từ tốn trả lời:
-Tiểu thư,tên đầy đủ của thiếu gia là Trần Thiên Duy.Tách cà phê này,đúng là để mang vào cho thiếu gia.
-À...vâng,vậy chị có thể để em thay chị mang tách cà phê này vào cho hắn ta.....à,cho Thiên Duy được không?
-Nhưng.....thiếu gia chưa đồng ý.Tôi sợ....
Chị giúp việc nhíu mày tỏ vẻ khó xử.Nhưng nó đã nhanh nhảu cắt ngang,hùng hồn tuyên bố:
-Chị cứ yên tâm.Nếu như có chuyện gì,em sẽ chịu trách nhiệm
Rồi không để chị giúp việc phải suy nghĩ thêm,nó đã nhanh nhẹn đỡ lấy cái khay rồi đi thẳng.Chị giúp việc thấy vậy cũng đành ngậm ngùi quay gót.
Sau thời gian tương đối dài đứng ngoài hít vào thở ra lấy tinh thần,nó mới dám gõ cửa
Cộc....cộc....
-Vào!
Giọng điệu này làm cho nó tụt mất 2/3 tự tin ==! Nó mở cửa rón rén bước vào
Hắn đang chăm chú làm việc nên không để ý gì đến nó,còn nó thì cứ đứng ì ra đó chẳng biết nên làm gì.Hắn bỗng có cảm giác kì lạ,sao người hầu hôm nay không ra ngoài ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ? Ngẩng đầu lên,hắn chợt trông thấy nó
-Cô vào đây làm gì?
Giọng nói của hắn vốn không dễ chịu,cộng thêm ánh mắt thăm dò dán lên đối phương làm nó bỗng chốc cảm thấy hồi hộp và áp lực vô cùng.
-....Tôi có chuyện muốn hỏi anh
-Nói
-Hôm qua....có phải....tôi lên cơn sốt cao....rồi...anh thức cả đêm để chăm sóc tôi không?
Hắn lặng im 1 hồi không nói gì làm nó bắt đầu bối rối.Nếu như những lời kia là do quản gia Vũ nói ra để biện hộ cho hắn,vậy không phải nó đang tự đào hố chôn thân rồi sao? ""Ôi! Sao thường ngày mình thông minh rạng ngời mà sao giờ lại ngu thế này?Huhuhu"" Nó thầm than khóc trong lòng.
Nhưng nó đâu biết rằng hắn lại đang suy nghĩ xem làm sao nó biết được.
-Nói! Làm sao cô biết được?
Chết rồi,nó quên không chuẩn bị sẵn cách đối phó,giờ biết trả lời sao?Dĩ nhiên,nó chẳng thể nói là mình đi nghe trộm,nếu không thì cả nó và 3 người kia từ giờ sẽ khó sống lắm đây.Nó ngơ ra 1 lúc mới tỉnh táo bịa đại 1 lí do cho mình:
-À...là tối hôm qua,tôi có cảm giác mình bị sốt,rồi ai đó chăm sóc cho mình....nên tôi nghĩ là anh....nên tôi mới tìm anh để xác thực....là như vậy đấy
Nó vừa nói vừa kèm theo ánh mắt và hành động khua tay múa chân để tăng tính thực tế.Nhưng nếu hắn tin vào điều nó nói chắc hắn đã không phải là Trần Thiên Duy.Tối hôm qua nó ngủ li bì,sáng nay còn dám lớn tiếng kêu hắn dê xồm.Sao giờ lại tự nhiên thông suốt như vậy? Tuy thế,hắn cũng không muốn hỏi thêm,chỉ ừ cho qua chuyện.
Chắc là cũng chỉ có nó mới ngây thơ tin vào chuyện này mà không có chút nghi ngờ gì.Nó bay nhảy khắp căn phòng của hắn,lục tung đồ đạc và cái giá sách cao ngất ngưởng,miệng liến thắng:
-Ế! Phòng của anh rộng thật đó.Cái giá sách này cao thật.Mấy quyển sách này viết gì vậy?
Nó chợt nhìn thấy 1 quả cầu pha lê được đặt cẩn thận ở tủ đầu giường.
-Oa...cái này đẹp quá!
2 mắt nó sáng rỡ,xem xét quả cầu bằng pha lê 1 cách thích thú,miệng không ngừng nở nụ cười.
Bỗng hắn tiến đến gần nó từ đằng sau rồi giật lại quả cầu
-Nè! Sao anh keo kiệt vậy? Cho tôi xem 1 chút cũng không được sao?-Nó xụ mặt
-Về
Hắn kéo tay nó ra ngoài phòng,định đóng cửa lại
-Khoan đã
Nó kịp thời lấy tay chặn cửa lại
-....Chuyện sáng nay....xin lỗi
-Ngủ
Hắn bỏ lại 1 chữ cộc lốc rồi đóng cửa phòng để lại nó bên ngoài đành lủi thủi đi về
Vẫn với động tác thô bạo,hắn xốc nó dậy rồi nhét hết toàn bộ mấy viên thuốc vào miệng bắt nó nuốt xuống.Nó đang mơ màng nên cũng không thể phản kháng.Cho dù đắng vẫn nhíu chặt mày,cố gắng nuốt xuống.Hắn đặt nó nằm trở lại giường rồi đi lấy 1 chậu nước lạnh kèm theo 1 cái khăn.
Màn đêm u ám cuối cùng cũng chịu đi nhường chỗ cho ông mặt trời toả ánh sáng chói loá xuống vạn vật.Và ngày mới bắt đầu trong căn biệt thự xa hoa này bằng tiếng hét chói tai,sau đó là hàng loạt những tiếng chí choé chanh chua như dấm làm người nghe muốn ""chảy nước dãi"".
Trong phòng nó,không khí đang rất sục sôi náo nhiệt,tràn đầy tinh thần chiến đấu.Miệng không ngừng la hét,những chiếc gối,vật dụng linh tinh được nó tận dụng 1 cách triệt để làm thứ vũ khí tối tân đánh thắng kẻ thù:
-Cái đồ biến thái,cái tên vô lại bỉ ổi dê xồm.Sao anh dám mò vào phòng của tôi?Anh có mục đích gì?Tôi tưởng anh tốt đẹp thế nào,hoá ra cũng chỉ là 1 tên bệnh hoạn.
Nó cứ nhằm vào cái mặt đẹp trai lai láng của hắn mà phang tới tấp.Vừa ốm dậy mà chẳng biết nó lôi đâu ra sức lực để la hét,đánh đấm khoẻ thế.Và cuộc chiến này sẽ còn kéo dài lê thê nếu như hắn không giật lấy cái gối trên tay nó ném đi và quát lên:
-Im miệng!
Không gian bỗng trở nên im bặt lạ thường,tưởng như có thể nghe thấy tiếng bước chân của 1 con kiến nào đó may mắn bám trụ được ở đây vì sự sơ sảy của người hầu.Tiếp theo sau đó là:
-Hức.....hức....huhuhuhu
Lúc này,toàn bộ người hầu trong căn biệt thự đang chen chúc nhau ngoài cửa.Họ dĩ nhiên không thể xông vào mà chỉ dám ghé tai nghe ngóng động tĩnh bên trong vì sợ rằng sẽ sớm ngày bị chủ nhân hốt ra đường.Cơn giận dữ của hắn đã bốc lên ngút trời:
-Nín!
1 Tháng 2 lúc 16:13 · Gửi từ điện thoại di động
Lãnh Thiên Hải Băng
Nó không những không nghe lời,thậm chí còn rống to hơn,như thể muốn cho toàn thiên hạ này biết được sự thật vậy.Cuối cùng,hắn lao ra ngoài rồi phóng xe đi.Ở lại đây thêm 1 lúc nữa chắc chết vì tăng xông mất.Mấy người hầu thấy hắn đi ra thì giật thót,nhanh chóng giải tán đi làm việc.Nó khóc chán rồi cũng đành nín,bây giờ mới thấy hơi mệt.
Đến tối hắn mới về,mặt vẫn không vui hơn là mấy đi thẳng lên phòng.Hàn khí toả ra từ người hắn làm cho người hầu bê bữa tối vào run như lên cơn sốt rét,trán lấm tấm mồ hôi hột mà nhanh nhanh đi ra.
Buổi tối,nó đang chán ngán ngồi trong phòng thì nghe được mấy tiếng thì thầm của người hầu trong nhà:
-Này!Cô bé được thiếu gia mang về,sáng nay lại dám to tiếng nói thiếu gia là tên dê xồm biến thái đấy.
Nó chợt chú ý đến cuộc đối thoại này.Không gian cũng không quá ồn ào nên cũng có thể dễ dàng nghe được.Bà cô kia tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên:
-Thật vậy sao?Nghe nói thiếu gia là người được nuôi dạy chu đáo từ nhỏ,là người thừa kế sáng giá của Tập đoàn Thiên Quân.Sao có thể là 1 kẻ lưu manh như vậy chứ
-Nhưng mà sáng nay,tôi còn nghe thấy thiếu gia to tiếng với cô bé đó nữa
Người kia lại càng tỏ ra ngạc nhiên:
-Thật không thể tin nổi.Thiếu gia thường ngày âm trầm ít nói lại đi bắt nạt 1 cô bé yếu đuối
2 người phụ nữ vẫn đang say sưa với câu chuyện của mình,lời qua tiếng lại thì bỗng xuất hiện 1 giọng nói thứ 3 đầy uy lực:
-Mấy người không lo làm việc chăm chỉ lại ở đây nhiều chuyện.Cẩn thận cái miệng của các người đấy
2 người kia giật thót,nhưng dù vậy vẫn cố gắng bào chữa cho mình:
-Quản gia Vũ,chúng tôi cũng chỉ thấy hoang mang trước sự việc này thôi.Ông thử nghĩ xem,làm việc cho 1 chủ nhân thiếu đạo đức thì liệu có thể an tâm hay không?
-NÓI BẬY!Tôi đi theo thiếu gia đã nhiều năm,chưa từng bị đối xử tệ bạc.Các người đừng có mà ăn nói xằng bậy
-Vậy quản gia Vũ,ông giải thích sao về chuyện sáng nay?
Cuộc nói chuyện của 3 người đã bắt đầu trở nên gay gắt hơn.Quản gia Vũ trên mặt bắt đầu có chút phức tạp,hạ giọng nói:
-Chuyện sáng nay,có thể chỉ là hiểu lầm.Đêm hôm qua cô bé kia lên cơn sốt cao,chính mắt tôi đã trông thấy thiếu gia tận tình chăm sóc.
-Sao cơ?Thiếu gia chăm sóc người ốm?
2 người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau,không tin vào tai mình.Họ chưa bao giờ dám tưởng tượng,chủ nhân của họ nếu như chăm sóc người ốm thì sẽ như thế nào.Mà nó ở trong này thì cũng đang muốn nổ cái đầu.Những lời quản gia Vũ vừa nói,nếu như là sự thật.....Nó lăn lộn trên chiếc giường lớn,không biết nên làm gì bây giờ
Nửa đêm,nó vẫn trằn trọc không yên.Những lời quản gia Vũ nói lúc tối cứ ong ong trong đầu.Nó vùng dậy tập tễnh đi ra rồi rón rén mở cửa.Từ trong phòng hắn,tiếng bàn phím laptop vẫn vang lên đều đặn.Nó chợt thấy nóng lòng,tình cảnh không khác gì con kiến đang trong chảo nóng.Trong đầu nó,cuộc đấu tranh tư tưởng vẫn tiếp tục diễn ra quyết liệt.
Bỗng thấy chị giúp việc quen thuộc vẫn hay mang cà phê lên cho hắn mỗi tối,nó vội vàng lao ra:
-Em chào chị
Chị giúp việc giật bắn đến nỗi muốn ném luôn tách cà phê đi.Dần dần mới lấy lại được khuôn mặt bình tĩnh,kính cẩn đáp:
-Dạ,tiểu thư có gì sai bảo?
Nó ậm ừ đến nửa ngày mới có thể mở lời:
-Chị mang cà phê lên cho anh ta sao?
Dường như giúp việc ở trong nhà này đã được huấn luyện rất kĩ càng.Ai cũng phải có thái độ nghiêm trang khi làm việc hoặc nói chuyện,trừ khi không có mặt của gia chủ mới có thể thoải mái.Chị giúp việc mặt vẫn không cảm xúc,từ tốn trả lời:
-Tiểu thư,tên đầy đủ của thiếu gia là Trần Thiên Duy.Tách cà phê này,đúng là để mang vào cho thiếu gia.
-À...vâng,vậy chị có thể để em thay chị mang tách cà phê này vào cho hắn ta.....à,cho Thiên Duy được không?
-Nhưng.....thiếu gia chưa đồng ý.Tôi sợ....
Chị giúp việc nhíu mày tỏ vẻ khó xử.Nhưng nó đã nhanh nhảu cắt ngang,hùng hồn tuyên bố:
-Chị cứ yên tâm.Nếu như có chuyện gì,em sẽ chịu trách nhiệm
Rồi không để chị giúp việc phải suy nghĩ thêm,nó đã nhanh nhẹn đỡ lấy cái khay rồi đi thẳng.Chị giúp việc thấy vậy cũng đành ngậm ngùi quay gót.
Sau thời gian tương đối dài đứng ngoài hít vào thở ra lấy tinh thần,nó mới dám gõ cửa
Cộc....cộc....
-Vào!
Giọng điệu này làm cho nó tụt mất 2/3 tự tin ==! Nó mở cửa rón rén bước vào
Hắn đang chăm chú làm việc nên không để ý gì đến nó,còn nó thì cứ đứng ì ra đó chẳng biết nên làm gì.Hắn bỗng có cảm giác kì lạ,sao người hầu hôm nay không ra ngoài ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ? Ngẩng đầu lên,hắn chợt trông thấy nó
-Cô vào đây làm gì?
Giọng nói của hắn vốn không dễ chịu,cộng thêm ánh mắt thăm dò dán lên đối phương làm nó bỗng chốc cảm thấy hồi hộp và áp lực vô cùng.
-....Tôi có chuyện muốn hỏi anh
-Nói
-Hôm qua....có phải....tôi lên cơn sốt cao....rồi...anh thức cả đêm để chăm sóc tôi không?
Hắn lặng im 1 hồi không nói gì làm nó bắt đầu bối rối.Nếu như những lời kia là do quản gia Vũ nói ra để biện hộ cho hắn,vậy không phải nó đang tự đào hố chôn thân rồi sao? ""Ôi! Sao thường ngày mình thông minh rạng ngời mà sao giờ lại ngu thế này?Huhuhu"" Nó thầm than khóc trong lòng.
Nhưng nó đâu biết rằng hắn lại đang suy nghĩ xem làm sao nó biết được.
-Nói! Làm sao cô biết được?
Chết rồi,nó quên không chuẩn bị sẵn cách đối phó,giờ biết trả lời sao?Dĩ nhiên,nó chẳng thể nói là mình đi nghe trộm,nếu không thì cả nó và 3 người kia từ giờ sẽ khó sống lắm đây.Nó ngơ ra 1 lúc mới tỉnh táo bịa đại 1 lí do cho mình:
-À...là tối hôm qua,tôi có cảm giác mình bị sốt,rồi ai đó chăm sóc cho mình....nên tôi nghĩ là anh....nên tôi mới tìm anh để xác thực....là như vậy đấy
Nó vừa nói vừa kèm theo ánh mắt và hành động khua tay múa chân để tăng tính thực tế.Nhưng nếu hắn tin vào điều nó nói chắc hắn đã không phải là Trần Thiên Duy.Tối hôm qua nó ngủ li bì,sáng nay còn dám lớn tiếng kêu hắn dê xồm.Sao giờ lại tự nhiên thông suốt như vậy? Tuy thế,hắn cũng không muốn hỏi thêm,chỉ ừ cho qua chuyện.
Chắc là cũng chỉ có nó mới ngây thơ tin vào chuyện này mà không có chút nghi ngờ gì.Nó bay nhảy khắp căn phòng của hắn,lục tung đồ đạc và cái giá sách cao ngất ngưởng,miệng liến thắng:
-Ế! Phòng của anh rộng thật đó.Cái giá sách này cao thật.Mấy quyển sách này viết gì vậy?
Nó chợt nhìn thấy 1 quả cầu pha lê được đặt cẩn thận ở tủ đầu giường.
-Oa...cái này đẹp quá!
2 mắt nó sáng rỡ,xem xét quả cầu bằng pha lê 1 cách thích thú,miệng không ngừng nở nụ cười.
Bỗng hắn tiến đến gần nó từ đằng sau rồi giật lại quả cầu
-Nè! Sao anh keo kiệt vậy? Cho tôi xem 1 chút cũng không được sao?-Nó xụ mặt
-Về
Hắn kéo tay nó ra ngoài phòng,định đóng cửa lại
-Khoan đã
Nó kịp thời lấy tay chặn cửa lại
-....Chuyện sáng nay....xin lỗi
-Ngủ
Hắn bỏ lại 1 chữ cộc lốc rồi đóng cửa phòng để lại nó bên ngoài đành lủi thủi đi về
Tác giả :
Hải Băng