Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 296
Chương 296: Anh yêu thương cô bé tới mức nào?
Nam Kiên nắm trong tay thế lực bí ẩn, tên kia thông qua cô đề tìm được hành tung của Lạc Hà chuyện đó cũng không phải là không thể.
“Tiểu Ca, anh sao vậy? Có phải bên phía Lạc Hà đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Không.” Trong loa truyền đến một chữ gọn gàng: “Vừa rồi Tu La môn nhận được một nhiệm vụ, đối phương bỏ ra số tiền lớn mời đặc công chúng ta đi ám sát hai người.”
Dương Tâm nhíu mày.
Loại chuyện này bình thường Tiểu Ca cũng sẽ không báo cho cô biết. Tiểu Ca đang ở Tu La Môn có quyền được tự mình hành động, trừ phi nhiệm vụ ám sát cùng có liên quan đến cô.
“Chủ thuê có liên quan tới tôi sao?”
“Không, là đối tượng bị ám sát liên quan tới cô.”
Dương Tâm khẽ giật mình.
Đối tượng bị ám sát ư?
“Người mà các anh phải ám sát là ai?”
“Mẹ con Lê Vẫn Trinh.”
Dương Tâm hơi nheo hai mắt lại: “Anh xác định anh không nói sai, và tôi cũng không nghe lầm chứ?”
“Không sai đâu. Đối phương liên lạc với tôi, muốn mời tôi tự mình ra tay, và đối tượng bị ám sát đúng là Vãn Trinh và bé Tả.”
“Ha.” Dương Tâm cười lạnh lùng nói: “Vậy cái này cũng có điều thú vị rồi. Vãn và bé Tả là bác sĩ do Tu La Môn thuê, người muốn ám sát hai người lại tìm đến chúng ta cũng là chuyện không bình thường rồi, nói nghe xem, chủ thuê là ai?”
Tiểu Ca có hơi nghiêm túc nói: “Tôi đã sai người điều tra, là vệ sĩ bên cạnh cô hai nhà họ Phó.”
Bàn tay cầm di động của Dương Tâm siết chặt, trong hai tròng mắt hiện ra cái nhìn lạnh lẽo.
Vì sao Phó Tuyền mời người của Tu La môn ám sát Vãn Trinh chứ?
Là vì Vãn Trinh đã từng thầm mến qua Triệu An sao?
Không, lý do này không thôi còn chưa đủ để khiến cho Phó Tuyền nảy sinh ý định giết người hiểm độc lớn như vậy. Vứt đi nguyên nhân này, vậy cũng chỉ còn một khả năng. Phó Tuyền đã biết thân thế của bé Tả, cô ta muốn diệt cỏ tận gốc, quét dọn tắt cả nhân tố tiềm ẩn ảnh hưởng đến hôn nhân của cô ta.
“Tiêu Ca, anh nghe em nói này. Lần sau lúc thương lượng với người thuê đó nhớ ghi âm lại, tốt nhất là lấy quy củ của nghề nghiệp ra, để cho đối phương chứng nhận vân tay của mình, nó có ích với em, cực kỳ cực kỳ có ích.”
Tiểu Ca cũng không hỏi vì sao, chỉ nhận lời.
Dương Tâm suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Lạc Hà thế nào rồi?”
“Rất tốt, cuộc sống tẻ nhạt thiếu muối. Nhưng mà có một chàng trai trẻ dường như có chút mến cô ấy, lôi kéo tán gẫu mấy ngày, dù cô ấy có cho đối phương xem cánh tay bị chặt của mình, thì đối phương cũng không thấy làm kinh ngạc lắm, còn không ngừng an ủi cô ấy.”
Dương Tâm hơi rũ mắt, tẻ nhạt nói: “Tra bối cảnh, thân phận của đối phương, nếu tiếp cận cô ấy có mục đích thì trực tiếp giải quyết luôn, tôi không cho phép bên cạnh cô ấy có bắt kỳ nguy cơ tiềm ẩn nào.”
“Được.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dương Tâm quăng điện thoại lên bàn trà. Ánh mắt lại lần nữa rơi vào tin tức trong laptop.
Với số vốn đầu tư hàng chục tỷ đồng để tài trợ cho lễ trao giải Oscar, cuối cùng các nhà tài trợ cho lễ trao giải Oscar đã thống nhát quyết định dời buỗi lễ long trọng năm nay sang Hải Thành.
Mục đích tên kia rõ rành rành, gã làm vậy chính là muốn thông qua phương thức quăng tiền làm cho buổi lễ trao giải Oscar tổ chức tại Hải Thành.
Cái ý tưởng cùi bắp này là ai nghĩ ra thế?
Không cần đoán, nhất định là Dương Tùy Tâm.
Nghĩ vậy, cô úp mạnh màn hình laptop xuống gây ra một tiếng “đùng”, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa, liền đụng mặt Lục Chó Điên đang từ bên ngoài vào.
Người đẹp từ sà vào lòng mình, hiển nhiên anh vui vẻ ôm lắt rồi, trong nháy mắt cô sắp đụng vào trong lòng anh thì anh tự tay khóa chặt vòng eo của cô, xoay người một cái để cô tựa lưng vào tường.
“Nổi giận hầm hằm thề này là tính đi đâu đấy?”
Dương Tâm vươn tay nắm chặt cỗ áo của anh, nghiến răng hỏi: “Anh tài trợ Oscar, có phải là vì cô nhóc Dương Tùy Tâm kia láo nháo hay không?”
Lục Gia Bách cúi đầu cười, vươn tay lướt nhẹ qua gương mặt của cô, dịu dàng nói: “Trong lòng anh, địa vị của em và cô bé ấy đều giống nhau, anh có thể vì em mà chuyển buổi lễ thời trang long trọng chuyển đến Hải Thành thì đương nhiên anh cũng có thể vì cô bé ấy mà chuyển buổi lễ trao giải Oscar long trọng ấy đến Hải Thành.”
Trong mắt Dương Tâm thoáng cái hiện lên sự phức tạp. Cô có thể cảm nhận được tâm ý của anh nhưng cảm giác này quá nặng nè, trái tim cô chịu không nủi.
Tiêu tiền như nước chỉ vì một câu của một cô bé con, anh phải yêu thương cô bé ấy tới mức nào mới có thể làm ra loại việc như một ông vua ngu đần chứ?
“Lục Gia Bách, em thật sự đáng giá để anh đối xử như thế sao?”
Những nụ hôn ùn ùn kéo tới như gió to mưa lớn trong nháy mắt đã nuốt chửng đôi môi của cô mắt rồi.
Người phụ nữ này vẫn còn suy nghĩ tâm ý anh dành cho cô sao? Có phải thật sự làm cô cô mới có thể hoàn toàn tin anh đúng không?
N.
Sau khi Dương Tâm vùng vẫy vài cái không có kết quả, cũng không phản kháng nữa rồi. Sau vài phút bị anh làm loạn, bây giờ cô mới thở hỗn hển nằm trong lòng của anh.
Cô càng ngày càng nghiện loại hôn sâu này, hình như cô cũng đã quen đôi khi bị con chó này cắn một cái, trong tình huống bát đắc dĩ phá lẫn một chút ngọt ngào, vừa kháng cự vừa ẩn chứa chờ mong.
Lục Gia Bách dùng ngón tay vuốt ve cặp môi đỏ mọng kiều diễm của cô, rồi sau đó ghé tai cô nói nhỏ một câu, nắm tay cô đi đến ghế sô pha.
“Dãy mã code sáng nay em viết có chút đặc sắc. Đến đây, chúng ta cùng thử xem có thể đột phát được không?”
Biệt thự nhà họ Trần.
Trong phòng ngủ.
Trần Uyên đang quỳ trên mặt đất.
“Nếu bố thật sự đi tự thú thì chính là con gái vô dụng, mà đã là kẻ vô dụng thì sống trên đời còn có ý nghĩa gì chứ?”
Bồ Trần nằm trên ghế salon, trên mu bàn tay có vài giọt nước, mặt mũi còn tiều tụy hơn hai ngày trước.
Ông ta nghiêng đầu nhìn con gái đang quỳ dưới đất, thở dài quá: “Tay chân bố vốn không sạch sẽ, vào tù cũng không có gì không tốt. Con nghe lời bố, hãy bắt đầu cuộc sống mới, đừng quan tâm bố nữa.”
Trần Uyên chậm rãi ngước mắt, nhìn người bố già đã tới hồi nguy kịch nằm trên ghế sa lon, trong mắt hiện lên một tia kiên định, giống như là đã hạ quyết tâm.
“Những năm nay, con đã từng hận, đã từng oán, muốn trả món nợ thiếu nhà họ Lâm cho Lâm Thanh, dù cho nhà họ Trần có phá sản cũng không sao, hiện giờ công ty đổi chủ, cái gì cần trả con cũng đã trả xong hết rồi.”
Nói xong, cô chậm rãi cúi người dập đầu với bố mình một cái, sau đó đứng dậy đi ra cửa.
Vẻ mặt bố Trần tràn đầy đau lòng nhìn bóng lưng dứt khoát bước đi của cô, nước mắt tuôn đầy mặt.
Ông ta biết, hôm nay con gái bước ra khỏi cửa nhà họ Trần rồi thì sẽ không còn đường để quay đầu lại.
Ông ta cũng biết, nếu mình khăng khăng đi tự thú thì cô chắc chắn sẽ vạch trần việc cô tham ô tiền công phi pháp, sau đó vào tù cùng ông ta.
Bắt kể lựa chọn thế nào thì ông ta cũng không thể bảo vệ con gái của mình.
“Con gái, bố thật lòng xin lỗi con.”
Bước chân Trần Uyên dừng lại, nước mắt như đê vỡ tuôn rơi, sau một lúc im lặng, cô vẫn không quay đầu mà ra khỏi phòng làm việc.
Phi trường quốc tế Hải Thành.
Trạm xuất khẩu.
Một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng túm một cô bé chừng sáu, bảy tuổi đi xuyên thẳng qua dòng người.
Hai người đều đeo kính râm, che kính hơn nửa khuôn mặt.
Trong biển người như thủy triều có rất nhiều phóng viên đang bắt đầu làm việc, dường như đang tìm người nào đó.
Cô nhóc bị người phụ nữ trẻ tuổi kéo lê nén giọng bảo: “Cô ơi, cô phải yểm hộ con cho tốt nhé. Nếu như bị mấy chó săn này bắt được thì hai cô cháu mình hôm nay đừng hòng rời khỏi sân bay.”