Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 230
Chương 230: Tinh lực quá dồi dào, cần điều hòa âm dương!
Ngay khi anh vừa dứt lời, có cái gì đó đã bay đến trước mặt anh.
“Mẹ kiếp.”
Anh chật vật nghiêng người né tránh, nhưng khi nhìn thấy thứ đang bay qua, anh lại rất không có khí phách mà đưa tay ra đón.
Không có cách nào.
Đây là điện thoại di động của chị Tâm, nếu nó bị đập hư, người phụ nữ kia sẽ chỉnh chết anh.
Đoàn Ninh hừ lạnh một tiếng, cười nhạo: “Anh còn không bằng tôi, có bản lĩnh thì trèo lên người Dương Tâm đi. Tôi sợ anh còn không chạm được tới góc áo của cô ấy nữa.”
Dương Tâm lạnh mặt đi tới, quét mắt liếc hai người, cười nhạo: “Cô đơn trống trải quá lâu rồi phải không? Cần chị đây tìm cho hai người mấy em gái tươi trẻ phục vụ một đêm không?”
Được!
Anh ta không đủ khả năng trêu vào, trốn đi thì hơn.
Đoàn Ninh gạt tàn thuốc, đi về phía phòng khách của Triệu An: “Tôi sẽ chiếm phòng ngủ của Triệu An.
Mấy phòng còn lại tùy hai người lựa chọn. Tôi nói này Dương Tâm, Lục Diêm Vương gần đây tinh lực rất dồi dào, cô nên sâu sắc trao đổi với anh ta một phen đi. Điều hòa âm dương mới có lợi có cơ thể và tỉnh thần nha!”
Dương Tâm trợn mắt.
Một giây sau, cô bị người đàn ông bên cạnh đầy vào tường.
Lại nữa!
Lục Gia Bách cũng không nói nhiều lời thừa thãi, trực tiếp cúi người hôn xuống: “Tên kia rốt cuộc cũng nói được một câu xuôi tai…, Dương Tâm, anh thấy gần dây tinh lực dồi dào, cần điều hòa âm dương.”
Ngày hôm sau.
Trần Uyên tỉnh dậy sau cơn mê.
Khi mở mắt ra, cô vô thức nhìn xuống cơ thể mình.
“Sao, không phải tối hôm qua rất dũng cảm sao, không phải định làm tráng sĩ chặt tay sao? Sao bây giờ lại quan tâm đến sự trong sạch của mình rồi?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô quay đầu nhìn về bên cạnh giường, bắt gặp Dương Tâm đang ngồi ăn dưa hấu, cô không khỏi cười khổ, nói: “Tâm Tâm, đại khái tao có thể buông tay rồi.”
“Dừng.” Dương Tâm làm động tác dừng lại, hừ lạnh nói: “Miệng nói không tính, mày phải dùng hành động thực tế để chứng minh.”
Trần Uyên cố gắng ngồi dậy, thở dài, “Mày nói chuyện luôn sắc bén như vậy, chỉ cần một lời nói là có thể nói trúng ngay chỗ hiểm. Được thôi, tao sẽ dùng hành động để chứng minh điều đó cho mày xem. Tao đói rồi. Bữa sáng đâu?”
Không cần cô phải nói, Dương Tâm đã lấy bánh ngọt và sữa bò trong hộp giữ nhiệt ra.
“Tiếp theo mày có dự định gì không?”
Trần Uyên không trả lời, uống vài ngụm sữa bò để giảm bớt sự khô khốc nơi cổ họng, sau đó mới thong thả nói: “Tiếp tục trở về chung cư mà anh ta đã sắp xếp cho tao. Lại chờ xem, tao muốn nhìn xem anh ta có thể chà đạp tao cỡ nào.”
Khi Dương Tâm vừa định mở miệng, Trần Uyên đã khoát tay cắt ngang lời cô.
“Tâm Tâm, mày không định để cho tao được hoàn toàn giải thoát khỏi chuyện này sao?
Dương Tâm im lặng.
Cô không ngốc, làm sao có thể không biết ý tứ của cô ấy?
Cần phải như vậy sao Cần phải đem chính mình làm cho tổn thương đầy người rồi mới chấp nhận buông bỏ sao?
Trần Uyên nhìn ra suy nghĩ của cô liền mỉm cười: “Đúng vậy, tao phải tự làm cho chính mình tổn thương đầy người mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, hoàn toàn từ bỏ, mày đừng thuyết phục tao, cứ để tao muốn làm gì thì làm.”
Dương Tâm gật đầu: “Được, tao tôn trọng sự lựa chọn của mày. Tối hôm qua như vậy mà mày cũng không nghĩ đến chuyện tự sát. Tao rất vui mừng. Uyên Uyên, tao tin tưởng mày sẽ không dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình.”
“Ha ha.”
Giữa trưa, Lục Gia Bách đến trung tâm y tế.
Trong phòng làm việc.
Anh đưa chiếc hộp mang theo cho Dương Tâm, ngưng giọng nói: “Lúc trước chúng ta đã đoán rằng có khả năng Bạch Trác sẽ động tay động chân vào việc sản xuất thuốc, biến thuốc cứu mạng thành bùa đòi mạng, sau đó làm cho em thân bại danh liệt, thậm chí phải vào tù.
Anh có ý lầy những bán thành phẩm này từ một số nhà máy sản xuất dược phẩm, em có thể kiểm tra xem thành phẩm bên trong có thay đổi không.”
Dương Tâm ánh mắt cứng đờ.
Cô gần như đã quên mất còn có một người như Bạch Trác “Được rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở em, nều không sợ rằng lần này sẽ để cho tên kia lợi dụng sơ hở.”
Lục Gia Bách cười cười, vươn tay ôm eo cô: “Tất cả mọi chuyện của em anh đều để ở trong lòng. Hiện tại anh hận không thể lập tức bao thầu toàn bộ cuộc sống của em, để cho em không cần phải buồn phiền băn khoăn về sự nghiệp nữa. Dương Tâm, đã có ai từng nói với em rằng khi em tập trung gây dựng sự nghiệp trông rất xinh đẹp không?”
..” Ngoài con chó nhà anh ra, còn ai sẽ coi em như bảo bối cơ chứ?
Dương Tâm trợn mắt, tầm mắt rơi vào trên đống thuốc kia, nhíu mày: “Đây mới chỉ có hơn chục loại thuốc, cũng không chắc sẽ kiểm tra được.”
“Không sao, em kiểm nghiệm trước đi. Nếu không có gì sai sót, anh sẽ lấy thêm một đợt mẫu nữa gửi cho em kiểm nghiệm. Ngoài ra, trước khi lô thuốc này được tung ra thị trường, anh sẽ lệnh cho đội ngũ y tế của Lục thị bí mật kiểm nghiệm và loại bỏ, tuyệt đối sẽ không để em bị hủy hoại danh dự.”
Vẻ mặt của Dương Tâm đột nhiên trở nên phức tạp, ngắng đầu nhìn anh, bát đắc dĩ nói: “Lục Gia Bách, em đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người trên thế giới này. Bạch Trác chỉ là một phần trăm trong số đó. Về sau gặp phải cái sọt lớn hơn, anh sẽ hối hận vì bị liên lụy với em đấy.”
“Ngốc.” Lục Gia Bách vươn tay gãi gãi mũi cô, nói: “Sau này đừng nói những điều ngớ ngắn như vậy. Tuy rằng Lục Gia Bách anh không phải rất có năng lực, nhưng anh vẫn có khả năng chống đỡ một mảnh trời cho em.” ”…
Nhà họ Lục, phòng thay đồ.
Dương Nhã đang xoay quanh chiếc váy cưới đẹp đẽ và sang trọng trên giá treo, trong mắt cô ta đều là vẻ kinh ngạc.
Bên cạnh, Lục Thanh Thanh lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt rất phức tạp.
Tai nạn của Minh Minh khiến cả nhà họ Lục rơi vào cảnh lo lắng, ảm đạm.
Nhưng người phụ nữ này, thân là mẹ của Minh Minh, ngoại trừ lúc biết được Minh Minh gặp nạn ngắt đi một lúc, sau đó lại như kiểu không có chuyện gì.
Hôm nay, khi biết chiếc váy cưới đã được mang từ Pháp sang, cô ta vui mừng đến mức chỉ thiếu đốt pháo ăn mừng.
Khó trách Minh Minh không gần gũi cô ta, một người mẹ như vậy, đứa trẻ nào dám ỷ lại?
“Dương Nhã, cô rất vui sao?”
Dương Nhã không kịp phản ứng, buột miệng nói: “Đúng vậy, đây là anh cả của cô tự mình đặt riêng cho tôi. Nó trị giá tới chín trăm tỷ. Nghe nói chiếc váy cưới xa xỉ nhất thế giới này cũng chỉ trị giá sáu trăm tỷ.
Bộ váy của tôi hôm nay không thể không thắng được bộ váy kia, từ nay về sau tôi chính là người phụ nữ quý giá nhất trần đời.”
Nói xong, cô ta nắm lấy cánh tay Lục Thanh Thanh, nói: “Thanh Thanh, cô mau giúp tôi nhìn xem còn có gì thiếu sót không. Tranh thủ lễ cưới còn mười ngày nữa, để cho bọn họ sửa lại một lần là vừa.”
Lục Thanh Thanh tránh xa cô ta, cười nhạo nói: “Chị dâu thật sự rất hăng hái, nhưng tôi không có tâm trạng để thưởng thức chiếc váy cưới này, bởi vì cháu trai tôi vẫn còn đang nằm trên giường bệnh hôn mê chưa tỉnh, đó là cháu ruột của tôi.”
Cô ta cố tình cao giọng, từ ruột thịt kia gần như được rít qua kẽ răng.
Dương Nhã nghe xong, kích động trong lòng lập tức bị dập tắt, lập tức thay đổi sắc mặt, làm ra bộ dáng như muốn khóc: “Tôi cũng rất lo lắng cho Minh Minh, cho nên tôi hi vọng có thể dùng đám cưới này tạo may mắn cho thằng bé, để cho thằng bé được may mắn sớm ngày tỉnh lại.”
Lục Thanh Thanh không giữ nồi bình tĩnh, xoay người đi về phía cửa: “Côhai Dương sẽ tự mình xem bộ váy cưới này đi. Tôi tin chắc anh cả tôi sẽ cho cô một hôn lễ hoành tráng khiến ai cũng phải ghen tị.”
Dương Nhã hừ lạnh một tiếng.
Anh trai của cô đương nhiên sẽ tổ chức một đám cưới hoành tráng cho tôi.
Dù cô là con gái nhà họ Lục, cô cũng chỉ có thể ghen tị với tôi.
Dương Tâm đã kiểm tra thuốc và phát hiện bên trong đã bị trộn lẫn với các thành phần khác.