Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Chương 191
Chương 191: Bảy năm, khoản nợ này cũng nên trả rồi!
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Trần Uyên.
Trong ấn tượng của cô, Lâm Nghị Liêm luôn là một trưởng bối tốt bụng và dịu dàng, coi cô như con gái ruột của mình.
Nếu ông ta không phải là một người hiền lành tử tế, làm sao ông ta có thể dạy dỗ con cháu tử tế và lễ phép như Lâm Thanh?
“Quá khứ tan thành mây khói. Bố cho rằng con sẽ tin lời một chiều của bố sao? Lui lại nghìn bước. Cho dù chú Lâm thực sự là một người tàn nhẫn, vậy còn Lâm Thanh, anh ấy đã làm gì sai? Tại sao bồ lại hại anh ấy thân bại danh liệt, trở thành trò cười của những nhân vật nồi tiếng? Cấu kết với mẹ kế, bố có biết mình đã hủy hoại cuộc đời anh ấy không?”
Bồ Trần xua tay, nhẹ phun ra một câu: “Cậu ta là con cháu nhà họ Lâm, đây là nguồn góc tội lỗi.”
“Tốt rồi, đừng nhắc đến chuyện quá khứ, không phải con muốn làm tổng giám đốc sao? Ngày mai bố sẽ đến công ty tổ chức đại hội cổ đông để bàn bạc với mọi người một chút. Con về nhà nghỉ ngơi vài ngày cho thật tốt, nghị định bổ nhiệm sẽ sớm được gửi xuống.”
Trần Uyên kinh ngạc nhìn ông ta: “Bồ đồng ý? Bố không sợ con bán cả Trần thị để trả thù cho nhà họ Lâm sao?”
Bố Trần cười nhẹ và nói khẽ: “Làm đi, bây giờ con và anh trai của con đều đã trưởng thành rồi, con không cần sự che chở của bố mẹ nữa. Bố cũng không cần phải lớn mạnh để bảo vệ con mình nữa. Nếu con cảm thấy làm Trần thị suy sụp để lấy lại công đạo cho nhà họ Lâm, vậy con cứ làm điều đó.”
Một biệt thự riêng ở ngoại ô.
Trong phòng khách sang trọng và tao nhã, một bóng người thon dài đang dựa vào khung cửa số sát mặt đất phía trước, người đàn ông đang cầm trên tay một ly rượu đá, chậm rãi nếm thử.
Phía sau anh ta là một người đàn ông trung niên mặc vest và đi giày Tây.
“Cậu chủ, cậu trở về sao không nói cho tôi biết, tôi có thể phái người tới thu xếp sinh hoạt hàng ngày cho cậu.
Lâm Thanh nhìn xuống chất lỏng màu đỏ rực lửa trong cốc, khế hỏi: “Mấy năm nay tôi vẫn để cho ông theo dõi hành động của Trần thị. Kết quả như thế nào?”
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: “Trần Thiên Khải đã lớn tuổi, không còn can đảm quả quyết như mắy năm trước nên mấy năm gần đây Trần thị không có thành tích nỗi bật, bảo thủ kiểu kinh doanh cũ, cộng thêm con trai cả không có làm việc đàng hoàng, hàng ngày chủ ăn chơi đàn đúm. Tất cả những gì tôi biết là hiện tại Trần thị đang gặp khó khăn, không có người đủ tiêu chuẩn để thừa kế, toàn bộ tầng lớp thượng lưu đều hoảng sợ.”
Nói đến đây, ông ta ngập ngừng và bổ sung thêm: “Lúc này con gái Trần Uyên, đã từ chức ở Lục thị.
Theo tôi biết được, cô ấy đã quay trở quay lại tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Bây giờ người mà Trần Thiên Khải duy nhất chỉ có thể dựa vào người con gái này.”
“Thật sao?” Lâm Thanh nhướng mày cười: “Đã bảy năm, khoản nợ này cũng nên trả rồi.”
“Ừ, đã đến lúc phải trả lại rồi, cậu chủ đừng lo lắng, cái lưới lớn mà cậu để cho tôi dựng đã có hình thức ban đầu, đang chờ đòn chí mạng cuối cùng của ngài, tôi cam đoan rằng trong vòng một tháng Trần thị sẽ tuyên bố phá sản.
Lâm Thanh lắc lắc chiếc cốc trong tay, cười lạnh nói: “Từng người từng người một đi. Trước tiên hãy bắt đầu với con trai cả đi. Tôi muốn Trần Thiên Khải tận mắt chứng kiến đứa con trai yêu quý của mình vào tù.”
“Được rồi, tôi biết phải làm như thế nào, tôi sẽ thu xếp, ba ngày nữa sẽ hồi âm cho cậu.”
“Đi đi.”
Chỗ ở của Bạch Trác.
Trong phòng ngủ, Dương Nhã để nửa người trên trần trụi nằm trên giường, lạnh lùng nhìn Bạch Trác dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn bụng mình.
“Không phải tôi luôn uống thuốc tránh thai sao, tại sao lại xảy ra chuyện này?”
Bạch Trác nhướng mày cười, vô liêm sỉ nói: “Có lẽ giống loài của anh còn mạnh mẽ hơn, cho nên những loại thuốc đó cũng không giết được chúng.”
Dương Nhã quay mặt đi, che giấu hận ý trong mắt, nghiền răng nghiến lợi hỏi: “Tình hình thế nào? Tôi thật sự mang thai sao?”
“Ừm, đó thực sự là quả trứng đã thụ tinh thành công. Hiện tại anh cảm thấy rất mãn nguyện vì giờ anh đã làm cho bụng của người phụ nữ Lục Gia Bách to lên. Hôm nào anh sẽ hỏi anh ta một chút về cảm giác khi trở thành một kẻ đổ vỏ.”
“Bạch Trác…” Dương Nhã hung hăng nhìn vào anh ta, tức giận nói: “Anh muốn chết cũng đừng kéo tôi xuống nước. Hiện tại đã tồn tại loại nghiệt chủng này, anh nói nên làm thế nào.”
Bạch Trác thu lại ánh mắt, đưa hai tay chống lên trái phải đỉnh đầu của cô ta, ôm cô ta vào lòng.
Giống như cười mà không phải cười, nói: “Nếu chúng ta để cho Lục Gia Bách phải chịu cảnh cay đắng này. Nếu là con trai thì sau này có thể sẽ được thừa kế nhà họ Lục. Em còn có thể được lợi hơn cả đứa con hoang Lục Minh kia, đây mới chính là ruột thịt máu mủ của em.”
Dứt lời, anh ta thả lỏng một tay vuốt ve cái bụng phẳng lì của cô ta, nói: “Lục Gia Bách không yêu em, nếu để cho anh ta biết em trộm con của Dương Tâm đề mạo danh thế thân, em sẽ bị tống vào tù. Tốt hơn hết chúng ta nên chung tay đánh chiếm toàn bộ Lục thị và chiếm đoạt tài sản của cải của nhà họ Lục thành của mình.”
Đồng tử của Dương Nhã đột nhiên co rút lại, giống như đã đoán ra được điều gì đó, cô ta trợn to hai mắt nhìn anh ta, nghiền răng nghiền lợi nói: “Anh đã sớm tính toán để tôi mang thai, sau đó sẽ gả vào nhà họ Lục?”
Bạch Trác cười cười: “Phương pháp này trăm lợi không có hại đối với em. Em có thể tìm anh, suy nghĩ chứng minh anh và em sẽ cùng một thuyền, cho nên em đừng lộ ra vẻ muốn ăn thịt người, rất là dối trá, Dương Nhã, đứa nhỏ này có thể than sưởi ấm trong ngày tuyết cho em, có thể để em ngồi vững chắc vào vị trí của bà Lục.”
Dương Nhã nghiến răng nghiền lợi hung hăng nhìn anh ta, con cáo già này sớm đã tính toán rồi, cô ta như một tên hề nhảy dầm, hăm hở lọt vào bẫy của anh ta.
Thật đáng chết!
“Ừm, bây giờ chúng ta đã đạt được thỏa thuận, hãy nghĩ cách xem làm sao cho Lục Gia Bách ngủ với tôi, hợp tình hợp lý để cho nghiệt chủng trong bụng trở thành mầm mồng của nhà họ Lục.”
“Điều này rất dễ dàng.”
Bạch Trác đứng lên, trịch thượng nhìn cô ga, nhướng mày nói: “Hai ngày nữa không phải là lễ thành niên của Lục Thanh Thanh, con gái thứ ba của nhà họ Lục sao, ngư long hỗn loạn, anh phụ trách hạ gục Lục Gia Bách để anh ta ở trên người em. Đền lúc đó tất cả mọi người ở buổi tiệc sẽ làm chứng, nhà họ Dương có thể trực tiếp ép Lục Gia Bách cưới em.”
“Chà, tốt hơn hết anh nên đảm bảo rằng kế hoạch đó không có sơ hở nào, nếu không, cả hai chúng ta sẽ không có được quả ngọt để ăn.”
Bạch Trác vươn tay vỗ mặt của cô ta, cười nói: “Nuôi hạt giống của anh cho tốt, anh sẽ giúp nó trở thành người thừa kế mới của nhà họ Lục.”
Biệt thự nhà họ Lục.
Ngay khi Dương Tâm vừa bước vào phòng khách, Lục Thanh Thanh đã thắng đi tới.
“Chị dâu, chị đến rồi.”
Chị dâu?
Dương Tâm cau mày, khẽ nói: “Cô ba vẫn nên gọi tôi là Dương Tâm. Tôi và anh họ cô chưa ký đơn kết hôn. Một khi loại xưng hô này bị phát tán ra ngoài, sẽ gây ra phiền phức không đáng có.”
“Chỉ là chị lo lắng nhiều.” Lục Thanh Thanh cong môi cười: “Được rồi, trước tiên em sẽ gọi chị là chị Tâm, chờ anh họ em rước chị về nhà em sẽ đồi lại.”
Dương Tâm không muốn cùng cô ta tranh cãi nhiều, trực tiếp hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lục Thanh Thanh nắm tay cô và kéo cô lên đầu cầu thang.
“Đi dạo một vòng, em sẽ cho chị xem một thứ.”
Hai người vừa mới bước lên bậc thang thì đụng phải Dương Nhã đang cúi đầu xuống lầu.
“Dương Tâm, tại sao mỗi ngày cô đều chạy tới nhà họ Lục vậy?”
Không đợi Dương Tâm nói chuyện, Lục Thanh Thanh ở bên có chút không vừa lòng nói: “Là tôi mời chị Tâm qua đây. Chị dâu có ý kiến gì không?”
Dương Nhã hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục Thanh Thanh: “Thanh Thanh, tại sao em lại đi chung với cô ta?