Đô Thị Tàng Kiều
Chương 75: Lôi kéo
Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho Tiễn Thường Nam phải xấu hổ, tất cả mọi người đều không ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại không kiêng nể gì mà nói như vậy với Tiễn Thường Nam.
Tiễn Thường Nam đúng là một người lọc lõi, công phu hàm dưỡng của hắn người bình thường khó có thể bì được. Hắn bỗng nhiên cười, lấy tay vỗ vai Diệp Lăng Phi, giống như bạn bè thân thiết nói:
- Tiểu Diệp, tôi chỉ là vui đùa một chút thôi mà, khớp xương của tôi đã hỏng hết rồi sao còn có thể tham gia giải quốc tế được nữa, chỉ là chơi cho vui thôi, đâu có đặt cược gì.
- Thì ra là thế à, Phó tổng Tiễn cùng các vị lãnh đạo chắc là không phiền lòng chứ, con người của tôi không có bằng cấp gì, tốt nghiệp trung học là do có chút quan hệ với thầy giáo, đầu óc thì không được thông mình, nên nhất thời lỡ miệng.
Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra, cuống quít nói xin lỗi, hắn tỏ ra rất chân thành khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng vừa rồi không phải là hắn cố ý.
Tiễn Thường Nam vốn định lôi kéo Diệp Lăng Phi, tuy rằng câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi làm cho hắn không được cao hứng cho lắm nhưng không biểu hiện ra ngoài, trái lại còn nhìn Diệp Lăng Phi nở nụ cười.
- Tiểu Diệp, mấy người này chắc là anh biết rồi chứ?
Tiễn Thường Nam hỏi.
- Coi như là đã biết.
Diệp Lăng Phi nhìn xuống dưới nói:
- Đều là nhân sự cấp cao của công ty.
- Giám đốc Diệp nói gì vậy, sau này anh là lãnh đạo của tôi, cần anh chiếu cố tôi nhiều hơn.
Chu Tuấn tươi cười, nịnh bợ Diệp Lăng Phi. Nói về bản lĩnh nịnh bợ thì Chu Tuấn xứng đáng thuộc vào hạng nhất lưu, hắn leo lên được chức phụ trách bộ phận sản xuất không phải là dựa vào năng lực mà dựa vào cái tài xu nịnh của hắn.
- Được, tôi vẫn còn chưa biết cái phòng tổ chức thành lập ra để làm gì, còn về phần chiếu cố anh thì tôi nghĩ là tôi cần được anh chiếu cố đấy, nói như thế nào thì làm trong bộ phận sản xuất cũng là một công việc béo bở, trong công ty ai mà không biết đến những người quản lý bộ phận này.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Phạm Văn Thông:
- Quản đốc Phạm, anh nói có đúng không?
Phạm Văn Thông không ngờ Diệp Lăng Phi lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang mình, không khỏi sửng sốt, gật đầu theo bản năng, đáp:
- Đúng vậy.
Tiễn Thường Nam cũng nhận ra được một chút vấn đề, Diệp Lăng Phi mới có chút quyền hành đã định càn rỡ, ngang ngược, lúc nào cũng có ý chỉ trích người khác, làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu. Hắn quay sang tôn hằng viễn nói:
- Các anh đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với giám đốc Diệp.
Nói xong, vỗ vai Diệp Lăng Phi, cả hai người cùng đi đến chiếc ghế gần nhất.
Tiễn Thường Nam ngồi ở ghế trên, vắt chân lên, đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, anh cho rằng chỗ này thế nào?
- Chỗ này không tệ.
Diệp Lăng Phi lơ đãng trả lời.
- Đây là một trong những câu lạc bộ tốt nhất của tập đoàn Vọng Hải, người bình thường muốn tới đây chơi cũng không được. Tới đây chơi, nếu như thân quen cũng phải mất mấy trăm vạn. Nếu như anh thích, tôi nghĩ sau này anh muốn tới đây chơi thì không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi a lên một tiếng, có vẻ như không hứng thú lắm. Trong mắt hắn câu lạc bộ này không có gì sa hoa cả, có nhiều người nổi tiếng đến đây thì đã sao, hầu hết những nhân vật nổi tiếng trên thế giới hắn đều quen, những chính khách quốc gia đều có liên hệ mật thiết với hắn. Thì mấy người này có đáng là gì trong mắt hắn đâu.
Tiễn Thường Nam thấy Diệp Lăng Phi cũng không có hứng thú lắm. Hắn tưởng lầm rằng là do Diệp Lăng Phi không thích chơi bowling nên cười nói:
- Tiểu Diệp, anh đừng tưởng ở đây chỉ có mỗi bowling thôi đâu, ở đây còn có nhiều đồ chơi lắm, chỉ cần anh chịu bỏ tiền, đảm bảo anh sẽ không thất vọng.
Tiễn Thường Nam nheo mắt, ghé sát vào mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ở đây có những tiểu thư thuộc loại cực phẩm đấy, những loại hàng bình thường bên ngoài tuyệt đối không thể so bì được đâu.
- Phó tổng Tiễn, tôi không có hứng thú với những thứ này.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nghĩ:
- Vô vị, ta không tin ở chỗ này lại có tiểu thư, loại cực phẩm thì làm sao, con mẹ nó. Không phải mỗi người đều có một cái miệng sao, ta không tin cực phẩm lại có hai cái ***.
- Ha ha, xem ta tôi với anh cũng không có nhiều điểm tương đồng nhỉ.
Tiễn Thường Nam bị Diệp Lăng Phi làm cho trong đầu có chút xáo trộn, vừa rồi vốn định dùng cách này để lôi kéo Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi ước ao có được cuộc sống như thế này, rồi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, nhưng hắn đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại không thèm để ý đến những thứ này. Vốn hắn đã suy tính rất kỹ, nhưng bây giờ đã thất bại hoàn toàn.
Tiễn Thường Nam cảm thấy Diệp Lăng Phi có phần ngốc ngếch, người khác thì cái gì cũng thích, còn hắn thì lại không thích cái gì. Nếu là loại người thông minh như Chu Tuấn hay Phạm Văn Thông thì lại rất dễ lôi kéo. Nhưng khó nhất là gặp phải loại người ngốc ngếch như người này, thật tình không biết hắn thích cái gì nữa. Tiễn Thường Nam tự nhiên có cảm giác Diệp Lăng Phi là người ngốc ngếch, vậy thì không hiểu tại sao tổng giám đốc lại quyết định như vậy, dĩ nhiên là ông ta không thể để cho một người ngốc làm giám đốc phòng tổ chức được.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại không biểu lộ gì hết. Hắn cười, nói:
- Tiểu Diệp, nói thật nha, hôm nay tôi muốn kết giao bằng hữu với anh, sau này chúng ta còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Phó tổng Tiễn, tôi đảm nhiệm chức giám đốc nhưng thật không biết có thể làm được gì, trên tôi còn có phó tổng Trần, anh có thể cùng với nàng xây dựng mối quan hệ.
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Ngọc Đình, Tiễn Thường Nam hừ mũi một tiếng, coi thường nói:
- Cái loại nữ nhân không có tình người. chuyện gì cũng theo nguyên tắc. Lại ỷ vào việc trong tập đoàn mình là cô gái duy nhất có chức vụ, nên tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh, tôi không thích nhìn thấy cô ta.
Tiễn Thường Nam đã không biết bao nhiêu lần tranh luận với Trần Ngọc Đình rồi, mới đây, việc chọn quản đốc cho phân xưởng sản xuất cúng khiến cho hai người giằng co mãi không thôi, cuối cùng Trương Khiếu Thiên phải đứng ra quyết định.
Từ trước đến nay, Tiễn Thường Nam vốn đã bất mãn với Trần Ngọc Đình, nên hắn luôn tìm cơ hội để đối phó với Trần Ngọc Đình, Chỉ là vẫn chưa có lần nào đắc thủ. Trần Ngọc Đình là người làm việc rất quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu nên nhất thời Tiễn Thường Nam không tìm ra được nhược điểm.
Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ, không hiểu hỏi:
- Phó tổng Tiễn, lẽ nào hai người có mâu thuẫn gì?
Tiễn Thường Nam vỗ vào vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, anh còn trẻ, chuyện trong công ty cứ từ từ mà suy nghĩ. Nhưng cũng không cần phải sợ, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi sẽ không để cho ai làm hại anh đâu. Nhân tiện tôi tiết lộ cho anh một tin tức, Trần Ngọc Đình sẽ không ngồi được lâu ở cái ghế phó tổng nữa đâu. Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi đánh bowling thôi.
- Chuyện này là như thế nào?
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Lẽ nào bọn họ đã nắm được nhược điểm gì của Trần Ngọc Đình?
Nhìn Tiễn Thường Nam đi ra đánh bowling, Diệp Lăng Phi chần chừ đứng dậy, hắn đang lo lắng không khéo mình lại bị cuốn vào dòng chảy quyền lực trong tập đoàn Tân Á. Đối với hắn mà nói thì việc tranh quyền đoạt lợi trong tập đoàn không có chút ý nghĩa gì. Đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại di động, thì ra là tin nhắn của Tần Dao. Tin nhắn viết:
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu, bây giờ em rất muốn gặp anh, em…em muốn tự sát.
Tiễn Thường Nam đúng là một người lọc lõi, công phu hàm dưỡng của hắn người bình thường khó có thể bì được. Hắn bỗng nhiên cười, lấy tay vỗ vai Diệp Lăng Phi, giống như bạn bè thân thiết nói:
- Tiểu Diệp, tôi chỉ là vui đùa một chút thôi mà, khớp xương của tôi đã hỏng hết rồi sao còn có thể tham gia giải quốc tế được nữa, chỉ là chơi cho vui thôi, đâu có đặt cược gì.
- Thì ra là thế à, Phó tổng Tiễn cùng các vị lãnh đạo chắc là không phiền lòng chứ, con người của tôi không có bằng cấp gì, tốt nghiệp trung học là do có chút quan hệ với thầy giáo, đầu óc thì không được thông mình, nên nhất thời lỡ miệng.
Diệp Lăng Phi lập tức hiểu ra, cuống quít nói xin lỗi, hắn tỏ ra rất chân thành khiến cho tất cả mọi người đều cho rằng vừa rồi không phải là hắn cố ý.
Tiễn Thường Nam vốn định lôi kéo Diệp Lăng Phi, tuy rằng câu nói vừa rồi của Diệp Lăng Phi làm cho hắn không được cao hứng cho lắm nhưng không biểu hiện ra ngoài, trái lại còn nhìn Diệp Lăng Phi nở nụ cười.
- Tiểu Diệp, mấy người này chắc là anh biết rồi chứ?
Tiễn Thường Nam hỏi.
- Coi như là đã biết.
Diệp Lăng Phi nhìn xuống dưới nói:
- Đều là nhân sự cấp cao của công ty.
- Giám đốc Diệp nói gì vậy, sau này anh là lãnh đạo của tôi, cần anh chiếu cố tôi nhiều hơn.
Chu Tuấn tươi cười, nịnh bợ Diệp Lăng Phi. Nói về bản lĩnh nịnh bợ thì Chu Tuấn xứng đáng thuộc vào hạng nhất lưu, hắn leo lên được chức phụ trách bộ phận sản xuất không phải là dựa vào năng lực mà dựa vào cái tài xu nịnh của hắn.
- Được, tôi vẫn còn chưa biết cái phòng tổ chức thành lập ra để làm gì, còn về phần chiếu cố anh thì tôi nghĩ là tôi cần được anh chiếu cố đấy, nói như thế nào thì làm trong bộ phận sản xuất cũng là một công việc béo bở, trong công ty ai mà không biết đến những người quản lý bộ phận này.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Phạm Văn Thông:
- Quản đốc Phạm, anh nói có đúng không?
Phạm Văn Thông không ngờ Diệp Lăng Phi lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang mình, không khỏi sửng sốt, gật đầu theo bản năng, đáp:
- Đúng vậy.
Tiễn Thường Nam cũng nhận ra được một chút vấn đề, Diệp Lăng Phi mới có chút quyền hành đã định càn rỡ, ngang ngược, lúc nào cũng có ý chỉ trích người khác, làm cho bọn họ cảm thấy rất khó chịu. Hắn quay sang tôn hằng viễn nói:
- Các anh đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với giám đốc Diệp.
Nói xong, vỗ vai Diệp Lăng Phi, cả hai người cùng đi đến chiếc ghế gần nhất.
Tiễn Thường Nam ngồi ở ghế trên, vắt chân lên, đối diện với Diệp Lăng Phi nói:
- Tiểu Diệp, anh cho rằng chỗ này thế nào?
- Chỗ này không tệ.
Diệp Lăng Phi lơ đãng trả lời.
- Đây là một trong những câu lạc bộ tốt nhất của tập đoàn Vọng Hải, người bình thường muốn tới đây chơi cũng không được. Tới đây chơi, nếu như thân quen cũng phải mất mấy trăm vạn. Nếu như anh thích, tôi nghĩ sau này anh muốn tới đây chơi thì không thành vấn đề.
Diệp Lăng Phi a lên một tiếng, có vẻ như không hứng thú lắm. Trong mắt hắn câu lạc bộ này không có gì sa hoa cả, có nhiều người nổi tiếng đến đây thì đã sao, hầu hết những nhân vật nổi tiếng trên thế giới hắn đều quen, những chính khách quốc gia đều có liên hệ mật thiết với hắn. Thì mấy người này có đáng là gì trong mắt hắn đâu.
Tiễn Thường Nam thấy Diệp Lăng Phi cũng không có hứng thú lắm. Hắn tưởng lầm rằng là do Diệp Lăng Phi không thích chơi bowling nên cười nói:
- Tiểu Diệp, anh đừng tưởng ở đây chỉ có mỗi bowling thôi đâu, ở đây còn có nhiều đồ chơi lắm, chỉ cần anh chịu bỏ tiền, đảm bảo anh sẽ không thất vọng.
Tiễn Thường Nam nheo mắt, ghé sát vào mặt Diệp Lăng Phi, nói:
- Ở đây có những tiểu thư thuộc loại cực phẩm đấy, những loại hàng bình thường bên ngoài tuyệt đối không thể so bì được đâu.
- Phó tổng Tiễn, tôi không có hứng thú với những thứ này.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nghĩ:
- Vô vị, ta không tin ở chỗ này lại có tiểu thư, loại cực phẩm thì làm sao, con mẹ nó. Không phải mỗi người đều có một cái miệng sao, ta không tin cực phẩm lại có hai cái ***.
- Ha ha, xem ta tôi với anh cũng không có nhiều điểm tương đồng nhỉ.
Tiễn Thường Nam bị Diệp Lăng Phi làm cho trong đầu có chút xáo trộn, vừa rồi vốn định dùng cách này để lôi kéo Diệp Lăng Phi, khiến cho Diệp Lăng Phi ước ao có được cuộc sống như thế này, rồi ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, nhưng hắn đâu ngờ Diệp Lăng Phi lại không thèm để ý đến những thứ này. Vốn hắn đã suy tính rất kỹ, nhưng bây giờ đã thất bại hoàn toàn.
Tiễn Thường Nam cảm thấy Diệp Lăng Phi có phần ngốc ngếch, người khác thì cái gì cũng thích, còn hắn thì lại không thích cái gì. Nếu là loại người thông minh như Chu Tuấn hay Phạm Văn Thông thì lại rất dễ lôi kéo. Nhưng khó nhất là gặp phải loại người ngốc ngếch như người này, thật tình không biết hắn thích cái gì nữa. Tiễn Thường Nam tự nhiên có cảm giác Diệp Lăng Phi là người ngốc ngếch, vậy thì không hiểu tại sao tổng giám đốc lại quyết định như vậy, dĩ nhiên là ông ta không thể để cho một người ngốc làm giám đốc phòng tổ chức được.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài lại không biểu lộ gì hết. Hắn cười, nói:
- Tiểu Diệp, nói thật nha, hôm nay tôi muốn kết giao bằng hữu với anh, sau này chúng ta còn có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Phó tổng Tiễn, tôi đảm nhiệm chức giám đốc nhưng thật không biết có thể làm được gì, trên tôi còn có phó tổng Trần, anh có thể cùng với nàng xây dựng mối quan hệ.
Vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi nhắc đến Trần Ngọc Đình, Tiễn Thường Nam hừ mũi một tiếng, coi thường nói:
- Cái loại nữ nhân không có tình người. chuyện gì cũng theo nguyên tắc. Lại ỷ vào việc trong tập đoàn mình là cô gái duy nhất có chức vụ, nên tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh, tôi không thích nhìn thấy cô ta.
Tiễn Thường Nam đã không biết bao nhiêu lần tranh luận với Trần Ngọc Đình rồi, mới đây, việc chọn quản đốc cho phân xưởng sản xuất cúng khiến cho hai người giằng co mãi không thôi, cuối cùng Trương Khiếu Thiên phải đứng ra quyết định.
Từ trước đến nay, Tiễn Thường Nam vốn đã bất mãn với Trần Ngọc Đình, nên hắn luôn tìm cơ hội để đối phó với Trần Ngọc Đình, Chỉ là vẫn chưa có lần nào đắc thủ. Trần Ngọc Đình là người làm việc rất quang minh lỗi lạc, dám làm dám chịu nên nhất thời Tiễn Thường Nam không tìm ra được nhược điểm.
Diệp Lăng Phi giả bộ hồ đồ, không hiểu hỏi:
- Phó tổng Tiễn, lẽ nào hai người có mâu thuẫn gì?
Tiễn Thường Nam vỗ vào vai Diệp Lăng Phi, nói:
- Tiểu Diệp, anh còn trẻ, chuyện trong công ty cứ từ từ mà suy nghĩ. Nhưng cũng không cần phải sợ, chỉ cần anh đi theo tôi, tôi sẽ không để cho ai làm hại anh đâu. Nhân tiện tôi tiết lộ cho anh một tin tức, Trần Ngọc Đình sẽ không ngồi được lâu ở cái ghế phó tổng nữa đâu. Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi đánh bowling thôi.
- Chuyện này là như thế nào?
Diệp Lăng Phi thầm nghĩ:
- Lẽ nào bọn họ đã nắm được nhược điểm gì của Trần Ngọc Đình?
Nhìn Tiễn Thường Nam đi ra đánh bowling, Diệp Lăng Phi chần chừ đứng dậy, hắn đang lo lắng không khéo mình lại bị cuốn vào dòng chảy quyền lực trong tập đoàn Tân Á. Đối với hắn mà nói thì việc tranh quyền đoạt lợi trong tập đoàn không có chút ý nghĩa gì. Đúng lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại di động, thì ra là tin nhắn của Tần Dao. Tin nhắn viết:
- Diệp đại ca, anh đang ở đâu, bây giờ em rất muốn gặp anh, em…em muốn tự sát.
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư