Đô Thị Tàng Kiều
Chương 280: Tôi muốn xin thôi việc
Diệp Lăng Phi sắp xếp hai người Dã Thú và Dã Lang theo dõi động tĩnh của cả nhà Lý Triết Hào. Phía Chu Hân Mính cũng phái lực lượng mặc thường phục bảo hộ bốn phía của tòa nhà. Nhưng Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính đều không có xuất hiện ở xung quanh Bạch Tình Đình. Sở dĩ an bài như thế chính là bởi vì sợ Lý Triết Hào nghi ngờ. Như vậy là tất cả an bài của Diệp Lăng Phi đều thuận theo mọi hướng rồi.
Diệp Lăng Phi có mặt ở Ban Tổ chức đã là hơn chín giờ sáng. Hắn cầm cả báo chí đi qua đại sảnh văn phòng, trước mặt gặp ngay Từ Oánh. Từ Oánh đôi mắt có chút thâm quầng, sắc mặt rất khó nhìn, liếc mắt một cái nhìn qua ra Từ Oánh đêm qua nghỉ ngơi không được tốt lắm.
- Giám đốc Diệp....
Từ Oánh chỉ gọi được một câu Giám đốc Diệp rồi thì không nói tiếp được nữa, ánh mắt lướt nhìn bốn phía xung quanh, dường như băn khoăn người khác nghe thấy mình nói gì.
Biểu hiện của Từ Oánh hoàn toàn nằm trong ý liệu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ra hiệu ý bảo Từ Oánh đi cùng mình về phòng làm việc rồi nói sau. Từ Oánh khẽ gật đầu, đi theo sau Diệp Lăng Phi vào trong phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi ném tập báo lên trên bàn làm việc, cầm lấy chén nước định rót một chén. Từ Oánh vội vàng cầm lấy chén nước từ trong tay Diệp Lăng Phi, giọng điệu nói chuyện cũng không giống như một Từ Oánh trong ngày thường luôn luôn tỉnh táo. Cô vội vã nói:
- Giám đốc Diệp, để tôi đến rót nước.
Diệp Lăng Phi cũng không có cự tuyệt. Hắn ngồi trên ghế làm việc của mình, mở máy tính ra.
Từ Oánh mang chén nước ấm đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó, khoanh tay đứng trước mặt hắn.
- Cảm ơn!
Diệp Lăng Phi ánh mắt vẫn nhìn lên màn hình máy tính, thuận miệng nói tiếng cảm ơn và vẫn tiếp tục thao tác trên máy tính. Từ Oánh hai tay buông xuống theo hai bên thân, xoa xoa tay, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Mấy lần cô muốn há mồm nói, nhưng lại không cất nổi lên lời.
Diệp Lăng Phi phát hiện Từ Oánh đang đứng đối diện với mình, bộ dạng như là muốn nói chuyện nhưng mà vẫn chưa nói ra được gì. Diệp Lăng Phi chuyển dời ánh mắt từ màn hình máy tính đến trên mặt Từ Oánh, cười hỏi:
- Sao thế? Có chuyện cũng không dám nói à? Thế này không giống như nữ trợ lý mà trước giờ tôi vẫn biết. Cô mà cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng không cần cô làm trợ lý.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, rốt cuộc đã thấy Từ Oánh mở miệng.
- Giám đốc Diệp, đây là đơn xin thôi việc của tôi.
Từ Oánh lấy ra một phong thư từ trong túi, để trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cầm lấy phong thư, lôi từ bên trong ra một tờ đơn xin thôi việc in trên giấy A4. Diệp Lăng Phi mở cái tờ đơn kia ra, nhưng chỉ nhìn thoáng qua lại ném sang một bên. Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Từ Oánh, đưa tay ôm lấy vai Từ Oánh, nói:
- Chúng ta đến sofa nói chuyện một chút đi.
Từ Oánh không nhúc nhích mà lại hạ giọng nói:
- Giám đốc Diệp, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tôi không có năng lực đảm nhiệm vị trí trợ lý. Huống chi, nhà tôi ở Trầm Dương, tôi muốn về làm việc ở gần nhà.
Diệp Lăng Phi không để ý đến những lời này của Từ Oánh, hơi hơi dùng sức, gần như là ôm Từ Oánh tới trước ghế sofa. Từ Oánh gặp phải loại quản lý như Diệp Lăng Phi thì đúng là một chút biện pháp cũng không có. Có điều, Từ Oánh cũng không bởi vì Diệp Lăng Phi ôm mình mà tức giận. Phải biết rằng chưa bao giờ có đàn ông ôm lấy nàng. Từ Oánh cho tới nay đối với đàn ông đều tôn trọng nhưng giữ khoảng cách, nhưng lần này lại phá lệ, mặc cho Diệp Lăng Phi ôm thân thể mềm mại của mình tới trước sofa.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống trước, đưa tay phải vỗ vỗ vị trí bên người, nói:
- Ngồi xuống đi, đừng tưởng rằng cô đứng cao hơn tôi là có thể không nghe lời tôi. Tôi nói cho cô biết, trước khi tôi chưa phê chuẩn thì cô vẫn là nhân viên của tôi, còn phải nghe lời tôi.
Từ Oánh quả thực rất nghe lời ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Cô cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Từ Oánh, cười nói:
- Từ Oánh, cô thấy phòng làm việc của tôi cũng đã đóng cửa rồi. Ở đây có mỗi hai người chúng ta, có gì muốn nói cứ nói đi.
- Giám đốc Diệp, tôi thực sự cảm giác năng lực của mình không được.
Từ Oánh kiên trì nói.
- Xem nào, cô còn chưa nói thật với tôi. Được rồi, cô không nói thì tôi nói.
Diệp Lăng Phi đem thanh âm này đè nghiến lại.
- Cô có phải tại vì tôi phát hiện ra bí mật của cô cho nên mới muốn rời công ty hay không?
Câu nói này đúng là đã trúng chỗ hiểm của Từ Oánh, nàng cúi đầu không nói gì. Diệp Lăng Phi lại tiếp tục:
- Kỳ thực, chuyện này cũng rất là bình thường, ở Hà Lan, kết hôn đồng tính được chấp nhận, dĩ nhiên, các nhân tôi cũng không phải là loại người như vậy, tôi với nam nhân đánh mất tin tưởng, chỉ có nữ nhân mới thấy an toàn. Không thể phủ nhận, trên thế giới này đại đa số nam nhân, trong đó kể cả tôi, đối với nữ nhân điều đầu tiên nghĩ đến chính là… khụ, cô xem tôi kìa, nói chuyện như thế này thạt là thô lỗ. Nói xa xôi là, nam nhân xuất phát từ sinh lý cần phải hoàn thành sứ mạng cùng với phụ nữ.
Từ Oánh cúi đầu xuống, có thể mơ hồ nhận ra, thân thể của Từ Oánh đang khẽ run rẩy.
- Cô xem đi, đã là đàn ông thì không đáng tin, bản thân tôi đối với phụ nữ thì tin tưởng hơn, tuy nhiên sau khi cô thích ứng được một thời gian, thay đổi ý nghĩ, cô mới có thể trở thành cô gái như mình thường.
Bỗng nhiên, một tiếng nức nở khe khẽ truyền vào tai của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tò mò nâng cằm của Từ Oánh lên, thì thấy nàng đã rơi lệ.
- Được rồi, cô đừng khóc nữa, nếu như bị người khác thấy thì lại cho rằng tôi làm cho cô khóc.
Diệp Lăng Phi nói như vậy càng khiến cho Từ Oánh lại càng rơi lệ hơn nữa, nàng dựa vào vai của Diệp Lăng Phi mà khóc lớn lên. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng rồi nói:
- Tôi hay đùa giỡn với cô, thiên hạ này không có gì là không làm được, chỉ cần cô cố gắng kiên trì, thì tất cả mọi thứ đều có thể vượt qua.
- Giám đốc Diệp, tôi… tôi không có cách nào đối mặt với chính mình nữa.
Từ Oánh nức nở nói.
- Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, tôi thấy mình thật là đáng ghét, rất đáng ghét.
- Khụ, cô bé ngốc nay, cô sau này sẽ có kinh nghiệm mà, chỉ cần vượt qua đau khổ thì sẽ là niềm vui.
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói, Từ Oánh liền ngừng khóc, ân cần hỏi thăm:
- Giám đốc Diệp, anh không sao chứ.
- Tôi làm sao có thể có chuyện gì được, cô thấy đó không phải tôi đang rất khỏe hay sao?
Diệp Lăng Phi nói.
- Được rồi, cô hãy tìm một người đàn ông tốt rồi hãy sống cho thạt tốt, tôi tin cô sẽ có một tương lai tốt đẹp.
- Nhưng…!
- Không nhưng gì hết.
Diệp Lăng Phi cắt đứt lời của Từ Oánh rồi vỗ vỗ vai của nàng.
- Tôi đã nói rồi, ngày hôm qua tôi cái gì cũng không phát hiện ra, cô hãy sống cho thật tốt đi, đương nhiên nếu như cô thật sự không tìm thấy bạn trai thì hãy nói với tôi, tôi cũng không tệ lắm đâu.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi giống như là tự đề cao mình khiến cho Từ Oánh phải nín khóc, nàng ngượng ngập nói:
- Giám đốc Diệp, trách không được có người nói anh háo sắc, anh quả là thích trêu cợt người khác.
Nhìn thấy Từ Oánh nở ra một nụ cười, Diệp Lăng Phi cũng thở dài một hơi, hắn từ từ đứng dậy trên ghế sa lông, trở lại chỗ ngồi của mình mà lấy ra một tập tài liệu rồi nói.
- Trợ lý xinh đẹp của tôi, phiền cô đem tờ giấy này thu hồi lại, tôi không phê chuẩn.
Từ Oánh từ từ đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cầm lấy lá đơn xin từ chức thu hồi lại, sau đó đưa một ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn hắn, gò má của nàng bỗng nhiên khẽ ửng đỏ lên, sau đó nàng quay người đi, Từ Oánh vừa ra đến cửa bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi.
- Từ Oánh, chờ một chút.
Từ Oánh dừng lại, đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi khó hiểu hỏi:
- Giám đốc Diệp có chuyện gì vậy?
Có hai chuyện, thứ nhất, cô hãy đi rửa mặt sạch sẽ, ngàn vạn lần không nói rằng cô vừa tới phòng làm việc của ta.
Từ Onash đầu tiên sững sờ, sau đó trên khóe môi bỗng nhiên nở ra một nụ cười.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Điều thứ hai chính là cô đã dùng lá đơn này để từ chức, cho nên tháng này phạt cô năm đồng. Được rồi, cô đi đi.
Từ Oánh không có ý kiến gì, chỉ là khi nàng rời khỏi đã nghe rõ ràng Diệp Lăng Phi nhỏ giọng lầm bầm:
- Tuyệt đối không để cho người này từ chức, lần này phải dán thông cáo với công ty, ai mà từ chức thì bị khấu trừ tiền lương của tháng, ta xem còn ai dám từ chức?
Diệp Lăng Phi chơi game ở trong công ty tới trưa. Chỉ là Diệp Lăng Phi cũng không hoàn toàn chơi game, thỉnh thoảng hắn cũng liên hệ với Dã Thú cùng với Dã Lang hỏi chuyện của Lý Triết Hào.
Lúc Dã Thú gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì Lý Triết Hào đã lái xe đi ra ngoài biệt thự của hắn. Diệp Lăng Phi lúc này mới ngừng chơi game lại, đóng màn hình máy tính, cầm lấy áo khoác của mình rồi rời khỏi văn phòng.
- Giám đốc diệp, anh đi ra ngoài ư?
Từ Oánh rửa mặt xong, vừa mới trang điểm lại.
- Ừ, tôi đi ra ngoài một chút, buổi chiều nếu có người tìm tôi thì nói cho người đó biết rằng tôi không đi làm.
Diệp Lăng Phi đơn giản nói sau đó lập tức rời đi.
Diệp Lăng Phi không lên xe của mình mà lên chiếc xe Audi A6 do công ty phân phối cho. Hắn chạy được một lúc thì đã tới trước cửa của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng của Bạch Tình Đình ra thì đã nhìn thấy Bạch Tình Đình ở trong phòng máy tính. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến, Bạch Tình Đình liền bỏ con chuột xuống mà tỏ ra vui mừng:
- Ai nha, đói bụng muốn chết, lão công anh đến căn tin mua cho em hai hộp cơm đi.
Diệp Lăng Phi không kìm được khẽ lắc lắc đầu, hắn đàn nói:
- Được rồi.
Sau đó hắn rời khỏi phòng của Bạch Tình Đình, đi thang máy đến căn tin của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng ăn, lấy mười đồng mua hai hộp cơm. Lúc hắn cầm hộp cơm trở lại gặp Bạch Tình Đình thì vừa vặn gặp Trần Hàn Lâm. Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt của Trần Hàn Lâm thì biết hắn đêm qua lại mất ngủ. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Trần Hàn Lâm kinh ngạc một hồi sau đó lại lập tức tỉnh táo trở lại, đi sát Diệp Lăng Phi, Trần Hàn Lâm thấp giọng nói:
- Đêm qua hắn đã gọi điện thoại cho ta, muốn khuya hôm nay động thủ.
Diệp Lăng Phi không có động tác nào, tựa như là không nghe thấy vậy. Trần Hàn Lâm liếc nhìn thoáng qua sau đó đi về phía thang máy.
Diệp Lăng Phi đi trên thang máy, vừa mời đi vào trong văn phòng của Bạch Tình Đình, hắn đã giơ cao hai hộp cơm mà reo lên:
- Lão bà, tổng cộng là hai mươi đồng, tặng thêm lộ phí nữa là ba mươi đồng, đương nhiên nếu bà chủ không có tiền thì có thể dùng môi thơm thay thế.
Bạch Tình Đình cười cười, phối hợp nói.
- Không có tiền, cũng không có môi thơm.
- Hừ, mềm không được thì cứng vậy.
Diệp Lăng Phi nói xong đặt hộp cơm xuống trên bàn tiếp khách rồi đi tới trước mặt của Bạch Tình Đình, giả bộ tỏ ra một vẻ ngang ngược nói:
- Muốn quỵt? Không có của đâu, em không trả tiền thì anh sẽ lấy thân của em.
Nói xong, Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình rồi hôn lên.
Bạch Tình Đình cũng không kháng cự lại, sau một phút hôn nồng nhiết, nàng mới đẩy tay Diệp Lăng Phi ra mà nũng nịu nói:
- Đừng làm rộn nữa, mau ăn cơm đi, em đói bụng lắm rồi.
Diệp Lăng Phi lúc này mới ngừng lại, hắn cùng với Bạch Tình Đình ngồi trên ghế sa lông, nhấc hộp cơm lên ăn.
- Lão công, sáng hôm nay em đã gặp Trần Hàn Lâm trong công ty, ánh mắt của hắn có vẻ khá cổ quái.
Bạch Tình Đình nhai vài miếng cơm, bỗng nhiên nàng dừng lại nói:
- Anh có nghĩ rằng hắn đang làm trò quỷ gì không?
- Lão bà, có phải em hoài nghi Trần Hàn Lâm?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sao có thể không nghi ngờ được? Mỗi lần nhìn thấy em đều có cảm giác kỳ lạ, không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa. Lần trước anh nói hắn là nhân tài cần lưu lại cho nên em mới đồng ý. Nhưng mà ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào người khác, để cho hắn vào trong tập đoàn Thế Kỷ quốc tế thì tổn thất sẽ không nhỏ. Em thấy người đàn ông này đối với em chỉ e là có chủ ý xấu.
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Bạch Tình Đình nói những lời này thì thiếu chút nữa đã đem cơm trong miệng mà phun hết ra, hắn vội vàng che miệng lại, cố gắng tỏ ra vui vẻ. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì không hài lòng nói:
- Anh làm gì đó, chẳng lẽ anh yên tâm về Trần Hải Lâm hay sao? Anh cũng không quan tâm đến tập đoàn thế kỷ quốc tế và em sao?
Bạch Tình Đình hừ một tiếng nói.
- Anh cam đoan hiện tại Trần Hải Lâm không hề có một chút ý đồ xấu gì với em, anh cho em biết một bí mật.
Diệp Lăng Phi cố gắng đưa mặt sát vào người Bạch Tình Đình, bỗng nhiên, Bạch Tình Đình bất ngờ bị Diệp Lăng Phi hôn một cái, sau đó Diệp Lăng Phi cười to nói:
- Lão bà, bất kỳ bộ vị nào trên người em đều là của anh, anh không cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm tới.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì tức giận nói:
- Anh cứ như vậy em không nói chuyện với anh nữa.
- Đừng mà, anh không đùa giỡn với em.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình có vẻ tức giận thì nói:
- Kỳ thực, anh tất nhiên là có để ý đến Trần Hải Lâm.
- Tóm lại là em không đến gần anh nữa.
Bạch Tình Đình đã có kinh nghiệm lần trước cho nên không đến gần Diệp Lăng Phi nữa.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em có nhớ lần trước anh đã đề cập đến chuyện khoản nợ đánh cuộc của Trần Hải Lâm không?
Bạch Tình Đình nghe thấy vậy thì gật gật đầu rồi nói:
- Anh biết là người nào làm?
- Đương nhiên là biết, khoản nợ này của Trần Hải Lâm chính là do đánh cuộc với tập đoàn đầu tư Vọng Hải Lý Triết Hào.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này, Bạch Tình Đình im lặng không nhúc nhích, tuy rằng Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho nàng kinh ngạc, nhưng Bạch Tình Đình sớm đã có chuẩn bị. Diệp Lăng Phi nói:
- Lão bà, em làm gì mà bất động vậy?
Bạch Tình Đình nói:
- Nói như vậy càng chứng minh Trần Hải Lâm cùng với Lý Triết Hào có quan hệ với nhau. Trần Hàn Lâm đến công ty chúng ta hẳn là có mục đích không đơn giản, đúng rồi, lần này cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế bị người ta bán tháo mà Lý Triết Hào vẫn muốn thua mua tập đoán của chúng ta, tuy nhiên ba em vẫn không hề muốn bán một chút cổ phần nào cho Lý Triết Hào.
Trần Hàn Lâm giữ chức vụ phó tổng ở công ty chúng ta, chỉ sợ đến lúc thích hợp nào đó hắn sẽ giúp Lý Triết Hào thu mua tập đoàn. Ai da, chuyện này em có thể hiểu được.
Bạch Tình Đình hưng phấn đến trước mạt Diệp Lăng Phi, hưng phấn cho Diệp Lăng Phi thơ một cái, sau đó nhanh chóng reo lên:
- Em muốn đi nói với ba, khai trừ Trần Hàn Lâm.
Bạch Tình Đình vừa mới đi ra tới của đã nghe thấy thanh âm của Diệp Lăng Phi:
- Khoanh đã.
Bạch Tình Đình xoay người lại kỳ quái hỏi:
- Có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi đứng dậy, kéo Bạch Tình Đình về phía ghế rồi cười nói:
- Xem em vui mừng kìa, không thể phủ nhận lời nói của em là đúng nhưng em đã quên mất một việc.
- Việc gì vậy?
- Lý Triết Hào hiện tại đã xong rồi, cho nên Trần Hàn Lâm không còn tác dụng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ việc Lý Triết Hào có thể lợi dụng Trần Hàn Lâm duy nhất chính là bắt có em.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lại cười nói:
- Hiện giờ em đã hiểu chưa? Chúng ta vẫn còn phải lợi dụng Trần Hàn Lâm, để con cáo già Lý Triết Hào dẫn xác tới.
Bạch Tình Đình cuối cùng cũng đã hiểu được, nàng khẽ dẩu đôi môi nhỏ nhắn lên, tựa như có vẻ rất không hài lòng.
- Được rồi, cứ như vậy đi, Trần Hàn Lâm từ nay sẽ ký kết công tác với tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Bạch Tình Đình khẽ khàng gật gật đầu, Diệp Lăng Phi còn cho rằng Bạch Tình Đình sẽ bất hòa với Trần Hàn lâm thì giờ bỗng nhiên hắn lại nghe Bạch Tình Đình nói:
- Lão công, giúp em nghĩ một phương pháp đánh hắn đi, nếu không thì cơn tức này của em vẫn còn không hết.
Diệp Lăng Phi có mặt ở Ban Tổ chức đã là hơn chín giờ sáng. Hắn cầm cả báo chí đi qua đại sảnh văn phòng, trước mặt gặp ngay Từ Oánh. Từ Oánh đôi mắt có chút thâm quầng, sắc mặt rất khó nhìn, liếc mắt một cái nhìn qua ra Từ Oánh đêm qua nghỉ ngơi không được tốt lắm.
- Giám đốc Diệp....
Từ Oánh chỉ gọi được một câu Giám đốc Diệp rồi thì không nói tiếp được nữa, ánh mắt lướt nhìn bốn phía xung quanh, dường như băn khoăn người khác nghe thấy mình nói gì.
Biểu hiện của Từ Oánh hoàn toàn nằm trong ý liệu của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ra hiệu ý bảo Từ Oánh đi cùng mình về phòng làm việc rồi nói sau. Từ Oánh khẽ gật đầu, đi theo sau Diệp Lăng Phi vào trong phòng làm việc.
Diệp Lăng Phi ném tập báo lên trên bàn làm việc, cầm lấy chén nước định rót một chén. Từ Oánh vội vàng cầm lấy chén nước từ trong tay Diệp Lăng Phi, giọng điệu nói chuyện cũng không giống như một Từ Oánh trong ngày thường luôn luôn tỉnh táo. Cô vội vã nói:
- Giám đốc Diệp, để tôi đến rót nước.
Diệp Lăng Phi cũng không có cự tuyệt. Hắn ngồi trên ghế làm việc của mình, mở máy tính ra.
Từ Oánh mang chén nước ấm đặt trước mặt Diệp Lăng Phi, sau đó, khoanh tay đứng trước mặt hắn.
- Cảm ơn!
Diệp Lăng Phi ánh mắt vẫn nhìn lên màn hình máy tính, thuận miệng nói tiếng cảm ơn và vẫn tiếp tục thao tác trên máy tính. Từ Oánh hai tay buông xuống theo hai bên thân, xoa xoa tay, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Lăng Phi. Mấy lần cô muốn há mồm nói, nhưng lại không cất nổi lên lời.
Diệp Lăng Phi phát hiện Từ Oánh đang đứng đối diện với mình, bộ dạng như là muốn nói chuyện nhưng mà vẫn chưa nói ra được gì. Diệp Lăng Phi chuyển dời ánh mắt từ màn hình máy tính đến trên mặt Từ Oánh, cười hỏi:
- Sao thế? Có chuyện cũng không dám nói à? Thế này không giống như nữ trợ lý mà trước giờ tôi vẫn biết. Cô mà cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng không cần cô làm trợ lý.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, rốt cuộc đã thấy Từ Oánh mở miệng.
- Giám đốc Diệp, đây là đơn xin thôi việc của tôi.
Từ Oánh lấy ra một phong thư từ trong túi, để trước mặt Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi cầm lấy phong thư, lôi từ bên trong ra một tờ đơn xin thôi việc in trên giấy A4. Diệp Lăng Phi mở cái tờ đơn kia ra, nhưng chỉ nhìn thoáng qua lại ném sang một bên. Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Từ Oánh, đưa tay ôm lấy vai Từ Oánh, nói:
- Chúng ta đến sofa nói chuyện một chút đi.
Từ Oánh không nhúc nhích mà lại hạ giọng nói:
- Giám đốc Diệp, tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Tôi không có năng lực đảm nhiệm vị trí trợ lý. Huống chi, nhà tôi ở Trầm Dương, tôi muốn về làm việc ở gần nhà.
Diệp Lăng Phi không để ý đến những lời này của Từ Oánh, hơi hơi dùng sức, gần như là ôm Từ Oánh tới trước ghế sofa. Từ Oánh gặp phải loại quản lý như Diệp Lăng Phi thì đúng là một chút biện pháp cũng không có. Có điều, Từ Oánh cũng không bởi vì Diệp Lăng Phi ôm mình mà tức giận. Phải biết rằng chưa bao giờ có đàn ông ôm lấy nàng. Từ Oánh cho tới nay đối với đàn ông đều tôn trọng nhưng giữ khoảng cách, nhưng lần này lại phá lệ, mặc cho Diệp Lăng Phi ôm thân thể mềm mại của mình tới trước sofa.
Diệp Lăng Phi ngồi xuống trước, đưa tay phải vỗ vỗ vị trí bên người, nói:
- Ngồi xuống đi, đừng tưởng rằng cô đứng cao hơn tôi là có thể không nghe lời tôi. Tôi nói cho cô biết, trước khi tôi chưa phê chuẩn thì cô vẫn là nhân viên của tôi, còn phải nghe lời tôi.
Từ Oánh quả thực rất nghe lời ngồi ở bên cạnh Diệp Lăng Phi. Cô cúi đầu, không dám nhìn Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Từ Oánh, cười nói:
- Từ Oánh, cô thấy phòng làm việc của tôi cũng đã đóng cửa rồi. Ở đây có mỗi hai người chúng ta, có gì muốn nói cứ nói đi.
- Giám đốc Diệp, tôi thực sự cảm giác năng lực của mình không được.
Từ Oánh kiên trì nói.
- Xem nào, cô còn chưa nói thật với tôi. Được rồi, cô không nói thì tôi nói.
Diệp Lăng Phi đem thanh âm này đè nghiến lại.
- Cô có phải tại vì tôi phát hiện ra bí mật của cô cho nên mới muốn rời công ty hay không?
Câu nói này đúng là đã trúng chỗ hiểm của Từ Oánh, nàng cúi đầu không nói gì. Diệp Lăng Phi lại tiếp tục:
- Kỳ thực, chuyện này cũng rất là bình thường, ở Hà Lan, kết hôn đồng tính được chấp nhận, dĩ nhiên, các nhân tôi cũng không phải là loại người như vậy, tôi với nam nhân đánh mất tin tưởng, chỉ có nữ nhân mới thấy an toàn. Không thể phủ nhận, trên thế giới này đại đa số nam nhân, trong đó kể cả tôi, đối với nữ nhân điều đầu tiên nghĩ đến chính là… khụ, cô xem tôi kìa, nói chuyện như thế này thạt là thô lỗ. Nói xa xôi là, nam nhân xuất phát từ sinh lý cần phải hoàn thành sứ mạng cùng với phụ nữ.
Từ Oánh cúi đầu xuống, có thể mơ hồ nhận ra, thân thể của Từ Oánh đang khẽ run rẩy.
- Cô xem đi, đã là đàn ông thì không đáng tin, bản thân tôi đối với phụ nữ thì tin tưởng hơn, tuy nhiên sau khi cô thích ứng được một thời gian, thay đổi ý nghĩ, cô mới có thể trở thành cô gái như mình thường.
Bỗng nhiên, một tiếng nức nở khe khẽ truyền vào tai của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi tò mò nâng cằm của Từ Oánh lên, thì thấy nàng đã rơi lệ.
- Được rồi, cô đừng khóc nữa, nếu như bị người khác thấy thì lại cho rằng tôi làm cho cô khóc.
Diệp Lăng Phi nói như vậy càng khiến cho Từ Oánh lại càng rơi lệ hơn nữa, nàng dựa vào vai của Diệp Lăng Phi mà khóc lớn lên. Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của nàng rồi nói:
- Tôi hay đùa giỡn với cô, thiên hạ này không có gì là không làm được, chỉ cần cô cố gắng kiên trì, thì tất cả mọi thứ đều có thể vượt qua.
- Giám đốc Diệp, tôi… tôi không có cách nào đối mặt với chính mình nữa.
Từ Oánh nức nở nói.
- Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, tôi thấy mình thật là đáng ghét, rất đáng ghét.
- Khụ, cô bé ngốc nay, cô sau này sẽ có kinh nghiệm mà, chỉ cần vượt qua đau khổ thì sẽ là niềm vui.
Diệp Lăng Phi an ủi nói.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói, Từ Oánh liền ngừng khóc, ân cần hỏi thăm:
- Giám đốc Diệp, anh không sao chứ.
- Tôi làm sao có thể có chuyện gì được, cô thấy đó không phải tôi đang rất khỏe hay sao?
Diệp Lăng Phi nói.
- Được rồi, cô hãy tìm một người đàn ông tốt rồi hãy sống cho thạt tốt, tôi tin cô sẽ có một tương lai tốt đẹp.
- Nhưng…!
- Không nhưng gì hết.
Diệp Lăng Phi cắt đứt lời của Từ Oánh rồi vỗ vỗ vai của nàng.
- Tôi đã nói rồi, ngày hôm qua tôi cái gì cũng không phát hiện ra, cô hãy sống cho thật tốt đi, đương nhiên nếu như cô thật sự không tìm thấy bạn trai thì hãy nói với tôi, tôi cũng không tệ lắm đâu.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi giống như là tự đề cao mình khiến cho Từ Oánh phải nín khóc, nàng ngượng ngập nói:
- Giám đốc Diệp, trách không được có người nói anh háo sắc, anh quả là thích trêu cợt người khác.
Nhìn thấy Từ Oánh nở ra một nụ cười, Diệp Lăng Phi cũng thở dài một hơi, hắn từ từ đứng dậy trên ghế sa lông, trở lại chỗ ngồi của mình mà lấy ra một tập tài liệu rồi nói.
- Trợ lý xinh đẹp của tôi, phiền cô đem tờ giấy này thu hồi lại, tôi không phê chuẩn.
Từ Oánh từ từ đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cầm lấy lá đơn xin từ chức thu hồi lại, sau đó đưa một ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn hắn, gò má của nàng bỗng nhiên khẽ ửng đỏ lên, sau đó nàng quay người đi, Từ Oánh vừa ra đến cửa bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Lăng Phi.
- Từ Oánh, chờ một chút.
Từ Oánh dừng lại, đưa mắt nhìn Diệp Lăng Phi khó hiểu hỏi:
- Giám đốc Diệp có chuyện gì vậy?
Có hai chuyện, thứ nhất, cô hãy đi rửa mặt sạch sẽ, ngàn vạn lần không nói rằng cô vừa tới phòng làm việc của ta.
Từ Onash đầu tiên sững sờ, sau đó trên khóe môi bỗng nhiên nở ra một nụ cười.
Diệp Lăng Phi tiếp tục nói:
- Điều thứ hai chính là cô đã dùng lá đơn này để từ chức, cho nên tháng này phạt cô năm đồng. Được rồi, cô đi đi.
Từ Oánh không có ý kiến gì, chỉ là khi nàng rời khỏi đã nghe rõ ràng Diệp Lăng Phi nhỏ giọng lầm bầm:
- Tuyệt đối không để cho người này từ chức, lần này phải dán thông cáo với công ty, ai mà từ chức thì bị khấu trừ tiền lương của tháng, ta xem còn ai dám từ chức?
Diệp Lăng Phi chơi game ở trong công ty tới trưa. Chỉ là Diệp Lăng Phi cũng không hoàn toàn chơi game, thỉnh thoảng hắn cũng liên hệ với Dã Thú cùng với Dã Lang hỏi chuyện của Lý Triết Hào.
Lúc Dã Thú gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi thì Lý Triết Hào đã lái xe đi ra ngoài biệt thự của hắn. Diệp Lăng Phi lúc này mới ngừng chơi game lại, đóng màn hình máy tính, cầm lấy áo khoác của mình rồi rời khỏi văn phòng.
- Giám đốc diệp, anh đi ra ngoài ư?
Từ Oánh rửa mặt xong, vừa mới trang điểm lại.
- Ừ, tôi đi ra ngoài một chút, buổi chiều nếu có người tìm tôi thì nói cho người đó biết rằng tôi không đi làm.
Diệp Lăng Phi đơn giản nói sau đó lập tức rời đi.
Diệp Lăng Phi không lên xe của mình mà lên chiếc xe Audi A6 do công ty phân phối cho. Hắn chạy được một lúc thì đã tới trước cửa của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi đẩy cửa phòng của Bạch Tình Đình ra thì đã nhìn thấy Bạch Tình Đình ở trong phòng máy tính. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến, Bạch Tình Đình liền bỏ con chuột xuống mà tỏ ra vui mừng:
- Ai nha, đói bụng muốn chết, lão công anh đến căn tin mua cho em hai hộp cơm đi.
Diệp Lăng Phi không kìm được khẽ lắc lắc đầu, hắn đàn nói:
- Được rồi.
Sau đó hắn rời khỏi phòng của Bạch Tình Đình, đi thang máy đến căn tin của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Diệp Lăng Phi đi vào trong phòng ăn, lấy mười đồng mua hai hộp cơm. Lúc hắn cầm hộp cơm trở lại gặp Bạch Tình Đình thì vừa vặn gặp Trần Hàn Lâm. Diệp Lăng Phi nhìn khuôn mặt của Trần Hàn Lâm thì biết hắn đêm qua lại mất ngủ. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Trần Hàn Lâm kinh ngạc một hồi sau đó lại lập tức tỉnh táo trở lại, đi sát Diệp Lăng Phi, Trần Hàn Lâm thấp giọng nói:
- Đêm qua hắn đã gọi điện thoại cho ta, muốn khuya hôm nay động thủ.
Diệp Lăng Phi không có động tác nào, tựa như là không nghe thấy vậy. Trần Hàn Lâm liếc nhìn thoáng qua sau đó đi về phía thang máy.
Diệp Lăng Phi đi trên thang máy, vừa mời đi vào trong văn phòng của Bạch Tình Đình, hắn đã giơ cao hai hộp cơm mà reo lên:
- Lão bà, tổng cộng là hai mươi đồng, tặng thêm lộ phí nữa là ba mươi đồng, đương nhiên nếu bà chủ không có tiền thì có thể dùng môi thơm thay thế.
Bạch Tình Đình cười cười, phối hợp nói.
- Không có tiền, cũng không có môi thơm.
- Hừ, mềm không được thì cứng vậy.
Diệp Lăng Phi nói xong đặt hộp cơm xuống trên bàn tiếp khách rồi đi tới trước mặt của Bạch Tình Đình, giả bộ tỏ ra một vẻ ngang ngược nói:
- Muốn quỵt? Không có của đâu, em không trả tiền thì anh sẽ lấy thân của em.
Nói xong, Diệp Lăng Phi ôm lấy Bạch Tình Đình rồi hôn lên.
Bạch Tình Đình cũng không kháng cự lại, sau một phút hôn nồng nhiết, nàng mới đẩy tay Diệp Lăng Phi ra mà nũng nịu nói:
- Đừng làm rộn nữa, mau ăn cơm đi, em đói bụng lắm rồi.
Diệp Lăng Phi lúc này mới ngừng lại, hắn cùng với Bạch Tình Đình ngồi trên ghế sa lông, nhấc hộp cơm lên ăn.
- Lão công, sáng hôm nay em đã gặp Trần Hàn Lâm trong công ty, ánh mắt của hắn có vẻ khá cổ quái.
Bạch Tình Đình nhai vài miếng cơm, bỗng nhiên nàng dừng lại nói:
- Anh có nghĩ rằng hắn đang làm trò quỷ gì không?
- Lão bà, có phải em hoài nghi Trần Hàn Lâm?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Sao có thể không nghi ngờ được? Mỗi lần nhìn thấy em đều có cảm giác kỳ lạ, không hiểu trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa. Lần trước anh nói hắn là nhân tài cần lưu lại cho nên em mới đồng ý. Nhưng mà ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào người khác, để cho hắn vào trong tập đoàn Thế Kỷ quốc tế thì tổn thất sẽ không nhỏ. Em thấy người đàn ông này đối với em chỉ e là có chủ ý xấu.
Diệp Lăng Phi vừa nghe thấy Bạch Tình Đình nói những lời này thì thiếu chút nữa đã đem cơm trong miệng mà phun hết ra, hắn vội vàng che miệng lại, cố gắng tỏ ra vui vẻ. Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì không hài lòng nói:
- Anh làm gì đó, chẳng lẽ anh yên tâm về Trần Hải Lâm hay sao? Anh cũng không quan tâm đến tập đoàn thế kỷ quốc tế và em sao?
Bạch Tình Đình hừ một tiếng nói.
- Anh cam đoan hiện tại Trần Hải Lâm không hề có một chút ý đồ xấu gì với em, anh cho em biết một bí mật.
Diệp Lăng Phi cố gắng đưa mặt sát vào người Bạch Tình Đình, bỗng nhiên, Bạch Tình Đình bất ngờ bị Diệp Lăng Phi hôn một cái, sau đó Diệp Lăng Phi cười to nói:
- Lão bà, bất kỳ bộ vị nào trên người em đều là của anh, anh không cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm tới.
Bạch Tình Đình nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy thì tức giận nói:
- Anh cứ như vậy em không nói chuyện với anh nữa.
- Đừng mà, anh không đùa giỡn với em.
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình có vẻ tức giận thì nói:
- Kỳ thực, anh tất nhiên là có để ý đến Trần Hải Lâm.
- Tóm lại là em không đến gần anh nữa.
Bạch Tình Đình đã có kinh nghiệm lần trước cho nên không đến gần Diệp Lăng Phi nữa.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Em có nhớ lần trước anh đã đề cập đến chuyện khoản nợ đánh cuộc của Trần Hải Lâm không?
Bạch Tình Đình nghe thấy vậy thì gật gật đầu rồi nói:
- Anh biết là người nào làm?
- Đương nhiên là biết, khoản nợ này của Trần Hải Lâm chính là do đánh cuộc với tập đoàn đầu tư Vọng Hải Lý Triết Hào.
Nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này, Bạch Tình Đình im lặng không nhúc nhích, tuy rằng Diệp Lăng Phi nói những lời này khiến cho nàng kinh ngạc, nhưng Bạch Tình Đình sớm đã có chuẩn bị. Diệp Lăng Phi nói:
- Lão bà, em làm gì mà bất động vậy?
Bạch Tình Đình nói:
- Nói như vậy càng chứng minh Trần Hải Lâm cùng với Lý Triết Hào có quan hệ với nhau. Trần Hàn Lâm đến công ty chúng ta hẳn là có mục đích không đơn giản, đúng rồi, lần này cổ phiếu của tập đoàn Thế Kỷ quốc tế bị người ta bán tháo mà Lý Triết Hào vẫn muốn thua mua tập đoán của chúng ta, tuy nhiên ba em vẫn không hề muốn bán một chút cổ phần nào cho Lý Triết Hào.
Trần Hàn Lâm giữ chức vụ phó tổng ở công ty chúng ta, chỉ sợ đến lúc thích hợp nào đó hắn sẽ giúp Lý Triết Hào thu mua tập đoàn. Ai da, chuyện này em có thể hiểu được.
Bạch Tình Đình hưng phấn đến trước mạt Diệp Lăng Phi, hưng phấn cho Diệp Lăng Phi thơ một cái, sau đó nhanh chóng reo lên:
- Em muốn đi nói với ba, khai trừ Trần Hàn Lâm.
Bạch Tình Đình vừa mới đi ra tới của đã nghe thấy thanh âm của Diệp Lăng Phi:
- Khoanh đã.
Bạch Tình Đình xoay người lại kỳ quái hỏi:
- Có chuyện gì không?
Diệp Lăng Phi đứng dậy, kéo Bạch Tình Đình về phía ghế rồi cười nói:
- Xem em vui mừng kìa, không thể phủ nhận lời nói của em là đúng nhưng em đã quên mất một việc.
- Việc gì vậy?
- Lý Triết Hào hiện tại đã xong rồi, cho nên Trần Hàn Lâm không còn tác dụng.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Bây giờ việc Lý Triết Hào có thể lợi dụng Trần Hàn Lâm duy nhất chính là bắt có em.
Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi lại cười nói:
- Hiện giờ em đã hiểu chưa? Chúng ta vẫn còn phải lợi dụng Trần Hàn Lâm, để con cáo già Lý Triết Hào dẫn xác tới.
Bạch Tình Đình cuối cùng cũng đã hiểu được, nàng khẽ dẩu đôi môi nhỏ nhắn lên, tựa như có vẻ rất không hài lòng.
- Được rồi, cứ như vậy đi, Trần Hàn Lâm từ nay sẽ ký kết công tác với tập đoàn Thế Kỷ quốc tế.
Bạch Tình Đình khẽ khàng gật gật đầu, Diệp Lăng Phi còn cho rằng Bạch Tình Đình sẽ bất hòa với Trần Hàn lâm thì giờ bỗng nhiên hắn lại nghe Bạch Tình Đình nói:
- Lão công, giúp em nghĩ một phương pháp đánh hắn đi, nếu không thì cơn tức này của em vẫn còn không hết.
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư