Đô Thị Tàng Kiều
Chương 200: Hiểu lầm
Dã Thú ngồi hút thuốc trong xe, hắn lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ chế tác thủ công của Thụy Sĩ đưa cho Diệp Lăng Phi nói:
- Satan, lần trước tôi đến Thụy Sĩ đã cố ý mua cho anh đấy, anh đeo thử xem có đẹp không.
Diệp Lăng Phi không thèm nhìn, hắn nói:
- Tôi đeo cái đó để làm gì, tôi đã nói rồi mà, cuộc sống sinh hoạt ở đây khá thấp, tôi đeo cái đồng hồ đó thì người ta sẽ nói tôi có rất nhiều tiền. Tiểu tử cậu nếu như muốn ở bên cạnh tôi thì cất chiếc đồng hồ đó đi.
- Satan, anh nói như vậy là có ý gì. Thôi, bỏ qua đi, tôi sẽ nghe lời anh.
Dã Thú cất chiếc đồng hồ đi, tiện tay hắn cất luôn sợi dây chuyền bằng kim cương trên cổ đi rồi lẩm bẩm nói:
- Satan, theo anh thì tôi có nên tặng vợ anh món quà gì không?
- Đó là việc của cậu, tôi không xen vào.
Diệp Lăng Phi nói:
- À, quên không nhắc nhở cậu, bây giờ tôi tên là Diệp Lăng Phi, sau này không được gọi tôi là Satan nữa mà phải gọi là Diệp Lăng Phi.
- Không gọi là Satan sao, vậy gọi là lão đại được không, dù sao tôi cũng quen miệng rồi.
Dã Thú cười nói:
- Anh nói để thích ứng với cuộc sống này thì có chút khó khăn nhưng tôi lại cảm thấy rất thú vị.
- Hừ, tên tiểu tử này, cậu mà để yên cho tôi thì tôi sẽ cảm tạ trời đất.
Diệp Lăng Phi quay sang Dã Thú, nói:
- Đêm qua tôi vừa gây ra một chút, tôi đả thương hơn trăm người ở một quán bar, chuyện này vẫn còn chưa xong đâu. Cậu phải nhớ kỹ, đây là Trung Quốc, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ gây ra đại họa.
- Lão đại, không thể như thế được, thằng nhóc nào dám chọc vào anh, nói cho tôi biết, bây giờ tôi phải đi giết chết nó.
Dã Thú vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nộ khí xung thiên, la hét muốn giết đám khốn kiếp kia. Diệp Lăng Phi đã sớm biết nếu như mình nói chuyện này với dã thù thì dựa theo tính cách của hắn nhất định sẽ muốn trả thù giúp mình. Diệp Lăng Phi hời hợt nói:
- Không có việc gì, mấy tên đó đều bị tôi đánh cho nằm viện rồi. Mấy chuyện này tạm thời không nên làm to, tôi muốn quan sát thêm một chút, nếu như có phiền phức gì thì lúc đó tôi sẽ ra tay.
- Lão đại, tôi nghe lời anh. Dù sao thì giết người đối với tôi chỉ như giẫm chết một con kiến thôi. Cùng lắm tôi chạy về tổ chức, để xem ai có thể bắt được tôi. Nếu chọc giận tôi, tôi sẽ không để cho cảnh sát ở đây được yên ổn.
- Dã Thú, không nói chuyện này nữa. Trước hết tôi đưa cậu đi tìm một khách sạn, nhà tôi ở bây giờ không phải là của tôi, cậu đến đó ở sẽ bất tiện.
Diệp Lăng Phi lo lắng nếu như để Dã Thú ở trong biệt thự, nói không chừng sẽ làm lộ ra manh mối gì cho bạch tình đình biết.
Dã Thú cười ha hả lên, nói:
- Lão đại, cái này tôi hiểu rồi. Anh sợ tôi quấy rối cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng anh chứ gì. Tôi sẽ không làm như vậy đâu. Mà không biết chị dậu thế nào nhỉ, có phải là tuyệt sắc mỹ nữ không. Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của lão đại thì nhất định là tuyệt sắc mỹ nữ rồi, nếu không thì làm sao có thể xuyên thủng tim của anh được.
- Tiểu tử này, đừng nghĩ bậy, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu đâu.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Được rồi, lão đại, tôi không nói bậy nữa. Lão đại, phiền anh tìm cho tôi một khách sạn thật tốt vào, tốt nhất là có các cô nàng thật xinh đẹp. Lão đại, anh biết không, tôi vừa nghe nói bệnh cũ của anh tái phát, liền vội vàng chạy tới đây, còn không kịp thở nữa.
- Dã Thú, tôi thấy cậu sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân, rời khỏi nữ nhân thì cậu cũng không sống được.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói:
- Ở đây không giống với nước ngoài, không có làng chơi. Thế nhưng tìm nữ nhân lại rất dễ dàng, tôi tìm cho cậu một khách sạn, chỉ cần cậu chịu trả tiền thì lo gì không có nữ nhân.
Diệp Lăng Phi nói xong liền nhấn ga, chiếc xe đi với tốc độ cao nhất vào trung tâm thành phố.
Hôm nay Lý Khả Hân không đi làm, cuối tuần trước nàng đã đồng ý hôm nay sẽ cùng đi họp lớp với Lưu Hải nên sáng nay dậy chuẩn bị. Nữ nhân chon quần áo thật ra phiền phức, nàng đem cả đống quần áo vứt trên giường rồi mặc từng cái vào để chọn.
Chọn quần áo cũng phải hết sức chú ý, nếu như quần áo quá diêm dúa lòe loẹt thì có vẻ lẳng lơ, nhưng nếu quá mộc mạc thì lại thành ra quê mùa.
Lý Khả Hân đồng ý với Lưu Hải lấy thân phận là người yêu để đi họp lớp với Lưu Hải. Vốn dĩ Lý Khả Hân cũng không định làm như vậy, người ta đi họp lớp, nàng đi theo làm gì. Thế nhưng Lưu Hải đã nhiều lần mời Lý Khả Hân đi, Lưu Hải đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, ngay cả bạn gái cũng không có. Hắn sợ bị bạn học chê cười lên mời Lý Khả Hân đi cùng để đóng giả bạn gái.
Lý Khả Hân cũng cân nhắc rất nhiều, nàng cảm giác nếu như mình không giúp Lưu Hải thì nhìn bộ dạng của Lưu Hải nàng không đành lòng, dù sao thì từ trước tới nay, Lưu Hải đã chiếu cố mình rất nhiều. Cuối cùng, Lý Khả Hân quyết định lấy thân phận của bạn bè để đi tham gia buổi họp lớp lần này.
Nàng không muốn để Lưu Hải hiểu lầm rằng mình có ý tứ gì với Lưu Hải thế nên trước đó nàng đã nói rõ mình sẽ lấy thân phận bạn bè để xuất hiện chứ không có quan hệ gì khác. Lưu Hải nghe thấy Lý Khả Hân đáp ứng hắn cũng vội vàng đồng ý.
Lý Khả Hân chọn cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một cái chiếc áo lông màu đỏ, mặc thử vào cảm thấy rất đẹp nên nàng quyết định mặc bộ này. Sau khi mặc quần áo vào xong nàng mới đi ra khỏi phòng.
Lưu Hải mặc một bộ âu phục màu lam, thắt cà vạt đang ngồi chờ trong phòng khách nhà Lý Khả Hân. Thấy Lý Khả Hân đi ra, Lưu Hải vội vàng đứng lên, cười nói:
- Khả Hân muội muội, hôm nay em rất đẹp.
- Đại ca, em đẹp gì đây, chị dâu tương lại của em nhất định đẹp hơn em nhiều, em đợi uống rượu mừng của đại ca.
Lý Khả Hân trêu ghẹo nói:
- Theo em thấy, hôm nay em không nên đi thì hơn, nói không chừng có cô bạn cùng lớp nào lại thương thầm anh, đợi lần này gặp mặt sẽ thổ lộ với anh. Em mà đi thì hỏng hết chuyện.
- Đâu có, người ta có gia đình hết rồi.
Lưu Hải sợ Lý Khả Hân không đi, hắn vội vàng nói:
- Khả Hân muội muội, chúng ta mau thôi, có thể bọn họ đang chờ chúng ta đất.
Lý Khả Hân gật đầu, nàng vào chào ba rồi mới đi ra ngoài cùng với Lưu Hải
Đến khi Lý Khả Hân và Lưu Hải tới nơi thì những bạn học của Lưu Hải đã tới hơn nửa rồi. Mấy năm không gặp, rất nhiều người đã không nhận ra nhau, nhất là một số những bạn nữ, nếu như không phải là tự giới thiệu thì sợ rằng sẽ không có ai nhận ra những nữ nhân này là cô bé ngượng ngùng ngày nào nữa.
Lưu Hải vừa xuất hiện khiến cho đám bạn học của hắn kinh ngạc. Không phải kinh ngạc vì Lưu Hải mà vì Lý Khả Hân. Lý Khả Hân thực sự quá đẹp, khiến cho bọn họ thầm ao ước, không ngờ tướng mạo Lưu Hải không đẹp lắm mà tại sao lại có được một cô bạn gái xinh như vậy.
Lưu Hải tỏ ra rất đắc ý, hắn bảo Lý Khả Hân ngồi xuống. Lý Khả Hân chỉ lễ phép chào hỏi chứ không cùng nói chuyện với những người này, nàng muốn mau chóng được rời khỏi đây.
Trong phòng của khách sạn, Diệp Lăng Phi nằm trên giường buồn chán xem ti vi. Trong phòng phía bên trong, Dã Thú đang phát tiết với một mỹ nữ mà hắn vừa gọi tới. Tuy rằng cửa phòng đã đóng chặt nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ của cô gái phát ra.
Cuối cùng thì Dã Thú cũng mở cửa phòng ra, mang theo vẻ mặt thỏa mãn, hắn vừa mặc quần vừa đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Lão đại, thật là sảng khoái. Trách không được tại sao anh lại muốn sống ở đây. Những cô bé ở đây có vóc người quá tuyệt, tôi thích muốn chết đi được.
- Ít nói nhảm thôi, mau mặc quần áo vào, tôi còn muốn đưa cậu ra đi ra ngoài ăn,
Diệp Lăng Phi đi từ trên giường xuống, hắn liếc mắt vào phòng trong nói:
- Mẹ nó, người ta vất vả như vậy, cậu boa cho người ta bao nhiêu?
- Lão đại, việc này đâu cần anh quan tâm. Làm cho tôi sảng khoái tất nhiên là tôi không thể boa ít được rồi. Cô ta còn đang ngồi đếm tiền bên trong, hắc hắc, thật là sảng khoái.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, ném chiếc điều khiển xuống giường, hắn đi vào căn phòng bên trong, nói với cô gái đang mặc quần áo:
- Tiểu thư, phiền cô khi nào rời khỏi đây thì nhớ khóa kỹ cửa phòng lại.
Dã Thú vội vàng ngắt lời:
- Lão đại, không cần đâu, tôi đã bao nàng cả ngày hôm nay rồi, nàng không cần rời khỏi đây đâu.
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Dã Thú, khinh bỉ nói:
- Chó không đổi thói quen được muốn ăn ***, tiểu tử cậu vẫn còn muốn tiếp tục à, sớm muộn gì cũng chết.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đi ra ngoài cửa. Dã Thú cười dâm đãng với cô gái trẻ kia, nói:
- Mỹ nữ, buổi tối tôi sẽ cho cô nhiều tiền hơn nữa.
Nói xong liền đi theo Diệp Lăng Phi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi cùng với Dã Thú đi ra ngoài khách sạn, hắn không lái xe mà đi bộ tới một nhà hàng.
- Dã Thú, đến nơi rồi, ăn cơm trưa xong thì anh quay về khách sạn, tôi còn có việc phải đi làm, chờ đến tối tôi sẽ đưa cậu về biệt thự. Buổi chiều cậu đừng có gây sự gì đấy, nếu không tôi lột da cậu.
Dã Thú liên tục gật đầu, nói:
- Lão đại, anh yên tâm đi, buổi chiều tôi không đi đâu đâu, sẽ ở trong phòng đợi anh. Buổi chiều tôi còn phải gọi thêm mỹ nữ nữa đến để hưởng thụ.
- Đó là chuyện của cậu, nhưng đừng gây phiền phức cho tôi đấy. Cậu đúng là loại cuồng dâm.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào trong nhà hàng.
Diệp Lăng Phi vừa mới đi vào nhà hàng thì thấy Lý Khả Hân đi từ trong phòng vệ sinh ra. Diệp Lăng Phi sửng sốt, cho rằng mình nhìn lầm người, bây giờ Lý Khả Hân đang đi làm, tại sao lại ở chỗ này.
Lý Khả Hân cũng không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở chỗ này, thần tình trở nên mất tự nhiên. Lúc này, những người bạn học của Lưu Hải đang xúm lại hỏi hắn:
- Lưu Hải, cậu và bạn gái dự định khi nào thì kết hôn vậy. Tiểu tử này đúng là có phúc đấy, có thể tìm được một người bạn gái đẹp như thế này. Oh, chị dậu, mau tới đây, Lưu Hải không nói, em nói cho bọn anh biết đi.
Diệp Lăng Phi nhìn lướt sang hướng đó, thấy Lưu Hải đang ngồi cùng với một đám người, sắc mặt của hắn trầm xuống, hắn cười lạnh nói:
- Khả Hân, trùng hợp thật, anh không ngời lại gặp em ở chỗ này.
Lý Khả Hân ấp úng nói:
- Trùng hợp, tại sao anh lại tới đây?
- Đến ăn, em nghĩ anh tới đây để làm gì?
Diệp Lăng Phi hết sức khó chịu, hắn quay sang nói với Dã Thú:
- Dã Thú, cậu đi tìm bàn đi, chúng ta ăn ở chỗ này.
Dã Thú nhìn thoáng qua Lý Khả Hân, phát hiên cô gái này rất đẹp, so với cô gái trong khách sạn thì đẹp gấp vạn lần. Trong đầu hắn suy đoán chắc chắn Diệp Lăng Phi có quan hệ với cô gái này, vừa nghe Diệp Lăng Phi gọi, hắn vội vàng đồng ý, nói:
- Được.
Diệp Lăng Phi thấy thần sắc Lý Khả Hân mất tự nhiên, hắn hiểu lầm rằng Lý Khả Hân có chuyện gì gạt mình. Diệp Lăng Phi kéo tay Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, chúng ta tâm sự một chút.
Lúc này Lý Khả Hân đang rất lo lắng, nàng không ngờ lại gặp phải chuyện này. Lý Khả Hân nhỏ giọng nói:
- Em…..em đi họp lớp cùng với Đại Hải ca, lát nữa chúng ta nói chuyện được không?
- Là bây giờ.
Giọng Diệp Lăng Phi giống như đang ép buộc Lý Khả Hân, hắn nắm chặt tay Lý Khả Hân, kéo nàng tới chỗ Dã Thú vừa chọn.
Lý Khả Hân không muốn bị Diệp Lăng Phi kéo đi như vậy. Ngày hôm nay nàng muốn để cho Lưu Hải chút thể diện, thế nhưng gặp phải tình huống như thế này, nàng thấy rất khó xử. Diệp Lăng Phi vừa kéo đi được hai bước thì Lý Khả Hân vung tay ra.
Lúc này Lưu Hải cũng đứng dậy, hắn vội đi tới chắn trước mặt Diệp Lăng Phi. Lấy tay đẩy Diệp Lăng Phi ra rồi tức giận nói:
- Anh làm gì vậy?
- Tôi làm gì?
Diệp Lăng Phi nhìn Lưu Hải một chút rồi quay sang nhìn Lý Khả Hân, sau đó hắn cười nói:
- Ngay cả tôi cũng không biết tôi đang làm gì.
- Đại Hải ca, để em nói chuyện với anh ta, anh cứ quay lại chỗ đi.
Vừa nhìn thấy Lưu Hải xuất hiên, Lý Khả Hân nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Cho dù Diệp Lăng Phi có hiểu lầm điều gì thì chỉ cần nàng tự mình giải thích với Diệp Lăng Phi thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu như có thêm Lưu Hải thì chắc chắn sự việc sẽ trở lên phức tạp.
Lưu Hải rất kiên quyết nói:
- Khả Hân, em không phải sợ. Anh biết em vẫn bị người này quấn lấy, hôm nay có anh ở đây, anh sẽ không để cho hắn quấn lấy em nữa đâu.
Đúng lúc này thì Dã Thú đột nhiên từ phía sau chạy tới, hắn tóm lấy vai của Lưu Hải, ném Lưu Hải ra ngoài nhà hàng.
- Mẹ nó, con mẹ mày là thằng nào mà lại dám nói như vậy với lão đại của tao.
Dã Thú tức giận mắng, hắn đang định lao ra ngoài đánh cho Lưu Hải một trận thì nghe Diệp Lăng Phi quát:
- Dã Thú, dừng tay lại.
Dã Thú nghe thấy vậy đành phải dừng lại. Lý Khả Hân không ngờ sự việc lại như vậy, nàng vội vàng chạy ra chỗ Lưu Hải đang nằm.
- Diệp Lăng Phi, anh là một tên khốn kiếp, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh.
Lý Khả Hân vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Diệp Lăng Phi đứng bất động, hắn nói:
- Dã Thú, gọi phục vụ đi, chúng ta gọi món ăn
- Satan, lần trước tôi đến Thụy Sĩ đã cố ý mua cho anh đấy, anh đeo thử xem có đẹp không.
Diệp Lăng Phi không thèm nhìn, hắn nói:
- Tôi đeo cái đó để làm gì, tôi đã nói rồi mà, cuộc sống sinh hoạt ở đây khá thấp, tôi đeo cái đồng hồ đó thì người ta sẽ nói tôi có rất nhiều tiền. Tiểu tử cậu nếu như muốn ở bên cạnh tôi thì cất chiếc đồng hồ đó đi.
- Satan, anh nói như vậy là có ý gì. Thôi, bỏ qua đi, tôi sẽ nghe lời anh.
Dã Thú cất chiếc đồng hồ đi, tiện tay hắn cất luôn sợi dây chuyền bằng kim cương trên cổ đi rồi lẩm bẩm nói:
- Satan, theo anh thì tôi có nên tặng vợ anh món quà gì không?
- Đó là việc của cậu, tôi không xen vào.
Diệp Lăng Phi nói:
- À, quên không nhắc nhở cậu, bây giờ tôi tên là Diệp Lăng Phi, sau này không được gọi tôi là Satan nữa mà phải gọi là Diệp Lăng Phi.
- Không gọi là Satan sao, vậy gọi là lão đại được không, dù sao tôi cũng quen miệng rồi.
Dã Thú cười nói:
- Anh nói để thích ứng với cuộc sống này thì có chút khó khăn nhưng tôi lại cảm thấy rất thú vị.
- Hừ, tên tiểu tử này, cậu mà để yên cho tôi thì tôi sẽ cảm tạ trời đất.
Diệp Lăng Phi quay sang Dã Thú, nói:
- Đêm qua tôi vừa gây ra một chút, tôi đả thương hơn trăm người ở một quán bar, chuyện này vẫn còn chưa xong đâu. Cậu phải nhớ kỹ, đây là Trung Quốc, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nếu không sẽ rất dễ gây ra đại họa.
- Lão đại, không thể như thế được, thằng nhóc nào dám chọc vào anh, nói cho tôi biết, bây giờ tôi phải đi giết chết nó.
Dã Thú vừa nghe Diệp Lăng Phi nói vậy, nộ khí xung thiên, la hét muốn giết đám khốn kiếp kia. Diệp Lăng Phi đã sớm biết nếu như mình nói chuyện này với dã thù thì dựa theo tính cách của hắn nhất định sẽ muốn trả thù giúp mình. Diệp Lăng Phi hời hợt nói:
- Không có việc gì, mấy tên đó đều bị tôi đánh cho nằm viện rồi. Mấy chuyện này tạm thời không nên làm to, tôi muốn quan sát thêm một chút, nếu như có phiền phức gì thì lúc đó tôi sẽ ra tay.
- Lão đại, tôi nghe lời anh. Dù sao thì giết người đối với tôi chỉ như giẫm chết một con kiến thôi. Cùng lắm tôi chạy về tổ chức, để xem ai có thể bắt được tôi. Nếu chọc giận tôi, tôi sẽ không để cho cảnh sát ở đây được yên ổn.
- Dã Thú, không nói chuyện này nữa. Trước hết tôi đưa cậu đi tìm một khách sạn, nhà tôi ở bây giờ không phải là của tôi, cậu đến đó ở sẽ bất tiện.
Diệp Lăng Phi lo lắng nếu như để Dã Thú ở trong biệt thự, nói không chừng sẽ làm lộ ra manh mối gì cho bạch tình đình biết.
Dã Thú cười ha hả lên, nói:
- Lão đại, cái này tôi hiểu rồi. Anh sợ tôi quấy rối cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng anh chứ gì. Tôi sẽ không làm như vậy đâu. Mà không biết chị dậu thế nào nhỉ, có phải là tuyệt sắc mỹ nữ không. Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của lão đại thì nhất định là tuyệt sắc mỹ nữ rồi, nếu không thì làm sao có thể xuyên thủng tim của anh được.
- Tiểu tử này, đừng nghĩ bậy, có rất nhiều chuyện cậu không hiểu đâu.
Diệp Lăng Phi vừa cười vừa nói.
- Được rồi, lão đại, tôi không nói bậy nữa. Lão đại, phiền anh tìm cho tôi một khách sạn thật tốt vào, tốt nhất là có các cô nàng thật xinh đẹp. Lão đại, anh biết không, tôi vừa nghe nói bệnh cũ của anh tái phát, liền vội vàng chạy tới đây, còn không kịp thở nữa.
- Dã Thú, tôi thấy cậu sớm muộn gì cũng chết trong tay nữ nhân, rời khỏi nữ nhân thì cậu cũng không sống được.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói:
- Ở đây không giống với nước ngoài, không có làng chơi. Thế nhưng tìm nữ nhân lại rất dễ dàng, tôi tìm cho cậu một khách sạn, chỉ cần cậu chịu trả tiền thì lo gì không có nữ nhân.
Diệp Lăng Phi nói xong liền nhấn ga, chiếc xe đi với tốc độ cao nhất vào trung tâm thành phố.
Hôm nay Lý Khả Hân không đi làm, cuối tuần trước nàng đã đồng ý hôm nay sẽ cùng đi họp lớp với Lưu Hải nên sáng nay dậy chuẩn bị. Nữ nhân chon quần áo thật ra phiền phức, nàng đem cả đống quần áo vứt trên giường rồi mặc từng cái vào để chọn.
Chọn quần áo cũng phải hết sức chú ý, nếu như quần áo quá diêm dúa lòe loẹt thì có vẻ lẳng lơ, nhưng nếu quá mộc mạc thì lại thành ra quê mùa.
Lý Khả Hân đồng ý với Lưu Hải lấy thân phận là người yêu để đi họp lớp với Lưu Hải. Vốn dĩ Lý Khả Hân cũng không định làm như vậy, người ta đi họp lớp, nàng đi theo làm gì. Thế nhưng Lưu Hải đã nhiều lần mời Lý Khả Hân đi, Lưu Hải đã hơn ba mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, ngay cả bạn gái cũng không có. Hắn sợ bị bạn học chê cười lên mời Lý Khả Hân đi cùng để đóng giả bạn gái.
Lý Khả Hân cũng cân nhắc rất nhiều, nàng cảm giác nếu như mình không giúp Lưu Hải thì nhìn bộ dạng của Lưu Hải nàng không đành lòng, dù sao thì từ trước tới nay, Lưu Hải đã chiếu cố mình rất nhiều. Cuối cùng, Lý Khả Hân quyết định lấy thân phận của bạn bè để đi tham gia buổi họp lớp lần này.
Nàng không muốn để Lưu Hải hiểu lầm rằng mình có ý tứ gì với Lưu Hải thế nên trước đó nàng đã nói rõ mình sẽ lấy thân phận bạn bè để xuất hiện chứ không có quan hệ gì khác. Lưu Hải nghe thấy Lý Khả Hân đáp ứng hắn cũng vội vàng đồng ý.
Lý Khả Hân chọn cả nửa ngày cuối cùng cũng tìm được một cái chiếc áo lông màu đỏ, mặc thử vào cảm thấy rất đẹp nên nàng quyết định mặc bộ này. Sau khi mặc quần áo vào xong nàng mới đi ra khỏi phòng.
Lưu Hải mặc một bộ âu phục màu lam, thắt cà vạt đang ngồi chờ trong phòng khách nhà Lý Khả Hân. Thấy Lý Khả Hân đi ra, Lưu Hải vội vàng đứng lên, cười nói:
- Khả Hân muội muội, hôm nay em rất đẹp.
- Đại ca, em đẹp gì đây, chị dâu tương lại của em nhất định đẹp hơn em nhiều, em đợi uống rượu mừng của đại ca.
Lý Khả Hân trêu ghẹo nói:
- Theo em thấy, hôm nay em không nên đi thì hơn, nói không chừng có cô bạn cùng lớp nào lại thương thầm anh, đợi lần này gặp mặt sẽ thổ lộ với anh. Em mà đi thì hỏng hết chuyện.
- Đâu có, người ta có gia đình hết rồi.
Lưu Hải sợ Lý Khả Hân không đi, hắn vội vàng nói:
- Khả Hân muội muội, chúng ta mau thôi, có thể bọn họ đang chờ chúng ta đất.
Lý Khả Hân gật đầu, nàng vào chào ba rồi mới đi ra ngoài cùng với Lưu Hải
Đến khi Lý Khả Hân và Lưu Hải tới nơi thì những bạn học của Lưu Hải đã tới hơn nửa rồi. Mấy năm không gặp, rất nhiều người đã không nhận ra nhau, nhất là một số những bạn nữ, nếu như không phải là tự giới thiệu thì sợ rằng sẽ không có ai nhận ra những nữ nhân này là cô bé ngượng ngùng ngày nào nữa.
Lưu Hải vừa xuất hiện khiến cho đám bạn học của hắn kinh ngạc. Không phải kinh ngạc vì Lưu Hải mà vì Lý Khả Hân. Lý Khả Hân thực sự quá đẹp, khiến cho bọn họ thầm ao ước, không ngờ tướng mạo Lưu Hải không đẹp lắm mà tại sao lại có được một cô bạn gái xinh như vậy.
Lưu Hải tỏ ra rất đắc ý, hắn bảo Lý Khả Hân ngồi xuống. Lý Khả Hân chỉ lễ phép chào hỏi chứ không cùng nói chuyện với những người này, nàng muốn mau chóng được rời khỏi đây.
Trong phòng của khách sạn, Diệp Lăng Phi nằm trên giường buồn chán xem ti vi. Trong phòng phía bên trong, Dã Thú đang phát tiết với một mỹ nữ mà hắn vừa gọi tới. Tuy rằng cửa phòng đã đóng chặt nhưng vẫn có thể nghe được tiếng rên rỉ của cô gái phát ra.
Cuối cùng thì Dã Thú cũng mở cửa phòng ra, mang theo vẻ mặt thỏa mãn, hắn vừa mặc quần vừa đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, cười nói:
- Lão đại, thật là sảng khoái. Trách không được tại sao anh lại muốn sống ở đây. Những cô bé ở đây có vóc người quá tuyệt, tôi thích muốn chết đi được.
- Ít nói nhảm thôi, mau mặc quần áo vào, tôi còn muốn đưa cậu ra đi ra ngoài ăn,
Diệp Lăng Phi đi từ trên giường xuống, hắn liếc mắt vào phòng trong nói:
- Mẹ nó, người ta vất vả như vậy, cậu boa cho người ta bao nhiêu?
- Lão đại, việc này đâu cần anh quan tâm. Làm cho tôi sảng khoái tất nhiên là tôi không thể boa ít được rồi. Cô ta còn đang ngồi đếm tiền bên trong, hắc hắc, thật là sảng khoái.
- Được rồi, chúng ta đi thôi.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, ném chiếc điều khiển xuống giường, hắn đi vào căn phòng bên trong, nói với cô gái đang mặc quần áo:
- Tiểu thư, phiền cô khi nào rời khỏi đây thì nhớ khóa kỹ cửa phòng lại.
Dã Thú vội vàng ngắt lời:
- Lão đại, không cần đâu, tôi đã bao nàng cả ngày hôm nay rồi, nàng không cần rời khỏi đây đâu.
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Dã Thú, khinh bỉ nói:
- Chó không đổi thói quen được muốn ăn ***, tiểu tử cậu vẫn còn muốn tiếp tục à, sớm muộn gì cũng chết.
Diệp Lăng Phi nói xong liền đi ra ngoài cửa. Dã Thú cười dâm đãng với cô gái trẻ kia, nói:
- Mỹ nữ, buổi tối tôi sẽ cho cô nhiều tiền hơn nữa.
Nói xong liền đi theo Diệp Lăng Phi ra ngoài.
Diệp Lăng Phi cùng với Dã Thú đi ra ngoài khách sạn, hắn không lái xe mà đi bộ tới một nhà hàng.
- Dã Thú, đến nơi rồi, ăn cơm trưa xong thì anh quay về khách sạn, tôi còn có việc phải đi làm, chờ đến tối tôi sẽ đưa cậu về biệt thự. Buổi chiều cậu đừng có gây sự gì đấy, nếu không tôi lột da cậu.
Dã Thú liên tục gật đầu, nói:
- Lão đại, anh yên tâm đi, buổi chiều tôi không đi đâu đâu, sẽ ở trong phòng đợi anh. Buổi chiều tôi còn phải gọi thêm mỹ nữ nữa đến để hưởng thụ.
- Đó là chuyện của cậu, nhưng đừng gây phiền phức cho tôi đấy. Cậu đúng là loại cuồng dâm.
Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào trong nhà hàng.
Diệp Lăng Phi vừa mới đi vào nhà hàng thì thấy Lý Khả Hân đi từ trong phòng vệ sinh ra. Diệp Lăng Phi sửng sốt, cho rằng mình nhìn lầm người, bây giờ Lý Khả Hân đang đi làm, tại sao lại ở chỗ này.
Lý Khả Hân cũng không ngờ lại gặp Diệp Lăng Phi ở chỗ này, thần tình trở nên mất tự nhiên. Lúc này, những người bạn học của Lưu Hải đang xúm lại hỏi hắn:
- Lưu Hải, cậu và bạn gái dự định khi nào thì kết hôn vậy. Tiểu tử này đúng là có phúc đấy, có thể tìm được một người bạn gái đẹp như thế này. Oh, chị dậu, mau tới đây, Lưu Hải không nói, em nói cho bọn anh biết đi.
Diệp Lăng Phi nhìn lướt sang hướng đó, thấy Lưu Hải đang ngồi cùng với một đám người, sắc mặt của hắn trầm xuống, hắn cười lạnh nói:
- Khả Hân, trùng hợp thật, anh không ngời lại gặp em ở chỗ này.
Lý Khả Hân ấp úng nói:
- Trùng hợp, tại sao anh lại tới đây?
- Đến ăn, em nghĩ anh tới đây để làm gì?
Diệp Lăng Phi hết sức khó chịu, hắn quay sang nói với Dã Thú:
- Dã Thú, cậu đi tìm bàn đi, chúng ta ăn ở chỗ này.
Dã Thú nhìn thoáng qua Lý Khả Hân, phát hiên cô gái này rất đẹp, so với cô gái trong khách sạn thì đẹp gấp vạn lần. Trong đầu hắn suy đoán chắc chắn Diệp Lăng Phi có quan hệ với cô gái này, vừa nghe Diệp Lăng Phi gọi, hắn vội vàng đồng ý, nói:
- Được.
Diệp Lăng Phi thấy thần sắc Lý Khả Hân mất tự nhiên, hắn hiểu lầm rằng Lý Khả Hân có chuyện gì gạt mình. Diệp Lăng Phi kéo tay Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, chúng ta tâm sự một chút.
Lúc này Lý Khả Hân đang rất lo lắng, nàng không ngờ lại gặp phải chuyện này. Lý Khả Hân nhỏ giọng nói:
- Em…..em đi họp lớp cùng với Đại Hải ca, lát nữa chúng ta nói chuyện được không?
- Là bây giờ.
Giọng Diệp Lăng Phi giống như đang ép buộc Lý Khả Hân, hắn nắm chặt tay Lý Khả Hân, kéo nàng tới chỗ Dã Thú vừa chọn.
Lý Khả Hân không muốn bị Diệp Lăng Phi kéo đi như vậy. Ngày hôm nay nàng muốn để cho Lưu Hải chút thể diện, thế nhưng gặp phải tình huống như thế này, nàng thấy rất khó xử. Diệp Lăng Phi vừa kéo đi được hai bước thì Lý Khả Hân vung tay ra.
Lúc này Lưu Hải cũng đứng dậy, hắn vội đi tới chắn trước mặt Diệp Lăng Phi. Lấy tay đẩy Diệp Lăng Phi ra rồi tức giận nói:
- Anh làm gì vậy?
- Tôi làm gì?
Diệp Lăng Phi nhìn Lưu Hải một chút rồi quay sang nhìn Lý Khả Hân, sau đó hắn cười nói:
- Ngay cả tôi cũng không biết tôi đang làm gì.
- Đại Hải ca, để em nói chuyện với anh ta, anh cứ quay lại chỗ đi.
Vừa nhìn thấy Lưu Hải xuất hiên, Lý Khả Hân nghĩ chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Cho dù Diệp Lăng Phi có hiểu lầm điều gì thì chỉ cần nàng tự mình giải thích với Diệp Lăng Phi thì sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu như có thêm Lưu Hải thì chắc chắn sự việc sẽ trở lên phức tạp.
Lưu Hải rất kiên quyết nói:
- Khả Hân, em không phải sợ. Anh biết em vẫn bị người này quấn lấy, hôm nay có anh ở đây, anh sẽ không để cho hắn quấn lấy em nữa đâu.
Đúng lúc này thì Dã Thú đột nhiên từ phía sau chạy tới, hắn tóm lấy vai của Lưu Hải, ném Lưu Hải ra ngoài nhà hàng.
- Mẹ nó, con mẹ mày là thằng nào mà lại dám nói như vậy với lão đại của tao.
Dã Thú tức giận mắng, hắn đang định lao ra ngoài đánh cho Lưu Hải một trận thì nghe Diệp Lăng Phi quát:
- Dã Thú, dừng tay lại.
Dã Thú nghe thấy vậy đành phải dừng lại. Lý Khả Hân không ngờ sự việc lại như vậy, nàng vội vàng chạy ra chỗ Lưu Hải đang nằm.
- Diệp Lăng Phi, anh là một tên khốn kiếp, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh.
Lý Khả Hân vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Diệp Lăng Phi đứng bất động, hắn nói:
- Dã Thú, gọi phục vụ đi, chúng ta gọi món ăn
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư