Đô Thị Tàng Kiều
Chương 169: Ta đầu tư mấy ngàn vạn (1+2)
Bạch Tình Đình mấy ngày nay công việc bề bộn đến xoay như chong chóng, thật nhanh đã đến cuối năm, gặp phải các vấn đề về nợ đọng, thoáng cái làm cho tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế xuất ra gần 80 triệu tiền mặt để trả nợ ngân hàng, với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Bạch Cảnh Sùng vận dụng các loại quan hệ của chính mình, cố gắng có thể vì tập đoàn xoay xở cũng đủ tài chính để hóa giải khó khăn trước mắt. Nhưng sau vài ngày cố gắng, trừ Trương Tiếu Thiên và mấy vị lão bằng hữu đồng ý hỗ trợ, cơ hồ không có đại công ty, tập đoàn nào đồng ý xuất vốn trợ giúp tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.
Bạch Cảnh Sùng ký thác ở chứng khoán, hắn vừa mới phát hành đợt cổ phiếu mới, cố gắng từ thị trường chứng khoán xoay càng nhiều tài chính càng tốt.
Bạch Tình Đình cũng đem việc trọng tâm chuyển sang làm thế nào nhanh chóng thu hồi vốn giải quyết vấn đề tài chính, vốn phó tổng chấp hành tập đoàn bởi vì ở hạng mục đầu tư gây ra sai lầm thật lớn, nên đã tự nhận lỗi từ chức. Tân phó tổng chấp hành còn chưa định ra, mặc dù mấy ngày nay có không ít người đến nhận làm phó tổng chấp hành, nhưng đều bị Bạch Cảnh Sùng bỏ qua. Đã có kinh nghiệm từ phó tổng chấp hành trước, Bạch Cảnh Sùng càng đối với yêu cầu chọn người phó tổng chấp hành nghiêm khắc hơn, hắn phải tìm được một người đáng tín nhiệm làm phó tổng chấp hành.
Ngay trong phòng hội nghị tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, một người nhận lời mời đang tiếp nhận phỏng vấn từ Bạch Cảnh Sùng, Bạch Tình Đình làm phó tổng tập đoàn, cũng tham gia phỏng vấn.
Người phỏng vấn này tên là Trần Hàn Lâm, tiếng anh tên Jake, tốt nghiệp khoa Quản trị kinh doanh từ đại học Harvard. Từng giữ cương vị cao trong tập đoàn đầu tư kinh doanh Karen Doyle Hoa Kì, và tổng công ty General Motors của Mỹ, sở dĩ đến phỏng vấn ở tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, chỉ là vì cha mẹ hy vọng Trần Hàn Lâm có thể ở bên cạnh bọn họ. Trần Hàn Lâm bất đắc dĩ mới lựa chọn quay về nước.
Hắn có kinh nghiệm quản lý kinh doanh phong phú. Khi chưa tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế phỏng vấn, đã tìm hiểu sơ lược về tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, liếc mắt đã nhìn ra hạng mục đầu tư bất động sản của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là một sai lầm thật lớn. Khi gặp mặt Bạch Cảnh Sùng, hắn chậm rãi nói. Đem khó khăn của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế nói ra đại khái, chiếm được sự đồng ý của Bạch Cảnh Sùng.
- Nếu như tôi cho cậu đảm nhiệm phó tổng chấp hành tập đoàn, cậu cho rằng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cần phải thay đổi cái gì?
Bạch Cảnh Sùng hỏi.
- Cắt giảm nhân sự quy mô lớn, tôi cho rằng cơ cấu tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế quá mức cồng kềnh, tính chấp hành không cao. Như vậy, rất dễ dàng tạo thành hiệu suất thấp. Hơn nữa đối với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà nói, dính dáng quá nhiều ngành sản xuất, chuyện này đối với một tập đoàn khổng lồ thật là bất lợi, nên là hoàn toàn bỏ đi một ít ngành sản xuất, tỉ như đem ngành ẩm thực hoàn toàn bỏ đi.
Khi Trần Hàn Lâm đối mặt Bạch Cảnh Sùng. Không có nửa điểm câu nệ. Chậm rãi mà nói:
- Tôi nghĩ không ra, tại hoàn cảnh phương diện ẩm thực toàn diện suy bại, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế tại sao còn muốn tốn hao nhân lực vật lực đi đầu tư vào đó, hoàn toàn có thể vứt bỏ.
- Còn có gì nữa?
Bạch Cảnh Sùng cười hỏi.
- Còn có chính là ngành kim khí, hoàn toàn không cần tiếp tục đầu tư nữa. Tôi cho rằng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế hẳn là tập trung bất động sản, tiêu thụ bách hóa, ô tô ba lĩnh vực lớn này, về phần sản nghiệp khác hoàn toàn có thể buông tay, đối với siêu thị bách hóa có thể áp dụng hình thức mua bán trên toàn cầu, giống như Wal Mart vậy, bồi dưỡng các công ty cung ứng cho mình.
Những lời này không chỉ chiếm được sự đồng tình của Bạch Cảnh Sùng. Mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng gật đầu. Mấy vấn đề này bọn họ cũng ý thức được, nhưng chỉ là bởi vì trước mắt thật sự không có năng lực làm ra thay đổi lớn như vậy. Một khi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế truyền ra bất cứ cái tin tức bất lợi gì, vậy lập tức trong thị trường chứng khoán sinh ra phản ứng thật lớn, Bạch Cảnh Sùng muốn lợi dụng tiền từ thị trường chứng khoán vượt qua khó khăn của công ty sẽ trở nên khó có khả năng.
- Nếu như, tôi cho cậu đảm nhiệm tổng giám đốc chấp hành. Vậy cậu có yêu cầu gì đối với công ty?
Bạch Cảnh Sùng hỏi.
- Chỉ có năm chữ: Tuyệt đối ủng hộ tôi.
Trần Hàn Lâm nói.
Bạch Cảnh Sùng đối với biểu hiện của Trần Hàn Lâm tán thành vài phần. Nhưng hắn cũng không có lập tức xác định, chỉ là nói cho Trần Hàn Lâm về nhà chờ tin tức. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày sẽ cho Trần Hàn Lâm câu trả lời thuyết phục. Sau khi phỏng vấn kết thúc, Bạch Tình Đình từ phòng họp đi ra. Mới vừa đi được vài bước, Trần Hàn Lâm đột nhiên từ phía sau Bạch Tình Đình đuổi theo.
- Bạch phó tổng, xin chờ đã.
Trần Hàn Lâm hô.
Bạch Tình Đình dừng lại, xoay người, nghi hoặc nhìn Trần Hàn Lâm. Trần Hàn Lâm ha ha cười nói:
- Ngài biết Trần Hàm Vũ không?
Bạch Tình Đình hơi gật đầu nói:
- Xin lỗi, tôi không nhớ có biết người này.
- Ha ha, xem ra Bạch phó tổng đúng là quý nhân hay quên chuyện đi, Hàm Vũ cùng ngài là bạn học cùng khối trong đại học, tôi là anh trai của cô ấy. Lần này, tôi trở về Vọng Hải, chính là Hàm Vũ đề cử tôi đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế nhận phỏng vấn, cô ấy nói tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là tập đoàn lớn nhất Vọng Hải, có thể làm việc ở nơi này, nhất định sẽ có tương lai phát triển tốt. Đương nhiên, tôi cũng không phải muốn dựa vào quan hệ tiến vào tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, tôi chỉ là muốn nói rõ tôi mới vừa về nước, cũng không hiểu rõ tình huống Vọng Hải, nếu như Bạch phó tổng có thời gian, tôi muốn mời Bạch phó tổng ăn một bữa cơm, nói chuyện tình huống Vọng Hải.
Bạch Tình Đình nghe xong Trần Hàn Lâm nói, chỉ là lạnh nhạt cười nói:
- Có lẽ tôi hẳn là nên tham gia nhiều các bữa tiệc tụ tập bạn học, rất nhiều bạn học đại học đều quên rồi. Tôi sẽ trở về nhìn lại danh sách bạn học đại học một chút, nói không chừng sẽ nhớ ra người bạn học đại học này. Về phần anh mời tôi ăn cơm thì thôi đi, tôi có rất nhiều việc bề bộn, không có thời gian.
- Như vậy thật sự là rất tiếc nuối.
Trần Hàn Lâm trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười, không hề có chút nào bởi vì Bạch Tình Đình cự tuyệt lời mời của hắn mà có vẻ xấu hổ, hắn cười cười, nói:
- Nếu như tôi có thể gia nhập tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cùng Bạch phó tổng trở thành đồng sự mà nói, tôi tin tưởng tôi sẽ gánh vác đại bộ phận công việc giúp Bạch phó tổng, giúp cho Bạch phó tổng có thời gian rảnh rỗi.
- Như vậy chờ anh gia nhập tập đoàn rồi nói sau đi.
Bạch Tình Đình cười lịch sự, cô mới vừa cất bước chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện trong hành lang. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình lông mày nhíu lại, thầm nghĩ: “Hắn không việc gì sao lúc này lại chạy đến đây?”
Nếu như Bạch Tình Đình biết là Diệp Lăng Phi mới đánh xong trận đấu CS đã chạy tới, sẽ càng làm cho cô cảm giác Diệp Lăng Phi làm việc không đàng hoàng, cô cũng không biết Diệp Lăng Phi được nghỉ hai tuần. Diệp Lăng Phi cũng là sợ lại bị Vu Tiểu Tiếu đợi đi xuống, nói không chừng cái cô nhóc này sẽ lại quấn quít lấy chính mình không tha. Chính mình ở giải đấu NLT tỏa sáng như vậy, không cẩn thận để lộ tài năng bắn súng của mình. Nếu Vu Tiểu Tiếu sống chết quấn quít lấy mình muốn mình dạy cô ta chơi game. Vậy chẳng phải là chính mình tự chuốc lấy phiền toái sao. Hiện giờ quan hệ cùng Bạch Tình Đình vẫn là chậm rãi tiến lên giai đoạn cao hơn, cũng không thể xuất hiện mập mờ với các cô gái xinh đẹp mà táo bạo như Vu Tiểu Tiếu vậy được. Không cần nhiều lời, chỉ cần Vu Tiểu Tiếu này nói một câu mạnh mẽ, là có thể làm cho Bạch Tình Đình không để ý tới mình nữa.
Bởi vậy. Sau trận đấu, hắn chạy như trốn rời khỏi trung tâm triển lãm, chạy đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế tìm Bạch Tình Đình. Mới vừa đến đây, liền nhìn thấy một nam nhân tương đương tuổi mình đang cùng Bạch Tình Đình nói chuyện.
- Hừ, lão bà của ta cũng dám động vào, có phải không muốn sống hay không.
Diệp Lăng Phi trong lòng vô thức đem Bạch Tình Đình trở thành tư sản của hắn, nhìn thấy có nam nhân khác theo Bạch Tình Đình nói chuyện, Diệp Lăng Phi thấy hết sức khó chịu. Hắn bước đi nhanh tới bên cạnh Bạch Tình Đình, há mồm hô:
- Lão.....
Vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình trợn mắt nhìn mình, nghĩ đến Bạch Tình Đình từng nói qua không cho phép trước mặt mọi người gọi cô ta là lão bà. Những lời này Bạch Tình Đình còn chưa có thu hồi lại. Hắn không thể làm gì khác đành sửa lời nói:
- Tình Đình. Ăn cơm chưa?
- Cơm nước xong rồi.
Bạch Tình Đình không dừng lại, như trước đi về phía phòng làm việc của mình. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình không có ý tứ dừng lại, đành phải xoay người, đuổi theo Bạch Tình Đình. Vừa đi vừa hỏi:
- Tình Đình, tên nam nhân bỉ ổi kia là ai?
- Người nhận phỏng vấn cho chức vụ phó tổng chấp hành trong công ty.
Bạch Tình Đình nói.
- Nhìn bộ dáng lớn lên rất bỉ ổi kia, chắc chắn không có lòng tốt.
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói.
- Người ta là sinh viên tốt nghiệp Harvard, đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong vài đại công ty nước Mĩ, vậy mà gọi là bỉ ổi?
Bạch Tình Đình không nhịn được nói,
- Vậy còn anh. Anh tốt nghiệp cao đẳng sao?
- Hừ, Harvard là cái gì, cho ta đi ta còn không đi đâu.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói,
- Tôi không thiếu thứ kia.
- Được, ít ba hoa ở chỗ này thôi. Sao lại có thời gian tới đây gặp tôi?
Bạch Tình Đình bước chân chậm lại. Cảm thấy kì lạ hỏi thăm.
- Còn không phải nhớ em sao?
Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:
- Nên đi gặp em một chút.
Bạch Tình Đình nhìn thấy có cao tầng công ty trong hành lang, sợ mình cùng Diệp Lăng Phi ở chỗ này nói chuyện. Diệp Lăng Phi sẽ nói ra cái gì không ổn, bị người khác nghe thấy, sẽ lưu truyền lời đồn có liên quan với mình ở công ty. Cô không nói nữa, mãi cho đến khi vào phòng làm việc của mình, Bạch Tình Đình ngồi ở trên ghế, mới nói tiếp:
- Anh không có đi làm ở tập đoàn Tân Á, chẳng lẽ tập đoàn Tân Á đuổi việc anh, anh chuẩn bị đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế xin việc?
Diệp Lăng Phi đem cửa phòng làm việc Bạch Tình Đình đóng lại, cười ha hả kéo một cái ghế tới trước mặt Bạch Tình Đình, rồi đặt mông ngồi xuống, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn Bạch Tình Đình, uống hai hớp lớn nước trà đã lạnh, lúc này mới nói:
- Lão bà, nào có chuyện này, chỉ là gần đây anh biểu hiện thật tốt quá. Công ty thấy anh rất mệt nhọc, sợ mất đi nòng cốt của công ty là anh đây, mới cho anh nghỉ hai tuần, để cho anh nghỉ ngơi thật tốt. Vốn là muốn nói cùng lão bà, nhưng em chưa cho anh cơ hội nói.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lấy cái chén của mình uống nước, mặc dù cô cùng Diệp Lăng Phi đã hôn môi, nhưng xuất phát từ vấn đề vệ sinh, Bạch Tình Đình vẫn rất bất mãn đối với loại hành vi này của Diệp Lăng Phi. Cố ý giận dữ nói:
- Diệp Lăng Phi, anh có thói quen giữ vệ sinh hay không, như thế nào có thể tùy tiện dùng cái chén của tôi.
- Lão bà, anh và em cần gì phải phân biệt như vậy, đồ của em không phải cũng là đồ của ta sao?
Diệp Lăng Phi hoàn toàn không quan tâm, lại cầm lấy cái chén, uống cạn một chút nước còn lại trong cái chén, lúc này mới vuốt vuốt môi, cười ha ha đem cái chén đặt ở trên bàn.
Bạch Tình Đình đối với Diệp Lăng Phi thật sự không có biện pháp, cô không muốn tiếp tục nói chuyện về vấn đề này với Diệp Lăng Phi, cùng lắm thì đem cái chén kia ném xuống thùng rác.
- Diệp Lăng Phi, anh biểu hiện tốt cái gì, chắc lại ở trong công ty gây họa, Trương thúc thúc nể mặt mũi tôi ba phần không có đuổi anh, mới cho anh nghỉ tạm thời thôi.
Bạch Tình Đình không tin Diệp Lăng Phi biểu hiện tốt, cô hiểu rõ tính cách của Diệp Lăng Phi, trước sau như một luôn luôn lười biếng, nếu thật sự tin Diệp Lăng Phi nói, vậy còn không bằng tin tưởng heo mẹ biết leo cây còn đáng cho người ta tin tưởng hơn.
- Ai, lão bà, anh nói em thông minh thật mà. Em đoán đúng kết quả rồi, chỉ là không đoán trúng quá trình.
Diệp Lăng Phi hơi thở dài, tay phải hắn đặt ở trên đùi Bạch Tình Đình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Anh chỉ là đánh một tên giám đốc công ty, kì thật bị thương cũng không quá nặng, chỉ là bị vỡ đầu, Trương tổng giám đốc cho anh tạm nghỉ tránh qua cơn bãn táp này, liền cho anh tạm nghỉ hai tuần.
Bạch Tình Đình bắt đầu thật đúng là bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Lăng Phi trêu đùa, tưởng rằng trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự thương tâm vì chuyện này. Nhưng càng ngày càng cảm giác không đúng, cô có cảm giác bàn tay Diệp Lăng Phi đặt ở trên đùi của mình đang sờ soạng, vuốt ve. Lại nhìn kĩ Diệp Lăng Phi. Thì nhìn thấy khóe miệng Diệp Lăng Phi mang theo mơ hồ ý cười. Xem như cô đã hiểu được toàn bộ, cả nửa ngày bị tên Diệp Lăng Phi này tại chiếm tiện nghi của mình.
Trong lòng vô thanh vô tức nổi lên một trận tức giận, thầm nghĩ:“Hừ, người này không có một điểm trách nhiệm, không làm chuyện gì tốt. Chỉ biết đùa giỡn ta.” Tay phải cô bắt lấy tay phải Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Không có việc gì đừng ở chỗ này của tôi, tôi hiện tại bề bộn nhiều việc, không có thời gian cùng anh chơi đùa.
Diệp Lăng Phi sao có thể cho Bạch Tình Đình cứ như vậy đem tay của mình từ trên đùi của cô bỏ ra, nếu như vậy hắn đã không phải là Diệp Lăng Phi. Liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cố ý hướng lại gần trước mặt Bạch Tình Đình, tay phải không những không dời khỏi đùi Bạch Tình Đình, trái lại càng tiến thêm một bước, cơ hồ muốn chạm đến bắp đùi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vừa xấu hổ vừa giận, nơi này là phòng làm việc của cô, nếu ở nhà. Bạch Tình Đình nhiều nhất cũng chỉ mắng Diệp Lăng Phi một trận Diệp Lăng Phi tóm lại mắng Diệp Lăng Phi lưu manh. Nhưng ở trong phòng làm việc, Bạch Tình Đình thật sự sợ mình cùng Diệp Lăng Phi náo loạn, nếu như đúng lúc này có người đi tới phòng làm việc của mình mà nói, vậy cho dù mình nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
- Anh, tên hỗn đản này, nơi này là phòng làm việc.
Bạch Tình Đình giận dữ nói,
- Anh làm gì vậy chứ.
- Không khô gì cơ.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt hồ đồ, tay phải đặt trên bắp đùi Bạch Tình Đình, sống chết không chịu rời đi. Tay trái của hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Tình Đình, hơi nhéo một chút.
- Anh buông tôi ra.
Bạch Tình Đình dùng sức rút tay của mình. Nhưng vừa dùng một chút sức, lại bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong lòng hắn. Cả người Bạch Tình Đình nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Từ trong miệng Diệp Lăng Phi truyền hơi thở nam tính mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt vào mũi làm cho Bạch Tình Đình trong lòng bất chợt run lên, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế là đối với Diệp Lăng Phi cô đã sinh ra hảo cảm, thậm chí còn đã bắt đầu tiếp nhận Diệp Lăng Phi. Nhưng xuất phát từ thân phận phó tổng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Bạch Tình Đình vẫn không thể cho phép mình ở trong phòng làm việc cùng Diệp Lăng Phi làm những chuyện yêu đương tán tỉnh. Cô bị Diệp Lăng Phi ôm vào trong ngực. Gấp đến độ cô dùng sức đánh vào vai Diệp Lăng Phi, trong miệng giận dữ nói:
- Anh, đồ hỗn đản này. Buông tôi ra.
- Tôi không buông.
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt tại sau lưng Bạch Tình Đình, mũi ghé vào mái tóc tản ra mùi thơm tới tận gan ruột của Bạch Tình Đình, thật sâu hít một hơ
i.
Bạch Tình Đình dùng sức đẩy mấy lần, căn bản không làm được chuyện gì. Tức giận, cô lấy tay đấm phía sau lưng Diệp Lăng Phi, trong miệng nói:
- Anh là đồ đại hỗn đản, sau này tôi không để ý tới anh nữa, rốt cuộc......
Những lời này còn chưa nói hết, môi cô đã bị môi Diệp Lăng Phi bưng kín lại. Bạch Tình Đình mở to hai mắt, không thể tin được đây là sự thật, nơi này là phòng làm việc, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên lại ở chỗ này hôn môi cô. Trong lòng đã có một tia cảm giác kích thích, môi Diệp Lăng Phi gây ra sự hấp dẫn với cô, trong nháy mắt làm cho đầu Bạch Tình Đình trở thành một mảnh trống rỗng.
Môi Diệp Lăng Phi cùng môi Bạch Tình Đình dính sát vào nhau, hai tay hắn ôm thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình, chậm rãi đặt ở trên đùi hắn. Bạch Tình Đình không phản kháng, mặc cho Diệp Lăng Phi ôm cô, hôn đôi môi gợi cảm của cô.
Một nụ hôn dài qua đi, Bạch Tình Đình giống như cô gái ngượng ngùng, lầm bầm nói:
- Nếu có người tiến vào em làm sao bây giờ?
- Có gì đâu, em là vợ của anh, chẳng lẽ vợ chồng trong phòng làm việc thân thiết cũng phạm tội sao?
Diệp Lăng Phi vẻ mặt không quan tâm, tay trái hắn đỡ sau lưng Bạch Tình Đình, tay phải đặt ở kiều đồn Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vuốt ve. Bạch Tình Đình giờ phút này giống như một cô gái bình thường, bị nam nhân mình yêu mến ôm vào trong ngực vuốt ve. Nhưng Bạch Tình Đình dù sao cũng là phó tổng của tập đoàn, vẫn rất lo lắng ảnh hưởng của chuyện này. Ánh mắt của cô không ngừng liếc về phía cửa ra vào, sợ lúc này có người tiến vào.
- Diệp Lăng Phi, đem tay anh bỏ ra đi, em không thích anh như vậy.
Bạch Tình Đình cảm giác được tay phải Diệp Lăng Phi vuốt ve kiều đồn của mình, mặc dù loại cảm giác tê dại này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng cô cũng không muốn nhanh như vậy đã cùng Diệp Lăng Phi đến mức độ này. Diệp Lăng Phi cũng biết cái gì gọi là ‘vui có chừng, dừng đúng lúc’, hắn không có tiếp tục vuốt ve nữa, rời tay ra khỏi kiều đồn Bạch Tình Đình, đổi thành tư thế ôm Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình lần này không có phản đối nữa, chỉ là lầm bầm nói:
- Anh không đi chơi cho tốt, chạy đến chỗ này của em làm phiền em, anh không biết công việc của em đang bề bộn sao?
- Anh đây không phải quan tâm đến em sao?
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Lão bà, anh đến là muốn xem có thể giúp đỡ em được cái gì không.
- Giúp em? Anh như thế nào giúp?
Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Công ty nhà em hiện tại thiếu rất nhiều tiền, anh có thể giúp đỡ em tìm được mấy ngàn vạn đi. Quên đi, việc này nói anh cũng không giúp được công việc bề bộn, không nói đến thì tốt hơn.
- Vậy thì chưa chắc.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh có quen một ít bạn bè, có vẻ bọn họ rất có tiền, không phải mấy ngàn vạn sao, tốt lắm, anh giúp em xoay xở.
- Lại khoác lác!
Bạch Tình Đình nở nụ cười,
- Em nói sao Vọng Hải không nhìn thấy trâu, thì ra đều do anh thổi đi.
(Thổi da trâu – nói phét)
- Lần này anh nói thật, nếu không ngày mai anh tìm mấy người bạn này của anh, xem có thể vay được mấy ngàn vạn cho em hay không.
- Được thôi!
Bạch Tình Đình chuẩn bị nhìn Diệp Lăng Phi trêu đùa, thầm nghĩ:
- Em xem ngày mai anh không làm được sẽ nói như thế nào.
Bạch Tình Đình này tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên điện thoại của cô vang lên. Bạch Tình Đình vội vã giãy ra từ trong lòng Diệp Lăng Phi, nhấc điện thoại lên.
- Cái gì? Không thể như vậy!
Bạch Tình Đình thất thanh nói.
Diệp Lăng Phi đang cân nhắc từ số tài khoản nào chuyển tiền tiến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, đột nhiên nhìn thấy Bạch Tình Đình mặt vốn đang cười trở nên không còn chút máu. Chờ Bạch Tình Đình cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi vội vã hỏi:
- Lão bà, xảy ra chuyện gì vậy?
- Cổ phiếu của công ty giảm mạnh rồi.
Bạch Tình Đình mềm nhũn vô lực nói,
- Bây giờ cần phải đi mở hội nghị khẩn cấp, khụ, xem như công ty của nhà em xong hết rồi!
Bạch Cảnh Sùng vận dụng các loại quan hệ của chính mình, cố gắng có thể vì tập đoàn xoay xở cũng đủ tài chính để hóa giải khó khăn trước mắt. Nhưng sau vài ngày cố gắng, trừ Trương Tiếu Thiên và mấy vị lão bằng hữu đồng ý hỗ trợ, cơ hồ không có đại công ty, tập đoàn nào đồng ý xuất vốn trợ giúp tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế.
Bạch Cảnh Sùng ký thác ở chứng khoán, hắn vừa mới phát hành đợt cổ phiếu mới, cố gắng từ thị trường chứng khoán xoay càng nhiều tài chính càng tốt.
Bạch Tình Đình cũng đem việc trọng tâm chuyển sang làm thế nào nhanh chóng thu hồi vốn giải quyết vấn đề tài chính, vốn phó tổng chấp hành tập đoàn bởi vì ở hạng mục đầu tư gây ra sai lầm thật lớn, nên đã tự nhận lỗi từ chức. Tân phó tổng chấp hành còn chưa định ra, mặc dù mấy ngày nay có không ít người đến nhận làm phó tổng chấp hành, nhưng đều bị Bạch Cảnh Sùng bỏ qua. Đã có kinh nghiệm từ phó tổng chấp hành trước, Bạch Cảnh Sùng càng đối với yêu cầu chọn người phó tổng chấp hành nghiêm khắc hơn, hắn phải tìm được một người đáng tín nhiệm làm phó tổng chấp hành.
Ngay trong phòng hội nghị tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, một người nhận lời mời đang tiếp nhận phỏng vấn từ Bạch Cảnh Sùng, Bạch Tình Đình làm phó tổng tập đoàn, cũng tham gia phỏng vấn.
Người phỏng vấn này tên là Trần Hàn Lâm, tiếng anh tên Jake, tốt nghiệp khoa Quản trị kinh doanh từ đại học Harvard. Từng giữ cương vị cao trong tập đoàn đầu tư kinh doanh Karen Doyle Hoa Kì, và tổng công ty General Motors của Mỹ, sở dĩ đến phỏng vấn ở tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế, chỉ là vì cha mẹ hy vọng Trần Hàn Lâm có thể ở bên cạnh bọn họ. Trần Hàn Lâm bất đắc dĩ mới lựa chọn quay về nước.
Hắn có kinh nghiệm quản lý kinh doanh phong phú. Khi chưa tới tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế phỏng vấn, đã tìm hiểu sơ lược về tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, liếc mắt đã nhìn ra hạng mục đầu tư bất động sản của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là một sai lầm thật lớn. Khi gặp mặt Bạch Cảnh Sùng, hắn chậm rãi nói. Đem khó khăn của tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế nói ra đại khái, chiếm được sự đồng ý của Bạch Cảnh Sùng.
- Nếu như tôi cho cậu đảm nhiệm phó tổng chấp hành tập đoàn, cậu cho rằng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế cần phải thay đổi cái gì?
Bạch Cảnh Sùng hỏi.
- Cắt giảm nhân sự quy mô lớn, tôi cho rằng cơ cấu tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế quá mức cồng kềnh, tính chấp hành không cao. Như vậy, rất dễ dàng tạo thành hiệu suất thấp. Hơn nữa đối với tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế mà nói, dính dáng quá nhiều ngành sản xuất, chuyện này đối với một tập đoàn khổng lồ thật là bất lợi, nên là hoàn toàn bỏ đi một ít ngành sản xuất, tỉ như đem ngành ẩm thực hoàn toàn bỏ đi.
Khi Trần Hàn Lâm đối mặt Bạch Cảnh Sùng. Không có nửa điểm câu nệ. Chậm rãi mà nói:
- Tôi nghĩ không ra, tại hoàn cảnh phương diện ẩm thực toàn diện suy bại, tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế tại sao còn muốn tốn hao nhân lực vật lực đi đầu tư vào đó, hoàn toàn có thể vứt bỏ.
- Còn có gì nữa?
Bạch Cảnh Sùng cười hỏi.
- Còn có chính là ngành kim khí, hoàn toàn không cần tiếp tục đầu tư nữa. Tôi cho rằng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế hẳn là tập trung bất động sản, tiêu thụ bách hóa, ô tô ba lĩnh vực lớn này, về phần sản nghiệp khác hoàn toàn có thể buông tay, đối với siêu thị bách hóa có thể áp dụng hình thức mua bán trên toàn cầu, giống như Wal Mart vậy, bồi dưỡng các công ty cung ứng cho mình.
Những lời này không chỉ chiếm được sự đồng tình của Bạch Cảnh Sùng. Mà ngay cả Bạch Tình Đình cũng gật đầu. Mấy vấn đề này bọn họ cũng ý thức được, nhưng chỉ là bởi vì trước mắt thật sự không có năng lực làm ra thay đổi lớn như vậy. Một khi tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế truyền ra bất cứ cái tin tức bất lợi gì, vậy lập tức trong thị trường chứng khoán sinh ra phản ứng thật lớn, Bạch Cảnh Sùng muốn lợi dụng tiền từ thị trường chứng khoán vượt qua khó khăn của công ty sẽ trở nên khó có khả năng.
- Nếu như, tôi cho cậu đảm nhiệm tổng giám đốc chấp hành. Vậy cậu có yêu cầu gì đối với công ty?
Bạch Cảnh Sùng hỏi.
- Chỉ có năm chữ: Tuyệt đối ủng hộ tôi.
Trần Hàn Lâm nói.
Bạch Cảnh Sùng đối với biểu hiện của Trần Hàn Lâm tán thành vài phần. Nhưng hắn cũng không có lập tức xác định, chỉ là nói cho Trần Hàn Lâm về nhà chờ tin tức. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày sẽ cho Trần Hàn Lâm câu trả lời thuyết phục. Sau khi phỏng vấn kết thúc, Bạch Tình Đình từ phòng họp đi ra. Mới vừa đi được vài bước, Trần Hàn Lâm đột nhiên từ phía sau Bạch Tình Đình đuổi theo.
- Bạch phó tổng, xin chờ đã.
Trần Hàn Lâm hô.
Bạch Tình Đình dừng lại, xoay người, nghi hoặc nhìn Trần Hàn Lâm. Trần Hàn Lâm ha ha cười nói:
- Ngài biết Trần Hàm Vũ không?
Bạch Tình Đình hơi gật đầu nói:
- Xin lỗi, tôi không nhớ có biết người này.
- Ha ha, xem ra Bạch phó tổng đúng là quý nhân hay quên chuyện đi, Hàm Vũ cùng ngài là bạn học cùng khối trong đại học, tôi là anh trai của cô ấy. Lần này, tôi trở về Vọng Hải, chính là Hàm Vũ đề cử tôi đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế nhận phỏng vấn, cô ấy nói tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế là tập đoàn lớn nhất Vọng Hải, có thể làm việc ở nơi này, nhất định sẽ có tương lai phát triển tốt. Đương nhiên, tôi cũng không phải muốn dựa vào quan hệ tiến vào tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, tôi chỉ là muốn nói rõ tôi mới vừa về nước, cũng không hiểu rõ tình huống Vọng Hải, nếu như Bạch phó tổng có thời gian, tôi muốn mời Bạch phó tổng ăn một bữa cơm, nói chuyện tình huống Vọng Hải.
Bạch Tình Đình nghe xong Trần Hàn Lâm nói, chỉ là lạnh nhạt cười nói:
- Có lẽ tôi hẳn là nên tham gia nhiều các bữa tiệc tụ tập bạn học, rất nhiều bạn học đại học đều quên rồi. Tôi sẽ trở về nhìn lại danh sách bạn học đại học một chút, nói không chừng sẽ nhớ ra người bạn học đại học này. Về phần anh mời tôi ăn cơm thì thôi đi, tôi có rất nhiều việc bề bộn, không có thời gian.
- Như vậy thật sự là rất tiếc nuối.
Trần Hàn Lâm trên mặt vẫn duy trì vẻ tươi cười, không hề có chút nào bởi vì Bạch Tình Đình cự tuyệt lời mời của hắn mà có vẻ xấu hổ, hắn cười cười, nói:
- Nếu như tôi có thể gia nhập tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, cùng Bạch phó tổng trở thành đồng sự mà nói, tôi tin tưởng tôi sẽ gánh vác đại bộ phận công việc giúp Bạch phó tổng, giúp cho Bạch phó tổng có thời gian rảnh rỗi.
- Như vậy chờ anh gia nhập tập đoàn rồi nói sau đi.
Bạch Tình Đình cười lịch sự, cô mới vừa cất bước chuẩn bị quay về phòng làm việc của mình, thì nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện trong hành lang. Vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình lông mày nhíu lại, thầm nghĩ: “Hắn không việc gì sao lúc này lại chạy đến đây?”
Nếu như Bạch Tình Đình biết là Diệp Lăng Phi mới đánh xong trận đấu CS đã chạy tới, sẽ càng làm cho cô cảm giác Diệp Lăng Phi làm việc không đàng hoàng, cô cũng không biết Diệp Lăng Phi được nghỉ hai tuần. Diệp Lăng Phi cũng là sợ lại bị Vu Tiểu Tiếu đợi đi xuống, nói không chừng cái cô nhóc này sẽ lại quấn quít lấy chính mình không tha. Chính mình ở giải đấu NLT tỏa sáng như vậy, không cẩn thận để lộ tài năng bắn súng của mình. Nếu Vu Tiểu Tiếu sống chết quấn quít lấy mình muốn mình dạy cô ta chơi game. Vậy chẳng phải là chính mình tự chuốc lấy phiền toái sao. Hiện giờ quan hệ cùng Bạch Tình Đình vẫn là chậm rãi tiến lên giai đoạn cao hơn, cũng không thể xuất hiện mập mờ với các cô gái xinh đẹp mà táo bạo như Vu Tiểu Tiếu vậy được. Không cần nhiều lời, chỉ cần Vu Tiểu Tiếu này nói một câu mạnh mẽ, là có thể làm cho Bạch Tình Đình không để ý tới mình nữa.
Bởi vậy. Sau trận đấu, hắn chạy như trốn rời khỏi trung tâm triển lãm, chạy đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế tìm Bạch Tình Đình. Mới vừa đến đây, liền nhìn thấy một nam nhân tương đương tuổi mình đang cùng Bạch Tình Đình nói chuyện.
- Hừ, lão bà của ta cũng dám động vào, có phải không muốn sống hay không.
Diệp Lăng Phi trong lòng vô thức đem Bạch Tình Đình trở thành tư sản của hắn, nhìn thấy có nam nhân khác theo Bạch Tình Đình nói chuyện, Diệp Lăng Phi thấy hết sức khó chịu. Hắn bước đi nhanh tới bên cạnh Bạch Tình Đình, há mồm hô:
- Lão.....
Vừa nhìn thấy Bạch Tình Đình trợn mắt nhìn mình, nghĩ đến Bạch Tình Đình từng nói qua không cho phép trước mặt mọi người gọi cô ta là lão bà. Những lời này Bạch Tình Đình còn chưa có thu hồi lại. Hắn không thể làm gì khác đành sửa lời nói:
- Tình Đình. Ăn cơm chưa?
- Cơm nước xong rồi.
Bạch Tình Đình không dừng lại, như trước đi về phía phòng làm việc của mình. Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình không có ý tứ dừng lại, đành phải xoay người, đuổi theo Bạch Tình Đình. Vừa đi vừa hỏi:
- Tình Đình, tên nam nhân bỉ ổi kia là ai?
- Người nhận phỏng vấn cho chức vụ phó tổng chấp hành trong công ty.
Bạch Tình Đình nói.
- Nhìn bộ dáng lớn lên rất bỉ ổi kia, chắc chắn không có lòng tốt.
Diệp Lăng Phi lầm bầm nói.
- Người ta là sinh viên tốt nghiệp Harvard, đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong vài đại công ty nước Mĩ, vậy mà gọi là bỉ ổi?
Bạch Tình Đình không nhịn được nói,
- Vậy còn anh. Anh tốt nghiệp cao đẳng sao?
- Hừ, Harvard là cái gì, cho ta đi ta còn không đi đâu.
Diệp Lăng Phi bĩu môi nói,
- Tôi không thiếu thứ kia.
- Được, ít ba hoa ở chỗ này thôi. Sao lại có thời gian tới đây gặp tôi?
Bạch Tình Đình bước chân chậm lại. Cảm thấy kì lạ hỏi thăm.
- Còn không phải nhớ em sao?
Diệp Lăng Phi cười hì hì nói:
- Nên đi gặp em một chút.
Bạch Tình Đình nhìn thấy có cao tầng công ty trong hành lang, sợ mình cùng Diệp Lăng Phi ở chỗ này nói chuyện. Diệp Lăng Phi sẽ nói ra cái gì không ổn, bị người khác nghe thấy, sẽ lưu truyền lời đồn có liên quan với mình ở công ty. Cô không nói nữa, mãi cho đến khi vào phòng làm việc của mình, Bạch Tình Đình ngồi ở trên ghế, mới nói tiếp:
- Anh không có đi làm ở tập đoàn Tân Á, chẳng lẽ tập đoàn Tân Á đuổi việc anh, anh chuẩn bị đến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế xin việc?
Diệp Lăng Phi đem cửa phòng làm việc Bạch Tình Đình đóng lại, cười ha hả kéo một cái ghế tới trước mặt Bạch Tình Đình, rồi đặt mông ngồi xuống, thuận tay cầm lấy chén trà trên bàn Bạch Tình Đình, uống hai hớp lớn nước trà đã lạnh, lúc này mới nói:
- Lão bà, nào có chuyện này, chỉ là gần đây anh biểu hiện thật tốt quá. Công ty thấy anh rất mệt nhọc, sợ mất đi nòng cốt của công ty là anh đây, mới cho anh nghỉ hai tuần, để cho anh nghỉ ngơi thật tốt. Vốn là muốn nói cùng lão bà, nhưng em chưa cho anh cơ hội nói.
Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi lấy cái chén của mình uống nước, mặc dù cô cùng Diệp Lăng Phi đã hôn môi, nhưng xuất phát từ vấn đề vệ sinh, Bạch Tình Đình vẫn rất bất mãn đối với loại hành vi này của Diệp Lăng Phi. Cố ý giận dữ nói:
- Diệp Lăng Phi, anh có thói quen giữ vệ sinh hay không, như thế nào có thể tùy tiện dùng cái chén của tôi.
- Lão bà, anh và em cần gì phải phân biệt như vậy, đồ của em không phải cũng là đồ của ta sao?
Diệp Lăng Phi hoàn toàn không quan tâm, lại cầm lấy cái chén, uống cạn một chút nước còn lại trong cái chén, lúc này mới vuốt vuốt môi, cười ha ha đem cái chén đặt ở trên bàn.
Bạch Tình Đình đối với Diệp Lăng Phi thật sự không có biện pháp, cô không muốn tiếp tục nói chuyện về vấn đề này với Diệp Lăng Phi, cùng lắm thì đem cái chén kia ném xuống thùng rác.
- Diệp Lăng Phi, anh biểu hiện tốt cái gì, chắc lại ở trong công ty gây họa, Trương thúc thúc nể mặt mũi tôi ba phần không có đuổi anh, mới cho anh nghỉ tạm thời thôi.
Bạch Tình Đình không tin Diệp Lăng Phi biểu hiện tốt, cô hiểu rõ tính cách của Diệp Lăng Phi, trước sau như một luôn luôn lười biếng, nếu thật sự tin Diệp Lăng Phi nói, vậy còn không bằng tin tưởng heo mẹ biết leo cây còn đáng cho người ta tin tưởng hơn.
- Ai, lão bà, anh nói em thông minh thật mà. Em đoán đúng kết quả rồi, chỉ là không đoán trúng quá trình.
Diệp Lăng Phi hơi thở dài, tay phải hắn đặt ở trên đùi Bạch Tình Đình, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Anh chỉ là đánh một tên giám đốc công ty, kì thật bị thương cũng không quá nặng, chỉ là bị vỡ đầu, Trương tổng giám đốc cho anh tạm nghỉ tránh qua cơn bãn táp này, liền cho anh tạm nghỉ hai tuần.
Bạch Tình Đình bắt đầu thật đúng là bị vẻ mặt bất đắc dĩ của Diệp Lăng Phi trêu đùa, tưởng rằng trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự thương tâm vì chuyện này. Nhưng càng ngày càng cảm giác không đúng, cô có cảm giác bàn tay Diệp Lăng Phi đặt ở trên đùi của mình đang sờ soạng, vuốt ve. Lại nhìn kĩ Diệp Lăng Phi. Thì nhìn thấy khóe miệng Diệp Lăng Phi mang theo mơ hồ ý cười. Xem như cô đã hiểu được toàn bộ, cả nửa ngày bị tên Diệp Lăng Phi này tại chiếm tiện nghi của mình.
Trong lòng vô thanh vô tức nổi lên một trận tức giận, thầm nghĩ:“Hừ, người này không có một điểm trách nhiệm, không làm chuyện gì tốt. Chỉ biết đùa giỡn ta.” Tay phải cô bắt lấy tay phải Diệp Lăng Phi, miệng nói:
- Không có việc gì đừng ở chỗ này của tôi, tôi hiện tại bề bộn nhiều việc, không có thời gian cùng anh chơi đùa.
Diệp Lăng Phi sao có thể cho Bạch Tình Đình cứ như vậy đem tay của mình từ trên đùi của cô bỏ ra, nếu như vậy hắn đã không phải là Diệp Lăng Phi. Liền nhìn thấy Diệp Lăng Phi cố ý hướng lại gần trước mặt Bạch Tình Đình, tay phải không những không dời khỏi đùi Bạch Tình Đình, trái lại càng tiến thêm một bước, cơ hồ muốn chạm đến bắp đùi Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình vừa xấu hổ vừa giận, nơi này là phòng làm việc của cô, nếu ở nhà. Bạch Tình Đình nhiều nhất cũng chỉ mắng Diệp Lăng Phi một trận Diệp Lăng Phi tóm lại mắng Diệp Lăng Phi lưu manh. Nhưng ở trong phòng làm việc, Bạch Tình Đình thật sự sợ mình cùng Diệp Lăng Phi náo loạn, nếu như đúng lúc này có người đi tới phòng làm việc của mình mà nói, vậy cho dù mình nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
- Anh, tên hỗn đản này, nơi này là phòng làm việc.
Bạch Tình Đình giận dữ nói,
- Anh làm gì vậy chứ.
- Không khô gì cơ.
Diệp Lăng Phi vẻ mặt hồ đồ, tay phải đặt trên bắp đùi Bạch Tình Đình, sống chết không chịu rời đi. Tay trái của hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Bạch Tình Đình, hơi nhéo một chút.
- Anh buông tôi ra.
Bạch Tình Đình dùng sức rút tay của mình. Nhưng vừa dùng một chút sức, lại bị Diệp Lăng Phi kéo vào trong lòng hắn. Cả người Bạch Tình Đình nhào vào trong lòng Diệp Lăng Phi. Từ trong miệng Diệp Lăng Phi truyền hơi thở nam tính mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt vào mũi làm cho Bạch Tình Đình trong lòng bất chợt run lên, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế là đối với Diệp Lăng Phi cô đã sinh ra hảo cảm, thậm chí còn đã bắt đầu tiếp nhận Diệp Lăng Phi. Nhưng xuất phát từ thân phận phó tổng tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế. Bạch Tình Đình vẫn không thể cho phép mình ở trong phòng làm việc cùng Diệp Lăng Phi làm những chuyện yêu đương tán tỉnh. Cô bị Diệp Lăng Phi ôm vào trong ngực. Gấp đến độ cô dùng sức đánh vào vai Diệp Lăng Phi, trong miệng giận dữ nói:
- Anh, đồ hỗn đản này. Buông tôi ra.
- Tôi không buông.
Tay phải Diệp Lăng Phi đặt tại sau lưng Bạch Tình Đình, mũi ghé vào mái tóc tản ra mùi thơm tới tận gan ruột của Bạch Tình Đình, thật sâu hít một hơ
i.
Bạch Tình Đình dùng sức đẩy mấy lần, căn bản không làm được chuyện gì. Tức giận, cô lấy tay đấm phía sau lưng Diệp Lăng Phi, trong miệng nói:
- Anh là đồ đại hỗn đản, sau này tôi không để ý tới anh nữa, rốt cuộc......
Những lời này còn chưa nói hết, môi cô đã bị môi Diệp Lăng Phi bưng kín lại. Bạch Tình Đình mở to hai mắt, không thể tin được đây là sự thật, nơi này là phòng làm việc, Diệp Lăng Phi dĩ nhiên lại ở chỗ này hôn môi cô. Trong lòng đã có một tia cảm giác kích thích, môi Diệp Lăng Phi gây ra sự hấp dẫn với cô, trong nháy mắt làm cho đầu Bạch Tình Đình trở thành một mảnh trống rỗng.
Môi Diệp Lăng Phi cùng môi Bạch Tình Đình dính sát vào nhau, hai tay hắn ôm thân thể mềm mại của Bạch Tình Đình, chậm rãi đặt ở trên đùi hắn. Bạch Tình Đình không phản kháng, mặc cho Diệp Lăng Phi ôm cô, hôn đôi môi gợi cảm của cô.
Một nụ hôn dài qua đi, Bạch Tình Đình giống như cô gái ngượng ngùng, lầm bầm nói:
- Nếu có người tiến vào em làm sao bây giờ?
- Có gì đâu, em là vợ của anh, chẳng lẽ vợ chồng trong phòng làm việc thân thiết cũng phạm tội sao?
Diệp Lăng Phi vẻ mặt không quan tâm, tay trái hắn đỡ sau lưng Bạch Tình Đình, tay phải đặt ở kiều đồn Bạch Tình Đình, nhẹ nhàng vuốt ve. Bạch Tình Đình giờ phút này giống như một cô gái bình thường, bị nam nhân mình yêu mến ôm vào trong ngực vuốt ve. Nhưng Bạch Tình Đình dù sao cũng là phó tổng của tập đoàn, vẫn rất lo lắng ảnh hưởng của chuyện này. Ánh mắt của cô không ngừng liếc về phía cửa ra vào, sợ lúc này có người tiến vào.
- Diệp Lăng Phi, đem tay anh bỏ ra đi, em không thích anh như vậy.
Bạch Tình Đình cảm giác được tay phải Diệp Lăng Phi vuốt ve kiều đồn của mình, mặc dù loại cảm giác tê dại này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, nhưng cô cũng không muốn nhanh như vậy đã cùng Diệp Lăng Phi đến mức độ này. Diệp Lăng Phi cũng biết cái gì gọi là ‘vui có chừng, dừng đúng lúc’, hắn không có tiếp tục vuốt ve nữa, rời tay ra khỏi kiều đồn Bạch Tình Đình, đổi thành tư thế ôm Bạch Tình Đình.
Bạch Tình Đình lần này không có phản đối nữa, chỉ là lầm bầm nói:
- Anh không đi chơi cho tốt, chạy đến chỗ này của em làm phiền em, anh không biết công việc của em đang bề bộn sao?
- Anh đây không phải quan tâm đến em sao?
Diệp Lăng Phi cười ha hả nói:
- Lão bà, anh đến là muốn xem có thể giúp đỡ em được cái gì không.
- Giúp em? Anh như thế nào giúp?
Bạch Tình Đình liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi một cái nói:
- Công ty nhà em hiện tại thiếu rất nhiều tiền, anh có thể giúp đỡ em tìm được mấy ngàn vạn đi. Quên đi, việc này nói anh cũng không giúp được công việc bề bộn, không nói đến thì tốt hơn.
- Vậy thì chưa chắc.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Anh có quen một ít bạn bè, có vẻ bọn họ rất có tiền, không phải mấy ngàn vạn sao, tốt lắm, anh giúp em xoay xở.
- Lại khoác lác!
Bạch Tình Đình nở nụ cười,
- Em nói sao Vọng Hải không nhìn thấy trâu, thì ra đều do anh thổi đi.
(Thổi da trâu – nói phét)
- Lần này anh nói thật, nếu không ngày mai anh tìm mấy người bạn này của anh, xem có thể vay được mấy ngàn vạn cho em hay không.
- Được thôi!
Bạch Tình Đình chuẩn bị nhìn Diệp Lăng Phi trêu đùa, thầm nghĩ:
- Em xem ngày mai anh không làm được sẽ nói như thế nào.
Bạch Tình Đình này tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên điện thoại của cô vang lên. Bạch Tình Đình vội vã giãy ra từ trong lòng Diệp Lăng Phi, nhấc điện thoại lên.
- Cái gì? Không thể như vậy!
Bạch Tình Đình thất thanh nói.
Diệp Lăng Phi đang cân nhắc từ số tài khoản nào chuyển tiền tiến tập đoàn Thế Kỉ Quốc Tế, đột nhiên nhìn thấy Bạch Tình Đình mặt vốn đang cười trở nên không còn chút máu. Chờ Bạch Tình Đình cúp điện thoại, Diệp Lăng Phi vội vã hỏi:
- Lão bà, xảy ra chuyện gì vậy?
- Cổ phiếu của công ty giảm mạnh rồi.
Bạch Tình Đình mềm nhũn vô lực nói,
- Bây giờ cần phải đi mở hội nghị khẩn cấp, khụ, xem như công ty của nhà em xong hết rồi!
Tác giả :
Tam Dương Trư Trư