Đô Thị Quỷ Vương
Chương 390: Ý định hủy diệt loài người
Bây giờ đã là giữa trưa ngày 16 tháng 11 năm 2194 rồi.
Tuy nhiên chẳng ai biết điều đó cả khi mà cả bầu trời mưa tầm tã không có dấu hiệu ngớt đi chút nào. Ở trên núi cao, lý ra người ta có thể thấy được đường chân trời, thấy được nơi cuối của đám mây có mưa này, nhưng không. Xung quanh bốn bề khắp nơi toàn là mây.
Ánh sáng lờ mờ khiến một vài người nhìn ra biển, xa xa có những cơn sóng cao đang hướng về phía này.
Chẳng lẽ là sóng thần?
Vài người thấy cảnh đó, cũng chỉ biết chết lặng đứng nhìn. Tuy nhiên tại một nơi khác, có một mỹ nữ xinh đẹp đang rất lo lắng cho một người.
Đó là Thu Phong.
Đã mấy tiếng trôi qua, cô không thấy hắn trở lại. Hắn mỗi lần di chuyển đi đâu đều chạy về gặp cô để cô không phải lo lắng.
Nhưng bây giờ, cô liên tục hỏi các quân nhân của hắn, lần cuối họ gặp hắn cũng cùng thời gian với lần cuối cô gặp hắn.
Cơ thể của cô bây giờ đã ướt nhẹp, không phải vì không có ô dù, mà là vì cô bỏ mặc tất cả chạy lanh quanh ngọn núi để tìm hắn. Cũng may có lần cô suýt té xuống dưới núi thì kịp thời được Hạo Nguyên đỡ lấy.
Không chỉ riêng Thu Phong. Mấy ngày gần đây con Mực cũng biến mất, chính xác là vào cái ngày toàn thế giới mất điện, mọi người cũng chưa từng thấy qua cái bản mặt của con Mực. Thu Phong cũng không biết, hắn lo quá nhiều chuyện, chẳng có thời gian để nhớ đến một con chó. Dù con chó đó rất quan trọng đối với hắn.
Thu Phong chìm xuống dưới đáy biển cũng khoảng hơn 10 phút rồi, mắt hắn nhắm tịt, cơ thể không động đậy. Quần áo tóc tai trôi lềnh bềnh trong nước. Thu Phong nhắm mắt như thể đang ngủ, cơ thể hắn thả lỏng cả ra, hắn bất tỉnh nhân sự từ 10 phút trước.
Mệt mỏi đau đớn, hắn không còn ý thức để cố gắng. Lẽ vậy hắn cứ thế mà chết đi. Nếu như hắn chọn bỏ mặc người dân, có lẽ hắn vẫn còn sống, quân lính của hắn sẽ được nghỉ ngơi để đối mặt với thiên tai tiếp theo là sóng thần.
Nhưng giờ hết rồi, chỉ vì những kẻ lười nhác. Phút cuối lại dấy lên hi vọng sống, bấu víu lấy những ngọn núi, mà hại hắn phải bỏ mạng trong lòng thành phố.
Cùng cực, kiệt sức, đau đớn. Biết bao nhiêu điều Thu Phong chưa thể làm. Tuy nhiên trong thâm tâm của hắn, nếu một mình mạng sống của hắn đổi lấy mạng sống của mấy chục ngàn người. Hắn thấy cũng đáng, mạng của hắn có giá trị tới vậy, hắn việc gì phải nuối tiếc nữa.
Chỉ mong rằng gia đình hắn ở thế giới kia được gã Quốc Phong chăm sóc kỹ lưỡng. Hắn chẳng thể nào sống để tìm đường trở về nhà nữa rồi.
Cá! Một vài con cá bắt đầu bơi vô trong thành phố, chúng liên tục bơi ngang qua người Thu Phong, cá lớn, cá bé, đủ mọi loại cá cả. Cảnh tượng tuyệt đẹp, một thành phố bị nhấn chìm bởi biển cả, có những con cá khẽ bơi qua giữa lòng thành phố.
Đẹp! Đẹp thật, nhưng Thu Phong chẳng thấy được cái đẹp đó.
Vài phút nữa trôi qua, thật sự chẳng có ai đến cứu Thu Phong cả. Cứ thế hắn chết thật sao? Con người bình thường chỉ cần thiếu Oxi tầm 5 phút đã gây chết não, nếu có thể sống cũng sẽ dẫn đến dị biến, khiến cho đầu óc không được bình thường.
Nhưng Thu Phong thân người luyện công, sức khỏe cường tráng, thể lực trâu bò. Lại có năng lượng giống như nội công phù trợ, có thể hắn nín thở được hẳn 30 phút. Nhưng đó là trong trạng thái còn chân nguyên, còn năng lượng.
Năng lượng xanh trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, chẳng còn một chút gì, đến cử động còn không thể. Nếu như hắn may mắn bất tỉnh trên một tòa nhà, chỉ cần vài tiếng sau hắn tỉnh dậy mọi thứ đều không sao. Nhưng đây là ở dưới nước, hắn làm sao mà sống sót được đây?
Lát sau. Tính theo thời gian đã được 20 phút trôi qua rồi, cơ thể Thu Phong giờ không còn ở chỗ cũ nữa, mà đã bị dòng nước chảy siết cuốn đi. Phía trên các ngọn núi, quân lính và người của hắn nhận lệnh khi thấy dòng nước chảy siết quá không được xuống nước nữa. Thay vào đó họ ở lại sườn núi, xem còn ai nữa tiến về đây sẽ ném phao cứu họ.
Cơ hội cuối cùng có người xuống nước cứu Thu Phong đã mất đi. Chỉ còn một mình hắn, mặc xác cho dòng chảy cuốn cả cơ thể hắn đi.
“Bụp ~~”
Dòng nước mạnh cuốn cơ thể hắn đập vào bên trong một tòa nhà nhà.
“Ục ục …”
Một vài ngụm khí Thu Phong còn giữ lại trong cơ thể trước khi bất tỉnh cuối cùng cũng theo cú va đập mà thoát ra bên ngoài. Hết hi vọng thật rồi.
Nếu như hắn chết đi, dưới dòng nước chảy siết này, hắn sẽ trôi về đâu. Xác hắn liệu có ai tìm được hay không?
“Phong ơi anh ở đâu … trở về với em đi …”
Trong một ngọn núi nơi mà mấy người Lục Nương ở đó. Lục Nương chưa bao giờ tôn thờ bất cứ đạo giáo nào. Vậy mà cô lại quỳ xuống dưới đất, cầu trời khấn đất mong cho Thu Phong trở về.
Cuộc sống mờ nhạt của cô, khi có hắn, hắn đã thay đổi tất cả. Ban đầu cô chỉ muốn mình trở thành người phụ nữ thành đạt, rồi cứ thế. Cô không có hứng thú với đàn ông đến tận 40 tuổi. Cô nghĩ mình cũng chẳng muốn yêu ai, lấy chồng hay làm gì đó khiến bản thân bị ràng buộc.
Thế mà Thu Phong xuất hiện, thay đổi màu sắc của cuộc đời cô. Từ một màu xám, trở thành màu hồng, có hắn, cô làm mọi thứ đều tốt đẹp hơn. Cô biết thế nào là yêu một người, vì một người.
Cô sống 40 năm trời giống như chỉ để đợi hắn, còn hắn vốn không phải là người của thế giới này, đến đây gặp cô. Như là định mệnh vậy. Lục Nương bắt đầu khóc, cô cảm thấy bất lực trước khả năng của mình.
Từ khi thế giới này mất điện, cô dường như trở nên thành một con vô dụng. Chẳng thể làm gì, chẳng thể giúp gì cho hắn. Nước mắt của cô hòa tan vào cơn mưa, cơ thể cô run lên bần bật vì lạnh, nhưng cái lạnh cũng không thể nào đau đớn bằng Thu Phong mất tích.
Cô lo lắng đến tột cùng.
“Chị ơi đừng khóc nữa … anh Phong mạnh mẽ như vậy, anh ấy chắc đang cứu ai đó nên không về kịp được. Nín đi chị, cùng em với Tiểu Bối vào trong lều. Nếu chị vì vậy mà cảm lạnh, anh Phong quay về lại tự trách mình mất!”
Lúc này Tiểu Bảo cầm một cái ô to lớn đến bên cạnh Lục Nương đang ôm mặt khóc. Thằng bé 14 15 tuổi buông ra lời an ủi, nó cùng với em gái mình im lặng đứng đó. Lục Nương bình thường cứng rắn lắm, nhưng từ khi Thu Phong xuất hiện, sao cô lại yếu đuối đến thế này. Người ta thường chỉ yếu đuối với người mình yêu mà thôi.
Lục Nương khẽ quay người lại, cả cơ thể ướt sũng của cô ôm chầm lấy hai đứa trẻ. Sau đó cô từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe. Lục Nương gật đầu lên tiếng:
“Đi! Mình vào trong thôi …”
Lục Nương biết bản thân không thể yếu đuối thế này được. Nếu hắn có mệnh hệ gì, cô phải sống, sống để bảo vệ hai đứa trẻ này. Hắn và cô cùng nhau nhận nuôi chúng, coi chúng như con cái của mình. Khoảng thời gian đây, ngoài Thu Phong ra, cô cũng đặt tình cảm vào hai đứa trẻ. Cô rất thương chúng, cô không muốn vì mình mà hai đứa trẻ phải đứng cùng mình dưới mưa đợi hắn.
Nếu hắn muốn làm khổ ai, cô nguyện bản thân cô là người chịu khổ. Cô không muốn người khác chịu khổ vì hắn ngoài cô.
……………
Dưới lòng thành phố. Cơ hồ nước đã ngập đến tầng thứ tư của những tòa cao ốc rồi. Lúc này cơ thể của Thu Phong vẫn liên tục va đập từ chỗ này đến chỗ khác men theo dòng chảy của nước.
Chẳng hề có một chút may mắn nào để dòng nước đẩy hắn trôi về mấy ngọn núi cả, thay vào đó, nước cuốn trôi hắn theo hướng rời khỏi thành phố. Chưa kể liên tục va đập vào các bức tường gần đó khiến cho người khác khó lòng mà sống sót.
Nếu như cơ thể hắn không cường tráng, không chăm chỉ luyện tập. Thì bây giờ dù có cứu được chân tay cũng gãy lìa cả thôi.
Đúng lúc này ngoài biển khơi những cơn sóng cao hàng chục mét đang gào thét xông đến. Những cơn sóng khổng lồ như muốn đòi mạng người ta đang ngày một tiến dần vào thành phố.
Mưa bão, lũ lụt, còn thêm cả sóng thần. Liệu con người có thể qua khỏi được cơn diệt vong này không?
Từ xưa đến nay chúng ta luôn tuyên truyền với nhau rằng, trồng cây gây rừng, bảo vệ môi trường, bảo vệ trái đất tươi xanh này. Nếu như không làm vậy, ngày nào đó trái đất chết đi ta sẽ không còn nơi nào để mà ở.
“Quân Vương!!!!!!!!”
“Thằng khốn này sao mày dám bỏ Quân Vương ở lại ….”
“Chẳng phải tại mày sao con giun đất ngu ngốc …”
Lúc này dưới biển sâu ngoài khơi, có một con thủy quái nào đó đang bơi trong biển cả. Trên đầu của nó có một con chó màu đen, bằng cách nào đó con chó ấy có thể đứng vững vàng trên đầu con thủy quái có đôi mắt đỏ rực kia.
“Cút về lại biển đi … hết việc của mày rồi!”
“Mày đợi đấy, Quân Vương thức tỉnh lần hai tao nhai đầu con cẩu nhà mày ra!!”
Con thủy quái và con chó đen kia có vẽ như đang gầm gừ cãi nhau. Cảnh tượng hùng vĩ ấy, nếu để con người bắt gặp chắc có lẽ người ta sẽ sợ hãi mà đái cả ra máu mất.
Lúc này con chó đen đó nó đạp mạnh vào đầu của con thủy quái kia rồi bắn mình vào trong thành phố. Nó di chuyển đến đâu, sóng nước nổi lên ầm ầm đến đó.
Con thủy quái kia thấy vậy liền im lặng quay mình trở lại biển cả.
Và con chó đó, hiển nhiên là con Mực. Khoảng thời gian này nó đi đâu, chẳng ai biết. Nhưng giờ nó gấp rút trở lại chỉ vì nhận biết được chủ nhân của nó đang gặp nạn.
“Không xong rồi … khí tức của chủ nhân đang rất yếu …”
Con Mực không hề bơi, cơ thể nó như gắn động cơ mà lao đi trong lòng nước như bay vậy.
Tức mình con Mực phóng người lên trên mặt nước, nó cần phải tăng nhanh tốc độ hơn nữa.
“Đùng đùng đùng đùng …!!”
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên, con Mực tốc độ lao đi trực tiếp xé rách bức tường âm thanh. Nước mưa xung quanh nó đều dạt sang hai bên. Nước biển phía dưới bắn tận lên trời cao chỉ vì tốc độ của nó.
Vài giây sau con Mực cắm thẳng đầu xuống dưới mặt nước. Nó bắt gặp được thân hình của chủ nhân mình đang bị dòng nước cuốn đi.
“Con người khốn khiếp … tại sao chủ nhân lại vì những kẻ ngu xuẩn này mà liều mạng chứ? Lũ hạ đẳng.. Sau ngày hôm nay chúng sẽ bị thế giới này xóa xổ. Chủ nhân cố gắng hi sinh mạng sống của mình để cứu những kẻ rách nát thối tha này. Không thể tha thứ được.”
Con Mực thật sự rất cáu. Lần đầu tiên nó để cho chủ nhân, thiếu chủ của mình trở nên như vậy. Nó thầm trách bản thân, cũng thầm trách những kẻ vô dụng để chủ nhân của nó phải liều mạng như thế.
“Ùng ục …”
Lúc này con Mực cắn được vào cái cổ áo của Thu Phong, liền lập tức nó kéo Thu Phong rời khỏi mặt nước biển. Trực tiếp xông thẳng vào một tòa nhà cao tầng.
Vào được trong một tòa cao ốc, nơi này là một căn hộ của ai đó bỏ trống. Con Mực nhẹ nhàng kéo người ướt sũng của Thu Phong lên trên giường. Tại đó nó bắt đầu vận khí tức hắc ám trên người. Tỏa ra một nhiệt lượng vừa đủ để sưởi ấm và hong khô quần áo trên người Thu Phong.
Một viễn cảnh con chó màu đen bỗng biến đổi hóa thành hình người được diễn ra. Vài làn hắc khí bao bọc lấy cơ thể con chó đó, nó từ từ cao lên, vài giây sau hoàn chỉnh một gã đàn ông có làn da ngăm đen, gương mặt thanh tú, trên miệng có hai cái răng nanh hiện bên ngoài khóe môi.
Hắn ta khoác trên mình một bộ quần áo vải màu đen kì lạ. Một vài họa tiết đặc trưng như ba cái đầu của giống cho canh cửa địa ngục Cerberus.
Và hắn chính là hóa thân của con Mực. Đây là diện mạo dạng người của con Mực.
Lúc này, đôi lông mày của Mực nhíu chặt lại, hắn bắt đầu đưa tay lên vùng bụng của Thu Phong. Một dòng năng lượng đen từ từ chuyển vào trong cơ thể của Thu Phong.
“Bùm …”
Một vụ nổ nhỏ xảy ra.
“Chết tiệt … sức mạnh của chủ nhân từ chối sức mạnh của Quỷ.”
Mực buông lời mắng chửi một câu. Nó có ý định bổ sung năng lượng chân nguyên cho Thu Phong nhưng không thành. Năng lượng của nó là năng lượng thuần túy từ Địa Ngục, sức mạnh của Quỷ.
Còn thiếu chủ lại mang một sức mạnh đặc biệt hơn. Thuần túy hơn cả Ma Vương, thuần túy hơn bất cứ anh chị em nào của ngài. Năng lượng đó, thứ mà năng lượng Quỷ như hắn không thể nào giúp đỡ được.
“Hết cách rồi … chủ nhân, mong ngài hãy cố gắng!”
Nói đến đây Mực lại tiếp tục sử dụng năng lực của mình, thay vì truyền sức mạnh của Quỷ vào. Nó đưa năng lượng vào trong cơ thể Thu Phong, khéo léo né những đoạn kinh mạch và những nơi có dòng năng lượng của Thu Phong ra.
Dần dần năng lượng Quỷ của Mực len lỏi vào trong phổi và ruột của Thu Phong. Bắt đầu nó điều khiển nước trong phổi, một số chất bài tiết gây hại khi cơ thể con người dần đến sự cõi chết ra ngoài.
Miệng Thu Phong tự động mở ra, nước biển bắt đầu từ bên trong tràn hết ra ngoài. Lúc này con Mực thầm thở phào một hơi. Nó vừa làm vậy, vừa phải tránh kinh động đến kinh mạch trong cơ thể Thu Phong, nếu không sẽ dẫn đến xung kích năng lượng, kinh mạch của Thu Phong bị tổn thương. Như thế mất nhiều hơn là được.
Còn một cách an toàn hơn vạn lần cách mà nó thực hiện, nhưng nó lại không làm. Chính là ép ngực đẩy nước trong phổi Thu Phong ra và hô hấp nhân tạo. Mà con Mực, nó ở thế giới Quỷ, có phải thế giới con người đâu mà biết hô hấp nhân tạo.
Và ở Ma Giới, chẳng có Ma Quỷ nào lại bị đuối nước cả.
“Khụ khụ …”
Lúc này Thu Phong bỗng ho khan lên vài tiếng.
Thấy thế con Mực liền hóa lại thành dạng chó, nhưng gương mặt của nó vẫn không bớt đi phần lo lắng. Nó nằm phủ xuống dưới chân giường.
Bây giờ mạng sống của Thu Phong đã giữ được, chỉ đợi chân nguyên trong cơ thể Thu Phong khởi động lại mọi thứ liền không sao. Nó không can thiệp vào được chuyện đó, nên im lặng mà đợi thôi.
‘Chủ nhân mà gặp mệnh hệ gì … ta thề ta sẽ giết sạch con người!!’
Lúc này trong đầu của Mực thoáng lên một suy nghĩ tàn bạo. Mạng sống của con người đối với nó không quan trọng. Dù cả thế giới này bị hủy diệt cũng không liên quan đến nó. Tam Giới – Lục Cõi. Mất đi một Giới, một Cõi cũng không ảnh hưởng đến nó. Cái đó là việc của mấy lão kia. Còn nó chỉ cần hủy diệt con người mà thôi. Không phá đi thế giới này là được.
Tuy nhiên chẳng ai biết điều đó cả khi mà cả bầu trời mưa tầm tã không có dấu hiệu ngớt đi chút nào. Ở trên núi cao, lý ra người ta có thể thấy được đường chân trời, thấy được nơi cuối của đám mây có mưa này, nhưng không. Xung quanh bốn bề khắp nơi toàn là mây.
Ánh sáng lờ mờ khiến một vài người nhìn ra biển, xa xa có những cơn sóng cao đang hướng về phía này.
Chẳng lẽ là sóng thần?
Vài người thấy cảnh đó, cũng chỉ biết chết lặng đứng nhìn. Tuy nhiên tại một nơi khác, có một mỹ nữ xinh đẹp đang rất lo lắng cho một người.
Đó là Thu Phong.
Đã mấy tiếng trôi qua, cô không thấy hắn trở lại. Hắn mỗi lần di chuyển đi đâu đều chạy về gặp cô để cô không phải lo lắng.
Nhưng bây giờ, cô liên tục hỏi các quân nhân của hắn, lần cuối họ gặp hắn cũng cùng thời gian với lần cuối cô gặp hắn.
Cơ thể của cô bây giờ đã ướt nhẹp, không phải vì không có ô dù, mà là vì cô bỏ mặc tất cả chạy lanh quanh ngọn núi để tìm hắn. Cũng may có lần cô suýt té xuống dưới núi thì kịp thời được Hạo Nguyên đỡ lấy.
Không chỉ riêng Thu Phong. Mấy ngày gần đây con Mực cũng biến mất, chính xác là vào cái ngày toàn thế giới mất điện, mọi người cũng chưa từng thấy qua cái bản mặt của con Mực. Thu Phong cũng không biết, hắn lo quá nhiều chuyện, chẳng có thời gian để nhớ đến một con chó. Dù con chó đó rất quan trọng đối với hắn.
Thu Phong chìm xuống dưới đáy biển cũng khoảng hơn 10 phút rồi, mắt hắn nhắm tịt, cơ thể không động đậy. Quần áo tóc tai trôi lềnh bềnh trong nước. Thu Phong nhắm mắt như thể đang ngủ, cơ thể hắn thả lỏng cả ra, hắn bất tỉnh nhân sự từ 10 phút trước.
Mệt mỏi đau đớn, hắn không còn ý thức để cố gắng. Lẽ vậy hắn cứ thế mà chết đi. Nếu như hắn chọn bỏ mặc người dân, có lẽ hắn vẫn còn sống, quân lính của hắn sẽ được nghỉ ngơi để đối mặt với thiên tai tiếp theo là sóng thần.
Nhưng giờ hết rồi, chỉ vì những kẻ lười nhác. Phút cuối lại dấy lên hi vọng sống, bấu víu lấy những ngọn núi, mà hại hắn phải bỏ mạng trong lòng thành phố.
Cùng cực, kiệt sức, đau đớn. Biết bao nhiêu điều Thu Phong chưa thể làm. Tuy nhiên trong thâm tâm của hắn, nếu một mình mạng sống của hắn đổi lấy mạng sống của mấy chục ngàn người. Hắn thấy cũng đáng, mạng của hắn có giá trị tới vậy, hắn việc gì phải nuối tiếc nữa.
Chỉ mong rằng gia đình hắn ở thế giới kia được gã Quốc Phong chăm sóc kỹ lưỡng. Hắn chẳng thể nào sống để tìm đường trở về nhà nữa rồi.
Cá! Một vài con cá bắt đầu bơi vô trong thành phố, chúng liên tục bơi ngang qua người Thu Phong, cá lớn, cá bé, đủ mọi loại cá cả. Cảnh tượng tuyệt đẹp, một thành phố bị nhấn chìm bởi biển cả, có những con cá khẽ bơi qua giữa lòng thành phố.
Đẹp! Đẹp thật, nhưng Thu Phong chẳng thấy được cái đẹp đó.
Vài phút nữa trôi qua, thật sự chẳng có ai đến cứu Thu Phong cả. Cứ thế hắn chết thật sao? Con người bình thường chỉ cần thiếu Oxi tầm 5 phút đã gây chết não, nếu có thể sống cũng sẽ dẫn đến dị biến, khiến cho đầu óc không được bình thường.
Nhưng Thu Phong thân người luyện công, sức khỏe cường tráng, thể lực trâu bò. Lại có năng lượng giống như nội công phù trợ, có thể hắn nín thở được hẳn 30 phút. Nhưng đó là trong trạng thái còn chân nguyên, còn năng lượng.
Năng lượng xanh trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, chẳng còn một chút gì, đến cử động còn không thể. Nếu như hắn may mắn bất tỉnh trên một tòa nhà, chỉ cần vài tiếng sau hắn tỉnh dậy mọi thứ đều không sao. Nhưng đây là ở dưới nước, hắn làm sao mà sống sót được đây?
Lát sau. Tính theo thời gian đã được 20 phút trôi qua rồi, cơ thể Thu Phong giờ không còn ở chỗ cũ nữa, mà đã bị dòng nước chảy siết cuốn đi. Phía trên các ngọn núi, quân lính và người của hắn nhận lệnh khi thấy dòng nước chảy siết quá không được xuống nước nữa. Thay vào đó họ ở lại sườn núi, xem còn ai nữa tiến về đây sẽ ném phao cứu họ.
Cơ hội cuối cùng có người xuống nước cứu Thu Phong đã mất đi. Chỉ còn một mình hắn, mặc xác cho dòng chảy cuốn cả cơ thể hắn đi.
“Bụp ~~”
Dòng nước mạnh cuốn cơ thể hắn đập vào bên trong một tòa nhà nhà.
“Ục ục …”
Một vài ngụm khí Thu Phong còn giữ lại trong cơ thể trước khi bất tỉnh cuối cùng cũng theo cú va đập mà thoát ra bên ngoài. Hết hi vọng thật rồi.
Nếu như hắn chết đi, dưới dòng nước chảy siết này, hắn sẽ trôi về đâu. Xác hắn liệu có ai tìm được hay không?
“Phong ơi anh ở đâu … trở về với em đi …”
Trong một ngọn núi nơi mà mấy người Lục Nương ở đó. Lục Nương chưa bao giờ tôn thờ bất cứ đạo giáo nào. Vậy mà cô lại quỳ xuống dưới đất, cầu trời khấn đất mong cho Thu Phong trở về.
Cuộc sống mờ nhạt của cô, khi có hắn, hắn đã thay đổi tất cả. Ban đầu cô chỉ muốn mình trở thành người phụ nữ thành đạt, rồi cứ thế. Cô không có hứng thú với đàn ông đến tận 40 tuổi. Cô nghĩ mình cũng chẳng muốn yêu ai, lấy chồng hay làm gì đó khiến bản thân bị ràng buộc.
Thế mà Thu Phong xuất hiện, thay đổi màu sắc của cuộc đời cô. Từ một màu xám, trở thành màu hồng, có hắn, cô làm mọi thứ đều tốt đẹp hơn. Cô biết thế nào là yêu một người, vì một người.
Cô sống 40 năm trời giống như chỉ để đợi hắn, còn hắn vốn không phải là người của thế giới này, đến đây gặp cô. Như là định mệnh vậy. Lục Nương bắt đầu khóc, cô cảm thấy bất lực trước khả năng của mình.
Từ khi thế giới này mất điện, cô dường như trở nên thành một con vô dụng. Chẳng thể làm gì, chẳng thể giúp gì cho hắn. Nước mắt của cô hòa tan vào cơn mưa, cơ thể cô run lên bần bật vì lạnh, nhưng cái lạnh cũng không thể nào đau đớn bằng Thu Phong mất tích.
Cô lo lắng đến tột cùng.
“Chị ơi đừng khóc nữa … anh Phong mạnh mẽ như vậy, anh ấy chắc đang cứu ai đó nên không về kịp được. Nín đi chị, cùng em với Tiểu Bối vào trong lều. Nếu chị vì vậy mà cảm lạnh, anh Phong quay về lại tự trách mình mất!”
Lúc này Tiểu Bảo cầm một cái ô to lớn đến bên cạnh Lục Nương đang ôm mặt khóc. Thằng bé 14 15 tuổi buông ra lời an ủi, nó cùng với em gái mình im lặng đứng đó. Lục Nương bình thường cứng rắn lắm, nhưng từ khi Thu Phong xuất hiện, sao cô lại yếu đuối đến thế này. Người ta thường chỉ yếu đuối với người mình yêu mà thôi.
Lục Nương khẽ quay người lại, cả cơ thể ướt sũng của cô ôm chầm lấy hai đứa trẻ. Sau đó cô từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe. Lục Nương gật đầu lên tiếng:
“Đi! Mình vào trong thôi …”
Lục Nương biết bản thân không thể yếu đuối thế này được. Nếu hắn có mệnh hệ gì, cô phải sống, sống để bảo vệ hai đứa trẻ này. Hắn và cô cùng nhau nhận nuôi chúng, coi chúng như con cái của mình. Khoảng thời gian đây, ngoài Thu Phong ra, cô cũng đặt tình cảm vào hai đứa trẻ. Cô rất thương chúng, cô không muốn vì mình mà hai đứa trẻ phải đứng cùng mình dưới mưa đợi hắn.
Nếu hắn muốn làm khổ ai, cô nguyện bản thân cô là người chịu khổ. Cô không muốn người khác chịu khổ vì hắn ngoài cô.
……………
Dưới lòng thành phố. Cơ hồ nước đã ngập đến tầng thứ tư của những tòa cao ốc rồi. Lúc này cơ thể của Thu Phong vẫn liên tục va đập từ chỗ này đến chỗ khác men theo dòng chảy của nước.
Chẳng hề có một chút may mắn nào để dòng nước đẩy hắn trôi về mấy ngọn núi cả, thay vào đó, nước cuốn trôi hắn theo hướng rời khỏi thành phố. Chưa kể liên tục va đập vào các bức tường gần đó khiến cho người khác khó lòng mà sống sót.
Nếu như cơ thể hắn không cường tráng, không chăm chỉ luyện tập. Thì bây giờ dù có cứu được chân tay cũng gãy lìa cả thôi.
Đúng lúc này ngoài biển khơi những cơn sóng cao hàng chục mét đang gào thét xông đến. Những cơn sóng khổng lồ như muốn đòi mạng người ta đang ngày một tiến dần vào thành phố.
Mưa bão, lũ lụt, còn thêm cả sóng thần. Liệu con người có thể qua khỏi được cơn diệt vong này không?
Từ xưa đến nay chúng ta luôn tuyên truyền với nhau rằng, trồng cây gây rừng, bảo vệ môi trường, bảo vệ trái đất tươi xanh này. Nếu như không làm vậy, ngày nào đó trái đất chết đi ta sẽ không còn nơi nào để mà ở.
“Quân Vương!!!!!!!!”
“Thằng khốn này sao mày dám bỏ Quân Vương ở lại ….”
“Chẳng phải tại mày sao con giun đất ngu ngốc …”
Lúc này dưới biển sâu ngoài khơi, có một con thủy quái nào đó đang bơi trong biển cả. Trên đầu của nó có một con chó màu đen, bằng cách nào đó con chó ấy có thể đứng vững vàng trên đầu con thủy quái có đôi mắt đỏ rực kia.
“Cút về lại biển đi … hết việc của mày rồi!”
“Mày đợi đấy, Quân Vương thức tỉnh lần hai tao nhai đầu con cẩu nhà mày ra!!”
Con thủy quái và con chó đen kia có vẽ như đang gầm gừ cãi nhau. Cảnh tượng hùng vĩ ấy, nếu để con người bắt gặp chắc có lẽ người ta sẽ sợ hãi mà đái cả ra máu mất.
Lúc này con chó đen đó nó đạp mạnh vào đầu của con thủy quái kia rồi bắn mình vào trong thành phố. Nó di chuyển đến đâu, sóng nước nổi lên ầm ầm đến đó.
Con thủy quái kia thấy vậy liền im lặng quay mình trở lại biển cả.
Và con chó đó, hiển nhiên là con Mực. Khoảng thời gian này nó đi đâu, chẳng ai biết. Nhưng giờ nó gấp rút trở lại chỉ vì nhận biết được chủ nhân của nó đang gặp nạn.
“Không xong rồi … khí tức của chủ nhân đang rất yếu …”
Con Mực không hề bơi, cơ thể nó như gắn động cơ mà lao đi trong lòng nước như bay vậy.
Tức mình con Mực phóng người lên trên mặt nước, nó cần phải tăng nhanh tốc độ hơn nữa.
“Đùng đùng đùng đùng …!!”
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên, con Mực tốc độ lao đi trực tiếp xé rách bức tường âm thanh. Nước mưa xung quanh nó đều dạt sang hai bên. Nước biển phía dưới bắn tận lên trời cao chỉ vì tốc độ của nó.
Vài giây sau con Mực cắm thẳng đầu xuống dưới mặt nước. Nó bắt gặp được thân hình của chủ nhân mình đang bị dòng nước cuốn đi.
“Con người khốn khiếp … tại sao chủ nhân lại vì những kẻ ngu xuẩn này mà liều mạng chứ? Lũ hạ đẳng.. Sau ngày hôm nay chúng sẽ bị thế giới này xóa xổ. Chủ nhân cố gắng hi sinh mạng sống của mình để cứu những kẻ rách nát thối tha này. Không thể tha thứ được.”
Con Mực thật sự rất cáu. Lần đầu tiên nó để cho chủ nhân, thiếu chủ của mình trở nên như vậy. Nó thầm trách bản thân, cũng thầm trách những kẻ vô dụng để chủ nhân của nó phải liều mạng như thế.
“Ùng ục …”
Lúc này con Mực cắn được vào cái cổ áo của Thu Phong, liền lập tức nó kéo Thu Phong rời khỏi mặt nước biển. Trực tiếp xông thẳng vào một tòa nhà cao tầng.
Vào được trong một tòa cao ốc, nơi này là một căn hộ của ai đó bỏ trống. Con Mực nhẹ nhàng kéo người ướt sũng của Thu Phong lên trên giường. Tại đó nó bắt đầu vận khí tức hắc ám trên người. Tỏa ra một nhiệt lượng vừa đủ để sưởi ấm và hong khô quần áo trên người Thu Phong.
Một viễn cảnh con chó màu đen bỗng biến đổi hóa thành hình người được diễn ra. Vài làn hắc khí bao bọc lấy cơ thể con chó đó, nó từ từ cao lên, vài giây sau hoàn chỉnh một gã đàn ông có làn da ngăm đen, gương mặt thanh tú, trên miệng có hai cái răng nanh hiện bên ngoài khóe môi.
Hắn ta khoác trên mình một bộ quần áo vải màu đen kì lạ. Một vài họa tiết đặc trưng như ba cái đầu của giống cho canh cửa địa ngục Cerberus.
Và hắn chính là hóa thân của con Mực. Đây là diện mạo dạng người của con Mực.
Lúc này, đôi lông mày của Mực nhíu chặt lại, hắn bắt đầu đưa tay lên vùng bụng của Thu Phong. Một dòng năng lượng đen từ từ chuyển vào trong cơ thể của Thu Phong.
“Bùm …”
Một vụ nổ nhỏ xảy ra.
“Chết tiệt … sức mạnh của chủ nhân từ chối sức mạnh của Quỷ.”
Mực buông lời mắng chửi một câu. Nó có ý định bổ sung năng lượng chân nguyên cho Thu Phong nhưng không thành. Năng lượng của nó là năng lượng thuần túy từ Địa Ngục, sức mạnh của Quỷ.
Còn thiếu chủ lại mang một sức mạnh đặc biệt hơn. Thuần túy hơn cả Ma Vương, thuần túy hơn bất cứ anh chị em nào của ngài. Năng lượng đó, thứ mà năng lượng Quỷ như hắn không thể nào giúp đỡ được.
“Hết cách rồi … chủ nhân, mong ngài hãy cố gắng!”
Nói đến đây Mực lại tiếp tục sử dụng năng lực của mình, thay vì truyền sức mạnh của Quỷ vào. Nó đưa năng lượng vào trong cơ thể Thu Phong, khéo léo né những đoạn kinh mạch và những nơi có dòng năng lượng của Thu Phong ra.
Dần dần năng lượng Quỷ của Mực len lỏi vào trong phổi và ruột của Thu Phong. Bắt đầu nó điều khiển nước trong phổi, một số chất bài tiết gây hại khi cơ thể con người dần đến sự cõi chết ra ngoài.
Miệng Thu Phong tự động mở ra, nước biển bắt đầu từ bên trong tràn hết ra ngoài. Lúc này con Mực thầm thở phào một hơi. Nó vừa làm vậy, vừa phải tránh kinh động đến kinh mạch trong cơ thể Thu Phong, nếu không sẽ dẫn đến xung kích năng lượng, kinh mạch của Thu Phong bị tổn thương. Như thế mất nhiều hơn là được.
Còn một cách an toàn hơn vạn lần cách mà nó thực hiện, nhưng nó lại không làm. Chính là ép ngực đẩy nước trong phổi Thu Phong ra và hô hấp nhân tạo. Mà con Mực, nó ở thế giới Quỷ, có phải thế giới con người đâu mà biết hô hấp nhân tạo.
Và ở Ma Giới, chẳng có Ma Quỷ nào lại bị đuối nước cả.
“Khụ khụ …”
Lúc này Thu Phong bỗng ho khan lên vài tiếng.
Thấy thế con Mực liền hóa lại thành dạng chó, nhưng gương mặt của nó vẫn không bớt đi phần lo lắng. Nó nằm phủ xuống dưới chân giường.
Bây giờ mạng sống của Thu Phong đã giữ được, chỉ đợi chân nguyên trong cơ thể Thu Phong khởi động lại mọi thứ liền không sao. Nó không can thiệp vào được chuyện đó, nên im lặng mà đợi thôi.
‘Chủ nhân mà gặp mệnh hệ gì … ta thề ta sẽ giết sạch con người!!’
Lúc này trong đầu của Mực thoáng lên một suy nghĩ tàn bạo. Mạng sống của con người đối với nó không quan trọng. Dù cả thế giới này bị hủy diệt cũng không liên quan đến nó. Tam Giới – Lục Cõi. Mất đi một Giới, một Cõi cũng không ảnh hưởng đến nó. Cái đó là việc của mấy lão kia. Còn nó chỉ cần hủy diệt con người mà thôi. Không phá đi thế giới này là được.
Tác giả :
Nguyễn Tuấn Phong