Đô Thị Quỷ Vương
Chương 138: Con chó mực !
Trước cửa một quán bar nhỏ, nơi đó tụ tập mấy chục thanh niên to lớn trai tráng lai láng. Từ Châu Âu đến Châu Á, Châu Phi đến Bắc Mỹ tất cả đều có.
Abid kẻ người Châu Phi mà Thu Phong chú ý nhất đang đứng sừng sững trước mặt Thu Phong như đạng chờ gì đó.
Chỉ mới hai tháng không gặp Thu Phong cảm nhận được sự ổn trọng hơn hẳn trong con người của Abid, một người suốt ngày ở trong một cái dinh thự để làm một tên bảo vệ quèn thì chẳng bao giờ có thể khá hơn nổi.
Không ra ngoài không tiếp xúc thì cuộc sống cứ như cầm tù vậy, chẳng ngộ ra được thứ gì, không vươn trãi cũng chẳng nhận ra được cái gì.
.......
“ Mục đích sống của tôi là gì? Tôi đang làm cái gì đây? Cứu rỗi quốc gia này sao? Cứu rỗi những con người cùng cực này sao?
Đây là đang sống sao? Một thế giới tôi chẳng biết rõ về nó... tôi đang cố làm cái gì vậy?
Tạo ra chết chóc để giải quyết mọi thứ sao? Tôi... tôi... tôi giết hết tất cả họ rồi... A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A “
Một tiếng hét lớn vang lên giữa một đêm trăng máu.
Một hình ảnh, một con người quỳ gối trước hàng đống xác chết hiện lên.
Một người mặc một bộ giáp kì quái màu đen trên tay cầm một thanh trường kiến dài hơn một mét hình đầu lâu.
Quay lại kỹ hơn để nhìn thì gương mặt hắn ta toàn vết máu nhưng hiển nhiên lại không có một vết thương nào. Gương mặt ấy thập phần thân quen với chúng ta, một gương mặt khôi ngô nhưng không đẹp trai mà lại mang cho người nhìn một cảm giác mạnh mẽ khó tả.
Gương mặt ấy chính là gương mặt của Thu Phong.
Lúc này Thu Phong không biết tại sao anh lại ở đây, anh không biết mình đang làm cái gì. Trên tay anh có máu, trên tay anh có kiếm, trước mặt anh là vô số xác chết còn nóng hổi.
Ở đây ngoài anh ra dường như chẳng còn ai sống. Vậy? Ai giết những người này?
“ Tại sao? Tại sao? Tôi đã làm gì? Tôi làm gì họ... “
Ánh mắt Thu Phong lúc này trở nên điên dại, hai tròng trắng của anh từ lúc nào đã giăng đầy tơ máu. Gương mặt anh không biết là khóc hay cười mà trở nên quái dị, đó không phải là biểu cảm của anh.
Giờ khắc này Thu Phong cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu lên nhìn chằm chằm vào nó.
Một thanh kiếm cực kì bén, vẻ bóng loáng của nó không thể bị giấu đi bởi những vệt máu loang lổ trên thân kiếm.
Khẽ lau nhẹ vết máu trên thanh kiếm đi, nhìn vào nó Thu Phong thấy hình ảnh gưởng mặt của mình phản chiếu trong đó.
“ He he he he he he he...! “
Một giọng cười ma quái vang lên, mà người cười không ai khác chính là Thu Phong. Mà anh lại không hề cười, anh không có cười.
Gương mặt trong thanh kiếm kia là gương mặt anh đúng mà? Mà sao nó lại ma quái thế kia?
Nụ cười rộng toác ra đến mang tai, đôi mắt thì trợn to lên toàn tơ máu. Anh hoàn toàn không nhận ra đây là mình.
Nhưng anh không hiểu sao anh lại cứ cười.
“ He he he he he... chó chết... he he he...dừng lại đi... he he he he... A A A A A A A... he he he he... “
Tiếng cười lẫn tiếng la hét của Thu Phong vang lên tậng bầu trời đêm.
“ A a a a a a a... Hực... phì phì phì phì... “
Bỗng Thu Phong bật người dậy thở hồng hộc. Khắp người anh lúc này toàn là mồ hôi, quang cảnh máu me khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Nhìn vào tay mình Thu Phong mới chợt nhận ra vừa rồi là mơ:
“ phù... mơ, thì ra là mơ... “
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Thu Phong mơ những giấc mơ toàn máu me thế này rồi.
Người đời thường bảo giấc mơ có máu là giấc mơ xui xẻo, nhưng với anh dù gặp giấc mơ có máu hay không thì mọi chuyện vẫn bình thường. Vốn với anh từ xưa tới giờ anh chưa bao giờ xui xẻo, cũng chưa bao giờ may mắn.
Anh không tin vào sự hên xui may rủi, cũng không tin vào số phận. Bởi chính anh nắm giữ số phận của anh mà không phải là người khác.
Những giấc mơ kì quái khiến Thu Phong không thể ngủ tiếp được, anh bắt đầu rời giường bước xuống căn gác nhỏ của mình. Với tay lấy gói thuốc ở bếp cùng chiếc áo khoác sau đó Thu Phong mở cửa đi ra khỏi phòng trọ.
Lúc này nhìn vào đồng hồ kim mới chỉ đến ba giờ sáng.
“ Thôi đi bộ vòng vòng một tí rồi tập sau vậy... “
“ Tách tách! “ – tiếng bật lửa.
Thủ thỉ một câu Thu Phong khẽ châm lửa đốt thuốc lên.
Khi anh gặp những trường hợp giống kiểu giấc mơ khi nãy nó khiến anh mệt mỏi, mà một khi mệt mỏi thì chỉ có thuốc lá mới có thể giải bày được sự mệt mỏi này của anh.
“ Cốp cốp cốp... “
Tiếng giày của Thu Phong vang đều đều lên trong bóng đêm.
Khu ổ chuột vốn chẳng có đèn, nhưng được cái hôm nay trăng tròn lại chẳng có sương nên Thu Phong thoải mái đi vòng vòng khắp nơi.
“ Cuộc đời này sẽ đi về đâu đây?... Haizzzz! “
Kéo một hơi thuốc Thu Phong ngẩng đầu lên trời than vãn về cuộc sống của mình.
“ Anh Phong? “
Bỗng trong đêm một tiếng hô vang lên.
Thấy giờ này còn có người gọi mình Thu Phong vẫn không trả lời mà quay lại đằng sau coi có ai không. Bởi cho dù không tin vào số phận nhưng vẫn tin ma a, đi đêm hôm mà có ai gọi tên mình người thì không sao gặp ma gọi là đi mút mùa.
“ Tạch tạch tạch tạch... “
Thu Phong vừa quay đầu lại liền nghe tiếng bước chân chạy tạch tạch về phía anh.
Lúc này xuất hiện trước một anh là một thằng tiểu đệ dưới trướng anh lúc anh trở thành kẻ dưới trướng một mình Ngũ Tý.
“ Chào anh Phong! Giờ này anh chưa ngủ sao mà đứng ở đây vậy? “
Tên tiểu đệ kia ngó nghiêng xung quanh Thu Phong coi có ai nữa không để chào luôn một thể. Điều đó cho thấy thằng cu này cũng khá biết điều khi nói chuyện với đàn anh của mình.
“ Bốp! “ – Thu Phong vỗ một cái vào đầu tên tiểu đệ một cái nói – “ Nhìn cái gì vậy? “
“ Dạ không gì... “
Tên tiểu đệ xoa xoa cái đầu, nói chuyện với Thu Phong mà mắt nó cứ nhìn ra phía sau.
“ Ê thằng này... đừng làm tao sợ mày? “
Mặt Thu Phong bắt đầu tối xầm lại, tay anh lay lay thằng cu trước mặt mình liên hồi.
Mặc dù anh không sợ ma nhưng hành động của thằng này khiến anh cảm thấy ghê ghê, nói chung là hiệu ứng quần chúng ấy. Khi một thằng sợ cả đám sợ theo.
“ Soạt... “
Một tiếng động vang lên Thu Phong giật mình quay ra đằng sau thì thấy một con chó lông liếc ghê ngợm chắc hẳn là chó hoang đang chạy bán sống bán chết về phía này.
“ Gâu Gâu! “
“ Chó... má... anh Phong anh Phong... “
Tên tiểu đệ hoảng sợ núp sau lưng Thu Phong run lên bần bật.
“ Mày sợ chó à? “
Thu Phong quay sang cười cười nhìn thằng tiểu đệ núp sau lưng nói.
Là một con chó bình thường, nó mặc dù có bộ lông màu đen nhưng rối bời.
Con chó bỗng chạy lại phía Thu Phong mà không làm gì cả, nó chỉ ngửi ngửi mũi giày anh rồi một hồi sau phe phẩy cái đuôi cụt của nó mà lè lưỡi ra liếm liếm vào chân Thu Phong.
“ Chó ngoan... lại đây... “
“ Ửm ửm “
Thu Phong cúi xuống rờ nhẹ vào đầu con chó đen, nó cảm nhận khẽ rên lên một tiếng hưởng thụ.
Sờ vào đầu nó Thu Phong mới thấy lông nó sần sùi bết lại với nhau, khỏi cần nhìn kỹ Thu Phong cũng biết cái này là vết máu cô đọng lại khiến lông nó bết như thế.
Sờ soạng lung tung người con chó một hồi Thu Phong mới thấy nó có một vết thương ở đầu, ở lưng và một đường ở má đùi.
“ Súc vật...! “
Thu Phong mở miệng mắng chửi một tiếng.
Chửi cái bọn gây ra cho con chó nên nông nổi này. Trước giờ Thu Phong hồi bé có ngu ngu bị dụ ăn thịt chó một lần, lần đó anh ói hết cả ra. Rồi sau này vào quân đội có huấn luyện chó, anh coi chó như anh em bạn bè vậy.
Đời anh ghét nhất mấy thằng trộm chó hoặc bọn ăn thịt chó không gớm mồm. Đừng có nói anh giả tạo mà thực sự là vậy.
Chó sinh ra để làm bạn với con người, là bề tôi tớ trung thành nhất của con người chứ không như trâu bò heo lợn sinh ra cuộc sống vốn đã ấn định cho nó làm thực phẩm cho người.
Động vật sinh ra luôn có vai trò khác nhau, dù có nói Thu Phong giả tạo cũng được. Căn bản con người tồn tại đã là một phần sai lầm của đấng tạo hóa.
Chẳng giúp ích gì được cho sự sống ngoài việc tàn phá nó, đứng đầu chuỗi thức ăn mà lại hủy đi vô số chuỗi thức ăn khác.
“ Ẳng... “
Bực dọc Thu Phong bế hẳn con chó lên, anh không ngại bẩn cũng chẳng sợ nó cắn. Dù nó cắn lực hàm của nó chưa chắn đủ làm anh bị thương.
“ Anh... anh Phong? Anh tính thịt con chó hả... đừng? “
“ Ủa mày sợ chó mà cũng sợ nó bị thịt à?... Đùa thôi chứ tao đem về nuôi, nó đang bị thương... “
Thu Phong quay ra sau cười nói với thằng tiểu đệ của mình.
Abid kẻ người Châu Phi mà Thu Phong chú ý nhất đang đứng sừng sững trước mặt Thu Phong như đạng chờ gì đó.
Chỉ mới hai tháng không gặp Thu Phong cảm nhận được sự ổn trọng hơn hẳn trong con người của Abid, một người suốt ngày ở trong một cái dinh thự để làm một tên bảo vệ quèn thì chẳng bao giờ có thể khá hơn nổi.
Không ra ngoài không tiếp xúc thì cuộc sống cứ như cầm tù vậy, chẳng ngộ ra được thứ gì, không vươn trãi cũng chẳng nhận ra được cái gì.
.......
“ Mục đích sống của tôi là gì? Tôi đang làm cái gì đây? Cứu rỗi quốc gia này sao? Cứu rỗi những con người cùng cực này sao?
Đây là đang sống sao? Một thế giới tôi chẳng biết rõ về nó... tôi đang cố làm cái gì vậy?
Tạo ra chết chóc để giải quyết mọi thứ sao? Tôi... tôi... tôi giết hết tất cả họ rồi... A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A “
Một tiếng hét lớn vang lên giữa một đêm trăng máu.
Một hình ảnh, một con người quỳ gối trước hàng đống xác chết hiện lên.
Một người mặc một bộ giáp kì quái màu đen trên tay cầm một thanh trường kiến dài hơn một mét hình đầu lâu.
Quay lại kỹ hơn để nhìn thì gương mặt hắn ta toàn vết máu nhưng hiển nhiên lại không có một vết thương nào. Gương mặt ấy thập phần thân quen với chúng ta, một gương mặt khôi ngô nhưng không đẹp trai mà lại mang cho người nhìn một cảm giác mạnh mẽ khó tả.
Gương mặt ấy chính là gương mặt của Thu Phong.
Lúc này Thu Phong không biết tại sao anh lại ở đây, anh không biết mình đang làm cái gì. Trên tay anh có máu, trên tay anh có kiếm, trước mặt anh là vô số xác chết còn nóng hổi.
Ở đây ngoài anh ra dường như chẳng còn ai sống. Vậy? Ai giết những người này?
“ Tại sao? Tại sao? Tôi đã làm gì? Tôi làm gì họ... “
Ánh mắt Thu Phong lúc này trở nên điên dại, hai tròng trắng của anh từ lúc nào đã giăng đầy tơ máu. Gương mặt anh không biết là khóc hay cười mà trở nên quái dị, đó không phải là biểu cảm của anh.
Giờ khắc này Thu Phong cầm thanh kiếm nhuốm đầy máu lên nhìn chằm chằm vào nó.
Một thanh kiếm cực kì bén, vẻ bóng loáng của nó không thể bị giấu đi bởi những vệt máu loang lổ trên thân kiếm.
Khẽ lau nhẹ vết máu trên thanh kiếm đi, nhìn vào nó Thu Phong thấy hình ảnh gưởng mặt của mình phản chiếu trong đó.
“ He he he he he he he...! “
Một giọng cười ma quái vang lên, mà người cười không ai khác chính là Thu Phong. Mà anh lại không hề cười, anh không có cười.
Gương mặt trong thanh kiếm kia là gương mặt anh đúng mà? Mà sao nó lại ma quái thế kia?
Nụ cười rộng toác ra đến mang tai, đôi mắt thì trợn to lên toàn tơ máu. Anh hoàn toàn không nhận ra đây là mình.
Nhưng anh không hiểu sao anh lại cứ cười.
“ He he he he he... chó chết... he he he...dừng lại đi... he he he he... A A A A A A A... he he he he... “
Tiếng cười lẫn tiếng la hét của Thu Phong vang lên tậng bầu trời đêm.
“ A a a a a a a... Hực... phì phì phì phì... “
Bỗng Thu Phong bật người dậy thở hồng hộc. Khắp người anh lúc này toàn là mồ hôi, quang cảnh máu me khi nãy đã hoàn toàn biến mất.
Nhìn vào tay mình Thu Phong mới chợt nhận ra vừa rồi là mơ:
“ phù... mơ, thì ra là mơ... “
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Thu Phong mơ những giấc mơ toàn máu me thế này rồi.
Người đời thường bảo giấc mơ có máu là giấc mơ xui xẻo, nhưng với anh dù gặp giấc mơ có máu hay không thì mọi chuyện vẫn bình thường. Vốn với anh từ xưa tới giờ anh chưa bao giờ xui xẻo, cũng chưa bao giờ may mắn.
Anh không tin vào sự hên xui may rủi, cũng không tin vào số phận. Bởi chính anh nắm giữ số phận của anh mà không phải là người khác.
Những giấc mơ kì quái khiến Thu Phong không thể ngủ tiếp được, anh bắt đầu rời giường bước xuống căn gác nhỏ của mình. Với tay lấy gói thuốc ở bếp cùng chiếc áo khoác sau đó Thu Phong mở cửa đi ra khỏi phòng trọ.
Lúc này nhìn vào đồng hồ kim mới chỉ đến ba giờ sáng.
“ Thôi đi bộ vòng vòng một tí rồi tập sau vậy... “
“ Tách tách! “ – tiếng bật lửa.
Thủ thỉ một câu Thu Phong khẽ châm lửa đốt thuốc lên.
Khi anh gặp những trường hợp giống kiểu giấc mơ khi nãy nó khiến anh mệt mỏi, mà một khi mệt mỏi thì chỉ có thuốc lá mới có thể giải bày được sự mệt mỏi này của anh.
“ Cốp cốp cốp... “
Tiếng giày của Thu Phong vang đều đều lên trong bóng đêm.
Khu ổ chuột vốn chẳng có đèn, nhưng được cái hôm nay trăng tròn lại chẳng có sương nên Thu Phong thoải mái đi vòng vòng khắp nơi.
“ Cuộc đời này sẽ đi về đâu đây?... Haizzzz! “
Kéo một hơi thuốc Thu Phong ngẩng đầu lên trời than vãn về cuộc sống của mình.
“ Anh Phong? “
Bỗng trong đêm một tiếng hô vang lên.
Thấy giờ này còn có người gọi mình Thu Phong vẫn không trả lời mà quay lại đằng sau coi có ai không. Bởi cho dù không tin vào số phận nhưng vẫn tin ma a, đi đêm hôm mà có ai gọi tên mình người thì không sao gặp ma gọi là đi mút mùa.
“ Tạch tạch tạch tạch... “
Thu Phong vừa quay đầu lại liền nghe tiếng bước chân chạy tạch tạch về phía anh.
Lúc này xuất hiện trước một anh là một thằng tiểu đệ dưới trướng anh lúc anh trở thành kẻ dưới trướng một mình Ngũ Tý.
“ Chào anh Phong! Giờ này anh chưa ngủ sao mà đứng ở đây vậy? “
Tên tiểu đệ kia ngó nghiêng xung quanh Thu Phong coi có ai nữa không để chào luôn một thể. Điều đó cho thấy thằng cu này cũng khá biết điều khi nói chuyện với đàn anh của mình.
“ Bốp! “ – Thu Phong vỗ một cái vào đầu tên tiểu đệ một cái nói – “ Nhìn cái gì vậy? “
“ Dạ không gì... “
Tên tiểu đệ xoa xoa cái đầu, nói chuyện với Thu Phong mà mắt nó cứ nhìn ra phía sau.
“ Ê thằng này... đừng làm tao sợ mày? “
Mặt Thu Phong bắt đầu tối xầm lại, tay anh lay lay thằng cu trước mặt mình liên hồi.
Mặc dù anh không sợ ma nhưng hành động của thằng này khiến anh cảm thấy ghê ghê, nói chung là hiệu ứng quần chúng ấy. Khi một thằng sợ cả đám sợ theo.
“ Soạt... “
Một tiếng động vang lên Thu Phong giật mình quay ra đằng sau thì thấy một con chó lông liếc ghê ngợm chắc hẳn là chó hoang đang chạy bán sống bán chết về phía này.
“ Gâu Gâu! “
“ Chó... má... anh Phong anh Phong... “
Tên tiểu đệ hoảng sợ núp sau lưng Thu Phong run lên bần bật.
“ Mày sợ chó à? “
Thu Phong quay sang cười cười nhìn thằng tiểu đệ núp sau lưng nói.
Là một con chó bình thường, nó mặc dù có bộ lông màu đen nhưng rối bời.
Con chó bỗng chạy lại phía Thu Phong mà không làm gì cả, nó chỉ ngửi ngửi mũi giày anh rồi một hồi sau phe phẩy cái đuôi cụt của nó mà lè lưỡi ra liếm liếm vào chân Thu Phong.
“ Chó ngoan... lại đây... “
“ Ửm ửm “
Thu Phong cúi xuống rờ nhẹ vào đầu con chó đen, nó cảm nhận khẽ rên lên một tiếng hưởng thụ.
Sờ vào đầu nó Thu Phong mới thấy lông nó sần sùi bết lại với nhau, khỏi cần nhìn kỹ Thu Phong cũng biết cái này là vết máu cô đọng lại khiến lông nó bết như thế.
Sờ soạng lung tung người con chó một hồi Thu Phong mới thấy nó có một vết thương ở đầu, ở lưng và một đường ở má đùi.
“ Súc vật...! “
Thu Phong mở miệng mắng chửi một tiếng.
Chửi cái bọn gây ra cho con chó nên nông nổi này. Trước giờ Thu Phong hồi bé có ngu ngu bị dụ ăn thịt chó một lần, lần đó anh ói hết cả ra. Rồi sau này vào quân đội có huấn luyện chó, anh coi chó như anh em bạn bè vậy.
Đời anh ghét nhất mấy thằng trộm chó hoặc bọn ăn thịt chó không gớm mồm. Đừng có nói anh giả tạo mà thực sự là vậy.
Chó sinh ra để làm bạn với con người, là bề tôi tớ trung thành nhất của con người chứ không như trâu bò heo lợn sinh ra cuộc sống vốn đã ấn định cho nó làm thực phẩm cho người.
Động vật sinh ra luôn có vai trò khác nhau, dù có nói Thu Phong giả tạo cũng được. Căn bản con người tồn tại đã là một phần sai lầm của đấng tạo hóa.
Chẳng giúp ích gì được cho sự sống ngoài việc tàn phá nó, đứng đầu chuỗi thức ăn mà lại hủy đi vô số chuỗi thức ăn khác.
“ Ẳng... “
Bực dọc Thu Phong bế hẳn con chó lên, anh không ngại bẩn cũng chẳng sợ nó cắn. Dù nó cắn lực hàm của nó chưa chắn đủ làm anh bị thương.
“ Anh... anh Phong? Anh tính thịt con chó hả... đừng? “
“ Ủa mày sợ chó mà cũng sợ nó bị thịt à?... Đùa thôi chứ tao đem về nuôi, nó đang bị thương... “
Thu Phong quay ra sau cười nói với thằng tiểu đệ của mình.
Tác giả :
Nguyễn Tuấn Phong