Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam
Chương 15: Người anh em cậu cũng chọn bụi cỏ này?
"Reng reng reng!!!!"
Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng trọ Phương Nhiên lập tức dồn dập reo lên tiếng đồng hồ báo thức, sau đó trong chăn, hắn duỗi ra một tay, lục lọi đầu giường của mình, tìm tới đại khái vị trí, hung hăn vỗ xuống!
Đang!
Giống như vật khác bị đập ngã.
"Reng reng reng!!!"
Đồng hồ báo thức vẫn còn đang reo, tay hắn vẫn tiếp tục hướng bên cạnh tìm tòi.
Ba!!
"A!! Mũi của tôi!! Mũi a!!!"
"Ngươi có bệnh a, ngày nghỉ lễ còn đặt đồng hồ báo thức!!!"
Vừa mới sáng sớm, còn đang ngủ đông, Linh không hiểu bị đập ngã, lập tức nổi giận, trực tiếp nện vào mặt Phương Nhiên!
Lần này tốt, tất cả mọi người đừng nghĩ ngủ.
"!! Nhanh!! Hôm nay có chuyện làm!!"
Linh đè lấy Phương Nhiên quai hàm, nổi giận đùng đùng nói.
"Ai, tôi liền kỳ quái, vì cái gì cô luôn là một bộ dáng nổi giận đùng đùng, người a, muốn bình tĩnh, bình tĩnh a."
Phương Nhiên đem mặt từ trong chăn lộ ra, tận tình khuyên Linh nói.
Cút! Còn không phải bị ngươi chọc tức!
Sạc dự phòng còn ở phía trên của mình, rất có kiểu dáng một lời không hợp liền trực tiếp nện xuống.
Phương Nhiên thấy thế, cũng là bất đắc dĩ thở dài, rời giường mặc quần áo.
"Chúng ta đi đâu a?"
"Đừng hỏi, mặc ngươi tối hôm qua... Ân, được rồi, tùy tiện tìm quần áo mặc.”
Phương Nhiên không hiểu, bất quá cũng không có hỏi, trang phục tùy ý chuẩn bị thay đổi, đột nhiên sững sờ! Nhớ tới một sự thật!
"Cái đệch! Tôi cứ như vậy đổi, vậy cô chẳng phải là cái gì cũng đều nhìn thấy!?"
Phương Nhiên ôm một đống quần áo che lấy ngực của mình, một bộ dáng vẻ sợ hãi, tựa như tình huống trong tiểu thuyết mạng, mỹ nữ đang thay quần áo bị nhân vật nam chính xông vào.
Linh lập tức nổi giận, một ngụm lão huyết muốn phun ra, hướng phía Phương Nhiên gầm thét lên:
"Cút!! Nhìn ngươi cái gì!! Xem đồ lót hồng của ngươi a!!"
"Cô quả nhiên nhìn thấy, ai...., thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay." Phương Nhiên tự lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng cởi đồ lót, không để ý Linh thét lên, đổi lại một bộ quần áo khác.
Tên biến thái này....
Linh tức giận run rẩy, nhưng nghĩ tới chính mình muốn thoát khỏi hiện trạng còn cần dựa vào tên thiểu năng này, cưỡng ép nhịn xuống.
"Tốt, chúng ta đi đâu?"
Phương Nhiên đổi xong một bộ quần áo, áo thun rộng rãi, phía trên in hình Shin – Cậu bé bút chì lộ ra cái mông, đỏ mặt cười ngây ngô.
Linh: "..."
Được rồi, không cùng thiểu năng so đo.
Linh trực tiếp mở ra giao diện Dạ Võng, nội tâm phức tạp, suy nghĩ một chút chính mình trước ngày hôm qua vẫn còn là Dạ Võng Du Dạ Thiên Sứ, bây giờ lại luân lạc tới nông nỗi này, trở lại chính mình Dạ Võng đều có cảm giác cảm động.
Thật gặp quỷ.
Nàng mở ra một cái giao diện, đăng nhập vào một dãy số cộng thêm mười ba chữ cái, cuối cùng một ký hiệu thần bí mà nàng đã từng sử dụng, hệ thống nhắc nhở lập tức xuất hiện.
"Đinh! Tư cách đặc biệt xác nhận hoàn tất, ngài có được quyền hạn tiến vào đặc thù tràng cảnh."
"Đinh! Truyền tống sắp bắt đầu!"
"Đệch! Tiểu Mễ, cô đã làm gì! Đó là cái đồ chơi gì!!"
Nhìn thấy hệ thống đột nhiên xuất hiện giao diện, Phương Nhiên lập tức kinh ngạc, vội vàng chất vấn nhà mình triệu hoán thú.
Chỉ thấy sạc dự phòng chẳng hề để ý tung bay, thanh âm loli nhẹ nhàng hời hợt mở miệng:
"Không có gì, một nơi chỉ có được tư cách đặc biệt mới có thể đi vào đặc thù tràng cảnh, ban thưởng cũng không tệ, ta vừa vặn có tư cách này."
Nghe nói lại là tràng cảnh, nghĩ tới xế chiều hôm đó sập nhà ga, sập cao ốc, sập tường cao, bị đuổi giết, bị đuổi giết, bị đuổi giết, Phương Nhiên rùng mình một cái, lập tức lớn tiếng giận dữ hét:
"Đi em gái ngươi a!! Tôi không đi!! Tôi không đi a!!!!"
"A ~ "
Linh một cái cười lạnh,
Không muốn đi?
Không phải do ngươi!
Ánh sáng lóe lên, Phương Nhiên lập tức bắt đầu hoảng hốt!
...
...
Chờ Phương Nhiên phục hồi tinh thần, hắn đã ở trên máy bay.
Không phải loại chuyến bay hiện đại kia, nhìn xem hai dãy chỗ ngồi đối diện nhau trong phi cơ, trước không nói tất cả mọi người cổ quái kỳ lạ, liền hình thức này...
Ách, tựa hồ khá quen a....
Phương Nhiên vẫn có chút mộng bức, mà lại hắn phát hiện người ngồi trên máy bay này ăn mặc đều trông rất lợi hại. Hắn nhìn xem ngồi đối diện lão ca, mặc một áo choàng đen nhánh, mang theo mũ lớn, liền mặt đều không nhìn thấy.
Móa, lão ca ngươi cách ăn mặc này có thể a!
Ma Kha cổ tăng a?
Phương Nhiên mặt mũi tràn đầy mộng bức, con triệu hoán thú không đáng tin cậy kia đến cùng làm cái gì, hố chủ nhân a!
Nói ra thật xấu hổ, đây là lần thứ nhất hắn đi máy bay, hắn đành phải học những người khác hai tay nắm thật chặt đai an toàn.
Hả?
Đai an toàn?
Bình thường mà nói, máy bay cho dù là máy bay vận tải cũng sẽ không có đai an toàn kiểu này a, đây chẳng lẽ là...
Phương Nhiên cứng ngắc quay đầu nhìn về phía ba lô sau lưng, phía trên sáng loáng viết năm chữ ‘Dù Quân Dụng’.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân cabin đột ngột mở ra, tất cả mọi người tính cả ghế cùng một chỗ bị máy bay "Ném" xuống dưới.
Xin phép ngừng, chải chuốt lại suy nghĩ một chút, một người liền chưa bao giờ ngồi qua máy bay, giờ khắc này ở độ cao mấy ngàn thước trên không trung rơi xuống...
Sẽ như thế nào?
"A a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!"
Phát sinh trên người Phương Nhiên, giờ phút này chỉ còn tiếng kêu thảm long trời lở đất, uyển chuyển kéo dài, còn có trong lòng hắn suy nghĩ cuối cùng là…
Móa, con mẹ nó hố cha sạc dự phòng, đây là ăn gà a!!!
Còn có lão tử không biết mở dù a!!!!!
...
Bất quá còn tốt, trong tràng cảnh, dù nhảy đến độ cao nhất định là sẽ tự mở ra, đây cũng là thành công tránh khỏi giống như Phương Nhiên loại này liền dù cũng không biết mở trực tiếp ngã chết, nhưng mà trên thực tế nếu hắn dám mở to mắt ngẩng đầu nhìn, hắn liền sẽ phát hiện.
Rất nhiều người tham gia đều không cần dù, bọn hắn trực tiếp cắt đứt ba lô, mỗi người sử dụng năng lực đáp xuống hoặc bay hoặc lượn, nhanh chóng hạ xuống.
Mà Phương Nhiên bên này.
"A a a a a a a a!!!!!!!"
Vẫn như cũ hét đến tê tâm phế liệt, oanh liệt thê thảm...
Sau đó từ từ nhắm hai mắt một mực dựa vào dù nhảy trực tiếp bay vào trong thành thị phía dưới.
Cảnh ban đêm, trên trời đêm tối bao phủ, đô thị phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, nhưng không một bóng người.
Cùng Phương Nhiên trải qua lần trước ở Lạc thành giống nhau như đúc.
"A a a a a a a a!!!!!!!!!"
"Đừng kêu!! Ngươi không có phát hiện ngươi đã rơi xuống đất a!"
Giờ phút này Phương Nhiên rơi xuống, treo ở trên một thân cây to lớn, hắn cảm nhận được hai chân vẫn như cũ lơ lửng, như cũ dùng một bộ dáng không chết không thôi, ngươi dám rơi ta dám liều mạng kêu gào, sau cùng Linh thật sự nhìn không được, từ trong ba lô xuất hiện, hung hăn nện lên mặt hắn, làm hắn tỉnh táo một chút.
"A!! Mũi của tôi! Mũi!!"
Bị đau nhức kịch liệt làm cho thanh tỉnh lại, Phương Nhiên phát hiện hắn chỉ cách mặt đất một mét, lập tức yên lòng, cởi bỏ dù nhảy, sau đó tiêu sái...
Ngã xuống đất.
"Ngươi làm cái gì!"
"Run chân, đứng không dậy nổi..."
Phương Nhiên run lẩy bẩy nói, trải qua cảm giác rơi tự do từ ngàn mét không trung xuống, hắn cảm giác xương cốt thậm chí đều xốp giòn.
Cái gì!? Ngươi nói ta phế vật?
Tới! Ngươi đi thử một chút từ trên trời rơi xuống, chân ngươi không run ta theo họ ngươi!
Thật phế vật, Linh im lặng nhìn xem hắn một bộ dáng giá áo túi cơm, hoài nghi mình lãng phí một lần tư cách trân quý đến tột cùng là đúng hay sai.
“Ngươi nghe, tràng cảnh này trong thành phố sẽ ngẫu nhiên tại các nơi đưa lên mục tiêu, đẳng cấp không cao, cặn bã cấp E mà thôi.”
Sạc dự phòng bay tới bên người Phương Nhiên, thanh âm loli vang lên, bắt đầu giải thích.
“Xử lý bọn chúng, lấy được ban thưởng lập tức rút lui, thích hợp nhất với những tân thủ như ngươi nhanh chóng tăng cường thực lực, tận lực loại bỏ những người khác, cuối cùng xử lí mục tiêu cấp E số hiệu trước năm mươi kia là được.”
"Thật đúng là ăn gà a..." Phương Nhiên im lặng nói, sau đó xoay người rời đi, hướng một phía bụi cỏ xanh um đi tới, chính nghĩa nói ra:
"Nhưng là, thật xin lỗi! Tôi ăn gà vẫn luôn là nấp đến sau cùng, tuyệt không xuất thủ!"
Nói xong, Phương Nhiên trực tiếp nhảy vào bụi cỏ, cẩn thận tỉ mỉ nấp kỹ thân hình của mình, một bộ dáng trốn đến thiên hoang địa lão.
Linh trầm mặc, tức giận đến toàn thân phát run (sạc dự phòng run rẩy), coi như nàng chuẩn bị hướng phía hắn gào thét, nện xuống mặt hắn. Trong bụi cỏ, một người khác lén lén lút lút đè thấp thanh âm nói:
"Hở? Người anh em, thật là đúng dịp, cậu cũng chọn bụi cỏ này núp lùm a."
Trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng trọ Phương Nhiên lập tức dồn dập reo lên tiếng đồng hồ báo thức, sau đó trong chăn, hắn duỗi ra một tay, lục lọi đầu giường của mình, tìm tới đại khái vị trí, hung hăn vỗ xuống!
Đang!
Giống như vật khác bị đập ngã.
"Reng reng reng!!!"
Đồng hồ báo thức vẫn còn đang reo, tay hắn vẫn tiếp tục hướng bên cạnh tìm tòi.
Ba!!
"A!! Mũi của tôi!! Mũi a!!!"
"Ngươi có bệnh a, ngày nghỉ lễ còn đặt đồng hồ báo thức!!!"
Vừa mới sáng sớm, còn đang ngủ đông, Linh không hiểu bị đập ngã, lập tức nổi giận, trực tiếp nện vào mặt Phương Nhiên!
Lần này tốt, tất cả mọi người đừng nghĩ ngủ.
"!! Nhanh!! Hôm nay có chuyện làm!!"
Linh đè lấy Phương Nhiên quai hàm, nổi giận đùng đùng nói.
"Ai, tôi liền kỳ quái, vì cái gì cô luôn là một bộ dáng nổi giận đùng đùng, người a, muốn bình tĩnh, bình tĩnh a."
Phương Nhiên đem mặt từ trong chăn lộ ra, tận tình khuyên Linh nói.
Cút! Còn không phải bị ngươi chọc tức!
Sạc dự phòng còn ở phía trên của mình, rất có kiểu dáng một lời không hợp liền trực tiếp nện xuống.
Phương Nhiên thấy thế, cũng là bất đắc dĩ thở dài, rời giường mặc quần áo.
"Chúng ta đi đâu a?"
"Đừng hỏi, mặc ngươi tối hôm qua... Ân, được rồi, tùy tiện tìm quần áo mặc.”
Phương Nhiên không hiểu, bất quá cũng không có hỏi, trang phục tùy ý chuẩn bị thay đổi, đột nhiên sững sờ! Nhớ tới một sự thật!
"Cái đệch! Tôi cứ như vậy đổi, vậy cô chẳng phải là cái gì cũng đều nhìn thấy!?"
Phương Nhiên ôm một đống quần áo che lấy ngực của mình, một bộ dáng vẻ sợ hãi, tựa như tình huống trong tiểu thuyết mạng, mỹ nữ đang thay quần áo bị nhân vật nam chính xông vào.
Linh lập tức nổi giận, một ngụm lão huyết muốn phun ra, hướng phía Phương Nhiên gầm thét lên:
"Cút!! Nhìn ngươi cái gì!! Xem đồ lót hồng của ngươi a!!"
"Cô quả nhiên nhìn thấy, ai...., thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay." Phương Nhiên tự lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng cởi đồ lót, không để ý Linh thét lên, đổi lại một bộ quần áo khác.
Tên biến thái này....
Linh tức giận run rẩy, nhưng nghĩ tới chính mình muốn thoát khỏi hiện trạng còn cần dựa vào tên thiểu năng này, cưỡng ép nhịn xuống.
"Tốt, chúng ta đi đâu?"
Phương Nhiên đổi xong một bộ quần áo, áo thun rộng rãi, phía trên in hình Shin – Cậu bé bút chì lộ ra cái mông, đỏ mặt cười ngây ngô.
Linh: "..."
Được rồi, không cùng thiểu năng so đo.
Linh trực tiếp mở ra giao diện Dạ Võng, nội tâm phức tạp, suy nghĩ một chút chính mình trước ngày hôm qua vẫn còn là Dạ Võng Du Dạ Thiên Sứ, bây giờ lại luân lạc tới nông nỗi này, trở lại chính mình Dạ Võng đều có cảm giác cảm động.
Thật gặp quỷ.
Nàng mở ra một cái giao diện, đăng nhập vào một dãy số cộng thêm mười ba chữ cái, cuối cùng một ký hiệu thần bí mà nàng đã từng sử dụng, hệ thống nhắc nhở lập tức xuất hiện.
"Đinh! Tư cách đặc biệt xác nhận hoàn tất, ngài có được quyền hạn tiến vào đặc thù tràng cảnh."
"Đinh! Truyền tống sắp bắt đầu!"
"Đệch! Tiểu Mễ, cô đã làm gì! Đó là cái đồ chơi gì!!"
Nhìn thấy hệ thống đột nhiên xuất hiện giao diện, Phương Nhiên lập tức kinh ngạc, vội vàng chất vấn nhà mình triệu hoán thú.
Chỉ thấy sạc dự phòng chẳng hề để ý tung bay, thanh âm loli nhẹ nhàng hời hợt mở miệng:
"Không có gì, một nơi chỉ có được tư cách đặc biệt mới có thể đi vào đặc thù tràng cảnh, ban thưởng cũng không tệ, ta vừa vặn có tư cách này."
Nghe nói lại là tràng cảnh, nghĩ tới xế chiều hôm đó sập nhà ga, sập cao ốc, sập tường cao, bị đuổi giết, bị đuổi giết, bị đuổi giết, Phương Nhiên rùng mình một cái, lập tức lớn tiếng giận dữ hét:
"Đi em gái ngươi a!! Tôi không đi!! Tôi không đi a!!!!"
"A ~ "
Linh một cái cười lạnh,
Không muốn đi?
Không phải do ngươi!
Ánh sáng lóe lên, Phương Nhiên lập tức bắt đầu hoảng hốt!
...
...
Chờ Phương Nhiên phục hồi tinh thần, hắn đã ở trên máy bay.
Không phải loại chuyến bay hiện đại kia, nhìn xem hai dãy chỗ ngồi đối diện nhau trong phi cơ, trước không nói tất cả mọi người cổ quái kỳ lạ, liền hình thức này...
Ách, tựa hồ khá quen a....
Phương Nhiên vẫn có chút mộng bức, mà lại hắn phát hiện người ngồi trên máy bay này ăn mặc đều trông rất lợi hại. Hắn nhìn xem ngồi đối diện lão ca, mặc một áo choàng đen nhánh, mang theo mũ lớn, liền mặt đều không nhìn thấy.
Móa, lão ca ngươi cách ăn mặc này có thể a!
Ma Kha cổ tăng a?
Phương Nhiên mặt mũi tràn đầy mộng bức, con triệu hoán thú không đáng tin cậy kia đến cùng làm cái gì, hố chủ nhân a!
Nói ra thật xấu hổ, đây là lần thứ nhất hắn đi máy bay, hắn đành phải học những người khác hai tay nắm thật chặt đai an toàn.
Hả?
Đai an toàn?
Bình thường mà nói, máy bay cho dù là máy bay vận tải cũng sẽ không có đai an toàn kiểu này a, đây chẳng lẽ là...
Phương Nhiên cứng ngắc quay đầu nhìn về phía ba lô sau lưng, phía trên sáng loáng viết năm chữ ‘Dù Quân Dụng’.
Đúng lúc này, mặt đất dưới chân cabin đột ngột mở ra, tất cả mọi người tính cả ghế cùng một chỗ bị máy bay "Ném" xuống dưới.
Xin phép ngừng, chải chuốt lại suy nghĩ một chút, một người liền chưa bao giờ ngồi qua máy bay, giờ khắc này ở độ cao mấy ngàn thước trên không trung rơi xuống...
Sẽ như thế nào?
"A a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!"
Phát sinh trên người Phương Nhiên, giờ phút này chỉ còn tiếng kêu thảm long trời lở đất, uyển chuyển kéo dài, còn có trong lòng hắn suy nghĩ cuối cùng là…
Móa, con mẹ nó hố cha sạc dự phòng, đây là ăn gà a!!!
Còn có lão tử không biết mở dù a!!!!!
...
Bất quá còn tốt, trong tràng cảnh, dù nhảy đến độ cao nhất định là sẽ tự mở ra, đây cũng là thành công tránh khỏi giống như Phương Nhiên loại này liền dù cũng không biết mở trực tiếp ngã chết, nhưng mà trên thực tế nếu hắn dám mở to mắt ngẩng đầu nhìn, hắn liền sẽ phát hiện.
Rất nhiều người tham gia đều không cần dù, bọn hắn trực tiếp cắt đứt ba lô, mỗi người sử dụng năng lực đáp xuống hoặc bay hoặc lượn, nhanh chóng hạ xuống.
Mà Phương Nhiên bên này.
"A a a a a a a a!!!!!!!"
Vẫn như cũ hét đến tê tâm phế liệt, oanh liệt thê thảm...
Sau đó từ từ nhắm hai mắt một mực dựa vào dù nhảy trực tiếp bay vào trong thành thị phía dưới.
Cảnh ban đêm, trên trời đêm tối bao phủ, đô thị phồn hoa, đèn đuốc sáng trưng, nhưng không một bóng người.
Cùng Phương Nhiên trải qua lần trước ở Lạc thành giống nhau như đúc.
"A a a a a a a a!!!!!!!!!"
"Đừng kêu!! Ngươi không có phát hiện ngươi đã rơi xuống đất a!"
Giờ phút này Phương Nhiên rơi xuống, treo ở trên một thân cây to lớn, hắn cảm nhận được hai chân vẫn như cũ lơ lửng, như cũ dùng một bộ dáng không chết không thôi, ngươi dám rơi ta dám liều mạng kêu gào, sau cùng Linh thật sự nhìn không được, từ trong ba lô xuất hiện, hung hăn nện lên mặt hắn, làm hắn tỉnh táo một chút.
"A!! Mũi của tôi! Mũi!!"
Bị đau nhức kịch liệt làm cho thanh tỉnh lại, Phương Nhiên phát hiện hắn chỉ cách mặt đất một mét, lập tức yên lòng, cởi bỏ dù nhảy, sau đó tiêu sái...
Ngã xuống đất.
"Ngươi làm cái gì!"
"Run chân, đứng không dậy nổi..."
Phương Nhiên run lẩy bẩy nói, trải qua cảm giác rơi tự do từ ngàn mét không trung xuống, hắn cảm giác xương cốt thậm chí đều xốp giòn.
Cái gì!? Ngươi nói ta phế vật?
Tới! Ngươi đi thử một chút từ trên trời rơi xuống, chân ngươi không run ta theo họ ngươi!
Thật phế vật, Linh im lặng nhìn xem hắn một bộ dáng giá áo túi cơm, hoài nghi mình lãng phí một lần tư cách trân quý đến tột cùng là đúng hay sai.
“Ngươi nghe, tràng cảnh này trong thành phố sẽ ngẫu nhiên tại các nơi đưa lên mục tiêu, đẳng cấp không cao, cặn bã cấp E mà thôi.”
Sạc dự phòng bay tới bên người Phương Nhiên, thanh âm loli vang lên, bắt đầu giải thích.
“Xử lý bọn chúng, lấy được ban thưởng lập tức rút lui, thích hợp nhất với những tân thủ như ngươi nhanh chóng tăng cường thực lực, tận lực loại bỏ những người khác, cuối cùng xử lí mục tiêu cấp E số hiệu trước năm mươi kia là được.”
"Thật đúng là ăn gà a..." Phương Nhiên im lặng nói, sau đó xoay người rời đi, hướng một phía bụi cỏ xanh um đi tới, chính nghĩa nói ra:
"Nhưng là, thật xin lỗi! Tôi ăn gà vẫn luôn là nấp đến sau cùng, tuyệt không xuất thủ!"
Nói xong, Phương Nhiên trực tiếp nhảy vào bụi cỏ, cẩn thận tỉ mỉ nấp kỹ thân hình của mình, một bộ dáng trốn đến thiên hoang địa lão.
Linh trầm mặc, tức giận đến toàn thân phát run (sạc dự phòng run rẩy), coi như nàng chuẩn bị hướng phía hắn gào thét, nện xuống mặt hắn. Trong bụi cỏ, một người khác lén lén lút lút đè thấp thanh âm nói:
"Hở? Người anh em, thật là đúng dịp, cậu cũng chọn bụi cỏ này núp lùm a."
Tác giả :
Nguyệt Tâm Bất Biến